Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 314 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Không có mô tả.

Chapter 314. Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (4)

 

Kẻ gây ra tội đương nhiên sẽ bị trừng phạt.

Đó là một nguyên tắc sống không cần phải bàn cãi nhiều về sự đúng đắn của nó. Cho dù sai lầm đó là gì, thì việc chịu phạt vẫn là lẽ tất yếu.

Vậy nhưng từ cổ chí kim, lý do mà vấn đề này vẫn phải đưa ra bàn luận liên tục chính là vì không dễ dàng đạt được thỏa thuận về mức độ hình phạt cho thích hợp.

Với ý nghĩa đó....

‘Hắn không phải là con người nữa’

Từ miệng Tông Bát không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ to nhỏ.

“Làm ơn đi....”

Khi Tông Bát biểu hiện ra một chút bất mãn thì thứ hắn nhận được chỉ là những phản ứng dữ dội hung bạo.

“Còn dám nói?”

“Còn dám mở mắt?”

“Còn dám thở nữa kia à?”

“...”

Tông Bát rưng rưng nước mắt rồi co rúm lại. Trong lòng hắn không ngừng lẩm bẩm những lời nói không thể thốt ra bên ngoài.

‘So với tội mà ta gây ra chẳng phải hình phạt có hơi nặng quá rồi hay sao?’

Vậy nhưng hắn không thể phản bác bất cứ điều gì.

Lý do ư? Đơn giản lắm. Hiện tại đang có rất nhiều những vị đại ca trông như lục lâm thảo khấu đang vây quanh.

Làn da rám nắng.

Thân hình rắn chắc.

Bờ vai rộng lớn cùng khuôn mặt dữ tợn.

Hắn thực sự nghi ngờ việc những người này là môn đồ của danh môn chính phái hay là những tên sơn tặc mới đi xuống từ Lục Lâm.

Mặc dù những kẻ đến Thiếu Lâm Tự để xem đại hội võ lâm đã quen với hình ảnh này. Nhưng đối với một kẻ vừa mới đặt chân đến Thiếu Lâm Tự như Tông Bát không khỏi rơi vào cú sốc tâm lý.

‘Mấy tên này ở trên núi không tầm đạo mà chỉ cày bừa khai khoáng thôi sao?’

Ngoại hình của bọn họ thực sự quá hợp đi tham gia cuộc chiến chiêu mộ thành viên cho 72 động thuộc Lục Lâm Sơn Trại đang được diễn ra trên khắp thiên hạ.

Thêm vào đó....

“Á à. Dám trợn mắt kia à? Để ta móc đôi mắt đó ra xem nhà ngươi còn dám trơ trơ như vậy được nữa không?”

“Ngươi nên cảm tạ trời đất vì nơi này là Thiếu Lâm Tự. Nếu như chỗ này mà là Hoa Sơn thì ngươi không thể giữ nổi cái mạng này nữa đâu. Khi ấy ta sẽ chôn ngươi dưới gốc cây Hoa Mai rồi niệm Phật giúp ngươi siêu thoát.”

“Càng nghĩ càng thấy bực mình. Nhất định ta phải thả ngươi lăn từ đỉnh Lạc Nhan Phong xuống mới được.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Nhân tính của bọn họ cũng rất hợp với Lục Lâm Sơn Trại nữa.

Tông Bát cúi đầu rưng rưng nước mắt.

‘Rốt cuộc ta đã làm gì để bản thân rơi vào tình cảnh này chứ?’

Ngay sau khi Hồng Đại Quang lên đến Thiếu Lâm Tự, hắn ta đã ném Tông Bát cho đám dã thú Hoa Sơn này rồi quay đi không thèm ngoảnh lại.

Làm thế nào mà hắn ta có thể vô trách nhiệm như thế này kia chứ? Dù thế nào hắn cũng là trưởng lão bảy túi kia mà, không phải là hắn nên bảo vệ đệ tử của bổn bang hay sao?

Cái gì?

Ăn mày vốn dĩ là những kẻ vô trách nhiệm ư?

Ơ....đúng là như vậy...nhưng mà....

Tông Bát thở dài chán chường.

‘Cũng phải thôi, những kẻ có ý thức về trách nhiệm thì ngay từ đầu đã chẳng làm ăn mày rồi.’

 

Cho dù là đã trở thành ăn mày đi chăng nữa thì cũng phải nhanh chóng tìm ra con đường sống khác.

Cái tên Thảo Tam cũng đã từng nói như vậy.

Ánh mắt Tông Bát run rẩy khi nhìn lên đài tỷ võ.

Thảo Tam...à không, Thanh Minh đang đuổi đánh đối thủ của mình như đuổi đánh một con chó.

“Cái tên khốn này, nhà ngươi dám bỏ chạy ư?”

“Hiccccccc”

Mặc dù đối phương đã sợ hãi ra sức bỏ chạy và vặn mình né tránh nhưng Thanh Minh vẫn lì lợm bám theo phía sau với đôi mắt long sòng sọc.

Không phải một nơi nào khác mà chính tại đại hội võ lâm toàn thiên hạ, một cảnh tượng không tưởng kẻ chạy người bắt như trò chơi của bọn con nít đang diễn ra.

Sự mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt Tông Bát.

‘Cũng chẳng phải một vở kịch’

Nơi này đang diễn ra đại hội võ lâm. Và phía trên kia là trận đấu vòng Bát Cường của đại hội võ lâm lần này.

Nói cách khác, những kẻ vào đến được vòng này chính là 8 hậu khởi chi tú xuất sắc nhất thiên hạ. Vì vậy mà tất cả bọn họ đều phải rất mạnh.

“Ở đâu ra một tên thư sinh lại lên đài tỷ võ múa quạt thế này? Để ta cắm cái quạt chết tiệt đó vào lỗ đít nhà ngươi nhé?”

“Đây, đây là truyền thống....”

“Từ ngày xưa ta đã ghét cái truyền thống chết tiệt đó rồi! Cái gì? Phiến pháp? Phiến pháppppp? Sao các người có thể ngạo mạn đến mức dùng quạt đánh nhau thế này hả?”

Chiếc quạt được làm những những sợi lông đặc biệt của Gia Cát Thế Gia bị văng lên không trung.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tông Bát khẽ lắc đầu.

‘Cái tên tiểu tử vô tri’

Phiến Pháp của Gia Cát Thế Gia được biết đến là Thiên Hạ Nhất Tuyệt. Nhưng nó lại chẳng có tác dụng gì với cái tên quái vật đó cả.

Cùng với phiến pháp, Gia Cát Thế Gia đã leo lên vị trí Thiên Hạ Ngũ Đại Thế Gia. Ấy vậy mà tinh anh đệ tử của một trong Ngũ Đại Thế Gia như vậy lại đang toát hết cả mồ hôi thi triển Huyễn Ảnh Bát Quái Bộ mà vẫn không thể nào thoát khỏi cái thứ bám dai như đỉa mang tên Thanh Minh.

‘3 năm qua đã có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?’

Thảo Tam trong trí nhớ của Tông Bát là một tên ăn mày bình thường có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà con người có thể thay đổi đến mức độ này kia chứ?

‘Hay là hắn đã nhặt được nội đan mãng xà thành tinh ở đâu đó?’

Nếu vậy thì con mãng xà đó có lẽ cũng là một ác long. Phải vậy thì tính cách của hắn mới trở nên ác độc đến mức độ này.

“Đầu! Đầu!”

“Áaaaaa”

Thanh Minh dùng bao kiếm đánh liên tiếp vào đầu của Gia Cát Tùng.

Gia Cát Tùng dùng hai tay ôm chặt lấy đầu và lăn lộn trên sàn.

“Nghe bảo đầu của Gia Cát Thế Gia tốt lắm kia mà! Để ta đập thử xem nó có thực sự tốt như lời đồn không nhé? Bỏ cái tay ra xem nào? Cái tên tiểu tử này, nếu dùng tay đỡ là gãy luôn tay đấy!!”

“Á!! Thiếu hiệp, thiếu hiệp! Tay! Tay của ta!!!”

“Ố ồ? Lại còn dám đỡ kia à?”

Tông Bát khẽ quay đầu đi vì không thể chịu đựng được cảnh tượng đó thêm được nữa.

‘Giang hồ đảo điên hết cả rồi’

Gia Cát Thế Gia vốn nổi tiếng về bộ pháp và phiến pháp. Nhưng thứ khiến cho danh tiếng của bọn họ nổi đình nổi đám khắp giang hồ chính là trí lực.

Nhưng trong giây phút này, đầu (?) của Gia Cát Thế Gia - thứ được xem là cội nguồn của trí lực đang sụp đổ trước sự bạo lực của Hoa Sơn.

Quả nhiên là một cảnh tượng gây hoang mang cực độ.

Những kẻ chứng kiến sự việc này đang cảm thấy hoang đường hơn là thán phục.

“Chuyện như thế này cũng có thể xảy ra ư?”

“Dù sao cũng mang tiếng là đại hội tỷ võ mà nhỉ...”

Tỷ võ là cuộc so tài võ thuật giữa hai cá nhân. Nhưng ý nghĩa đó dường như đã kết thúc từ trước đó rồi.

Phần còn lại chỉ là xem Hoa Sơn Thần Long áp đảo và hạ gục đối phương theo cách nào mà thôi.

Trái lại, môn đồ Hoa Sơn lại quan sát trận tỷ thí này bằng thái độ vô cùng thản nhiên.

“Mau rút lui đi chứ!”

“Ấy, vấn đề là lòng tự trọng kia kìa. Hắn phải lựa chọn một trong hai thôi. Bị đánh vỡ đầu hay là mất đi lòng tự trọng.”

“Vế sau có vẻ là tốt hơn nhỉ?”

“Có vẻ như tin đồn về đầu óc của Gia Cát Thế Gia chỉ là những lời nhảm nhí mà thôi. Định đấu với cái tên tiểu tử kia á? Ôi trời ơi!!”

Các môn đồ Hoa Sơn tặc lưỡi mỗi người góp một câu bàn luận sôi nổi.

Những người khác nói Hoa Sơn quá khích, nhưng thực ra Hoa Sơn chưa bao giờ là một môn phái quá khích cả. Tất cả những gì họ làm chỉ là cố gắng sống sót trước cái tên điên rồ đó mà thôi.

Tự xưng là trí nang của giang hồ thì ít ra cái tên Gia Cát Thế Gia kia cũng phải biết nắm bắt tình hình lúc này là như thế nào chứ nhỉ? Có vẻ như hắn đã thất bại trong việc kế thừa trí tuệ của tổ tiên thì phải.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Kết quả sẽ ra sao đây?

Cũng đơn giản thôi.

Bịch!

Gia Cát Tùng ngã sấp mặt xuống sàn ngay tại chỗ. Phần đầu đang nằm chỏng chơ như đống thịt bầy nhầy đó đang bốc lên những làn khói trắng nghi ngút.

“Đừng nghĩ nhà ngươi là văn sĩ mà ta sẽ nương tay”

Thanh Minh đón lấy Bạch Vũ Phiến đang rơi xuống từ không trung rồi lững thững bước xuống đài tỷ võ.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cảnh tượng đó bằng một khuôn mặt đầy mãn nguyện.

“Cứ tưởng đến Bát Cường thì sẽ có chút hồi hộp kia đấy”

“Bất lực thôi. Cái tên tiểu tử đó là quá sức đối với các hậu khởi chi tú”

Thanh Minh trên đài tỷ võ và cả khi hắn ở Hoa Sơn đều chứng minh được sức mạnh áp đảo tứ phương của bản thân.

Và sự thật đó đã trở thành hy vọng và cũng là cơn ác mộng đối với các môn đồ Hoa Sơn.

Hy vọng là vì họ tin rằng chỉ cần làm theo những gì tên tiểu tử đó dẫn dắt thì họ có thể lật đổ Cửu Phái Nhất Bang.

Còn cơn ác mộng ư?  Đó là ngày nào tên tiểu tử đó còn sống và còn thở thì ngày bọn họ có thể nện hắn sẽ không bao giờ đến.

Các tinh anh đệ tử các danh môn cũng bị diệt sạch như những chiếc lá khô bị chổi quét như thế kia thì bọn họ sao có thể thắng được Thanh Minh kia chứ?

Tất cả những gì họ có thể làm là giống như một chiếc lá ướt mà bám dính trên mặt đất mà thôi.

“Vậy là đã có một người vào đến Tứ Cường rồi nhỉ?”

“Người thứ hai sẽ là vấn đề lớn đấy...”

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng.

“Làm sao mà mọi người lại nhìn con bằng ánh mắt thế hả?”

“À không, chỉ là...”

“Không sao. Không sao cả. Vào được đến vòng này đã là tốt lắm rồi.”

Chiêu Kiệt bĩu môi.

“Con có thể thắng mà nhỉ?”

“Hahaha. Được rồi. Được rồi mà.”

“Chúng ta cùng đi xem sư muội sẽ gặp đối thủ nào đã nhỉ?”

Trước những câu nói đó, Chiêu Kiệt đứng phắt dậy đầy bực dọc.

Ngay lúc đó, Nhuận Tông mỉm cười rồi nắm chặt lấy vai của hắn ta.

“Tiểu Kiệt!”

“Vâng?”

“Lời nói suông sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu như đệ thực sự nghĩ như vậy, hãy chứng minh điều đó trên đài tỷ võ.”

Câu nói của Nhuận Tông như thắp lên ngọn lửa trong mắt Chiêu Kiệt.

“Sư huynh, huynh nói đúng. Vậy đệ đi đây!”

“Được rồi. Ta tin tưởng đệ”

Chiêu Kiệt lòng tràn đầy khát vọng nắm chặt thanh kiếm bên hông chạy một mạch lên đài tỷ võ.

Thanh Minh đi xuống thong dong ngồi vào chiếc ghế trống mà Chiêu Kiệt để lại.

“Đệ đã vất vả rồi.”

“Cái gì thế này? Trận tỷ võ tiếp theo là Chiêu Kiệt sư huynh á?”

“Đúng vậy.”

“Đối thủ là ai thế?”

“Ờ...”

Nhuận Tông nhún vai nở một nụ cười rạng rỡ trả lời.

“Thiếu Lâm Tuệ Nhiên”

“A, có nên đi ăn cơm không nhỉ?”

“...”

Trước phản ứng nhanh chóng cắt đứt sự quan tâm đến Chiêu Kiệt của Thanh Minh, Bạch Thiên thủ thỉ hỏi dò.

“Nhưng mà Thanh Minh này”

“Hả?”

“Chênh lệch lớn đến vậy sao?”

“Hả?”

Bạch Thiên ngước lên nhìn đài tỷ võ.

“Đương nhiên Chiêu Kiệt cũng không phải là cực kỳ mạnh. Nhưng theo ta nghĩ thì cho dù nó có phải đụng độ với Tần Kim Long hay Nam Cũng Độ Huy thì cũng không đến mức đơn phương bị đánh đâu. Nói gì thì nói, cũng phải có năng lực thì mới có thể vào đến Bát Cường mà?”

Thêm vào đó, bọn họ cũng đã nhận được danh hiệu Hoa Sơn Ngũ Kiếm, điều đó có nghĩa là nhân sĩ võ lâm giang hồ cũng đã công nhận tài năng của Chiêu Kiệt rồi mà nhỉ?

“A, Chiêu Kiệt sư huynh ý hả? Hừm...Mạnh chứ.”

Thanh Minh tiếp tục nói bằng tông giọng lãnh đạm.

“Nhưng vấn đề không phải nằm ở chỗ đó.”

“Vậy thì?”

“Sức mạnh chỉ mang tính tương đối mà thôi.”

Thanh Minh vểnh mặt lên.

Nơi ánh mắt hắn ta hướng đến là Tuệ Nhiên đang bước lên đài tỷ võ.

“Nhưng huynh ấy không đấu lại cái tên đó đâu”

“....”

“Nhìn thôi cũng đủ biết rồi”

Trên đài tỷ võ, Chiêu Kiệt chắp hai tay bao quyền.

“Hoa Sơn Chiêu Kiệt!”

Ngay sau đó, một tiểu hòa thượng mặc hoàng y cũng khẽ cúi đầu.

“Thiếu Lâm Tuệ Nhiên”

Một giọng nói nhỏ nhẹ.

Và không thể hiện ra một chút khí phách nào.

‘Nhìn từ bên ngoài thì trông hắn chẳng có gì là mạnh cả?’

Đương nhiên Chiêu Kiệt không hề có ý nghĩ khinh thường đối thủ hay mất cảnh giác. Bởi vì Thanh Minh cũng là dạng nhìn bên ngoài không có vẻ gì là mạnh cả.

Chiêu Kiệt cũng rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Trên giang hồ những tên trông ngô nghê thường lại là những tên vô cùng nguy hiểm.

Nhưng phải nói thế nào được nhỉ?

‘Cảm giác rất khác biệt’

Tuệ Nhiên khác hoàn toàn so với các võ giả mà hắn đã gặp từ trước đến này.

Phải, nói một cách chính xác thì hắn khá là kỳ dị.

Hắn đến Thiếu Lâm và cũng đã được nhìn thấy rất nhiều hòa thượng tại nơi này. Nhưng chưa một ai đem lại cảm giác giống như Tuệ Nhiên cả.

So với kiểu lạnh lùng thì hắn có vẻ ngại ngùng xấu hổ hơn. Dường như hắn đang cảm thấy gánh nặng khi có quá nhiều ánh nhìn đổ xô vào bản thân. Thậm chí còn cúi đầu, đỏ mặt bẽn lẽn.

“Chúng ta bắt đầu được chưa?”

“Vâng? À...vâng, a.....a di đà Phật.”

“....”

Chiêu Kiệt vô thức lắc đầu.

‘Một kẻ được Thanh Minh công nhận là một kẻ mạnh chắc chắn sẽ không phải dạng tầm thường’

Không phải Thanh Minh chỉ công nhận mỗi Tuệ Nhiên là một kẻ mạnh. Nhưng giọng nói của hắn khi nhắc đến cái tên Tuệ Nhiên rõ ràng là rất khác biệt.

Điều đó có nghĩa là, trong đại hội tỷ võ lần này, ngoài Thanh Minh ra thì Tuệ Nhiên chính là kẻ mạnh nhất.

Vậy mà hắn lại không có chút phí phách nào mà chỉ ngượng ngùng như một nữ nhân ư?.

Chiêu Kiệt thở sâu rút kiếm ra và chĩa về phía trước.

‘Cho dù đối phương có mạnh thế nào chăng nữa cũng không liên quan đến mình’

Chỉ cần thi triển kiếm pháp thật hoàn hảo thì cho dù đối thủ có là ai thì mình cũng có thể giành phần thắng.

“Vậy ta đến đây! Yaaaaa!”

Chiêu Kiệt hét lên thật to rồi lao về phía trước.

Đối thủ mạnh. Nhưng rõ ràng lúc này hắn đang bất ngờ trước đòn tấn công của Chiêu Kiệt.

Và lợi dụng sai lầm của đối thủ cũng là một kiến thức căn bản đối với một kiếm tu.

Trước khi đối thủ kịp thích ứng với tình hình phải nhanh chóng giành lấy thắng lợi...!

Trước khí thế như vũ bão của Chiêu Kiệt, sự hoảng hốt khẽ lướt qua khuôn mặt của Tuệ Nhiên.

Ngay lập tức Tuệ Nhiên vươn bàn tay phải ra theo phản xạ,

‘Chỉ bằng nhất quyền vụng về như thế này mà dám...ớ?’

Vùuuuuuuu

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Nhục thể Tuệ Nhiên nhuộm một màu hoàng kim, cùng với đó là âm thanh tựa như hàng nhìn con ong đang vỗ cánh bao trùm lên toàn bộ đài tỷ võ.

Ngay sau đó quyền khí màu hoàng kim lớn bằng cơ thể của một con người bắt đầu bùng nổ.

“Ớ?”

Rầmmmmmmmmmm

Tựa như nước tràn bờ đê, khí thế khủng khiếp đó cùng với quyền khí màu hoàng kim tràn ra ngoài cả sàn tỷ võ, lướt qua đầu của những quan khách rồi chọc thủng cả điện các của Thiếu Lâm Tự.

Uỳnhhhhhhh

“....”

Tất cả các nhân sĩ võ lâm chứng kiến khung cảnh đó đều cạn ngôn không nói nên lời.

“Kia, chuyện...kia....”

Rầmmmmmmmm

Điện các của Thiếu Lâm Tự đã sụp đổ.

Mà không, không thể diễn ta sự việc này bằng hai từ sụp đổ được.

Chính xác là dòng oa lưu của quyền kích đó đã hút lấy điện các theo đúng nghĩa đen của nó.

Điện các của Thiếu Lâm Tự bị xé ra từng mảnh vụn văng ra bốn phương tám hướng cùng với tiếng nổ lớn.

Rầmmmmm

Và sụp đổ trong nháy mắt.

Chỉ một quyền

Chỉ với một quyền duy nhất

“...”

Chiêu Kiệt nhìn thấy cảnh tượng đó bắt đầu há hốc miệng run rẩy.

Ực!

‘Nếu như mình dính trọn quyền đó thì....?’

Mồ hôi bắt đầu tuôn ra ròng ròng lạnh toát sống lưng Chiêu Kiệt. Hắn chầm chậm quay đầu lại hướng khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh lét về phía Tuệ Nhiên. Tuệ Nhiên hoảng hốt bối rối.

“Đạo, đạo trưởng không sao cả chứ? Tại, tại vì ta bất ngờ quá nên mới....”

A..Tại bất ngờ quá nên suýt nữa biến người ta thành tử thi?

Thật...

Thật sự....

Nụ cười đầy cay đắng nở trên môi Chiêu Kiệt

‘Cứu ta với!’

Trên đời này lại có thêm một con quái vật nữa rồi.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương