Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 246 Đừng nói như vậy nữa! (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 246. Đừng nói như vậy nữa! (1)


 

“Tất cả đã hoàn tất!”

“Ô ô!”

Các trưởng lão Huyền tử kiệt sức ngồi thụp xuống phía sau.

Trên tấm lụa được trải trước mặt họ lúc này, những viên linh đan tử sắc đang được bày ra xếp đều đặn.

“A.......”

Huyền Tông nhìn thấy cảnh tượng đó cảm kích không nói nên lời.

“Thực sự là đã xong xuôi hết rồi sao?”

Vân Giác nhẹ nhàng gật đầu trước câu hỏi của Huyền Linh.

Khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của tất cả bọn họ không thể che dấu nổi niềm tự hào sung sướng trong lòng lúc này.

“Chúng ta đã làm được rồi. Mặc dù nó có hơi khác một chút so với Hỗn Nguyên Đan....”

Chắc chắn là vậy rồi.

Hỗn Nguyên Đan thì không có màu tử sắc như vậy.

“Nhưng con có thể chắc chắn rằng dược hiệu của những viên linh đan này còn hơn cả Hỗn Nguyên Đan không.”

“Ô!”

Đôi mắt đầy cảm kích của Huyền Thương nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Đan...à không không, là Tử Tiêu Đan.

Nhưng thế gian luôn có những người vẫn giữ được tỉnh táo trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

“Làm sao con biết được chuyện đó?”

“Dạ?”

Vân Giác quay đầu lại. Huyền Linh đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

“Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi làm sao con biết được hiệu quả của nó vậy? Linh đan không phải do con luyện chế ra, người hoàn thành cũng là Thanh Minh. Vậy tại sao con có thể chắc chắn như vậy về dược hiệu của những viên linh đan này chứ?”

“A....chuyện đó....”

Nhìn thấy biểu cảm lảng tránh của Vân Giác, Huyền Linh ngay lập tức nghi ngờ.

“Lẽ nào con....?”

Vân Giác bị bắt quả tang tại trận, hắn nghẹn ngào hét lên.

“Ôi trời ơi! Con chỉ nếm đúng một miếng bằng cái mắt kiến mà thôi! Nấu ăn cũng phải nếm thử kia mà. Có như vậy thì còn mới phán đoán được hiệu quả của nó chứ ạ?”

“Cái, tên mỏ khoét nhà ngươi!!!”

Đối với Thanh Minh, Huyền Linh luôn cư xử ôn hòa hiền từ như ông bụt. Nhưng với những người khác, Huyền Linh vẫn giống như trước kia, hắn là một trưởng đáng sợ nhất tại Hoa Sơn này.

Nhìn thấy ánh mắt hình mũi kiếm hướng về phía mình, Vân Giác bất giác co rúm lại.

Ngay sau đó, Huyền Tông bật cười rồi ngăn Huyền Linh lại.

“Vân Giác nói đúng mà?”

“Nhưng đâu nhất thiết phải là tên tiểu tử?”

“Được rồi. Đường chủ Y Dược Đường đã vất vả rất nhiều.”

“Chậc.”

Mặc dù vẫn còn rất khó chịu nhưng Huyền Linh không thể làm gì khác vì hắn không thể không nghe lời Huyền Tông.

Huyền Tông quay sang nhìn Vân Giác rồi cất giọng hỏi.

“Hiệu quả của linh đan thế nào?”

Vân Giác thở dài nhẹ nhõm rồi cung kính trả lời chưởng môn nhân.

“Mặc dù mới chỉ thử một lượng nhỏ nên con không thể đưa ra phán đoán được. Nhưng có thể thấy rằng, rõ ràng là dược hiệu của nó không thua kém gì Hỗn Nguyên Đan cả. Nếu như được ăn một viên trọn vẹn con có thể đưa ra kết luận chính xác. hay là để con nếm thử thêm....”

“Hahaha. Chúng ta đã hoàn thành xong rồi mà. Biết trước cũng có thể thay đổi được gì đâu kia chứ?”

“Không, chỉ nếm thử một viên thôi thì....”

“Hahaha”

“Chậc”

Huyền Tông chỉ cười mà không trả lời.

Điều đó có nghĩa là sẽ không có chuyện hắn cho Vân Giác một viên linh đan nào nữa.

Vân Giác thèm thuồng tiếc nuối.

“Phải....Nhưng đan hoàn trông có vẻ nhỏ hơn Hỗn Nguyên Đan thì phải.”

“Chúng ta phải chia cho nhiều đệ tử như vậy, đương nhiên là phải nhỏ hơn rồi.”

“Hừm. Vậy sao?”

“Số lượng Tử Mộc Thảo mà chúng ta tìm được khá ít. Không những vậy, việc tìm các nguyên liệu khác so với Tử Mộc Thảo cũng không hề dễ dàng gì. Tất cả đều không thể tìm được số lượng lớn.”

“Ừm. Đúng vậy. Dù có hơi đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác.”

Huyền Tông gật đầu đồng ý.

“Nhưng chưởng môn nhân không cần phải thất vọng đâu ạ. Lượng linh đan mà chúng ta làm ra cũng không hề ít. Người đã nghe câu chuyện Thiếu Lâm thậm chí còn phải chia đôi Đại Hoàn Đan để chia cho các môn đồ chưa ạ?”

“Đương nhiên là ta chưa từng nghe rồi. Đại Hoàn Đan là loại linh đan gì kia chứ.”

Vân Giác mỉm cười.

“Ít nhất thì dược hiệu của nó sẽ được như vậy ạ!”

“Ừm.”

Huyền Tông khẽ run rẩy mi mắt.

Thiếu Lâm là một môn phái giàu có bậc nhất thiên hạ. Vậy mà Đại Hoàn Đan đối với họ vẫn là linh đan không khác gì vô giá chi bảo. Vì vậy mà họ cũng không thể sử dụng Đại Hoàn Đan một cách tùy ý. Chỉ có thể trao thưởng cho những hậu khởi chi tú sau này có thể làm vẻ vang cái danh Thiếu Lâm khắp thiên hạ. Hoặc là để cứu những kẻ đang bị nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.

Vì vậy mà có rất nhiều hòa thượng sống dưới cái danh Thiếu Lâm nhưng cả đời thậm chí còn không được nhìn thấy Đại Hoàn Đan một lần nào.

“Hừm. Đúng là số lượng linh đan của chúng ta không hề ít.”

“Chúng ta rất may mắn. Thứ khiến chúng ta lo lắng nhất chính là Băng Tinh đã được Ân Hạ Thương Đoàn tìm giúp. Nhưng chúng ta đã vét sạch lượng Băng Tinh tại Trung Nguyên này rồi nên hiện tại rất khó để tiếp tục có Băng Tinh để luyện đan tiếp. Bên cạnh đó, Dầu Công Thanh và cả Nhân Hình Tử Sâm đều trong vụ khô héo....”

“Hừm. Ta biết rồi.”

Huyền Tông gật đầu.

Điều đó có nghĩa là để có thể tiếp tục luyện chế ra Tiêu Tử Đan lần nữa sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng Huyền Tông lại không thấy tiếc nuối cho lắm.

‘Dục tốc bất đạt. Dục vọng tham lam nhất định sẽ sinh họa.’

Với số lượng linh đan này, Hoa Sơn đã có thể sùi bọt mép la hét rút kiếm xông vào các môn phái khác rồi.

Nếu như tạo ra thật nhiều thật nhiều theo ý bản thân thì bản tính của hắn sẽ chẳng khác nào một tên trộm cả.

Chỉ từng này thôi cũng đủ để khiến hắn đảo điên rồi.

“Nào, vậy thì....”

Huyền Tông quay đầu nhìn về phía Thanh Minh.

“Chúng ta nên gọi bọn trẻ lại và chia cho chúng những viên linh đan thôi nhỉ?”

Thanh Minh lắc đầu.

“Vẫn chưa đến lúc đâu”

“Hả?”

Ánh mắt Thanh Minh, Huyền Tông và cả Huyền Thương chạm nhau.

“Đến nước lạnh còn có trên dưới. Ba vị hãy dùng trước đi.”

“Hả?”

Đám trưởng lão Huyền tử ngạc nhiên hét lên.

“Bọn ta á?”

“Vâng.”

Thanh Minh đi lại lấy ba viên linh đan rồi chia cho Huyền Tông, Huyền Thương và Huyền Linh.

“Nhanh lên.”

“Ơ?”

Huyền Tông mỉm cười vui vẻ.

“Thật cảm ơn vì đã suy nghĩ cho bọn ta. Nhưng Thanh Minh à, bọn ta đã sống đủ rồi. So với việc bọn ta uống linh đan thì thà rằng để các đệ tử dùng thì....”

“Sống đủ rồi cái gì chứ. Sau này các vị còn phải sống thêm hàng trăm năm nữa.”

“Hả?”

“Đừng hòng giao hết mọi việc cho các đệ tử. 3 vị hãy uống linh đan này rồi cố gắng tận tụy thêm dăm ba chục năm nữa.”

“Cái gì?”

Tên tiểu tử này đang hiếu thảo hay bất luân vậy?

Ngay đến Huyền Tông cũng không thể phân biệt nổi Thanh Minh là cái giống gì nữa.

“Chúng ta....”

Thanh Minh lắc đầu ngay lập tức.

“Chưởng môn nhân.”

“Hả?”

“Chuyện này không có gì to tát cả.”

“Vậy sao?”

Thanh Minh nói bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Sau này Hoa Sơn sẽ còn có được nhiều thứ hơn nữa. Và đến một lúc nào đó Tử Tiêu Đan cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi. Vì vậy chưởng môn nhân và các trưởng lão cứ dùng đi. Đến lúc đó rồi hẵng nhường nhịn”

“Ơ?”

Một vật bình thường thôi sao?

“Hahaha. Đúng vậy. Phải vậy chứ. Hahahaha.”

Huyền Tông bật cười lớn. Huyền Linh mỉm cười nhẹ nhàng tiếp lời thay cho Huyền Tông.

“Hãy hiểu cho bọn ta. Bọn ta đã quen chịu khổ, vì vậy mà việc được nhận linh đan sẽ khiến bọn ta cảm thấy tội lỗi rất nhiều. Thật lòng mà nói, cả đời ta còn chưa được ăn một cái rễ nhân sâm bé tí nào, nên mà nói được nhận linh đan, tay của ta cũng muốn thò ra với tới lắm.”

Huyền Thương cau mày trước câu nói của Huyền Linh.

“Dù sao cũng không nên nói như vậy trước mặt bọn trẻ.”

“Ta nói có gì sai đâu kia chứ?”

Một câu nói đùa nhưng Thanh Minh lại không thể cười nổi.

Có cái gì đó khiến trái tim hắn đau đớn.

‘Chậc’

Thanh Minh chép miệng đắng ngắt.

Trong thâm tâm của hắn ta, Thanh Tử Bối và Bạch Tử Bối chính là trọng tâm của Hoa Sơn.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ vì tương lai của Hoa Sơn mà thôi. Trong thâm tâm hắn lúc này, kẻ đáng thương nhất chính là những trưởng lão  Huyền Tử trước mặt hắn.

‘Thật đau lòng’

Từ lúc nhập môn họ đã vật lộn vất vả suốt cả cuộc đời. Họ sẽ sớm phải rời xa Hoa Sơn về miền cực lạc và trở thành ma quỷ tại Hoa Sơn này…

Vì vậy mà....

“Dùng đi.”

“Ta hiểu tấm lòng của con nhưng mà...”

“A, được rồi. Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Mau dùng đi. Nếu không ta sẽ nghiền nát tất cả.”

Thanh Minh nói bằng khuôn mặt cứng rắn.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không thay đổi ý kiến trong chuyện này.

Huyền Tông yên lặng nhìn khuôn mặt của Thanh Minh rồi lại yên lặng gật đầu. Sau đó hắn nhận lấy viên linh đan từ Thanh Minh.

“Được rồi. Ta sẽ dùng.”

‘Chưởng môn nhân.”

“Được rồi mà.”

Huyền Tông cười cười cắt đứt tiếng lòng lo lắng của Huyền Thương.

“Viên linh đan này từ đầu đến cuối đều do thằng bé làm ra. Vì vậy mà việc sử dụng những viên linh đan này như thế nào sẽ do thằng bé quyết định. Chủ nhân của linh đan bảo dùng, ta sao có thể từ chối được chứ?”

“Vâng.”

“Haha. Cuối cùng cũng có ngày ta được hưởng lộc hiếu thảo từ các đệ tử.”

Huyền Tông tiếp tục cười vang đầy vui sướng.

“Chỉ cần uống vào là được đúng không?”

Vân Giác lập tức trả lời.

“Vâng. Chưởng môn nhân. Không cần chuẩn bị trước gì đâu ạ.”

“Ừm. Được rồi. Mọi người cũng mau chuẩn bị đi!”

“Vâng.”

Huyền Linh và Huyền Thương cũng không còn cách nào khác. Họ nhận viên linh đan từ tay Thanh Minh.

“Con sẽ trông chừng nên mọi người cứ dùng ở đây là được.”

Các trưởng lão Huyền Tử đồng loạt gật đầu trước câu nói của Thanh Minh. Tất cả ngồi tại chỗ bằng tư thế ngồi thiền.

Vân Giác nuốt nước bọt khô khốc. Hắn thu những viên Tử Tiêu Đan đang vương vãi dưới sàn lại rồi lui lại phía sau để tránh việc lỡ có sự cố gì xảy ra trong quá trình vận công và làm ảnh hưởng đến việc hấp thụ Tử Tiêu Đan.

“Mọi người mau dùng đi.”

“Ừm. Được rồi.”

Huyền Tông nhìn viên Tử Tiêu Đan trên tay, sau đó hắn khẽ nhắm mắt lại và bỏ viên linh đan vào miệng.

Huyền Thương ở bên cạnh cũng làm theo.

Hai người nhắm mắt lại bắt đầu vận khí.

Nhưng vẫn còn Huyền Linh là không bỏ viên linh đan vào miệng. Hắn chỉ ngồi yên ở đó nhìn Thanh Minh.

“Trưởng lão sao không dùng đi?”

Ngay cả khi Thanh Minh hỏi, hắn vẫn không có chút động tĩnh nào. Phải mất một hồi lâu hắn mới có thể mở lời.

“Thanh Minh à.”

“Dạ?”

“Cảm ơn con”

“Vâng”

Nói rồi hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt đầy ắp chân tình.

“Có câu này ta nhất định phải nói với con. Cảm ơn con! Thanh Minh à!”

“Trưởng lão không cần phải nói mấy lời đó nữa đâu. Mau dùng linh đan đi.”

“Không đâu.”

Huyền Linh lắc đầu.

“Không nói lời cần nói vào lúc cần nói là không có được. Nếu chỉ giữ trong lòng thôi thì quá là thiếu sót.”

“Vâng!”

“Cảm ơn con, Thanh Minh. Vì đã cho ta nhiều thứ như thế này.”

“Âỳ...người cứ làm con ngượng...mau dùng đi.”

“Phải. Phải dùng chứ. Ai cho ta thứ này kia chứ?”

Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn tiếp tục ngồi nhìn Thanh Minh mà không nói một lời nào.

Đôi mắt của Huyền Linh.

Thanh Minh có thể nhìn thấy ánh mắt của chưởng môn sư huynh từ trong đôi mắt đó.

Sau một thời gian chăm chú nhìn Thanh Minh, Huyền Linh cuối cùng cũng đã chịu nhắm mắt lại rồi đưa viên linh đan vào miệng.

Khi viên linh đan xuống dạ dày và tan chảy, Huyền Linh mới bắt đầu vận khí. Ngay lúc ấy, một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai hắn ta như một ảo ảnh.

- Người phải cảm ơn không phải các người mà là ta đây này.

Hắn nghe nhầm sao?

Nhưng rồi Huyền Linh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó. Hắn bắt đầu rơi vào trạng thái vận khí quên đi bản thân - vô ngã chi cảnh.

Thanh Minh đứng yên trông chừng 3 người bọn họ vận khí. Hắn hướng ánh nhìn qua khung cửa sổ.

Hắn không thể nhìn bọn họ thêm được nữa. Bởi vì cành nhìn sẽ chỉ càng cảm thấy bọn họ thật đáng thương.

‘Ta xin lỗi.’

Ta đã không thể bảo vệ được Hoa Sơn.

Đến cuối cùng, hắn cũng không thể nào cứu được Hoa Sơn. Thứ mà hắn cứu được không phải Hoa Sơn mà chính là giang hồ.

Và Hoa Sơn mà hắn không thể bảo vệ được đó, bọn họ là người đã bảo vệ được.

3 người họ còn trẻ hơn so với hồi hắn chết. Vậy mà nhìn họ mà xem, sóng gió cuộc đời đã khiến cho bọn họ già nua với những nếp nhăn chằng chịt. Nhìn thấy bộ dạng đó, Thanh Minh không thể ngừng xót xa.

Nếu như năm đó Thanh Minh không chết trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Có lẽ Thanh Minh và cả Thanh Vấn đã có thể dẫn dắt bọn họ vươn tới đỉnh cao trên giang hồ.

Nhưng Thanh Minh khi ấy đã chết mà không thể bảo vệ được họ.

Vì phải bảo vệ một Hoa Sơn không có hắn ta, đầu tóc của bọn họ đã bạc phơ, đôi tay cầm kiếm cũng thật nhăn nheo kham khổ.

Khí thế của họ đã khô héo trước bức tường hiện thực tàn khốc, giấc mơ thanh xuân của bọn họ cũng đã bị các áp lực chồng chất chôn vùi.

‘Ta xin lỗi’

Ta đã không thể bảo vệ cho các ngươi.

Ta xin lỗi vì đã khiến các ngươi mệt mỏi

Ta.

‘Ta xin lỗi vì đã cướp mất cuộc đời của các ngươi.’

Ta....

Hoa Sơn còn lại gì mà các ngươi lại ở lại đây cống hiến cả cuộc đời chứ? Nếu như các ngươi cũng bỏ đi giống như những người khác thì có lẽ đã có một cuộc sống thoải mái hơn rồi.

Mấy tên ngu ngốc.

Mấy tên khờ khạo.

Nhưng

‘Ta sẽ tìm lại cho các ngươi.’

Giấc mơ mà các ngươi chưa có được.

Và cả mong muốn vẫy vùng khắp thế gian.

Ta sẽ biến tất cả thành hiện thực.

Ta đã không thể bế các ngươi lên đầu gối để vuốt ve. Vì vậy mà bây giờ ta sẽ trở thành bóng râm cho các ngươi.

‘Đừng có nói như vậy nữa’

Đừng già đi một mình. Và cũng đừng nói những lời như bản thân không sao cả.

Có tuổi rồi thì không có quyền mơ ước nữa sao?

Không còn gì để mong đợi nữa sao?

Không. Ta biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.

Các ngươi chỉ đang cố chịu đựng mà thôi. Chỉ là quay mặt đi mà thôi.

Chỉ là không dám mơ về những điều không thể có được mà thôi.

‘Rồi ta sẽ lại khiến cho các ngươi tiếp tục mơ ước’

Thanh Minh chầm chậm nhắm mắt lại. Đôi lông mày của hắn run lên bần bật.

Hắn cứ nhắm mắt như vậy đi về hướng cửa sổ. Và rồi hắn ngước đôi mắt thẫm đẫm nỗi buồn nhìn lên bầu trời.

Sư huynh.

Chưởng môn sư huynh…

Đệ….

Đệ vẫn còn nợ Hoa Sơn quá nhiều.

Sư huynh ơi…..

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương