Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 316 Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 316. Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (1)

 

 “Tiểu Kiệt sao rồi?”

“Vẫn chưa tỉnh lại nhưng không có vết thương nào cả.”

Bạch Thiên cau mày.

“Ăn một quyền cường đại như vậy mà lại không bị thương?”

“Bởi vì hắn không có sát ý.”

Bạch Thiên im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh.

Bên trong điện các nơi Hoa Sơn trú ngụ thường ngày vẫn luôn náo nhiệt, giờ đây lại nhuốm vẻ tĩnh lặng.

‘Tất cả chắc hẳn đã rất bất ngờ.”

Nhìn vẻ mặt cứng nhắc của các sư đệ, tâm trạng của hắn cũng chùng xuống.

Nhưng không vì vậy mà hắn muốn đổ lỗi cho bọn họ.

Bởi vì chính Bạch Thiên cũng bất ngờ với cảnh giới võ công của Tuệ Nhiên.

‘Sao con người có thể làm được như vậy?’

Tất nhiên hắn biết Tuệ Nhiên rất mạnh.

Hắn là kẻ được Thanh Minh công nhận là thiên tài trong số các thiên tài. Vậy nên việc hắn mạnh hơn những kẻ khác là chuyện hiển nhiên.

Nhưng điều khiến Bạch Thiên thật sự sốc đó là độ chính xác đáng kinh ngạc của chiêu thức.

Tuệ Nhiên có thể nhất kích đánh bay cả một điện các là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đáng ngạc nhiên là hắn hoàn toàn áp đảo Chiêu Kiệt chỉ với một vài chiêu thức

Ngay trước khi hoàn toàn thi triển chiêu thức của Bách Bộ Thần Quyền thì trận tỉ võ đã kết thúc rồi.

‘Tối thiểu thì mình cũng cần phải thi triển khoảng trăm chiêu mới áp chế được Tiểu Kiệt mà không làm nó bị thương.’

Thế nhưng Tuệ Nhiên chỉ cần ba chiêu đã hoàn toàn hạ đo ván Chiêu Kiệt. Rốt cuộc là phải mạnh đến đâu mới có thể làm như vậy được.

Bạch Thương thoáng tinh ý nhận ra đến cả Bạch Thiên cũng thần sắc ngưng trọng, bèn miễn cưỡng dùng giọng hồ hở mở lời.

“Mọi người sao lại thế chứ. Hôm nay là ngày vui mà. Thanh Minh và Lưu sư muội cũng vào Tứ Cường rồi đó thôi. Có hai người vào được Tứ Cường đã là kì tích chưa một danh môn thế gia nào làm được rồi!”

“Đúng vậy!”

“Đúng. Kết quả đó thật sự đã quá tốt rồi, nhưng mà….”

Nhưng những câu đáp lại hắn lại không mấy vui vẻ. Nghe giọng mọi người ảm đạm như thế, Bạch Thương cau mày.

Ngay lúc hắn định nói thêm gì đó.

Rầm!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nghe tiếng động đột nhiên phát ra, Bạch Thương ngoái đầu lại nhìn.

Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo… Chỉ có một kẻ tại Hoa Sơn mới có kiểu cách mở cửa như thế.

“Thanh Minh!”

Bạch Thương vui mừng như thể gặp được quý nhân, vội vã tiến về phía hắn.

“Con thử làm gì đó với bọn chúng đi.”

“Hả?’

Thanh Minh nghiêng đầu, hỏi ngược lại.

“Chuyện gì?”

“À không….”

Bạch Thiên sầu bi thở dài.

“Bầu không khí đang u ám lắm, chắc vì bọn nhỏ vẫn còn đang bất ngờ với trận tỉ thí.”

Nghe vậy, Thanh Minh thoáng nhìn sang các môn đồ Hoa Sơn.

Dưới cái nhìn của Thanh Minh, tất cả mọi người đều cố gắng thu lại thái độ của mình nhưng vẫn không thể giấu được sự lo lắng trong lòng.

“Hừm.”

Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên.

“Dù gì cũng đến lúc thả đám gà con này đi rồi.”

“Hả?”

Bạch Thương chưa hề lường được trước phản ứng này, hắn hết sức ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu. Những người xung quanh đang nín thở chờ đợi Thanh Minh khiển trách cũng bất ngờ mở to mắt.

‘Tiểu tử này hôm nay ăn nhầm cái gì à?’

‘À không. Hình như lúc nào cũng ăn nhầm mà. Tiểu tử này dù là đạo sĩ cũng toàn ăn thịt để sống còn gì.’

‘Có khi nào hắn lại đột nhiên nhảy ra gõ đầu mình nữa không nhỉ?’

Đôi mắt mọi người đang dõi theo ánh mắt của Thanh Minh đồng loạt chuyển hướng sang Bạch Thiên. Bạch Thiên bỗng nhiên nhận được vô số ánh mắt thì giật mình.

‘Làm sao?’

‘Huynh nói gì đi chứ.’

‘Sao lại là ta?’

‘Huynh không phải là đại sư huynh à?’

Khuôn mặt Bạch Thiên trở nên méo mó. Những lúc thế này, những lúc thế này mới biết đến sư huynh cơ à! Đám tiểu tử khốn kiếp này!

“E hèm.”

Nhưng cuối cùng Bạch Thiên cũng vừa hắng giọng vừa nhìn Thanh Minh, hắn lên tiếng.

“Con không tức giận sao?”

“Hả? Sao ta phải tức?”

“À không… ta chỉ sợ con lại nói chúng ta đang nhụt chí.”

Thanh Minh nhếch môi.

“Gì chứ. Nản chí quả thật không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng tự thấy được mình đang đứng tại vị trí nào vẫn tốt hơn là vô tri không nhận thức được thực tế.”

“…Hả?”

Bọn họ nhìn cảnh giới võ công của Tuệ Nhiên và rồi cảm thấy nản lòng, nghĩa là họ đã có sự so sánh với năng lực của bản thân. Thoạt nhìn có vẻ đó là chuyện hiển nhưng nhưng thực chất lại không hề hiển nhiên chút nào.

Trong quá khứ, môn đồ Hoa Sơn còn chưa từng so sánh bản thân với Tần Kim Long chứ đừng nói đến Tuệ Nhiên.

À không, còn không dám so sánh nữa kìa.

Vì sao? Bởi vì bọn họ cho rằng, những người đó sống ở một thế giới khác biệt với bọn họ.

Không so sánh sẽ không có đau thương. Như thế này rõ ràng cũng sẽ thoải mái hơn.

Nhưng giờ đây, tất cả môn đồ Hoa Sơn đang so sánh bản thân với Tuệ Nhiên để rồi cảm thấy tuyệt vọng.

‘Tiến bộ bắt đầu bằng việc ngươi nhận ra khoảng cách giữa bản thân và đối thủ.’

Ngay cả khi chỉ có cảm giác tuyệt vọng vì sự cách biệt quá lớn, nhưng tựu chung lại, ngươi phải cảm nhận được sự cách biệt đó thì bản thân mới có thể tiến bộ được. Như thế này tốt hơn gấp trăm lần so với việc không hề nhận ra chênh lệch giữa người và ta.

“Mọi người nhìn đây.”

Thanh Minh giậm mạnh chân xuống đất.

Những người vẫn đang chú ý đồng loạt ngước lên nhìn Thanh Minh. Thanh Minh nói.

“Mọi người muốn gì?”

“…….”

Cái tên oắt này bảo chú ý mà hỏi ngược lại là sao?

Bạch Thiên lắc đầu, nói.

“Rốt cuộc là tên Thiếu Lâm Tuệ Nhiên đó mạnh đến mức nào?”

“Hừm….”

Thanh Minh lúng túng gãi má.

Phải giải thích thế nào đây…

Thấy Thanh Minh có vẻ hơi do dự, Bạch Thiên khó khăn mở miệng.

“Cho tới giờ ta đã thấy rất nhiều đối thủ mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ khiến bản thân cảm thấy mờ mịt đến vậy. Cảm thấy như thể làm thế nào cũng không thể giành chiến thắng được. Dù có là thiên tài đi chăng nữa, nhưng mà….”

“A đợi đã, đợi đã.”

Thanh Minh cắt ngang lời Bạch Thiên, xua xua tay.

 “Hắn trời sinh đã có thiên phú dị bẩm, vậy nên giờ mọi người có cố gắng cách mấy cũng không thể đánh bại hắn được, không phải sư thúc định nói như vậy đó chứ?”

“…….”

Trong giây lát, các môn đồ Hoa Sơn ngoảnh mặt đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của Thanh Minh.

“…...”

“Sư thúc vẫn đúng là sư thúc mà.”

Thanh Minh hừ một tiếng rồi thở dài.

“Thiên tài thiên tiếc cái gì, trên đời này làm gì có kẻ nào không thể đánh thắng được chứ?”

“Con.”

“… Ta là ngoại lệ.”

Thanh Minh, kẻ vừa phát hiện ra người mà chính hắn bảo là không thể đánh bại, vội vàng lấp liếm.

“Dù sao thì, tên thầy chùa đó tài năng cũng không phải quá xuất chúng.”

Sau đó, hắn quay lại nhìn Nhuận Tông.

“Sư huynh!”

“Hả?”

“Lý do vì sao tên thầy chùa đó mạnh như vậy?”

“Hắn…”

Nhuận Tông cau mày. Hắn biết Tuệ Nhiên rất mạnh, nhưng lý do vì sao thì hắn không xác định được.

“Nội công thâm hậu.”

“Và?”

“Hoàn hảo… ờm... thi triển chiêu thức vô cùng hoàn hảo.”

“Đúng.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh nhẹ gật đầu.

“Lý do vì sao tên thầy chùa thiên tài đó rất mạnh là vì hắn đã mài dũa chiêu thức của mình không biết bao nhiêu lần. Có lẽ hắn đã lặp đi lặp lại việc tu luyện ít nhất là hơn mười năm, giống như những gì các sư huynh đã tu luyện trong thời gian qua.”

“…Cái gì?”

“Quá trình huấn luyện của các sư huynh.”

“Giai đoạn huấn luyện cùng với đệ á?”

“Đúng vậy.”

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Vậy cho nên…

Họ đã phải trải qua quá trình tu luyện của hơn mười năm trong khoảng thời gian nửa năm sao?

“Cái này… sao nghe còn thấy tuyệt vọng hơn nhỉ?”

“Thật sự đắc đạo thành Phật hả? Chứ con người nào lại có thể làm vậy được?”

“Không phải là kẻ điên à? Việc như vậy mà có thể làm được á?”

Mọi người đều rùng mình ớn lạnh.

Trong nửa năm qua, bọn họ đã phải chịu đựng cảnh tu luyện khắc nghiệt và tàn nhẫn đến mức nào từ Thanh Minh. Quả thật là đã cố gắng hết sức bình sinh luôn rồi.

Nhờ có vậy thì mới có thể đạt được những thành tích đáng kinh ngạc trong đại hội tỉ võ, nơi tụ hội biết bao nhiêu cao thủ danh chấn thiên hạ.

Nhưng hắn đã làm chuyện điên rồ đó hơn mười năm rồi á?

“….Mạnh thế là phải rồi.”

“Luyện kiểu đó thì đến cả khỉ cũng phải vật được hổ.”

Mọi người đều gật đầu như giã tỏi.

Cứ cho là cường độ chỉ bằng một nửa những gì họ đã tu luyện, nhưng luyện trong mười năm liền mà vẫn yếu ớt thì đó mới là chuyện lạ đấy. Điều này có nghĩa là, không phải bản thân bọn họ không thể trở nên mạnh mẽ.

“Mọi người đừng nhầm lẫn.”

Thanh Minh nhẹ xua tay.

“Mọi người thường có xu hướng sẽ hạn định cái gọi là tài năng theo khía cạnh hiểu biết. Ý ta muốn nói, đặc trưng của thiên tài là có một bộ não xuất chúng, có thể học thuộc chiêu thức trong nháy mắt và một mạch tu luyện lên đến tầng thứ cao hơn.”

“……”

“Thế nhưng tài năng thiên bẩm cũng không phải là chính yếu. Một thiên tài thật sự là kẻ có thể thản nhiên làm những việc mà kẻ khác không thể chịu đựng được.”

Thanh Minh đảo mắt.

“Vậy nên bọn ngốc này, không cần làm quá vấn đề làm gì. Các ngươi định bắt kịp những gì kẻ khác đã làm trong hơn mười năm chỉ bằng nửa năm huấn luyện sao? Trong số các ngươi có ai từng nghĩ tới việc tu luyện hơn mười năm chỉ để vượt qua Tuệ Nhiên chưa?”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc trong giây lát chỉ vì những câu nói của hắn.

Như Thanh Minh đã nói, không ai trong số họ từng nghĩ đến việc khổ luyện hàng chục năm để bắt kịp Tuệ Nhiên cả.

Trong ánh mắt hắn nhìn mọi người ở đây hiện lên một tia lạnh lẽo không cam lòng.

“Từ khi nào Hoa Sơn lại trở thành một môn phái lớn vậy? Sau khi đánh bại những kẻ được cho là hậu khởi chi tú các danh môn thế gia thì các ngươi tự mặc định bản thân đã trở thành kẻ mạnh sao?”

“…..”

Những lời nói vô cùng tàn nhẫn của hắn không ngừng tác động vào tâm trí của các môn đồ Hoa Sơn. Người thì đỏ mặt vì hổ thẹn, người thì tự kiểm điểm về sự kiêu ngạo của bản thân.

Một vài suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí đám môn đồ Hoa Sơn.

“Không có bất kì lý do nào khiến hắn trở nên mạnh hơn cả. Tất cả đều là do bản thân hắn tu luyện mà thành. Nói cách khác thì…”

Mọi người đều không rời mắt khỏi Thanh Minh.

“Bản thân phải luôn tu luyện và đừng bao giờ đánh mất tâm cảnh của mình. Hãy coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, đừng để nhiệt huyết của bản thân đối với võ công trở nên nguội lạnh, hơn hết, phải luôn cố gắng hết sức mình.”

Tất cả những hắn nói đều là những lời hiển nhiên.

“Những người làm được những điều hiển nhên mà tiền nhân luôn nói, sự thực là họ đã làm điều đó hơn mười năm, hai mươi năm nên bây giờ mới được như vậy. Nói đúng hơn thì hắn chính là nhân vật bước ra từ câu chuyện đó đấy.”

Bạch Thiên im lặng gật đầu.

Cái khiến bọn họ choáng ngợp không phải là nội công mạnh mẽ của Tuệ Nhiên, cũng không phải là Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ được thi triển dựa trên nguồn nội công đó.

Mỗi một nắm đấm tung ra.

Mỗi một chấn cước được thi triển, tất cả đều có một cái gì đó rất ‘khác’.

Khi có thể hiểu ra được bí mật trong sự khác biệt đó sẽ cảm thấy Tuệ Nhiên còn tài giỏi hơn nữa.

“Thiếu Lâm tồn tại nhiều võ công hơn tất cả các võ công trong thiên hạ gộp lại, và cũng có nhiều bí tịch hơn so với những tuyệt kỹ võ công của các danh môn khác. Nó nhiều đến mức có rất nhiều võ công và tuyệt kỹ đã bị bỏ quên đến mục nát. Các ngươi có biết môn đồ mới bái nhập, năm đầu tiên ở Thiếu Lâm tự phải luyện gì không?”

“….Không biết…”

“Mã bộ.”

“……..”

“Những kẻ mới bái nhập Thiếu Lâm phải luyện Mã bộ từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Khi ngươi chịu đựng được rồi thì sẽ nâng tạ lên và tiếp tục luyện mã bộ, và nếu vẫn chịu đựng được thì sẽ tăng dần thêm trọng lượng.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Cái gọi là Mã bộ, thật sự là chuyện vô cùng khó tin.

“Sau đó, một năm tiếp theo chỉ luyện tập Chính quyền cho đến khi có thể tạo ra được tư thế hoàn hảo, khí thế hoàn hảo. Mọi người hiểu ý ta muốn nói không?”

Thanh Minh nói không ngừng nghỉ.

“Mọi người đều chỉ chú ý đến sức mạnh và những tuyệt kỹ hoa lệ của Thiếu Lâm, thế nhưng Thiếu Lâm lại không để tâm đến những điều này. Cái mà Thiếu Lâm theo đuổi là nền tảng vững chắc hơn là sự hoa lệ diễn ra trước mắt. Tuệ Nhiên chỉ là người thể hiện một cách hoàn hảo nhất triết lý đó của Thiếu Lâm mà thôi.

 Bạch Thiên thở dài một hơi.

“Nghĩa là không nên chỉ mưu cầu sức mạnh mà còn phải suy nghĩ xem làm cách nào để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Vẫn là Đồng Long hiểu được một chút.”

Thanh Minh tặc lưỡi như thể vô cùng chán nản.

“Không có gì phải tuyệt vọng khi Tuệ Nhiên quá mạnh. Nếu như thế thì thà là hy vọng. Hắn đang chứng minh cho chúng ta thấy nếu chúng ta tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện hiện nay thì kết quả sẽ diễn ra như thế nào. Vậy nên tất cả phải vui lên đi chứ!”

Ánh sáng dần xuất hiện trở lại trong ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn.

Lời Thanh Minh nói vô cùng đúng đắn.

‘Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ đạt đến cảnh giới như hắn.’

Khi ngày đó đến, hoa mai của bọn họ sẽ nở rộ đẹp đẽ đến nhường nào?

Nhuận Tông mở miệng, vẻ mặt như thoáng nhớ ra điều gì.

“Nhưng mà Thanh Minh à…”

“Hả?”

“Vậy đệ thì sao? Như những gì đệ nói thì cả đệ cũng không tu luyện nhiều bằng Tuệ Nhiên. Vậy thì cả đệ cũng không thể đánh bại hắn sao?”

“Huynh nói nhảm cái gì vậy chứ.”

“Hả?”

Thanh Minh ưỡn bụng ra.

“Chỉ là một tên thầy chùa thông minh hơn bình thường thôi mà. Ở đâu ra một tên không có tóc mà đòi đánh thắng ta. Ta gõ cho cái vào đầu bây giờ!”

 “……..”

Không.

Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì tên này cũng không phải là con người.

Tất cả mọi người đều tặc lưỡi lắc đầu. Lúc này, Thanh Minh bỗng nhiên nhăn nhó.

“Mấy tên thầy chùa Thiếu Lâm đó có vẻ như đã sắp xếp hết cả rồi, cứ để bọn chúng muốn làm gì làm đi. Rồi ta sẽ nuốt trọn bọn chúng luôn cho xem.”

“………”

Mọi người một lần nữa sâu sắc nhận ra Thanh Minh là loại người như thế nào.

“Vậy con sẽ đánh bại Tuệ Nhiên trong trận chung kết chứ?”

“Hừm, để xem.”

Thanh Minh hơi nghiêng đầu nhìn Lưu Lê Tuyết.

“Đó không phải là chuyện sau khi tiểu tử đó đánh bại Lưu sư thúc sao?”

“…….”

Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Lưu Lê Tuyết.

Tình cảnh này có vẻ đáng quan ngại nhưng Lưu Lê Tuyết vẫn bình tĩnh không đổi sắc, đón nhận ánh mắt của mọi người.

“Ý con là sư muội có thể đánh thắng tên đó á?”

“Không biết nữa.”

“…Vậy thì?”

“Ta chỉ chắc chắn một điều.”

Thanh Minh nhếch môi, nói.

“Có lẽ tiểu tử đó cũng sẽ cảm thấy bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với kẻ cùng đi chung một con đường với hắn.”

“….”

“Vậy trước tiên, chúng ta hãy bắt đầu bằng việc làm bẽ mặt đám Thiếu Lâm kiêu căng kia.”

Thanh Minh nở nụ cười.

‘Định tùy tiện đem người khác ra làm trò đùa à?’

Trước kia cũng cái tật đó rồi bị ăn đánh như chó cụp đuôi. Một trăm năm trôi qua rồi nhưng dường như chẳng rút ra được bài học gì, cũng chẳng thay đổi gì sất.

‘Nếu sư tổ các ngươi không giáo huấn các ngươi hẳn hoi được thì để bổn tôn dạy dỗ các ngươi lần nữa.’

Mọi chuyện trên đời này không tốt đẹp như những gì các ngươi nghĩ trong đầu đâu.

Một nụ cười kỳ quái nở trên môi Thanh Minh.

Nhìn thấy bộ dạng đó, đám môn đồ Hoa Sơn theo thói quen run rẩy cả lên.

‘Ta cảm thấy có gì đó hơi bất an.’

‘Tiểu tử khốn kiếp đó lại đang muốn bày trò gì nữa đây.’

Chính những môn đồ Hoa Sơn cũng cho rằng, tương lai Thiếu Lâm Tự sắp bị một đám mây đen khổng lồ không rõ lai lịch kéo đến che phủ.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương