Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 288 Kết thúc là một bắt đầu khác (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 288 Kết thúc là một bắt đầu khác (3)


 

Tôn Thứ Hàn đang phừng phừng khí thế lao vào biển hoa mai cũng phải nghiến răng vì tầng tầng lớp lớp kiếm khí mờ ảo hoàn toàn áp đảo hắn.

Dường như trước mắt hắn toàn bộ đều bị hoa mai bao phủ.

“AAAA!”

Thanh kiếm vung lên.

Tuy nhiên, những bông hoa tràn ngập xung quanh hết lớp này đến lớp khác chỉ đơn giản bị kiếm phong của hắn đẩy lùi ra một chút.

Mặc cho hắn có la hét vung kiếm đến đâu thì cũng không thể đẩy chúng ra xa hơn.

Đây là việc vô cùng bất hợp lý.

Tôn Thứ Hàn gần như phẫn nộ mà mất hết lý trí.

Tông Hoa chi hội.

Ký ức khủng khiếp đó trỗi dậy trong tâm trí Tôn Thứ Hàn.

Khoảnh khắc đó, chỉ vì tên Hoa Sơn Thần Long chết tiệt, hắn đã phải nhận thất bại thảm hại trước một Hoa Sơn mà hắn chưa bao giờ để vào mắt.

Sau ngày hôm đó, bầu không khí ở Tông Nam thay đổi hẳn.

Số lượng những môn đồ thường ngày nhàn rỗi ung dung tự tại hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó tất cả đều trở nên căng thẳng.

Một cảm giác thất bại nặng nề mà họ chưa từng trải qua đang đè nặng lên tất cả.

Cứ như vậy, Tôn Thứ Hàn càng siết chặt thanh kiếm.

Nỗi sỉ nhục do kiếm gây ra chỉ có thể trả lại bằng kiếm.

Hắn tin rằng cơ hội để rửa mối nhục này chắc chắn sẽ đến, chỉ cần hắn điên cuồng luyện tập không rời kiếm nửa bước.

Nhưng mà…

‘Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?’

Hắn không thể hiểu được.

Nếu hắn bỏ bê tu luyện dù chỉ là một khắc, hắn có thể khiêm nhường chấp nhận kết quả. Nếu sau Tông Hoa chi hội hắn vẫn không từ bỏ suy nghĩ khinh thường Hoa Sơn thì có thể tự trách bản thân quá lơ là.

Tuy nhiên sự thật lại là, hắn ngày đêm tu luyện đến mức quên ăn quên ngủ.

Nhưng sao kết quả lại thế này được chứ!! 

‘Không!!!’

Tôn Thứ Hàn nghiến răng, vung kiếm.

Kiếm pháp của hắn không thể sai!

Kiếm pháp của Tông Nam không thể sai được!

Thanh kiếm bị bao phủ bởi kiếm khí trắng xoá. Theo quỹ đạo đã vẽ ra, những bông hoa tuyết trắng muốt nở rộ.

Bông hoa tuyết rực rỡ nở rộ đẹp đẽ, sống động hơn nhiều so với số hoa mai mà Bạch Thiên tạo ra!

Đó là những bông tuyết nhờ mài dũa, dồn ép bản thân đến cực hạn mà hình thành.

Nhưng…

Khoảnh khắc va chạm với hoa mai của Bạch Thiên, những bông hoa tuyết của hắn như không có chút sức mạnh nào, vỡ tan.

Đôi mắt một màu huyết quang của Tôn Thứ Hàn bắt đầu run rẩy.

‘Rốt cuộc là tại sao?’

Tại sao lại không thể đánh bại những bông hoa mai đó chứ?

Tuyết Hoa Thập Nhị Thức là tinh hoa kiếm pháp Tông Nam, được các trưởng lão Tông Nam sáng tạo ra qua hàng chục năm nghiên cứu tìm tòi.

Đó là kết quả của việc không bằng lòng với Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm, không tự mãn với Đại Thiên Cương Kiếm Pháp, không ngừng nghiên cứu hòng sáng tạo ra kiếm pháp tốt hơn.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tuyết Hoa Thập Nhị Thức của Tông Nam bị đánh bại bởi kiếm pháp cũ rích lỗi thời không khác gì một lão già lẩm cẩm của Hoa Sơn chứ?

Không hợp lý.

Chuyện này quá sức nhảm nhí!

“Chết tiệt, không thể nào có chuyện đó!”

Tiếng gào khóc của Tôn Thứ Hàn vang vọng khắp võ đài.

Đôi mắt Bạch Thiên trở nên lạnh lùng.

Tiếng gào khóc của Tôn Thứ Hàn dường như có thể nghe rõ ràng hơn.

Tiếng thét đó giống như tiếng thét của Bạch Thiên khi xưa đã từng tuyệt vọng trước Tần Kim Long.

Chỉ ba năm.

Trong ba năm đó, vị trí của hắn và Tôn Thứ Hàn đã bị đảo ngược.

Sự khác biệt này đến từ đâu?

Bạch Thiên thoáng đưa mắt ra khỏi võ đài. Ngay lập tức đập vào mắt hắn là Thanh Minh đang ngồi trước bàn cược, bày ra biểu tình đầy ẩn ý.

‘Tiểu tử này đừng có mà cười.’

Thanh Minh như thể đang trưng lên vẻ mặt chất vấn.

‘Sư thúc có thấy rằng thời gian ba năm này có giá trị thế nào không?’

Bạch Thiên dồn sức vào bàn tay đang cầm kiếm.

Dù hai bên cùng dành một khoảng thời gian như nhau, nỗ lực như nhau nhưng đi sai hướng thì mọi thứ cũng sẽ vô nghĩa mà thôi.

Bây giờ Bạch Thiên phải chứng minh sự thật đó. Chiến thắng Tôn Thứ Hàn và nói cho Tông Nam biết.

Thanh kiếm của Bạch Thiên phát ra kiếm khí màu đỏ rực rỡ.

Những bông hoa mai do Bạch Thiên tạo ra lại nở rộ và ngay tức khắc phủ kín hoàn toàn hoa tuyết của Tôn Thứ Hàn.

Khi Tôn Thứ Hàn tỉnh táo lại, xung quanh hắn tràn ngập sắc đỏ của những cánh hoa.

“Sao… sao lại…”

Đôi mắt Tôn Thứ Hàn ánh lên vẻ kinh ngạc.

Hắn nên cảm thấy tuyệt vọng trước Bạch Thiên, một kẻ không phải Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, một kẻ mà hắn thậm chí chưa từng xem là đối thủ của mình hay sao?

“Chết tiệt! AAAAAAAAA!!!!!!!”

Hắn tuyệt vọng vung kiếm hết lần này đến lần khác. Quên hết cả chiêu thức, kiếm thức của hắn vung lên bừa bãi như một kẻ điên, bị từng cánh hoa mai bao phủ.

Và rồi…

Rào rào.

“…..”

Trong tích tắc, những cánh hoa mai mang theo hơi ấm mùa xuân lướt nhanh qua người hắn, cắt thẳng vào những yếu huyệt.

Cùng lúc đó, hoa mai của Hoa Sơn đang nở khắp võ đài bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôn Thứ Hàn cả người run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thiên.

Soạt.

Bạch Thiên tra kiếm vào vỏ, đối diện với ánh mắt của hắn.

“Cây không có rễ thì sẽ chết héo mà thôi.”

Hoa dù có nở đẹp đến đâu cũng vô dụng.

“Không biết liệu ngươi có hiểu được điều đó hay không.”

Phịch.

Tôn Thứ Hàn ngã ngồi ra tại chỗ. Cùng lúc đó, sự im lặng lạnh lùng phủ xuống toàn bộ võ đài.

Bạch Thiên rời mắt khỏi kẻ đang gục đầu xuống kia, quay đầu nhìn về phía Tông Nam, hay chính xác hơn là phía Tần Kim Long.

Ánh mắt hai bên giao nhau trên không trung.

Huynh đệ đi trên những con đường khác nhau giờ đây nhìn nhau với địch ý hiện lên vô cùng rõ ràng.

Đó không đơn giản chỉ là địch ý.

Kẻ cầm kiếm cuối cùng rồi cũng phải chứng minh bản thân bằng kiếm.

Bạch Thiên và Tần Kim Long đều biết rằng, để chứng tỏ bản thân, họ phải đánh bại được đối phương.

Sau một lúc, Bạch Thiên cuối cùng cũng quay đi, bước xuống võ đài.

“A….”

Một kiếm đồ tuyệt thế trong bộ võ phục màu đen, anh hùng vấn màu trắng đang từ từ bước xuống thu hút toàn bộ ánh mắt những người ở đây.

Ngay sau đó, tiếng hoan hô nồng nhiệt bắt đầu vang lên.

“AAAAAAA!!!! Tuyệt vời!!!”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Khi nãy xảy ra chuyện gì?”

“Vừa nãy cứ như nhìn thấy một ngọn núi nở đầy hoa vậy!”

“Hoa Sơn! Đúng vậy, là Hoa Sơn! Là Mai Hoa Kiếm Phái Hoa Sơn! Kiếm Pháp Hoa Sơn vẽ ra hoa mai, thì ra đó không chỉ là một cách nói!”

“Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!”

Tiếng hoan hô của khán giả dưới đài vô cùng rộn ràng.

Có một thực tế ai cũng biết đó là cho đến thời điểm hiện tại, môn đồ Hoa Sơn đã giành chiến thắng liên tiếp. Tuy nhiên cho đến trước khi bước vào chung cuộc, mọi người vẫn chưa thật sự nhìn thấy kiếm pháp của Hoa Sơn một cách rõ ràng.

Ngay khi đó, Bạch Thiên đã trình diễn Mai Hoa Kiếm Pháp trước tất cả mọi người, kiếm pháp được đánh giá là đẹp đẽ nhất, hoa lệ nhất trong số tất cả kiếm pháp trên khắp thiên hạ. Vậy nên mọi người phản ứng nồng nhiệt là việc đương nhiên.

“Mai Hoa Kiếm Đồ! Là Mai Hoa Kiếm Đồ đúng chứ!”

“Là gì?”

“Trong quá khứ, những kiếm đồ lĩnh hội được Mai Hoa Kiếm Pháp của Hoa Sơn được gọi là Mai Hoa Kiếm Đồ!”

“Haha. Cái danh xưng này thú vị đó chứ.”

“Với kiếm pháp như thế này mà suy yếu thì thật khó hiểu quá. Kiếm pháp đó không phải quá lợi hại sao?”

“Danh môn có thể suy yếu nhưng cũng may mắn là chưa sụp đổ còn gì! Nhìn xem! Thế này không phải là một lần nữa sống lại và nở hoa hay sao?”

“Đúng nghĩa là nở hoa nhỉ. Hahaha!”

Mọi người nhìn Bạch Thiên và môn đồ Hoa Sơn bằng ánh mắt đầy phấn khích.

Đám nhân sĩ võ lâm này thích cái gì?

Mỗi người sẽ có một sở thích khác nhau, nhưng bọn họ đều có một vài sở thích chung.

Một là sự xuất hiện những cao thủ đang lên.

Một chuyện khác là môn đồ của những môn phái vô danh đánh bại những võ giả danh môn.

Cuối cùng là quá trình những kẻ thất bại trong quá khứ lần nữa vùng lên giành lại danh tiếng của mình.

Thật trùng hợp, Hoa Sơn có cả ba điều mà quần chúng ở đây yêu thích. Vì vậy gạt hết ân oán với Hoa Sơn sang một bên, bọn họ cứ hò reo cổ vũ cái đã.

“Sư huynh!”

“Sư thúc!”

Khi Bạch Thiên quay trở lại chỗ ngồi trong tiếng hoan hô nồng nhiệt, các môn đồ Hoa Sơn phấn khích ùa cả ra. Khuôn mặt cả đám ai cũng đều ửng đỏ,

Đánh bại môn đồ Tông Nam một cách áp đảo như vậy trước mặt mọi người là việc vô cùng có ý nghĩa với Hoa Sơn.

“Chả có gì để tự hào cả.”

Nhưng Bạch Thiên lại dùng tông giọng bình bình như thể đó chẳng phải vấn đề gì to tát.

“Đánh bại Tần Kim Long rồi tự hào cũng chưa muộn.”

Đôi mắt hắn trầm xuống.

Trước khi đánh bại Tần Kim Long thì không thể nói rằng đã đánh bại Tông Nam được.

“Vậy chúng ta hãy cạn chén chúc mừng đi.”

“Được đó sư huynh!”

“Tất nhiên rồi sư thúc!”

Đám môn đồ Hoa Sơn phấn khích đỏ bừng mặt ngưỡng mộ Bạch Thiên. Người này là đại sư huynh của bọn họ, khách quan mà nói hình tượng thế này không phải vô cùng đáng tin cậy hay sao?

Chứng kiến cảnh Bạch Thiên đánh bại Tôn Thứ Hàn, một tia nghi ngờ và bất an trong lòng bọn họ cũng bay đi mất.

Nếu Bạch Thiên cũng đánh bại Tần Kim Long như vậy, Hoa Sơn sẽ không thể bị cái tên Tông Nam làm cho lung lay lần nào nữa.

“Nghiệt duyên đến đây là kết thúc. Sau đại hội này, cái tên Tông Nam sẽ không thể đứng trên Hoa Sơn được nữa.”

Tần Kim Long nhìn chằm chằm đám môn đồ Hoa Sơn bằng đôi mắt lạnh lùng, âm thầm nghiến răng.

‘Bạch Thiên.’

Không phải là Tần Đồng Long mà là Bạch Thiên.

Đó từng là đệ đệ của hắn, nhưng bây giờ cả hai lại trở mặt thành thù, là người mà đối phương nhất định phải đánh bại.

‘Không phù hợp chút nào hết.’

Bộ dạng kiêu ngạo này không phù hợp với Bạch Thiên. Giả vờ tự tin nhưng thực chất vô cùng sợ hãi mới là hợp với hắn nhất.

“Đại sư huynh… Tôn sư huynh…”

Tần Kim Long thoáng nhìn sang. Tất cả các sư đệ đều nhìn hắn với ánh mắt nhụt chí.

“Thẳng vai lên.”

“Đại sư huynh…”

“Đừng để đám đệ tử Hoa Sơn thấy cảnh các ngươi sợ xanh mặt như thế. Có chuyện gì lớn xảy ra đâu mà lại sợ hãi như vậy hả! Dù vậy thì các ngươi vẫn là đệ tử của đại Tông Nam phái đó!”

Tất cả mọi người đều nao núng trước sự lạnh lùng của Tần Kim Long. Ngay sau đó, bọn họ miễn cưỡng ưỡn vai lên tỏ vẻ vô cùng tự tin.

“Thứ Hàn thua là chuyện ngoài dự đoán nhưng không có gì thay đổi cả. chỉ cần đến cuối cùng ta thắng là được.”

“Vâng, đại sư huynh!”

Ánh mắt Tần Kim Long lại hướng về Bạch Thiên. Ánh mắt đó càng trở nên lạnh lẽo hơn khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Bạch Thiên, muốn nói như đây chỉ mới là bắt đầu.

‘Đừng tự mãn.’

Lúc đầu Tần Kim Long thậm chí còn không quan tâm đến Bạch Thiên. Có vẻ trong thời gian này hắn đã có sự tiến bộ nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.

Cả hai đều cùng huyết thống, ít gì hắn cũng phải đạt được tới cảnh giới này.

Thời gian ở Hoa Sơn hắn chỉ yếu vì không tu luyện đúng cách thôi.

Vấn đề không phải là ở Bạch Thiên.

‘Thanh Minh.’

Ánh mắt Tần Kim Long dõi theo bộ dạng đang cười khúc khích trước bàn cá cược của Thanh Minh.

‘Hắn vẫn còn thảnh thơi vô tư thế mà.’

Tần Kim Long nghiến răng, thấp giọng thầm thì.

“Các ngươi đừng lo lắng quá. Ta sẽ đánh bại Hoa Sơn Thần Long và khôi phục danh dự cho Tông Nam. Rồi đám quan khách ngu ngốc kia cũng sẽ biết ai mới là nhân vật chính thật sự của đại hội tỉ võ lần này.”

“Tất nhiên là vậy rồi, đại sư huynh!”

“Chắc chắn đại sư huynh sẽ chiến thắng.”

Nửa tin tưởng, nhưng cũng nửa tâng bốc.

Cũng chỉ là những lời nói tâng bốc phe phẩy bên tai nhưng Tần Kim Long không quan tâm đến sự thật đó. Dù sao thì cũng chỉ cần chứng minh bằng kết quả là được.

Nhưng chỉ có một người.

“Sao ngươi không nói gì?”

“……”

Trước câu hỏi của Tần Kim Long, Lý Tống Bạch từ từ ngẩng đầu lên.

Tần Kim Long nhìn kẻ vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.

Vẻ mặt vô cảm như muốn nói, ‘Ta không có cảm xúc gì với mọi chuyện diễn ra xung quanh cả.’

“Ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta không biết sư huynh đang nói về cái gì.”

“Ngươi nghĩ ta có thể đánh bại Hoa Sơn Thần Long không?”

Lý Tống Bạch liếc nhìn Thanh Minh rồi quay sang Tần Kim Long.

“Ta biết một điều.”

“Là gì?”

“Đối thủ tiếp theo của sư huynh là đệ đệ của huynh.”

“Thì?”

Lý Tống Bạch trầm tĩnh đáp.

“Người không nhìn rõ đối thủ trước mắt của mình là ai thì có thể đạt kết quả cao được hay không?”

Trước lời nói này của hắn, các môn đồ Tông Nam khác nổi giận đùng đùng bước đến gần.

“Tiểu tử kia?”

“Sao ngươi dám nói như thế với đại sư huynh hả!”

Tần Kim Long đưa tay lên ngăn cản họ.

“Mặc kệ hắn.”

“Đại sư huynh!”

Hắn lạnh lùng nhìn Lý Tống Bạch, quát lớn.

“Để rồi xem ta đúng hay ngươi đúng.”

Lý Tống Bạch chỉ cúi đầu không trả lời. Tần Kim Long lạnh lùng quay mặt lại.

Những ánh mắt sắc bén của đám môn đồ Tông Nam phóng về phía Lý Tống Bạch như muốn xuyên qua cả người hắn. Hắn chỉ thở dài một hơi.

‘Cứ thế này thì không ổn chút nào…’

Chỉ những lúc thoải mái vui vẻ mới tỏ ra nghĩa hiệp thì liệu có ý nghĩa gì không?

Tông Nam bây giờ đã trở nên hẹp hòi và phiến diện, không còn là một Tông Nam hào sảng như ngày xưa, cái tên hiệp nghĩa chi môn có lẽ cũng không còn thích hợp nữa rồi.

‘Thanh Minh đạo trưởng. Đạo trưởng suy nghĩ thế nào đây.’

Ánh mắt của hắn mơ hồ nhìn theo bóng dáng Thanh Minh đằng xa.

“Lần tỉ võ này chiến thắng thuộc về Hoa Sơn Bạch Thiên. Những vị đặt cược Bạch Thiên có thể đến đây nhận tiền.”

“Hí hí hí.”

Thanh Minh vui vẻ chạy về phía bàn cược.

Ngụy Lập Sơn nở nụ cười bối rối lấy lại vé của Thanh Minh.

“Xem nào. Thanh Minh đạo trưởng đặt cược một vạn lượng nên…”

Số tiền cược mà Ngụy Lập Sơn thu được của người ta chia ra chỉ vỏn vẹn vài đồng theo đúng nghĩa đen, còn lại tất cả đều chui hết vào túi Thanh Minh.

Tiền của Thanh Minh vốn dĩ rất nhiều nên ngoại trừ phần tiền chia cược cho những kẻ khác, cũng coi như hắn ăn gần hết số tiền cược thu được.

“Đây là phần của đạo trưởng.”

“Hehehe. Đây rồi.”

Thanh Minh nhặt một ít trong số đó rồi đưa cho Ngụy Lập Sơn.

“Không không, đạo trưởng không cần phải đưa…”

“Ầy ầy, trên bàn cược mà ăn đậm quá thì sẽ đau bụng đó. Ông cứ cầm cái này đi.”

“Vậy thì ta rất cảm tạ đạo trưởng. Nhưng mà tiền nhiều thế này ta không biết phải…”

Trước khi Ngụy Lập Sơn nói xong thì Thanh Minh đã lấy thứ gì đó ra khỏi ngực.

“Hả?”

Thứ hắn lôi ra là một cái bao tải lớn. Ngụy Lập Sơn há to miệng.

“Hí hí hí!”

Thanh Minh bắt đầu quét hết số tiền trên bàn cược theo đúng nghĩa đen.

Hắn gom hết tất cả vàng, bạc, ngân phiếu và buộc chặt miệng túi bằng dây thừng.

Sau đó hắn bỗng nhiên quay đầu lại.

“Sư huynh!”

“Gì?”

Chiêu Kiệt đang đứng nhìn Thanh Minh từ xa bỗng nhiên giật mình.

“Bắt lấy!”

Thanh Minh vội vàng ném bao tải về phía hắn.

Bộp!

Chiêu Kiệt có hơi ngạc nhiên với trọng lượng của cái túi, bèn mở ra nhìn rồi lại giật mình lần nữa.

“Nè! Ý đệ là sao hả?”

“Để nó ở giữa đi. Sẽ không ai trộm được đâu!”

“Chỉ cần trông chừng cái này là được hả?”

“Không phải.”

Thanh Minh cười thành tiếng.

“Sư huynh nói gì vậy chứ, mới bắt đầu thôi mà.”

Phải rút hết túi của những người ở đây chứ!

“Quào, đỉnh quá vậy. Hắn ăn hết bao nhiêu đây á?”

“Đống này là bao nhiêu hết vậy?”

“Gần cuối tỉ lệ ăn chia tăng lên gấp đôi cho hai bên, vậy chắc là một cửa ăn gần một vạn lượng phải không?”

“Một cửa ăn một vạn lượng á?”

Lòng tham bắt đầu lớn dần trong mắt mọi người. Tất cả mọi người đều nhận ra rằng ván cược này lớn hơn họ nghĩ.

Những người không quan tâm nhiều đến cá cược khi thấy cảnh Thanh Minh ném nguyên bao tải tiền cược cũng bắt đầu hiếu kỳ nhìn ngó tới lui.

Ngụy Lập Sơn hắng giọng, hét lớn.

“Ván cược tiếp theo bắt đầu! Lần này là Cái Bang Mộc Ngũ Và Hoa Sơn Chiêu Kiệt…”

“Hoa Sơn Chiêu Kiệt một vạn lượng!”

Bộp

Phiếu cược một vạn lượng lần nữa lại đặt trên bàn cược. Ánh mắt của những con bạc đỏ bừng trong giây lát.

Thanh Minh hất cằm lên ra vẻ khiêu khích.

“Sao đấy? Không cược à?”

Vừa dứt lời, đám đông lại bắt đầu ùa về phía bàn cược như những con ma đói.

“Mộc Ngũ năm trăm lượng!”

“Mộc Ngũ ba trăm lượng!”

“Này không phải khi nãy ngươi đã thua rất nhiều à?”

“Ngươi đừng nói mấy lời ngu ngốc nữa. Chỉ cần thắng một ván là ăn lại gấp mấy lần, à mà không, có thể kiếm lại được gấp mấy chục lần thì mất một ít tiền có nhằm nhò gì đâu!”

Nhìn thấy bàn cược lần nữa náo loạn, Thanh Minh bỗng bật cười.

“Không ngờ kiếm tiền lại dễ như vậy.”

Ước gì đại hội tỉ võ tổ chức thêm mười lần nữa. Nếu vậy thì thiên hạ đệ nhất phú hào sẽ không còn là giấc mơ nữa rồi!

Nhìn Thanh Minh đang chìm đắm trong giấc mơ làm giàu đầy ngọt ngào, Chiêu Kiệt lắc đầu ngao ngán.

Và hắn từ từ tiến về phía võ đài. Đã đến lúc phải chuẩn bị rồi.

Lúc này Bạch Thiên gọi tên hắn.

“Chiêu Kiệt.”

“Vâng, sư thúc!”

Khi Chiêu Kiệt quay lại, Bạch Thiên nói với giọng vô cùng nghiêm túc.

“Không được đánh giá thấp đối thủ của con. Bọn họ hoàn toàn không phải những đối thủ dễ dàng gì. Cứ cố gắng hết sức mình để giành chiến thắng.”

“Sư thúc muốn nói con dùng Mai Hoa Kiếm Pháp sao?”

“Nếu cần thiết phải dùng thì cứ dùng.”

“Con đã rõ, thưa sư thúc!”

Mắt Chiêu Kiệt lấp lánh.

Cố gắng hết sức hạ gục đối phương, và hắn cũng sẽ được mọi người cổ vũ nồng nhiệt như Bạch Thiên….

“Sư huynh! Sư huynh! Ta đã đặt hết tiền cược vào sư huynh rồi đấy! Huynh mà thua là biết tay ta!”

“……”

Không phải đệ, cái thằng nhóc này! Không phải đệ!

Hừ!!!!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương