Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 306 Quân tử thì không nên vất vả vô ích. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 306. Quân tử thì không nên vất vả vô ích. (1)

 

 

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết bị đánh văng ra. Ngay sau đó, thanh đao của Bàng Cảnh được vung lên chém xuống vùng đầu đang trống rỗng của nàng ta.

Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đầu của Lưu Lê Tuyết tưởng chừng sắp bị bổ thành đôi trước lưỡi đao của Bàng Cảnh.

Các môn đồ Hoa Sơn la hét đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nhưng ngay giây phút ấy.

Kenggggg!

Thanh kiếm đã bị đánh văng ra của Lưu Lê Tuyết chợt lao tới tựa như tia chớp chặn trước thanh đao của Bàng Cảnh.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

Một lần. Hai lần. Ba lần. Lại thêm một lần nữa!

Trong giây lát, liên tiếp các đòn tấn công dồn dập hướng về thanh đao của Bảng Cảnh.

Việc đánh bại thanh đao của Bàng Cảnh chỉ bằng một đường kiếm kích là việc không thể nào. Nhưng nếu như nàng có thể cố gắng vung kiếm thật nhiều lần thì việc khắc chế sức mạnh đó không phải là việc bất khả thi.

Kwang!

Ngay tại lần thứ mười hai mà thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết va chạm với thanh đao của Bàng Cảnh, vai của Bàng Cảnh đã bị lệch hẳn sang một bên. Đến cuối cùng, thanh đao của Bàng Cảnh đã bị đánh văng ra sau.

‘Cái gì?’

Không để Bàng Cảnh có thời gian để kinh ngạc, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết tiếp tục vung lên đâm vào cổ của Bàng Cảnh.

“Khoái”

Thanh Minh khẽ lẩm bẩm.

Khoái là tốc độ

“Hự!”

Bàng Cảnh bay người sang bên cạnh để tránh đường kiếm của Lưu Lê Tuyết. Nhưng hắn đã không thể hoàn toàn né tránh kiếm chiêu đó. Vai của hắn ta đã bị thanh kiếm cắt sượt qua và bắt đầu đổ máu.

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết dừng giữa không trung tiếp tục giáng một đòn mạnh mẽ vào phần hông của Bàng Cảnh lúc hắn đang vặn mình trên không.

Keng!

Sử dụng báng đao, Bàng Cảnh đã chặn được kiếm chiêu của Lưu Lê Tuyết nhưng cơ thể của hắn thì lăn lộn trên mặt đất tựa như một quả bóng đang bị một đứa trẻ chơi đùa.

“Bá”

Bá là sức mạnh.

 “Chết tiệt!”

Có lẽ là vì cảm thấy xấu hổ khi phải lăn lộn dưới đất trước cường kích của một kiếm tu, Bàng Cảnh ngay lập tức đứng dậy và hét lớn.

Nhưng ngay khi vừa đứng dậy, điều đang chờ đời hắn là hàng chục kiếm ảnh được tạo nên từ thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết.

“Biến”

Biến là biến hóa.

Bàng Cảnh chưa kịp đứng thẳng người đã phải lặn lộn dưới đất một lần nữa.

Lãn Lư Đả Cổn

Câu nói này nhằm ám chỉ việc một con lừa lăn lộn dưới đất. Và trong trường hợp này có ý nghĩa là một võ giả lăn lê bò trườn trên mặt đất nhằm tránh các đòn tấn công từ kẻ dịch. Những võ giả coi trọng thể hiện sẽ không bao giờ muốn xảy ra chuyện như vậy.

Phải lăn lộn trên mặt đất vài lần Bàng Cảnh mới thoát ra khỏi đòn tấn công như vũ bão của Lưu Lê Tuyết. Hắn dựng người dậy, nghiến chặt răng đầy tức giận.

“Cái...cái ....cái đồ chết tiệt!”

Bàng Cảnh đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Rõ ràng là đối phương không hề mạnh hơn hắn ta.

Nội công của nàng ta không thể đọ được nội công của hắn. Thậm chí là sức mạnh của đối phương cũng chẳng bằng một nửa của hắn.

Nói về tốc độ thì cho dù đối phương có tốc độ nhanh hơn đi chăng nữa, nhưng rõ ràng giữa tốc độ hàm chứa sức mạnh và tốc độ không hàm chứa sức mạnh, việc bên nào vượt trội hơn chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao?

Nhưng điều kỳ lạ ở đây là hắn đã không thể chiếm ưu thế trong thế trận này.

‘Đừng có quá hưng phấn’

Bàng Cảnh cắn mạnh môi dưới đến mức môi của hắn bắt đầu chảy máu ròng ròng. Nhưng chính nhờ sự đau đớn đó đã khiến đầu óc chứa đầy nộ khí của hắn đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

‘Ưu thế của ta là sức mạnh. Ta phải tận dụng điều đó.’

Nếu như cứ tiếp tục hứng chịu các đòn tấn công từ đối phương như thế này rất bất lợi. Việc phòng ngự cũng vô cùng khó khăn bởi kiếm của Lưu Lê Tuyết có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

Thà rằng là hắn chủ động tấn công còn hơn. Phải! Phải tấn công trước mới được!

Soạtt

Chân của Bàng Cảnh lướt trên sàn tỉ võ tựa như một con hổ đang nhắm đến con mồi của mình. Bộ pháp của hắn vừa nhanh vừa gọn gàng. Thật không thể tin được một thân hình khổng lồ lại có thể di chuyển nhanh như thế.

Không bỏ lỡ cơ hội, Bàng Cảnh nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Lưu Lê Tuyết và vung đao lên.

Hắn nhận ra rằng nếu như hắn chỉ cố đánh cho mạnh một cách vụng về thì rất có thể sẽ bị đánh ngược lại. Vì vậy mà hắn quyết định thi triển khoái đao - đao pháp mà bản thân hắn tự tin nhất về phía cổ tay của Lưu Lê Tuyết.

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao

Cơ Hổ Truy Lộc.

Tựa như một con hổ đói đang đuổi theo một con hươu, thanh đao của Bàng Cảnh thoăn thoắt và nhanh đến cực hạn.

 

Chỉ trong giây lát, năm chiêu đao kích được thi triển nhắm tới thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết.

Nếu không thể đuổi theo người thì hắn sẽ đuổi theo thanh kiếm.

Thời khắc thanh kiếm kia gãy thì cũng xem như thắng thua đã định.

Nhưng đôi mắt của Lưu Lê Tuyết lại vô cũng lãnh đạm khi nhìn thấy các đòn đao kích đang lao đến.

Keng! Keng!

Thanh kiếm của nàng ta vung lên chặn chính xác các đao chiêu đang lao tới. Mỗi khi va chạm, thanh kiếm của nàng bị đẩy về phía sau một chút nhưng cuối cùng cũng không bị đánh đến mức văng ra.

Vậy nhưng điều hiển nhiên là sự chênh lệch có tồn tại.

Mỗi khi đao và kiếm chạm nhau, cơ thể của Lưu Lê Tuyết lại bị đẩy về sau một chút, thanh kiếm nàng ấy cầm trên tay cũng di chuyển chậm đi nhiều.

‘Chính là lúc này’

Nghĩ rằng cơ hội đã đến, Bàng Cảnh ngay lập tức dồn toàn bộ nội công vào thanh đao trên tay.

Nhất kích tất sát của hắn ta - Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao - Ngũ Hổ Loạn Vũ.

Đao khí màu đỏ bao phủ lên toàn bộ thanh đao của hắn bắt đầu tạo nên năm dải sao băng trong không trung.

Cảnh tượng đó không khác nào năm con phi hổ màu đỏ đang toàn lực lao đến.

Năm dải đao khí đó tưởng chừng sẽ kích sát Lưu Lê Tuyết ngay tức khắc.

Nhưng ngay lúc đó.

Xoẹttt

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết vẽ nên những đường cong mềm mại và tao nhã. Thanh kiếm được vung ra va chạm với đao khí và sau đó đánh văng chúng sang một bên.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

5 luồng đạo khí bay sượt qua cơ thể Lưu Lê Tuyết một cách suýt soát.

“Nhu”

Nhu là mềm mại.

Bàng Cảnh trợn tròn mắt.

Dường như hắn không thể nào chấp nhận được chuyện đang xảy ra lúc này. Khuôn mặt hắn không che giấu nổi sự kinh ngạc hoảng hốt. Nhưng Lưu Lê Tuyêt không để cho Bàng Cảnh có thời gian để bình tĩnh lại, thanh kiếm của nàng tiếp tục lao về phía đối thủ.

‘Phải, phải chặn lại....’

Và.

Bàng Cảnh đã thấy.

Phía cuối thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đang lao đến phía hắn ta đang nở ra từng bông từng bông hoa mai đỏ rực.

Những bông hoa mai được tạo ra từ kiếm khí đang nở rộ rực rỡ đến mức khiến hắn không còn phân biệt được đâu là kiếm và đâu là ảo ảnh nữa.

“A.....”

Đến lúc này, Bàng Cảnh chỉ có thể vung đao lên vào không trung theo phản xạ.

Thế nhưng, trong ảo ảnh hoa mai, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyệt sượt qua thanh đao của Bàng Cảnh và dừng ngay trước cổ của hắn ta.

“...”

Một giọt máu chảy ra từ cổ của Bàng Cảnh cùng với cơn đau đớn ập đến.

Nhìn thấy thanh kiếm đang đặt ngay phía trước cổ của bản thân, Bàng Cảnh bất lực thở dài.

“Ta thua rồi”

“Một trận đấu hay”

Lưu Lê Tuyết thu kiếm vào trong vỏ rồi tạo thế bao quyền hướng về phía Bàng Cảnh.

Ngay sau đó những tiếng hò reo bắt đầu bùng nổ khắp nơi.

“Huyễn”

Huyễn là mê hoặc.

Nhìn thấy Lưu Lê Tuyết tạo thế bao quyền, Thanh Minh cất lời.

“Đều được gọi là kiếm nhưng không phải kiếm nào cũng giống kiếm nào. Tất cả kiếm pháp đều có kiếm ý”

Bạch Thiên gật đầu.

“Các sư huynh đệ bị ám ảnh bởi việc thi triển chiêu thức phải thật tinh xảo, thật nhanh và thật mạnh. Nhưng kiếm pháp không chỉ có như vậy”

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh hoàn toàn nghiêm túc. Hắn dường như đã biến thành một người khác hoàn toàn với một Thanh Minh hay đùa giỡn lúc bình thường.

“Khoái kiếm, bá kiếm, biến kiếm, nhu kiếm, huyền kiếm, trọng kiếm. Bên cạnh đó còn rất nhiều kiếm ý khác. Kiếm pháp suy cho cùng chính là độ hiểu biết về kiếm ý.”

Bạch Thiên quay sang nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt nặng nề.

Cho đến bây giờ, Thanh Minh chưa từng nói với bọn họ những chuyện như thế này. Chính xác là hắn đã nói rằng chỉ cần rèn luyện cơ thể và tuân thủ căn bản là đủ rồi.

Nhưng bây giờ Thanh Minh lại nói đến kiếm ý. Đó là những thứ cần phải biết khi một kiếm tu muốn hướng đến một cảnh giới cao hơn.

“Suy nghĩ đi. Xem kiếm mà bản thân đang dùng là gì? Kiếm pháp của Hoa Sơn là khoái và biến. Và lấy huyễn làm căn bản”

“Là biến hóa nhanh khiến đối thủ bị mị hoặc ư?”

“Đúng vậy. Đó là Hoa Sơn kiếm. Còn Võ Đang thì sao?”

“Mềm mại”

“Đúng vậy. Đó chính là nhu kiếm”

Thanh Minh nhìn lướt qua tất cả rồi cất lời.

“Xạ Nhật Kiếm Pháp của Điểm Thương theo đuổi khoái kiếm một cách cực đoan, Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm của Tông Nam lại lấy sức nặng và sự biến hóa làm căn bản. Đó chính là trọng kiếm và biến kiếm”

Lưu Lê Tuyết từ khi nào đi xuống đài tỷ võ.

Thanh Minh chuyển hướng nhìn về phía nàng ta.

“Một kiếm tu chân chính là người không chỉ biết đến mỗi kiếm ý của bản thân mà còn phải tường tận tất cả các kiếm ý trên thế gian này. Nếu như ta chủ yếu sử dụng khoái kiếm mà không cần biết đến trọng kiếm thì mới chỉ là một kiếm tu nửa vời mà thôi.”

“Vậy tức là sư muội...”

“Đúng vậy. Sư thúc đã tích lũy được từng chút từng chút một suốt một thời gian dài tất cả các loại kiếm ý”

Khóe miệng Thanh Minh bắt đầu cong lên.

“Kiếm ý rất đơn giản nhưng cũng cực kỳ khó hiểu. Vì vậy mà chúng ta phải trải nghiệm và phải cố hiểu được nó. Chúng ta không bao giờ được phép dừng theo đuổi các cảnh giới cao hơn.”

Thanh Minh chầm chậm gật đầu.

“Như vậy thì mới được gọi là kiếm tu chân chính”

“...”

Một góc nào đó trong trái tim Bạch Thiên khẽ rung lên.

Đây là một câu chuyện hoàn toàn khác với sức mạnh đơn thuần.

Người cầm kiếm ai cũng sẽ theo đuổi cảnh giới cao nhất của kiếm. Nhưng suy cho cùng việc liên tục bước đi trên một con đường xa xôi hiểm trở chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng cả.

‘Lý Tống Bạch cũng như vậy ư?’

Không.

Nếu như Lý Tống Bạch là một kẻ “nhẫn nại” âm thầm chịu đựng những chuyện được được giao cho bản thân thì Lưu Lê Tuyết lại giống một cầu đạo giả hơn.

Khi xét đến việc kiếm pháp Hoa Sơn theo đuổi chữ đạo thì kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết mới là kiếm pháp chân chính nhất, phản ánh chính xác nhất kiếm pháp của Hoa Sơn.

‘Thật ghen tị’

Bạch Thiên luôn tự phụ rằng bản thân đã có thể vẽ nên hoa mai của Hoa Sơn. Nhưng khi hắn ta đang còn mải mê trong tự luyến thì Lưu Lê Tuyết lại đang truy cầu kiếm ý.

Bạch Thiên cảm thấy hình ảnh đó thực sự rất chói sáng.

“Thực sự là hoàn hảo không nói nên lời”

Nhìn thấy bộ dạng lẩm bẩm một cách ngơ ngác của Nhuận Tông bên cạnh, Thanh Minh bất giác mỉm cười.

“Không có kiếm pháp nào là hoàn hảo cả. Khi gặp đối thủ mạnh hơn, kiếm pháp nào cũng sẽ xuất hiện vô số lỗ hổng”

“Ừm”

“Vì vậy mà kiếm mới được gọi là thứ không có giới hạn đó.”

Tất cả đồng loạt gật đầu trước câu nói của Thanh Minh.

Một thành tích tốt.

Thành tích và sự tán dương của mọi người ngày hôm nay là những thứ có lẽ họ sẽ không có được lần hai trong đời.

Tất cả những điều đó ngấm ngầm tạo ra sự tự mãn trong tâm trí của các môn đồ Hoa Sơn phái.

Tuy nhiên, lời nói của Lưu Lê Tuyết và Thanh Minh đủ để thổi bay tất cả sự tự mãn đã thấm sâu bên trong tâm trí họ.

Thanh Minh đã cười thầm khi nhìn thấy các sư huynh và sư thúc của hắn rơi vào lo lắng trầm tư.

‘Ta đã làm những việc không hay làm rồi’

Khi nhìn thấy kiếm pháp của Lưu Lê Tuyến, Thanh Minh bất giác cao hứng và giải thích hơi nhiều. Mặc dù những câu chuyện này vẫn còn quá sớm với đàn gà con lúc này.

Nhưng

Một ngày nào đó bọn họ sẽ nhận ra được ý nghĩa thực sự trong lời nói của hắn. Và đến khi đó, kiếm pháp của Hoa Sơn sẽ trở nên sâu sắc hơn nữa.

Môn phái chính là như vậy đó.

Một hai người thì sẽ có giới hạn về sức mạnh. Nhưng khi tất cả mọi người cùng nhìn về một hướng nhưng lại theo đuổi những kiếm ý khác nhau.Và khi những kiếm ý đó gặp nhau, cạnh tranh nhau và phát triển lặp đi lặp lại sẽ tạo nên một môn phái đúng nghĩa.

‘Mặc dù vẫn còn xa lắm’

Nhưng một ngày nào đó có thể chuyện đó sẽ xảy ra.

Giống như Hoa Sơn trong quá khứ vậy.

Một ngày nào đó.

Người đầu tiên chào đón Lưu Lê Tuyết sau khi quay lại chỗ ngồi đương nhiên là Đường Tiểu Tiểu.

“Sư thúc”

Đường Tiểu Tiểu tay cầm khăn ướt, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn Lưu Lê Tuyết.

Cảm xúc bây giờ của nàng vô cùng hỗn loạn và rất khó để diễn tả hết cảm xúc đó bằng lời ngay lúc này.

“Con có theo dõi không?”

“Vâng, sư thúc...Sư thúc thật là tuyệt vời.”

Lưu Lê Tuyết khẽ lắc đầu.

“Ta đã rất vụng về”

“Dạ?”

“Ta đã phân bổ trọng lượng không phù hợp. Có cảm giác như cơ thể của ta bị nghiêng về phía sau. Có lẽ ta vẫn cần phải luyện tập thêm về phần hạ thể”

“...”

“Phía đầu ngón tay lại có quá nhiều sức mạnh. Không thể mềm mại giống như trước đây được nữa. Mặc dù ta đã suy nghĩ rất nhiều về điều này nhưng mỗi lần ta đều phạm cùng một sai lầm. Ta không thể cứ tiếp tục như thế này được.”

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt mệt mỏi.

Cái dáng vẻ tự trách bản thân bằng một khuôn mặt vô cảm của nàng ta khiến cho những người xung quanh có cảm giác vô cùng bức bối.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay cả đến Thanh Minh cũng ngậm chặt miệng như không thể cáng đáng nổi chuyện này.

“Nhưng, nhưng sư thúc cũng đã thắng rồi mà”

“Thắng thua không quan trọng. Ta....”

Nói rồi Lưu Lê Tuyết nhìn lên bầu trời xa xôi.

Nàng cứ nhìn như vậy suốt hồi lâu mà không nói một lời nào.

Cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài.

“Ta phải thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp một cách thật hoàn hảo”

“....”

“Nhưng vẫn còn xa lắm”

Không một ai hiểu nàng ta đang nói gì cả.

Có vẻ như đó một nỗi cô độc rất khó để bộc bạch.

Nhưng Lưu Lê Tuyết không chìm đắm trong cảm xúc đó quá lâu, nàng ngay lập tức chuyển ánh nhìn về phía Thanh Minh.

“Chiến đấu”

“Hả?”

“Ta chưa thành thục. Cần kiểm chứng bằng cách chiến đấu”

“Nhưng tại sao lại là ta chứ?”

“Bởi vì con có làm gì thì ta cũng không chết. Dùng sát chiêu cũng được. Cứ làm theo những gì con muốn”

“...”

Thanh Minh quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên.

“Sư thúc, ban nãy ta quên chưa nói điều này”

“Chuyện gì?”

“Những kẻ theo đuổi kiếm ý một cách cực đoan thì thường đầu óc sẽ có vấn đề”

“...”

“Sư thúc, cẩn thận vào!”

“....”

Đến lúc này, Bạch Thiên mới cảm nhận được một sự thật rằng cái môn phái này chẳng có một người nào là bình thường cả.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương