Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 291 Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 291. Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi. (1)

 

Ánh mắt sắc như kiếm của Tần Kim Long dán chặt lên người Lý Tống Bạch đang quay trở về vị trí của Tông Nam.

 

“Ngươi dương dương tự đắc đến mức đó cơ à?”

 

“Tất nhiên là vậy rồi, đại sư huynh.”

 

“Trong số những người đang đứng ở đây, ai cũng có thể thắng được ả ta cả.”

 

“Đệ biết.”

 

Tần Kim Long nhìn Lý Tống Bạch bằng một ánh mắt không thể lạnh lùng hơn.

 

‘Đúng là không ưa hắn chút nào.’

 

Thái độ đó giống hệt như thái độ của các trưởng lão của Tông Nam khi vứt bỏ kiếm pháp được sáng tạo bằng tất cả tâm huyết và công sức cùng sự ám ảnh về quá khứ, dù ai có nói gì cũng chẳng để lọt vào tai.  

 

Từ đầu tới cuối hắn hoàn toàn chẳng ưa tên này chút nào.

 

Nếu như hắn căm ghét muốn giết Thanh Minh bằng mọi giá, thì Lý Tống Bạch lại là một người không hợp với hắn đến khó tin.

 

Xung khắc.

 

Là từ phù hợp nhất trong hoàn cảnh này.

 

“Ta không có ý định chỉ trích việc ngươi tu luyện kiếm pháp. Thế nhưng, ngươi đừng để người khác thấy hình ảnh xấu xí của mình.”

 

“Đệ sẽ ghi nhớ.”

 

“Quay về đi.”

 

“Vâng.”

 

Lý Tống Bạch cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của các sư huynh sư đệ, khẽ thở dài.

 

‘Khó khăn thật.’

 

Thực ra Lý Tống Bạch là một người hơi chậm chạp.

 

Mặc dù hắn quyết tâm quán triệt con đường tương lai của mình, nhưng hắn lại không có khả năng thuyết phục người khác. Việc hắn có thể làm chỉ có nỗ lực, và nỗ lực hết mình để chứng minh con đường mình chọn là đúng.

 

Thế nhưng, con đường để tạo nên kiếm pháp của Tông Nam mà hắn theo đuổi lại quá dài và nhiều khó khăn, đau khổ.

 

Sau khi ngồi về chỗ, ánh mắt của hắn liền dính chặt về phía Hoa Sơn đang đứng ở phía xa kia.

 

‘Ta phải làm sao đây, Thanh Minh đạo trưởng. Ta đang đi trên con đường đúng đắn phải không?’

 

Không có ai trả lời hắn.

 

Hắn muốn nghe được câu trả lời từ Thanh Minh.

 

“Con xin lỗi!”

 

Đường Tiểu Tiểu cúi gập người.

 

“Là lỗi của tiểu điệt khi để thua trước Tông Nam. Dù người có trách phạt thế nào con cũng xin nhận.”

 

Bạch Thiên thở dài.

 

Dáng vẻ dũng cảm ấy khiến hắn vừa tự hào, nhưng cũng vừa có chút buồn rầu. Những lúc như thế này rất cần đến sức mạnh trong lời nói của một sư thúc….

 

“Tiểu Tiểu à. Con……..”

 

Đúng lúc ấy, một người nào đó đã đứng ra trước vỗ bôm bốp vào vai Đường Tiểu Tiểu.

 

“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!”

 

“Sư huynh?”

 

“Cuộc sống thì phải có lúc thắng lúc thua chứ! Nếu như chỉ vì một lần thua mà phải chịu phạt thì thế gian này sẽ chẳng còn ai lành lặn mất thôi. Sư muội cứ thả lỏng đi!”

 

Đường Tiểu Tiểu trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh đang nói những lời tốt đẹp không giống hắn thường ngày.

 

Không lý nào cái tên khốn này lại có thể nghĩ như vậy được?

 

Chẳng phải Thanh Minh chính là người đã xỉa xói đến mức khiến Bạch Thương mất cả hồn khi hắn thua trận sao?

 

“Không, không sao thật ạ?”

 

“Hừmm.”

 

Thanh Minh hắng giọng nhìn Đường Tiểu Tiểu.

 

“Đường Tiểu Tiểu.”

 

“Vâng! Sư huynh!”

 

Giọng của Thanh Minh càng trầm xuống, Đường Tiểu Tiểu càng cúi gập người sâu hơn.

 

“Sư muội đã cố gắng hết sức khi thi triển kiếm pháp chưa?”

 

“......”

 

Đường Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc rồi trả lời với ánh mắt lấp lánh.

 

“Rồi ạ!”

 

“Ừ. Như vậy là được rồi. Lần sau sư muội phải thắng đấy.”

 

“.......Vâng.”

 

Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới.

 

“Nhất định là vậy!”

 

Thanh Minh bật cười.

 

‘Hãy coi nó như một món quà đi.’

 

Vốn dĩ hắn chẳng kỳ vọng gì ở Đường Tiểu Tiểu với tư cách là một kiếm đồ. Thế nhưng, nữ nhân ấy lại đang làm tốt hơn hắn nghĩ. Đến mức Thanh Minh phải thốt ra lời khen.

 

‘Dường như những người khác cũng đã bị kích động.’

 

Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn hiện lên sự căng thẳng khi nhìn thấy kiếm pháp của Đường Tiểu Tiểu. Bởi vì họ sợ mình sẽ không thể đuổi kịp vị sư muội này.

 

Một môn phái rất cần người thúc đẩy. Nếu như Đường Tiểu Tiểu có thể đảm nhiệm vai trò ấy, vậy thì Hoa Sơn sẽ càng trở nên mạnh hơn.

 

Sau khi chào hỏi xong, Đường Tiểu Tiểu quay về vị trí của mình, nhìn Lưu Lê Tuyết có chút ngập ngừng.

 

“Sư thúc, con……”

 

“Nước.”

 

Lưu Lê Tuyết đẩy bình nước bên cạnh về phía Đường Tiểu Tiểu.

 

Đường Tiểu Tiểu chần chừ nhận lấy, nàng nhìn Lưu Lê Tuyết bằng ánh mắt rưng rưng. Lưu Lê Tuyết nói bằng một gương mặt không chút biểu cảm.

 

“Làm tốt lắm.”

 

“Thật sao?”

 

“Trừ cổ tay.”

 

“……..”

 

“Cách sử dụng cổ tay khi dùng kiếm và khi dùng ám khí rất khác nhau. Nếu như con chú ý những phần đó, thì lưỡi kiếm của con sẽ càng trở nên sắc bén hơn.”

 

“Con xin ghi nhớ ạ! Thưa sư thúc!”

 

“Ừ. Ngồi đi.”

 

“Vâng!”

 

Biểu cảm của Đường Tiểu Tiểu trở nên tươi tắn, nàng bắt đầu ngồi xuống líu lo bên cạnh Lưu Lê Tuyết.

 

Bạch Thiên bật cười khi nhìn thấy cảnh ấy rồi quay đầu về phía Thanh Minh.

 

“Thanh Minh.”

 

“Sao?”

 

“Kiếm pháp…. Mà Lý Tống Bạch khai triển khi nãy.”

 

“Ừm.”

 

“Ta nghĩ nó……..”

 

Thanh Minh phì cười.

 

“Đồng Long của chúng ta đã lớn thật rồi. Nhận ra cả chuyện đó nữa cơ đấy.”

 

“Ta đã bảo con đừng có nói như vậy rồi mà.”

 

“Đừng coá lói…. Ớ, sư thúc rút kiếm ra làm gì đấy.”

 

Thanh Minh nhảy sang một bên ghì chặt thanh kiếm vừa được Bạch Thiên rút ra khỏi vỏ đang chĩa về phía mình.

 

Rồi hắn cười khẩy và tiếp tục nói.

 

“Sư thúc nghĩ đúng rồi đấy.”

 

“Quả nhiên là vậy.”

 

Bạch Thiên nhìn chằm chằm về phía Lý Tống Bạch với ánh mắt nghiêm túc.

 

‘Nó hoàn toàn tương khắc với kiếm pháp của Hoa Sơn.’

 

Kiếm pháp của Hoa Sơn là kiếm pháp của sự công kích.

 

Đó là kiếm pháp hoa lệ nhất thế gian, là kiếm pháp công kích và giành chiến thắng áp đảo trước đối thủ một cách hoa mỹ nhất thiên hạ.

 

Chẳng phải Mai Hoa Kiếm Pháp được đánh giá là kiếm pháp quá mức xảo quyệt và sống động so với kiếm pháp của đạo gia sao?

 

Thế nhưng, Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm của Lý Tống Bạch lại là một kiếm pháp phòng thủ hoàn hảo.

 

Đó chính là kiếm pháp nhắm tới việc giành chiến thắng thông qua sự phòng ngự hoàn hảo, liên tục chặn rồi lại chặn những đòn tấn công dồn dập.

 

Hắn có thể chắc chắn điều đó sau khi quan sát sự tương khắc giữa Đường Tiểu Tiểu và Lý Tống Bạch.

 

“Sao con không nghĩ việc Hoa Sơn và Tông Nam gầm ghè nhau suốt mấy trăm năm nay chỉ đơn giản là do hai môn phái cứ bị dính tới nhau chứ?”

 

“…….”

 

“Đúng không?”

 

“…….Thôi bỏ qua đi.”

 

Nhận thấy ánh mắt Thanh Minh như muốn nói

 

‘Sao lại có một kẻ non nớt như vậy nhỉ?’

 

Khiến Bạch Thiên giật mình ho khan.

 

A, mất mặt quá đi mất.

 

Cũng may là Nhuận Tông đã thay Bạch Thiên nhận câu nói ấy.

 

“Ý đệ là vì võ công vốn tương khắc nhau đúng không?”

 

“Trước đây khi còn cùng thuộc Cửu Phái Nhất Bang và cũng do hai môn phái ở gần nhau, nên Hoa Sơn và Tông Nam thường xuyên phải giao đấu. Thế nhưng, võ đạo của hai môn phái lại hoàn toàn trái ngược nên quan hệ của hai bên không được hoà hợp. Do đó ta phải thắng chúng để chứng minh võ đạo của chúng ta mới là đúng.”

 

“À…….”

 

Mặc dù trong Cửu Phái Nhất Bang cũng có những mối quan hệ mơ hồ, nhưng đó không phải là nơi luôn hằm hè nhau giống như Hoa Sơn và Tông Nam. Nhuận Tông đã biết được sự thật mới mẻ ấy sau khi nhận ra mối quan hệ kỳ lạ này được bắt đầu từ việc phân tích võ đạo.

 

“Nhưng chỉ có Lý Tống Bạch mới sử dụng kiếm pháp đó mà? Các môn đồ khác của Tông Nam….. bọn họ đều sử dụng kiếm pháp giống như Mai Hoa Kiếm Pháp?”

 

“Đó là tân tiến kiếm pháp.”

 

Rồi Thanh Minh nói thêm những lời hắn không cần thiết phải nói.

 

“Khiến cho Tông Nam mạt vận.”

 

“……..Nhưng kiếm pháp đó mạnh lắm mà.”

 

“Chỉ là vẻ bề ngoài thôi.”

 

Thanh Minh nói một cách chắc chắn.

 

“Võ công của một môn phái mạnh hay yếu không phải là tất cả. Tất cả võ công phải được dùng để giúp môn phái đó theo đuổi đạo, hoặc thiện. Nếu như đánh mất điều căn bản của môn phái mà chỉ theo đuổi sức mạnh thì cuối cùng họ cũng phải từ bỏ sức mạnh đó thôi.”

 

“……….Ý đệ là Tông Nam sẽ sụp đổ sao? Giống như chúng ta ngày xưa.”

 

“Hoa Sơn bị đoạt mất.”

 

Còn Tông Nam là tự mình đánh mất.

 

Rõ ràng sự khác biệt đó lớn hơn hắn nghĩ.

 

Thanh Minh ngoảnh đầu nhìn về phía Lý Tống Bạch.

 

“Mặc dù ta cũng không biết chắc. Có thể Tông Nam sẽ không thể tránh khỏi sự sụp đổ ngay lập tức, nhưng rồi đến một lúc nào đó bọn họ sẽ trở thành một cây đại cổ thụ tùy thuộc vào việc hạt giống mới ấy phát triển đến mức nào.”

 

Và hắn tiếp tục nói bằng một giọng thận trọng.

 

“Lúc thịnh vượng phải tính tới lúc suy tàn, lúc suy tàn phải chuẩn bị đến một lúc nào đó sẽ thịnh vượng trở lại. Đó chính là dòng chảy của cuộc sống này.”

 

Bạch Thiên nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ lạ.

 

“Ta thấy con giống đạo sĩ hơn sau khi nói câu đó rồi đấy.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nhưng chẳng hợp với đệ chút nào.”

 

“........Mấy cái đứa này.”

 

Thanh Minh định đùng đùng đứng dậy thì bỗng bật cười.

 

“Thôi ta đi lấy tiền đây.”

 

“À! Trước đó.”

 

Chiêu Kiệt với tay hỏi.

 

“Vậy ý của đệ chính là, cái tên Lý Tống Bạch đó càng xuất sắc bao nhiêu thì Tông Nam sẽ mạnh lên bấy nhiêu phải không?”

 

“Chắc vậy.”

 

“.......Vậy thì toang rồi.”

 

“Bại vong thật rồi. Hết đường cứu chữa luôn.”

 

“Đáng tiếc thật.”

 

Thanh Minh nghiêng đầu.

 

“Tại sao chứ?”

 

“Đệ không xem bảng đấu à?”

 

“Hửm?”

 

Chiêu Kiệt nở một nụ cười kỳ quái.

 

“Nếu như hôm nay đệ thắng thì hắn sẽ trở thành đối thủ tiếp theo của đệ đấy.”

 

“.........”

 

“Đối thủ của sư thúc là Tần Kim Long, còn đệ là Lý Tống Bạch.”

 

“Thật ư?”

 

“Thật đáng tiếc đúng không?”

 

Ờ……

 

Đúng là đáng tiếc thật.

 

Hô hô hô hô.

 

* * *

 

“Các con làm tốt lắm.”

 

Huyền Tông cười đến không thể tươi hơn.

 

“Mặc dù có hơi đáng tiếc vì hôm nay đã có những người thua trận, nhưng các con không cần thất vọng. Trận tỉ võ này chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn trong quãng đời rất dài các con phải đi.”

 

Leng keng.

 

“Khục khục khục khục.”

 

“Hê hê hê hê hê hê!”

 

“.......Mặc dù thất bại sẽ khiến các con đau lòng, nhưng chính vết thương ấy sẽ giúp các con được tôi luyện.”

 

Leng keng.

 

“Hư hư hư hư hư.”

 

“Khục! Khục!”

 

“.........Vậy nên các con không cần thất vọng, các con đã làm….. làm tròn bổn phận……”

 

Leng keng. Leng keng.

 

“Thêm một cái túi nữa!”

 

“Một cái túi nữa!”

 

“Các, các con không được quên trách nhiệm của đệ tử Hoa Sơn…….”

 

Leng keng. Leng keng.

 

“Trời ơi! Mấy cái đứa hư đốn này!”

 

Huyền Tông ném chiếc quạt đang cầm trong tay về hướng Thanh Minh.

 

Thấy thế, Huyền Linh ngồi bên cạnh Thanh Minh không thèm quay đầu về sau mà đưa tay bắt lấy chiếc quạt đang phi tới. Rồi ông ta đặt cái cạch xuống bên cạnh.

 

“Tại sao huynh lại nổi giận nữa thế. Chưởng môn sư huynh?”

 

Huyền Tông tức đến tím mặt trước thái độ dửng dưng ấy của Huyền Linh!

 

“Bọn ta ở đây trước, chưởng môn nhân đến sau đấy nhé? Chưởng môn nhân, dạo gần đây huynh lộng quyền lắm đấy.”

 

Đôi mắt Huyền Tông đục ngầu.

 

Ta á?

 

Lộng quyền á?

 

Thanh Minh ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

 

“Ngài đã trở thành một người lúc huy hoàng vội quên thuở hàn vi rồi đấy. Tại sao tụi con đang đếm tiền lại phải tránh đi chứ! Nếu là trước đây……..!”

 

"……."

 

Huyền Tông rũ vai xuống.

 

Thấy thế, Bạch Thiên vội bước đến nắm lấy vai Huyền Tông khẽ đấm bóp.

 

“Xin người đừng như vậy, chưởng môn nhân. Chúng con đều hiểu mà.”

 

"……."

 

Thế nhưng, dù Huyền Tông có nói vậy đi chăng nữa, thì Huyền Linh, Thanh Minh và cả Ngụy Lập Sơn cũng vẫn đang bày ra trò kiếm tiền theo như họ muốn.

 

Tay của họ nhanh nhẹn vừa đếm vừa phân loại những túi tiền đầy ắp tiền vàng, tiền bạc và cả ngân phiếu.

 

“Hê hê hê hê hê! Tất cả chỗ này là bao nhiêu vậy?”

 

“Trưởng lão, số tiền chúng ta kiếm được không thể coi thường đâu!”

 

“Bạch Thương! Đem thêm một túi nữa lại đây! Hahahahaha! Vấn đề bây giờ chính là bảo quản số tiền này đấy!”

 

“Đó là túi của ta mà! Đừng có động vào! Ta chặt gãy tay bây giờ!”

 

“Cẩn thận!”

 

Huyền Tông đưa tay ôm mặt khi chứng kiến khung cảnh hỗn loạn ấy.

 

‘Trông có khác gì mấy kẻ đang thanh toán lẫn nhau khi kiếm được một số tiền lớn trên bàn cược không cơ chứ?’

 

Nụ cười đê tiện (?) hiện lên trên gương mặt của ba kẻ đang đếm tiền khiến ông ta không biết đây là nơi nghỉ của Hoa Sơn hay là nơi nghỉ của Thanh Minh Thần Tông nữa.

 

Và rồi……

 

‘Sao nó cũng dính vào đó rồi.’

 

Lửa giận trào dâng trong lòng Huyền Tông khi nhìn thấy cảnh Bạch Thương đang cặm cụi chuyển tiền bên cạnh Huyền Linh đến mức sắp phun ra khỏi miệng.

 

“Khừ ừ ừ. Một ngày đẹp trời như thế này……”

 

Hôm nay Hoa Sơn đã đạt được thành tích không tệ.

 

Mặc dù cũng hơi đáng tiếc khi có vài môn đồ thua trận, nhưng ông ta đang khí thế hừng hực đưa mười môn đồ trong Lục Thập Tứ Cường lên vị trí cao hơn.

 

Chỉ tính đến việc có tới tận mười môn đồ của Hoa Sơn góp mặt trong số sáu tư người mạnh nhất thuộc các danh môn khắp thiên hạ tham gia vào đại hội tỉ võ đã là một việc rất đáng kinh ngạc rồi.

 

Hơn nữa, Mai Hoa Kiếm Pháp được các môn đồ thi triển trong trận tỉ võ ngày hôm nay đã để lại ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ cho quan khách cũng như các môn phái khác.

 

Không khác gì niềm vui nhân đôi…...

 

“.......Đúng vậy. Đó cũng là niềm vui. Đúng vậy.”

 

Kiếm được tiền cũng là niềm vui. Đúng là một niềm vui.

 

Bọn họ có tài năng kiếm tiền đến mức khiến người khác nhìn vào cũng phải thốt lên kinh ngạc! Đúng là điên khùng!

 

Huyền Tông thở dài nói.

 

“Dù sao thì hôm nay các con cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai các con còn phải cố gắng hết sức nữa.”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân!”

 

“Hầy!”

 

Huyền Tông nhanh chóng quay người như thể không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.

 

Đúng lúc ấy, một giọng nói khẽ thì thầm vang lên sau lưng ông ta.

 

“Sao ngài ấy lại như vậy chứ?”

 

“Chậc chậc chậc. Con không hiểu ý nghĩa sâu xa của chưởng môn nhân à?”

 

“Dạ?”

 

Huyền Tông mỉm cười khi nghe thấy Huyền Linh chỉ trích Thanh Minh.

 

Dù sao thì lão ta cũng vẫn là một trưởng lão…..

 

“Tại vì chúng ta kiếm được nhiều tiền như thế mà không cho chưởng môn nhân tiền tiêu vặt nên ngài ấy mới bị tổn thương chứ sao nữa! Đáng lý con phải sớm đoán ra rồi nhét cho ngài ấy một ít chứ.”

 

“À! Hóa ra là vậy. Thế mà con không nghĩ ra chuyện đó.”

 

“Mau cho ngài ấy đi. Chậc chậc.”

 

Huyền Tông trợn ngược mắt.

 

‘Một…. một trưởng lão mà nói được như vậy sao….. Ta!’

 

Đúng lúc ấy, Thanh Minh vội lạch bạch chạy đến rồi dúi một ít tiền vàng vào tay của Huyền Tông.

 

“Người cứ tiêu thoải mái đi ạ. Chưởng môn nhân.”

 

“........”

 

“Hề hề. Nếu thiếu thì người cứ nói với con nhé.”

 

“Thanh Minh.”

 

“Dạ?”

 

“......Cảm ơn con nhé.”

 

“Hê hê. Không có gì ạ. Hê hê hê.”

 

Mặc dù trong lòng đang dậy sóng, nhưng Huyền Tông lại không hất số tiền vàng vừa được dúi vào tay ra.

 

À không, cỡ này thì nhận cũng được mà.

 

………Đúng không?

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương