Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 323 Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem. (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 323. Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem. (3)

 

Ánh mắt trời hắt vào khung cửa sổ.

Thanh Minh đã thức dậy từ sớm, ngồi tịnh tu trên giường, thì dần cảm nhận được ánh nắng ấm áp lướt qua mặt mình.

‘Là ngày hôm nay nhỉ.’

Thanh Minh lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi với tay sang thanh kiếm đang yên phận ở một góc giường.

Xoẹtttt.

Hắn từ từ rút kiếm ra rồi dùng đầu ngón tay búng nhẹ vào báng kiếm.

Một âm thanh trong trẻo vang lên. Hắn mỉm cười vui vẻ rồi đứng dậy, rời khỏi giường.

“Chà, hôm nay sẽ đi xa tới đâu nhỉ?”

Chắc hẳn đó sẽ là một ngày thú vị.

Rất thú vị.

Thanh Minh rửa mặt xong rồi chỉnh tề võ phục. Bình thường hắn vốn không quan tâm nhiều đến mấy thứ này, nhưng hôm nay hắn lại tốn gấp đôi thời gian để làm mọi thứ.

Hắn không nghĩ rằng mình phải chuẩn bị chu đáo cho một ngày như vậy, nhưng bằng cách nào đó, thâm tâm lại mách hắn phải làm như thế.

Sau khi chuẩn bị xong, Thanh Minh cất bước đi xuống tầng dưới.

Bộp. Bộp. Bộp.

Ở tầng trệt, các môn đồ của Hoa Sơn đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, tập họp đầy đủ và đang đứng đợi hắn.

“Mọi người tới sớm quá nhỉ.”

Huyền Linh nghe lời nói tỉnh bơ đó mà bất giác bật cười.

‘Cũng đáng để căng thẳng lắm chứ.’

Ai bảo có thực lực thì không được quyền căng thẳng đâu chứ. Ngược lại, những kẻ có thực lực cao thâm thì lại càng căng thẳng hơn những kẻ bình thường bởi suy nghĩ ép buộc bản thân phải đạt điều gì đó.

Tuy nhiên sắc mặt của Thanh Minh lại chẳng tỏ ra đặc biệt gì so với ngày thường.

“Chắc là con đã ngủ ngon lắm.”

“Vâng. Ngủ rất sâu luôn”

Huyền Linh lại không nhịn được mà vừa bật cười vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

‘Tên tiểu tử này, thật là……’

Nhìn thấy khuôn mặt tỉnh queo đó của Thanh Minh mà Huyền Linh cảm thấy những căng thẳng trong lòng cũng dịu bớt. Dường như các môn đồ khác của Hoa Sơn cũng cảm nhận được điều đó, nên bầu không khí lại trở nên ấm áp, gần gũi ngay lập tức.

Ngay lúc đó, Huyền Tông khẽ mở miệng.

“Thanh Minh à.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Dù biết con sẽ không hài lòng với lời này, nhưng ta vẫn muốn nói với con rằng, con không nhất thiết phải chiến thắng. Hãy nhớ bảo trọng thân thể là trên hết.”

Thanh Minh vẫn im lặng mà chờ những lời tiếp theo của Huyền Tông.

“Con chỉ cần chứng minh cho cái lũ nhân sĩ võ lâm giang hồ đang tụ họp ở đây nhận thức được Hoa Sơn không còn là môn phái mà bọn chúng có thể xem thường như trước kia. Bao nhiêu đó thôi cũng là quá đủ rồi.”

Thanh Minh bật cười.

“Nhất định con sẽ làm vậy mà, chưởng môn nhân.”

Câu trả lời rất sảng khoái. Huyền Tông vừa nhìn hắn vừa mỉm cười.

‘Nhưng sao cứ cảm thấy bất an thế này…’

Tên tiểu tử hay gây rối này.

Cái tên lúc nào cũng náo loạn rồi khuấy động cả cái Hoa Sơn.

Tuy nhiên ngay trong khoảnh khắc này, hắn lại là tên tiểu tử đáng tin cậy nhất.

“Nào, vậy thì……”

Huyền Tông quay đầu nhìn lướt qua tất cả mọi người.

Và điểm dừng rơi vào Thanh Minh, người đi đến trận chung kết.

Tuy nhiên, cũng không hẳn là một mình Thanh Minh đã tạo nên tình hình này. Nếu các môn đồ khác của Hoa Sơn không tạo bước đệm, thì dù Thanh Minh có lọt vào chung kết đi nữa thì chẳng qua nó cũng chỉ là một gợn sóng nhỏ giữa đại dương mênh mông mà thôi. 

Nhờ những màn tỉ võ xuất sắc của các môn đồ Hoa Sơn mà việc Thanh Minh tiến vào trận chung kết cũng giống như ‘họa long điểm tinh’ vậy.

Bây giờ liệu có kẻ nào dám xem thường Hoa Sơn nữa chứ.

‘Hoa Sơn đã trở nên mạnh hơn.’

Huyền Tông khẽ nhắm mắt để trấn tĩnh tinh thần, rồi sau đó lại quay đầu nhìn lại cảnh cửa điện các đang mở rộng.

“Tất cả hãy thẳng lưng lên nào.”

“Vâng. Thưa chưởng môn nhân.”

“Tất cả người trong thiên hạ đều đang chờ đợi chúng ta. Hãy khiến bọn họ không không thể quên được dù chỉ một động tác hay ánh mắt của chúng ta. Đi thôi. Đi rồi cho bọn chúng thấy điều cần thấy thôi nào.”

Không gian im ắng đến mức tưởng chừng như không nghe được tiếng thở của bất kì ai.

Tất cả đều nhìn về hướng Huyền Tông với ánh mắt tràn đầy kiên quyết. Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh đó, Huyền Tông lại vô thức mỉm cười.

‘Đến hiện tại, kết quả chung cuộc đã không còn quan trọng chút nào.’

Ba năm trước, chính ông ấy cũng không dám mong đợi ánh mắt như vậy từ lũ trẻ.

Nhưng bây giờ đã khác rồi. Thành quả lớn nhất mà Hoa Sơn nhận được trong đại hội lần này chính là “Sự tự tin” chứ không phải là danh tiếng hay là bất cứ lợi ích nào.

“Đi thôi.”

“VÂNG!”

Huyền Tông dẫn đầu các môn đồ của Hoa Sơn hiên ngang rời khỏi điện các.

 

* * *

“A! Đừng có xô đẩy nữa!”

“Ở đây có kẻ nào mà không bị chen lấn đâu chứ?! Đừng có than nữa mà ráng chịu đựng đi!”

“Thần linh ơi. Lần đầu tiên trong đời ta thấy nhiều người tụ tập như vậy đấy!”

Cả Thiếu Lâm Tự trở nên huyên náo và tấp nập hơn bao giờ hết.

Vốn dĩ trong suốt đại hội, số lượng quan khách dường như đã quá tải đến mức không có chỗ chen chân. Nhưng vì hôm nay là trận chung kết nên có vẻ như số lượng người đã tăng lên gấp đôi.

Nhưng hình như vẫn chưa dừng ở đó, người từ tứ phương vẫn không ngừng đổ về Thiếu Lâm Tự.

“Không phải rất rõ ràng, chiến thắng sẽ thuộc về Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm sao? Đến bây giờ ta vẫn không thể nào quên được Vô Thượng Đại Năng Lực mà hắn đã thi triển. Uy áp mạnh đến đáng sợ!”

Một tên khác nghe những lời đó thì khẽ cau mày rồi phản bác.

“Ngươi lại sủa cái gì thế hả! Ngươi không nhớ Hoa Sơn Thần Long đã đánh bại một trong Tứ Cường chỉ với nhất trảm kiếm thôi sao. Không phải Tuệ Nhiên cũng bị đả thương bởi một đệ tử Hoa Sơn à? Như vậy nếu cẩn thận mà suy xét trình độ trong Tứ Cường thì không phải Hoa Sơn Thần Long hơn Tuệ Nhiên một bậc sao!”

“ Thế quái nào mà thực lực lại được so sánh theo cái cách đấy hả! Đến khi được tận mắt chứng kiến thì đừng có hối hận!”

“Cái tên chết tiệt này! Sao ngươi dám nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ rồi oang oang mấy lời đó hả?”

“Sao hả, cái tên khốn này?”

Ban đầu, họ còn giả vờ giữ lễ nghĩa với đối phương, nhưng khi cảm xúc đã đạt đến giới hạn sức chịu đựng thì lại bắt đầu lao vào nắm đầu bóp cổ lẫn nhau.

Thế nhưng những người xung quanh vẫn không hề có ý định khuyên ngăn hay giữ họ lại. Mà sự quan tâm hiện tại của bọn họ đều đã đổ dồn cho câu hỏi ‘Khi nào thì trận chung kết mới bắt đầu?’

Hơn nữa, chuyện tương tự như vậy cũng bắt đầu xảy ra ở khắp mọi nơi bên dưới đài tỉ võ, nên cũng không còn gì là đặc biệt cả.

Bầu không khí ở Thiếu Lâm Tự trở nên nóng hổi hơn bao giờ hết.

Những lời luận bàn và dự đoán kẻ chiến thắng tuôn ra như vũ bão ở khắp mọi ngóc ngách trong Thiếu Lâm Tự. Tất cả mọi người vừa không ngừng bàn tán dựa trên lý luận và căn cứ của bản thân, vừa phấn khích tận hưởng trận tỉ võ cuối cùng này.

Cuối cùng thì mặt trời cũng ngoi lên đỉnh đầu, báo hiệu màn tỉ võ mang theo biết bao kì vọng của các võ giả sắp bắt đầu. Những người xung quanh vẫn không ngừng huyên náo, xôn xao. Kẻ thì cọc tiền đặt cược, kẻ thì mua đồ ăn, và cả những kẻ vẫn không ngừng luyên thuyên về người sẽ chiến thắng.

Thời điểm trận chung kết mà Thiếu Lâm báo trước, cũng đã đến.

Tiếng ồn ào xung quanh cũng dần tản đi, rồi cuối cùng chỉ còn lại một không gian im lặng đến đáng sợ.

Và.

“LÀ THIẾU LÂM!”

“THIẾU LÂM ĐẾN RỒI!”

“WOAAAAAAAAA!”

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của các quan khách đều đổ dồn về một phía. Từ điện các phía xa, họ nhìn thấy những người mặc Hoàng y của Thiếu Lâm đang uy phong lẫm liệt mà tiến về phía này.

Những kẻ cảm nhận được khí thế đáng sợ đó lại càng hét lên cuồng nhiệt hơn.

“QUẢ NHIÊN LÀ THIẾU LÂM!”

“DÙ THẾ NÀO CHIẾN THẮNG NHẤT ĐỊNH THUỘC VỀ THIẾU LÂM!”

“Hình như Phương trượng đi đầu đó!”

Ngay cả trong tiếng hò reo như vũ bão của mọi người tập trung về phía họ, các đệ tử Thiếu Lâm vẫn không chút dao động.

Nhiều năm qua, Thiếu Lâm vẫn luôn giữ lấy vị trí Thái Tinh Bắc Đẩu của giang hồ vững vàng như Thái Sơn vậy. Trong suốt thời gian dài đó, làm thế nào lại không có kẻ thách thức với họ chứ, làm thế nào lại không có nhiều biến cố chứ?

Tuy nhiên Thiếu Lâm vẫn thắng tất cả những thách thức đó, và khắc phục tất cả những biến cố đã xảy ra. Vậy nên tất cả những đồng đạo trong giang hồ đều thừa nhận và tôn trọng họ với tư cách là Thiên hạ đệ nhất môn phái.

Có vài kẻ nhìn về Thiếu Lâm với ánh mắt tin tưởng.

Dù đối thủ là Hoa Sơn rất mạnh, nhưng rồi hôm nay Thiếu Lâm cũng sẽ giành chiến thắng chung cuộc. Và sẽ lại lần nữa lưu dấu ấn của bản thân trên khắp Thiên hạ này với cái tên Thiên hạ đệ nhất môn phái mà thôi.

Cái nhìn tin tưởng đó của họ hướng về phía Tuệ Nhiên, đang sải bước giữa đám người đó.

Tuy nhiên, những tiếng cổ vũ đó đã nhanh chóng trở nên lu mờ bởi tiếng reo hò khác.

“LÀ HOA SƠN NNNNN!”

“HOA SƠN ĐẾN RỒI! HOA SƠN THẦN LONG KÌA!”

“HOA SƠN! THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT KIẾM PHÁI!”

Tiếng hò reo đó rõ ràng còn to hơn nhiều so với khi Thiếu Lâm xuất hiện.

Đương nhiên nó là việc rất là đương nhiên rồi.

Hầu hết đó là những kẻ không thích một hệ thống cố định. Họ luôn muốn có một làn gió mới thổi đến.

Ngay cả khi sự chuyển biến đó đến cuối cùng vẫn không thể đạt được, thì những người tạo ra làn sóng mới đó vẫn nhận được sự ủng hộ và hỗ trợ.

Hiện tại, Hoa Sơn chính là làn sóng mới đó.

Thiếu Lâm.

 Và Cửu Phái Nhất Bang lẫn Ngũ Đại Thế Gia.

Là những kẻ thống lĩnh giang hồ đã tồn tại trong suốt hàng trăm năm qua. Còn Hoa Sơn chính là sự tồn tại đầy thách thức đối với cái hệ thống cổ hủ và bảo thủ đó.

Những kẻ cảm thấy mệt mỏi bởi sự cầm quyền trong thời gian dài của Cửu Phái Nhất Bang đều đồng loạt cổ vũ cho Hoa Sơn.

Trong một tập thể lớn gọi là giang hồ thì Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia vốn dĩ chỉ chiếm số ít. Vì vậy những kẻ không thuộc ‘số ít’ đó không còn cách nào khác ngoài việc ủng hộ Hoa Sơn.

“Hoa Sơn Thần Long! Hãy hạ gục Thiếu Lâm đi!”

“Rồi đập phẳng đầu mấy cái tên Cửu Phái Nhất Bang nữa!”

“Hãy quét sạch bọn chết tiệt đó đi!”

Thiếu Lâm và Hoa Sơn đang từ từ cất bước trên con đường được mở rộng về hai phía trái phải của đài tỉ võ. Tiếng reo hò tuôn ra như sấm đổ dồn về họ từ tứ hướng.

Nhuận Tông vừa di chuyển vừa nhìn xung quanh mà nuốt nước bọt.

Nhận thấy bước chân của hắn hẫng đi một nhịp, Chiêu Kiệt cất tiếng hỏi.

“Sao vậy, sư huynh?”

“Không. Không có gì…..”

Nhuận Tông vừa mỉm cười gượng gạo vừa nói.

“Đệ không thấy kì lạ à. Sao đột nhiên Hoa Sơn lại nhận được nhiều sự ủng hộ đến vậy chứ.”

“......”

Chiêu Kiệt nghe xong lời đó, cũng ngậm miệng mà không nói thêm được lời nào.

Kỳ lạ sao?

Đúng vậy, kì thật nhỉ.

Thậm chí mới vài năm trước thôi, Hoa Sơn còn là môn phái bị lãng quên trong kí ức của mọi người. Ngay cả Nhuận Tông hay là Chiêu Kiệt, đang tu luyện kiếm pháp ở đó, cũng không ôm hy vọng rằng một ngày nào đó Hoa Sơn có thể hồi sinh.

Họ đến với Hoa Sơn chẳng qua là nhân duyên đã dẫn lối, và họ cũng muốn giữ chặt mối nhân duyên đó.

Tuy nhiên Hoa Sơn của hiện tại lại trở thành môn phái nhận được sự chú ý của toàn thể thiên hạ.

Tiếng hoan hô cuồng nhiệt này lại giống như một lời nói dối vậy.

‘Rốt cuộc tất cả đều bắt đầu từ thời điểm đó.’

Bất giác, cảnh tượng lần đầu tiên Thanh Minh tiến vào Hoa Sơn xuất hiện trong đầu Chiêu Kiệt.

Đứa trẻ gầy gò và nhếch nhác đó. Cả cảnh tượng đứa trẻ lém lỉnh nhìn xung quanh căn phòng của hắn. Dáng vẻ nom yếu ớt đến mức tưởng chừng như chỉ với một đấm của hắn có lẽ Thanh Minh sẽ gãy vài chiếc xương mất.

Rồi ngay lập tức, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh đang đi phía trước.

Bờ vai đó cũng không rộng lắm.

Tuy nhiên, hiện tại nó lại đang gánh vác và dẫn dắt cả Hoa Sơn.

Ai có thể tưởng tượng được ngày này sẽ tới chứ?

Khi hắn quyết định đi theo sự chỉ dẫn của Thanh Minh, hắn cũng chưa từng nghĩ mình có thể tiến xa đến bước này.

“Sư huynh.”

“Hửm?”

“...... Không có gì cả.”

“Thật nhạt nhẽo mà ~.”

Nhuận Tông khẽ mỉm cười.

Vì dù không nghe thành tiếng nhưng hắn cũng biết Chiêu Kiệt định nói những gì. Nhưng việc diễn đạt nó thành lời thật không dễ dàng chút nào. Vì Nhuận Tông cũng đã từng có rất nhiều lo lắng nhưng không thể thốt ra đó thôi.

“Sư huynh. Rốt cuộc thì tên tiểu tử Thanh Minh sẽ đi xa đến đâu chứ?”

“...... Ta cũng không rõ.”

Nhuận Tông lại nhìn Thanh Minh.

Xa đến đâu ư…… Không một ai biết được điều đó.

Tuy nhiên hắn có thể chắc chắn một điều.

“Dù tên tiểu tử đó đi đến cái phương nào, đến thế giới nào, thì chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh nó.”

Nghe lời đó của Nhuận Tông, Chiêu Kiệt gật đầu lia lịa.

Đúng vậy.

Không chỉ hai người bọn họ mà cả Hoa Sơn này cũng sẽ đồng hành cùng Thanh Minh.

Một lúc sau, Thanh Minh cũng đã bước đến gần đài tỉ võ rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Bạch Thiên đi bên cạnh điềm tĩnh mà mở lời.

“Thanh Minh à.”

“Hửm?”

“Ta biết trong tình huống này, ta không nên nói những lời như vậy, nhưng mà……”

“Ừm..”

Bạch Thiên mỉm cười.

“Từ ngày bị con đánh cho đến nay, ta chưa từng nghĩ rằng trong thiên hạ này sẽ có người có thể vượt qua con.”

“......Ý của người là?”

“Vậy nên……”

Bạch Thiên nặng nề gật đầu rồi nói nhỏ.

“Hãy lên đó rồi chứng minh những gì ta nghĩ không hề sai rồi quay trở lại đây.”

Thanh Minh định nói gì đó, nhưng Lưu Lê Tuyết đã tiến lại gần từ phía sau. Sau đó vươn tay về phía đầu Thanh Minh.

“Hể?”

Cốc. Cốc.

Lưu Lê Tuyết gõ vào đầu Thanh Minh hai cái rồi gật đầu.

“Thắng đó.”

“......”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng bước đến xoa vai Thanh Minh.

“Đệ có thể làm được. Thanh Minh à.”

“Ta tin tưởng ở đệ!”

Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu và Bạch Thương, đám Thanh Tử bối rồi đến đám Bạch Tử bối cũng bước lên mà vỗ vào vai hắn.

“Đem chiến thắng về nào.”

“Ta tin con.”

“Ta không thể nào tưởng tượng ngươi sẽ thua được. Tất nhiên là sẽ thắng rồi!”

Nhìn thấy những hành động đó, Thanh Minh lại phá lên cười.

“Không, mấy cái người này…..”

Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người thì hắn ngay lập tức im bặt.

Ánh mắt đầy sự tin tưởng.

Ánh mắt tin tưởng không bao giờ dao động.

Hắn đã nhận được ánh mắt như vậy bao giờ chưa nhỉ?

“......”

Tất nhiên tất cả những môn đồ của Hoa Sơn trong quá khứ đều tin tưởng hắn. Chỉ với cái thực lực đó thôi thì ai có thể ngờ vực được chứ.

Tuy nhiên ánh mắt bây giờ so với trước đây lại khác đi đôi phần. Sự tin tưởng vượt khỏi cái gọi là thực lực. Đó là ánh mắt chứa đầy sự tôn trọng đối với người đã dẫn dắt họ.

“...... Thật là.”

Thanh Minh lắc đầu.

“Gì chứ, có gì đặc biệt đâu mà tất cả run rẩy như vậy.”

Và rồi hắn xoay người nhìn về phía đài tỉ võ.

“Đợi ở đây.”

Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn vẫn dán chặt lên người hắn nhưng hắn đã không còn nhìn về phía họ nữa.

“Bởi vì khi ta quay trở lại, thì Hoa Sơn sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái.’

Sau khi điềm tĩnh tuyên bố những lời đó, Thanh Minh cũng bắt đầu tiến về đài  tỉ võ.

‘Có gì đó hơi kì lạ nhỉ.’

Dù vậy hắn vẫn không dời ánh mắt của bản thân về phía sau mà bước tiếp.

Giờ không phải lúc quay đầu lại như vậy.

‘Chưởng môn sư huynh.’

Thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc như vậy.

Khi Thanh Vấn đi trước một mình.

Những lúc như vậy, không ai trong Hoa Sơn bước bên cạnh hắn. Chỉ cần đứng phía sau và nhìn thấy bóng lưng của người dẫn dắt bọn họ, cũng đủ để có thêm sức mạnh và ý chí bước tiếp.

Và hiện tại tất cả môm đồ của Hoa Sơn cũng đang nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh.

Vai trò của Thanh Vấn trong quá khứ, bây giờ chính Thanh Minh đang thực hiện.

Nặng thật.

Vậy nên mới càng thấy kì lạ.

Ngay cả khi chiến đấu với Ma Giáo hay là nhận lấy sự kì vọng của toàn thể thiên hạ, Thanh Minh cũng không cảm thấy nặng nề như vậy.

Tất nhiên cũng có lúc phải đối đầu với kẻ thù cực kì mạnh mẽ, và năng lực của hắn có hạn, thì lại khác. Nhưng gánh nặng mà Thanh Minh cảm nhận được vào thời điểm đó lại khác hoàn toàn so với sự nặng nề mà hắn đang cảm thấy bây giờ.

Việc nhận sự tin tưởng từ ai đó.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại đè nặng lên vai như vậy.

Thế nhưng……

‘Không chỉ vậy.’

Sự hỗ trợ.

Ánh mắt tin tưởng đó dường như đang hỗ trợ phía sau lưng của hắn.

Vậy nên hắn phải báo đáp mọi người thôi.

Thanh Minh đứng lại rồi nhìn về phía trước. Tuệ Nhiên đang bước lên đài tỉ võ.

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

“Chắc ngươi đã rửa sạch cổ rồi nhỉ, cái đầu bạch tuộc?”

‘Vì ta sẽ tạo nên thời khắc đảo lộn cả thế gian này’.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương