Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 275 Chap Này Là Của 3h Chiều!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Hoa Sơn 275

Chapter 275. Danh môn có kẻ đứng đầu đâu? (5)

 

Huyền Tông khẽ siết chặt tay sau lớp áo khi nhìn thấy Bạch Thiên đang đứng trên võ đài.

 

‘Bạch Thiên.’

 

Sau đó, ông ta dồn hết sức vào trong cơ thể.

 

Có khi nào Bạch Thiên sẽ thua không?

 

Không thể có chuyện đó được.

 

Huyền Tông tin tưởng hắn hơn ai hết. Nếu như Thanh Minh là hòn phúc lăn vào Hoa Sơn, thì Bạch Thiên không khác gì tinh hoa của Hoa Sơn được tất cả các trưởng lão tâm huyết nuôi dưỡng.

 

Nếu như Thanh Minh là một đứa con dù có vứt hắn lăn lóc ở ngoài thì cũng chẳng đau ốm gì, thì Bạch Thiên lại giống như một đứa con được chăm sóc tận tình, chu đáo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tưởng chừng như gió thổi là sẽ bay, chạm vào là sẽ vỡ.

 

Vậy nên Huyền Tông chỉ còn cách lo lắng cho hắn.

 

“Đứa trẻ đó là đại đệ tử của Hoa Sơn sao?”

 

“Vâng. Nó là đại đệ tử trong số các Bạch Tử bối.”

 

“Vậy thì nó sẽ là một trong số những người có vị thế cao nhất trong số những đứa trẻ tham gia đại hội tỉ võ lần này rồi nhỉ.”

 

“Đúng là như vậy.”

 

Cuộc hội thoại kết thúc.

 

Những người nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên từ nãy tới giờ càng nâng cao cảnh giác hơn.

 

‘Bây giờ bầu không khí đã khác hẳn rồi.’

 

Dù vậy họ vẫn nói ra những lời chúc tốt đẹp để giữ thể diện. Thế nhưng bầu không khí cứ dần nguội lạnh sau khi Hoa Sơn liên tiếp dành chiến thắng, đến bây giờ thì nó đã sắp đông cứng rồi.

 

‘Rốt cuộc mình đang sợ điều gì cơ chứ?’

 

Huyền Tông cắn chặt môi với gương mặt cứng nhắc.

 

Ông ta sợ các môn đồ sẽ bị thương?

 

Hay ông ta đang sợ thế lực vững chắc được gọi là Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ bị đạp đổ?

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

‘Các đệ tử đời thứ hai.’

 

Nếu như người đứng ra thi đấu và giành chiến thắng cuối cùng ở nơi này là các đệ tử đời thứ nhất và các trưởng lão thì ông ta còn có thể hiểu được phản ứng của họ.

 

Vậy nên ông ta chỉ còn cách thất vọng khi nhìn thấy cảnh những đứa trẻ còn chưa thể được gọi là toàn lực của môn phái đang nghiêm túc thi đấu.

 

‘Đây chính là những người đứng đầu thiên hạ sao?’

 

Huyền Tông không thể giấu nổi cảm giác thất vọng, thở dài như vừa nhận ra điều gì đó.

 

‘Không. Không phải. Ta đã sai rồi.’

 

Bọn trẻ không sai.

 

Huyền Tông mới là người sai.

 

Nếu Huyền Tông là chưởng môn nhân của một trong hai môn phái có năng lực và thực lực như nhau, thì môn phái nào sẽ phát triển hơn?

 

Rõ ràng, một người luôn nhượng bộ hơn là cạnh tranh như Huyền Tông chắc chắn sẽ đánh mất tất cả vào tay người khác và đẩy môn phái của mình rơi xuống vực thẳm.

 

‘Chẳng phải mình đã bảo nó chú ý rồi sao?’

 

Nhìn thấy bóng lưng của Pháp Chỉnh - Phương trượng Thiếu Lâm Tự đang ngồi phía trước, Huyền Tông khẽ gật đầu.

 

‘Hóa ra Phương trượng cũng đến tận đây xem.’

 

Tất nhiên Huyền Tông là một người tốt, cũng là một chưởng môn nhân tốt.

 

Thế nhưng những người không thể tự lo liệu xong chuyện của mình mà chỉ biết hét toáng lên thì cũng chẳng làm được gì hết.

 

Ông ta phải trở nên độc ác hơn để bảo vệ môn phái của mình.

 

Ngay khoảnh khắc nhận ra hành động có vẻ như phù phiếm của bọn họ xuất phát vì lợi ích của môn phái mình, ánh mắt của Huyền Tông đã trở nên lạnh lẽo hơn.

 

‘Ta cũng phải trở nên độc ác hơn.’

 

Để có thể bảo vệ bọn trẻ.

 

Để không thể trở thành vật cản đường bọn trẻ sau này.

 

Huyền Tông lại một lần nữa ngồi học hỏi phản ứng của các chưởng môn nhân.

 

“Bạch Thiên chính là người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang đúng không? Bây giờ hắn đã thay thế vị trí của Kiếm Long trong Ngũ Long rồi nhỉ? Người ta gọi hắn là Bạch Long phải không?”

 

Chưởng môn nhân Võ Đang Hư Đạo Chân Nhân khẽ mỉm cười trước câu nói của ai đó.

 

“Đứa trẻ của bọn ta đã thua. Nhưng ngược lại, ta rất biết ơn tiểu tử ấy. Bởi vì từ sau ngày hôm ấy, Chân Huyễn đã dốc sức luyện tập đến quên ăn quên ngủ. Ta cũng rất kỳ vọng không biết sau này đứa trẻ vốn chỉ tin vào tài năng bẩm sinh ấy lại đang nỗ lực từng ngày sẽ có được thành tựu gì trong tương lai đây.”

 

“Hô hô. Nếu vậy thì đó đúng là một chuyện tốt rồi.”

 

“Có lẽ.”

 

Hư Đạo Chân Nhân thấp giọng cười nhìn Huyền Tông.

 

“Kết quả của trận sau sẽ hơi khác đấy. Nếu như chúng ta có thể gặp nhau trong đại hội tỷ võ lần này thì đúng là không còn gì bằng.”

 

Nếu là Huyền Tông trong quá khứ thì có lẽ ông ta sẽ khiêm nhường trước lời này của đối phương.

 

Nhưng Huyền Tông của bây giờ không như vậy.

 

Bọn họ có thể hạ thấp ông ta, nhưng không được phép hạ thấp Hoa Sơn.

 

Dù cho bản thân ông ta có phải lăn lộn trong đống bùn nhơ nhớp và bẩn thỉu, thì ông ta cũng không cho phép họ sỉ nhục những đứa trẻ của mình.

 

Đó là việc mà chưởng môn nhân phải làm.

 

“Nếu Kiếm Long của Võ Đang có được thành tích thì đó quả là một chuyện rất đáng chúc mừng. Thế nhưng……..”

 

Huyền Tông nở một nụ cười rạng rỡ.

 

“Bạch Thiên là một đứa trẻ tài năng đến mức khiến ta cũng phải bất ngờ. Ta thật không thể tưởng tượng làm sao nó lại có thể thua đối thủ mà nó đã thắng một lần.”

 

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt kinh ngạc.

 

“Hahahahaha. Có vẻ như kết quả của trận đấu ngày hôm qua đã khiến chưởng môn nhân quá tự tin rồi.”

 

“Không phải vậy đâu. Sao ta lại quá tự tin về kết quả dĩ nhiên đó chứ? Thứ ta tự tin không phải là chiến thắng đó, mà là thực lực của lũ trẻ kìa.”

 

Bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng.

 

Đúng lúc Hư Đạo Chân Nhân định mở miệng nói gì đó.

 

Thì phía bên cạnh vang đến một giọng nói hung hăng.

 

“Nếu các ngài muốn có được mối nhân duyên đó, thì trước tiên hắn phải thắng được tôn nhi của ta đã!”

 

Cả hai người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.

 

Gia chủ Hà Bắc Bàng gia Bàng Hòa Thứ nhìn bọn họ như một lũ chướng tai gai mắt.

 

Hư Đạo Chân Nhân và Huyền Tông cùng cảm thấy mất mặt khi nhận ra đối thủ của Bạch Thiên đang đứng trên võ đài xuất thân từ Hà Bắc Bàng gia.

 

“Ta thật thất lễ quá.”

 

“Là ta đã suy nghĩ quá nông cạn.”

 

“Hừ!”

 

Bàng Hòa Thứ hừ lạnh một tiếng rồi vừa phất tay áo vừa nói bằng một giọng oang oang mãnh liệt.

 

“Mặc dù danh tiếng của Đao Hoàn không lớn, nhưng thực lực của nó không phải là đồ bỏ đâu! Các vị cứ mở to hai mắt ra mà nhìn cho kỹ đi!”

 

Hư Đạo Chân Nhân im lặng không đáp. Huyền Tông cũng an tĩnh nhìn Bàng Hòa Thứ đang cố nén cơn giận.

 

‘Đến cả gia chủ của Hà Bắc Bàng gia còn giữ thể diện cho những đứa trẻ của gia môn như thế, vậy thì ta lấy gì để đặt thể diện của mình lên trên những đứa trẻ ấy chứ?’

 

Với một tấm lòng tràn ngập sự áy náy, Huyền Tông quay lại nhìn Bạch Thiên thiết tha cổ vũ hắn.

 

‘Bạch Thiên. Con nhất định phải thắng đấy.’

 

Ông ta nhẹ nhàng nắm hai tay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa tin tưởng vừa lo âu.

 

Nhẹ nhàng.

 

Bạch Thiên không ngừng truyền sức mạnh vào bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm.

 

‘Mình biết bọn họ đang nói gì.’

 

Đối thủ của hắn là Bàng Đao Hoàn Hà Bắc Bàng gia.

 

Mặc dù Bạch Thiên chưa từng nghe tên hắn bao giờ, nhưng, nếu hắn đã là một trong số những người đứng ra đại diện cho Hà Bắc Bàng gia, thì hắn chính là một trong số các kỳ tài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ.

 

Thế nhưng Bạch Thiên lại chẳng cảm nhận được một chút uy hiếp nào từ hắn.

 

Thứ duy nhất hắn cảm nhận được chính là trái tim đang đập liên hồi của mình.

 

Và ánh mắt của Huyền Tông vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

‘Chưởng môn nhân.’

 

Bạch Thiên của quá khứ là người chỉ nghĩ đến sự trưởng thành của bản thân mình. Thế nhưng, từ sau khi gặp Thanh Minh, hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng đã nhận ra được nhiều điều mới.

 

Mặc dù biết rõ thân phận của Bạch Thiên, nhưng chưởng môn nhân không hề đuổi hắn đi mà vẫn cho hắn bái nhập môn phái, rốt cuộc, ông ấy là một người vĩ đại và đáng kính như thế nào chứ.

 

‘Mình phải biến Hoa Sơn trở thành môn phái đệ nhất.’

 

Nói cách khác, hắn muốn đưa chưởng môn nhân của Hoa Sơn trở thành người có địa vị cao nhất ở Trung Nguyên. Vì vậy nên, hắn phải thắng người đang đứng trước mặt mình đây.

 

Bạch Thiên nhìn Bàng Đao Hoàn bằng ánh mắt không chút dao động.

 

Thế nhưng, có vẻ như Bàng Đao Hoàn lại đón nhận ánh mắt đó bằng một sự khiêu khích.

 

“Đúng là một ánh mắt ngạo mạn.”

 

Hắn gác thanh đại đao lên vai uy hiếp.

 

“Có vẻ như ngươi đang không biết sợ là gì vì hôm qua các ngươi đã làm rất tốt nhỉ?”

 

Thấy hắn không ngừng khiêu khích, Bạch Thiên chỉ biết cách thở dài.

 

‘Tại sao đối thủ của mình lại là hắn vậy?’

 

Nếu là một đối thủ có thể nói chuyện hòa hợp với hắn thì thật tốt biết mấy.

 

Bạch Thiên thận trọng đáp.

 

“Tất nhiên không phải như vậy rồi. Bởi vì bây giờ ta vẫn còn hơi sợ một chút mà.”

 

“Hahahahaha. Cái mỏ đó của ngươi cũng bóng bẩy như mặt của ngươi vậy.”

 

“........”

 

Bạch Thiên nhận thấy dù có nói tiếp thì cũng chẳng nghe được lời tốt lành gì nên bắt đầu rút kiếm ra.

 

“Nếu ngươi không muốn đấu võ mồm thì hãy dừng lại và bắt đầu đi.”

 

“Không, không. Ta đang cho ngươi một cơ hội đấy chứ.”

 

“Cơ hội?”

 

Bàng Đao Hoàn cười khúc khích nói.

 

“Nếu như bây giờ ngươi chịu nhận thua, thì gương mặt bóng bẩy đó của ngươi sẽ không có vết thương nào. Bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy mấy tên ký sinh trùng như ngươi là ta lại không kìm được cơn giận.”

 

“........Ký sinh trùng?”

 

“Mặc dù có vẻ như Hoa Sơn đang rất may mắn, nhưng đó là do các ngươi chưa gặp đúng đối thủ thôi. Bây giờ ngươi không còn được may mắn như vậy đâu. Ta khác với đủ các hạng người mà Hoa Sơn đã đối đầu. Nếu ngươi không muốn bị bẽ mặt thì hãy cút ngay và luôn đi.”

 

“.......Cảm ơn vì lời khuyên của ngươi.”

 

Rồi Bạch Thiên bẻ cổ.

 

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ nhắm mắt.

 

“Bây giờ sư thúc cũng giống hắn rồi.”

 

“Huynh cứ đặt trái tim của mình xuống đi. Dù sao thì bây giờ cũng quá trễ để quay trở lại rồi.”

 

“........Trái tim con người mà đặt đi đâu được chứ?”

 

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lén lau nước mắt khi nhìn thấy sư thúc càng ngày càng giống Thanh Minh.

 

Rốt cuộc sư thúc mà bọn họ tôn kính đã đi đâu mất rồi?

 

À, tất nhiên là bây giờ họ vẫn còn tôn kính hắn. Tôn kính.

 

Nhưng mà sự tôn kính đó có gì đó hơi khác so với trước đây.

 

Bàng Đao Hoàn nhún vai nói.

 

“Vậy bây giờ……..”

 

“A, đủ rồi.”

 

“Hửm?”

 

Bạch Thiên thở dài một hơi chán nản.

 

“Nếu ngươi xong rồi thì bắt đầu luôn đi. Thật nhàm chán.”

 

“........Ngươi?”

 

Bàng Đao Hoàn nhấc thanh đao trên vai ra chỉ thẳng về hướng Bạch Thiên.

 

“Hình như ngươi đang nghĩ mình quá mạnh chỉ vì các ngươi đã gặp may nhỉ. Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết rõ. Một môn phái đã lụi bại một lần sẽ không bao giờ có thể chịu nổi sức mạnh của một danh môn thế gia!”

 

Bạch Thiên bật cười trước câu nói tự mãn ấy.

 

“Danh môn thế gia?”

 

“Đúng vậy.”

 

Hắn gãi đầu mỉa mai nói.

 

“Nếu cái tên mà ta biết rõ nghe được câu đó thì hắn sẽ nói như thế này này.”

 

“.........Cái gì?”

 

“Danh môn có kẻ đứng đầu đâu?”

 

“..........”

 

Bạch Thiên giơ kiếm chĩa thẳng về phía Bàng Đao Hoàn.

 

“Bởi vì ta sẽ đập nát sọ của kẻ đứng đầu danh môn kiêu căng đó. Đến đi.”

 

Gương mặt của Bàng Đao Hoàn bỗng chốc trở nên đỏ lừ. Hắn nghiến răng ken két.

 

“Tên khốn ngạo mạn này!”

 

Rồi hắn vung đao lao về phía Bạch Thiên như một con bò đang nổi xung.

 

“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”

 

“Chậc.”

 

Bạch Thiên nheo mắt.

 

Mặc dù hành động của hắn rất ngu ngốc, nhưng quả thật, khí thế kinh khủng của hắn tỏa ra cho thấy hắn đã được Hà Bắc Bàng gia dạy dỗ đàng hoàng.

 

Chỉ là…….

 

‘Hóa ra là tâm trạng này sao.’

 

Dường như bây giờ hắn đã hiểu Thanh Minh cảm thấy thế nào mỗi khi hắn nhắc Thanh Minh sửa lại thói quen này rồi. Suy nghĩ đó làm gương mặt hắn đỏ bừng.

 

Những kẻ không thể thoát ra khỏi danh tiếng của môn phái sẽ luôn ảo tưởng bối cảnh xuất thân cũng chính là thực lực của mình.

 

Bạch Thiên cũng đã nhận ra sự thật ấy sau khi bị Thanh Minh đập sứt đầu mẻ trán.

 

Vậy thì sao?

 

Bạch Thiên liếm môi.

 

“Ta không muốn ngươi mang ơn ta đâu.”

 

“Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy hả!”

 

Bàng Đao Hoàn xông lên như một mãnh hổ, giáng đao về phía đầu của Bạch Thiên.

 

Tuyệt kỹ mà Hà Bắc Bàng gia tự hào khắp thiên hạ. Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao - Đệ nhất thức - Phi Hổ Sát Thố.

 

Thanh đao chứa đầy đao khí mạnh mẽ giáng thẳng về hướng Bạch Thiên với một khí thế khủng khiếp.

 

Cùng với khí thế mạnh mẽ ấy, Bàng Đao Hoàn cũng đánh mất sự bình tĩnh của mình lao về phía Bạch Thiên.

 

‘Tránh cũng chẳng có tác dụng gì đâu!’

 

Nếu ngu ngốc đối đầu trực diện với Phi Hổ Sát Thố thì hắn sẽ bị chém chết. Vậy nên, một người bình thường biết suy nghĩ nhất định sẽ tránh đi.

 

Nhưng một khi đánh mất khí thế thì dù có né về bên nào đi chăng nữa, đối thủ cũng không thể đương đầu nổi với đao của hắn.

 

Tiếp đó hắn sẽ dùng liên hoàn kích giành lấy chiến thắng rồi để lại vết sẹo trên gương mặt đẹp mã anh tuấn kia….

 

Đúng lúc ấy.

 

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào thanh đao đang hướng về phía mình vừa nhanh chóng rút kiếm về phía sau. Rồi hắn vung kiếm về phía đao của Bàng Đao Hoàn bằng một uy áp kinh khủng.

 

‘Hắn, hắn điên rồi à?’

 

Bàng Đao Hoàn trợn tròn hai mắt.

 

Hắn muốn dùng một thanh kiếm mỏng dính yếu ớt đó đối đầu với thanh đại đao mạnh mẽ này ư?

 

Trẻ con lên ba cũng biết đây là chuyện không thể.

 

‘Đến đi! Đừng có oán trách ta đấy nhé!’

 

Đao khí bao quanh thanh đao đang giáng xuống của Bàng Đao Hoàn.

 

Cuối cùng cũng va vào kiếm của Bạch Thiên!

 

Kengggggg!

 

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một người ngã bật về phía sau lăn lông lốc dưới đất.

 

“Đó, đó là!”

 

“Không thể nào!”

 

Các quan khách đang theo dõi trận tỉ võ phải bật ra những lời kinh ngạc.

 

Bạch Thiên chính là người vẫn đứng vững như thường.

 

Còn người lăn lông lốc dưới đất không ai khác chính là Bàng Đao Hoàn.

 

“Hự?”

 

Hắn ngã dưới đất, khó khăn lắm mới ngẩng được đầu nhìn Bạch Thiên. Hắn còn không có thời gian để che giấu sự kinh ngạc của mình.

 

“Chậc.”

 

Bạch Thiên nhẹ nhàng vung kiếm, chầm chậm bước về phía hắn.

 

Khác với Bàng Đao Hoàn đã bị chém rách cơ bắp chỉ với một lần va chạm, Bạch Thiên hoàn toàn không có bất cứ một vết thương nào.

 

Cuối cùng Bạch Thiên cũng dừng bước trước mặt Bàng Đao Hoàn, tặc lưỡi.

 

“Này, ngươi.”

 

Rồi hắn thật lòng khuyên nhủ.

 

“Chăm vận động hơn đi.”

 

“........”

 

“Cái cơ thể yếu nhách đó của ngươi còn chẳng bê nổi một thùng nước ở Hoa Sơn đâu.”

 

Bàng Đao Hoàn há hốc mồm.

 

Yếu ư?

 

‘Ta á?’

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

Rồi hắn lướt xuống nhìn cánh tay của mình.

 

Bàng Đao Hoàn vốn là hậu duệ của Bàng gia vốn nổi tiếng là có khí cốt vạm vỡ, cánh tay của hắn phải to bằng bụng của một người bình thường. Cơ thể của hắn vạm vỡ đến mức lũ gấu gặp hắn cũng phải cúi đầu gọi một tiếng đại ca.

 

Vậy mà Bạch Thiên lại nói hắn yếu ư?

 

Thấy Bàng Đao Hoàn không hiểu gì, Bạch Thiên thở dài rồi xắn tay áo lên.

 

Cơ bắp cuồn cuộn lộ ra. Đó là cơ bắp của việc rèn luyện đến mức chết đi sống lại.

 

Bàng Đao Hoàn nghiến răng rồi chậm rãi vặn mình đứng dậy.

 

“Tại….. tại sao một kẻ giống chó như ngươi…..”

 

“Hả? Giống chó á? Được. Được. Dù sao ta cũng thấy thoải mái mà.”

 

“Hả?”

 

Bạch Thiên vung kiếm đập vào đầu của Bàng Đao Hoàn.

 

Cốp!

 

Một âm thanh giống như một quả dưa chín đến mức nứt ra vang lên.

 

Bàng Đao Hoàn há hốc miệng. Và rồi hắn khuỵu ngay tại chỗ.

 

“Đầu này! Đầu này! Đầu này! Đầu này! Đầu này!”

 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

 

Sau khi bị đập năm cú liên tiếp, Bàng Đao Hoàn chảy dãi rồi gục ngay tại chỗ.

 

Bạch Thiên liếc mắt thấy hắn đã gục hẳn, bèn tra kiếm vào vỏ rồi quay người đi.

 

Thế nhưng, chưa được vài bước, hắn đã dừng lại như thể đã bỏ quên điều gì đó.

 

Hắn nhăn mặt cảm thán.

 

“Ài! Mình phải đập thêm một cú nữa mới được!”

 

Phải hét năm tiếng và đập sáu cú thì hắn mới thấy đau và cay cú!

 

“Ầyy!”

 

Vậy là mình vẫn chưa học được đến nơi đến chốn rồi.

 

Chậc!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương