Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 278 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 278. Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn. (3)

 

Đôi mắt sắc lạnh.

Ánh mắt của hắn tràn ngập hàn khí tỏa sáng trong bóng tối tựa như một mãnh thú đang tìm kiếm con mồi.

“Chỉ một chút nữa thôi…”

Một giọng nói như đang khao khát một thứ gì đó vang lên trong đêm tối tĩnh lặng.

“Chúng ta phải đến gần hơn một chút nữa.”

“Ta ở đây vẫn nghe được mà.”

“Đó là đệ. Ta thì không.”

“Vậy thì đi là được chứ gì.”

“Nhưng mà đến gần hơn liệu có bị phát hiện không nhỉ?”

“Chậc.”

Thanh Minh rẽ lối dẫn đầu.

“Được rồi, đi thôi”

“Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

“Cho đến bây giờ vẫn ổn mà.”

Nhuận Tông khẽ gật đầu.

Hắn không biết lý do là gì, có điều hắn tin rằng nếu như Thanh Minh đã nói là không bị phát hiện thì sẽ là như vậy. Bởi vì hắn cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra.

“Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Được rồi”

Ngay khi Chiêu Kiệt thúc dục, Nhuận Tông bắt đầu tiến về phía trước với tư thế nằm sấp.

Hình ảnh 3 người đang đứng đối diện nhau dần xuất hiện.

“Ở khoảng cách này thì…”

“Suỵt!”

Ngay khi nghe thấy lời cảnh cáo, Nhuận Tông nhanh chóng ngậm chặt miệng.

“Yên lặng đi.”

“Vâng, sư thúc!”

Nhuận Tông trưng ra một vẻ mặt kỳ cục khi nhìn thấy Lưu Lê Tuyết đang bò trườn phía sau hắn ta.

‘Sư thúc vốn là người hay bị dụ đến những nơi như thế này sao?’

Dường như khi nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Minh trên khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết.

‘Ha, cũng phải thôi. Sư thúc có lẽ đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cái tên đó!’

Ôi hiện thực sao mà phũ phàng quá.

“Nghe thấy không?”

“Bây giờ hình như là nghe được rồi đấy”

Thanh Minh lẩm bẩm đầy tiếc nuối.

“Lẽ ra ta phải mang theo rượu và khô bò mới phải. Xem mấy chuyện như thế này buồn mồm lắm.”

“Đệ đến đây để chơi đấy à?”

“Không phải vậy sao?”

“Ha”

Nhuận Tông không tìm ra được lời nào để phủ nhận, cuối cùng hắn chỉ có thể im lặng hướng về phía trước và dỏng tai lên nghe ngóng.

Ở phía trước, ba phụ tử Bạch Thiên đang nói chuyện với nhau.

“Con đã mạnh hơn rồi.”

Bạch Thiên khẽ cúi đầu trước lời nói của Tần Sơ Bá.

Hắn phải trả lời như thế nào đây?

“Đa tạ phụ thân.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói một câu trả lời gượng gạo như vậy.

Mặc dù hắn không hài lòng với câu trả lời đó, nhưng bản thân lại không thể tìm được câu nói nào khác.

Hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tần Sơ Bá. Khuôn mặt vô cảm của ông ta rất giống với bản thân hắn.

Cuối cùng Bạch Thiên chỉ thở dài một tiếng.

Trong quá khứ, ngay cả việc nhìn thẳng vào mặt Tần Sơ Bá cũng đã khiến hắn sợ hãi.

Mặc dù ông là phụ thân của hắn, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được tình cảm phụ tử một lần nào.

Người phụ thân trong trí nhớ của hắn chỉ là một người luôn nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng.

“Ta hiểu vì sao con lại rời khỏi gia tộc.”

Hiểu?

Hiểu ư?

Bạch Thiên bất giác mỉm cười.

Lời nói của ông ta sao có thể vô trách nhiệm đến vậy.

Lời nói mà không đi kèm với hành động thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Nếu như Tần Sơ Bá hiểu những gì Bạch Thiên làm, vậy thì ông ta nên thể hiện điều đó bằng hành động mới phải.

Nhưng Tần Sơ Bá lại không hề cho Bạch Thiên bất cứ điều gì cho dù đó là một lời an ủi. Ông ta chỉ tỏ ra không hài lòng về tư chất thua kém Tần Kim Long của Bạch Thiên mà thôi.

“Ta biết chuyện đó đã trở thành gánh nặng lớn đối với một tiểu hài tử như con. Nhưng ta chỉ muốn nói với con một điều. Việc ta phân biệt đối xử với con….”

“Con hiểu.”

Bạch Thiên ngắt lời Tần Sơ Bá.

Và hắn bắt đầu nói bằng một giọng điệu lạnh nhạt.

“Con biết tất cả những điều con làm chẳng có ý nghĩa gì với phụ thân cả. Nếu như con có tư chất tốt hơn đại ca thì phụ nhân mới quan tâm đến con nhiều hơn.”

“Ha”

“Con cũng không oán hận gì cả. Bởi vì con biết phụ thân là người như vậy.”

Tần Sơ Bá cau mày.

Ông ta đã dự đoán rằng Bạch Thiên sẽ trút giận hoặc thổ lộ cảm giác uất ức một cách mãnh liệt.

Nhưng trái lại, Bạch Thiên lúc này chỉ còn sự lạnh nhạt không hơn không kém.

Không phải hắn đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Chỉ là…

‘Có vẻ như thằng bé đã minh ngộ ra nhiều điều.’

Không biết có phải sống trong môi trường Đạo gia hay không, tinh thần của hắn ta đã trưởng thành và không còn có những hành động giống như trước đây nữa.

Tần Kim Long đứng im nghe cuộc hội thoại của hai người không giấu nổi cảm xúc khó chịu.

‘Ta đã nhìn sai về hắn rồi’

Nếu như hắn biết trước được Bạch Thiên là một đứa trẻ có thể trưởng thành đến mức độ này thì hắn đã lưu tâm hơn rồi. Vậy thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.

“Đồng Long à”

“Bạch Thiên!”

“Ha”’

Bạch Thiên khẽ mỉm cười.

“Con không phải Tần Đồng Long, con là Bạch Thiên”

Thanh Minh khẽ chau mày.

“Hừm. Tẻ nhạt quá!”

“Vậy thì đệ mong chờ điều gì chứ?”

“Ít nhất cũng phải có chút ẩu đả chứ!”

“Đệ đang muốn sư thúc trở thành một kẻ trái với luân thường đạo lý đấy à?”

Thanh Minh khẽ chớp mắt trước lời trách móc của Chiêu Kiệt.

“Làm một trận với đại ca của mình thì có làm sao đâu kia chứ?”

“Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện đệ là một Đạo sĩ là ta lại rùng mình đấy!”

“Đồng cảm”

“Ừm, ta cũng vậy.”

Ngay cả Nhuận Tông và Lưu Lê Tuyết cũng chen vào ủng hộ Chiêu Kiệt. Thanh Minh nhăn nhó cãi lại.

“Tìm đâu ra trên thế gian này một người mang âm hưởng Đạo gia như ta nữa chứ?”

“Ô, thật thế kia à?”

“Đạo gia là gì nào? Chẳng phải là làm theo những gì trái tim mình mách bảo hay sao?”

“Đúng là vậy.”

Thanh Minh ưỡn bụng ra đầy tự hào trong tư thế nằm sấp.

“Mà làm gì có ai sống theo ý bản thân mình muốn được như ta kia chứ?”

“Ha”

Ơ…..

Nhưng rõ ràng chuyện đó đâu có ý nghĩa như vậy đâu nhỉ?

Nếu như Thái Thượng Lão Quân -  Lão Tử mà sống dậy thì có lẽ sẽ phải khóc thét lên và dùng đạo đức kinh đánh liên tiếp vào đầu Thanh Minh cho mà xem.

‘Đạo của ta! Cái tên tiểu tử thối tha nhà ngươi!’

Mặc dù có nhiều người phản đối như vậy, Thanh Minh vẫn ôm niềm tự hào vô bờ tiếp tục quan sát cuộc hội thoại giữa phụ tử Bạch Thiên.

“Bạch Thiên ư?”

Đôi mắt Tần Sơ Bá lắng xuống nhìn chằm chằm vào nhi tử của mình.

“Đó là cái tên mà Hoa Sơn đã cho con?”

“Vâng”

“Con thực sự muốn chôn xương của mình tại Hoa Sơn ư?”

“Vâng”

Những câu trả lời không chút do dự của Bạch Thiên đã khiến biểu cảm của Tần Sơ Bá thay đổi. Hắn nói bằng tông giọng chất chứa đầy nộ khí.

“Quay về đi!”

“Ha”

“Vẫn chưa muộn đâu. Mà không, có khi đã muộn một chút rồi đấy. Nhưng ta sẽ giải quyết cho con. Con cũng biết là ta có sức mạnh và quyền lực đủ để làm được chuyện như vậy mà.”

Bạch Thiên không trả lời mà chỉ đứng đó nhìn Tần Sơ Bá.

“Chưởng môn nhân Tông Nam sẽ không phản đối đâu. Con người không thể sống nếu vứt bỏ gốc rễ của mình. Mặc dù ý chí của con bây giờ rất kiên định nhưng ngày tháng trôi đi, con sẽ phải hối hận thôi. Vì vậy mà ngay bây giờ hãy đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.”

Bạch Thiên vốn lắng nghe nãy giờ nở một nụ cười mỉa mai.

“Phụ thân vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Tần Sơ Bá khẽ cắn môi. Hắn đang rất bồn chồn trước câu trả lời lạnh lùng từ Bạch Thiên.

“Con có chuyện này thắc mắc…”

Bạch Thiên nhìn thẳng vào Tần Sơ Bá.

“Nếu như tại Hoa Sơn con không mạnh lên như thế này thì người có tìm con không?”

“.....”

Tần Sơ Bá không trả lời.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Hắn do dự trong giây lát sau đó tiếp tục câu chuyện.

“Phải. Con nói đúng. Nếu như không nhìn thấy năng lực bây giờ của con, rất có thể ta sẽ không đến tìm con. Nhưng con chỉ suy nghĩ như vậy vì con còn trẻ mà thôi. Ngay cả mối quan hệ giữa phụ mẫu và nhi tử thì vẫn phải khắt khe về năng lực.”

“Có thể như vậy lắm.”

“Vậy mà con đang đổ lỗi cho ta ư?”

“Không, phụ thân. Người đừng hiểu nhầm.”

“Hả?”

Bạch Thiên tiếp tục nói bằng nụ cười sảng khoái.

“Con hiểu phụ thân. Con cũng không nghĩ lời nói của phụ thân là sai.”

“Vậy thì?”

“Chỉ là con ghét thôi.”

“Ha”

Hắn nói rất nhỏ nhẹ. Nhưng từng lời nói của hắn đều chất chứa ý chí kiên định cùng sự lạnh lùng.

“Không cần phải cố ép buộc điều gì đó không phù hợp với mình.”

“Vậy là con muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta sao?”

Bạch Thiên lắc đầu.

“Người muốn cắt đứt quan hệ là phụ thân chứ không phải con. Chẳng phải người sẽ không bao giờ chấp nhận một nhi tử không sống theo ý người muốn hay sao?”

 “Ta….”

“Con hiểu mà”

Đôi mắt Tần Sơ Bá khẽ run rẩy.

“Con không còn chút lòng oán hận nào với phụ thân nữa. Chỉ là nhân duyên của chúng ta đã trở nên như vậy mà thôi. Con thì luôn xem phụ thân là phụ thân, đại ca là đại ca của mình. Chỉ là con lựa chọn một con đường khác với hai người!”

Tần Sơ Bá định nói gì đó nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài.

“Đồng Long à”

“Con là Bạch Thiên!”

“Được rồi, Bạch Thiên à. Con hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Đây là một lời khuyên của một người cha và cũng là lời khuyên của một tiền bối đi trước. Nếu như con tiếp tục ở lại Hoa Sơn sẽ chỉ phí phạm tài năng của con mà thôi.”

“Ha”

“Bây giờ thì vẫn chưa có vấn đề gì đâu. Nhưng khi tuổi tác của con càng cao, Hoa Sơn sẽ trở thành gánh nặng cho con. Một mình gánh vác một nơi không có kẻ dẫn dắt và bảo vệ là một việc vô cùng mệt mỏi.”

Tần Sơ Bá nhìn thẳng vào Bạch Thiên.

“Nhưng Tông Nam thì khác. Tông Nam sẽ tích cực hỗ trợ và khiến con vươn xa hơn. Thậm chí con có thể mơ đến vị trí thiên hạ đệ nhất nhân…”

“Phụ thân”

Bạch Thiên cứng rắn ngắt lời Tần Sơ Bá.

Đối diện với ánh mắt của phụ thân, khuôn mặt hắn không một chút dao động.

“Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn.”

“....”

“Người nói Hoa Sơn không có ai dẫn dắt, không có ai bảo vệ ư?”

Bạch Thiên khẽ mỉm cười.

Ông ấy thật sự không biết gì cả.

Có chứ.

Không phải nơi nào khác, mà ngay tại Hoa Sơn.

Những người sẽ dẫn dắt và bảo vệ hắn ta.

Và…

“Cho dù là có đi chăng nữa cũng chẳng có gì thay đổi cả. Bởi vì…”

Bạch Thiên mỉm cười thanh tao.

“Người mà con muốn trở thành vốn đã đi trên con đường đó rồi. “

“...”

Tần Sơ Bá nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Con thực sự sẽ chọn con đường đó ngay trước mặt người phụ thân này ư?”

“Con xin lỗi, phụ thân”

Bạch Thiên khẽ cúi đầu. Nhưng trên gương mặt của hắn ta không có chút biểu cảm nào của sự áy náy cả.

“Đây là con đường của con, là con đường mà con muốn đi. Cho dù Tông Nam có biến con thành thiên hạ đệ nhất nhân đi chăng nữa con cũng chẳng có chút vui mừng nào đâu. Bởi vì mong muốn của con không phải trở thành thiên hạ đệ nhất nhân mà là khiến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái.”

“Ấu trĩ!”

Tần Sơ Bá nghiến răng, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời rồi cất giọng.

“Ra đây đi!”

Bạch Thiên giật mình nhìn xung quanh trước câu nói của Tần Sơ Bá.

Tần Sơ Bá lạnh lùng hét lên một lần nữa.

“Ta đã bảo là xuất hiện đi rồi kia mà. Từ khi nào mà Hoa Sơn lại trốn chui trốn lủi như những con chuột nhắt nghe trộm người khác nói chuyện như vậy chứ?”

“Bị phát hiện rồi.”

“Ặc!”

“Chết cha, bị phát hiện rồi!”

“Ha”

Thanh Minh nhăn nhó khi các ánh mắt chỉ trích đổ dồn vào hắn ta.

‘Lý nào lại như vậy được nhỉ?’

Vậy là năng lực của lão già Tần Sơ Bá kia còn hơn những gì hắn nghĩ?

‘Woa, quả nhiên là phụ thân của Đồng Long, có thể cảm nhận được khí tức của mình chắc chắn là cao thủ rồi’

Thanh Minh nhấc mông lên với tâm trạng nửa cảm thán nửa bàng hoàng.

“Làm thế nào bây giờ?”

“Còn làm sao nữa, bị phát hiện rồi thì phải ra ngoài thôi”

Thanh Minh khẽ thở dài. Sau đó hắn đứng dậy khỏi vị trí.

Ngay lúc ấy, Tần Sơ Bá tiếp túc hét lên đầy phẫn nộ.

“Vậy là các người vẫn không chịu ra phải không?”

Thanh Minh mở miệng nói một cách cáu kỉnh.

“A, ra đây…”

“Bây giờ ra ngay đây!”

“Ể?”

Tất cả mọi người nghiêng đầu hoang mang ngơ ngác,

Nhưng hắn đã vươn mình được một nửa ra khỏi đám cỏ rồi nên không thể quay lại được nữa.

Đám đông nhảy ra từ phía đối diện chạm mắt với Thanh Minh.

“Chưởng môn nhân?”

“Các trưởng lão?”

Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Lưu Lê Tuyết theo sau Thanh Minh ra khỏi bụi cỏ cũng giật nảy mình.

Khuôn mặt Huyền Tông, Huyền Linh, Huyền Thương đông cứng lại khi chui ra từ bụi cỏ phía đối diện.

“Ha”

“Ha”

Chưởng môn nhân và các trưởng lão hoang mang không nói nên lời.

“Chưởng môn nhân và các trưởng lão tại sao lại ở đây vậy?”

“Còn các con sao cũng ở đây thế này?”

“Đương nhiên là để nghe trộm rồi.”

“Bọn ta cũng vậy.”

Hai nhóm người ngượng ngùng nhìn nhau. Bạch Thiên lấy tay ôm lấy khuôn mặt đã nóng bừng lên của mình.

“Trời ạ, làm ơn đấy….”

“Hừm”

“Hừmmm”

Tiêu rồi.

Cái môn phái này tiêu thật rồi.

Tần Sơ Bá đứng ở giữa nhìn hai bên rồi thở dài.

“Các người thích nghe lén chuyện của người khác đến vậy sao? Xem ra Hoa Sơn chẳng phải là môn phái quân tử cho lắm.”

Khuôn mặt Huyền Tông bừng đỏ.

Hắn đã bị phát hiện khi đang trốn chui trốn lủi nghe lén như một tên trộm. Vì vậy mà bây giờ hắn có mười cái miệng đi chăng nữa cũng chẳng có lời nào để biện minh cả.

“Thật lòng xin lỗi.”

Tần Sơ Bá nhìn Huyền Tông sau đó thể hiện lễ nghĩa.

“Tần Sơ Bá Tông Nam diện kiến chưởng môn nhân Hoa Sơn.”

“Rất vui được gặp ngài, Tần trưởng lão.”

Trong tình huống này vẫn nhận được lời chào, khuôn mặt Huyền Tông không giấu nổi kinh ngạc.

Nhưng Tần Sơ Bá đâu có dễ gì bỏ qua.

“Có điều…”

Lễ nghĩa cũng đã xong, hắn bắt đầu nói những lời cần phải nói.

“Ta không ngờ chưởng môn nhân lại làm ra chuyện như thế này đấy. Ngài không nghĩ đến thể hiện của bản thân và Hoa Sơn hay sao?”

“Đây là một chuyện rất đáng xấu hổ. Có điều…”

Huyền Tông nở một nụ cười đắng ngắt rồi quay sang nhìn Bạch Thiên. Nụ cười đó chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp của hắn ta.

“Ta phải chăm sóc cho môn đồ của mình. Vì điều đó mà có trở thành kẻ tiểu nhân thì ta cũng cam lòng.”

“Ơ hơ”

Tần Sơ Bá liên tục nhìn vào Huyền Tông vì hắn cảm thấy thật hoang đường.

Dường như Bạch Thiên và cả Huyền Tông đều có những suy nghĩ rất kỳ lạ.

‘Đây là sự thay đổi của Hoa Sơn ư?’

Mới cách đây không lâu, Hoa Sơn đâu có như thế này. Rốt cuộc là vì sao bọn họ lại thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn như vậy kia chứ?

“Ngay đến chưởng môn nhân còn không giữ thể diện thì môn phái phải làm sao đây?”

“Đúng vậy. Điều này rất có thể ảnh hưởng không tốt đối với tông môn.”

Huyền Tông gật đầu không chút do dự.

“Nhưng Bạch Thiên còn quan trọng hơn nhiều so với tông môn và thể diện của ta. Vì vậy tại sao ta phải để ý quá nhiều đến thể diện làm gì kia chứ?”

“Ha”

Huyền Tông nói bằng tông giọng vô cùng chắc chắn và đường đường chính chính.

Tần Sơ Bá khẽ cắn chặt môi khi nhìn Huyền Tông.

“Gặp nhau như thế này cũng tốt thôi. Vậy ta xin hỏi mạo muội hỏi chưởng môn nhân một câu. Ngài thực sự muốn Bạch Thiên từ bỏ đạo nghĩa huyết thống để trở thành đệ tử của Hoa Sơn ư?”

“Không thể từ bỏ đạo nghĩa huyết thống được”

“Ta biết chưởng môn nhân sẽ nói…”

“Nhưng”

Huyền Tông khẽ lắc đầu.

“Bạch Thiên trở thành đệ tử Hoa Sơn không đồng nghĩa với việc từ bỏ thiên luân. Nhân duyên là nhân duyên mà đạo là đạo.”

“Ha”

“Hơn nữa, đứng trên lập trường là chưởng môn nhân của Hoa Sơn, ta thực sự không muốn mất đi một nhân tài như Bạch Thiên. Đứa trẻ này sau này sẽ trở thành trụ cột dẫn dắt Hoa Sơn trong tương lai.”

Khuôn mặt Tần Sơ Bá đỏ bừng giận dữ, đôi mắt hắn xung huyết một cách đáng sợ.

Mặc dù vậy nhưng Huyền Tông vẫn rất dứt khoát.

“Sẽ không có chuyện Hoa Sơn nhường Bạch Thiên cho Tông Nam. Nếu như cần thiết, chúng ta sẽ chiến đấu cho đến khi chỉ còn một đệ tử cuối cùng để bảo vệ Bạch Thiên. Vì chúng ta là Hoa Sơn và là đồng môn của Bạch Thiên.”

Tình cảm sâu sắc của Huyền Tông chất chứa trong từng lời nói của hắn ta.

Trong sự cảm động mạnh mẽ, Bạch Thiên lên tiếng.

“Nhưng mọi người theo con đến tận đây thế này…”

“A, làm ơn đi! Đừng nói nữa!”

“Chưởng môn nhân đang nói mà cái tên tiểu tử này!”

“Không, đúng là thế nhưng mà…”

“Ồn ào quá!”

Bạch Thiên thở dài khi thấy Thanh Minh đang bị các sư huynh và sư thúc quở trách.

‘Cái tên tiểu tử hư hỏng đó!’

Xung quanh trở nên ồn ào trong chốc lát.

Ngay lúc đó, Tần Sơ Bá cau mày.

‘Ra là vậy’

Thực ra những lời cảnh cáo của Huyền Tông chẳng có ý nghĩa gì với hắn ta cả. Điều khiến hắn thực sự tức giận chính là ánh mắt của Bạch Thiên khi nhìn các môn đồ Hoa Sơn.

‘Thì ra đây mới là gia đình của con sao’

Một chút thù hằn nổi lên trong lòng hắn. Nhưng Tần Sơ Bá không để những cảm xúc chi phối hắn ta.

Hắn nhìn Bạch Thiên rồi cất lời.

“Ta hiểu ý của con rồi. Vậy thì bây giờ ta và con…”

“Phụ thân xin đừng nói những lời như muốn cắt đứt tình phụ tử”

“....”

“Phải mất rất nhiều thời gian con mới hiểu ra. Nhưng sự thật là không phải muốn cắt đứt là chúng ta có thể cắt đứt được.”

Bờ môi Tần Sơ Bá khẽ run lên.

Như thế này thì tên tiểu tử này chẳng còn là nhi tử mà giống phụ thân của ông ta hơn đấy chứ?

“Ta biết rồi.”

Tần Sơ Bá gật đầu rồi tạo thế bao quyền hướng về phía Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân. Tại hạ đã thất lễ nhiều rồi.”

“Người thất lễ là Hoa Sơn ta mới phải.”

“Cáo từ!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Tần Sơ Bá nhẹ nhàng lướt qua Bạch Thiên.

“Khi nào đó con hãy ghé về nhà.”

“Vâng, phụ thân”

“Ta đi đây”

Nói rồi hắn đi về một nơi xa mà không nghoảnh đầu lại một lần nào nữa.

Nhưng Tần Kim Long không đi theo phụ thân của hắn ta. Hắn đứng đó nhìn Thanh Minh và Bạch Thiên gầm gừ.

“Trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn là một việc tốt”

Sát khí tỏa ra khắp cơ thể hắn ta.

“Nhưng với điều kiện là Hoa Sơn vẫn còn tồn tại được cho đến lúc đó.”

Bạch Thiên thở dài nhìn Tần Kim Long.

“Đại ca, đừng đánh mất bản thân mình”

“Tên khốn ngạo mạn”

Đôi mắt hắn xung huyết như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

“Ta sẽ trả lại tất cả những nhục nhã tại Tông Nam Chi Hội năm đó. Môn đồ Hoa Sơn gặp ta trên đài tỷ võ đừng hòng ra về một cách lành lặn”

“Nhà ngươi lắm mồm thật đấy”

Tần Kim Long xoay đầu nhìn về phía Thanh Minh.

“Cái gì? Muốn làm một trận à?”

Tần Kim Long cười nhếch mép khi Thanh Minh ưỡn ngực ra.

“Đấu ở đây thì có ý nghĩa gì đâu. Ta sẽ khiến Hoa Sơn sụp đổ ngay trước mặt mọi người bằng chính đôi bàn tay này.”

Sau khi nói xong câu nói cuối cùng đó, Tần Kim Long xoay người bước đi.

Bạch Thiên thờ dài nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi không còn thấy được nữa.

“Thanh Minh à, ta…”

“Chỉ có một cách sửa chữa một gia đình lệch lạc mà thôi”

“Hả?”

“Đánh bỏ mẹ chúng đi!”

“Hả?”

“Ta nói nghiêm túc mà. Con người phải bị đánh thì mới tỉnh táo ra được.”

Bạch Thiên bật cười to trước lời khuyên chân thành của Thanh Minh.

“Thật may là con không có gia đình.”

Ta nói thật đấy.

Thật lòng đấy.

 

Về lịch 4 chap mỗi ngày!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương