Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 333 Tại sao nó lại ở đây chứ? (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 333. Tại sao nó lại ở đây chứ? (3)

 

Cảm giác chưởng môn sư huynh vẫn còn sống.

 

Mái tóc đen như mực.

 

Bộ râu dài rậm rạp.

 

Nụ cười ôn hòa cùng với con ngươi lấp lánh như thể chứa đựng cả thiên hà trong mắt.

 

Và…….

 

Tử Hà Thần Kiếm được đeo bên hông.

 

Thanh Minh vô thức dán chặt mắt vào Tử Hà Thần Kiếm.

 

‘Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?’

 

Hắn bật cười như thể chuyện này cực kỳ vô lý.

 

Mặc dù hắn đã dự đoán được sẽ có chuyện gì đó xuất hiện, nhưng hắn thực sự không thể ngờ đến chuyện này.

 

Tử Hà Thần Kiếm…….

 

Thanh Minh cười khổ, còn Huyền Tông không nhịn được chăm chú nhìn Tử Hà Thần Kiếm.

 

“Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn sư tổ……”

 

Làm sao mà ông ta không biết cái tên đó được kia chứ?

 

Người đã dẫn dắt Hoa Sơn lên tới thời kỳ đỉnh cao. Cái tên không bao giờ biến mất trong lịch sử Hoa Sơn.

 

“Tại, tại sao! Tại sao vật này lại ở Thiếu Lâm chứ!”

 

Huyền Tông không giấu nổi sự tức giận hét lên. Thế nhưng Pháp Chỉnh lại không tính toán với sự thất lễ đó của Huyền Tông. Bởi vì nếu đổi ngược lại thì ông ta cũng sẽ hành động như vậy mà thôi.

 

Tử Hà Thần Kiếm là một vật cực kỳ quan trọng đối với Hoa Sơn.

 

Thần vật.

 

Là thần vật tượng trưng cho môn phái.

 

Thần vật đại diện cho quyền uy của môn phái. Cũng giống như Lục Ngọc Phật Trượng của Thiếu Lâm. Đôi khi còn có phát huy sức mạnh lớn hơn cả quyền uy của Phương trượng.

 

Và đương nhiên, Hoa Sơn cũng có thần vật tượng trưng cho quyền uy của mình.

 

Thứ đó chính là Tử Hà Thần Kiếm.

 

Đó là vật không được phép đánh mất cùng với Chưởng Môn Lệnh Phù.

 

“Tử Hà Thần Kiếm đã bị thất truyền trên Thập Vạn Đại Sơn, chẳng lẽ Thiếu Lâm đã thu giữ vật này trong suốt thời gian đó sao?”

 

“Làm gì có chuyện đó chứ?”

 

Pháp Chỉnh nhún vai.

 

“Thiếu Lâm chỉ mới phát hiện ra vật này gần đây. Và Thiếu Lâm đã phải trả một cái giá rất lớn để có được Thần Kiếm này.”

 

Bộ râu của Huyền Tông run rẩy.

 

Thanh kiếm này vừa là thanh kiếm đi cùng lịch sử Hoa Sơn, vừa là thanh kiếm tượng trưng cho quyền uy của Hoa Sơn. Vậy nên đây là vật mà Hoa Sơn hầu như chẳng còn lại gì trong quá khứ nhất định phải thu hồi.

 

“Đổi lại, ta sẽ trả lại Tử Hà Thần Kiếm cho Hoa Sơn.”

 

“.........”

 

Huyền Tông cắn chặt môi.

 

Việc đi tới Bắc Hải tìm hiểu tình hình không phải là việc dễ dàng gì. Thế nhưng, việc để lỡ Tử Hà Thần Kiếm càng không phải là việc dễ dàng hơn.

 

Pháp Chỉnh mỉm cười như đã nhìn thấu tâm tư của Huyền Tông.

 

“Nếu cái giá là Tử Hà Thần Kiếm, thì đây cũng không phải là một cuộc giao dịch quá tệ đối với Hoa Sơn đâu.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Sự tự tin tràn ngập trong nụ cười của Pháp Chỉnh.

 

Rõ ràng ông ta có căn cứ để tự tin.

 

Đánh mất thần vật là chuyện không được phép đối với một môn phái. Và môn phái đánh mất thần vật sẽ phải chịu một đòn chí mạng trước quyền uy đó. Hay nói cách khác, quyền uy của môn phái đó sẽ trở nên kiên cố hơn chỉ bằng việc thu hồi thần vật đã đánh mất.

 

Hoa Sơn đang trên đà phát triển với một khí thế khủng khiếp. Vậy nên ý nghĩa của việc thu hồi Tử Hà Thần Kiếm đối với một môn phái như vậy không hề nhỏ.

 

Do đó, Huyền Tông không thể khước từ đề nghị này. Tuyệt đối không.

 

Pháp Chỉnh tra Tử Hà Thần Kiếm vào vỏ, đặt vào hộp rồi để trên bàn. Sau đó, ông ta đẩy về phía Huyền Tông.

 

“Nếu muốn, ngài có thể mang thanh kiếm này đi ngay cũng được.”

 

“.......Ngài nói là ngay bây giờ sao?”

 

“Thực lòng mà nói, Thiếu Lâm và Hoa Sơn bây giờ không phải là một mối quan hệ tốt. Thế nhưng, bần tăng tin tưởng Hoa Sơn. Vậy nên, có khó gì khi đưa trước thù lao cho người mà bần tăng tin tưởng đâu?”

 

Huyền Tông nhấp nhổm.

 

Ông ta biết.

 

Pháp Chỉnh tuyệt đối sẽ không đưa thanh kiếm đó ra với ý đồ tốt lành gì. Mặc dù không đến mức gọi là âm mưu, nhưng việc đi tới Bắc Hải điều tra quả thực khó khăn hơn rất nhiều so với lời Pháp Chỉnh nói.

 

Tuy nhiên Huyền Tông cũng không thể đưa ra quyết định một cách dễ dàng.

 

Đó là thanh kiếm tượng trưng cho vinh quang của Hoa Sơn trong quá khứ.

 

Là thần vật tượng trưng cho Hoa Sơn trong thời kỳ rực rỡ hoa lệ mà không ai có thể quên được. Vậy nên, sao Huyền Tông có thể dễ dàng từ bỏ nó được chứ?

 

Đúng lúc Huyền Tông cắn chặt môi định đưa ra câu ra lời thì Thanh Minh vẫn đang yên lặng quan sát tình hình từ nãy đến giờ bất ngờ đưa tay ra cầm lấy Tử Hà Thần Kiếm.

 

“Hửm?”

 

Hắn thản nhiên cầm thanh lên rồi từ từ rút kiếm ra.

 

Tử Hà Thần Kiếm hoàn toàn lộ diện, tỏa ra một ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào phòng.

 

Thanh Minh lặng lẽ quan sát Thần Kiếm rồi chầm chậm vươn ngón tay ra chạm vào báng kiếm.

 

Huyền Tông và Pháp Chỉnh cùng nín thở.

 

Dù không biết lý do, nhưng họ đều có cảm giác không nên ngăn cản hắn lúc này.

 

Không phải là một uy thế mạnh mẽ.

 

Nhưng biểu cảm không thể giải thích bằng lời của Thanh Minh đã chặn miệng của hai người họ.

 

‘Thanh Minh.’

 

Huyền Tông nhìn Thanh Minh không nói.

 

Đôi khi, đứa trẻ này vẫn cho ông ta thấy bộ dạng như vậy. Và mỗi lúc như thế, Huyền Tông đều yên lặng trước một sự nặng nề vô hình Thanh Minh mang lại.

 

Thanh Minh chầm chậm nhắm mắt lại.

 

Hắn ngồi đó giống như một bức tranh tĩnh lặng.

 

Sau một hồi nhắm mắt cảm nhận ngón tay đang đặt trên báng kiếm, hắn chậm rãi mở mắt ra rồi ngẩng đầu.

 

Nhìn thấy hình ảnh đó, Huyền Tông cũng vững tâm hơn.

 

‘Tử Hà Thần Kiếm nhất định phải ở Hoa Sơn.’

 

Khoảnh khắc nhìn Thanh Minh chạm vào thanh kiếm đó, ông ta đã chắc chắn. Đến một lúc nào đó, thanh kiếm này sẽ nằm trong tay Thanh Minh tung hoành giang hồ.

 

“Yêu cầu của Phương trượng…….”

 

Cạch!

 

Thanh Minh tra kiếm vào vỏ một cái cạch rồi đặt lên bàn. Rồi hắn nhìn thanh kiếm chằm chằm với gương mặt tràn ngập sự suy tư.

 

“Hừmmmm.”

 

Pháp Chỉnh lặng lẽ cười. Từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện liên quan đến Thiếu Lâm, thì kết quả đều đã được định trước mỗi khi Thanh Minh bắt đầu có biểu cảm như vậy.

 

“Tiểu đạo trưởng. Nếu ngươi muốn thì ta có thể trao Tử Hà Thần Kiếm cho ngươi ngay bây giờ. Và cái giá phải trả chính là sự bình an của giang hồ. Được chứ?”

 

Thanh Minh gật gù. Như thể lời của Pháp Chỉnh nói không sai. Hắn nghiêng đầu nhìn Pháp Chỉnh mở miệng.

 

“Và?”

 

“.........Hả?”

 

Và?

 

Và cái gì?

 

“Ta vẫn chưa hiểu ý của ngươi?”

 

Thanh Minh trả lời một cách lãnh đạm trước câu hỏi của Pháp Chỉnh.

 

“Ông cho bọn ta thêm cái gì nữa.”

 

“........Nữa á?”

 

Lần này đến lượt Pháp Chỉnh nghiêng đầu.

 

“Ta đã hứa sẽ đưa thần vật của Hoa Sơn, vậy mà ngươi vẫn muốn thêm thứ khác thứ nữa sao? Tiểu đạo trưởng, ngươi có biết thần vật có ý nghĩa……”

 

Pháp Chỉnh đang nói thì ngậm chặt miệng.

 

Bởi vì ông ta đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thanh Minh.

 

“Phương trượng.”

 

“..........”

 

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy. Rồi hắn nghiêng đầu nói.

 

“Có vẻ như ông sống ở trong núi cao thế này nên không có cảm giác thực tế rồi.”

 

“........”

 

Núi cao?

 

Cảm giác thực tế?

 

Thanh Minh gõ cồm cộp vào Tử Hà Thần Kiếm đang được đặt ở trên bàn.

 

“Sao ông có thể dễ dàng trả một số tiền lớn như vậy để mua cục sắt gỉ sét này chứ. Hình như ông thấy việc kiếm tiền quá dễ khi chỉ cần ngồi yên một chỗ mà khách hành hương cũng mang tiền đến cúng nên ông nghĩ mọi việc trên thế gian này đều dễ dàng như vậy nhỉ. Đến mấy gã ăn mày Cái Bang còn bị đuổi đánh nếu đi xin ăn như vậy đấy. Phải không?”

 

“Cục, cục sắt?”

 

Phương trượng trợn tròn mắt.

 

Hắn đang nói thần vật của Hoa Sơn là một cục sắt gỉ sét ư?

 

“Hãy, hãy nhìn đi. Hoa Sơn Thần Long. Có lẽ ngươi không biết, chứ đây là thần vật của Hoa Sơn.”

 

“Tại sao?”

 

“........Ngươi không biết ư? Đó là thần vật của Hoa Sơn Phái đấy!”

 

“À, ta biết. Nhưng thứ đó thì làm được gì?”

 

Thanh Minh thờ ơ ngoáy tai.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Ngươi không biết thần vật có ý nghĩa thế nào với một môn phái sao?”

 

“Ông đúng là một người kỳ lạ nhỉ?”

 

“.......Cái gì?”

 

Pháp Chỉnh nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác.

 

“À. Ta là người của Hoa Sơn phái, thanh kiếm đó có ý nghĩa thế nào với Hoa Sơn sao lại cần đến Phương trượng của Thiếu Lâm giải thích cơ chứ. Ông cũng đâu thể quyết định số lượng bát cơm nhà người khác ăn được.”

 

“A…..”

 

Pháp Chỉnh cứng họng. Ông ta nhìn Huyền Tông, nhưng Huyền Tông cũng chẳng khác ông ta là bao. 

 

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác xen lẫn sự vô lý.

 

“Th, Thanh Minh à. Dù sao thì đó cũng là thần vật của tổ tiên…..”

 

“Thần vật thì có gì đặc biệt? Chỉ cần mấy lão già đó tụ tập lại một chỗ, rồi vỗ bôm bốp vào một thứ gì đó trông có vẻ đắt tiền và đẹp đẽ rồi nói

 

‘Từ bây giờ, thứ này sẽ đại diện cho chúng ta.’

 

Thì thứ đó đã trở thành thần vật rồi. Thần vật cũng có phải thứ gì đó rơi từ trên trời xuống đâu.”

 

Thanh Minh thờ ơ nói.

 

“Đồ vật thì cũng chỉ là đồ vật mà thôi. Rốt cuộc nó là gì mà lại có ý nghĩa như vậy chứ? Cho dù không có nó thì Hoa Sơn, à không, không phải là không có, dù có nó đi chăng nữa thì Hoa Sơn cũng chẳng trở nên vĩ đại hơn. Vậy mà ngài lại bảo bọn ta đi đến Bắc Hải chỉ vì một cục sắt vớ vẩn này thôi á? Đến Bắc Hải á?”

 

Con ngươi của Thanh Minh bắt đầu long sòng sọc. Huyền Tông vừa giật mình vừa nghĩ.

 

‘Ơ. Dù sao thì đó cũng là thần vật của tổ tiên mà……’

 

‘Rốt cuộc cái tên này đã học cái quái gì mà lớn vậy?’

 

Cả hai người cùng nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bàng hoàng.

 

Thế nhưng hắn vẫn giữ thái độ thản nhiên như không.

 

“Hừ, tất nhiên là nếu có được nó trong tay thì cũng chẳng ai đem nó bán đi lấy tiền đâu, nhưng để các đệ tử xông vào nguy hiểm chỉ vì thần vật thì cũng không được. Làm gì có chuyện các vị tiền nhân lại coi trọng thần vật hơn đệ tử của mình chứ?”

 

“........”

 

Đến nước này rồi thì Pháp Chỉnh cũng chẳng thể tìm ra câu nói nào nữa. Ý đồ đó cũng hoàn toàn biến mất.

 

Thanh Minh xoa xoa ngón trỏ và ngón cái trước mặt ông ta.

 

“Ông không còn gì nữa sao? Tiền cũng được. Hoặc là……. tiền? À, ngân phiếu cũng được. Không thì bảo thạch…….”

 

“Thanh Minh. Mấy thứ đó đều giống nhau cả mà?”

 

“Ờ. Đúng là vậy. Nhưng mà…..”

 

Thanh Minh bật cười rồi đẩy Tử Hà Thần Kiếm đến trước mặt Pháp Chỉnh.

 

“Nghĩ lại thì nếu ta nhận vụ này, ta cũng chẳng được lợi mấy. Đây có vẻ là một thanh kiếm tốt đấy, ông cứ giữ lại mà dùng đi.”

 

Rồi Thanh Minh đứng dậy như thể hắn chẳng còn gì để nói nữa.

 

Thấy thế Huyền Tông cũng xoay người theo hắn.

 

“Vậy nhé.”

 

Thấy Thanh Minh dứt khoát quay đi, Pháp Chỉnh vội đưa tay ra với theo, hét lớn.

 

“Tiểu đạo trưởng! Ngươi định để chuyện này kết thúc như vậy sao?”

 

“Chứ sao nữa?”

 

Pháp Chỉnh bối rối, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Nếu ngươi không hài lòng với cái giá mà ta đã đưa ra, vậy ta đổi là được chứ gì. Xin ngươi hãy vì chúng sinh thiên hạ đi.”

 

“À. Phải. Chúng sinh. Thiên hạ. Đúng là quan trọng thật đấy.”

 

Thanh Minh quay người, ưỡn thẳng lưng. Rồi hắn hướng về phía Pháp Chỉnh tạo thế bao quyền với gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

 

“Niềm tự hào vô tận về việc Hoa Sơn trong quá khứ đã hy sinh tất cả vì chúng sinh thiên hạ vẫn còn tràn ngập trong tim các đệ tử Hoa Sơn đấy, thưa Phương trượng.”

 

Pháp Chỉnh cắn chặt môi.

 

Hắn lại đâm vào vết thương cũ của ông ta.

 

“Tất nhiên là chuyện đó…….”

 

“Ta không có ý định bới móc quá khứ đâu. Hoa Sơn đã đánh mất rất nhiều thứ, nhưng cũng nhận lại rất nhiều.”

 

“.........”

 

“Vì vậy nên…….”

 

Thanh Minh cười khẩy.

 

“Vì vậy nên Thiếu Lâm cũng nên cảm nhận sự tự hào đó một lần thì sẽ hay hơn đấy.”

 

“.........”

 

Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ đến mức khiến Pháp Chỉnh không thể cất thành lời.

 

“Nếu là Thiếu Lâm thì các vị sẽ giải quyết được mà chẳng tốn sức mấy đâu! Ta sẽ ở Thiểm Tây cổ vũ hết mình, nên Thiếu Lâm nhất định phải làm sáng tỏ tung tích của Ma Giáo và cứu giang hồ khỏi cảnh lầm than nhé!”

 

“Ơ, không……..”

 

“Nếu không phải Thiếu Lâm thì làm gì còn môn phái nào dám đứng ra giải quyết chứ? Đúng không? Chưởng môn nhân?”

 

Huyền Tông ngơ ngác gật đầu.

 

“Đúng, đúng vậy.”

 

“Đúng vậy. Đây là việc mà Thiếu Lâm phải giải quyết. Cố lên nhé, Phương trượng! Nếu như ông có sử dụng Tử Hà Thần Kiếm khi giao chiến với Ma Giáo thì ông hãy dùng cho tốt nhé. Lưỡi kiếm vẫn còn bén lắm đấy. Vậy ta xin phép.”

 

Thanh Minh khẽ phẩy tay rồi mở cửa bước ra.

 

Thấy Huyền Tông bước đi theo hắn với gương mặt cứng nhắc, Pháp Chỉnh lại vội vã hét lên.

 

“Ngươi thực sự từ bỏ thần vật của tổ tiên như vậy sao? Đó là sự lựa chọn của Hoa Sơn à?”

 

Thanh Minh quay đầu lại.

 

Pháp Chỉnh giật mình trước ánh mắt cọc cằn của hắn.

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Thần vật cái con khỉ khô.”

 

Kiếm là kiếm.

 

Và đó cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi.

 

Dù cho thanh kiếm đó có là thần vật của Hoa Sơn đi chăng nữa, là ái binh của chưởng môn sư huynh, thì đó cũng chỉ là một thanh kiếm không hơn không kém.

 

Hoa Sơn không theo đuổi những thứ như vậy.

 

Thứ Hoa Sơn muốn chính là các môn đồ có thể tiếp nối ý chí của tổ tiên, là làm mọi thứ tan biến dưới kiếm pháp của Hoa Sơn. Một cục sắt sao có thể ẩn chứa ý nghĩa sâu xa ấy được?

 

Và điều mang tính quyết định…..

 

‘Bổn tôn mới chính là tổ tiên của Hoa Sơn đây này, cái tên nhãi ranh chết tiệt.’

 

Sao ngươi dám lải nhải về tổ tiên trước mặt ta hả.

 

Đúng là nực cười khi ý của tổ tiên đã quyết, vậy mà ngươi vẫn còn lải nhải về cục sắt thần vật đó.

 

“Thiếu Lâm hãy sử dụng thật tốt thần vật đó nhé.”

 

Rồi Thanh Minh không ngần ngại bước đi. Và hắn bật cười khi nhìn thấy bầu trời trong xanh mở rộng trước mắt.

 

Cho dù Thanh Vấn sư huynh có trực tiếp nghe thấy những lời đó thì kết quả cũng chẳng thay đổi đâu. Một cục sắt làm gì quan trọng đến thế chứ!

 

  • Không được, cái tên chết tiệt kia! Đệ phải lấy nó về chứ!

 

Ơ?

 

Không phải à?

 

“Vậy thì mời huynh tự đến mà lấy về nhé.”

 

Ai da, cơ thể đệ đang đau nhức quá nên không làm được đâu.

 

Khửa khửa khửa khửa khửa khửa.

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương