Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 328 Hoa Sơn có con đường riêng của Hoa Sơn! (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 328. Hoa Sơn có đường riêng của Hoa Sơn! (3)


 

“...... Thắng rồi.”

Bạch Thiên, cả người vừa vun lên, vừa nói.

Thắng rồi.

Cuối cùng tên tiểu tử Thanh Minh đó cũng đánh bại cả Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm rồi.

“Tên sư điệt khốn nạn đó……”

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Phải vui mừng chứ.

Vui đến phát điên lên được, bây giờ hắn chỉ muốn nhảy cẫng lên ăn mừng thôi.

Tuy nhiên, Bạch Thiên lại không thể làm như vậy được. Bởi vì trong khoảnh khắc này, chỉ cần mở miệng nói thêm lời nữa thì hắn sẽ không kìm được mà òa khóc như đứa trẻ mất.

Dù sao thì việc bản thân chỉ có thể cắn môi, nắm chặt vạt áo rồi nén nước mắt vào trong thôi cũng đủ đau khổ lắm rồi.

“Sư thúc!”

Bạch Thiên quay đầu lại, cảnh tượng các môn đồ của Hoa Sơn đang nước mắt nước mũi tèm nhem đập vào mắt hắn. Đến giọng nói của Nhuận Tông bây giờ cũng nghẹn ngào.

Hắn đã nóng ruột lo lắng đến chừng nào?

Thanh Minh tuyệt đối sẽ không bị đánh bại.

Đó là niềm tin tưởng tuyệt đối không bao giờ bị phá vỡ của các môn đồ Hoa Sơn.

Nhưng cũng vì vậy mà bọn họ càng lo lắng, bồn chồn hơn bao giờ hết.

Tất nhiên, dù Thanh Minh có thua và quay trở lại, thì niềm tin của bọn họ cũng sẽ không hề bị lung lay chút nào. Nhưng rõ ràng việc bản thân Thanh Minh phải chấp nhận sự thất bại đó sẽ khó đến chừng nào.

Vì vậy mà bọn họ luôn hy vọng tên tiểu tử đó sẽ chiến thắng dù là dùng cách gì đi chăng nữa.

Nếu đầu gối của kẻ đang dẫn dắt và gánh vác cả Hoa Sơn trên vai nhỏ đó bị gãy, thì những người phải chứng kiến điều đó sẽ còn cảm thấy đau đớn hơn cả việc bị chặt chân nữa.

“...... THẮNG RỒI Ạ, SƯ THÚC! CÁI TÊN TIỂU TỬ ĐÓ THẮNG RỒI Ạ, SƯ THÚC CÓ NHÌN THẤY KHÔNG! ㅠㅠ”

Chiêu Kiệt nắm chặt tay rồi hét lên.

“Đúng vậy. Thắng rồi……”

Nhưng ngay lúc đó.

Lưu Lê Tuyết, vẫn đang lặng lẽ quan sát đài tỉ võ nãy giờ, điềm tĩnh nói.

“......Hơi khác với bình thường.”

“......Hửm?”

Bạch Thiên quay người nhìn sang nàng ta với ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

“Ý của muội là?”

“...... Đằng đó.”

Khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết khác với ngày thường, ít nhiều trông cũng nhã nhặn hơn.

“Nó đang suy tính chuyện xấu xa gì đó.”

“......”

“Hửm?”

Bạch Thiên quay đầu nhìn về phía đài tỉ võ.

Lẽ, lẽ nào?

Nhìn thấy cảnh tượng Thanh Minh đang chĩa mũi kiếm về phía Tuệ Nhiên, Hư Không Chân Nhân không thể nào rời mắt vì quá kinh hãi.

Và điều khiến hắn thất kinh không chỉ có vậy.

“...... Vừa nãy không phải là Như Lai Thần Chưởng Đệ Lục Thức Phật Quang Phổ Chiếu sao?”

“Thần linh ơi. Dù Tuệ Nhiên chưa có tham ngộ hết Phật Quang Phổ Chiếu thì việc thi triển nó ……”

Đến các chưởng môn nhân cũng không nói nên lời.

Phật Quang Phổ Chiếu là chiêu thức phòng thủ tối cường nhất trong số các chiêu thức của Như Lai Thần Chưởng.

Tất nhiên cho dù Tuệ Nhiên có được gọi là thiên tài đi nữa, thì ở độ tuổi đó vẫn chưa thể thi triển một cách hoàn hảo tuyệt kĩ đó. Nhưng dù có là vậy thì Phật Quang Phổ Chiếu vẫn là Phật Quang Phổ Chiếu.

Thế nhưng Thanh Minh lại xuyên thủng lớp phòng ngự tuyệt đối đó rồi thành công khiến Tuệ Nhiên phải quỳ gối trước mặt mình.

“...... Đây lại là đẳng cấp khác của cái gọi là thiên tài sao.”

“Vậy mới nói.”

“Mặc dù được gọi với cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú, nhưng ta nghĩ thanh danh của người đó đã đi quá xa rồi…… Ta cảm thấy cái danh hiệu đó vẫn không đủ để thể hiện hết đứa trẻ đó.”

Những lời khen ngợi không ngừng tuôn ra như thác đổ.

Hư Đạo Chân Nhân đã đọc được dòng chảy cảm xúc tinh tế ẩn sau những lời nói đó.

Sự hả hê.

Và sự hổ thẹn.

Hả hê vì Thiếu Lâm, môn phái đã bỏ ra một khoản tiền lớn chuẩn bị cho đại hội võ lâm toàn thiên hạ, đã phải nhường ánh hào quang cho Hoa Sơn.

Hổ thẹn đối với những kẻ đã đánh giá thấp Thanh Minh. Và bây giờ lại càng tung hô để che giấu nội tâm xấu hổ của bản thân.

‘Cuối cùng, con người thì cũng đều như thế thôi.’

Hư Đạo Chân Nhân thấu hiểu điều đó.

Chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang lúc nào cũng huênh hoang, ra vẻ ta đây, nhưng những kẻ đang tụ họp ở nơi này, suy cho cùng cũng chỉ là con người mà thôi. Không phải chỉ vì địa vị cao thì bọn họ sẽ có võ công cao hơn, đó cũng không phải là chân lý gì vĩ đại cả.

Đơn giản chỉ vì họ mạnh hơn chút, đầu óc cũng thông minh hơn chút, nên mới lên được vị trí chưởng môn nhân của một môn phái. Hoặc cũng có thể vì bối phận cao nữa.

“Kết quả có hơi khác so với những gì ta nghĩ. Trong đầu của Phương trượng chắc là đang rối rắm lắm đây.”

“Đúng là vậy rồi.”

Hư Đạo Chân Nhân khẽ dời tầm mắt liếc nhìn về phía Pháp Chỉnh.

Không ngoài dự đoán, gương mặt lão ta đang kinh hoàng đến mức tưởng chừng như đã hóa đá.

‘Biểu cảm này cũng đáng lắm chứ.’

Thà rằng không lọt vào chung cuộc còn hơn.

Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn là bị đánh bại bởi Hoa Sơn, môn phái đang nhận được sự chú ý của tất cả nhân sĩ võ lâm trên toàn thiên hạ sao.

Tất cả những vinh quang mà Thiếu Lâm cất công chuẩn bị cho Tuệ Nhiên, lại sắp rơi cả vào tay Hoa Sơn và Hoa Sơn Thần Long.

Hơn nữa……

‘Điều này cũng làm rung chuyển cả cục diện của võ lâm.’

Việc sở hữu một Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu khởi chi tú vốn không phải là chuyện nhỏ nhặt.

Hơn nữa, Hoa Sơn đã chứng minh rằng, những hậu khởi chi tú thuộc bổn phái là đệ nhất thiên hạ. Và chiến thắng ngày hôm nay chính là điểm nhấn trong minh chứng đó.

Điều gì sẽ đến với môn phái có trong tay hậu duệ của Thiên hạ đệ nhất nhân và các hậu khởi chi tú mạnh nhất đương thời chứ?

Ngay cả những kẻ đang đứng tại đây lúc này cũng thấu được điều đó, mà lo nghĩ cách tạo mối thâm giao với Hoa Sơn. Nếu cục tuyết này lăn dốc thì sớm muộn gì cũng ngày càng bành trướng ra.

‘Trật tự giang hồ vốn do Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia dẫn đầu, cũng sẽ trở nên rối loạn bất cứ lúc nào.’

Không biết chừng đây chính là cái giá phải trả cho những gì mà Cửu Phái Nhất Bang đã gây ra.

Nếu Hoa Sơn vẫn còn thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì âu kết quả của trận tỉ võ này sẽ chỉ là vấn đề dừng lại ở mức độ dao động cấp bậc của Hoa Sơn mà thôi.

Tuy nhiên Hoa Sơn vốn dĩ đã không còn là Cửu Phái Nhất Bang, và để lôi kéo Hoa Sơn quay trở lại, họ sẽ phải trục xuất một môn phái nào đó.

Ai sẽ đảm đương việc đó ư?

Thiếu Lâm, kẻ vừa bị áp đảo và trao cả quyền chủ động cho Hoa Sơn?

Hư Đạo Chân Nhân vừa nở nụ cười ẩn ý vừa nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh.

‘Phương trượng. Chắc thâm tâm lão cũng không nói nên lời đâu.’

Nắm tay của Pháp Chỉnh được giấu kĩ bên trong hoàng y, nắm chặt đến mức tuôn máu.

Lão vẫn không thể tin được vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng Thanh Minh kề kiếm vào cổ Tuệ Nhiên.

‘Rốt cuộc, ta phải làm sao đây? A di đà Phật.’

Tất cả những nhân sĩ trên giang hồ tập trung ở đây đều đã tận mắt chứng kiến rõ ràng cảnh tượng ‘niềm kiêu hãnh’ và cả lòng tự tôn của Thiếu Lâm bị phá hủy. Giống như cái cách mà một con ngựa chạy nghìn lý không nghỉ ngơi. Chuyện ngày hôm nay sẽ nhanh chóng lan truyền hết toàn thể thiên hạ.

Pháp Chỉnh vừa nhăn mặt, cắn môi, vừa cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt.

‘Phải thật thư thả.’

Nếu lão có thể bình tĩnh thể hiện sự thư thả bất chấp thắng bại của trận tỉ võ thì mọi người trên thế gian sẽ tin rằng Thiếu Lâm tự vẫn giữ được sức mạnh vốn có.

Đối với những kẻ tin rằng Thiếu Lâm vẫn vẹn nguyên như xưa, thì chỉ cần ném cho hắn một lý do như vậy là đủ.

Pháp Chỉnh từ từ thả lỏng nắm tay đã trở nên trắng bệch.

Hiện tại, việc mà lão phải làm rất đơn giản.

Tán dương Hoa Sơn Thần Long.

Dù là kẻ thua cuộc thì cũng phải giữ lấy phẩm vị.

Bằng cách thừa nhận sự tồn tại và cấp bậc của Thanh Minh, như vậy chiến thắng đó cũng trở nên chính đáng, và lão vẫn có thể giữ được đẳng cấp của Thiếu Lâm, kẻ chân thành thừa nhận thất bại.

Pháp Chỉnh từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

‘Trước tiên phải tuyên bố chiến thắng của Hoa Sơn Thần Long và thừa nhận thất bại.’

Nếu suy tính có sai sót thì sẽ rất mất thời gian, nhưng nếu có thể nhanh chóng giải quyết được, thì sớm muộn gì cũng đến ngày sức mạnh Thiếu Lâm được phát huy hết thực lực.

“Trận tỉ võ này……”

Ngay khi Pháp Chỉnh định tuyên bố về chiến thắng của Thanh Minh thì

Phịch.

Thanh Minh đã thu hồi kiếm rồi xoay người lại.

Miệng của Pháp Chỉnh ngượng ngạo rồi im bặt.

Việc tuyên bố chiến thắng với kẻ đang đi lùi lại như vậy không phải là tệ hại quá sao.

Chỉ khi nào kẻ đó đứng yên trên đài thì lúc đó lời tuyên bố chiến thắng mới phát huy hết hiệu lực của nó.

Thanh Minh lùi lại rồi ngó nghiêng xung quanh, nhặt vỏ kiếm của thanh Mai Hoa Kiếm rơi trên sàn rồi tra kiếm vào vỏ.

Xoẹt.

Sau đó giắt kiếm vào thắt lưng, chỉnh tề võ phục tươm tất.

Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề.

Dù sao thì hắn cũng là môn đồ của Hoa Sơn.’

Mặc dù lời nói và hành động có phần thô thiển, nhưng dường như hắn biết cách kết thúc trận tỉ võ một cách đường hoàng.

Suy nghĩ của Pháp Chỉnh quả thật không sai, Thanh Minh sau khi chỉnh tề trang phục thì đứng đúng tư thế. Và chắp hai tay lại.

Sau đó tạo thành thế bao quyền rồi Pháp Chỉnh mới được bắt đầu tuyên bố kẻ chiến thắng.

Tạm thời, Thanh Minh đã lấy đi tất cả những vinh quang mà lão đã chuẩn bị, nhưng đến một lúc nào đó……

Ngay lúc đó.

‘Hửm?’

Thanh Minh chắp hai tay lại rồi lén lút nhìn về phía Pháp Chỉnh.

Thực sự thì đó cũng không phải hành động kì lạ. Trong suốt thời gian tỉ võ, à không, từ trước đó mới đúng, tên Hoa Sơn Thần Long đó dường như đã nhận thức được những suy tính của lão.

Dù vậy thì lí do khiến Pháp Chỉnh bất giác bối rối là vì nụ cười khó hiểu trên khóe môi của hắn.

‘Cười sao?’

Tất nhiên điều đó cũng không phải chuyện lạ đời gì.

Trong thời khắc bản thân đường đường chính chính trở thành Đệ Nhất Võ Lâm Toàn Thiên Hạ mà không cười thì mới là chuyện kì quặc.

Thế nhưng kì lạ là nó lại khiến Pháp Chỉnh cảm thấy bất an.

Thanh Minh và Pháp Chỉnh lại lần nữa chạm mắt với nhau.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý đó của Thanh Minh, thâm tâm của Pháp Chỉnh như chùng xuống vậy, đến cả nhịp đập trái tim cũng hẫng đi một nhịp.

‘Không được!’

Lão không biết chính xác Thanh Minh đang muốn gây sự gì, nhưng lão biết chắc chắn hắn đang cố gắng làm gì đó.

Với tâm niệm như thể không thấy điều đó, Pháp Chỉnh gào lên.

Nhưng trước khi lão mở miệng nói, thì Thanh Minh đã vươn cả hai tay ra rồi vừa tạo thế bao quyền với Tuệ Nhiên vừa hét lớn.

“THANH MINH HOA SƠN BIẾT BẢN THÂN VẪN CÒN NHIỀU THIẾU SÓT, NÊN XIN NHẬN THUA TRONG TRẬN ĐẤU NÀY.”

Toàn thân Pháp Chỉnh như thể hóa đá ngay tại chỗ.

Kể cả Tuệ Nhiên, kẻ nhận thế bao quyền đó cũng không thể nào hiểu được tình hình, mà trưng ra vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thanh Minh.

Im lặng như tờ 

Im lặng đến mức dường như có thể nghe cả tiếng một chiếc kim rơi.

Và……

Bụp!

Bạch Thiên đưa tay che mặt với vẻ ngao ngán.

“...... Tên mất trí này.”

Sau đó, Lưu Lê Tuyết đứng bên cạnh cũng lầm bẩm.

“……Điên thật”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt thì cứ há hốc mồm mà chẳng thể nói thêm lời nào.

Bạch Thương, người theo dõi đài tỉ võ từ phía sau cũng mỉm cười mệt mỏi.

“Hơ Hơ hơ……. dù cho ngươi có mất trí nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ…… Cái tên điên kiaaa.”

Các môn đồ Hoa Sơn ai cũng bị sốc, nhưng nó lại chả là gì đối với cú sốc của Pháp Chỉnh cả.

Mắt lão nhuốm màu đỏ như máu.

Rồi một tiếng gào thét dữ dội không thể tin được lại phát ra từ miệng của phương trượng Thiếu Lâm.

“NGƯƠI, NGƯƠI NÓI CÁI GÌ HẢ! NHẬN THUA SAO!”

“Ta đã nói rồi còn gì. Ta bảo nhận thua rồi mà ~”

Thanh Minh lại hờ hững lấy tay ngoáy lỗ tai. Sau đó lại lấy tay ra, thổi đầu ngón tay, rồi lại lạnh nhạt nói.

“Chúc mừng nha. Chiến thắng là của Thiếu Lâm còn gì.”

“NGƯƠI……”

Toàn thân Pháp Chỉnh không ngừng run lên như thể sắp thăng thiên.

Khuôn mặt cũng dần trắng bệch như thể mất máu, còn cơ thể thì co giật liên hồi. Bao nhiêu sức mạnh cứ như thế bộc phát, đến mức những mạch máu trong mắt cũng bắt đầu vỡ ra đến nước mắt cũng nhuốm một màu đỏ thẫm. Cho thấy rõ sự phẫn nộ đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng lão.

‘Ngươi, cái tên tiểu tử khốn khiếp nhà ngươi……’

Ngươi nói thua là thua sao.

Nói như vậy mà cũng được hả?!

Chỉ có những tên mù mới không biết được ai mới là người chiến thắng thật sự. Và đương nhiên những kẻ tụ tập ở đây ngay lúc này chắc chắn không phải kẻ mù rồi.

Vậy mà sau khi chiến thắng ngươi lại nhận thua sao?

Liệu trên thế gian này còn tồn tại trường hợp nào mà kẻ chiến thắng lại hóa chuyện cười như vậy không chứ?

“NGƯƠI, TÊN TIỂU TỬ……!”

Nếu sự thật này mà lan rộng ra thì chẳng phải Thiếu Lâm sẽ trở thành trò cười nhạo cho cả thiên hạ sao.

“Ngươi……!”

Pháp Chỉnh phẫn nộ muốn hét lên nhưng đột nhiên cả cơ thể lão lại cứng đờ ra.

“Phương trượng!”

“Phương trượng! Xin người tỉnh táo lại đi, phương trượng!”

Không biết có phải vì những toan tính của lão đã bị đảo lộn hay không mà cuối cùng Pháp Chỉnh cũng thổ huyết ra sàn. Các đệ tử Thiếu Lâm vốn đang hoảng hốt, nhanh chóng tập hợp lại.

Thanh Minh vừa nhìn một cảnh đó mà bật cười.

“Ây ya phương trượng thật kì lạ mà. Sao lại thổ huyết thế kia.”

Sau khi nhìn lại Tuệ Nhiên và Pháp Chỉnh một lần nữa, Thanh Minh quay đầu bước đi không do dự.

Ngạo mạn?

Có lẽ là như vậy.

Tuy nhiên đây không đơn thuần là hành động vì muốn phá hoại Thiếu Lâm.

‘Ta không cần cái hư danh đó.’

Việc đại hội này do chính tay Thiếu Lâm chuẩn bị từ đầu đến cuối.

Vinh dự mà kẻ chiến thắng trong đại hội này đạt được cũng phải nhận được sự công nhận của Thiếu Lâm.

Bây giờ là bảo hắn đi nhận lấy cái vinh quang mà Thiếu Lâm ban cho sao?

‘Tức cười thật.’

Bất kể thứ gì tốt tồn tại trên đời này, chỉ cần là của Thiếu Lâm, hắn đều không cần.

Chấp nhận cái hư danh mà Thiếu Lâm trao cho, chả khác nào bảo Hoa Sơn phải thuận theo giang hồ dưới sự cầm đầu của bọn Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia cả.

Thanh Minh không hề có ý định sẽ bước trên con đường đó.

“Hoa Sơn có đường riêng của Hoa Sơn.”

Tất nhiên điều đó sẽ không hề dễ dàng.

Có thể nó là sẽ là con đường nguy hiểm và gian nan hơn con đường mà hắn từng đi.

Tuy nhiên.

Thanh Minh dời ánh mắt nhìn về phía các môn đồ của Hoa Sơn đang ngây người nhìn hắn.

‘Không có gì là bọn họ không thể làm cả?’

Đúng vậy?

Chưởng môn sư huynh?

- Cái tên tiểu tử khốn nạn này!

Biết ngay là huynh sẽ lại chửi ta mà.

Ây ya.

Thanh Minh vừa bật cười vừa tiến về phía các môn đồ Hoa Sơn đang đợi hắn.

- Làm tốt lắm.

Ánh mắt Thanh Minh lại nhìn lên bầu trời cao.

Bầu trời xanh không chút gợn mây cũng nhìn xuống hắn.

Thanh Minh vừa mỉm cười với bầu trời rồi lao như bay về phía các môn đồ Hoa Sơn.

Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ.

Chiến thắng của đại hội kéo dài đằng đẵng ấy, đã thuộc về Thiếu Lâm, như những gì mọi người đã mong đợi lúc đầu.

Tuy nhiên.

Sự lan tỏa của đại hội lần này lại bắt đầu chảy theo hướng hoàn toàn khác….

… nghiêng về Hoa Sơn.

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương