Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 319 Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 319. Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (4)


 

Đường Tiểu Tiểu nhanh như gió nhảy lên đài tỉ võ.

“Sư thúc!”

Tiểu Tiểu không thèm để Tuệ Nhiên vào mắt mà cứ thế chạy thẳng đến muốn đỡ Lưu Lê Tuyết đứng dậy.

“Người không sao chứ ạ?”

“...... Không sao.”

Lưu Lê Tuyết gật đầu một cách khó khăn.

Mặc dù bị thương, nhưng cũng chỉ là chấn thương nhẹ chứ không đến nỗi mất mạng. Tuy nhiên nếu trận tỉ võ cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì rất khó để giữ được ý thức.

“Để con giúp người ạ.”

“...... Làm phiền con vậy.”

Đường Tiểu Tiểu bây giờ mới chịu đứng dậy, rồi từ từ nâng đỡ cơ thể Lưu Lê Tuyết lên. Lưu Lê Tuyết choàng tay qua vai Tiểu Tiểu rồi bước đi một cách khó khăn.

Ngay lúc đó.

“....... Cái đó.”

Giọng nói run rẩy của Tuệ Nhiên vang lên sau lưng Lưu Lê Tuyết.

Khi Lưu Lê Tuyết quay lại, Tuệ Nhiên, mặt đang đổ bừng lên, cất tiếng hỏi.

“Làm, làm thế nào mà ……”

Sự thật chính Tuệ Nhiên cũng không biết chính xác bây giờ hắn đang hỏi về điều gì, ngay cả khi hắn đã mở lời.

Hẳn là hắn muốn hỏi làm thế nào mà nàng ấy có thể hoá giải Vô Thượng Đại Năng Lực và vung kiếm được như vậy.

Hay là hắn tính hỏi làm thế nào mà cảm thấy sự cách biệt áp đảo đến như vậy vẫn không chịu bỏ cuộc.

Hoặc có thể là cả hai.

Dù biết những lời đó thật ngốc nghếch, nhưng hắn vẫn phải hỏi.

Bởi vì dù cố vẫn không thể nào hiểu được.

Giữa hắn và Lưu Lê Tuyết có cách biệt thực lực rất lớn.

Dù có đấu đi đấu lại hàng trăm lần thì tất nhiên hắn cũng sẽ thắng cả trăm lần, và có thể hầu như không bị một chút thương tích nào.

Dù có thể làm hắn bị thương lần đầu do may mắn, nhưng vết thương thứ hai thì tuyệt đối không thể nói như vậy được.

Thế nhưng, kiếm tu Lưu Lê Tuyết đó của Hoa Sơn lại phá vỡ những kiến thức thông thường của hắn, và để lại trên người hắn một vết thương.

Nếu như Lưu Lê Tuyết vận thêm chút sức thì có lẽ thanh kiếm đó đã để lại vết thương lớn và sâu hơn trên người hắn rồi.

“...... Làm thế nào?”

Lưu Lê Tuyết nãy giờ vẫn giữ yên lặng, nhìm chằm chằm vào Tuệ Nhiên. Một lúc sau, nàng mới mở miệng và khí sắc trên mặt cũng trở nên nhợt nhạt.

“Vì phải tiếp cận được ngươi.”

“......”

“Chỉ có vậy.”

Ngay Khoảnh khắc đó, Tuệ Nhiên chỉ có thể ngây người mà nhìn nàng ta.

Lưu Lê Tuyết quay người, định bước xuống đài tỉ võ mà không nói thêm lời nào, nhưng cuối cùng lại nghĩ như thế vẫn chưa đủ nên quay người nhìn lại Tuệ Nhiên.

“Không phải ngươi cũng như vậy sao?”

Tuệ Nhiên như bị đông cứng tại chỗ.

Lưu Lê Tuyết cũng không nói thêm lời nào mà bước xuống đài với sự giúp đỡ của Đường Tiểu Tiểu.

Các môn đồ Hoa Sơn đang đợi từ bên dưới, ngay lập tức lao nhanh về hướng nàng ta.

“Sư muội! Không sao chứ?”

“Sư thúc!”

“Cổ chân! Lúc nãy con nhìn thấy hình như là bị thương rồi!”

Lưu Lê Tuyết, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ gật đầu rồi nói.

“Ta không sao.”

Bạch Thiên có vẻ căng thẳng rồi nói tiếp.

“Dù có vậy thì cũng phải chữa trị vết thương cho hẳn hoi mới được. Mau đến Y Dược Đường đi. Tiểu Tiểu à, con hãy dìu sư thúc qua đó đi.”

“Vâng!”

Đường Tiểu Tiểu gật đầu. Bạch Thiên hơi do dự một chút, nhưng sau đó cũng mở lời.

“Và……”

Sau đó hắn lại khẽ ho.

“......Muội đã rất xuất sắc.”

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Lưu Lê Tuyết. Sau đó, mọi người lại đồng loạt gật đầu khi nhìn thấy nụ cười của nàng ấy. Vì sao ư? Vì nó vốn dĩ rất hiếm khi xuất hiện cơ mà.

“Ta đi rồi về ngay.”

“Được rồi.”

Đường Tiểu Tiểu cẩn thận đỡ Lưu Lê Tuyết tiến về hướng Y Dược Đường. Và để phòng hờ, Bạch Thương cũng chạy theo sau.

‘Ừm.’

Nhìn theo bóng lưng của Lưu Lê Tuyết mà trong lòng Bạch Thiên cảm thấy nặng trĩu.

‘Lại có thể vung kiếm thêm lần nữa trong tình thế đó sao.’

Nếu là hắn thì liệu hắn có thể không?

Xem nào. Không có câu trả lời chắc chắn nào cả.

Ngay từ đầu, nó đã không phải là vấn đề về sự uy thế . Mà đây là vấn đề về ý chí.

Vấn đề là liệu hắn có đánh mất ý chí chiến thắng trong tình huống toàn thân như thể bị nghiền nát còn lý trí thì lại quá lu mờ không.

“Tất cả đều thấy rồi chứ?”

“Vâng, sư thúc.”

“Chúng con đã quan sát rất kĩ ạ.”

Các môn đồ khác cũng gật đầu lia lịa như thể cũng cảm nhận được áp lực đó.

Thực lực của Tuệ Nhiên thực sự quá áp đảo. Nếu bọn họ đối mặt với một kẻ như vậy, thì có lẽ họ sẽ mất hết chiến ý ngay từ giây phút đầu bước chân lên đài.

Tuy nhiên Lưu Lê Tuyết cuối cùng đã vượt qua được sự cách biệt thực lực áp đảo đó mà lưu một đường kiếm trên người Tuệ Nhiên.

“Cuối cùng……”

Tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng loạt quay lại khi nghe thấy tiếng Thanh Minh.

“Cái gọi là tiến bộ còn phải xem mọi người có thể vượt qua được giới hạn của bản thân hay không.”

“...... Giới hạn?”

Thanh Minh ngẩng đầu.

“Bất cứ ai cũng có thể làm được điều vượt quá dự kiến của bản thân bằng tất cả sức lực vốn có. Điều quan trọng là liệu mọi người có thể vắt từng ‘giọt’ sức mạnh trong cơ thể để vung kiếm thêm lần nữa trong tình huống đạt đến cực hạn như vậy không.”

Thanh Minh khẽ nhíu mày.

“Những ai có thể làm được điều đó đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Có lẽ sư thúc đã mạnh hơn sau trận tỉ võ hôm nay rồi.”

Thanh Minh quay đầu nhìn tất cả mọi người.

“Mọi người cũng có thể chứ?”

“......”

Nghe lời đó của Thanh Minh, đám Thanh Tử bối đồng loạt ngậm miệng lại.

“Nói ra thì nghe có vẻ dễ dàng thế thôi. Vì nó phụ thuộc rất nhiều vào ý chí. Tuy nhiên, những người không thường xuyên đẩy bản thân vào tình thế cực hạn thì không thể nào vượt qua bản thân vào những tình thế như vậy. Lưu Sư thúc thì có thể. Bởi vì con người đó lúc nào cũng đẩy bản thân đến giới hạn.”

Bạch Thiên gật đầu.

“Ta hiểu những lời con nói.”

“Bây giờ thì đại hội này cũng nên kết thúc rồi.”

Thanh Minh lạnh nhạt nói.

“Những điều còn lại là những gì mà các sư thúc, các sư huynh đã nhận được trong đại hội lần này. Nếu mọi người không tự thúc đẩy bản thân dựa trên những kinh nghiệm đã đạt được ở đây, thì chính tay ta sẽ khiến mọi người đi đến giới hạn đó.”

Sắc mặt của các môn đồ Hoa Sơn không thể nào nghiêm túc hơn.

Thanh Minh nhìn những ánh mắt đó, khẽ nhếch khóe miệng và cười nhạt.

‘Nha đầu đó lại giúp ta thêm một việc rồi.’

Cho đến bây giờ, việc tu luyện của các môn đồ Hoa Sơn đều là do Thanh Minh phải thúc đít mỗi ngày.

Tuy nhiên để cảnh giới cao hơn thì cần phải có sự nỗ lực của mỗi người. Bởi vì bây giờ bọn họ đã ở cái cảnh giới rất khó để tiến xa hơn chỉ với những nỗ lực về mặt thể chất.

Những gì mà Lưu Lê Tuyết đã dùng để đối phó với Tuệ Nhiên đã cho các môn đồ Hoa Sơn lĩnh ngộ được nhiều điều.

‘Nếu đâm sâu hơn một chút là thú vị rồi.’

Nhưng cũng không thể mong đợi đến đó được.

Sự thật là đến Thanh Minh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Lưu Lê Tuyết có thể đột phá Vô Thượng Đại Năng Lực của Tuệ Nhiên rồi để lại trên người hắn một vết chém như vậy. Thanh Minh đã không nghĩ nàng ta có thể đi xa đến như vậy. Hắn đã nghĩ chỉ cần không phải chưa chiến mà thua là đủ rồi.

“Làm thế nào mà, lũ khốn kiếp đó!”

Thanh Minh quay đầu hướng mắt nhìn lên thượng đài.

Quả nhiên.

Pháp Chỉnh đang nhìn về phía bên này với vẻ mặt thất vọng. Thanh Minh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn mà cảm thấy trong người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đeo theo mười năm trời vậy.

Đến Pháp Chỉnh cũng không thể nào tin được người đả thương được Tuệ Nhiên lại là Lưu Lê Tuyết chứ không phải là Thanh Minh.

“Khì khì khì khì. Có vẻ như cái đầu càng ngày càng bóng loáng đây mà?”

“Thanh Minh à.”

“Hê hê hê hê!”

“Thanh Minh à.”

“Sao?”

“...... Lên đi. Tới lượt đệ tỉ võ còn gì.”

“Hửm?”

A, vậy sao?

Thanh Minh lại trưng ra cái vẻ buồn chán rồi đeo thanh kiếm vào thắt lưng.

Vì quá tập trung vào màn tỉ võ của Lưu Lê Tuyết nên hắn quên mất bản thân vẫn còn một trận tỉ võ nữa.

‘Chậc.Thât là sai lầm mà.’

Dù sao thì hắn cũng là một trong Tứ Cường của đại hội đấy, nhưng Thanh Minh vẫn giữ cái vẻ uể oải đó. Đó vốn dĩ là một tư thế không mấy đẹp mắt đối với một võ giả.

“Nhưng mà đối thủ của đệ là ai ấy nhỉ?”

“Không biết nữa?”

“Hình như là Mộ Dung cái gì đó nhỉ?”

“Ngươi nói ai cơ?”

Thanh Minh nhìn các môn đồ Hoa Sơn đang đồng loạt quay đầu lại mà bất giác mỉm cười.

 ‘Lại dám bắt chước cả ta nữa cơ đấy?’

Ta mà lại đi tin lời của mấy tên đó sao, haiz? Mấy cái tên tiểu tử này?

“Trước tiên thì cứ lên cái đã!”

“Hừm.”

Thanh Minh lắc đầu ngao ngán rồi uể oải bước lên đài tỉ võ.

‘Hình như bầu không khí có vẻ hơi lạ nhỉ.’

Rồi Thanh Minh lại ngán ngẩm nhìn xung quanh, mọi người đang không ngừng láo nháo hết cả lên.

Tất nhiên là bọn họ phải như vậy rồi.

Những kẻ đã được tận mắt chứng kiến Vô Thượng Đại Năng Lực của Tuệ Nhiên thì chắc chắn họ không tránh khỏi việc thất kinh.

Vô Thượng Đại Năng Lực.

Đây là một trong những tuyệt kỹ khó nhất trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ, và cũng là tuyệt kĩ mà ít người lĩnh ngộ được nhất trong suốt chiều dài lịch sử của Thiếu Lâm Tự.

Vậy mà họ lại thấy một màn đó ngay trước mắt, vậy nên không thể nào mà tập trung vào trận tỉ võ tiếp theo được. Chỉ nghĩ tới việc nhìn thấy được tuyệt kĩ chỉ được đồn đại trong truyền thuyết diễn ra trước mắt thôi cũng đủ để họ cảm thấy hưng phấn vô cùng rồi.

Theo quan điểm của Thanh Minh, nếu họ tập trung vào Lưu Lê Tuyết một chút thì kết quả bây giờ có lẽ sẽ chỉ còn lại là kiếm tu của Hoa Sơn đã phá vỡ Vô Thượng Đại Năng Lực của Tuệ Nhiên rồi.

‘Không hài lòng miếng nào mà.’

Những kẻ tập trung ở đây hiện tại, chắc hẳn đều đã nghĩ Tuệ Nhiên sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Có bao nhiêu tuyệt kĩ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ mà Tuệ Nhiên đã thi triển cơ chứ?

Hơn nữa, Tuệ Nhiên lại còn lĩnh ngộ được cả Vô Thượng Đại Năng Lực, tuyệt kĩ được xếp vào hàng thượng cấp trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ. Một cách khách quan mà nói, kẻ nào không nghĩ hắn sẽ giành chiến thắng mới là tên kì lạ.

“Nói vậy mà cũng được à, mấy cái tên này?”

Thanh Minh nhếch miệng cười lạnh nhạt.

“TA LÀ MỘ DUNG MINH CỦA MỘ DUNG THẾ GIA.”

“Hửm?”

Đột nhiên đối thủ ở hướng đối diện hét lên với vẻ phẫn nộ.

Hắn nhận ra rằng dường như Thanh Minh đang không quan tâm đến hắn, mà cứ để ý mấy tên phía dưới đài tỉ võ.

“A. Xin lỗi, xin lỗi.”

Nhưng mà như thế cũng không lịch sự chút nào.

Vốn dĩ cái gọi là lịch sự của Thanh Minh đã được bán đi từ cái thời nào rồi, nhưng dù sao thì ở nơi có nhiều tai mắt hắn vẫn nên giữ phép lịch sự tối thiểu thì hơn.

“Thanh Minh Hoa Sơn.”

Xoẹtttt.

Thanh Minh rút kiếm ra rồi thả lỏng cơ thể.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Minh cũng rút kiếm rồi nhìn sang Thanh Minh. Ánh mắt của hắn không khỏi căng thẳng khi phải đối mặt với tên ác quỷ này.

Tuy nhiên, dù cả hai đã rút kiếm nhưng các quan khách vẫn không thể tập trung về đài tỉ võ.

Đại đa số ánh mắt của mọi người bây giờ đều đổ dồn hết về phía Thiếu Lâm.

“Hừm.”

Thanh Minh nhếch môi.

Và rồi hắn liếc nhìn Pháp Chỉnh đang ngồi trên thượng đài. Hắn cảm thấy rõ sự bất mãn yếu ớt trên trên khuôn mặt của Pháp Chỉnh.

‘Đúng là tham vọng quá mà.’

Tuệ Nhiên đã hoàn hảo thu hút sự chú ý của toàn thể nhân sĩ võ lâm giang hồ, nhưng lão lại không hài lòng với vết thương trên người hắn trong lúc này.

Lão muốn có một chiến thắng triệt để.

Thanh Minh bật cười.

Gì cơ, tốt thôi.

Việc Tuệ Nhiên nhận được sự chú ý của mọi người cũng không quá tệ. Cả việc lão khiến mọi người nghĩ rằng Thiếu Lâm sẽ chiến thắng cũng vậy.

“Sẵn sàng đi!”

Mộ Dung Minh lại một lần nữa to tiếng hét lên.

Sau đó hắn vừa vung kiếm vừa lao nhanh về phía Thanh Minh.

Xẹt ttt!

Trong số những người trở thành Tứ Cường thì không có tên nào là yếu kém cả.

Thanh kiếm của Mộ Dung Minh trong phút chốc lại tỏa ra kiếm khí bạch sắc, rồi ngay sau đó lại bao phủ lên toàn bộ võ đài. Mặc dù nó không được hoa lệ như của Lưu Lê Tuyết, nhưng nếu xét về khí thế và tốc độ thì nó lại hơn hẳn.

Tiếng thanh kiếm xé gió vang lên tiếng kiếm minh chói tai, và sắc bén. Kiếm khí bạch sắc như bao phủ toàn cơ thể của Thanh Minh.

Và trong khoảnh khắc đó.

“Còn kém lắm.”

Thanh Minh lao về phía những đạo kiếm khí đang đổ dồn về phía mình.

Sượt.

Cơ thể Thanh Minh biến hóa khôn lường, mới người đó nhưng chưa kịp chớp mắt đã còn lại tàn ảnh mờ nhạt. Trong phút chốc Thanh Minh đã lướt ngang Mộ Dung Minh.

Banggg!

Âm thanh chói tai vang lên một hồi ngắn.

Rất ngắn.

Ngắn đến mức nếu không tập trung thì không ai có thể nghe được.

Cả cơ thể Mộ Dung Minh như đông cứng lại ở tư thế mà hắn vung kiếm.

Cạch!

Thanh Minh thu lại thanh kiếm rồi đeo nó vào vỏ.

Cùng lúc đó, cơ thể Mộ Dung Minh ngã khụy ra sàn.

Rầm!

Thậm chí không để lại một vết thương nào trên cơ thể, nhưng rõ ràng trước khi gục ngã, hắn ta đã mất hết ý thức.

Mộ Dung Minh, kẻ đang nằm vất vưởng trên sàn. Và Thanh Minh, vẫn một mình hiên ngang đứng đó.

Sự im lặng lạnh lẽo lại bao trùm lên không gian xung quanh đài tỉ võ.

Nhất Trảm Kiếm.

Là nhất trảm kiếm.

Những kẻ không tập trung vào đài tỉ võ đều cảm thấy hoang mang trước cảnh tượng đó.

“...... Ngươi nói nhất trảm kiếm sao?”

“Thiên địa ơi……”

Đây là một trong Tứ Cường của Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ đó.

Sao lại có thể xuất hiện kết quả vô lý như vậy chứ?

Nhìn thấy ánh mắt thất kinh của các quan khách, Thanh Minh lại dời tầm mắt hướng về phía thượng đài. Chính xác thì ánh mắt đó đang rơi lên người Pháp Chỉnh.

Ánh mắt không khỏi thất kinh đó của Pháp Chỉnh, hiện lên rất rõ ràng. 

Bởi vì sao ư? 

Vì từ đầu đến giờ hắn vẫn nhìn bằng ánh mắt nhàn nhạt, điềm tĩnh mà quan sát các trận đấu.

“Chiến thắng?”

Nực cười.

Thanh Minh cười khẩy.

“Thiếu Lâm cái con khỉ khô gì chứ. Năng khiếu của ta là phá hỏng tâm trạng của kẻ khác mà."

Ta sẽ nuốt chửng toàn bộ bữa yến tiệc linh đình mà các người đã cất công gầy dựng.

‘Ta tò mò không biết lúc đó biểu cảm trên gương mặt bọn chúng sẽ như thế nào nhỉ?’

‘Cái tính cách này của ta cũng không phải xấu mà.’

- Đúng vậy, nhưng mà …?

A, những lúc như thế này thì đừng có xuất hiện chứ, cái lão già này!

Thanh Minh vừa cười khì khì vừa bước xuống đài tỉ võ.

Thanh Minh không biết rằng ánh nhìn của Pháp Chỉnh nãy giờ vẫn chằm chằm ghim vào bóng lưng của hắn.

Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ.

Đại hội kéo dài, kéo dài mãi, cuối cùng cũng sắp hạ màn với trận chung kết của Hoa Sơn và Thiếu Lâm.

Thiếu Lâm, kẻ từ trăm năm nay được gọi là Thái Tinh Bắc Đẩu của võ lâm giang hồ.

Hoa Sơn, kẻ hồi sinh một cách thần kì sau khi bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang.

Đại Hội tỉ võ đan xen nhiều chuyện phức tạp cuối cùng cũng chỉ còn lại một màn cuối cùng này.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương