Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 273 Danh môn có kẻ đứng đầu đâu?(3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 273 Danh môn có kẻ đứng đầu đâu?(3)

 

“Mấy đứa, bình tĩnh nào……”

Bốpp!

“Không, đừng có xông vào……”

Bốpp!

“Đừng kết thúc trận chiến dễ như vậy chứ, mấy tên tiểu tử này!”

Bốpp!

Bất chấp tiếng thét đầy bất lực của Bạch Thiên, khí thế của các môn đồ Hoa Sơn vẫn không ngừng tăng lên. 

Ban đầu những quan khách chỉ biết hoan hô, bây giờ đã dần dần chuyển sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn với ánh tỏ rõ sự hoang đường, hay chính xác là không thể tin nổi vào mắt mình.

“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

“ Khô… Không…… Kết quả vẫn như vậy?”

Bây giờ, thứ đập vào mắt mọi người trên đài tỉ võ chỉ còn lại là họa tiết hoa mai nổi bật trên nền võ phục đen tuyền.

‘Lại nữa sao?’

Mỗi khi thấy môn đồ Hoa Sơn đứng trên đài tỉ võ, mọi người ở dưới chỉ biết dùng ánh mắt mong đợi và có cả sự hoang mang nhìn về phía họ.

Nhận thấy ánh mắt áp lực của họ nhìn về phía mình, Nhuận Tông ngơ ngác ngước nhìn lên bầu trời.

‘Có cái gì đó rất khác so với điều mình đã nghĩ.’

Bỏ qua ánh mắt đầy mong đợi của họ đang đổ dồn về phía này……

“Hự!”

“......”

Nhuận Tông nhìn đối thủ trước mặt với khuôn mặt thất vọng.

‘Ồ, giỏi nhỉ?’

Đôi chân tràn đầy sức mạnh. Còn đôi tay thì nắm chặt thanh kiếm đến nỗi gân máu nổi hết lên.

Còn vai của hắn. Nó căng cứng tới mức như sắp nhô lên đến tận cổ.

Nhìn vào hắn, chỉ nhìn thấy được ý chí quyết tâm sẽ không bay ra khỏi đài tỉ võ ngay đòn đầu tiên, nhưng……

‘Vì lo sợ sẽ không thể hiện được thực lực của bản thân sao.’

Tất nhiên không thể đổ lỗi cho tên đó. Vì nếu Nhuận Tông ở vị trí của hắn, thì cũng sẽ hành động tương tự .

Thậm chí từ ánh mắt của Không Siêu đại sư, Nhuận Tông cũng cảm nhận được sự kỳ vọng dành cho mình.

Vì hắn cũng là môn đồ Hoa Sơn nên mọi người mới trao cái nhìn đó.

Ngay cả Không Siêu, người phải công chính không được thiên vị bất cứ ai, cũng trao cho hắn ánh mắt như vậy. Không cần phải nhìn cũng có thể đoán được tâm trạng bây giờ của môn đồ Điểm Thương khi phải tỉ thí với Nhuận Tông căng thẳng đến nhường nào.

Nhuận Tông siết chặt thanh kiếm trong tay, phớt lờ những ánh mắt đầy áp lực đó.

Dù đối thủ có là ai, dù có là trong tình huống nào, thì điều hắn phải làm chỉ có một, chính là thể hiện hết mình thực lực của bản thân.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Trong lúc này, Nhuận Tông lại như nghe thấy lời “khuyên nhủ” của cái tên ác quỷ đó bên tai. (trans: thật cảm động nhưng cũng quá đáng sợ điii)

Tay cầm kiếm lúc này mới thả lỏng được chút, đúng vậy trên đài tỉ võ này điều quan trọng không chỉ có sức mạnh mà còn cần cả một cái tâm vững vàng, không căng thẳng và không được run sợ trước đối thủ. 

Nhuận Tông hít một hơi sâu rồi nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt điềm tĩnh.

Bình tĩnh…… bình tĩnh……

“Bắt đầu!”

Ngay khi tiếng hét của Không Siêu rền vang, đối phương cũng hét lên và lao nhanh về phía Nhuận Tông.

Đối phương vận đầy nội công vào thanh kiếm của mình. Một người một kiếm lao nhanh về phía trước.

Tư thế vững chãi, cùng khuôn mặt căng thẳng, hắn vung kiếm lao đến Nhuận Tông một cách lạnh lùng và sắc bén.

'Quả nhiên là đệ tử Điểm Thương phái!'

Quả là kiếm pháp tuyệt diệu, danh xứng với thực đại kiếm phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang

Tuy nhiên……

‘Kì lạ là?’

Nhuận Tông lại không hề cảm thấy bất kì sự uy hiếp nào từ thanh kiếm đó.

Khí thế của đối thủ đã bị suy yếu rồi sao?

Không lý nào.

‘Kỳ thực là nhanh nhưng lại chậm, mạnh nhưng lại yếu.’ 

Thật là kì lạ mà.

Đường kiếm của đối thủ rõ ràng nhanh, dứt khoát và mạnh mẽ. Nhưng trong mắt Nhuận Tông thì tốc độ đó lại quá chậm. 

‘Chết tiệt, là nhờ tên ác quỷ đó đã “thuần hóa” cơ thể này sao.’

So với đường kiếm mà tên ác quỷ Thanh Minh tùy tiện múa ra, thì đường kiếm này như đang dừng lại vậy.

Dù không thể tránh được kiếm của Thanh Minh, nhưng tránh lưỡi kiếm của tên này lại dễ như trở bàn tay.

Sượtt.

Nhuận Tông chỉ cần bước sang trái một cách nhẹ nhàng, đã né được thanh kiếm đầy sát khí đang vun vút lao về phía mình.

Ngay lúc đó, hắn đã nhìn thấy sơ hở bên hông của đối thủ.

‘Trước tiên thì cứ thăm dò nhè nhẹ đã…….’

Nhưng trước khi những suy nghĩ đó được thực hiện thì thanh kiếm trong tay Nhuận Tông đã di chuyển theo bản năng rồi. Thanh kiếm trong tay Nhuận Tông đã đánh thẳng vào sơ hở bên hông của môn đồ Điểm Thương.

Chát!

“AAAAAAK!”

Tên môn đồ Điểm Thương lãnh trọn đòn đó bị đánh bay ra khỏi đài tỉ võ trong khi miệng vẫn hét lên đau đớn.   

Nhuận Tông nhìn đối thủ bay đi mà ánh mắt cũng hoang mang không kém.

“A……”

Lẽ ra phải bình tĩnh thì mới có thể ‘học hỏi’ kiếm pháp của đối thủ chứ……

Haiz vậy là không được rồi……

“Người chiến thắng! Nhuận Tông của Hoa Sơn phái!”

Cùng với tuyên bố của Không Siêu, những người bên dưới lại reo hò vang dội.

“U WAOOOOOOO!”

“Lại chỉ Nhất kích toàn thắng!”

“Sao các môn đồ Hoa Sơn có thể thắng chỉ với một đòn chứ? Mai Hoa Kiếm Môn gì chứ, phải gọi là Nhất Kích Kiếm Môn mới đúng!”

“Tuyệt vời! Ha ha ha ha! Tuyệt vời quá đi mất!”

Nhuận tông vừa nhận những lời tán dương đó vừa bước xuống đài tỉ võ.

Và khi nhìn thấy Bạch Thiên hoang mang không nói nên lời, Nhuận Tông gãi đầu một cách gượng gạo.

“Con xin lỗi. Sư thúc. Vốn dĩ con chỉ định nhìn rồi đoán đường đi của thanh kiếm thôi.”

“....... Chỉ sao?”

“Chỉ tại ngay khi nhìn thấy sơ hở thì cơ thể con đã tự chuyển động rồi.”

“......”

Bạch Thiên bất lực định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Được rồi. Con vất vả rồi.”

“Tên khốn đó……. tên ác quỷ đó đã thuần hóa chúng ta rồi, sư thúc.”

“.......”

Đôi mắt của Bạch Thiên giật giật.

Rồi từ từ quay đầu lại, hình ảnh Thanh Minh đang ngồi nhai khô bò đập vào mắt.

‘A, thì ra con người cũng có lúc muốn đấm người đã đối xử tốt với mình một trận ra trò nữa.’ 

Rõ ràng lời nói của người xưa đã lỗi thời thật rồi.

Nhìn khuôn mặt đang cười tươi như thế nhưng sao máu nóng trong người cứ bùng lên thế này.

Cứ như vậy thì vòng loại ngày đầu tiên đối với Hoa Sơn sẽ trôi qua trong sự nhàm chán mất thôi.

Tất nhiên, ở lập trường của những môn phái khác đã tích cực theo dõi xuyên suốt các trận đấu thì việc đó bất ngờ như sét đánh giữa trời quang vậy, nhưng Hoa Sơn đâu nhất thiết phải bận tâm với những suy nghĩ của các môn phái khác, không phải sao?

Tuy nhiên các môn đồ Hoa Sơn đã kết thúc ngày đầu tiên của Đại Hội Võ Lâm Thiên Hạ với thành tích không thể nào tốt hơn được nữa.

Duy chỉ có mỗi Hư Không chết lặng người nhìn thẳng vào thế cục.

Điện các mà Hoa Sơn đang tá túc ở Thiếu Lâm.

“......”

Chiêu Kiệt lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình rồi sau đó nhìn xung quanh.

Đúng như dự đoán, tất cả các môn đồ Hoa Sơn tham gia tỉ võ đều lặng người ngẩn ra.

“Chúng ta mạnh đến vậy sao?”

“...... Không phải bọn họ yếu đi sao?”

“Không lý nào? Tất cả đều là tinh anh đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Gia Thế mà! 

Hôm nay chúng ta thắng đệ tử của những môn phái nào vậy?”

“......Hà Bắc Bàng Gia.”

“Không lý nào những đệ tử đến từ Hà Bắc Bàng Gia lại yếu như vậy được? Dù sao thì họ cũng thuộc nhóm hai mươi người mạnh nhất trong số các hậu khởi chi tú của Hà Bắc Bàng Gia mà.”

Chỉ cần thắng họ thôi cũng là quá tuyệt vời rồi.

Nhưng họ không chỉ thắng mà chính xác là đã gần như đập chết đối thủ chỉ với một đòn.

Nếu chiến thắng trong một cuộc chiến khốc liệt thì có thể vô tư vui mừng, nhưng nếu chiến thắng đến quá dễ dàng thì nó lại chuyển sang cảm giác sợ hãi.

“Lý do ư, rất đơn giản.”

Nghe thấy lời đó, tất cả mọi người bất giác dời tầm mắt về phía Thanh Minh, bây giờ đang chễm chệ ngủ gà ngủ gật ở một góc.

“Ta chỉ nghĩ nó giống địa ngục thôi, nhưng không biết chừng đó lại là địa ngục thật sự.”

“Ta tưởng tất cả những đại danh môn khác đều luyện tập như vậy chứ.”

“...... Thì ra là chúng ta đã chết đi rồi sống lại à.”

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Thanh Minh với tâm trạng rối bời.

Bây giờ họ mới thật sự tỉnh ngộ được việc tên ác quỷ đó đã đẩy họ xuống địa ngục không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua.

“Nếu nghĩ lại thì chắc chúng ta cũng phải suýt chết ít nhất 3, 4 lần gì đó rồi đúng không?”

“Đã hơn năm lần rơi từ vách đá xuống mà không có dây thừng, rồi ba, bốn lần suýt bị đóng băng chết!”

“Ta còn bị tên khốn đó đánh bằng một thanh kiếm gỗ rồi bất tỉnh nhân sự suốt ba ngày nữa. Thật may vì bây giờ vẫn còn đứng được ở đây!”

Rõ ràng trong tình huống này họ phải biết ơn ai đó.

Nhưng nhìn lại quãng thời gian qua thì thay vì biết ơn, máu nóng trong người lại không ngừng tuôn lên.

“Không phải con người mà, thật đấy.”

‘Vì thành tích quá tốt nên họ cũng không thể trách mắng được.’

Dù là Bạch Thiên thì cũng chỉ có thể vừa đồng cảm với họ vừa nhìn về phía Thanh Minh.

‘Tên nhãi đó rốt cuộc là cái thể loại quái vật gì vậy chứ?’

Bạch Thiên vốn dĩ đã từ bỏ những suy nghĩ với phạm trù thông thường để nói về Thanh Minh, nhưng mỗi lần có chuyện gì đó xảy ra, Bạch Thiên lại không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Tên ác quỷ đó rốt cuộc mạnh tới mức nào mới có thể dạy bọn họ thành ra như vậy?

‘Thật không thể tin được.’

Vậy chưởng môn nhân hay trưởng lão của các danh môn chính phái khác liệu có yếu hơn Thanh Minh không chứ?

Có một điều chắc chắn là thậm chí những tinh anh đệ tử các danh môn, những đệ tử chân truyền do chưởng môn trực tiếp dạy dỗ, cũng không thể chịu được một đòn từ các môn đồ Hoa Sơn.

“Dù sao thì chắc chắn là…” 

Tất cả mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng nói.

Nhuận Tông vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc nói.

“Chúng ta thực sự rất mạnh.”

“......”

“Không thì những kẻ đến từ danh môn đó yếu hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.”

Đó là một lời nói rất ngạo mạn.

Nếu là Bạch Thiên bình thường thì đã mắng Nhuận Tông ăn nói thiếu suy nghĩ vì chỉ mới qua một ngày đã chủ quan nhận xét như vậy.

Nhưng bây giờ những lời đó lại không được phát ra.

Mười trong số mười lăm người tham gia tỉ võ ngày đầu tiên đã giành chiến thắng. Họ không chỉ thắng đơn giản mà còn gần như đập đối thủ suýt chết chỉ với một đòn. 

Khiêm tốn cũng cần lựa thời gian và địa điểm, bây giờ mà khiêm tốn thì không phải trơ tráo quá sao?

Một người đã liên tiếp tham gia các đại hội trong quá khứ như Bạch Thiên chợt nghĩ tới câu nói.

‘Thật thứ lỗi. Chỉ vì tại hạ may mắn hơn một chút, chứ thật sự những người khác vượt trội hơn nhiều.’

Sẽ ra sao nếu họ nói như vậy.

Chắc vào ngày đó các văn nhân nho sĩ sẽ điên cuồng cởi dây buộc áo, vứt bỏ nghiên mực rồi đồng loạt tiến lên Hoa Sơn mất.  

Bạch Thiên cắn nhẹ môi dưới.

Vì là đại sư huynh nên hắn phải dẫn dắt các sư đệ, sư điệt của mình.

Ngay cả khi tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mặt không thể che giấu sự phấn khích thì Bạch Thiên vẫn phải giữ sự bình tĩnh.

“Ta biết mọi người rất phấn khởi bởi thành tích tốt, nhưng hãy cố gắng giữ lấy khí thế này. Sức mạnh tiềm ẩn của các danh môn không phải chỉ có nhiêu đó.’

Các môn đồ Hoa Sơn nghe thấy lời Bạch Thiên thì gật đầu.

“Có lẽ từ ngày mai họ sẽ cảnh giác hơn với chúng ta. Vậy nên không được mất bình tĩnh. Có thể chúng ta so với chúng vẫn còn yếu……”

Rầmm!

Ngay lúc đó cánh cửa bị đánh tung như sắp vỡ.

“Cái, cái gì vậy!”

“Tập kích sao!”

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt rời khỏi vị trí.

Tuy nhiên, gương mặt xuất hiện lại khiến họ cảm thấy hoang mang.

“Huyền Linh Trưởng…… Không, chưởng môn nhân?”

Bạch Thiên mở to mắt nhìn về phía cửa.

‘Sao vậy? Lúc đó nhìn như Huyền Linh Trưởng Lão, không phải sao?’

Huyền Tông là người đã mở tung cánh cửa.

Một vầng hào quang dường như đang tỏa sáng sau lưng ngài ấy. 

Khóe miệng cong lên hết sức có thể, nở một nụ cười nhân từ.

Đuôi mắt cũng tạo nên một đường cong mềm mại, còn vòng tay thì mở rộng hướng về phía các môn đồ.

Trông ngài ấy bây giờ như là hiện thân của Phật Tổ vậy.

“Chưởng, chưởng môn nhân?”

“Mời người vào ạ! Chưởng môn nhân!”

Huyền Tông chậm rãi gật đầu rồi bước vào trong.

“Ha ha ha ha. Các con vất vả nhiều rồi. Thật sự đã vất vả nhiều rồi!”

Sau đó ngài ấy xoa đầu người đứng gần nhất, Chiêu Kiệt.

Bạch Thiên nở nụ cười cay đắng.

Hắn đã gặp Huyền Tông rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy ngài ấy vui vẻ và hạnh phúc đến vậy.

‘Cũng phải thôi.’

Trước đại hội võ lâm, ngài ấy đã được mời đến nơi mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia, và còn có cả chưởng môn nhân của tất cả những danh môn trong thiên hạ tụ họp cùng nhau.

Rồi ở giữa đài tỉ võ, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến khí thế và sức mạnh mà các môn đồ Hoa Sơn thể hiện.

Ngài ấy vui như có thể phi thăng thành tiên ngay lập tức thì cũng không có gì là lạ.

“Tổ tiên chúng ta sẽ tự hào biết bao nếu như chứng kiến chuyện này! Haha. Hahahaha.”

Huyền Tông khẽ nhắm mắt.

Tất cả các môn đồ cũng lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ ấy.

“Này, đừng có ngáng đường rồi tỏ ra cái vẻ khổ sở đó nữa, mà hãy xem cái này đi!”

Lần này thì Huyền Linh thật sự đã bước vào.

Trước ngực ngài ấy đang giữ rất nhiều chiếc giỏ được xếp chồng lên nhau.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp đó Huyền Tông bật hỏi.

“Tất cả những thứ này là gì?”

“Cơm. Cơm đấy”

“Cơm? Sao lại là cơm?”

“À, tất nhiên là cơm chỉ dành cho lũ trẻ rồi!”

Huyền Tông cau mày trước câu trả lời của Huyền Linh.

“Thiếu Lâm Tự không cung cấp đồ ăn sao?”

“Chậc chậc chậc!”

Huyền Linh nhìn Huyền Tông rồi cười lớn.

“Nhà ăn ở đó ngoài cung cấp rễ cỏ ra thì còn có thứ gì hay ho đâu chứ, ăn mấy thứ đó thì lấy sức đâu ra mà đánh nhau hả!”

Huyền Linh đặt những chiếc giỏ lên bàn rồi tháo dần lớp vải phủ bên trên.

Sau đó thì nào là thịt gà nướng cay, thịt lợn hấp được xếp đầy cả giỏ xuất hiện.

“Phải ăn thịt thì mới có sức chứ, thịt đó! Sao lại cho những đệ tử quý giá của chúng ta ăn cỏ được chứ!”

Huyền Tông mở to mắt rồi hỏi lại.

“Thịt, Thịt sao?”

“Vâng!”

“Đệ, đệ bảo chúng ta ăn thịt ở Thiếu, Thiếu Lâm Tự á?”

Huyền Linh nghe câu hỏi của Huyền Tông thì lạnh nhạt đáp lại.

‘Thì sao chứ. Bọn chúng mới tu mà, chúng ta có tu đâu?”

‘Không, ý ta dù có như thế thì……”

Huyền Tông không ngờ rằng trên đời này lại có người tìm thịt ở chùa cơ đấy.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Và tên đó lại còn là sư đệ của ông nữa.

Huyền Linh không nói nhiều mà bắt đầu gọi lũ trẻ rồi dọn thịt ra bàn.

“Nào, tới ăn đi nào! Phải ăn mới có sức chứ, mấy cái đứa đáng yêu này!”

“Chúng con sẽ ăn thật ngon miệng ạ!”

“Đa tạ trưởng lão!”

“Tới đây, tới đây nào. Haha”

Huyền Linh đã rất hài lòng và vui vẻ khi nhìn thấy hình ảnh các môn đồ được ăn ngon miệng.

Tất nhiên, nếu người khác nhìn vào thì chỉ thấy mỗi khung cảnh bọn chúng ăn ngấu nghiến, nhưng trong mắt Huyền Linh thì lại thấy chúng đáng yêu như những chú gà con đang mổ thóc vậy.

“Thanh Minh! Thanh Minh đâu rồi? Thấy rồi! Thì ra là ở đó!”

Ông ấy chạy đến gọi Thanh Minh đang ngủ gật trong một xó, rồi vỗ vỗ lưng hắn đầy tình cảm.

“Thanh Minh à, có thịt kìa! Dậy ăn nhanh đi!”

“Thịt á!”

Thanh Minh ngay lập tức mở to mắt!

“Đúng vậy, đúng vậy. Ta biết các con đã khổ sở biết dường nào khi chỉ được ăn rễ cây ngọn cỏ. Vậy nên từ nay về sau ta sẽ tìm thịt đến cho các con!”

Tất cả đều trông rất hạnh phúc.

Huyền Tông cứ ngồi lẩm nhẩm cái gì đó.

“......Thực sự như vậy sẽ không sao chứ?”

“Gì, sao gì chứ? Nếu oan ức quá thì bảo bọn chúng thắng đi!”

“......”

Huyền Linh thì ngồi xoa đầu Thanh Minh, kẻ đang ăn ngấu nghiến như hổ đói.

“Ngày mai lại tiếp tục phát huy chứ?”

“Người ừng o ạ. Úng on ẽ ố ắng.” (Người đừng lo ạ. Chúng con sẽ cố gắng)

“Ừ, có vậy chứ. Cái đầu! Đúng vậy. Hahahahaha!”

Huyền Tông ngay lúc đó cũng bật cười một cách sảng khoái.

‘Bây giờ thì ta cũng không rõ nữa.’

Ừm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Đúng chứ?

 

Theo ý các "con nghiện của Hoa Sơn Trại", 11h đêm nay sẽ có chap thứ 5 với giá "đột biến". Chương này tương đương với chương vào 11h trưa ngày mai, và 11h trưa mai sẽ về lại giá như bình thường nhé!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương