Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 276 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 276. Con sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn. (1)

 

Thiếu Lâm Tự chìm vào tĩnh mịch.

‘Ơ……’

‘Bàng gia……’

Nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, đám đông đang chuẩn bị hô hào tán thưởng cũng im bặt không biết nói gì.

Môn đồ Hoa Sơn Bạch Thiên đánh bại Bàng Đao Hoàn của Bàng gia không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.

Chẳng phải các môn đồ Hoa Sơn đã chứng minh một cách rõ ràng thực lực của họ từ ngày hôm qua rồi sao? Đại đa số những người có mặt ở đây đều dự đoán rằng phần thắng sẽ dễ dàng thuộc về Hoa Sơn.

Điều khiến cho bọn họ á khẩu không nói nên lời đó chính là sự việc quá đỗi chấn động diễn ra trên đài tỉ võ kia.

Thà như Bạch Thiên nhất kích đá bay Bàng Đao Hoàn đi thì không có gì lạ rồi. Nhưng Bạch Thiên lại không đá văng Bàng Đao Hoàn đi mà lại đánh hắn tới tấp như đánh chó vậy.

Những người nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong đầu đồng loạt nảy lên một suy nghĩ.

‘Hoa Sơn thật sự mạnh đến thế sao?’

‘Thậm chí Bàng Đao Hoàn của Bàng gia còn không sức chống đỡ mà chỉ giương đầu ăn đập thôi á?’

Khi các môn đồ Hoa Sơn nhất kích tiễn đối thủ khỏi cuộc chơi, người xem ai cũng thấy sảng khoái như đang xem một vở kinh kịch nên mới có thể vui vẻ cười nói tận hưởng, nhưng hiện tại trận tỉ võ đang diễn ra trước mắt họ thì lại đem tới cảm giác hoàn toàn khác.

Bạch Thiên hoàn toàn áp đảo đối phương bằng thực lực của mình.

Không có lý do gì để biện minh được.

Nhìn thấy bộ dạng Bàng Đao Hoàn vừa sùi bọt mép vừa nằm giật giật trên mặt đất, mọi người mới bắt đầu có cảm giác chân thực.

“Thế này thì không phải Hoa Sơn thắng chắc rồi à?”

“Ê, ềy… Dù sao thì cũng còn Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia mà.”

“Thế cái tên nằm kia không phải Ngũ Đại Thế Gia chắc?”

“Ừmm. Thì đúng là vậy.”

Giờ thì nhiều người cũng bắt đầu cảm nhận được rồi.

Rằng trận cuồng phong mà Hoa Sơn kéo tới có lẽ không chỉ đơn giản là một trận cuồng phong bình thường.

“Phản ứng không giống với dự tính lắm.”

Bạch Thiên vừa nhún vai vừa đi về phía Thanh Minh.

“Nhưng chừng này cũng đủ cho bọn họ thấy những gì cần thấy rồi.”

“Ha.”

Nghe thấy lời nói chân thực đó, Thanh Minh cười khẩy.

“Sư thúc của ta trưởng thành lên nhiều rồi nhỉ? Còn biết lên mặt nữa cơ.”

Lông mày của Bạch Thiên giật giật.

“Vốn dĩ ta cũng biết lên mặt lắm đấy nhé.”

“Tự hào quá nhỉ?”

“…Không phải tự hào.”

Bạch Thiên húng hắng ho, gương mặt nóng bừng cũng dần dần hạ nhiệt.

“Dù sao thì, mọi người yên lặng hơn ta nghĩ nhỉ? Ta có làm gì sơ suất chăng?”

“Sơ suất gì chứ.”

Thanh Minh nhìn một lượt xung quanh. Ánh mắt kinh ngạc của các quan khách đều đang tập trung về phía các môn đồ Hoa Sơn.

Nhìn thấy phản ứng đó, khóe miệng Thanh Minh cong lên.

‘Chuẩn rồi. Đâu thể để các ngươi cười cười nói nói mãi được.’

Dùng hai con mắt đó mà nhìn cho thật rõ.

Hoa Sơn mạnh đến mức nào. Các môn đồ của Hoa Sơn phái xuất sắc đến mức nào.

Những việc mà bọn họ chứng kiến sẽ truyền đi khắp thiên hạ.

‘Haha. Cuối cùng thì ta cũng đã sống đến ngày này rồi.’

Thanh Minh dùng ống tay áo lau khóe mắt. Những năm tháng đã qua hiện lên trước mắt.

‘Là ta, mà không… Những đứa trẻ thò lò mũi xanh đó và ta!’

Nghĩ về lần đầu tiên quay trở lại Hoa Sơn, nước mắt của hắn muốn tuôn trào như dòng trường giang chảy xiết.

Hắn đã làm hết những việc mà ngay cả bọn hắc đạo cũng không dám làm để đi đến được tận đây, không phải sao?

Nhờ thế nên các môn đồ của Hoa Sơn từ giờ dù có xuất hiện ở đâu thì họ vẫn sẽ được xem là một võ giả thực thụ.

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn lên trời.

‘Sư huynh! Chưởng môn sư huynh! Sư huynh có đang nhìn thấy không? Đệ đã làm được rồi này!’

Sư huynh hãy khen đệ một câu đi!

- Đường còn dài lắm, tiểu tử à!

Ô hay cái lão này?

Thanh Minh trừng mắt.

Người ta làm tốt thì cứ khen một câu đi chứ!

Với lại, huynh đang xem thường bọn trẻ đấy à? Bọn trẻ của ta bây giờ còn mạnh hơn cả bọn trẻ ở Hoa Sơn ngày xưa đấy…

“Ủa?”

Thanh Minh nghiêng đầu.

Mạnh hơn á?

‘Có thật vậy không?’

Hoa Sơn bây giờ đã bắt kịp Hoa Sơn trong quá khứ rồi sao?

Không thể nào.

Dù cho uy thế của Hoa Sơn hiện tại có đang mạnh lên đi chăng nữa, nhưng nếu so với Hoa Sơn vào thời kỳ đỉnh cao, lúc còn được gọi bằng cái tên Mai Hoa Kiếm Phái, thì vẫn phải nói là chưa thể đạt được đến mức độ đó.

Nhưng nếu chỉ so sánh trình độ của các đệ tử đời hai đương thời và các đệ tử đời hai hiện tại thì sao?

‘Chắc vẫn hơn nhỉ?’

Thanh Minh nghiêng đầu.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể thua được.

Rõ ràng Hoa Sơn đương thời là một môn phái luôn tranh đua để trở thành thiên hạ đệ nhất. Ngoại trừ Thanh Minh ra, vì hắn đã được xem là một trong Ngũ Đại Thế Tôn khắp thiên hạ. Nên dĩ nhiên trình độ của các đệ tử đời hai đương thời được xem là cao nhất trong giang hồ.

Vậy nếu so sánh với hiện tại thì…

Đúng vậy, Võ Đang!

Vị thế hiện tại của Võ Đang phái trong giang hồ có lẽ sẽ giống với vị thế của Hoa Sơn vào thời điểm đó đấy.

Tất nhiên là các đệ tử đời hai của Hoa Sơn lúc đấy phải mạnh hơn các đệ tử đời hai hiện tại của Võ Đang rồi, nhưng thôi kệ!

‘Nhưng bọn trẻ của chúng ta cũng đánh bại đám đệ tử đời hai của Võ Đang mà?’

Đánh bại theo đúng nghĩ đen luôn, không phải sao?

Trong đầu Thanh Minh toàn là những suy nghĩ về các đệ tử đời hai được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Đồ đương thời và các đệ tử đời hai hiện tại, hắn hơi há miệng.

‘Ồ, thắng luôn nhỉ?’

Thật ra nếu nghĩ kỹ thì cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.

Từ lúc bước chân ra lăn lộn giang hồ cho đến khi luyện chế xong Tử Tiêu Đan, thậm chí là sau khi ăn Tử Tiêu Đan, năng lực đạt đến cực đỉnh, bọn họ đã lăn lộn tu luyện trong suốt quãng thời gian đó cùng với Thanh Minh chứ không phải ai khác.

Không mạnh lên mới là lạ đấy.

Thanh Minh liếc sang Bạch Thiên.

‘So với chưởng môn sư huynh lúc ở độ tuổi này, chắc hắn mạnh hơn hẳn ấy nhỉ?’

Cho dù những vất vả đó có giá trị gì hay không, thì nó đã và vẫn đang tạo ra một Hoa Sơn phái mạnh mẽ nhất, với những thế hệ vượt trội hơn cả Hoa Sơn trong quá khứ.

Thanh Minh vừa cảm thán về những thành tựu của mình, vừa bật cười mãn nguyện.

Thế nhưng trái ngược với nụ cười của Thanh Minh, Bạch Thiên lại cau mày ra vẻ bất an.

“…Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như thế? Đừng làm ta sợ chứ.”

“Không. Không. Sư thúc làm rất tốt.”

“…Ta có lỡ làm sai chuyện gì thì con cứ nói đi.”

“Đã bảo là sư thúc làm rất tốt mà.”

“Được con khen tốt mới là chuyện đáng sợ đó!”

Đang đắm chìm trong sự cảm động thì bị Bạch Thiên kéo ra, Thanh Minh trừng mắt.

“Ơ hay, ta đang khen sư thúc mà sư thúc làm sao thế?”

“Vì hành động như thế không giống con chút nào đấy!”

“Này, muốn chết à!”

Cuối cùng, Thanh Minh và Bạch Thiên lại bắt đầu gây nhau, các môn đồ lũ lượt kéo ra ngăn hai người họ lại.

Mặt khác, các chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang đứng trên thượng đài ở phía xa xa, nhìn thấy quang cảnh đó thì cũng lén lút thở dài một hơi.

‘Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?’

‘Đao pháp của Bàng gia rất hoàn hảo. Vậy mà hắn lại có thể phá được đao chiêu đó ư?’

Nếu đám đông quần chúng chú trọng vào kết quả thì các chưởng môn nhân lại chú trọng vào quá trình.

Hà Bắc Bàng gia.

Một trong Ngũ Đại Thế Gia được thiên hạ công nhận với đao pháp lấy sức mạnh và bá đạo làm trọng.

Đao pháp cường mãnh của bọn họ luôn là chủ đề đáng chú ý. Thế nhưng các môn đồ của Hoa Sơn, những người được biết đến với kiếm pháp nhẹ nhàng mà thanh thoát lại áp chế được đao pháp bá đạo của Bàng gia sao?

Thanh đao đó vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ. Khi vung lên không trung, nó tích lũy nguyên khí rồi giáng xuống, vậy mà hắn lại đánh bật thanh đao đó chỉ bằng một thanh kiếm. Ít nhất phải có sự khác biệt gấp mấy lần về năng lực thì mới có thể làm được như vậy.

‘Rốt cuộc bọn chúng đã tu luyện như thế nào mà lại làm được chuyện như vậy?’

‘Bạch Thiên à? Bạch Thiên.’

Những gì mà các môn đồ Hoa Sơn đã thể hiện cho đến giờ đúng là rất tuyệt vời, nhưng tới Bạch Thiên thì lại là một góc độ khác. Kể từ lúc đó, không chỉ Thanh Minh mà cái tên Bạch Thiên cũng bắt đầu in sâu vào đầu các trưởng lão rồi.

‘Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh và Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên.’

Mỗi môn phái có một nhân tài đã là chuyện khó khăn lắm rồi vậy mà bọn họ lại có tới hai người.

Sau khi một lần nữa xác nhận thực lực của Hoa Sơn phái, nét mặt của bọn họ lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đâu dễ gì xuất hiện được một người có thể thể hiện được năng lực như Bạch Thiên trong môn phái của bọn họ chứ.

Có nghĩa là nếu chỉ tính các đệ tử đời thứ hai và thứ ba thôi, thì Hoa Sơn hiện tại cũng đã có thể sánh vai được với các danh môn trên khắp thiên hạ rồi.

Ánh mắt của bọn họ từ từ hướng về phía sau, nơi Huyền Tông đang ngồi.

“Ư hừm.”

Chuyện này đúng là kỳ quái.

Vừa mới nãy thôi còn chẳng có ai thèm quan tâm đến việc Huyền Tông của Hoa Sơn đang ngồi ở phía sau kia.

Nhưng chuyện xảy ra như thế này, thời thế cũng thay đổi rồi.

‘Cảm giác như bị giám sát từ phía sau lưng vậy.’

Không thể nắm bắt được biểu cảm của Huyền Tông đang ngồi quan sát từ phía sau lưng mình, bọn họ bắt đầu cảm thấy bức bối.

“Hahahaha. Chúc mừng chưởng môn nhân. Mấy đứa trẻ đó mà trở thành chưởng môn nhân của thế hệ sau này thì tương lai của Hoa Sơn sẽ rất tươi sáng.”

Trưởng lão của Cái Bang, Từ Ô Cái Năng Tam ngồi vào vị trí thay mặt cho bang chủ Cái Bang, nhe răng mỉm cười.

“Ngài quá khen rồi.”

“Không. Không. Một môn phái xuất hiện một nhân tài đã là chuyện khó rồi, đằng này Hoa Sơn lại có hẳn vài người, có vẻ như vận suy của Hoa Sơn đã đến hồi kết thúc rồi đấy.”

“Ngài quá lời rồi. Chỉ là…”

Huyền Tông vừa cười cười vừa nói.

“Ta dám chắc rằng mình sẽ không có gì phải hổ thẹn cho dù có đặt bọn trẻ đó vào bất cứ nơi nào trên khắp thiên hạ này.”

“Hô hô hô.”

Nét mặt của Huyền Tông trở nên méo mó.

‘Việc, việc này cũng không dễ dàng chút nào nhỉ.’

Hắn tính nói dối làm sao cho thật tự nhiên, nhưng thân là một đạo nhânt, những điều hắn nghĩ trong bụng cứ trôi tuột cả ra.

Sao cơ?

Không hổ thẹn?

‘Thật ra là ta có hơi hổ thẹn đấy.’

Không phải về thực lực mà là nhân phẩm.

‘Với thực lực này, dù ở bất cứ đâu, bọn chúng cũng sẽ không bị tụt lại, vậy nên chỉ cần chúng có phẩm chất của một đạo sĩ Đạo gia nữa là được…”

Trông thấy cảnh Bạch Thiên và Thanh Minh la lối gây lộn mặc cho người ngoài có đang nhìn hay không, hắn tự động thở hắt ra một hơi.

‘Mình chỉ mong bọn chúng lớn lên thật khỏe mạnh thôi.’

Nhưng hình như khỏe mạnh hơi quá rồi nhỉ?

Với lại, lớn lên khỏe mạnh không có nghĩa là bỏ cái vế khỏe mạnh qua một bên rồi gây chuyện phá nát hết những thứ khác đâu nhé…

“Xin chức mừng chưởng môn nhân.”

Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng tiếp lời. Thế nhưng trong ánh mắt của hắn lại chất chứa một ý khác.

‘Ta hiểu nỗi lòng của chưởng môn nhân mà.’

Mắt Huyền Tông bỗng cay cay.

Từ Ô Cái cười rúc rích.

“Với khí thế này, có lẽ không bao lâu nữa Hoa Sơn sẽ tìm lại được vinh quang trong quá khứ thôi.”

“Vẫn là chuyện xa xôi lắm.”

“Sao lại xa xôi chứ? Nhìn những đứa trẻ đó ta nghĩ rằng không còn bao lâu nữa đâu. Hahahaha. Cứ cái đà này có ngày Cửu Phái Nhất Bang sẽ được gọi là Thập Phái Nhất Bang luôn không chừng.”

Các chưởng môn nhân của Cửu Phái vểnh tai lắng nghe, nét mặt có chút gượng gạo.

Bọn họ đã quen với việc giấu diếm cảm xúc của bản thân rồi, nhưng câu chuyện này nhạy cảm đến mức khiến ai cũng lộ rõ vẻ dao động.

“Ây gu ây gu, lão già ta lại phát biểu linh tinh rồi. Bang chủ đã dặn cứ ngậm mồm rồi ngồi yên một chỗ rồi mà. Hahaha.”

Từ Ô Cái vừa mỉm cười tinh quái vừa lẩn đi mất.

‘Cái lão cáo già đó…’

Từ Ô Cái không phải kiểu người hay lỡ miệng. Rõ ràng là hắn có ý nhạo báng các chưởng môn nhân của Cửu Phái đang có mặt ở nơi này.

“Ư hừm.”

“E hèm!”

Khắp nơi đều là tiếng ho húng hắng.

Lý do khiến bọn họ thực sự cảm thấy khó chịu, chính là vì tất cả bọn họ đều biết lời nói đó không hẳn chỉ là lời nói xằng bậy.

Dĩ nhiên hiện tại thì chuyện đó rất vô lý. Hiển nhiên quá mà. Những đứa trẻ đệ tử đời hai đó thì có thể làm được gì chứ?

Nhưng mà…

Nếu những đứa trẻ đó đến tuổi dẫn dắt Hoa Sơn sau này thì sao?

‘Đó không phải là chuyện có thể xem thường được đâu.’

Ánh mắt của Hư Đạo Chân Nhân trầm xuống.

Việc mà hắn muốn thực hiện nhất trong thời của mình đó chính là bắt kịp được Thiếu Lâm.

Vậy còn điều mà hắn không muốn đối diện nhất?

‘Có lẽ là việc Hoa Sơn trở thành mối uy hiếp với Võ Đang.’

Trong quá khứ, Hoa Sơn và Võ Đang không chỉ cạnh tranh nhau danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Phái mà còn cả vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Đạo Gia nữa.

Dĩ nhiên, thế nhân ai cũng nghĩ rằng Võ Đang cao hơn Hoa Sơn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai có thể nhìn cái gai đâm dưới chân mình bằng con mắt tốt đẹp được chứ?

‘Dù sao thì cũng cần phải có đối sách.’

Ánh mắt của các chưởng môn nhân Cửu Phái và cả Hư Đạo Chân Nhân bắt đầu trở nên nặng nề.

Chép chép chép chép.

“……”

Nhồm nhoàm nhồm nhoàm!

“……”

Trán Bạch Thiên nổi gân máu.

“Thanh Minh.”

“Hả?”

“…Từ lúc đến đây cái miệng của con cứ ăn liên tục không ngừng nghỉ thì phải.”

“Làm miếng?”

Thanh Minh chìa gói khô bò đang ôm trong người cho Bạch Thiên.

“Ý ta không phải vậy!”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Vốn dĩ xem mấy cái này thì phải có gì ăn mới được. Nếu muốn đánh nhau thì lại càng phải ăn. Thế mới có sức được.”

Tự nhiên đòi có sức để làm gì nữa?

Trận tỉ võ thứ hai ngươi đã đá vào mặt một đứa trẻ lành lặn khiến nó bây giờ đến cháo cũng không ăn được rồi còn gì.

“Dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn, con phải thể hiện dáng vẻ thận trọng dù chỉ một chút thôi chứ.”

“Giờ mà thận trọng gì nữa?”

“…Thật ra đúng là có hơi muộn, nhưng muộn vẫn còn hơn là không mà?”

“Chậc chậc. Sư thúc của chúng ta rỗi rãi quá nhỉ!”

Thanh Minh tặc lưỡi rồi ra vẻ tinh quái hất cằm về phía đài tỉ võ.

“Nhưng mà sư thúc này. Giờ không phải lúc để thảnh thơi như vậy đâu. Có lẽ từ hôm nay mọi chuyện mới bắt đầu đấy.”

“Hửm?”

Đúng lúc đó.

Ầmmmmmm!

Từ trên đài tỉ võ phát ra tiếng nổ vang trời.

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt quay đầu về một phía.

Nam nhân diện bạch y tay cầm đại kiếm nhìn đối thủ bằng vẻ mặt dương dương tự đắc.

Phía đối diện, một võ giả bộ dạng thảm hại đang nhìn thanh kiếm bị gãy thành từng mẩu từng mẩu bằng vẻ mặt thất thần.

“Ồ! Là Đoạn Nhạc Kiếm của Nam Cung Thế Gia!”

“Phải rồi. Vẫn còn Nam Cung Đồ Huy mà! Quả nhiên là Nam Cung Thế Gia!”

Nam nhân bạch y nhìn về phía Bạch Thiên và Thanh Minh.

“Đoạn Nhạc Kiếm…”

Bạch Thiên lẩm bẩm.

Chém gãy kiếm của đối thủ là một chuyện vô cùng khó, hơn nữa cũng là chuyện vô cùng tàn nhẫn. Bởi vì hành động đó chứng minh được sự khác biệt trong thực lực quá rõ ràng.

Không những thế, có vẻ như hiện tại Nam Cung Đồ Huy đã không còn hứng thú gì với đối thủ mà hắn vừa hạ gục nữa, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn.

“Tên đó thú vị đấy.”

Thanh Minh cười nhạt.

“Nhìn đi. Ta đã nói là từ hôm nay mọi chuyện mới thực sự bắt đầu mà?”

“…Con đâu có nói là từ bây giờ?”

Thanh Minh nhún vai.

“Thiếu Lâm đã tính toán cả rồi, phải đẩy những người đáng chú ý về phía sau chứ. Vậy mới kịch tính.”

Bạch Thiên cau mày.

Nếu nghĩ ngược lại với câu nói đó, thì có nghĩa là Thiếu Lâm cho Hoa Sơn xuất hiện sớm để kích thích và duy trì sự kịch tính thôi.

“Chà, sư thúc nhìn đằng kia nữa kìa.”

“Hửm?”

“Gương mặt quen thuộc phải không?”

Nét mặt của Bạch Thiên cứng đờ lại.

“Tần Kim Long của Tông Nam!”

Đập vào mắt Bạch Thiên là hình ảnh Tần Kim Long bước lên đài tỉ võ sau tiếng hô của Không Siêu.

‘Đại ca……’

Bạch Thiên vô thức cắn chặt môi dưới.

Đêm nay sẽ có bất ngờ!!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương