Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 300 Nhà ngươi có thể trở thành một mồi lửa ư? (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 300. Nhà ngươi có thể trở thành một mồi lửa ư? (5)


 

Đám môn đồ Tông Nam nhìn lên võ đài bằng ánh mắt run rẩy.

‘Mạnh đến vậy sao?’

Bọn họ nghĩ rằng đã biết rõ sức mạnh của Thanh Minh. Bởi vì ngay cả Tần Kim Long cũng không thể để lại một vết xước nhỏ trên người hắn thì không thể nào đánh bại hắn được.

Thế nhưng những gì Thanh Minh thể hiện trên võ đài bây giờ lại khác xa những gì mà họ được biết.

Một vách đá dựng đứng mà bọn họ thậm chí không dám leo lên. Một vách đá cao đến mức không nhìn thấy đỉnh vì bị mây mù che khuất.

Đó là Thanh Minh trong mắt các môn đồ Tông Nam lúc này.

Tuy nhiên…

“Sư đệ…”

“Sư, sư huynh.”

Đằng kia.

Có một kẻ cố gắng leo rồi lại leo lên vách đá mà hắn đã từng không dám leo lên

Đám môn đồ Tông Nam không thể rời mắt khỏi Lý Tống Bạch.

‘Ta đã từng xem thường hắn đến mức nào.’

Tôn Thứ Hàn cắn môi.

Tôn Thứ Hàn đã từng cười nhạo hắn không chấp nhận cái mới mà chỉ mãi bám víu cái cũ.

Có quãng thời gian, một Tông Nam kỳ tài được mọi người công nhận gần như mất hết vị thế, bị mọi người tặc lưỡi xem thường chỉ vì hắn truy cầu bình yên.

Nhưng thật sự không phải thế.

Lý Tống Bạch vẫn lặng lẽ đi trên con đường của riêng mình, dù cho có bị mọi người xung quanh xem thường.

“Chiến thắng thuộc về Hoa Sơn Thanh Minh!”

Tuyên bố cuối cùng cũng vang lên. Giọng nói ngập tràn sự bối rối nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Tông Nam, Hoa Sơn và tất cả những người ở đây đều chỉ biết im lặng nhìn hai người trên võ đài.

“Hây”

Thanh Minh nhấc Lý Tống Bạch đang bất tỉnh lên vai rồi sải bước về phía chỗ ngồi của Tông Nam.

Bộp. Bộp. Bộp.

Nhìn hắn càng ngày càng tiếng lại gần, ánh mắt của đám môn đồ Tông Nam trở nên phức tạp.

Thanh Minh cuối cùng cũng dừng bước, mở miệng nói.

“Làm gì đấy?”

“….”

“Còn không đỡ hắn xuống?”

Lúc đó đám môn đồ Tông Nam mới chạy về phía trước đỡ lấy Lý Tống Bạch.

Tất cả đều nhăn mặt khi thấy vết thương nghiêm trọng hơn họ nghĩ.

‘Sư đệ….”

Tôn Thứ Hàn siết chặt ống tay áo.

Nếu như bình thường hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ với Thanh Minh, trách sao hắn có thể ra tay một cách tàn độc như vậy.

Nhưng Tôn Thứ Hàn bây giờ không thể làm như thế.

Bởi vì đó sẽ là sự sỉ nhục đối với Lý Tống Bạch.

“Đưa sư đệ vào trong! Nhanh lên!”

“Vâng, sư huynh!”

Các sư huynh, sư đệ cẩn thận đỡ Lý Tống Bạch vào bên trong. Tôn Thứ Hàn lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Minh.

Tần Kim Long đã bất tỉnh. Dù có thế nào thì đây cũng không phải là tình huống để các trưởng lão ra mặt. Vậy thì ở đây chỉ có Tôn Thứ Hàn là người phù hợp đứng ra đối mặt với Thanh Minh mà thôi.

Nhưng rốt cuộc phải nói gì đây?

Tôn Thứ Hàn có chút do dự vì hắn không thể sắp xếp lại những rối rắm trong lòng, nhưng lúc này, Thanh Minh mở lời trước.

“Hãy chăm sóc, dạy dỗ hắn thật tốt.”

“…..”

“Vậy nhé.”

Lời nói chỉ đến đó là kết thúc. Thanh Minh xoay người lại như thể không còn gì muốn nói.  

Tôn Thứ Hàn cắn chặt môi, hét to theo bóng lưng hắn.

“Tại sao?”

“Hả?”

Thanh Minh không quay hẳn người lại mà chỉ hơi ngoảnh đầu nhìn Tôn Thứ Hàn.

“… Dù ta có nông cạn đến đâu cũng có thể thấy được là ngươi đã chỉ dạy cho sư đệ. Tại sao ngươi lại làm vậy?”

Trước câu hỏi của hắn, Thanh Minh chỉ nhún vai.

“Để xem…”

Sau một lúc im lặng, hắn chỉ thở nhẹ một hơi, nói.

“Cứ nghĩ đơn giản là do tâm tính ta thất thường chút thôi.”

Sau đó, hắn tung tăng đi về phía Hoa Sơn.

Ánh mắt của đám môn đồ Tông Nam nhìn theo bóng lưng hắn chứa đựng vô vàn cảm xúc.

Căm ghét, phẫn nộ, thù hận, và cả sự khao khát.

Hơn thế nữa…

‘Là sợ hãi sao?’

Tôn Thứ Hàn nhìn thấy được sự sợ hãi và tôn sùng Thanh Minh trong mắt đám đám sư đệ của mình. Hắn nhắm chặt mắt lại.

Có lẽ một khi người đó còn sống, Tông Nam có thể sẽ không bao giờ có thể vượt qua Hoa Sơn được nữa.

Mùa đông dài đằng đẵng mà Hoa Sơn đã phải chịu đựng, giờ đây đã đến với Tông Nam rồi.

Tôn Thứ Hàn ngơ ngác quay đầu lại.

Các sư đệ và các trưởng lão đang chạy đến trị thương cho Lý Tống Bạch.

Tuy nhiên, thứ đập vào mắt Tôn Thứ Hàn không phải là Lý Tống Bạch mà là Tần Kim Long đang nằm bên cạnh hắn.

Tần Kim Long cứ nằm bất động như vậy.

Nhưng Tôn Thứ Hàn đã kịp nhìn thấy nắm tay của Tần Kim Long run lên nhè nhẹ.

‘Đại sư huynh…’

Tôn Thứ Hàn cũng siết chặt nắm tay.

“A di đà Phật. Xuất chúng.”

Pháp Chỉnh im lặng chắp tay.

“Bần tăng vô cùng ấn tượng với đứa nhỏ tên Lý Tống Bạch kia của Tông Nam.”

“Mong rằng những lứa trẻ của các môn phái hãy ghi nhớ thật kỹ hình ảnh ngày hôm nay. Đã bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy hình ảnh của một võ giả thực thụ chứ.”

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Chung Ly Cốc nở nụ cười.

“Tông Nam có một nhân tài xuất chúng đến vậy, không thể không nói rằng tương lai sau này sẽ rất tươi sáng.”

Tới hiện tại vẫn là một bầu không khí vô cùng ấm áp.

“Tương lai sao?”

Tuy nhiên, khoảnh khắc Chung Ly Cốc mở mời, bầu không khí bỗng nhiên chùng xuống.

Một giọng nói lạnh lùng. Một giọng nói mà chỉ cần nghe thôi cũng đủ rùng mình, phát ra từ miệng hắn.

“Các ngươi nói kẻ bại trận thì có tương lai gì đây?”

“…Chưởng môn nhân?”

Chung Ly Cốc nhìn mọi người với khuôn mặt lạnh băng.

“Sở dĩ nhiều vị chưởng môn nhân có thể nói những lời tốt đẹp như vậy là bởi vì đứa trẻ đó quá yếu mà thôi. Nếu đứa trẻ đó thật sự mạnh mẽ như các vị nói, quá nửa những lời tốt đẹp chắc cũng sẽ không hề có đâu.”

Pháp Chỉnh chắp tay.

“A di đà Phật. Tông Nam chưởng môn nhân xin hãy bình tĩnh, đừng kích động như thế. Ta hiểu được cảm giác của….”

“Phương trượng nói người hiểu cảm giác của ta sao?”

Tuy nhiên, Chung Ly Cốc cắt ngang lời của hắn, cười khẩy.

“Chà, không biết Phương trượng Thiếu Lâm có hiểu được cảm giác của ta hay không. Nói cách khác thì tất cả mọi người ở đây trong thâm tâm đều đang đánh giá năng lực của Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh mà thôi.”

“Chưởng môn nhân. Nơi này sao chỉ có so tài thực lực thôi được. Cái gọi là nghĩa khí đơn giản…”

“Nghĩa khí?”

Một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khóe môi Chung Ly Cốc.

“Nghĩa khí đã biến mất khỏi giang hồ gần cả trăm năm nay rồi. Có ai ở đây lại không biết chuyện gì đã xảy ra với những kẻ luôn tin vào nghĩa khí, hiệp nghĩa mà không ngần ngại hi sinh bản thân mình không?”

“…..”

Các chưởng môn nhân đều đồng loạt ngậm miệng. Một sự im lặng nặng nề phủ xuống.

Câu chuyện mà họ e ngại nhất lại xuất hiện từ miệng của Tông Nam chưởng môn nhân.

“Cái quan trọng là thực lực chứ không phải nghĩa khí. Con chó khi thất bại biết ngậm miệng cụp đuôi âu cũng là lễ nghĩa kia mà.”

Chung Ly Cốc lạnh lùng phun ra những lời đó, quay đầu lại nhìn Huyền Tông.

Đôi mắt hắn chứa đầy sát khí và thù hận.

“Xin chúc mừng Hoa Sơn chưởng môn nhân. Hoa Sơn sẽ sớm tìm lại được hào quang trước đây thôi. Với tư cách là một môn phái mang nhiều duyên nợ, một ác hữu đã từng cùng trải qua vô số chuyện cùng nhau, ta thật sự vô cùng chân thành chúc mừng sự tiến bộ vượt bậc của Hoa Sơn.”

“Chưởng môn nhân….”

Chung Ly Cốc liếc nhìn tất cả mọi người ở đây rồi làm thế bao quyền thật mạnh.

“Ta xin cáo lỗi, đã khiến các chưởng môn nhân ở đây nhọc lòng vì sự nông cạn của mình. Tuy nhiên, với tư cách là một chưởng môn nhân đứng đầu môn phái nhưng lại không có bất kì đệ tử nào còn lại trong đại hội tỉ võ, ta khó có thể tiếp tục ngang nhiên ngồi lại ở đây. Ta thành tâm hi vọng đại hội tỉ võ sẽ thành công tốt đẹp.”

Sau đó, hắn ta không hề do dự, quay người rời đi.

“Chưởng, chưởng môn nhân!”

“Thật là…”

Chưởng môn nhân của các môn phái khác bối rối nhìn hắn.

Chung Ly Cốc rời khỏi thượng đài, khi đi ngang qua Huyền Tông thì để lại một câu nói lạnh lùng.

“Đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.”

“Tất nhiên rồi.”

Hắn nhìn Huyền Tông với đôi mắt thù hận, rời khỏi thượng đài với khuôn mặt vô cảm.

“Không phải chúng ta nên ngăn hắn lại sao?”

“Mặc kệ hắn đi. Có ai ở đây lại không hiểu cảm giác của hắn đâu chứ?”

Trước lời nói của Hư Đạo Chân Nhân, các chưởng môn nhân khác cũng ngậm miệng lại.

Nếu họ ở vị trí đó thì cũng sẽ khó mà chịu đựng được.

Trong hoàn cảnh mà tất cả môn đồ của mình đều đã bị loại thì ngươi có thể ngồi đây vỗ tay tiếp tục xem môn đồ Hoa Sơn tung hoành được nữa hay không?

Việc này chẳng khác nào một sự tra tấn đối với Chung Ly Cốc cả.

Sau đó, cặp mắt của những chưởng môn nhân khác cũng từ từ hướng về Huyền Tông.

Huyền Tông nở một nụ cười gượng gạo.

‘Hừ. Làm mọi thứ rối beng như vậy rồi bỏ đi à.’

Dù sao đám chưởng môn nhân này vẫn đang âm thầm quan sát Hoa Sơn. Nhưng sau khi Chung Ly Cốc nói những lời khó nghe rồi bỏ đi thì những ánh mắt hướng về phía Huyền Tông cũng công khai hơn hẳn.

“E hèm.”

“Ừm ừm.”

Có một sự khó chịu phảng phất trong ánh nhìn của mọi người.

Thế nhưng Huyền Tông chỉ trưng ra vẻ mặt bình thản chấp nhận nó.

‘Thế này là trở thành cảnh giác ta luôn rồi.’

Nghĩa là, ngay cả những danh môn giang hồ giờ đây cũng bắt buộc phải có sự đề phòng với Hoa Sơn bởi vì những gì mà Thanh Minh đã thể hiện.

Huyền Tông nhìn thấy bóng lưng Thanh Minh đã trở về chỗ ngồi của mình.

“Dù sao tiểu tử này cũng không lường trước được.”

Thông thường chỉ cần nhìn tới hắn thôi là dạ dày đã quặn lên, tim đập nhanh, tuổi thọ như muốn rút ngắn lại ngay lập tức. Đúng là một tên chuyên gây rối.

Nhưng tiểu tử này…. cứ lâu lâu lại thể hiện một màn như thế.

Huyền Tông nhắm mắt lại, suy nghĩ về chữ ‘Đạo’ mà Thanh Minh đã cho mọi người thấy.

‘Cứ làm những gì mà con muốn.’

Việc mà Huyền Tông nên làm là hỗ trợ con đường đó của hắn. Không chỉ một mình Thanh Minh mà tất cả những môn đồ Hoa Sơn ở đằng kia, Huyền Tông sẽ dọn đường sạch sẽ và ở đằng sau hậu thuẫn bọn chúng.

“Vô lượng Thiên Tôn.”

Huyền Tông lẩm nhẩm niệm Đạo kinh, nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt ấm áp.

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh ngồi xuống chỗ của mình với ánh mắt tò mò.

Thanh Minh thẳng thắn hỏi.

“Có chuyện gì?”

“À không..”

Bạch Thiên khựng lại một chút nhìn chằm chằm Thanh Minh, sau đó mở miệng.

“Ta cảm thấy bản thân không hề biết một chút gì về con cả.”

“Sao cơ?”

Khi Bạch Thiên vẫn còn đang do dự, Chiêu Kiệt đã tiếp lời.

“Không phải đệ rất ghét Tông Nam hay sao?”

“Ờ, ghét chứ. Nghĩ thì, ta muốn chạy ngay tới chỗ của Tông Nam, đổ dầu châm lửa đốt luôn. Tiện đó thì ta muốn tìm mấy tên chuyên ghi chép lại lịch sử võ lâm, dùng kiếm uy hiếp xóa luôn cái tên Tông Nam ra khỏi lịch sử.”

“….Đệ có phải là người không vậy?”

“Gì? Làm sao?”

“À không,… không có gì hết.”

Chiêu Kiệt vừa mở miệng đã giật mình vì khiếp sợ.

“Vậy tại sao đệ lại làm thế với Lý Tống Bạch?”

“Hở?”

Thanh Minh nhếch môi nhìn xung quanh. Có lẽ vì đã quá quen với những gì Thanh Minh làm nên Chiêu Kiệt nhận ra sự thật rằng hắn đã chỉ dạy cho Lý Tống Bạch một cách tỉ mỉ và tường tận.

Cũng đúng.

Nghĩ lại thì trong suốt thời gian đến Vân Nam, hắn cũng bị đánh như thế nên không thể không biết được.

“Nếu con muốn Tông Nam bị hủy hoại thì không nên dạy dỗ tên Lý Tống Bạch đó.”

“Hừm… nghe cũng đúng ha.”

Khuôn mặt Bạch Thiên thoáng nghiêm trọng, nói.

“Nếu con dạy dỗ đại ca của ta thì ta đã không nói điều này. Nhưng cái tên Lý Tống Bạch đó…

Hắn lần nữa im lặng.

Tính khả thi quá nhỏ.

Nhưng trong lòng vẫn cứ không yên. Cứ nghĩ tới một ngày nào đó Tông Nam lụi bại thì sẽ được tên Lý Tống Bạch đó vực dậy.

Tuy có hơi buồn cười khi mới giờ phút này đã nói rằng Tông Nam suy yếu.

“Ừm.”

Thanh Minh đang yên lặng lắng nghe bỗng nhiên gãi má.

“Nghe có vẻ không giống phong cách của ta cho lắm.”

“Đúng vậy, không phải con.”

“Ta đã nghĩ ta sẽ bẻ gãy tứ chi của đám đệ tử Tông Nam khiến chúng tàn tật suốt đời.”

“Ta cũng nghĩ đệ sẽ một phát gõ đầu là đi chầu trời luôn.”

“…..”

Thanh Minh mở to mắt. Nhưng phản ứng của mọi người xung quanh nhìn có vẻ…. rất chân thật.

“Ta phải làm tới mức đó luôn á?”

“Nếu mà vậy thì đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Ta đoán chắc con sẽ chỉ làm đến thế thôi vì ở đây có quá nhiều người chú ý. Nếu không có mọi người ở đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ … Phù, kinh khủng.”

“……..”

Thanh Minh nhìn lên bầu trời với đôi mắt thoáng buồn.

‘Nuôi dạy đám trẻ này cũng chả có tác dụng gì.’

Chưởng môn sư huynh, huynh xem đám tiểu tử này như vậy đó!

  • Biết rồi biết rồi.

“Hầy chết tiệt thật chứ!”

Thanh Minh đột ngột đứng dậy hét lên, rồi lại ngồi phịch xuống tỏ vẻ không hài lòng.

Tuy nhiên Chiêu Kiệt không quan tâm đến phản ứng đó của hắn, lại hỏi.

“Thế sao đệ lại làm vậy?”

“Các người bảo ta đập bể đầu bọn chúng đi mà.”

“Đệ đừng có đùa chứ.”

“Thật mà.”

“Hả…?”

Bạch Thiên liếc nhìn vẻ mặt Thanh Minh.

‘Hửm?’

Vẻ mặt này là đang nói thật nhưng lại cứ như đang đùa.

“…Đang nói gì đó?”

“Tông Nam sẽ sụp đổ thôi.”

Thanh Minh lãnh đạm nói.

“Cảm giác thất bại sẽ không dễ gì biến mất đâu. Thái độ của nhân sĩ võ lâm giang hồ cũng thật lạnh lùng. Trên đời này vốn dĩ chẳng có gì đáng sợ khi leo lên cao cả. Nhưng khi rơi xuống rồi thì đến mặt phẳng để tiếp đất cũng không có. Tông Nam sẽ hoàn toàn sụp đổ thôi.”

“Ừm.”

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

Thật khó để tưởng tượng được rằng một Tông Nam vô cùng hùng mạnh sẽ có lúc sụp đổ. Nhưng mọi chuyện từ trước đến nay vẫn luôn diễn ra như lời Thanh Minh nói.

‘Môn đồ Tông Nam bây giờ không giống với trước kia.”

Những kẻ tự tin và phóng khoáng giờ đây lại hành động một cách thiếu kiên nhẫn như có thứ gì đó vô hình đuổi theo sau lưng. Khôi phục lại sự tự tin đã mất có lẽ là việc không dễ dàng gì.

“Và Hoa Sơn sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Giống như quả cầu tuyết đã được thả lăn đi rồi, nó sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn. Có khi sau này sẽ còn hoành tráng hơn không nhỉ?”

“… Hình như ta vừa nghe mấy lời kì lạ?”

“Ý nó là quãng thời gian tu luyện như địa ngục suốt thời gian qua sẽ lại tiếp tục á hả?”

Cái gì mà lăn cầu lăn bóng, nghe hoành tráng thế nhờ?

Những môn đồ Hoa Sơn đã nhận ra rằng niềm vui sẽ không tồn tại nếu không có Thanh Minh.

Thanh Minh đang mỉm cười thì bỗng nhiên đanh mặt.

“Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu?”

“Hả…?”

“Thì ta đã nói rồi đó, có thịnh ắt sẽ có suy, có suy thì một lúc nào đó sẽ thịnh. Sức mạnh của Hoa Sơn không phải là thứ vĩnh hằng.”

“Chúng ta cố gắng hết sức mình là được mà?”

“Rồi đến khi chúng ta chết hết rồi sao? Ai sẽ là người dẫn dắt Hoa Sơn đây?”

“…….”

Thanh Minh lắc đầu.

“Nếu có một thanh kiếm chĩa sau lưng ngươi thì ngươi không còn cách nào khác mà buộc phải nỗ lực hết mình. Nhưng những người luôn nhàn nhã trong một thời gian dài không bị ai thúc ép đằng sau thì sẽ trở nên lười biếng. Theo một khía cạnh nào đó mà nói, chính Võ Đang đã làm nên một Thiếu Lâm như ngày nay.”

“Ừm.”

Bạch Thiên hiểu những gì Thanh Minh nói.

“Ý con là, Tông Nam phải là một thanh kiếm nhắm sau lưng Hoa Sơn sao?”

“Đúng vậy.”

“…Và điều gì sẽ xảy ra nếu Hoa Sơn sụp đổ dưới tay Tông Nam?”

“Nếu vậy thì không còn cách nào khác.”

Bạch Thiên giật giật khóe mắt.

Không còn cách nào khác à?

Lúc đó, Thanh Minh nói với vẻ mặt lạnh lùng không hề giống hắn thường ngày.

“Nếu đó là một Hoa Sơn lười biếng và không có ý chí tiến lên thì thà trở thành một đống tro tàn còn hơn. Một võ giả nhưng lại không có ý thức đối diện sự thật thì cuối cùng cũng sẽ mắc kẹt trong thế giới riêng của hắn mà thôi. Tức là, việc Tông Nam hoàn toàn sụp đổ cũng không hẳn là điều tốt cho Hoa Sơn.”

“Ừm.”

“Và…”

“Hả?”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Thay vì sụp đổ một cách nhanh chóng thì việc vẫn cứ thoi thóp hy vọng và dần dần sụp đổ sẽ khổ sở hơn gấp trăm lần.”

“……”

“Bọn chúng cũng phải trải qua những gì mà Hoa Sơn đã từng trải qua chứ! Làm gì có chuyện chỉ khổ sở vài năm mà được, muốn chết à! Cứ như vậy một trăm năm nữa rồi hãy sụp đổ. Từ giờ tới lúc đó tuyệt đối không thể sụp đổ liền được. Ta không cho phép bọn chúng sụp đổ nhanh như vậy!”

Bạch Thiên bật cười khi nhìn thấy Thanh Minh vừa trợn mắt vừa cười nguy hiểm.

‘Tất nhiên rồi.’

Bây giờ hắn mới mang dáng vẻ Thanh Minh mà mọi người biết, trong lòng Bạch Thiên cũng vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương