Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 256 Họ mở cái gì cơ? (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 256. “Họ mở cái gì cơ?” (1)

 

“Hừmmmm”

Người đời thường nói rằng “Trong phúc có họa trong họa có phúc”

Huyền Thương lúc này đang cảm thận rất sâu sắc câu nói này.

Phúc đến là một việc tốt. Những võ công tâm pháp những tưởng đã thất truyền tại Hoa Sơn giờ đây đã quay trở lại.

Đương nhiên không phải tất cả nhưng ngần này bí kíp cũng đã đủ để bọn họ xây dựng lại nền tảng võ học cho Hoa Sơn rồi.

Ngoại trừ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp được giải thích bằng đồ giải ra thì vẫn còn hơn 20 cuốn bí kíp mật tịch khác.

Hắn ta sung sướng đến mức có không ngủ cũng không thấy mệt, có không ăn cũng chẳng thấy đói.

Chỉ cần nhìn đống bí kíp trước mặt này thôi cũng khiến hắn ngất ngây hạnh phúc. Chẳng một mỹ tửu nào có thể khiến hắn say sưa như thế này cả.

Nhưng cái gọi là họa, cũng chính là từ những cuốn bí kíp này mà ra.

“Mai Hoa Kiếm thức....đầu tiên hãy bắt đầu từ thượng quyển!”

“Vâng!”

Các đệ tử Võ Các nhanh chóng nhận lấy Mai Hoa Kiếm Thức sau đó chạy về một phía.

“Thượng quyển có tất cả bao nhiêu?”

“Mười cuốn!”

“Được rồi! Ta sẽ bắt đầu ngay!”

“Vâng!”

Khi ấy, một đệ tử Võ Các khẽ nhìn Huyền Thương và cất lời.

“Nhưng mà....Các chủ không phải nên nghỉ ngơi một chút hay sao? Đã 4 ngày trôi qua rồi!”

“Hừm. Vẫn còn chưa làm được một nửa nữa. Ta làm sao có thể nghỉ ngơi được đây? Chưởng môn nhân sẽ cằn nhằn ta cho mà xem!”

“Cứ như thế này Các chủ sẽ kiệt sức mất. Đệ tử sẽ nói chuyện với chưởng môn nhân.”

“Nhưng vấn đề ở đây không phải là chuyện chưởng môn nhân cằn nhằn. Ta bây giờ sao có thể ngủ được chứ?”

Nhìn thấy những đường gân đỏ trong mắt Huyền Thương, tên đệ tử Võ Các vô thức gật đầu.

Vấn đề rất đơn giản.

Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã có được rất nhiều bí kíp trong tay. Vì vậy mà việc phân tích và phân loại là hoàn toàn cần thiết.

Tại sao lại phải làm những việc đó à?

Bình thường, một nơi được gọi là danh môn chính phái sẽ có hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm loại võ công tâm pháp khác nhau.

Chẳng phải Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm cũng đang lưu trữ Thất Thập Nhị Chủng Tuyệt Nghệ đó sao?

Một là do khả năng của con người có giới hạn. Nếu như có sở hữu hàng nghìn loại võ công thì việc thuần thục cả nghìn loại võ công đó cũng là việc không thể nào.

Vì vậy mà mỗi môn phái sẽ thiết lập nên một hệ thống các môn võ công cơ bản mà đệ tử phải học. Sau khi học xong cơ bản sẽ lựa chọn các môn võ công phù hợp với năng lực và tính cách của từng người để tu luyện.

Và việc Hoa Sơn cần làm lúc này chính là thiết lập nên hệ thống võ công mà bọn họ mới có được lần này. Đương nhiên Các chủ Võ Các Huyền Thương chính là người phải đảm nhận việc đó.

“Hừm. Chuyện này đến khi nào mới có thể kết thúc đây?”

Tất nhiên đây không phải là một việc dễ dàng.

Mặc dù việc nắm bắt nội dung của đống bí kíp này rồi thiết lập nên một hệ thống rất khó. Nhưng vấn đề lớn hơn chính là tiêu chuẩn của bí kíp này đã vượt qua giới hạn mà Huyền Thương có thể đảm nhận.

Tất cả đều là những môn võ công mới mà từ trước đến nay Huyền Thương chưa được tiếp xúc qua một lần nào.

 

Vậy mà giờ đây hắn phải phân loại đống bí kíp mà hắn đáng lẽ ra phải quấn vải quanh đầu để bắt đầu học ư? Lý nào lại được kia chứ?

Huyền Thương dùng hai tay chà xát gương mặt bản thân.

Ngay lúc đó.

“Thế nào rồi?”

Huyền Linh mở cánh cửa võ các bước vào nhìn chằm chằm vào Huyền Thương.

“Khó quá!”

“Đừng có tỏ ra thiểu não như vậy chứ? Sẽ chỉ khiến đầu óc mụ mị thêm mà thôi! Hãy nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục!”

“Ta làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi chứ? Có lẽ chưởng môn nhân giờ này cũng không thể nào ngủ được!”

“Chậc chậc chậc. Vậy thì chẳng phải huynh nên bỏ cái lòng tự trọng đó đi hay sao?”

“Lòng tự trọng?”

Huyền Linh gật đầu.

“Huynh cần gì phải đau đầu như vậy chứ? Chỉ cần gọi Thanh Minh đến là được còn gì?”

“Hả?”

Thanh Minh?

Sao lại nhắc đến Thanh Minh ở đây vậy?

“Thanh Minh ư.....?”

“Thanh Minh còn mạnh hơn cả huynh còn gì?”

“Ha?”

Huyền Thương ngậm chặt miệng không nói nên lời.

A....

Đúng là như vậy....nhưng mà....

Hắn không thể phủ nhận được câu nói đó.

Chẳng phải mất công suy nghĩ, hiện tại tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau Thanh Minh hiện tại chính là đệ nhất cao thủ tại Hoa Sơn này.

“Nhưng mà, đây là việc phân loại võ công của Hoa Sơn đấy. Vì vậy mà....”

“Sư huynh. Sư huynh. Hãy dừng nói những câu khiến người khác phải khó chịu nữa đi.”

“Hả?”

“Sư huynh cũng chẳng biết gì về những môn võ công này còn gì?!!!”

“Ơ?”

“Đây là việc đón nhận và tìm hiểu về một môn võ công mới đấy? Mấy lão già như chúng ta sẽ làm tốt chuyện như thế này sao? Hay là lũ nhỏ sẽ làm tốt hơn đây? Huynh đừng có mệt mỏi vô ích nữa. Hãy đến tìm Thanh Minh đi!”

Huyền Thương cười phá lên khi Huyền Linh cứ mở miệng ra là Thanh Minh và chỉ Thanh Minh.

“Haha. Thanh Minh cũng chẳng phải là cây gậy của yêu tinh. Tại sao cứ mỗi lần có chuyện gì là đệ lại đi tìm thằng bé vậy chứ?”

“Huynh đừng có mang gậy yêu tinh ra so sánh với thằng bé, huynh có gõ cái gậy đó suốt 100 ngày thì Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đồ giải cũng sẽ chẳng xuất hiện đâu?!!”

“Đúng là như vậy”

Nghĩ lại thì thật thần kỳ.

Thanh Minh hễ đụng tay đến cái gì thì Hoa Sơn lại phát triển với tốc độ không thể tin nổi. Nếu như so sánh Hoa Sơn bây giờ với 2 năm trước thôi, sự phát triển hiện tại đã đến mức Tang Điền Thương Hải.

“Vì vậy mà huynh đừng làm những chuyện vô ích nữa. Mau tìm tên tiểu tử Thanh Minh đến đây đi!”

“Phải tìm ư? Thanh Minh đã đi đâu rồi hả?”

“Đệ không nhìn thấy nó đâu cả. Hừm...rốt cuộc thằng bé đã đi đâu vậy? Đệ đã hầm cho nó một nồi canh cá chép rồi đấy chứ!”

Trời ạ, bớt nói chuyện ăn uống đi được không.

Cứ như vậy thì thằng bé sẽ lăn mất đấy.

Phần phật.

Tà áo của một ai đó đang bay phấp phới trong làn gió ấm.

Thanh Minh nằm dài trên mái hiên của Bạch Mai Viện thoải mái nghỉ ngơi.

“A, sống rồi!’

Thời gian qua hắn đã quá bận rộn. Kể từ sau khi bế quan tại Mai Hoa Động, hắn chưa từng được nghỉ ngơi một lần nào. Nam Dương, Thiểm Tây, Tứ Xuyên rồi cả Vân Nam nữa. Chẳng phải hắn đã đi khắp các vùng Trung Nguyên rồi hay sao?

‘Việc cần làm đều đã làm xong hết rồi!’

Hắn đã tạo ra Tiêu Tử Đan giúp bọn họ gia tăng nội công. Bí kíp võ công cũng đã giao tận tay. Thậm chí là dỗ dành (?) để nhóm Bạch Thiên có tinh thần tự giác luyện tập.

Những mục tiêu mà hắn đề ra khi quay lại Hoa Sơn đều đã được hoàn thành.

‘Ta có nên đi lãng du đâu đó chút không nhỉ?’

Luyện tập không phải lúc nào cũng nên thúc giục dồn ép. Đôi khi sự nghỉ ngơi phù hợp còn có hiệu quả hơn cả việc luyện tập quá sức gấp trăm lần.

Chỉ một tháng thôi....Không, chỉ cần 15 ngày mà thôi....

“Ơ?”

Ngay lúc ấy, một kẻ lạ mặt đang tiến về sơn môn lọt vào tầm nhìn của hắn ta.

Nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì kẻ đó hình như không phải là môn đồ Hoa Sơn phái.

“Ăn mày?”

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

Tại sao ăn mày lại đến Hoa Sơn nhỉ...mà khoan. Hình như hắn từng thấy tên ăn mày này ở đâu đó rồi thì phải.

“Hoa Sơn Thần Long!”

Tên ăn mày ấy đã phát hiện ra Thanh Minh đang nằm trên mái hiên rồi vội vàng chạy đến.

Mắt hắn ta cũng tốt thật đấy.

Phắt!

Lão ăn mày sử dụng khinh công, chỉ một động tác nhỏ hắn đã leo tót lên trên mái hiên. Sau khi xác nhận được khuôn mặt của Thanh Minh, lão ta nhăn nhó hét ầm lên.

“Cái tên tiểu tử này! Tại sao nhà ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy chứ?”

“Ai đấy?”

“Ha?”

Khuôn mặt của lão ăn mày bỏ bừng lên rồi chuyển dần sang màu đen.

“Trời ơi! Cái tên này! Ta đây! Hồng Đại Quang đây!!!!”

“Ờ.....thì sao....?”

Thanh Minh vẫn trưng ra bộ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hồng Đại Quang tức tối đấm bùm bụp vào ngực bản thân.

“Ta là Hồng Đại Quang - phân đà chủ phân đà Cái Bang tại Lạc Dương đây! Cái tên này! Nhà ngươi đi Vân Nam xong đánh mất não luôn rồi à?”

“Aaa. Là đại thúc ăn mày?”

“Phải! Ta là đại thúc ăn....mà đừng có gọi ta như vậy chứ cái tên tiểu tử này!!!”

Thanh Minh mừng rỡ nhìn Hồng Đại Quang.

Ở bên trong Kiếm Trủng, bọn họ đã thiết lập được mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp.

“Nhưng mà đại thúc đến đây có chuyện gì thế?”

“Thiếu hiệp không biết gì cả sao?”

“Chuyện gì cơ?”

“Hừm. Có vẻ như chưởng môn nhân chưa nói gì với thiếu hiệp rồi. Chẳng phải trước kia thiếu hiệp từng bảo ta lập phân đà tại Hoa Âm hay sao?”

“Ta chỉ yêu cầu một vài tên ăn mày túc trực tại đây thôi. Đâu có yêu cầu mở phân đà đâu nhỉ?”

“Một vài ăn mày túc trực chính là một phân đà đấy! Thế thiếu hiệp nghĩ phân đà của bọn ta trông như thế nào chứ? Chỉ cần lập một cái lều có mấy người ngồi đó ăn xin là thành phân đà rồi.”

Ơ.

Đúng là vậy.

“Rồi sao chứ?”

“Ta đã trở thành phân đà chủ của phân đà Cái Bang tại Hoa Âm rồi đấy!’

“Sao lại là lão?”

“Phản ứng kiểu gì thế này! Cái tên tiểu tử kia!! Nhà ngươi có biết là ta đã vất vả thế nào mới được cho phép không hả?”

Hồng Đại Quang vô cùng ấm ức nhưng Thanh Minh vẫn ném cái nhìn khó chịu về phía lão ta.

Hồng Đại Quang thì vô cùng tức giận vì vẻ mặt không có chút gì là vui mừng của Thanh Minh.

“Nhà ngươi phải vui lên chứ?!! Phải vui lên!!!!”

“Nhưng mà....sao lại.....mà chắc là ăn mày thì giống nhau hết thôi nhỉ?”

“Ta khác hoàn toàn với ăn mày bình thường đấy nhé! Nhìn vậy thôi nhưng bổn tọa là người ôm biết bao nhiêu kỳ vọng của Cái Bang đấy!!!”

“Chậc! Có vẻ như Cái Bang không còn nhân tài nữa rồi!!!”

“Hừmmmm”

Hồng Đại Quang run rẩy nắm đấm.

‘Không thể đánh tên tiểu tử này được!’

Đánh gì chứ, không bị đánh là may lắm rồi.

Hồng Đại Quang cũng là một người có máu mặt tại Cái Bang nhưng trước mặt tên quái vật này hắn không thể không giữ thái độ tôn kính được. Chẳng phải hắn chính là người đã bất phân thắng bại với trưởng lão Võ Đang bên trong Kiếm Trủng đó sao?

“Mà chuyện đó là thật à?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện nhà ngươi đánh thắng thái thượng trưởng lão Đường Môn ấy. Chuyện này khá là hoang đường nên ta đang muốn xác minh lại tính chân thực của nó ấy mà.”

“A, chuyện đó sao?”

“Đúng vậy! Là sự thật ư?”

Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang bằng khuôn mặt chán chường. Hắn đưa một tay ra phía trước rồi xòe bàn tay ra.

“Là sao?”

“Đúng là ăn mày thì thích ăn miễn phí. Nhưng đại thúc muốn thông tin từ ta thì phải cho ta thứ gì đó chứ? Rõ ràng đây cũng là một giao dịch cho đi và nhận lại kia mà?!”

“Cái tên tiểu tử trời đánh này! Bây giờ nhà ngươi đang vòi tiền của ăn mày đó ư?”

“Đại thúc cũng tiện quá nhỉ. Lúc thì làm ăn xin. Lúc lại muốn giao dịch thông tin. Làm một việc thôi. Đừng có 1 chân đạp hai thuyền rồi thay đổi bất cứ khi nào bản thân muốn như vậy!”

“Hừm”

Hồng Đại Quang khẽ rên rỉ. Sau đó hắn lôi ra một hồ lô nhỏ dắt ở thắt lưng đưa cho Thanh Minh.

“Đây nhé!”

“Gì thế này?”

“Nhà ngươi nhìn mà không biết sao. Rượu đấy!!!”

“Ta thích tiền cơ.”

“Nhà ngươi có kêu ta chết thì cũng chẳng có tiền đâu. Sau này nếu có cần thông tin từ Cái Bang là phải trả tiền đấy nhé?”

“Ầyy. Ai lại làm thế bao giờ chứ?  Hê hê.”

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thanh Minh, Hồng Đại Quang chỉ biết cảm thán.

‘Cái tên xảo trá!”

Khuôn mặt thì đúng là một đứa trẻ rồi, nhưng sao tính cách của hắn cứ như là một lão quái vật gian xảo vậy này?

“Không phải rượu đã dùng qua rồi đó chứ?”

“Hàng mới của người ta đấy!!!”

“Cảm ơn nha. Ta sẽ uống thật ngon!!!”

Thanh Minh ngay lập tức mở nắp chai rượu rồi tu ừng ực. Không biết là loại rượu đó ngon và sảng khoái đến mức nào mà khi hắn uống, người đứng bên là Hồng Đại Quang cũng phải nhỏ dãi thèm thuồng.

“Khà!! Ngon quá!!!”

“Hừm. Đạo sĩ kiểu gì thế không biết.....”

Hồng Đại Quang chớp ngay thời cớ tiếp tục câu chuyện.

“Rượu cũng đã uống rồi. Bây giờ nhà ngươi hãy nói sự thật cho ta biết đi.”

“Ừ thì đúng là ta đã đánh bại một lão già!”

“Thiên địa ơi!! Chuyện này là sự thật!”

Hồng Đại Quang kinh ngạc không chớp mắt nhìn Thanh Minh.

‘Cái tên tiểu tử này chui từ đâu ra vậy?’

Hắn đã luôn nghĩ Thanh Minh là một tên quái vật khi bất phân thắng bại với trưởng lão Võ Đang bên trong Kiếm Trủng. Nhưng hắn không thể ngờ được Thanh Minh lại có võ công cao cường đến mức đánh thắng được cả trưởng lão của Đường Môn.

Nếu như không phải chính miệng Thanh Minh nói ra, có lẽ Hồng Đại Quang thổi bay cái lỗ tai của tên ăn mày nào dám hỏi thông tin này.

‘Đã tận tai nghe rồi thì không lý nào lại không tin cả.’

Nhưng việc khiến Hồng Đại Quang kinh ngạc hơn chính là cái thái độ thản nhiên của Thanh Minh. Dường như đối với cái tên tiểu tử này, việc đánh bại trưởng lão của Đường Môn chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

‘Không biết chừng hắn cũng chẳng để tâm chuyện đó thật’

Chỉ có Hồng Đại Quang đã đang lo lắng không biết nên báo cáo với bề trên về chuyện này như thế nào mà thôi.

Ngay khi ấy, Thanh Minh cất giọng hỏi.

“Nhưng sao đại thúc lại đến đây thế?”

“A! Đúng rồi!”

Hồng Đại Quang dồn sức mạnh vào bờ vai ưỡn thẳng ngực

“Nhà ngươi nên cảm ơn ta đi là vừa. Bởi vì ta chuẩn bị mang đến một thông tin rất quan trọng đấy.”

“Ể?”

“Mặc dù Hoa Sơn cũng sẽ sớm biết thôi....”

“Mau nói đi. Đằng nào cũng không cho thêm tiền đâu.”

“Hừm”

Đúng là chẳng có góc nào đáng yêu cả.

Hồng Đại Quang càu nhàu rồi tiếp tục câu chuyện.

“Thiếu Lâm bắt đầu có động tĩnh rồi.”

“Thì sao?”

“Thì Thiếu Lâm bắt đầu có động tĩnh rồi chứ còn sao nữa?”

“Ơ?”

Thanh Minh tiếp tục trưng ra khuôn mặt ngây ngô hơn cả ban nãy. Hồng Đại Quang liên tục chớp chớp mắt như không thể tin được phản ứng của Thanh Minh lúc này.

“A....Vậy là Thiếu Lâm gần chết thời gian qua giờ đã có động tĩnh à?”

Cái tên tiểu tử này, vậy là hắn không hề hiểu được việc nói Thiếu Lâm có động tĩnh là có ý nghĩa gì....

Ngay khi Hồng Đại Quang định nói thêm gì đó thì Thanh Minh cất lời.

“Hình như sắp có gì đó sơ múi được thì phải?”

“Hả?”

“Lũ hòa thượng đó là thế mà. Bình thường thì tỏ ra rời xa thế tục lắm. Nhưng ngay khi đánh hơi thấy gì đó, bọn chúng sẽ xé toạc áo cà sa và lao đến như những con hổ đói.”

“Ha.”

Ánh mắt Hồng Đại Quang run rẩy.

Thiên hạ này chắc chỉ có mình tên tiểu tử này là dám nói về Thiếu Lâm như vậy mà thôi.

“Vậy rốt cuộc cái động tĩnh đó là gì chứ?”

“Họ sắp mở ra một đại hội.”

“Cái gì? Đại hội ư?”

Phải đến lúc đó Thanh Minh mới thể hiện sự quan tâm đến vấn đề mà Hồng Đại Quang đề cập đến.

“Có vẻ như họ chuẩn bị mở một đại hội võ lâm. Thiệp mời sẽ được gửi đi từ Tung Sơn.”

“Họ mở cái gì cơ?”

Ánh mắt thản nhiên của Thanh Minh lúc bấy giờ đã bắt đầu có sự khác biệt.

“Đại, đại hội....”

“Đại hội võ lâm?”

“Đúng vậy!”

“Là đại hội tỷ võ ý hả?”

“Đúng vậy!”

“Là đại hội mà tất cả Cửu Phái Nhất Bang sẽ tham gia đúng chứ?”

“Là đại hội do Thiếu Lâm mở ra đương nhiên là....”

Ngay khi đó, Thanh Minh lao vào nắm lấy cổ áo của Hồng Đại Quang.

Hồng Đại Quang sợ hãi run lên lẩy bẩy.

“Thiếu hiệp làm sao đấy?”

“Thiệp mời?”

“Hả?”

“Thiệp mời đâu?”

“Hả?”

Đôi mắt Thanh Minh đến lúc này đã mất đi toàn bộ lý trí.

“Ta hỏi cái thiệp mời tham gia cái đại hội võ lâm chó chết đó ở đâu hả??”

Tóm được các ngươi rồi! Mấy tên khốn!!!

Hãy đợi đấy!! Ta sẽ vặt sạch tóc của các người cho mà xem!!!!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương