Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 321 Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 321. Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (1)

 

Bạch Thiên bất giác trấn tĩnh lại tinh thần sau một lúc ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, vội vàng tạo thế bao quyền.

 

“Hân, hân hạnh được diện kiến Phương trượng!”

 

Cũng nhờ vậy mà các môn đồ Hoa Sơn đang thất thần cùng đồng loạt trấn định tinh thần tạo thế bao quyền.

 

“Hân hạnh được diện kiến Phương trượng.”

 

Pháp Chỉnh mỉm cười.

 

“Mong các vị thông cảm cho sự thất lễ của ta khi đã đến đây mà không báo trước.”

 

“Thất lễ gì đâu ạ! Sao ngài lại nói như vậy chứ.”

 

Mồ hôi bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay Bạch Thiên.

 

Đây không phải là một lời nói giữ lễ nghĩa thông thường. Phương trượng Thiếu Lâm Tự là người mà các nhân sĩ giang hồ muốn được gặp một lần trong đời đến như thế nào kia chứ?

 

Vậy nên được ông ta trực tiếp đến gặp thế này chính là vinh dự của vinh dự, sao có thể gọi là thất lễ được.

 

“Nhưng không biết ngài đến đây có chuyện gì…….”

 

Pháp Chỉnh vừa cười vừa đáp lời trước câu hỏi ngập ngừng của Bạch Thiên.

 

“Đương nhiên là có chuyện rồi, nhưng có vẻ như nói ở đây không tiện lắm. Không biết chưởng môn nhân có ở bên trong không?

 

Bạch Thiên ngạc nhiên gật đầu.

 

“A, là vãn bối thiếu sót. Đáng lý vãn bối phải báo với chưởng môn nhân ngay….. Bạch Thương! Đệ mau báo với chưởng môn nhân có Phương trượng của Thiếu Lâm đến, nhanh lên!”

 

“Vâng, thưa sư huynh!”

 

Bạch Thương vội vã lao như bay lên tầng hai.

 

Các môn đồ khác của Hoa Sơn không biết phải đối đãi với Phương trượng Thiếu Lâm như thế nào, chỉ biết đứng ngơ tại chỗ. Đúng lúc ấy, ánh mắt của Phương trượng hướng về một phía.

 

“Phải rồi.”

 

Ông ta vừa mỉm cười vừa đối mắt với Thanh Minh.

 

“Tiểu đạo trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chung kết chưa, Hoa Sơn Thần Long?”

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Có gì để phải chuẩn bị à? Dù sao thì đó cũng chỉ là một trận đấu bình thường thôi mà.”

 

“Một trận đấu bình thường.”

 

Pháp Chỉnh khẽ gật đầu như thể đã hiểu ý nghĩa ẩn chứa sau câu trả lời ấy.

 

“Đúng vậy. Đó chỉ là một trận đấu bình thường. Đáng lý Tuệ Nhiên cũng nên nhận ra điều đó mới phải.”

 

“Hửm?”

 

Đúng lúc Thanh Minh định hỏi lại thì Bạch Thương đã vội vã chạy tới.

 

“Xin mời ngài lên tầng hai ạ. Vãn bối đã thông báo rồi! Thanh Minh, con cũng lên luôn đi. Chưởng môn nhân bảo con đi cùng đấy.”

 

“Vầng.”

 

Thanh Minh uể oải đứng dậy.

 

“Mời ngài đi lối này ạ.”

 

“Cảm ơn đạo trưởng nhé.”

 

Pháp Chỉnh mỉm cười theo Bạch Thương bước lên tầng hai.

 

Sau khi bóng lưng của Pháp Chỉnh, Tuệ Nhiên, và cả Thanh Minh khuất dần, các môn đồ Hoa Sơn ngơ ngác quay sang nhìn nhau.

 

“Họ đến đây làm gì vậy?”

 

“........Không biết nữa.”

 

Tất cả đều không hẹn mà gặp, cùng im lặng nhìn theo bốn người đang bước lên tầng hai.

 

“Xin mời vào, Phương trượng.”

 

“Đa tạ ngài đã đón tiếp nồng nhiệt.”

 

“Hô hô hô. Thật khó quá. Đứng trên lập trường là chủ nhà thì ta phải tiếp khách chứ, nhưng đứng trên lập trường của một vị khách, thì đương nhiên là ta phải tiếp đón Phương trượng của Thiếu Lâm Tự rồi.”

 

Pháp Chỉnh mỉm cười trước câu nói của Huyền Tông.

 

“Mặc dù nơi đây là Thiếu Lâm Tự. Nhưng, điện các này được dành cho Hoa Sơn nghỉ ngơi, do đó ngài hãy cứ coi ta là khách.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Haha.”

 

“Vậy nên ngài phải tiếp đãi ta chứ nhỉ?”

 

“Để ta mời ngài dùng trà nhé?”

 

“Ngài có cốc trà sao?”

 

“Ta đùa thôi. Đùa thôi.”

 

“Hmm. Đáng tiếc quá. Nếu như đó không phải là một lời nói đùa thì tốt biết bao.”

 

“Hahahaha. Ta cảm thấy hơi lạ khi nghe Phương trượng nói câu đó đấy..”

 

Thanh Minh cũng phải bật cười khi thấy Huyền Tông nói một cách trơ trẽn.

 

‘Tên tiểu tử ngươi hãy lau mồ hôi trước đi rồi hãy cười.’

 

Mặc dù Huyền Tông đang đối đáp rất thong thả, nhưng trên thực tế, ông ta đã căng thẳng đến mức gương mặt đông cứng, trán lấm tấm mồ hôi. Đến mức khiến đối phương phải động lòng trắc ẩn. 

 

Thế nhưng, Thanh Minh lại không chán ghét Huyền Tông như vậy. Bởi vì ai cũng sẽ cảm thấy căng thẳng, e ngại khi cùng Phương trượng của Thiếu Lâm đứng đầu thiên hạ bàn chuyện riêng.

 

“Khụ.”

 

Thanh Minh hắng giọng

 

Hắn muốn nhắc nhở Huyền Tông rằng chưởng môn nhân không cần lo lắng như vậy vì đã có hắn ở đây rồi.

 

Huyền Tông quay đầu nhìn Thanh Minh. Gương mặt nhăn nhúm của ông ta nhanh chóng được thả lỏng.

 

“Nhưng mà.”

 

Cuối cùng Thanh Minh cũng không đành lòng để Huyền Tông ở trong thế khó xử như vậy mãi, đành mở miệng nói trước.

 

“Ngài đến đây có chuyện gì thế?”

 

Pháp Chỉnh hướng ánh mắt về phía Thanh Minh.

 

“À phải, trận chung kết trước mắt………”

 

“Ta không nghĩ các vị sẽ đến đây để thắt chặt tình thân trong lúc chúng ta sắp diễn ra một trận đấu quan trọng đâu nhỉ?”

 

Pháp Chỉnh nhìn Thanh Minh cười mà không nói được lời nào.

 

‘Nó cả gan hơn cả mình nghĩ.’

 

Pháp Chỉnh trầm ngâm nhìn Thanh Minh.

 

Đến cả chưởng môn nhân của Hoa Sơn, Huyền Tông còn không giấu nổi sự căng thẳng khi đứng trước mặt ông ta.

 

Vậy mà Thanh Minh lại chẳng có chút căng thẳng nào khi đối mặt với Pháp Chỉnh và Tuệ Nhiên. Thậm chí ngược lại, ông ta còn nhìn thấy một chút lãnh đạm trên gương mặt của hắn.

 

Là do hắn quá hồn nhiên? Hay là do hắn không biết suy nghĩ?

 

‘Cái nào cũng không phải.’

 

Một cảm giác khác lạ.

 

Dù không phải như vậy thì chỉ cần nhìn vào hành động của Thanh Minh, Pháp Chỉnh cũng sẽ có cảm giác như hắn là một lão quái đã lăn lộn quá lâu trên giang hồ.

 

Không đúng.

 

‘Hắn còn hơn cả thế nữa?’

 

Không thể nào. Tất nhiên là không thể nào như vậy được.

 

Pháp Chỉnh là một người rất tin vào cảm giác của mình. Đôi khi ông ta còn tin vào giác quan thứ sáu xuất hiện chớp nhoáng sẽ mang đến được nhiều điều hơn là những lý lẽ vốn có.

 

Thế nhưng, chỉ duy nhất lần này, ông ta không thể tin vào trực giác của mình.

 

‘Cảm giác nó như một lão tiền bối tổ tông vậy.’

 

Giống quá.

 

Dường như hắn không quan tâm tới nhân thế, nhưng hắn vẫn mang một sự ám ảnh kỳ lại với thế giới này, và hắn cũng chẳng bận tâm một chút nào tới ánh mắt của người khác.

 

Ngay cả những câu nói tưởng chừng như không quan trọng cũng được hắn chỉ ra phần trọng tâm một cách tinh tế.

 

Cảm giác như Pháp Chỉnh đang đối mặt với các cao tăng đại sư đã lui về ở ẩn của Thiếu Lâm Tự vậy. Chẳng phải rất kỳ lạ khi ông ta lại cảm nhận được điều đó ở một tên môn đồ kiếm phái sao?

 

Tất nhiên Pháp Chỉnh không để lộ một chút biểu cảm gì ra ngoài.

 

“Nếu Hoa Sơn Thần Long đã nói vậy, thì ta cũng chẳng thể tiếp tục cuộc tán gẫu này nữa. Đương nhiên ta còn có một lý do chính đáng khác để tìm tới đây.”

 

Rồi ông ta quay đầu nhìn chưởng môn nhân.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

“Mời ngài cứ nói, Phương trượng.”

 

“Chưởng môn nhân nhìn nhận thế nào về võ lâm giang hồ hiện tại?”

 

“Nếu ngài hỏi cái nhìn của ta……..”

 

Pháp Chỉnh nói bằng một giọng nghiêm túc.

 

“Ngài cảm thấy thế nào về đại hội tỉ võ lần này?”

 

Huyền Tông nheo mắt.

 

Rất khó để đoán ông ta muốn gì khi hỏi câu đó. Pháp Chỉnh khẽ thở dài khi nhìn thấy gương mặt Huyền Tông chìm vào trầm tư.

 

“Vốn dĩ ta tổ chức đại hội tỉ võ lần này là để tạo nên sự hòa hợp các môn phái. Thế nhưng, xét thấy trận chung kết trước mắt, thì mục đích của đại hội tỉ võ lần này sẽ không thể thành hiện thực được. Mà ngược lại, sự bất hòa giữa các môn phái sẽ càng trở nên gay gắt hơn, và những động thái kiểm soát lẫn nhau cũng sẽ nghiêm trọng hơn.”

 

“.........Hmmm.”

 

“Ma giáo đang bắt đầu có động tĩnh, các thế lực tà phái cũng rục rịch trở lại. Nếu như Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không thể hòa hợp thì có lẽ chúng ta sẽ phải đối mặt với một cuộc đại chiến cực kỳ kinh khủng.”

 

Huyền Tông nặng nề gật đầu. Và nói bằng một giọng không thể che giấu nổi sự lo lắng.

 

“Nhưng tại sao ngài lại nói lời đó với ta?”

 

“A di đà Phật. Chúng ta nhất định phải hòa hợp.”

 

Hai mắt Pháp Chỉnh phát sáng.

 

“Nếu như không thể thực hiện được điều đó trên tinh thần tự nguyện thì dù có phải cưỡng chế chúng ta cũng phải thực hiện. Do đó ta rất cần Hoa Sơn cùng Thiếu Lâm thực hiện điều này.”

 

“..........Hoa Sơn ư?”

 

“Vâng.”

 

“À không……. Nhưng Hoa Sơn có thể……”

 

Pháp Chỉnh nở một nụ cười khổ khi thấy Huyền Tông bàng hoàng.

 

“Chưởng môn nhân. Hoa Sơn có ý nghĩa lớn hơn cả chưởng môn nhân nghĩ đấy.”

 

“........Hừm.”

 

“Hoa Sơn đã chứng minh được thực lực của mình trong đại hội lần này.”

 

“Đó là do sự nổi trội của các hậu khởi chi tú thôi mà?”

 

“Hậu khởi chi tú là tương lai của môn phái. Hay nói cách khác, những thiên tài trẻ tuổi được thể hiện trong đại hội lần này sẽ trở thành những người dẫn dắt giang hồ trong tương lai. Hoa Sơn không chỉ có hai đệ tử lọt vào Tứ Cường, mà các đệ tử bị loại cũng đã chứng minh được thực lực của mình. Chẳng phải bây giờ không có môn phái nào dám khinh thường Hoa Sơn đó sao.”

 

Huyền Tông đăm chiêu suy đoán ẩn ý thật sự được ẩn chứa trong lời nói vừa rồi của Pháp Chỉnh. Thế nhưng trên gương mặt của lão hòa thượng ấy chẳng hiện ra bất cứ ý đồ gì.

 

“Vì vậy nên ta mong ngài sẽ giúp đỡ Thiếu Lâm, chưởng môn nhân. Chỉ khi Hoa Sơn giúp đỡ Thiếu Lâm thì Thiếu Lâm mới có thể dẫn ra được sự hòa hợp thực sự trong giang hồ.”

 

Thanh Minh nheo mắt.

 

‘Ông ta muốn Hoa Sơn xếp dưới Thiếu Lâm sao?’

 

Cái tên hòa thượng khốn kiếp này á?

 

Nhìn mặt có vẻ đơn thuần, mà lão cũng tâm cơ quá nhỉ?

 

Trong lúc Huyền Tông đang chìm đắm vào việc tìm được câu trả lời sắc bén trước đề nghị đường đột này, Thanh Minh đã nhanh nhảu nói trước.

 

“Nhưng mà.”

 

‘Ừm.”

 

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn Thanh Minh.

 

“Giúp đỡ không phải là việc chỉ một bên đơn phương thực hiện. Hai bên phải giúp đỡ lẫn nhau thì mới có ý nghĩa chứ?”

 

“A di đà Phật. Lời của tiểu đạo trưởng nói rất đúng.”

 

“Vậy Thiếu Lâm sẽ giúp Hoa Sơn chuyện gì? Hình như bọn ta có nhận được gì đâu nhỉ?”

 

Pháp Chỉnh nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ lạ.

 

“Phải. Ta cũng đang phân vân chuyện đó. Thiếu Lâm phải giúp Hoa Sơn chuyện gì đây. Hừm. Nếu vậy thì sao?”

 

“..........?”

 

“Nếu như…….”

 

Khóe miệng của Pháp Chỉnh khẽ nhếch lên.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Thiếu Lâm ủng hộ tuyệt đối việc Hoa Sơn quay trở lại Cửu Phái Nhất Bang thì sao?”

 

Huyền Tông giật mình như vừa bị sét đánh.

 

“Ngài, ngài vừa nói là quay trở về Cửu Phái Nhất Bang sao?”

 

Pháp Chỉnh gật đầu.

 

“Đúng vậy.”

 

Huyền Tông trợn tròn mắt như sắp rách ra tới nơi.

 

Tất nhiên đây không phải là chuyện mới mẻ gì. Bởi vì Huyền Tông đã nghĩ nếu Hoa Sơn cứ tiếp tục phát triển như thế này thì đây cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.

 

Tuy nhiên.

 

Khi chuyện đó thoát ra từ chính miệng của Phương trượng Thiếu Lâm thì đó lại là chuyện khác. Hơn nữa, đó không chỉ là một sự tán thành đơn thuần mà là ‘ủng hộ tuyệt đối’.

 

Và người ngồi trước ông ta bây giờ không ai khác chính là Phương trượng Thiếu Lâm Tự đại danh đỉnh đỉnh.

 

Làm gì có chuyện không thể thành hiện thực khi có sự ủng hộ tuyệt đối của Thiếu Lâm đứng đầu giang hồ, và của Phương trượng Thiếu Lâm Tự chứ?

 

Điều này không khác gì một lời hứa chắc chắn rằng Hoa Sơn có thể quay trở lại Cửu Phái Nhất Bang.

 

“Dựa vào đâu mà ngài lại hứa như vậy…….”

 

“Chưởng môn nhân.”

 

Pháp Chỉnh nở một nụ cười hòa nhã.

 

“Ta đánh giá rất cao khả năng của Hoa Sơn. Vì vậy, ta không thể ngừng lo lắng. Do đó, ta rất hy vọng Thiếu Lâm dưới thời của ta và Hoa Sơn dưới thời của chưởng môn nhân có thể hòa hợp với nhau. Tuy nhiên……”

 

Ông ta ngừng lại nhìn Tuệ Nhiên và Thanh Minh. Rồi nói bằng một giọng nặng nề.

 

“Ta không có gì để đảm bảo rằng hậu thế cũng như vậy.”

 

“..........”

 

Huyền Tông không hề bỏ qua ánh mắt của Pháp Chỉnh đang đặt trên người Thanh Minh.

 

‘Hậu thế?’

 

Câu nói này không có nghĩa là chuyện đó sẽ xảy sau khi bọn họ qua đời. Bởi vì ông ta đã đưa Tuệ Nhiên đến đây. Nói cách khác, hậu thế mà ông ta nói, chính là ngày mà Tuệ Nhiên lên nắm toàn quyền ở Thiếu Lâm.

 

Khi Tuệ Nhiên trở thành Phương trượng của Thiếu Lâm, thì đương nhiên Hoa Sơn…..

 

‘Không! Không!’

 

Huyền Tông xua tan những suy nghĩ trong đầu.

 

Đúng là Thanh Minh là một hòn phúc lăn đến Hoa Sơn, hắn giống như một con ngựa cõng Hoa Sơn trên lưng phóng đi như điên.

 

Tuy nhiên, chẳng có ai nghĩ hắn sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn cả.

 

Bởi vì vị trí chưởng môn nhân sẽ dành cho Bạch Thiên và Nhuận Tông.

 

Tuy nhiên, dù chưởng môn nhân có là ai đi chăng nữa, chỉ cần Thanh Minh còn sống, thì chẳng khó để đoán ai mới là người có quyền lực lớn nhất ở Hoa Sơn.

 

Dù sao thì ý của Pháp Chỉnh chính là muốn nhắc đến thời điểm khi giang hồ chia thành hai phe Thiếu Lâm của Tuệ Nhiên và Hoa Sơn của Thanh Minh mà?

 

‘Hòa hợp cái con khỉ.’

 

Thanh Minh thể hiện rõ sự ác cảm của mình đối với Cửu Phái Nhất Bang. Mọi chuyện sẽ thế nào nếu bây giờ hắn trở thành người có quyền lực lớn nhất Hoa Sơn chứ?

 

Chỉ cần chiến tranh không xảy ra là đã may mắn lắm rồi.

 

Đúng lúc ấy, Huyền Tông đã biết được Pháp Chỉnh muốn gì.

 

“Có lẽ ngài đã nhìn xa quá rồi?”

 

“Vị trí chúng ta đang ngồi chính là như vậy.”

 

Chỉ một câu nói đã cho thấy vị trí Phương trượng của Thiếu Lâm nặng nề đến mức nào.

 

“Nếu như Thiếu Lâm và Hoa Sơn có thể hòa hợp với nhau thì giang hồ sẽ yên bình. Nếu không thể, giang hồ sẽ lại bị phân chia.”

 

“..........”

 

“Chưởng môn nhân. Tình hình hiện nay không ổn chút nào. Mối quan hệ của Cửu Phái Nhất Bang đã xuất hiện vết nứt. Ngũ Đại Thế Gia đang tranh giành quyền lực với Cửu Phái Nhất Bang. Ma giáo thì lộng hành, các thế lực tà phái cũng bắt đầu nuôi dưỡng sức mạnh của mình.”

 

Pháp Chỉnh khẽ lẩm nhẩm Phật hiệu, nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt thận trọng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Đó chính là dấu hiệu của sự loạn thế sắp bắt đầu.”

 

“..........Loạn thế.”

 

Huyền Tông mím môi.

 

Ông ta cứ nghĩ đây chỉ là một cuộc thảo luận nhẹ nhàng, nhưng càng lúc, ông ta càng cảm thấy nặng nề. Đây là chuyện rất khó để ông ta có thể đảm đương.

 

“Vậy nên ta mong ngài hãy suy nghĩ cho kỹ. Chỉ cần Hoa Sơn giúp đỡ Thiếu Lâm thì chắc chắn Thiếu Lâm sẽ hỗ trợ Hoa Sơn một cách toàn diện. Khi đó, việc Hoa Sơn tìm lại được vinh quang của quá khứ cũng chẳng phải là điều gì khó khăn.”

 

Đương nhiên là vậy rồi.

 

Bởi vì ông ta là Phương trượng của Thiếu Lâm Tự kia mà.

 

Có ai dám phản đối Thiếu Lâm, môn phái được mệnh danh là Thái Tinh Bắc Đẩu trong giang hồ toàn tâm toàn ý hỗ trợ một môn phái khác sao?

 

Trên thực tế thì đây là một đề xuất rất ngọt ngào.

 

Thế nhưng.

 

Ở đây lại có kẻ chuyên cảm thấy chướng tai gai mắt với những thứ đường mật.

 

“Nhưng mà.”

 

Pháp Chỉnh quay đầu.

 

Thanh Minh nhìn ông ta với một gương mặt vô cảm.

 

“Tại sao ngài lại nói chuyện đó vào lúc này?”

 

“Hửm?”

 

“Ý ta là vẫn còn trận chung kết mà.”

 

Pháp Chỉnh ôn tồn trả lời như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

 

“Nếu như trận đấu diễn ra và thắng bại đã được phân định rõ ràng, thì tuy cùng một câu nói, nhưng ý nghĩa của nó cũng sẽ khác đi. Vì vậy nên, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để cho các vị thấy sự chân thành của Thiếu Lâm.”

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Ta lại nghĩ khác đấy.”

 

“.......Hửm?”

 

Ánh mắt Pháp Chỉnh nhìn hắn nhất thời trở nên sắc bén.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương