Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 332 Tại sao nó lại ở đây chứ? (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 332. Tại sao nó lại ở đây chứ? (2)

 

Pháp Giới quay trở lại rồi di chuyển chiếc quan tài ra ngoài.

Trong căn phòng, mùi tử khí vẫn chưa tản đi hết, bầu không khí cũng thoáng chốc trở nên nặng nề. Ba người đứng đó nhìn nhau rồi suy nghĩ gì đó.

“Ai di đà Phật.”

Pháp Chỉnh vừa niệm Phật vừa nhìn Huyền Tông rồi khẽ cất lời.

“Ta nghĩ Chưởng môn nhân sớm đã biết chuyện tung tích của giáo đồ Ma Giáo được phát hiện ở Thập Vạn Đại Sơn rồi.”

Thanh Minh khẽ liếc nhìn Huyền Tông.

“Vậy ạ?”

“Ừm. Trước khi đại hội võ lâm bắt đầu, các Chưởng môn nhân đã được triệu tập, chính là bàn về chuyện này.”

“Về tung tích của giáo đồ Ma Giáo sao……”

Thanh Minh trong chốc lát rơi vào trầm tư.

Đó rõ ràng cũng được xem là chuyện hệ trọng.

Thế nhưng, việc phát hiện ra tung tích của giáo đồ Ma Giáo và việc phát hiện ra dấu tích của Ma Hoa trên thi thể người, lại là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

“Thiếu Lâm đã nắm bắt tin tức này chậm hơn các môn phái khác một bước. Vậy nên khi biết chuyện thì cục diện đã thành ra thế này rồi.”

“Hình như ông đã phái các môn phái tục gia kiểm tra lại xung quanh đúng không.”

“Đúng vậy. Ngay từ lúc mở cửa sơn môn chuẩn bị đại hội, ta đã bắt đầu phái người đuổi theo tung tích của lũ giáo đồ Ma Giáo. Đứa trẻ đó đã gặp nạn trước khi đại hội diễn ra. Tuy nhiên …… lúc xác nhận lại thì ta đã mất liên lạc với nó ở Bắc Hải Băng Cung rồi…… A di đà Phật.”

Sau đó họ đã phát hiện ra thi thể của đệ tử bị sát hại bởi ma công.

Thanh Minh khẽ cau mày.

‘Ma Giáo ở Bắc Hải?’

Không. Không được vội vàng phán đoán như vậy.

Với những thông tin hiện tại thì vẫn chưa thể suy đoán được gì cả.

Không được đoán già đoán non trước khi biết được tình hình chính xác. Vì Ma Giáo vốn dĩ là một nơi như vậy.

“Phát hiện ra tung tích của Ma Giáo là chuyện hết sức trọng đại. Chúng ta đã phải trải qua một trận đại chiến hết sức thảm khốc. Nếu cứ xem nhẹ rồi đứng yên nhìn, thì cuối cùng sẽ lại có thêm trận đại chiến khác mà thôi. Vậy nên Trung Nguyên nhất định phải điều tra Bắc Hải và Bắc Hải Băng Cung.”

“Ừm.”

Huyền Tông gật đầu một cách nặng nề.

Những chuyện liên quan đến Ma Giáo là chuyện mà các nhân sĩ võ lâm trên giang hồ không được phép xem nhẹ.

Đặc biệt là đối với Hoa Sơn. Dù khắp thiên hạ này có bao nhiêu môn phái đi nữa thì liệu có nơi nào có oán hận sâu sắc với Ma Giáo hơn Hoa Sơn chứ?

“Nhưng mà……”

Huyền Tông hơi nhướng mày, ho khan một tiếng rồi mở miệng.

“Việc phát hiện tung tích của Ma Giáo là chuyện hết sức trọng đại. Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Phương trượng lại đích thân nói với chúng ta chuyện này chứ……?”

“Chưởng môn nhân.”

Pháp Chỉnh dứt khoát nói.

“Với tư cách là Phương trượng của Thiếu Lâm, ta có một thỉnh cầu.”

Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào Huyền Tông và Thanh Minh. Ánh mắt đó mờ mịt trong bóng tối nên Thanh Minh không đoán được lão đang dự tính gì.

Cuối cùng Pháp Chỉnh cũng khó khăn mở lời.

“Thỉnh cầu Hoa Sơn điều tra về Bắc Hải, không biết ý Chưởng môn nhân thế nào?”

“......Sao cơ?”

Huyền Tông mở to mắt nhìn về phía lão.

“...... Ngài đang nói đến Bắc Hải Băng Cung đó sao?”

“Đúng vậy.”

Pháp Chỉnh chậm rãi gật đầu. Sau đó lại hạ giọng nói tiếp.

“Tất nhiên, ta biết đó không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu không phải là Hoa Sơn thì không nơi nào có thể cáng đáng nổi trọng trách này.”

“Vậy nên……”

Trước lời đó của Pháp Chỉnh, Huyền Tông cảm thấy bối rối đến mức không nói  nên lời. Vì đó là vấn đề khó mà đáp lại một cách rõ ràng được.

“Có vẻ như Phương trượng đã đánh giá cao Hoa Sơn quá rồi.”

“Không phải ta đánh giá cao.”

Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm Huyền Tông với ánh mắt thâm sâu khó tả.

“Như Chưởng môn nhân đã biết, mối thâm giao giữa Tắc Ngoại Tứ Cung và Cửu Phái Nhất Bang vốn chẳng mấy tốt đẹp. Chính xác mà nói thì giống như kẻ thù không đội trời chung của nhau vậy.”

Huyền Tông khẽ thở dài.

Chính xác mà nói thì không phải là quan hệ kẻ thù lẫn nhau, mà là Tắc Ngoại Tứ Cung đơn phương oán hận Trung Nguyên. Thế nhưng bây giờ cũng không nhất thiết phải phân bua rõ ràng điều đó.

“Tắc Ngoại Tứ Cung không chỉ mang lòng thù hận với Cửu Phái Nhất Bang mà là với cả Trung Nguyên này. Vì lẽ đó mà trăm năm trước đã cấm người Trung Nguyên đặt chân lên lãnh thổ của bọn họ còn gì.”

Thanh Minh vừa nghe những lời đó vừa nheo mắt lại.

Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Pháp Chỉnh lại tử bỏ lòng tự trọng của bản thân mà cúi đầu trước Hoa Sơn như vậy. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Sau đó Pháp Chỉnh lại nói tiếp.

“Thế nhưng dạo gần đây ta nghe đồn có môn phái đã bình an trên lãnh địa của Tắc Ngoại Tứ Cung. Ý ta là môn phái đó không chỉ đơn giản là xã giao với họ, mà còn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp rồi giao lưu với bọn họ.”

Huyền Tông cũng nheo mắt lại.

“Ý Phương trượng là đang nói tới Nam Man Dã Thú Cung và Hoa Sơn chúng ta sao.”

“Đúng là như vậy.”

Pháp Chỉnh dứt khoát gật đầu.

“Chưởng môn nhân. Ta biết đó không phải chuyện dễ dàng gì. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, trong tất cả các môn phái của Trung Nguyên, nơi có thể tạo nên mối giao hảo với Tắc Ngoại Tứ Cung chỉ có duy nhất Hoa Sơn mà thôi.”

Huyền Tông định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì Pháp Chỉnh không cho ông ấy cơ hội để làm như vậy.

“Tất nhiên ta cũng biết Bắc Hải Băng Cung và Nam Man Dã Thú Cung khác nhau. Nhưng vốn dĩ bọn họ cũng có sự ràng buộc với nhau bằng cái gọi là Tắc Ngoại Tứ Cung. Nếu đã là bằng hữu của Nam Man Dã Thú Cung thì đến Bắc Hải Băng Cung cũng không thể bạc đãi được. Vậy nên chỉ có Hoa Sơn mới có khả năng tiếp cận Bắc Hải Băng Cung mà không có bất kỳ xung đột nào.”

Pháp Chỉnh hạ hai tay xuống rồi cúi đầu về hướng Huyền Tông.

Đó không phải là nghi thức ở nơi cửa Phật mà là lễ nghĩa của nhân gian.

“Ta thỉnh cầu ngài. Mong Chưởng môn nhân sẽ vì chúng sinh thiên hạ này mà đưa ra quyết định đúng đắn.”

“Ực.”

Huyền Tông nuốt nước bọt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Mặc dù mối thâm giao của họ có tệ đến đâu, nhưng Phương trượng của Thiếu Lâm phải hạ mình rồi cúi đầu như vậy mà còn nhẫn tâm khước từ thì thật sự không phải là kẻ không hiểu đạo lí sao. Hơn nữa việc này lại còn vì thiên hạ nữa chứ?

‘Ta phải làm sao đây?’

Khi Huyền Tông đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan trước lời đề nghị bất ngờ này, thì bên cạnh đã có một giọng nói chắc như đinh đóng cột vang lên.

“Tung tích của Ma Giáo còn gì nữa? Đây là tất cả rồi hả?”

Ánh mắt của Pháp Chỉnh nhìn qua Thanh Minh có chút khác lạ. Một đứa trẻ vốn đang tỏ rõ thái độ thù địch với Thiếu Lâm, thế nhưng từ khi cái tên ‘Ma Giáo’ xuất hiện, lại chuyển hết sự thù địch đó qua Ma Giáo.

“Vẫn chưa có gì chắc chắn cả. Tuy nhiên điều duy nhất có thể đoán được, nếu có thể để lại vết tích Ma Hoa như vậy thì chắc chắn kẻ ra tay phải có ma công thâm hậu đến nhường nào.”

Thanh Minh dùng ngón tay gõ nhẹ vào má.

‘Gì chứ, làm gì to tát đến như vậy.’

Nhưng dù sao thì thực lực đó cũng xem như là ‘tạm ổn’ đi.

Chuyện quan trọng là kẻ thuần thục Ma công ở mức đó lại đang luẩn quẩn quanh Bắc Hải.

Và sớm muộn gì bọn chúng cũng lợi dụng mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Trung Nguyên và Bắc Hải mà thôi.

“Trường hợp tệ nhất?”

“Bắc Hải Băng Cung sẽ bị Ma Giáo thâu tóm. Nếu như vậy, Ma giáo sẽ dần chuyển hướng rồi thâu tóm cả Trung Nguyên trong lòng bàn tay.”

“Hừm.”

Thanh Minh chau mày.

Cũng không phải là không có khả năng này. Thế nhưng……

“Ta đã nắm được tình hình rồi.”

Sau đó hắn duỗi lưng, vươn người thả lỏng cơ thể.

Sau đó lại nhìn Pháp Chỉnh và Huyền Tông với ánh mắt giống như thường lệ.

“Lời muốn nói cũng nói xong rồi, ta đi được chưa?”

“...... Hửm?”

Pháp Chỉnh không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên.

Đi sao?

“Tiểu, tiểu đạo trưởng. Vẫn chưa nói chuyện xong mà.”

“Vâng. Ta biết nhưng……”

Thanh Minh vừa ngoáy tai vừa đáp lại.

“Đại khái thì ta nắm được rồi. Ma Giáo xuất hiện ở Bắc Hải, rồi ông thỉnh cầu Hoa Sơn chúng ta đến đó không phải sao. Vì những kẻ Trung Nguyên khác không thể tiến vào địa phận của Tắc Ngoại Tứ Cung, và Hoa Sơn lại có thể đặt chân đến đó rồi có mối giao hảo với Nam Man Dã Thú Cung?”

“Đúng vậy. Ý của ta đúng là như vậy.”

“Thế nhưng.”

Thanh Minh thổi đầu ngón tay.

“Tại sao chúng ta phải đi?”

“......”

Khuôn mặt Pháp Chỉnh trở nên đờ đẫn như kẻ mất trí.

“...... Tại sao ư? Không phải chính tiểu đạo trưởng cũng đã nói Ma Giáo đã xuất hiện rồi đó sao?”

“Ây ya. Thì ta cũng nghe ông nói thôi mà. Ý của ta là, tại sao Ma Giáo xuất hiện thì Hoa Sơn phải ra mặt chứ. Còn có Thiếu Lâm, Võ Đang, Cử Phái Nhất Bang, Ngũ Đại Thế Gia và nhiều danh môn chính phái khác cơ mà. Hà cớ gì cứ phải là Hoa Sơn chứ.”
“Cái đó không phải ta đã sớm giải thích rồi sao?”

“A, là vì cái gì mà mối giao hảo đó à?”

Thanh Minh bật cười như thể có gì đó tức cười lắm vậy.

“Phương trượng đã thử chưa?”

“Hửm?”

Thanh Minh uể oải nhìn Pháp Chỉnh.

“Vì Hoa Sơn thì có cái gì tài ba đâu mà vẫn trở thành bằng hữu với Dã Thú Cung đó thôi? Nếu là môn phái khác thì chắc cũng sẽ được thôi mà.”

“......”

“Vậy mới nói Thiếu Lâm cũng có thể mà. Ta biết như vậy vì ta đã làm được, không có gì con người nỗ lực mà không đạt được cả. Nếu Thiếu Lâm cũng nỗ lực thì chắc chắn sẽ làm được thôi.”

Pháp Chỉnh vô thức há hốc miệng.

Rốt cuộc thì cái tên tiểu tử này đang nói gì vậy chứ?

“Nỗ, nỗ lực?”

“Vâng. So với sự nỗ lực của Thiếu Lâm thì Hoa Sơn chẳng là gì cả. Ta sợ nếu Hoa Sơn nhúng tay vào chuyện trọng đại như vậy thì chỉ làm hỏng đại sự thôi. Vì vậy chúng ta chỉ biết đường quay về bổn môn rồi vừa quan sát vừa vỗ tay cổ vũ cho Thiếu Lâm. Đúng vậy không, Chưởng môn nhân?”

Huyền Tông luân phiên hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn qua Pháp Chỉnh với khuôn mặt hoang mang tột cùng.

Một lúc sau, Huyền Tông cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh như bình thường rồi bình thản đáp trả.

“Đúng như vậy, Phương trượng.”

Pháp Chỉnh đã cố gắng trầm tĩnh hết mức để nói chuyện với cả hai. Nhưng bây giờ không thể giấu được giọng nói pha lẫn sự than vãn.

“Đây là việc vì cả chúng sinh thiên hạ này.”

“Vâng, ta hiểu mà. Trước đây cũng vậy. Không phải sao?”

Lời nói của Thanh Minh như đâm xuyên qua phế phủ của Pháp Chỉnh.

Đúng vậy, Pháp Chỉnh không thể nào phản bác lời đó.

“Ta sẽ không lãng phí thời gian của hai người nữa mà đi đây. Bắc Hải Băng Cung thì cũng là nơi con người sinh sống mà thôi, nếu như ngài làm tốt thì cũng có thể giao thiệp được thôi. Vậy nhé.”

“Đợi đã.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Khi Thanh Minh gần đứng dậy thì Pháp Chỉnh đã dứt khoát đưa tay ra ngăn lại.

“Tiểu đạo trưởng gượng đã.”

Ánh mắt đó trông rất nghiêm túc.

Thanh Minh cũng không hai lời mà đặt mông xuống ghế. Pháp Chỉnh vừa khẽ gật đầu vừa khe khẽ niệm Phật.

“Ta biết. À không, bần tăng đã biết. Chưởng môn nhân, bần tăng biết Thiếu Lâm không đủ tư cách để bàn về việc báo đáp công lao sau này của Hoa Sơn. Vậy nên bần tăng đã thập phần hiểu được phản ứng bây giờ của Chưởng môn nhân và tiểu đạo trưởng.”

Đôi mắt của Thanh Minh cũng nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ.

‘Cái con lừa trọc này lại đang tính giở trò gì đây?’

Thật lòng mà nói thì bây giờ cũng đáng để rời đi rồi. Vì cho dù có điềm tĩnh đến mấy thì Pháp Chỉnh cũng không thể nào nhìn Hoa Sơn với con mắt tốt hơn được.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói chuyện sao?

Điều đó có nghĩa là hắn đang cố che đậy chuyện gì đó.

“Một người đã đánh mất uy tín như bần tăng thì muốn ủy thác điều gì đó, trước tiên phải nói đến thù lao mới phải. Đó là điều đúng đắn nên làm, nhưng vì suy nghĩ hạn hẹp mà bần tăng lại quên mất điều đó.”

“Thù lao sao?”

“Đúng vậy.”

“Ô hô.”

Thanh Minh khẽ mỉm cười.

Từ nãy đến giờ, lão chỉ toàn nói mấy lời nhảm nhí, nhưng nếu gắn thêm hai chữ “thù lao” vào thì hắn lại thấy những lời trước đó cũng không đến nỗi.

“Vậy mới nói, cái gọi là thù lao ấy?”

“Pháp Giới.”

Pháp Chỉnh không chút chậm trễ mà cất tiếng gọi, rồi Pháp Giới mở cửa bước vào trong.

‘Cái tên đó bận bịu quá nhỉ.’

Vừa nãy còn phải khuân quan tài rồi bây giờ lại phải tiếp…

“Hửm?”

Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên.

Vấn đề là các môn đồ Hoa Sơn sẽ phải lặn lội đến Bắc Hải xa xôi đó. Vậy nên lão phải biết là cuộc đàm phán sẽ không thành nếu tiền hậu tạ quá ít chứ. Thế nhưng thứ tên Pháp Giới đó mang vào lại nhỏ và tồi tàn thế á.

Hộp.

Chiếc hộp dài nhưng không lớn lắm. Kể cả nếu bên trong có nhét đầy vàng thì nó vẫn chưa phải là số lượng mà Thanh Minh mong muốn.

“Đây ạ. Thưa Phương trượng.”

“Ừm.”

Pháp Chỉnh nhận chiếc hộp từ tay Pháp Giới rồi thận trọng đặt nó lên chiếc bàn trước mặt.

“Được rồi.”

Pháp Giới chào Phương trượng rồi cũng bước ra ngoài. Như thể bản thân không có đủ tư cách để chứng kiến cảnh chiếc hộp mở ra vậy.

Nhìn thấy thái độ thành kính đó, Thanh Minh lại càng tò mò hơn nữa, đến mức hắn không kìm lòng được mà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

‘Rốt cuộc là thứ gì chứ?’

Đến hiện tại, những hành động của Thiếu Lâm vốn dĩ vẫn không sai lệch bao nhiêu so với những suy đoán ban đầu của hắn. Lời nói và hành động của bọn chúng rất dễ đoán. Tuy nhiên, ở thời điểm này, đến Thanh Minh cũng khó mà giải thích được.

Rốt cuộc trong cái hộp đó đang chứa thứ quái quỷ gì chứ?

“Tiền hậu tạ chính là vật này.”

“Cái hộp đó?”

“Chính xác mà nói thì là vật bên trong chiếc hộp.”

“...... Không phải tiền mà là đồ vật sao.”

Thanh Minh lại lần nữa nheo mắt nhìn về chiếc hộp.

Huyền Tông nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Thanh Minh nên hỏi thay hắn.

“Phương trượng đừng đùa giỡn người khác nữa, có thể cho chúng ta xem món đồ bên trong này không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

Pháp Chỉnh với tay sang chiếc hộp. Và thay vì mở nắp hộp ngay lập tức, lão lại nhìn bọn họ rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Nếu đồ vật này là thù lao thì chắc chắn Chưởng môn nhân sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của bần tăng mà thôi.”

“......”

Ngay khi Huyền Tông định hỏi lại thì Pháp Chỉnh đã mở chiếc hộp.

‘Gì vậy chứ?’

Huyền Tông cau mày khi nhìn thấy đồ vật bên trong.

Không có ánh sáng rực rỡ chói mắt, cũng không có bất ngờ.

Bên trong chiếc hộp được bọc bằng lụa, chỉ có một thanh kiếm với vỏ kiếm cũ kỹ.

‘Trên đó viết gì vậy?’

Trên vỏ kiếm hiện lên 4 chữ được khắc tỉ mỉ bằng tay “Long Xà Phi Đằng”, nhưng vì bị hao mòn theo năm tháng nên rất khó để đọc được.

“Phương trượng. Thanh kiếm này rốt cuộc……”

Ngay lúc đó.

“Hả?”

Thanh Minh phát ra âm thanh thảng thốt rồi giật mình.

‘Hửm?’

Đồng thời Huyền Tông cũng giật mình theo. Hắn vẫn chưa hiểu được lý do vì sao Thanh Minh lại hoảng hốt đến như vậy.

Thanh Minh vừa nheo mắt vừa thẫn thờ nhìn thanh kiếm đang đặt bên trong hộp. Sau đó lại lầm bầm như thể chuyện này vô lý lắm vậy.

“A, không…… Tại sao nó lại ở đây chứ?”

Huyền Tông cũng tỏ vẻ hoang mang mà nghiêng đầu.

Rốt cuộc thì thanh kiếm này là gì và vì sao đứa trẻ này lại hoảng hốt đến như vậy chứ?

Ngay lúc đó, Pháp Chỉnh với tay nhấc thanh kiếm ra khỏi hộp. Rồi từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay lúc đó, Huyền Tông vô thức lấy tay che mắt.

Không giống như vỏ kiếm cổ hao mòn theo thời gian, ngay khi lưỡi kiếm xuất hiện, một thứ ánh sáng trong trẻo và thuần khiết nhanh chóng bao phủ cả căn phòng.

Nếu nhìn vào ánh sáng đó, thì không ai có thể phủ nhận việc thanh kiếm này là một thần binh lợi khí cả.

Pháp Chỉnh vừa nhìn chằm chằm vào hai người vừa bật cười.

“Thanh kiếm này tên là Tử Hà.”

Quả nhiên.

Ánh mắt của Thanh Minh trong phút chốc trầm xuống lạnh lẽo.

Huyền Tông nghe xong cái tên đó cũng biến sắc. Phương trượng vừa nhìn họ vừa nói tiếp.

“Tử Hà Thần Kiếm. Thần vật tượng trưng cho Hoa Sơn phái. Cũng là ái binh của Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn, Chưởng môn nhân trước đây của Hoa Sơn.”

“A……AA……”

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của Huyền Tông không giấu được sự bối rối, như thể cây non trước bão mà không ngừng dao động……

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương