Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 302 Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 302. Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (2)

 

Soạtt!

Nam Cung Độ Huy siết chặt đai thắt lưng, đưa mắt nhìn xuống thanh bảo kiếm của mình.

Xọeeeet!

Hắn chầm chậm rút thanh kiếm ra, thanh kiếm tiếp xúc với ánh mặt trời, lóe sáng rực rỡ.

Hắn tra lại thanh kiếm vào vỏ, chần chừ tự chỉnh đốn lại bộ dạng của chính mình.

Võ phục màu thiên thanh, ngực áo thêu họa tiết thiên vân, và cảm giác như ngày hôm nay hai chữ ‘Thương Thiên’ trên áo càng nổi bật hơn hẳn.

“Phù.”

Hắn thở mạnh một hơi, sau đó liền kéo giãn khóe miệng.

Mỹ nam mỉm cười ngạo mạn.

“Ta chưa dặn con cẩn thận biểu cảm của mình à?’

Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vọng đến từ phía sau, Nam Cung Độ Huy quay đầu lại.

“Phụ thân.”

Người đó là Nam Cung Hoảng – phụ thân của hắn và cũng là gia chủ của Nam Cung Thế Gia.

“Người ngoài chẳng cần biết trong thâm tâm con có tự mãn hay là không. Nhưng ta đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi, rằng nếu con thể hiện điều đó ra bên ngoài, thì những kẻ đã từng tuân phục rồi cũng sẽ trở thành kẻ thù của con.”

Đối diện với giọng nói đầy giận giữ của Nam Cung Hoảng, Nam Cung Độ Huy chỉ có thể cúi đầu.

Nam Cung Hoảng tặc lưỡi.

“Đứng trên đỉnh thiên hạ chính là như vậy đấy.”

Từng câu từng chữ càng lúc càng đè nặng lên hắn.

“Thế nhân có thể dễ dàng nhắm mắt bỏ qua một khuyết điểm của bất kỳ ai xa lạ, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua khuyết điểm nhỏ nhặt của một kẻ đứng trên cao. Vậy nên kẻ đứng trên vạn người lúc nào cũng phải bày tư thái đứng đắn. Đó chính là tư thái của một người sinh ra dưới danh tự Nam Cung.”

“Con sẽ ghi nhớ, thưa phụ thân.”

Nam Cung Hoảng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại đanh mặt khó chịu.

“Cái lũ Cửu Phái Nhất Bang lại đang bày trò lố bịch nữa rồi. Bốc thăm lại để đảm bảo tính công bằng ư? Trên danh nghĩa thì là ý tốt đấy nhưng thực tế thì thế nào con cũng sẽ bị đẩy xuống thôi.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nam Cung Độ Huy gật nhẹ đầu.

“Thế nào? Nếu con muốn thì bây giờ…”

“Phụ thân.”

Nam Cung Độ Huy lắc đầu. Rồi hắn cười nhạt mà nói.

“Dù là Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm hay Thanh Minh của Hoa Sơn thì một lúc nào đó con cũng phải đánh bại bọn họ để giành chiến thắng. Chuyện đó xảy đến sớm một chút thì có gì khác biệt đâu chứ?”

“Đúng vậy. Thế mới là hậu duệ huyết mạch của Nam Cung Thế Gia ta chứ.”

Nam Cung Hoảng cười khẩy.

‘Dù là Hoa Sơn Thanh Minh hay chúng ta bị đẩy xuống thì bọn chúng cũng đâu có tổn thất gì.’

Đám Cửu Phái Nhất Bang gian ác.

“Với lại…”

Nam Cung Độ Huy điềm tĩnh lên tiếng.

“Dù có bất mãn nhưng nếu Hoa Sơn không phàn nàn gì thì Nam Cung Thế Gia chúng ta cũng đâu thể lên tiếng được. Như thế chẳng khác nào con e ngại Hoa Sơn Thần Long cả.”

“Đúng là vậy.”

Nghe nhi tử của mình phân tích, Nam Cung Hoảng từ tốn gật đầu. Hắn hỏi lại.

“Thế nào? Con có tự tin sẽ giành chiến thắng không?’

Nam Cung Độ Huy vừa cười nhạt vừa trả lời.

“Hoa Sơn Thanh Minh. Hắn rất mạnh, đó là việc quá rõ ràng.”

“Phải.”

“Nhưng thanh kiếm tầm thường đó không phải là đối thủ của Đế Vương Kiếm. Hôm nay con sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, thiên hạ đệ nhất kiếm phái không phải Hoa Sơn cũng không phải Võ Đang, mà chính là Nam Cung Thế Gia.”

“Được.”

Nam Cung Hoảng nhẹ nhàng mỉm cười.

“Vậy là được rồi.”

Các thành viên của Nam Cung Thế Gia trong bộ võ phục màu thiên thanh, ở giữa là Nam Cung Độ Huy, tất cả cùng bước ra khỏi điện các.

“Con thấy trong người thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

“Đại ca! Đệ chỉ tin huynh thôi đấy.”

“Tất nhiên rồi.”

“Danh dự của Nam Cung Thế Gia đều nằm trên vai tiểu gia chủ. Tuyệt đối không được trơ mắt đứng nhìn đối thủ đâu đấy.”

“Dĩ nhiên rồi, thúc phụ.”

Nam Cung Độ Huy đáp lại từng lời động viên khích lệ dành cho mình, rồi hắn bước theo Nam Cung Hoảng, hướng về phía võ đài.

Bước vài bước ra khỏi điện các là một quảng trường rộng lớn. Đám đông tụ tập ở quảng trường đó đều đồng loạt đưa mắt về phía bọn họ.

“Là Nam Cung Thế Gia kìa.”

“Thương Thiên Nam Cung Thế Gia đến rồi.”

“Ồồồồồ!”

Những lời tán thưởng và cảm thán đổ dồn lên bọn họ.

Đây chính là sức mạnh của danh môn thế gia.

Nam Cung Thế Gia hay còn được gọi là thủ lĩnh của Ngũ Đại Thế Gia đã giữ vững vị thế giang hồ đệ nhất danh môn thế gia suốt hàng trăm năm qua. Dù là kẻ nào trong hồ thì cũng không thể chưa từng nghe qua cái tên Thương Thiên Nam Cung Thế Gia.

Vậy nên tất cả mọi người mới nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thế nhưng Nam Cung Độ Huy lại chẳng thích nghe mấy lời tán thưởng sá rỗng đó chút nào.

‘Thật khó chịu.’

Hắn khẽ cau mày.

Vì lời giáo huấn của gia môn, rằng phải thể hiện vẻ tiêu diêu tự tại trước mặt người khác nên hắn không thể bày ra biểu cảm cau có khó chịu được, nhưng thâm tâm của hắn lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Tại sao ư?

Lý do hết sức đơn giản.

“Hoa Sơn kìa!”

“QUAOOOOOOOOOO! Hoa Sơn đây rồi!”

“Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long!”

“Thanh Minh và Hoa Sơn phái đến rồi kìa!”

Tiếng hò reo dữ dội bắt đầu làm rung chuyển Thiếu Lâm Tự, mấy lời tán dương lúc nãy dành cho Nam Cung Thế Gia thậm chí còn chẳng đáng để đem ra so sánh.

Nam Cung Độ Huy cũng bất giác lẳng lặng cắn chặt môi.

Hôm qua là Tần Kim Long và Bạch Thiên. Thêm trận tỉ thí giữa Thanh Minh và Lý Tống Bạch, độ nổi tiếng của Hoa Sơn càng tăng cao như thể muốn xuyên thủng cả thiên không.

Kể từ sau nửa đầu đại hội tỉ võ, danh tiếng của Hoa Sơn ngày càng tăng vọt. Hoa Sơn phái đã từng có quãng thời gian suy yếu, bị loại khỏi Cửu Phái Nhất Bang, giờ đây sau quá trình miệt mài kiên trì đến mòn cả xương cốt, họ lại tái khởi huy hoàng. Một câu chuyện đủ cảm động để làm tất cả các nhân sĩ võ lâm trong toàn giang hồ phải rơi nước mắt.

Trong thâm tâm ai cũng mong Hoa Sơn sẽ đánh bại bọn Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia vênh váo đó.

Sự trông đợi đó đã hoàn toàn bùng nổ trong trận tỉ thí với Tông Nam.

Thế nhân không ngừng bàn tán về cái tên Bạch Thiên, người đã có một màn phô diễn Mai Hoa Kiếm Pháp không thể nào hoa lệ và tuyệt vời hơn; và cái tên Thanh Minh, người đã kéo trọn mọi sự chú ý dành cho Lý Tống Bạch của Tông Nam về phía mình, cái tên đó lại càng được khen ngợi nhiều hơn trước gấp mấy lần.

Vậy nên dù có là Nam Cung Thế Gia đi chăng nữa cũng không có cách nào vượt qua được danh tiếng của Hoa Sơn hiện tại.

Nam Cung Độ Huy cau mày, nhìn nhóm người Hoa Sơn phái đang bước vào.

“Hê hê. Nhân vật chính đến rồi đây. Hê hê hê hê.”

Nhìn thấy Thanh Minh vừa đi trước nhất vừa cười tươi rạng rỡ, ruột gan hắn bỗng xoắn lại một cách lạ kỳ.

‘Đúng là một tên suồng sã.’

Là cao thủ thì phải tự biết thận trọng.

Thế nhưng Thanh Minh lại là kẻ suồng sã hơn bất kỳ ai mà hắn từng thấy qua. Tuyệt đối không hề giống thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú hay tân tinh cao thủ danh chấn giang hồ gì cả.

‘Cũng chỉ được hết hôm nay thôi.’

Uy danh không phù hợp sẽ chỉ gây thiệt hại cho bản thân mà thôi.

Vì chính Thanh Minh, hôm nay Nam Cung Độ Huy phải dạy cho hắn biết, thế nào là thảm bại.

Nghĩ đến đó, Nam Cung Độ Huy lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Thanh Minh.

Nam Cung Hoảng nhìn thấy dáng vẻ đó thì thấp giọng nói.

“Hắn không phải dạng vừa đâu.”

“……”

“Đừng xem thường đối thủ.”

“Nhưng cũng không cần phải sợ hãi. Ý phụ thân là vậy đúng không?”

Nam Cung Hoảng nghe thấy những lời đó thì gật đầu hài lòng.

“Đi và thể hiện đi. Cho chúng biết thế nào là mùi vị của Đế Vương Kiếm.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Nam Cung Độ Huy một tay nắm lấy thanh kiếm, từ từ bước lên đài tỉ võ.

Hắn bước lên đài tỉ võ trong tiếng hò reo của mọi người, nhìn thấy phía đối diện mình vẫn còn trống không, hắn cau mày.

‘Đúng là vô lễ.’

Cho đến giờ vẫn chưa từng có ai dám để Nam Cung Độ Huy phải chờ đợi như thế này.

Ấy thế mà tên Thanh Minh đó dù biết đối thủ là ai nhưng hắn vẫn vô cùng ung dung không chút vội vàng.

Và cả đám sư thúc, sư huynh đứng sau lưng Thanh Minh cứ liên tục liếc xéo rồi giơ nắm đấm về phía hắn.

‘Một đám ô hợp.’

Nam Cung Độ Huy cũng không còn cách nào khác, hắn nhăn mặt.

Có kiếm phái nào mà lại lố bịch như thế không chứ?

Tự cổ chí kim, võ công nào cũng đều bắt nguồn từ những hành vi đứng đắn. Nhưng ở cái nơi gọi là Hoa Sơn kia lại tập hợp toàn những kẻ trông không khác gì đám sơn tặc.

Hành xử như thế thì có khác gì bọn hắc đạo đâu chứ?

“Đang đợi ta à?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngươi còn dám hỏi nữa hả?

Nam Cung Độ Huy cau mày nhìn Thanh Minh đang đứng ở phía đối diện.

Hắn xoạc một chân ra.

Rõ ràng là cơ thể rất vạm vỡ, nhưng tư thế lại không ngừng vặn vẹo ngả nghiêng, cảm giác hoàn toàn không có một chút sức mạnh nào.

Hơn nữa, mặc dù gương mặt của hắn rất tuấn tú, nhưng nét cau có khó chịu thường trực trên gương mặt đó lại khiến cho người nhìn cũng bất giác phải cau mày theo.

Giờ thì Nam Cung Độ Huy đã thấu hiểu lời dạy của phụ thân, rằng kẻ dẫn dắt người khác phải biết chú ý đến tư thái và biểu cảm của chính bản thân mình.

Dưới trướng một kẻ như hắn thì học hỏi được điều gì chứ?

“Phù.”

Nam Cung Độ Huy thở ra một hơi, rồi hắn hướng về Thanh Minh, nghiêm chỉnh làm thế bao quyền.

“Ta là Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia.”

“Thanh Minh của Hoa Sơn.”

Khác với biểu cảm có phần hời hợt, Thanh Minh vẫn giữ lễ nghĩa mà chắp tay thành quyền.

Nhìn thấy cách hành xử đó của Thanh Minh, ánh mắt của Nam Cung Độ Huy tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

‘Cũng không hoàn toàn là một kẻ không biết đạo lý.’

Nhưng Nam Cung Độ Huy cũng không phải là kẻ không biết phân biệt đâu là lễ nghĩa qua loa và đâu là lễ nghĩa chân thành.

Hắn chỉ chắc chắn một điều rằng hẳn là trong thâm tâm, Thanh Minh đã học được thế nào gọi là lễ nghĩa thực thụ rồi.

Nam Cung Đồ Huy thả lỏng tâm trạng một chút rồi từ từ rút kiếm.

“Kiếm của Hoa Sơn có vẻ rất sắc bén nhỉ?”

“Ừ thì, cũng bình thường thôi.”

“Nhưng đừng nghĩ là thanh kiếm đó cũng sẽ ảnh hưởng được chút nào tới ta.”

Rồi hắn lại vừa mỉm cười vừa nói.

“Kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia không hề bị cuốn theo sự hoa lệ bên ngoài. Hôm nay ngươi sẽ biết, núi cao sẽ còn có núi khác cao hơn.”

“À. Vâng. Vầngggg.”

Thanh Minh lạnh nhạt trả lời rồi rút kiếm ra.

“Ta đã hiểu rồi, chúng ta mau bắt đầu thôi nhỉ? Ta có hơi nôn rồi đấy.”

“Cứ bình tĩnh đi. Vì ta có hơi khác so với những đối thủ của ngươi từ trước đến giờ đấy.”

“Phải. Khác chứ. Khác hơi bị nhiều luôn đấy.”

Thanh Minh thờ dài một hơi.

Mấy cái tên nhát cáy nếu bị ném vô hang ổ Ma Giáo là chỉ biết ngồi yên một chỗ run như cầy sấy đến mức tè ra quần thường hay lắm mồm như vậy đấy.

‘Hay cứ giã vỡ đầu hắn trước nhỉ?’

Hắn suy nghĩ trong chốc lát nhưng rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.

‘Không được. Chưởng môn nhân bảo mình phải giả vờ đối đầu với hắn một chút.’

Thanh Minh lại thở dài một hơi.

Mới sáng sớm ra là Huyền Tông đã khẩn khoản nài nỉ hắn rồi.

Rằng dạo gần đây, chưởng môn nhân của các môn phái khác toàn nhìn hắn bằng ánh mắt không bình thường chút nào, nên hãy giả vờ múa vài đường kiếm cho hợp lý một tí.

Nếu chưởng môn nhân không nhờ vả như vậy thì hắn đã đá bay cái tên đó đi rồi.

Bức bối muốn chết…

“Ta không tài nào hiểu được.”

Đúng lúc đó, Nam Cung Độ Huy trầm giọng lên tiếng.

“Hả?”

“Ta đã nói ta ở một đẳng cấp khác với những đối thủ mà cho đến hiện tại ngươi đã từng gặp qua.”

Nam Cung Độ Huy nở một nụ cười bí ẩn.

“Nếu nghĩ kiếm pháp của ta cũng giống với kiếm pháp của mấy tên đó thì ngươi sẽ phải nếm mùi thất bại đấy. Vì ta đang sở hữu thứ mà những tên đó không thể có được.”

“Ồ?”

Thanh Minh nhìn Nam Cung Độ Huy bằng ánh mắt thần bí.

“À, đẳng cấp khác là khác thế nào ấy?”

“Ta không hề có ý xem thường bọn họ. Nhưng nếu nhìn nhận một cách khách quan thì bọn họ cũng chỉ là một trong số những kiếm tu đầy rẫy trên thế gian này. Đâu có mấy người có đủ tư cách trở thành thiên hạ đệ nhất trong tương lai.”

Nam Cung Độ Huy hất cằm về phía Thanh Minh.

“Cảnh giới của ngươi chắc cũng chỉ ngang ta thôi.”

“Ô hô?”

Thanh Minh nghiêng đầu hai lần, hỏi.

“Ta chỉ hỏi cho biết thôi…”

“Hả?”

“Tên thật của ngươi, có phải là Ngân Long không?”

“…Ý ngươi là sao?”

“À không, tại ta thấy ngươi có vẻ hãm tài nên thắc mắc liệu ngươi và tên kia có cùng huyết thống không.”

“Hãm tài?”

Nam Cung Độ Huy tức giận đến sa sầm mặt mày.

Nhưng Thanh Minh vẫn tỏ ra ấm ức.

‘Phong độ tuấn tú nhưng hãm tài thì chắc chắn là Tần Gia rồi.’

Kim Long đã vậy rồi, Đồng Long cũng tương tự thế, thì Ngân Long làm sao mà khác được.

Nam Cung Độ Huy cố gắng kiểm soát biểu cảm rồi nói.

“Ta có thể hiểu được sự ngạo mạn của ngươi. Bởi vì cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa gặp được đối thủ nào xứng tầm cả. Hoa Chính Kiếm hay là Tần Kim Long, Lý Tống Bạch gì đó của Tông Nam vẫn chưa đủ để thỏa mãn ngươi.”

Thanh Minh đang tập trung lắng nghe đột nhiên hơi nghiêng đầu sang một bên.

“À, vậy ngươi thì có gì đặc biệt thế?”

“Chuyện đó thì đợi ta đánh bại ngươi là biết ngay thôi. Nhưng ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết, thế nào là khác biệt đẳng cấp thật sự.”

Thanh Minh bật cười.

“À, vậy là cả Tần Kim Long, Bạch Thiên sư thúc và Lý Tống Bạch đều không phải là đối thủ của ngươi. Có đúng không?”

Những lời Thanh Minh nói càng lúc càng đúng trọng tâm.

“Điều đó là đương nhiên.”

“Vì ngươi là thiên tài hả?”

“Ý ta tất nhiên không phải vậy. Chỉ là…”

“Giả vờ gì nữa.”

Thanh Minh cong cong khóe miệng cắt ngang lời của Nam Cung Độ Huy.

“Ngươi là thiên tài. Ừ thì ta công nhận.”

“Hừm. Thật ngại quá.”

“Đúng là nhảm nhí.”

“Hửm?”

Nam Cung Độ Huy đang cười giả lả bỗng nhiên đanh mặt lại rồi híp mắt.

Thanh Minh bẻ khớp cổ qua lại phát ra tiếng kêu răng rắc.

“Dù sao thì lũ trẻ thời nay thật đúng là kỳ lạ. Toàn học ở đâu cách trả treo. Nói tóm lại vì ngươi là thiên tài nên với ngươi những người ở đây đều cùng một hạng cả, và không cùng đẳng cấp với ngươi. Có phải vậy không?”

“Chỉ là ta sở hữu một thứ khác với bọn chúng.”

“Cái tên này buồn cười thật đấy?”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Thôi được rồi. Ta còn một câu cuối cùng muốn hỏi.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi có huynh đệ gì không?”

“Ta không biết tại sao ngươi lại thắc mắc chuyện đó nhưng, ta có.”

“Vậy là được rồi.”

Thanh Minh tra lại kiếm vào vỏ rồi giơ lên cao.

Các môn đồ của Hoa Sơn kinh ngạc xầm xì, nhưng Nam Cung Độ Huy lại hoàn toàn chưa thể hiểu được ý nghĩa của hành động đó.

“Đường nào cũng phải đấu. Sau này đừng có nói ta may mắn hay gì đấy nhé.”

“Tất nhiên rồi. Ngươi ra đòn trước đi.”

“Ây dà. Ngươi nhường ta ra đòn trước luôn à. Thật ngại quá, thế thì ta phải đánh cho hẳn hoi mới được.”

Thanh Minh bắt đầu tỏ vẻ khinh khỉnh.

Bạch Thiên từ phía xa nhìn thấy cảnh đó thì sợ xanh mặt.

“Sư, sư thúc! Không phải chúng ta nên ngăn lại sao?”

“…Sao mà ngăn được. Họ đang tỉ thí mà.”

“Cứ để vậy thì hắn sẽ chết thật đó.”

“…Không lẽ nó tính giết thật hả?”

“Vâng.”

“…Cũng đúng. Chuyện đó cũng có thể lắm.”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bất an. Nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian để tính toán gì cả.

Thanh Minh giơ thanh kiếm lên rồi lao nhanh như thiểm điện về phía Nam Cung Độ Huy.

Xọeetttttt!

Thanh kiếm phát ra âm thanh như thể xé toạc cả không gian rồi giáng xuống đầu Nam Cung Độ Huy.

Nhưng đối diện với tốc độ và khí thế đó, Nam Cung Độ Huy vẫn không hề tỏ vẻ bối, hắn giơ kiếm lên.

“Ta biết thừa rồi.”

Đòn tấn công lên đỉnh đầu đối thủ này ta đã thấy qua vài lần rồi.

Dù không biết lý do tại sao nhưng có vẻ như hắn rất chấp niệm với đòn tấn công lên đầu đối thủ.

Nam Cung Độ Huy đã dự tính từ trước rồi, rằng nếu hắn để Thanh Minh ra tay trước, Thanh Minh chắc chắn sẽ nhắm vào đầu.

‘Nào ngờ ngươi lại kích động tới mức này. Đúng là nông cạn.’

Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy chặn đứng kiếm của Thanh Minh.

‘Khoảnh khắc kiếm chạm vào nhau, hắn sẽ vung kiếm nghiêng qua bên mạn sườn…”

Bốpppppppppp!

Đúng lúc đó, một âm thanh kinh thiên động địa phát ra từ võ đài, lan rộng khắp toàn bộ Thiếu Lâm Tự.

“Hựựựựựựựự!”

“AAAAAAAAAAAAA!”

“A. Aaa… Aaaaaa…”

Cùng lúc đó, những tiếng la hét đầy đau đớn đồng loạt phát ra từ hàng ghế quan khách. Một số người thì tự chặn miệng mình lại, một số người thì đưa hai tay xuống giữ lấy đũng quần.

Nhưng dù có phản ứng kiểu gì đi chăng nữa thì tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều chỉ tập trung về một hướng.

Ánh mắt của Nam Cung Đồ Huy quả nhiên cũng giống vậy, từ từ hướng xuống dưới.

Chân.

Bàn chân mà lúc nãy Thanh Minh xoạc ra giờ lại đang vừa vặn nằm giữa hạ bộ của Nam Cung Độ Huy.

“…Khựcc.”

Nam Cung Độ Huy ngã sấp mặt.

Và rồi.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Hai tay hắn nắm chặt hạ bộ, bắt đầu lăn lộn trên sàn.

Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết đó, các đấng nam nhi có mặt tại buổi tỉ võ hoàn toàn không thể nhìn thêm được nữa, đồng loạt dời mắt đi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Các môn đồ của Hoa Sơn quả nhiên cũng đưa hai tay lên che phía trước, mặt mũi tái xanh không còn giọt máu.

“Ư… Thà là giết luôn cho rồi.”

“Cứ tưởng là hắn sẽ giết luôn chứ. Phải rồi, làm gì có chuyện tên tiểu tử đó kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy. Ưưưưư…”

“Tên tiểu tử ác ma quỷ quyệt đó. Đúng là độc ác, quá mức độc ác mà.”

Nhưng Thanh Minh làm gì nghe được mấy lời phê phán đó, hắn vừa cười cợt vừa dùng vỏ kiếm nhè nhẹ kiểm tra vùng xương chậu của Nam Cung Độ Huy.

“Không sao, không sao. Ngươi còn có huynh đệ mà. Gia môn của ngươi sẽ không tuyệt tử tuyệt tôn đâu.”

Hửm?

Nhưng chuyện đó đâu phải vấn đề?

Đó đâu phải là chuyện mà ta quan tâm.

Hehehehe.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương