Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 293 Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 293. Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (3)

 

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ.

Và những chú chim bắt đầu cất tiếng hót ríu rít bên tai.

Bạch Thiên lặng lẽ mở mắt.

Rồi đẩy chăn ra, vươn vai nhướn người lên trên và nhìn xung quanh.

Thật là một buổi sáng yên tĩnh và thanh bình.

Tuy nhiên, đối với Bạch Thiên thì nó lại không đơn thuần là một buổi sáng bình yên như vậy.

‘Chính là hôm nay’

Ánh mắt Bạch Thiên cũng trầm xuống lạnh lùng khi nhìn qua khung cửa sổ.

Bạch Thiên buộc chặt dải anh hùng vấn lên trán rồi nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong chiếc gương đồng.

Họa tiết hoa mai được thêu nổi bật trên võ phục đen tuyền của Hoa Sơn. Và dải anh hùng vấn bạch sắc được thắt chặt trên trán.

Lúc này Bạch Thiên mới có cảm giác bản thân thực sự là môn đồ Hoa Sơn.

Và hắn đã thử tưởng tượng. Tới cảnh tượng của bản thân trong bộ võ phục Tông Nam chứ không phải của Hoa Sơn.

‘Giống thật.’

Khi đó, bóng dáng của hắn sẽ y hệt như Tần Kim Long.

Dù cho có chia ly bởi sự cố nào đó khi còn nhỏ thì cả hai vẫn giống nhau đến mức ai cũng có thể nhận ra rằng họ là huynh đệ ngay từ khoảnh khắc họ chạm mặt nhau.

Bạch Thiên hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế rồi rút kiếm ra.

Tay cho dầu vào miếng vải gai đặt trên bàn, bắt đầu lau kiếm.

Kíiittt.

Kíiiitt.

Mỗi lần lau kiếm như vậy thì hắn mới thấy lòng mình dịu đi đôi phần.

Dù sao thì.

Dù sao thì hắn vẫn còn một lựa chọn khác một chút.

Đó là cuộc sống nếu hắn không trốn khỏi nhà, cũng không nhập môn vào Hoa Sơn, mà sẽ ở lại Tông Nam, vừa nhận sự dạy dỗ của Tần Sơ Bá vừa đuổi theo bóng lưng của Tần Kim Long.

Nếu như vậy thì có lẽ cuộc đời của Bạch Thiên đã khác nhiều so với hiện tại.

Ai đó hỏi hắn có hối hận không ư?

Không hề.

Dù không cùng chung huyết thống, dù không ở bên nhau từ khi mới lọt lòng thì đã sao, họ vẫn có thể trở thành một gia đình.

Bây giờ gia đình của Bạch Thiên không phải Tần gia, mà chính là Hoa Sơn.

Trận tỉ võ ngày hôm nay sẽ là thời điểm để xác nhận tất cả những điều đó.

Vì vậy bản thân phải thật tỉnh táo và bình tĩnh……

Rầmmmm!

“......”

“Sư thúc, dậy chưa?”

“......”

Ánh mắt Bạch Thiên run lên, nhìn về hướng cái tên vừa đạp cửa, rồi lao vút vào trong phòng.

“Cửa mở bằng tay, không phải đá bằng chân, ta đã nói bao nhiêu lần rồi hả……”

“Ây, sao thế này. Chưởng môn nhân bảo sư thúc nhanh chóng đến diện kiến đó.”

“......”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ở phía sau Thanh Minh cũng thò đầu ra rồi nói.

“Sư thúc, đi thôi ạ.”

“Chúng con đã chuẩn bị xong hết rồi ạ!”

Bạch Thiên lặng lẽ ngồi nhìn ba con người rồi bật cười.

Được rồi, như thế thì đã sao chứ. Dù sao thì hiện tại thật tốt.

‘Nơi này chính là gia đình của mình.’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bạch Thiên vừa mỉm cười vừa rời khỏi chỗ ngồi.

“Tới liền đây, mấy tên tiểu tử này. Đi thôi nào!”

“Ồ? Tự tin như thế! Là sư thúc đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bội luân mà choảng nhau với đại ca của mình đó à!”

A……

Ngoài cái tên chết bầm này ra.

Tên tiểu tử này.

 

* * *

Đám đông lại trở nên im ắng hơn so với trước.

Trong số rất nhiều người tham gia thì bây giờ chỉ còn lại 64 người - Lục Thập Tứ Cường.

Trong khoảng thời gian qua, những quan khách chỉ quan tâm tới liệu môn phái nào mạnh nhất, thì bây giờ họ lại đổ dồn sự quan tâm đó vào việc ai sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng.

“Dù sao thì không phải Nam Cung Đồ Huy của Nam Cung Thế Gia là có khả năng cao nhất à?”

“Ngươi nói cái gì vậy! Nếu nói tới lần này thì chắc là Bàng gia sẽ vượt mặt Nam Cung Thế Gia thôi.”

“Mấy cái tên này, bực bội thật. Ngũ Đại Thế Gia thì làm sao mà vượt qua được Cửu Phái Nhất Bang chứ. Chiến thắng rõ ràng sẽ thuộc về Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm còn gì.”

“Vẫn còn Võ Đang mà!”

Nếu như có một nghìn người thì đương nhiên sẽ có một nghìn cách nhìn khác nhau rồi. Cùng xem một trận tỉ võ, nhưng mỗi người lại chọn một người chiến thắng khác nhau.

“Cũng có thể không phải là Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia mà.”

“Ngươi lại có ý gì nữa?”

“Không phải còn có Hoa Sơn đó sao?”

“A, Hoa Sơn! Đúng rồi!”

Cái tên Hoa Sơn vừa được nhắc tới, tất cả mọi người đã đồng loạt gật đầu.

Nếu những lời này mà phát ra trước khi đại hội bắt đầu thì chắc đã có nhiều tiếng chỉ trích cùng tiếng cười giễu cợt xem đó là lời nói của kẻ điên rồi. Tuy nhiên, bây giờ lại không ai tỏ vẻ phản đối điều đó.

“Nếu là Hoa Sơn Thần Long thì cũng đủ để chiến thắng rồi!”

“Không chỉ Hoa Sơn Thần Long mà còn có cả Hoa Chính kiếm Bạch Thiên. Kiếm pháp mà Bạch Thiên thể hiện trong trận tỉ võ trước thật sự khiến rất nhiều người phải kinh ngạc. Ai có thể tưởng tượng được kiếm pháp của Hoa Sơn lại lộng lẫy và đẹp đến như thế chứ?”

“Ngươi lại thiếu hiểu biết rồi! Vốn dĩ Hoa Sơn đã là môn phái được người trong thiên hạ gọi với danh xưng Mai Hoa Kiếm Phái còn gì. Kiếm pháp của họ nổi tiếng mạnh đến mức chỉ đếm trên đầu ngón tay trong cả giang hồ này đó.”

“Nếu vậy thì sao họ lại bị lụi tàn chứ?”

“Lụi cái gì hả! Mạnh đến thế mà lụi lụi cái gì?”

“Họ bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang còn gì?”

“Ta không biết sự tình cụ thể thế nào, nhưng ta biết chắc một điều.”

“Hửm?”

Tên đó vừa bật cười vừa nói.

“Nếu Hoa Sơn thắng trong đại hội lần này thì chắc chắn sẽ không có chuyện họ quay lại Cửu Phái Nhất Bang.”

“Hơ hơ. Chắc chắn là vậy rồi.”

Tất cả mọi người từ từ hướng ánh mắt về phía Hoa Sơn đang đứng.

‘Cửu Phái Nhất Bang thay đổi rồi……’

Từ trước đến nay, Cửu Phái Nhất Bang giống như một biểu tượng đại diện cho võ lâm giang hồ vậy. Và mặc dù rất hiếm khi xảy ra, nhưng vẫn có những môn phái đánh mất khí thế nên bị khai trừ, và sau đó một môn phái mới sẽ được gia nhập vào.

Tuy nhiên.

Môn phải bị Cửu Phái Nhất Bang khai trừ mà có thể hồi sinh lấy lại vị thế của mình là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

‘Thật sự điều đó đã xảy ra sao?”

‘Chuyện này, không phải là quá thú vị rồi sao.’

Mọi người lại bắt đầu nhìn về phía Hoa Sơn kèm theo những kỳ vọng kỳ lạ.

“Thanh Minh à.”

“Hửm?”

“Đệ cũng nghe thấy chứ?”

“Nghe gì cơ?”

“Những gì mà đám người đó đang thì thầm.”

“Thế thì sao?”

Thanh Minh khó hiểu quay qua nhìn Chiêu Kiệt.

Và sau khi đã xác nhận xung quanh không có vị Trưởng lão nào thì Chiêu Kiệt khẽ hỏi.

“Nếu chúng ta thắng thì có thể quay về Cửu Phái Nhất Bang không?”

“Hửm?”

Thanh Minh mở to mắt.

Và những sư huynh đệ khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

“Cửu Phái Nhất Bang?”

“Chúng ta quay lại Cửu Phái Nhất Bang?”

Khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu đỏ bừng bừng lên đầy phẫn nộ.

‘Cửu Phái Nhất Bang sao.’

‘Thần linh ơi! Ai nào dám mong đợi có thể quay lại cái nơi đó chứ?’

Mới ba năm trước đây bọn chúng còn xem Hoa Sơn như những con nợ rồi đòi dỡ hết điện các và hạ tấm danh bài Hoa Sơn xuống còn gì.

Vốn dĩ không nên nghiêm túc mà đi tin lời của những kẻ lắm chuyện, nhưng không phải nói như vậy thì hạ thấp vị thế Hoa Sơn quá sao. Vậy nên các môn đồ Hoa Sơn cũng không lấy làm tự hào cái chuyện đó.

Ngay lúc đó, Nhuận Tông bắt đầu đệm thêm câu chuyện.

“Ngẫm lại thì cũng không có gì kỳ lạ đâu nhỉ?”

“Vâng?”

“Nói đến điều kiện để được gia nhập Cửu Phái Nhất Bang thì có rất nhiều, nhưng trên hết vẫn là võ công. Không phải bây giờ chúng ta đang chứng minh võ công của Hoa Sơn không hề thua kém Cửu Phái Nhất Bang sao.”

Nhuận Tông ngừng lại một lát, nuốt nước bọt rồi nói tiếp.

“Không biết hiện tại đối với chúng ta điều đó có quá sức không, nhưng nếu cứ đà này thì không phải Hoa Sơn sẽ lại phục hồi vị thế ở Cửu Phái Nhất Bang sao. Nếu như vậy, thì chẳng phải Hoa Sơn sẽ lấy lại những hào quang lúc trước sao.”

Mọi người bỗng rơi vào trầm tư. Và chẳng được bao lâu thì giấc mơ đó vụt tắt.

“Quay lại đâu cơ?”

“......Hửm?”

“Cửu Phái Nhất Bang áaaaaaa?”

“......”

Nhìn thấy dáng vẻ Thanh Minh bẻ cổ, Chiêu Kiệt vô thức nhắm nghiền mắt.

‘Lại sao nữa?!’

‘Không, sao tự nhiên nó lại như vậy?’

‘Ai đó lỡ lời sao, là ai chứ?’

Các sư huynh đệ không hẹn mà cùng nhau lén lút quay đầu nhìn nơi khác. Những lúc như thế này vẫn là nên tránh ánh mắt của cái tên ác quỷ đó.

“Không, những tên ăn mày vì thiếu tiền nên mới phải đi ăn xin, còn chúng ta thiếu cái gì mà phải như vậy? Quay lại đâu cơ? Cửu Phái Nhất Bang áaaa? Tại sao chúng ta phải quay lại đó? Lòng tự trọng của các sư huynh vứt đi đâu rồi hả?”

Thanh Minh đảo mắt nhìn mọi người rồi cao giọng.

“Thiên địa ơi, dù không có lòng tự trọng đi nữa thì sao chúng ta lại để cả Hoa Sơn phải cúi đầu trước mấy tên đã ngoảnh mặt làm ngơ khi môn phái gặp khó khăn, rồi luồn cúi quay về với cái hư danh Cửu Phái Nhất Bang đó hả? Tại sao hả? Đã thế thì cứ sống hòa thuận với Tông Nam, rồi biến thành cái đuôi suốt ngày ve vẩy theo sau bọn chúng à!”

“Không, ta không có ý đó……”

“Dù cho bọn khốn đó có đến đây cầu xin rồi quỳ gối dưới chân, thì cũng không quay về với cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó. Toàn một lũ bịp bợm!”

Thanh Minh máu nóng cứ không ngừng dâng lên mà cao hứng nói văng cả nước dãi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ta chỉ cần nghĩ tới cái bọn tiểu tử Cửu Phái Nhất Bang đó thôi là muốn dần cho bọn chúng một trận rồi! Nghĩ thôi là đã phát bực rồi! Cứ chờ mà xem!”

“Bình, bình tĩnh đi Thanh Minh! Ta lỡ lời rồi!”

Sau khi nói những lời đó, Chiêu Kiệt vừa nhìn Thanh Minh vừa toát mồ hôi lạnh.

Thật ra nếu đứng ở lập trường của Thanh Minh thì đây cũng là chuyện đương nhiên.

Những môn đồ khác đối với việc Hoa Sơn bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang cũng không mấy để ý. Bởi khi chúng nhập môn thì Hoa Sơn đã không còn là một trong Cửu Phái Nhất Bang nữa. Bọn chúng chỉ nghĩ vì môn phái đang lụi tàn như vậy nên mất đi tư cách mà thôi.

Nhưng Thanh Minh là người biết rõ những ẩn tình của việc đó thì làm sao có thể chịu được chứ, thậm chí chỉ cần nghe đến cái tên đó thôi là đã muốn nện cho bọn chúng một bài học nhớ đời rồi.

Nhưng sao cơ?

Quay lại Cửu Phái Nhất Bang á?

“Không được, không được! Có van xin ta cũng không chịu! Cửu Phái Nhất Bang toàn cái lũ đáng chết, cút hết dùm đi!”

“Ta biết rồi nên đệ bình tĩnh lại đi!”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt giữ lấy rồi cố gắng khuyên can Thanh Minh. Tuy nhiên mãi vẫn không có dấu hiệu nguôi ngoai nên cuối cùng đành bất lực cầu cứu những người xung quanh.

“Sư thúc, người hãy làm gì đó với tên tiểu tử này đi ạ!”

Bạch Thiên cau mày trưng ra vẻ mặt u ám.

“Sao chứ? Nó không nói gì sai hết.”

“......Vâng?”

Sau đó Bạch Thiên nghiêm khắc nói.

“Các con không có lòng tự trọng à? Định cúi đầu bò về cái nơi đã ngoảnh mặt làm ngơ với chúng ta sao? Ta phản đối. Cửu Phát Nhất Bang thì có gì hay ho cơ chứ.”

“......”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bật cười.

A, đến cả sư thúc cũng nói những lời này sao.

Tuy nhiên, Bạch Thiên đã cắt ngang tiếng cười đó bằng giọng nói lạnh lùng.

“Ta không đùa.”’

Nghe lời nói nghiêm túc đó, các môn đồ Hoa Sơn vừa căng thẳng vừa cứng đờ người nhìn Bạch Thiên.

“Việc mà chúng ta phải làm là đạt được thành tích tốt để cho bọn chúng sáng mắt ra. Hãy chứng minh cho bọn chúng thấy dù Hoa Sơn không thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì đã sao? Chúng ta vẫn có thể trở thành một môn phái xuất chúng trong thiên hạ.”

Thanh Minh ngay lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, phải vậy chứ”

Sau đó, Thanh Minh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên rồi nói.

“Vậy nên người biết phải làm gì tiếp theo mà, sư thúc?’

“Đúng vậy. Ta biết rồi.”

Bạch Thiên dời tầm nhìn về hướng đài tỉ võ.

Thời khắc trận chiến quyết định đang đến gần đối với Bạch Thiên. Hắn cầm kiếm lên rồi rời khỏi chỗ ngồi.

“Ta sẽ chứng minh cho tất cả những kẻ ở đây thấy rằng, kiếm pháp của Hoa Sơn không hề thua kém cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó.”

Thanh Minh bật cười.

“Hãy mang chiến thắng về cho ta.”

“Tất nhiên rồi.”

Bạch Thiên hít một hơi thật sâu rồi sải bước tiến về phía đài tỉ võ.

Phía trước, Huyền Thương đã đứng đợi hắn với vẻ mặt cương quyết.

“Trưởng lão, con đi rồi về ạ.”

“Bạch Thiên à.”

“Vâng.”

Huyền Thương nghiêm túc nói tiếp.

“Ta biết việc thắng thua lần này sẽ trở thành gánh nặng đối với con. Nhưng mà con phải cho bọn chúng thấy. Đó chính là con chứ không phải ai khác.”

“Con biết rồi ạ. Người đừng lo lắng ạ.”

“Đúng vậy. Ta tin tưởng con và sẽ đợi con chiến thắng trở lại.”

Huyền Thương vỗ vai Bạch thiên như một lời động viên và ủng hộ.

Cuối cùng Bạch Thiên gật đầu rồi hướng về đài tỉ võ.

‘Con phải chứng minh cho bọn chúng thấy.’

Bạch Thiên hiểu những hàm ý bên trong lời dặn dò của Trưởng lão.

Không phải Thanh Minh. Thanh Minh không thể chứng minh được sức mạnh của kiếm pháp Hoa Sơn.

Bởi vì tên tiểu tử đó vốn dĩ đã là một tuyệt thế thiên tài rồi.

Nếu Thanh Minh gia nhập vào bất kì môn phái nào khác Hoa Sơn thì cũng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Thậm chí dù tên tiểu tử đó có bước vào một môn phái hạng ba thì cũng có thể tân tiến võ công của môn phái đó rồi trở thành thiên hạ đệ nhất thôi.

Đối với một tuyệt thế thiên tài như vậy thì dù có trưởng thành ở môn phái nào thì kết quả cũng vẫn vậy.

Vậy nên Bạch Thiên phải chứng minh điều đó.

Rằng kiếm pháp Hoa Sơn chưa từng thua kém kiếm pháp của Cửu Phái Nhất Bang. Không, thậm chí kiếm pháp của Hoa Sơn còn có thể mạnh hơn nhiều so với mấy cái tên mang cái hư danh Cửu Phái Nhất Bang đó.

Ngay lúc đó, một gương mặt quen thuộc bước lên từ hướng đối diện của đài tỉ võ.

Đúng vậy, mình có thể làm được.

Đối mặt với Tần Kim Long.

Bạch Thiên bước lên đài tỉ võ rồi ngước nhìn bầu trời.

Xanh thật.

Bầu trời không một gợn mây, cao đến nỗi chỉ nhìn thôi mà như bị hút vào.

‘Ngày hôm đó chắc cũng như vậy nhỉ.’

Cái ngày mà Bạch Thiên bỏ trốn khỏi gia tộc rồi chạy đến Hoa Sơn.

Bầu trời hôm đó cũng trong và xanh như vậy.

Đã đến lúc để chứng minh ý chí và con đường mà hắn đã chọn.

Bạch Thiên từ từ cúi đầu xuống.

Khuôn mặt Tần Kim Long trông thật lạnh lùng cứ như phủ một lớp băng mỏng vậy, lúc nào cũng tỏa ra sự lạnh nhạt. Những ấn tượng của Bạch Thiên về Tần Kim Long đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng đó là sự thay đổi đầy tiếc nuối đối với những ai biết được con người Tần Kim Long trong quá khứ.

Còn với tư cách là một võ giả ư?

‘Hệt như một thanh kiếm được rèn giũa một cách công phu vậy.’

Thanh kiếm được rèn sắc bén đến mức có thể cắt đứt mọi thứ mà nó chạm đến.

Đó chính là những ấn tượng của Bạch Thiên đối với Tần Kim Long hiện tại.

Trong thời gian qua, rốt cuộc huynh đã thúc ép bản thân đến nhường nào?

Vì con đường họ lựa chọn khác nhau nên không còn cách nào khác ngoài việc đối đầu, nhưng Bạch Thiên thật sự rất tôn trọng ý chí đó của Tần Kim Long.

“Bạch Thiên Hoa Sơn yêu cầu tỷ võ với Tần Kim Long Tông Nam”

Sau khi thực hiện nghi thức nhỏ đó, Bạch Thiên nhìn Tần Kim Long một cách nghiêm túc.

Sau đó môi của Tần Kim Long cũng hơi nhếch lên rồi nói.

“Tên ngạo mạn.”

Xoẹtttt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Hai thanh kiếm được rút khỏi vỏ. Dưới ánh nắng mặt trời, chúng ánh lên hai màu trắng đen lấp lánh.

“Ta thừa nhận.”

“......”

“Ngươi đã mạnh lên. Tên ngốc nghếch chỉ biết ăn đòn của ngày xưa bây giờ đã thật sự trở thành một kiếm đồ.”

Cả người Bạch Thiên giật nảy lên.

Ánh mắt thoáng chút hoang mang lướt nhanh trên người Tần Kim Long.

Sống đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được Tần Kim Long công nhận dù chỉ một lần. Thậm chí là chưa từng được nghe một lời khen nào từ đại ca của mình.

Thế nhưng trong tình huống này, tên Tần Kim Long đó lại thốt lên những lời đó sao.

“Tuy nhiên.”

Lời nói của Tần Kim Long vẫn chưa kết thúc.

Hắn nhếch miệng cười.

“Vẫn còn yếu lắm.”

“......”

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy. Ngươi càng tiến bộ thì ta càng mạnh hơn. Và cả đời này ngươi cũng không đuổi kịp sự chênh lệch đó.”

Rồi hắn vừa nhìn chằm chằm Bạch Thiên, vừa lạnh lùng nói.

“Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi.”

“......”

“Và cả cuộc đời này ngươi cũng không cách nào vượt qua được.”

Bạch Thiên mỉm cười.

Đó là một nụ cười nhẹ nhàng, nó khác với nụ cười đầy sự chế giễu của Tần Kim Long.

“Thật đáng tiếc.”

“......Ngươi nói gì?”

“Hiện tại ta đã có một bức tường khác. Một bức tường lớn rất lớn, lớn đến nỗi mà cả huynh cũng không thể sánh bằng.”

“......”

“Vậy nên ta sẽ cho huynh thấy. Cuối cùng ta đã có thể vượt qua được bức tường mang tên huynh.”

“Tên ngạo mạn này.”

Giữa hai người không cần nói thêm lời nào nữa.

Họ chỉ nhìn nhau, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Dường như những thanh âm của thế giới này cũng biến mất.

Tiếng xì xào của quan khách, tiếng cổ vũ của các sư huynh đệ, cả tiếng gió thổi qua tai cũng dường như lắng xuống.

Ngay lúc đó.

“Tới đi!”

“Yaaaaa!”

Bạch Thiên và Tần Kim Long bắt đầu lao về phía nhau bằng tất cả sức mạnh của mình.

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương