Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 264 Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 264. Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (4)

 

“Chính là chỗ này.”

“Đa tạ, đa tạ.”

“Không có gì. Vậy các vị hãy yên tâm nghỉ ngơi nhé. Khoảng buổi tối lịch trình sẽ được thông báo, nhưng có lẽ ngày mai Phương trượng sẽ tổ chức một buổi nghị sự. Vậy nếu có gì bất tiện các vị cứ nói trực tiếp với tiểu tăng nhé.”

“Ta hiểu rồi.”

“Được, vậy tại hạ xin phép.”

Đệ tử Thiếu Lâm chắp tay cúi chào rồi lui ra ngoài.

Đệ tử Thiếu Lâm vừa đi khuất, các môn đồ của Hoa Sơn đã bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh.

“Bọn họ chuẩn bị riêng một cái khách sảnh luôn cơ.”

“Có vẻ như những người nhận được Thiệp Kim sắc sẽ được bố trí khách sảnh riêng. Còn những ai nhận được Thiệp Ngân sắc thì sẽ ở chung trong một khu nhà khác.”

Vân Kiếm gật đầu đồng tình với Huyền Linh.

Nhờ công Thanh Minh làm mình làm mẩy đòi Thiệp Kim sắc nên bọn họ mới tránh được mấy chuyện hỗn tạp kia.

Nếu vào ở chung với các môn phái khác trong khách sảnh lớn thể nào cũng sẽ có rất nhiều chuyện phải để ý.

“Nhưng Thiếu Lâm rốt cuộc vẫn là Thiếu Lâm.”

“Đúng vậy. Tiếp nhận cùng một lúc nhiều người như thế này đâu phải là chuyện dễ dàng gì, vậy mà bọn họ lại chuẩn bị hẳn một khách sảnh như thế này. Không tưởng tượng nổi họ có bao nhiêu điện các với điện thờ Phật luôn đấy.”

Chỉ trong hôm nay thôi mà đã phải cảm thán mấy lần trước tài lực của Thiếu Lâm rồi.

“Nghe nói các chưởng môn nhân dự định ngày mai sẽ tổ chức nghị sự, còn đại hội chắc sẽ bắt đầu từ ngày kia.”

“Chắc là vậy. Thật ra đại hội tỉ võ mới là sự kiện quan trọng nhất, nhưng hình thức chính thì vẫn là Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ, nên cũng phải tổ chức làm sao cho ra dáng chứ.”

Huyền Tông nở một nụ cười chua chát.

Thật ra cái gọi là hình thức nói chung cũng chẳng có giá trị gì, nhưng nó vẫn là vỏ bọc hữu dụng cho phần trọng tâm ở bên trong.

Huyền Tông dĩ nhiên cũng phải góp sức tỉa tót phần vỏ bọc đó sao cho thật đẹp đẽ chứ.

‘Phải như vậy thì dáng vẻ hoạt bát của mấy đứa trẻ mới càng thêm nổi bật được.’

Hắn cứ tưởng rằng khi đến đây, khí thế của bọn trẻ sẽ bị đè nén, nhưng có vẻ không phải như thế…

‘Không, trái lại còn có chút ngạo nghễ nữa?’

Nhìn bộ dạng của mấy đứa trẻ không khác gì sơn tặc đến cướp hòm công đức, Huyền Tông vừa cảm thấy hài lòng, vừa buồn rầu khôn nguôi.

“Huyền Linh.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Đệ giúp ta cho bọn trẻ tháo dỡ hành trang ra rồi nghỉ ngơi đi. Ta phải đi một vòng xem sao.”

“Vâng, chưởng môn nhân. Huynh đừng lo.”

Huyền Tông vừa bước ra ngoài, Huyền Linh liền nhìn bọn trẻ rồi nói.

“Các con về phòng tháo hành trang ra đi. Trước khi ăn tối chúng ta sẽ dành thời gian nghỉ ngơi. Đổi lại, các con không được gây chuyện đâu đấy. Bạch Thiên! Nhuận Tông!”

“Vâng, thưa trưởng lão.”

“Trưởng lão nói đi ạ!”

Huyền Linh vừa nhìn Bạch Thiên và Nhuận Tông bước lên phía trước, vừa mạnh mẽ nói.

“Các con là đại sư huynh của mỗi thế hệ môn đồ!”

“Vâng!”

“Đừng rời mắt khỏi Thanh Minh một giây nào cả!”

“……”

Hả…

À, vâng…

Đó là nhiệm vụ hết sức quan trọng.

Nghe đến đó, Thanh Minh trợn mắt lên hỏi.

“Con có làm gì đâu?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Thanh Minh à.”

“Dạ?”

Huyền Linh cười tủm tỉm.

“Mặc dù ta tin rất tin tưởng con, nhưng đây không phải là nơi để gây chuyện, ở đây phải biết nghĩ đến thể diện. Con nhất định phải ghi nhớ điều này và không được bày trò gì đâu đấy.”

“Ầy, trưởng lão. Con có phải trẻ con đâu.”

“Nếu là trẻ con thì ta đâu có lo.”

Vấn đề là nó không phải trẻ con. Trẻ con thì gây được bao nhiêu chuyện đâu chứ?

Vì Thanh Minh không phải là trẻ con nên mới đáng lo đấy.

“Dù sao thì tất cả những người đứng đầu của các môn phái đều đang có mặt ở đây, cả các môn đồ nhiệt huyết hừng hực của mỗi môn phái cũng đang tập trung rất đông đảo. Vậy nên tất cả phải đặc biệt lưu ý, không được để xảy ra vấn đề gì cả. Có rõ chưa?”

“Vâng, thưa trưởng lão!”

“Được rồi.”

Huyền Linh gật gật đầu xách tay nải lên. Hắn cũng cần có thời gian sắp xếp hành trang nữa.

“Vân Kiếm, con cũng chọn phòng đi.”

“Vâng.”

Các bậc trưởng bối vừa đi lên tầng hai, bọn trẻ còn lại cũng từng người từng người nhặt tay nải của mình lên.

Trong lúc đi tìm phòng trống, cả bọn không ngừng liến thoắng.

“Đường đến đây có hơi ồn ào náo nhiệt vậy mà nơi đặt khách sảnh này lại yên tĩnh nhỉ?”

“Vì họ đã ngăn khách hành hương ra vào rồi đấy. Không vậy thì ở đây cũng lắm tên dữ dằn rồi, để người ngoài tự do ra vào không phải càng thêm phức tạp sao?”

“Cũng đúng nhỉ?”

“Ây gu, nên phải cẩn thận đấy. Có thấy ánh mắt của mấy tên lúc nãy chúng ta chạm mặt không? Cứ long lên sòng sọc ấy…”

Bạch Thiên nãy giờ ở phía sau lắng nghe bỗng dưng nhìn bọn họ với vẻ mặt bàng hoàng.

‘Bộ bọn chúng không biết bản thân mình trông như thế nào hả?’

Con người cần phải có đối tượng so sánh để biết được tình trạng của bản thân mình.

Có vẻ như các môn đồ của Hoa Sơn bị nhốt ở trên núi, suốt ngày chỉ có tu luyện kiếm pháp nên họ đã không còn nhận thức được rằng bản thân trông cũng hung ác không kém rồi.

Đúng là ngây thơ quá rồi.

Rõ ràng là những người khác đang dần dần tránh né bọn họ, nhưng vấn đề là họ lại hoàn toàn không tự ý thức được rằng lý do chính là bản thân mình.

Sau khi tháo dỡ bớt hành trang ra, các môn đồ của Hoa Sơn lại tập trung xuống phòng khách ở tầng một.

“Có vẻ như hai vị trưởng lão và Vân Kiếm sư thúc đã đi vắng rồi.”

Nghe Bạch Thương nói vậy, Bạch Thiên nghi ngờ hỏi lại.

“Họ đi đâu vậy?’

“Đệ cũng không biết nữa…”

Đúng lúc đó, Thanh Minh như quỷ ma đột nhiên lên tiếng.

“Đi thôi.”

“Gì cơ?”

“Phải đi ra ngoài thử chứ!”

Gương mặt Bạch Thiên bỗng trở nên méo mó.

“Con đang nói cái gì vậy? Không nghe lời trưởng lão nói hả?”

“Trưởng lão nói gì cơ?”

“Trưởng lão đã nói không được gây chuyện còn gì?”

“Chậc chậc. Vậy mới nói làm người là phải biết nghe và hiểu đúng ý mới được. Trưởng lão đã nói gì nào?”

“Hửm?”

Bạch Thiên nghiêng đầu.

“Là không được rời mắt khỏi con và không được gây chuyện đúng không?”

“Đúng vậy! Cũng biết lắng nghe đấy chứ!”

“Trưởng lão có nói là không được đi ra ngoài không?”

“…Hả?”

Ủa?

Nếu vậy thì…?

“Chậc chậc chậc chậc.”

Thanh Minh tặc lưỡi rồi lại phê bình Bạch Thiên.

“Lắng nghe và hiểu chính xác lời của trưởng bối là một phẩm chất cần thiết để trở thành một môn đồ tốt đấy. Sư thúc vẫn còn phải cải thiện nhiều lắm.”

Tên tiểu tử này?

Bạch Thiên yên lặng đảo mắt. Không ngờ hắn lại nghe câu “phẩm chất của một môn đồ tốt” từ chính miệng của tên tiểu tử này chứ không phải người nào khác. Còn điều gì hổ thẹn hơn được nữa chứ?

“Nói chung là không được?”

“Hả?”

“Ta bảo không được ra ngoài! Đừng có mà nằm mơ.”

Nghe thấy lời nói dứt khoát đó, ánh mắt Thanh Minh làm ra vẻ đáng thương.

“Sư thúc.”

“Muốn gì? Ta đã bảo là không rồi mà?”

“Thôi mà. Thôi mà. Sư thúc, sư thúc nghe ta nói đã.”

“……”

“Sư thúc xem. Nơi này là Thiếu Lâm Tự đó.”

“Đúng vậy.”

“Bao giờ chúng ta mới được quay lại Thiếu Lâm Tự nữa chứ? Biết không chừng đây là lần cuối cùng chúng ta được nhìn thấy đấy. Vậy mà lại không được ra ngoài thăm thú, cứ ở trong khách sảnh này đi qua đi lại nhìn bốn bức tường thôi á?”

“……”

Ánh mắt Bạch Thiên hơi dao động.

“Sư thúc thử nghĩ đi. Vậy cũng được luôn hả?”

Xung quanh bắt đầu xôn xao.

“Cũng đúng, đã đến Thiếu Lâm Tự rồi mà…”

“Lúc nãy hình như các môn phái khác đều đã đi tham quan Thiếu Lâm Tự hết cả rồi ấy.”

“Suốt ngày chôn chân ở Hoa Sơn có khác gì địa ngục đâu… Vậy mà tới đây rồi vẫn phải đi qua đi lại nhìn bốn bức tường. Chuyện này đúng là tàn nhẫn.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bạch Thiên như gà mắc tóc không nói được lời nào.

Với Thanh Minh thì hắn không chắc, nhưng làm vậy thì đúng là có hơi quá đáng với các môn đồ khác rồi.

Đúng lúc đó, Thanh Minh bắt đầu lươn lẹo dụ dỗ Bạch Thiên.

“Sư thúc thử nghĩ đi. Sống chết gì sư thúc cũng phải bám dính lấy ta mà. Thế nên nếu ta vẫn tiếp tục ở đây thì sư thúc cũng sẽ phải ở đây cùng ta thôi.”

Rùng mình.

Ánh mắt của Bạch Thiên dao động mạnh mẽ.

“Ta muốn đi tham quan, thật sự muốn đi tham quan mà. Để xem Thiếu Lâm như thế nào, Thiếu Lâm Tự tuyệt vời ra sao? Đi ra ngoài thăm thú một chút rồi về thì có gì to tát đâu nhỉ? Đúng không?”

‘Tên tiểu tử này!’

Vấn đề là lời nó nói không sai.

Bạch Thiên cũng là con người thôi, sao có thể không để tâm được?

Đã đến Thiếu Lâm, nơi được gọi là Thái Tinh Bắc Đẩu của giang hồ mà lại không được đi tham quan thăm thú, thế thì có khác gì tra tấn đâu chứ.

“Sư thúc. Ta không gây chuyện là được chứ gì? Đúng không? Sư thúc nghĩ kỹ đi. Sư thúc cứ dính chặt lấy ta thì có chuyện gì xảy ra được chứ?”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đứng phía sau bàn tán.

“Có vẻ sắp được rồi nhỉ?”

“Sư thúc đang nhịp chân rồi kìa?”

Lúc Bạch Thiên sắp bị lời ngon ngọt thuyết phục, thì Thanh Minh lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt hắn. Cảm giác cứ như cái đuôi cáo ở sau mông của Thanh Minh cứ nhẹ nhàng ve vẩy vậy.

“…Đổi lại, tuyệt đối không được gây chuyện đâu đấy.”

“Hehe. Đương nhiên rồi.”

“Hừm.”

Cảm giác cứ như vừa mới bị lừa vậy…

‘Dù sao thì không có các trưởng lão, mình cũng không đủ khả năng để bắt tụi nó ở yên trong này được.’

Thà là như vậy, rồi thay vì để bọn chúng thoải mái làm những chuyện chúng muốn, thì cứ kiểm soát chúng một cách vừa phải sẽ tốt hơn.

Bạch Thiên vừa tự trấn an bản thân như thế, vừa đứng dậy khỏi chỗ.

Rồi hắn quay đầu lại nhìn bọn trẻ.

“Đổi lại, tất cả phải đi cùng nhau.”

“Ể? Sao tự nhiên lại…”

Bạch Thiên quay sang nhìn Thanh Minh.

“Mình ta không cản nổi con.”

“……”

Tất cả cùng nhìn Thanh Minh, đồng loạt gật đầu.

“Vậy nên bắt buộc tất cả phải đi cùng nhau! Phản đối vô hiệu!”

Nhìn qua thì quyết định có đó có vẻ đúng đắn đấy.

Nhưng lúc này Bạch Thiên vẫn hoàn toàn không thể lường trước được.

Quyết định đúng đắn ấy là sai lầm đến mức nào.

“Ồ ồ. Cổ kính ghê.”

“Điện các đó chắc cũng phải được vài trăm năm tuổi rồi ấy nhỉ?”

Các môn đồ của Hoa Sơn bắt đầu lũ lượt kéo nhau đi đến chỗ này chỗ kia. Cũng may khuôn viên chỗ này khác với các sơn môn nơi khách hành hương điên cuồng kéo đến, không quá đông đúc phức tạp.

Đập vào mắt là hình ảnh các đệ tử Thiếu Lâm bận rộn đi đi lại lại chỗ này chỗ kia, ngoài ra cũng chỉ có vài môn đồ của các môn phái khác cũng đang đi thăm thú cảnh quan bên  trong Thiếu Lâm Tự như các môn đồ của Hoa Sơn thôi.

“Sư huynh! Đằng kia có tượng Phật kìa!”

“Mấy đứa! Đây là tượng Phật bằng đá đấy!”

“Tượng Phật bằng đá thì cũng là tượng Phật thôi mà! Có gì khác biệt đâu?”

“Khác chứ!”

Bạch Thiên nhìn đám môn đồ Hoa Sơn đang phấn khích làm ồn ào náo loạn thì chỉ biết nở một nụ cười.

‘Xấu hổ quá.’

May là xung quanh không có người. Hắn không muốn ai nhìn thấy tình cảnh này cả.

Bạch Thiên là người luôn tự hào về Hoa Sơn hơn bất kỳ ai trên thế gian này… Nhưng ngọc thì cũng có tỳ vết, việc hắn không muốn để ai nhìn thấy tỳ vết đó cũng là nhân chi thường tình thôi mà.

“Chùa gì mà rộng thế nhỉ? Muốn đi hết chỗ này chắc tốn cũng kha khá thời gian đấy.”

Hoa Sơn cũng rộng mà, mấy đứa à.

Sao phải khoa trương như thế?

“Hểểể. Điện các kia chắc chứa được cả trăm người ấy nhỉ?”

Hoa Sơn cũng có điện các to cỡ đó mà.

Mấy đứa à, làm ơn bình tĩnh lại đi.

Bạch Thiên thở dài một hơi.

‘Được rồi. Cũng đáng để cảm thán mà.’

Thật ra thì không phải bọn họ ngạc nhiên về quy mô của Thiếu Lâm Tự mà phản ứng như vậy. Mà là vì đây là lần đầu tiên họ rời khỏi Hoa Sơn đi đến một môn phái khác nên mới cảm thấy thú vị thôi.

Có khi nhìn thấy con mèo đi ngang qua bọn họ cũng sẵn sàng tỏ vẻ ngạc nhiên luôn đấy.

Nhưng hình như có vài người lại cảm thấy bộ dạng đó của bọn họ đúng là lố bịch.

“Bọn đó là ai vậy?”

“Chắc là một lũ nhà quê?”

Nghe giọng nói của ai đó lọt vào tai, các môn đồ của Hoa Sơn đồng loạt quay đầu lại.

“Hửm?”

Không ngờ rằng lời bàn tán xì xào đó lại đến tai tất cả các môn đồ Hoa Sơn, mấy tên vừa mới bình phẩm bọn họ là lũ nhà quê giật mình ngậm chặt miệng.

Bạch Thiên cười tủm tỉm.

‘Bọn chúng nghĩ vậy cũng đúng mà.’

Ngay lúc hắn đang nghĩ dù sao cũng không có gì to tát, cứ cho qua là được rồi.

“…Hoa Sơn?”

Nhìn thấy họa tiết hoa mai thêu trên ngực áo, mấy tên kia liền bày ra biểu cảm kỳ lạ. Và rồi biểu cảm đó nhanh chóng biến thành nụ cười chế giễu.

“Cứ tưởng là ai, hóa ra là Hoa Sơn. Lẽ nào Hoa Sơn cũng nhận được thiệp mời sao? Nghe người ta nói Thiếu Lâm đại từ đại bi, quả thật không sai nhỉ?”

Bạch Thương lặng người nhìn cả hai bọn chúng.

“Mấy đứa đó là ai vậy?”

“Hả? Sư, sư huynh. Bọn chúng…”

“Hửm?”

Bạch Thương nheo mắt.

‘Ơ?’

Đập vào mắt hắn là hoa văn hình ngọn sóng thêu trên ngực phải của bọn chúng.

Hoa văn hình ba ngọn sóng được thêu bằng màu xanh dương.

Khắp cả thiên hạ chỉ có một môn phái dùng họa tiết đó làm biểu tượng thôi.

“Tam Ba Lãng! Hải Nam phái!”

Nghe đến Hải Nam phái, nét mặt của các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt trở nên cứng đờ.

Dù ai nói gì đi nữa thì môn phái mà các môn đồ Hoa Sơn ghét nhất trên thế gian này vẫn là Tông Nam.

Nhưng môn phái mà các môn đồ Hoa Sơn muốn thắng nhất trên thế gian này lại là môn phái khác.

Đó chính là Hải Nam phái.

“Hửm? Biểu cảm của mọi người làm sao vậy?”

Thanh Minh nghiêng đầu khó hiểu, Bạch Thiên không quay lại nhìn mà chỉ nói.

“Là Hải Nam.”

“Thì sao?”

“Hải Nam của Cửu Phái Nhất Bang.”

“Cửu Phái Nhất… Hải Nam thuộc Cửu Phái Nhất Bang á?”

Bạch Thiên gật đầu.

“Sau khi Hoa Sơn lụi bại, Hải Nam chính là môn phái mới bước chân vào hàng ngũ Cửu Phái Nhất Bang.”

“Hể?”

Nói mới nhớ hình như hắn đã từng nghe qua chuyện này rồi. Căn bản là hắn cũng chẳng quan tâm nên đã xóa hết chuyện đó ra khỏi đầu rồi.

Nhưng nghĩ lại thì các môn đồ phản ứng như vậy cũng là dễ hiểu. Vì chỉ mỗi sự tồn tại của Hải Nam thôi cũng đủ gợi lại hiện thực của Hoa Sơn rồi.

‘Chậc. Bận tâm làm gì mấy chuyện như thế.’

Nếu tự mình khôi phục lại được sức mạnh thì muốn quay về vị trí đó lúc nào chẳng được, có cần phải xem nhau như kẻ thù như thế này…

Vừa lúc đó.

“Gì thế? Có chuyện gì vậy?”

“Này! Đi gọi hết mấy đứa kia lại đây!”

Các môn đồ của Hải Nam thấy vài chục người đứng tụ tập trước mặt các đồng môn của mình thì bắt đầu kéo nhau ùa tới.

“Hả?”

Và rồi chỉ trong chớp mắt, tình thế trở thành hai bên đối đầu.

Nét mặt của Bạch Thiên bắt đầu hốt hoảng.

‘Ơ? Cứ thế này thì không ổn đâu…?’

Trưởng lão đã dặn không được gây chuyện. Chưởng môn nhân cũng đã nói như thế.

Mặc dù chuyện có đi hơi xa so với dự kiến, nhưng bằng mọi giá phải tìm cách giải quyết êm đẹp mới được.

Thế nhưng các môn đồ của Hải Nam phái đã bắt đầu xầm xì bàn tán.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đại sư huynh, là lũ người Hoa Sơn.”

“Gì cơ?”

Tên được gọi là đại sư huynh dùng ánh mắt sắc như kiếm nhìn về phía này.

Bạch Thiên khẽ thở ra một hơi.

‘Sao các ngươi lại nhìn bọn ta như vậy?’

Người nên tức giận lẽ ra phải là bọn ta chứ. Đã cướp mất vị trí của người khác rồi, có cần phải tỏ thái độ thù địch đến vậy không?

Dù gì thì chuyện cũng đã rồi.

“Hân hạnh được diện kiến. Tại hạ là đệ tử đời…”

“Cái môn phái suy tàn này bò tới tận đây để kiếm ăn đó hả?”

“…Thứ hai… Hả? Tên kia? Này, ngươi bước ra đây.”

Bạch Thiên nổi trận lôi đình, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vội vã chạy tới đưa tay lên giữ lấy hai bên vai của hắn.

“Sư thúc.”

“Ôi ôi ôi.”

“Hừừừ.”

Bạch Thiên tức giận thở dài một hơi trước sự ngăn cản của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

Nhưng hình như mấy tên kia không có ý định ngừng lại.

“Nếu bị đuổi ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang thì dù có phải chịu nhục mà tháo danh bài của môn phái xuống cũng là chưa đủ đâu, thế mà lại không biết xấu hổ lết tới tận đây nữa. Hoa Sơn vang danh thiên hạ một thời sao lại rơi vào hoàn cảnh này vậy?”

“Hahahahaha!”

“Đừng nói vậy mà, sư huynh. Không thế thì bọn chúng cũng sắp chết đói tới nơi rồi, nghe có cơm chùa thì lại chẳng thèm tới chảy nước miếng?”

“Nhà ăn ở đằng kia kìa. Đến đó mau đi. Chắc cũng còn thừa chút cơm nguội đấy!”

Cả người Bạch Thiên run lên bần bật.

Đây không phải run do tức giận.

Đúng là lời nói của bọn chúng đã vượt quá giới hạn, nhưng Bạch Thiên đã giận tới mức này thì… À không phải. Lúc nãy hắn có tức giận một chút thôi, nhưng dù sao thì mức độ này vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Vấn đề là…

“Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia?”

Ở đây có một tên tiểu tử không có đủ kiên nhẫn để nhẫn nhịn mấy lời đó đâu.

Đã vậy nó còn là tên tiểu tử nguy hiểm nhất nữa.

Bạch Thiên từ từ quay đầu lại. Quả nhiên là Thanh Minh, ánh mắt hắn như một kẻ điên cuồng, liên tục đảo qua đảo lại.

“…Tha, Thanh Minh.”

Thanh Minh bật cười, hắn thè lưỡi liếm môi.

“Sư thúc đừng lo. Ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện.”

“Phải rồi. Con nhẫn nhịn một chút đi.”

“Nhưng mà.”

“…Hả?”

“Sư môn vừa bị sỉ nhục như vậy, kẻ nào nhẫn nhịn thì làm gì còn tư cách ăn cơm của Hoa Sơn nữa?”

“……”

“Mấy thằng khốn đó vừa mới lăng mạ Hoa Sơn đấy?”

“……”

Bạch Thiên từ từ quay đầu nhìn về phía trước.

Nhưng không hiểu vì sao đột nhiên hắn cũng nghiêng đầu qua bẻ khớp cổ răng rắc giống như Thanh Minh vậy.

“Ê.”

“Hửm?”

Nghe thấy tiếng của Bạch Thiên, cả đám môn đồ của Hải Nam đều nhất tề hướng mắt về phía hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Tên Hải Nam nhà quê nào dám thở ra cái câu vừa rồi đấy hả?”

“…Tên kia?”

“Ngươi bị điên rồi hả?”

“Đủ rồi.”

Bạch Thiên xua tay.

“Đừng gây chuyện vô ích nữa. Gây náo loạn ở đây chẳng có ích lợi gì cho cả hai bên cả.”

Nhuận Tông và Chiêu kiệt thở phào một hơi.

Đúng vậy, quả nhiên là Bạch Thiên sư thúc……

Đúng lúc đó.

Xoẹt!

Bạch Thiên rút thanh kiếm đang đeo bên thắt lưng ra khỏi vỏ rồi cắm nó xuống đất.

“Vậy nên tên nào thấy bất mãn thì bước ra đây. Ta cho tên đó bò về đảo Hải Nam luôn.”

“……”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhìn nhau.

…Cũng phải, nghĩ lại thì cái tên vô lại kia đúng là mất trí rồi.

Vì những chuyện trong quá khứ nên ai cũng quên bẵng đi cả…

Hai người họ dần dần nhận ra một sự thật hết sức mới mẻ.

 

Tình hình là nhận góp ý từ các bạn độc giả, bọn mình đã so sánh lại hán tự cùng tìm hiểu thêm và phát hiện 1 số thứ khá thú vị:

- Tác giả không rành về các môn phái, nên có 2 môn phái tác giả đã sử dụng tên địa danh để làm tên môn phái gồm:

+ Tông Nam (tiếng hàn), theo hán tự sẽ là Chung Nam, vấn đề ở đây theo vị trí địa lí ở Chapter 1 2 của webtoon, Chung Nam phái nằm ở Chung Nam Sơn, các tín đồ truyện trung chắc cũng không lạ với 1 môn phái to bự có địa bàn tại Chung Nam Sơn và theo Đạo Giáo đâu nhỉ? Chuẩn con mẹ nấu luôn! Đó chính là Toàn Chân Giáo!! Tông Nam Phái/Chung Nam Phái chính là Toàn Chân Giáo!!

+ Nam Hải phái/Hải Nam phái: môn phái sử dụng quyền kình có địa bàn hoạt động tại đảo Hải Nam chính là Hổ Hình Môn!!!

Vậy anh em muốn để tên thế nào? Theo tác giả, hay sửa lại cho chuẩn với bản đồ võ hiệp trung nguyên? Vào group Hội yêu thích Novel Hàn để tham gia vote nhé! Có hiệp lực vote bắt đầu từ t7 tuần này!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương