Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 287 Kết thúc là một bắt đầu khác (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 287. Kết thúc là một bắt đầu khác (2)

 

 

“Nào nào! Mau đặt đi! Trận đấu mà bắt đầu thì có muốn cũng không đặt được nữa đâu! Đây chính là cơ hội cuối cùng rồi đấy!”

 

Ngụy Lập Sơn hét đến khản cả cổ.

 

Nếu không thì bọn họ sẽ không nghe thấy. Bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đều vừa cầm tiền đặt vừa hét lên.

 

“Ơ! Tại sao các ngươi không nhận tiền cược vậy! Ta đặt cho Tôn Thứ Hàn!”

 

“Ta đặt cho Bạch Thiên một trăm lượng!”

 

“Tránh ra đi! Ta đặt Tôn Thứ Hàn năm trăm lượng!”

 

“Có năm trăm lượng mà cũng đòi cược trận này à! Mau tránh ra đi! Nhìn đây này! Ta đặt Tôn Thứ Hàn một ngàn lượng! Một ngàn lượng!”

 

“Năm mươi lượng! Năm mươi lượng!”

 

“Năm mươi lượng á? Ngươi đem tiền đó mua cái gì ngon mà ăn đi!”

 

“Ồn ào quá, cái lũ trọc phú này! Ta cũng có quyền đặt cược chứ bộ! Mấy kẻ nhiều tiền các ngươi cá cược kiểu gì thế!”

 

“Ông chủ! Phiếu đâu?!”

 

Mọi người bắt đầu điên cuồng chạy đến vẫy vẫy số tiền trong tay.

 

“Hành nhi, mau nhận tiền cược rồi đưa phiếu cho họ đi! Đừng quên đóng dấu xác nhận đấy!”

 

“Vâng, thưa phụ thân!”

 

“Và còn nữa, con nhớ ghi lại thông tin cá nhân của những người đặt cược để phòng hờ! Biết đâu họ bị cướp mất phiếu thì sao.”

 

“Vâng ạ!”

 

Ngụy Tiểu Hành cùng các môn đồ tục gia của Hoa Ảnh Môn nhận lấy tiền của những người đang chạy ào đến rồi ghi thông tin của họ vào trong sổ. Ai nấy đổ mồ hôi ròng ròng vì tình huống hỗn loạn này.

 

“Mau lên! Mau đưa phiếu cho ta! Trận tỉ võ sắp bắt đầu rồi!”

 

“Tên khốn kia, ngươi học đâu cái thói chen hàng thế hả! Bụng ngươi chưa bị kiếm đâm vào bao giờ đúng không?”

 

“Trời ơi, đừng có đẩy nữa! Ta bảo đừng có xô đẩy nữa!”

 

Những con nghiện cá độ đang hưng phấn đến mức gây nên một tình trạng náo loạn.

 

Trong khi đó, lại có một người mỉm cười nhìn đám đông hỗn loạn.

 

“Thế nào?”

 

“..........”

 

Huyền Linh vừa dẫn Bạch Thương đi theo ngắm mọi chuyện diễn ra vừa mỉm cười rạng rỡ.

 

“Đây cũng là một cách để kiếm tiền đấy. Con nghĩ sao?”

 

Nhìn Huyền Linh cười đến mức không khép được miệng, Bạch Thương nhất thời không thể giũ bỏ được sự khó chịu kỳ lạ đang âm ỉ trong lòng.

 

‘Chuyện này có ổn thật không đấy?’

 

Dùng cách này kiếm tiền ở Đạo gia cũng được sao? Không phải ở nơi khác mà là ở Đạo gia ư?

 

“Tr……trưởng lão.”

 

“Hửm?”

 

“Làm, làm vậy cũng được sao ạ? Dù sao thì Hoa Sơn cũng là Đạo gia, dùng cách này……”

 

“Đạo gia thì không cần ăn à?”

 

“Dạ?”

 

Huyền Linh lãnh đạm nói.

 

“Cứ ru rú ở trên núi tu Đạo cũng không làm cho tiền rơi từ trên trời xuống đâu. Từ giờ con đừng có vung kiếm nữa, chúng ta còn phải nuôi sống những người chẳng biết kiếm cơm nữa đấy. Nếu con cứ phân biệt đâu là công việc thoải mái, cao quý, hay đâu mới là việc con muốn làm thì con sẽ sớm phải cạp đất mà sống thôi.”

 

“.........”

 

Quả là một lời răn dạy sâu sắc đầy kinh nghiệm.

 

“Dù được kiếm ra bằng cách nào đi nữa, thì tiền cũng vẫn là tiền! Chỉ cần không làm hại người khác và phạm pháp thì dù là một xu chúng ta cũng vẫn phải kiếm!”

 

Bạch Thương khẽ đổ mồ hôi trộm khi nhìn thấy ánh mắt Huyền Linh lay động dữ dội.

 

‘Hình như trưởng lão đã thay đổi nhiều hơn mình nghĩ.’

 

Có lẽ đây cũng là do ảnh hưởng của tên đó, chắc chắn là vậy!

 

“Ý người là phải có tiền thì mới tu dưỡng tầm Đạo được sao ạ.”

 

“Tất nhiên rồi. Chứ con nghĩ tại sao Thiếu Lâm lại là môn phái đệ nhất thiên hạ?”

 

“Võ công……”

 

“Là do bọn họ có nhiều tiền!”

 

“........”

 

Huyền Linh nói với đôi mắt hằn gân máu.

 

“Chẳng phải ở ngoài kia, khi các võ giả đạt tới một cảnh giới nhất định, họ phải làm bảo tiêu hoặc giải quyết các yêu cầu của người ủy thác thì mới kiếm được tiền sao? Còn Thiếu Lâm Tự, bọn họ chỉ cần mở cửa thôi là tiền đã chất đống rồi vậy thì cần gì phải lo lắng nữa chứ! Chính vì vậy nên bọn họ mới có thể chuyên tâm luyện tập mà trở nên mạnh hơn đấy! Chết tiệt, ta chết vì ghen tị mất thôi!”  

 

“........”

 

“Vậy nên chúng ta càng phải kiếm tiền! Con hãy khắc ghi điều đó đi! Con càng kiếm được nhiều tiền bao nhiêu, thì Hoa Sơn sẽ càng mạnh bấy nhiêu! Con đừng nghĩ vai trò của mình quá dễ dàng như vậy nữa!”

 

“Con, con sẽ khắc cốt ghi tâm ạ!”

 

Bạch Thương vừa mạnh mẽ gật đầu khi bị khí thế ấy khuất phục, vừa thầm nghĩ, hóa ra công việc của Tái Khuynh Các lại hơi khác so với hắn tưởng tượng.

 

Đúng lúc ấy.

 

Vúttttttttttt!

 

Bộp!

 

Một xấp giấy từ đâu bay đến đáp cái bộp trên mặt bàn.

 

“Hửm?”

 

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt như sắp lòi ra ngoài.

 

Một xấp giấy chi chít những con số cùng một dấu mộc to đùng được đóng trên đó.

 

‘Ngân, ngân phiếu ư?’

 

Cả xấp ngân phiếu này á?

 

‘Nhưng rốt cuộc chỗ này là bao nhiêu mới được?’

 

Đang lúc Ngụy Lập Sơn không dám mở ra đếm thì một giọng nói quen thuộc lọt vào tai ông ta rành rọt từng từ.

 

“Mười ngàn lượng cho Bạch Thiên của Hoa Sơn.”

 

Không khí nhất thời tĩnh lặng.

 

Mọi ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía phát ra âm thanh ấy.

 

Ngụy Lập Sơn hốt hoảng hét lên.

 

“Th, Thanh Minh đạo trưởng?”

 

Thanh Minh tủm tỉm cười rẽ dòng người bước lên.

 

“Ta cũng được đặt cược chứ?”

 

Ngụy Lập Sơn ngay lập tức lấy lại tinh thần.

 

“Tất, tất nhiên rồi ạ. Nhưng mà thiếu hiệp lấy đâu ra số tiền lớn thế này…….?”

 

“Ta có nhiều tiền lắm đấy nhé.”

 

Ngụy Lập Sơn không thể khép nổi miệng trước câu nói quá đỗi thản nhiên đó của Thanh Minh.

 

Và ông ta không phải là người duy nhất. Tất cả những người đứng quanh bàn đặt cược, kể cả Bạch Thương đang đứng ở phía quan sát tình hình cũng thể giấu nổi sự kinh ngạc.

 

“Cái, cái tên điên này!”

 

Đạo sĩ mà đi đặt cược cá độ á?

 

À, à không. Mặc dù không thể đổ lỗi cho việc tại vì Hoa Sơn đã mở bàn cược này nhưng….

 

‘Dù sao thì chúng ta cũng đang núp bóng sau danh nghĩa Hoa Ảnh Môn để làm việc này mà.’

 

Nhưng tại sao hắn có thể mặc bộ võ phục được thêu hoa mai nổi bật thế kia mà đi cá cược như vậy được kia chứ?

 

“Cái tên mất trí kia! Ta sẽ đi báo với trưởng lão rằng con……!”

 

“Hê hê hê hê. Nếu là mười ngàn lượng thì chúng ta sẽ lãi bao nhiêu đây. Quả không hổ danh là Thanh Minh của ta. Con đúng là biết cách kiếm tiền mà. Cái thằng đáng yêu này!”

 

“........”

 

Trưởng lão?

 

Hình như mắt của ngài bị dính cái gì rồi đấy……  

 

Cái thằng đáng yêu này ư?

 

“Đáng, đáng lý người phải ngăn nó lại chứ?”

 

“Tại sao?”

 

“Người còn hỏi tại sao ư? Bàn dân thiên hạ đều đang nhìn vào đấy……..”

 

Huyền Linh cười lớn khi thấy Bạch Thương ấp úng.

 

“Đến bàn cược còn có thể mở ở Thiếu Lâm Tự, vậy thì tại sao Đạo sĩ lại không thể tham gia cá cược!”

 

“..........”

 

“Hơn nữa, con hãy nhìn đi.”

 

“Dạ?”

 

Bạch Thương quay đầu nhìn về phía Huyền Linh chỉ.

 

Những người đang tụ tập quanh bàn đặt cược vừa nhìn xấp ngân phiếu vừa bàn tán.

 

“Cái này có phải là thật không vậy?”

 

“Dạ?”

 

“Ta hỏi cái mớ ngân phiếu này là thật đúng không!”

 

Có một người nào đó đã nhanh chân chạy lên phía trước cầm xấp ngân phiếu lên kiểm tra khiến cho Ngụy Lập Sơn không kịp phản ứng.

 

“Đây, đây là ngân phiếu của Đại Lục Tiền Trang! Là hàng thật đấy!”

 

“Ngươi là ai vậy?”

 

“Ta người làm việc ở tiền trang! Là thủ quỹ của Hà Bắc Tiền Trang!”

 

“Ô, nhắc mới nhớ, ta đã từng gặp người đó ở Hà Bắc Tiền Trang rồi!”

 

Một cuộc đối thoại ngắn đã chấm dứt tình trạng hỗn độn này.

 

Sau khi số ngân phiếu mười ngàn lượng đặt cược cho Bạch Thiên được xác định là thật, ánh mắt của mọi người cũng bắt đầu long sòng sọc như phát điên. Đúng là một con số khiến người ta điên dại.

 

Mười ngàn lượng!

 

Ngay lập tức, số tiền đặt cược cũng được gia tăng gấp mấy lần. Những kẻ tham gia cá cược bắt đầu đảo mắt tính toán số tiền lời họ được nhận nếu đặt đúng cửa thắng.

 

‘Mười ngàn lượng cho Bạch Thiên của Hoa Sơn ư?’

 

‘Đối thủ của Bạch Thiên là Tôn Thứ Hàn của Tông Nam! Mặc dù danh tiếng của Bạch Thiên cao hơn hắn, nhưng Tôn Thứ Hàn cũng không phải là một kẻ vô danh. Bạch Thiên không thể thắng hắn được.’

 

‘Tông Nam là môn phái đang được tranh cãi là thiên hạ đệ nhất kiếm phái. Có khả năng lắm chứ.’

 

Cuối cùng, một trận hỗn loạn đã xảy ra.

 

Đến cả những người chỉ đứng quan sát thôi cũng bắt đầu chảy nước miếng chạy lại bàn đặt cược. Còn những người đã đặt cược rồi lại tiếp tục chạy đến đặt thêm tiền.

 

“Aaaaaa! Yên lặng và nhận tiền của ta đi!”

 

“Một trăm lượng! Thêm một trăm lượng nữa!”

 

“Rốt cuộc các ngươi định phóng đại đến bao nhiêu nữa đây! Các ngươi không thể kiểm tra ngay đi à?!”

 

Huyền Linh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì cười tươi roi rói.

 

‘Đúng rồi, đúng rồi. Mau vét sạch túi của các ngươi xuống đi.’

 

Có như thế thì tiền lời mới tăng lên chứ. Nếu làm tốt thì có khi số tiền kiếm được ngày hôm nay cũng đủ để bù cho chi phí vận hành Hoa Sơn mấy tháng ấy chứ.

 

“Đó chính là cách để nuôi một bàn cược đấy. Nếu con muốn dẫn dắt Tái Khuynh Các thì con phải học theo những gì Thanh Minh làm kia kìa.”

 

“........”

 

Bây giờ thì Bạch Thương đã cảm nhận sâu sắc rằng tại sao Huyền Linh lại cưng chiều Thanh Minh đến thế.

 

Cuối cùng, trận cá cược cũng đến hồi kết. Bởi vì trận tỉ võ đã sắp được bắt đầu.

 

“Bọn ta chỉ nhận đến đây thôi!”

 

“Nhận tiền của ta đi mà!”

 

“Sao các ngươi lại dừng ngang ở đây chứ!”

 

“Bọn ta phải dừng trước khi trận đấu bắt đầu! Bọn ta sẽ tiếp tục mở những bàn cược sau nên xin các vị hãy hiểu cho!”

 

“Vẫn chưa bắt đầu mà!”

 

“Làm như các ngươi mới mở sòng được một hai lần ấy! Mau lấy tiền của ta đi, đừng để ta phải rút kiếm ra!”

 

“Nhận nốt chỗ này thôi mà! Nha, nốt chỗ này thôi!”

 

Ngụy Lập Sơn đổ mồ hôi lạnh, quay sang nhìn Thanh Minh. Thanh Minh cười hihi rồi gật đầu, Ngụy Lập Sơn cũng gật đầu đáp lại.

 

“Vậy ta chỉ nhận hết các vị đang đứng ở đây thôi đấy!”

 

Một lần nữa, số tiền đặt cược lại được chất đầy trên bàn cược.

 

Ngụy Lập Sơn vừa lau mồ hôi vừa bước về phía Thanh Minh thì thầm.

 

“Cũng nhờ có Thanh Minh đạo trưởng mà bàn cược mới ăn nên làm ra như vậy. Xin đa tạ thiếu hiệp nhé.”

 

Thanh Minh quay đầu. Huyền Linh vẫn đứng đó nhìn hắn cười rạng rỡ.

 

Thanh Minh tủm tỉm cười.

 

“Có gì đâu. Đều là chuyện tốt cả mà.”

 

Mặc dù Hoa Ảnh Môn là nơi đứng ra thực hiện trò cá cược này, nhưng Hoa Sơn mới là nơi đứng sau giật dây. Số tiền Hoa Sơn thu được sẽ ăn chia với Hoa Ảnh Môn. Nếu như bàn cược càng lớn, thì số tiền Hoa Sơn kiếm được sẽ càng nhiều.

 

Do đó, Huyền Linh đang vui đến mức không thể vui hơn.

 

“Nhưng Thanh Minh đạo trưởng này, thiếu hiệp bình tĩnh đến vậy sao? Ngộ nhỡ thua thì tiền của thiếu hiệp sẽ không cánh mà bay hết đấy?”

 

“Thua á?”

 

Thanh Minh phì cười.

 

“Bạch Thiên sư thúc ư?”

 

“Tất nhiên là ta không có ý coi thường Bạch Thiên đạo trưởng đâu. Nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra cho tới khi có kết quả chứ.”

 

“Ừm. Hai người họ đâu có cùng đẳng cấp.”

 

“..........Dạ?”

 

“Cho dù con hổ có bị cảm, nước mũi chảy ròng ròng thì nó cũng chẳng bao giờ thua một con thỏ đâu.”

 

“Chuyện đó…..”

 

“Và, nếu thua thì cũng không sao hết. Ta chỉ cần bán lão ta đi là có thể thu hồi lại tiền của mình rồi!”

 

Ngụy Lập Sơn lắc đầu khi thấy đôi mắt phát sáng của Thanh Minh.

 

“Nhưng mà, rốt cuộc thiếu hiệp lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ạ? Không lẽ………?”

 

“À. Ta vốn là một đại phú hào mà.”

 

“........Dạ?”

 

Nói chính xác hơn thì chưởng môn sư huynh mới là đại phú hào.

 

Nhưng vậy thì sao chứ? Huynh cũng đâu phải một người keo kiệt đến mức càu nhàu khi sư đệ đặc biệt yêu quý xài chút tiền của mình đâu, đúng không sư huynh!

 

Phải vậy không? Chưởng môn sư huynh?

 

- …….Ta rất mong được gặp lại đệ đấy.

 

Thấy chưa. Huynh cũng vui mà?

 

Thanh Minh vừa cười khúc khích vừa nhìn lên võ đài.

 

“Nào, bây giờ đến lượt sư thúc nao lưng ra kiếm tiền rồi đấy.”

 

Trên võ đài.

 

Tôn Thứ Hàn gầm gừ nói như thể sắp lao vào cắn Bạch Thiên.

 

“Ta sẽ bóp nát cái mỏ đó của ngươi lại. Đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ bỏ qua cho ngươi chỉ vì ngươi là đệ đệ của đại sư huynh.”

 

Bạch Thiên cười khẩy trước câu nói vô lý ấy.

 

Bỏ qua vì là đệ đệ của ai kia ư?

 

“Ở bên nhau lâu như vậy mà hình như ngươi vẫn chưa hiểu đại sư huynh của mình thì phải.”

 

“……Ngươi nói vậy là sao?”

 

“Hắn không phải là kẻ sẽ tha cho đối thủ của mình nếu có máu rơi đâu. Ngược lại, hắn là kẻ sẽ càng hành động tàn ác hơn khi thấy máu chảy đấy.”

 

Tần Kim Long là một kẻ như vậy.

 

Tất nhiên hắn không phải là một kẻ xấu. Hắn chỉ không đối xử như vậy với Bạch Thiên thôi.

 

‘Hoa Sơn mới là gia đình của ta.’

 

Bạch Thiên nhìn Tôn Thứ Hàn bằng một ánh mắt điềm tĩnh. Rồi hắn thấp giọng nói.

 

“Nói như vậy là đủ rồi. Bởi vì kiếm tu phải dùng kiếm để chứng minh bản thân mình.”

 

Tôn Thứ Hàn cứng miệng.

 

Mặc dù hắn không ưa cái tên Bạch Thiên kia, nhưng hắn lại không thể không đồng tình với câu nói đó. Bởi vì hắn cũng là một kiếm tu.

 

Tôn Thứ Hàn rút kiếm khai triển khởi thủ thức.

 

Bạch Thiên xác định quỹ đạo của thanh kiếm ấy rồi nắm chặt lấy chuôi kiếm của mình.

 

‘Là Tuyết Hoa Thập Nhị Thức sao?’

 

Đó là kiếm thức mà Tôn Thứ Hàn đã từng thi triển vài lần.

 

Đó là kiếm thức mà Tần Kim Long, và cả các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam đã dùng để hạ gục các Bạch Tử bối của Hoa Sơn.

 

‘Và đó cũng là kiếm thức đã bị Thanh Minh đập tan nát.’

 

Nhưng Bạch Thiên cũng không thể coi nhẹ hắn chỉ vì điều đó được. Bởi vì hắn không phải là Thanh Minh.

 

Bạch Thiên hít một hơi thật sâu.

 

Ba năm trước, hắn chỉ còn cách chịu bại trận khi không thể chống đỡ nổi Tuyết Hoa Thập Nhị Thức do Tần Kim Long thi triển.

 

À không, nói là bại trận thì cũng hơi nói giảm nói tránh quá. Chính xác là hắn đã bị đánh đến tơi tả.

 

Vì vậy nên bây giờ hắn càng phải chứng minh.

 

‘Hoa Sơn đã mạnh tới mức nào.’

 

Và hắn cũng đã mạnh đến mức nào!

 

Hắn sẽ vượt qua Tuyết Hoa Thập Nhị Thức đó!

 

“Hâyyyyyyy!”

 

Tôn Thứ Hàn hét lên lấy khí thế. Một bông hoa trắng muốt bắt đầu nở trên đầu lưỡi kiếm của hắn.

 

‘Quả nhiên.’

 

Mặc dù đó không phải là một kiếm thức hoàn hảo nhưng hắn có thể biết chắc.

 

Bông hoa nở trên kiếm của Tôn Thứ Hàn bây giờ đã rõ ràng và sắc nét hơn so với bông hoa của Tần Kim Long trong quá khứ.

 

Những cánh hoa trắng nở rộ bay theo gió hướng về phía Bạch Thiên.

 

Một khung cảnh quá đỗi hoa lệ.

 

Kiếm thức đó đẹp đến mức khiến hắn không thể rời mắt. Nếu đây là khung cảnh trong quá khứ thì có lẽ hắn đã sớm hồn xiêu phách lạc rồi mất.

 

Thế nhưng……

 

‘…….Cái gì?’

 

Bạch Thiên vô thức cau mày.

 

Rất đẹp và hoa lệ. Chiêu thức sắc bén không ngừng được thi triển khiến ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.

 

Thế nhưng, Bạch Thiên lại chỉ cảm thấy một sự trống rỗng trong kiếm thức của Tôn Thứ Hàn.

 

Một tia kiếm khí màu đỏ bắt đầu tuôn ra bao bọc quanh thanh kiếm của Bạch Thiên.

 

Xoẹttttttttttttttt!

 

Bạch Thiên nhẹ nhàng vung kiếm, những cánh hoa đang lao đến bị chém đứt cùng lúc với âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

 

“Đây, đây là…….!”

 

Tôn Thứ Hàn đang lao lên cũng ngạc nhiên đến mức vô thức lùi lại sau một bước.

 

Bạch Thiên nhìn hắn với một vẻ mặt nghiêm nghị, rồi hắn nhún vai.

 

“Thật trống rỗng.”

 

“…….Ngươi?”

 

“Bây giờ ta mới hiểu lời của Thanh Minh. Mặc dù mọi người chỉ chú ý đến vẻ đẹp của những bông hoa mai, nhưng, để hoa có thể nở được như vậy, thì rễ cây đã phải đâm rất sâu vào trong lòng đất.”

 

Hoa Sơn đã tu luyện gian khổ để tạo ra cái rễ ấy. Và sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy.

 

Không phải để tạo ra sự hoa lệ, mà để tạo ra sức nặng có thể nâng đỡ được sự hoa lệ đó.

 

Tông Nam lại không như vậy.

 

Bọn họ chỉ chăm chăm tạo ra những bông hoa hoa lệ và đẹp đẽ.

 

Nếu cứ như vậy thì bọn họ sẽ chẳng biết thân cây đã bị mục ruỗng từ bao giờ.

 

- Tông Nam đã kết thúc rồi.

 

‘Đúng là một tên đáng sợ.’

 

Phải đến tận bây giờ Bạch Thiên mới hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói ngắn gọn ấy của Thanh Minh. Hắn bắt đầu thả lỏng vai.

 

Và hắn dồn sức xuống hạ thể để đôi chân có thể đứng vững trên mặt đất. Để không mắc phải sai lầm giống bọn họ.

 

“Ta sẽ cho ngươi thấy.”

 

“……..”

 

“Mặc dù không biết ngươi có hiểu được không.”

 

Bạch Thiên chầm chậm múa kiếm trên không trung.

 

Hoa mai của Hoa Sơn nở, rồi lại nở.

 

Lý do những bông hoa mai có thể nở liên tục như vậy chính là vì có một cây mai tồn tại.

 

Thứ họ tìm kiếm không phải những bông hoa lộng lẫy. Mà là một cái cây nở hoa.

 

Đó chính là bản chất của sự sống.

 

Những cánh hoa đỏ rực nở rộ trên đầu lưỡi kiếm đang chĩa về phía Tôn Thứ Hàn.

 

Một bông. Rồi lại một bông.

 

Hoa mai không ngừng nở rộ, lấp đầy võ đài bằng một màu đỏ rực.

 

Tia kiếm khí màu đỏ và áp đảo đó không ngừng dâng trào.

 

‘Đây, đây là?’

 

Tôn Thứ Hàn trợn tròn mắt.

 

Giống quá.

 

Rõ ràng chiêu thức này rất giống với Tuyết Hoa Thập Nhị Thức mà hắn đã thi triển.

 

Thế nhưng lại rất khác.

 

Mặc dù hắn không thể diễn tả bằng lời nói, nhưng rõ ràng là có gì đó rất khác. Chiêu thức này có thứ gì đó mà chiêu thức hắn thi triển không có.

 

‘Rốt cuộc là khác ở đâu chứ?’

 

Tôn Thứ Hàn nghiến chặt răng rồi lại vung kiếm.

 

Những cánh hoa trắng nở trên đầu lưỡi kiếm đang dần dần phủ xuống của hắn phải đối đầu với hoa mai đỏ rực của Bạch Thiên.

 

Tuyết hoa của hắn sẽ không dễ dàng chịu thua hoa mai của Hoa Sơn.

 

Những cánh hoa trắng muốt chạm vào hoa mai, dần tan chảy như tuyết tan dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân.

 

“Không, không thể như vậy được! Chết tiệt!”

 

Tôn Thứ Hàn nắm chặt kiếm, hắn hét lên rồi lao vào giữa rừng hoa mai.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương