Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 244 Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 244. Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ! (4)

 

Y Dược Đường.

 

Là nơi được xây dựng để chữa trị cho các môn đồ bị thương hoặc khi bị tẩu hỏa nhập ma.

 

Chấn thương của võ giả và chấn thương của người bình thường hoàn toàn khác nhau. Vì vậy các đại môn phái đã xây dựng lên Y Dược Đường để tự nghiên cứu y thuật.

 

Hay nói cách khác, một tông môn, môn phái hay thế gia nhất định phải có Y Dược Đường, dù nơi đó có lớn hay không.

 

À.

 

Tất nhiên là trừ Hoa Sơn ra rồi.

 

Nếu nói tử tế về Y Dược Đường của Hoa Sơn thì có thể coi nó như một nơi hữu danh vô thực. Còn nếu nói trắng ra thì nơi đó chẳng khác gì một loại sâu bọ ăn bám cả.

 

Cứ thử nghĩ mà xem.

 

Phải đi đánh nhau thì mới có người bị thương chứ? Thế nhưng, suốt thời gian qua, Hoa Sơn luôn ở trong tình trạng phong bế sơn môn. Vậy thì làm gì có chuyện các môn đồ bị thương cơ chứ?

 

Lại nói đến chuyện tu luyện sai phương pháp dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, các đệ tử Hoa Sơn lúc nào cũng ở trong tình trạng nghỉ ngơi, lại không được huấn luyện bất cứ bài tập nào có thể khiến cơ thể bị thương cả.

 

Do đó việc mà Y Dược Đường có thể làm đó chính là thi thoảng cấp thuốc trị tiêu chảy cho mấy tên đệ tử lúc nào cũng khỏe như trâu.

 

Một Y Dược Đường không có người cần chữa trị, cũng không thể luyện chế đan dược chẳng phải quá vô dụng sao?

 

Một Y Dược Đường như vậy tồn tại từ năm này qua tháng khác chính là một trong số những nguyên nhân chủ yếu nhất gây ra bệnh đau dạ dày của Các chủ Tái Khuynh Các Huyền Linh.

 

Tuy nhiên!

 

Khổ tận cam lai, cuối cùng cũng đến ngày Hoa Sơn phải đặt toàn bộ kỳ vọng của mình vào Y Dược Đường.

 

Trong Y Dược Đường ồn ào đó bỗng xuất hiện những âm thanh kỳ lạ.

 

“Khừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ.”

 

“Ư ư ư ư ư ư ư ư ư.”

 

“Người không được nghỉ đâu. Tuyệt đối…… tuyệt đối không thể nghỉ được! Tuyệt đối không!”

 

Hai mắt của Đường chủ Y Dược Đường Vân Giác đã hằn lên gân máu.

 

Tay hắn ta nổi đầy gân khi dùng chiếc muỗng bằng sắt khuấy liên tục trong nồi.

 

Thế nhưng, trái ngược với hai cánh tay đang ra sức khuấy đó, gương mặt của hắn lại chẳng còn vẻ gì là một gương mặt của con người nữa. Quầng thâm dưới mắt hắn đã sắp kéo dài xuống tới cằm, râu ria thì rậm rạp chẳng khác gì một tên sơn tặc.

 

Nhìn sắc mặt xám xịt lại là biết hắn ta mệt mỏi đến nhường nào rồi. Mồ hôi hắn chảy đến mức khô lại thành muối bám đầy người.

 

Thứ duy nhất còn có sự sống trên gương mặt như sắp sụp đổ của Vân Giác chính là đôi mắt.

 

“Ta…. nhất định! Phải thành công!”

 

Hai mắt hắn phát ra ánh sáng quyết tâm.

 

Mặc dù bề ngoài của hắn không thể nào tiều tụy hơn được nữa, nhưng ý chí thì vẫn hừng hực như lúc đầu.

 

“Người không thể để nội công yếu đi được! Người phải duy trì nhiệt huyết! Chưởng môn nhân! Trưởng lão!”

 

“Grừ ừ ừ ừ ừ ừ……”

 

“Ta chết mất thôi.”

 

Huyền Tông và Huyền Thương cũng mang một bộ dạng thiểu não.

 

Cơ thể họ sắp thành da bọc xương khi phải liên tục truyền nội công vào cái nồi luyện chế Hỗn Nguyên Đan của Vân Giác.

 

Huyền Tông vừa giữ nồi bằng bàn tay gầy rộc vừa rên rỉ.

 

“Chúng ta còn phải làm bao lâu nữa vậy?”

 

“Chỉ còn một ngày nữa thôi ạ.”

 

“Còn, còn một ngày nữa ư……”

 

Gương mặt Huyền Tông méo xệch không còn phong phạm thường ngày nữa.

 

Đến cỡ này thì người nào có thể chịu đựng được chứ.

 

Vốn dĩ họ định sẽ thay phiên nhau truyền nguyên khí, rồi tận dụng thời gian trong lúc các trưởng lão khác thay ca để vận công hồi phục nguyên khí, sau đó lại tiếp tục quá trình truyền nguyên khí, cứ như vậy mà trải qua quá trình mười ngày này.

 

Thế nhưng lý do quá trình thay ca của bọn họ diễn ra không suôn sẻ cũng rất đơn giản. Đó là bởi vì ở Hoa Sơn không ai có thể duy trì nội công giống như họ.

 

Các trưởng lão khác không thể chịu nổi quá một canh giờ. Vì vậy nên hai người bọn họ chỉ còn cách đứng truyền nguyên khí đến thổ huyết mà thôi.

 

“Grừ ừ ừ ừ……..”

 

Đúng lúc Huyền Tông không thể chịu được nữa phát ra những tiếng càu nhàu thì bên tai ông ta lại vang tới những tiếng tặc lưỡi.

 

“Chậc chậc chậc. Mệt tới vậy sao?”

 

“..........”

 

Huyền Tông và Huyền Thương quay đầu lại nhìn với ánh mắt tràn ngập sát khí.

 

“Nào, a một tiếng đi.”

 

“.........A.”

 

Huyền Tông khẽ há miệng a một tiếng, Huyền Linh nhanh chóng đút cho ông ta một miếng cháo. Bởi vì không thể rời khỏi chỗ, kể cả là lúc đang ăn, nên ngày nào Huyền Linh cũng đút cháo cho ông ta như vậy.

 

“Sư huynh cũng a một tiếng đi.”

 

“Ta, ta vẫn ổn……”

 

“Đừng nói nhiều nữa, mau mở miệng đi!”

 

“Khừ.”

 

Huyền Thương cũng được Huyền Linh đút cho từng muỗng cháo giống như một đứa trẻ.

 

Đáng lý bây giờ bọn họ đã ở trong độ tuổi dỗ chắt của mình ăn, vậy mà lại được đút cho từng muỗng giống như trẻ con thế này khiến nỗi buồn cứ từ đâu ào tới.

 

Thế nhưng, Huyền Linh lại chẳng có chút gì là thương xót khi nhìn thấy các sư huynh của mình như vậy.

 

“Các huynh đừng than mệt nữa! Nếu các huynh cảm thấy mệt thì hãy nhớ lại ba năm trước đi! Chẳng phải việc này vẫn tốt hơn cả trăm lần so với việc bị người ta dẫm đạp sao!”

 

“........Phải!”

 

“Đệ nói đúng!”

 

Ánh mắt rệu rã của bọn họ ngay lập tức trở nên tràn trề nhiệt huyết.

 

Đúng vậy, dù có mệt đến đâu đi chăng nữa, thì đây cũng chính là những khó khăn gian khổ mà họ phải gánh vì tương lai của Hoa Sơn. Sự khó nhọc có sá gì so với việc trước đây các môn đồ còn không có lương thực mà ăn, phải chạy vạy đi vay khắp nơi mọi chốn chứ?

 

‘Nhất định phải thành công!’

 

‘Dù có chết ở đây, ta cũng phải chết sau khi đã hoàn thành luyện chế linh đan!’

 

Máu mũi Huyền Thương bắt đầu chảy ra. Thế nhưng, Huyền Linh lại bình thản lấy một tấm vải nhét vào mũi ông ta cầm máu như thể lão đã quá quen với chuyện này.

 

“Xin hãy tập trung đi! Chưởng môn nhân! Người phải thật tập trung mới được!”

 

Vân Giác vừa đảo mắt vừa khuấy nồi. Tay hắn cứ liên tục đảo đi đảo lại với một tốc độ cố định không hề có một chút chênh lệch nào, đến mức hắn sắp phát rồ lên tới nơi.

 

“Chỉ một ngày nữa! Chúng ta chỉ cần cố gắng một ngày nữa thôi!”

 

“Đúng vậy! Một ngày nữa!”

 

“Một ngày nữa thôi!”

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Họ đã chịu được 9 ngày 9 đêm rồi, chẳng lẽ chỉ còn một ngày nữa mà cũng không chịu được sao?

 

Bầu không khí trong Y Dược Đường bỗng trở nên nóng phừng phừng. Vì tương lai của môn phái, các trưởng lão Hoa Sơn đã chấp nhận hy sinh, họ không quan tâm đến sức khỏe của mình mà chỉ cố sức truyền nguyên khí vào luyện chế Hỗn Nguyên Đan.

 

‘Chắc chắn sẽ đạt được thứ gì đó.’

 

Hơn nữa, cũng thật may mắn khi họ có thể chứng kiến Hỗn Nguyên Đan hoàn thành.

 

Thứ chất lỏng màu đen ấy đang sôi sùng sục trong cái nồi xa xỉ được làm từ Vạn Niên Hàn Thiết.

 

Những dược liệu được bỏ vào trong đã sớm không còn nhìn ra hình dáng ban đầu của chúng.

 

“Hừmmm. Mùi hương thật là nồng.”

 

Càng để lâu, thứ chất lỏng trong nồi càng tỏa một mùi hương thanh khiết. Rõ ràng điều này có nghĩa rằng có thứ gì đó sắp xảy ra.

 

Ba người mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nồi đang sôi ùng ục.

 

Kengggg.

 

Kengggg.

 

Tiếng thìa sắt va vào nồi liên tục vang lên. Họ đã nghe tiếng này suốt chín ngày rồi, ám ảnh đến mức đi ngủ cũng nằm mơ thấy mất thôi.

 

“Trưởng lão! Nguyên khí của người đang yếu đi đó ạ!”

 

“Khừ ừ ừ. Ta đang cố đây!”

 

Huyền Thương cố gắng truyền nguyên khí vào nồi với gương mặt xám xịt.

 

Họ đã làm việc này được chín ngày, nên có lẽ bây giờ chẳng có khớp xương nào của họ còn lành lặn nữa.

 

Đúng lúc họ vừa cắn chặt môi tĩnh tâm lại thì có một giọng nói thản nhiên như không lọt vào tai họ.

 

“Các ngài mệt lắm phải không ạ?”

 

Ba người cùng quay về một hướng.

 

Có một kẻ luôn yên lặng ngồi trên ghế theo dõi họ từ đầu tới giờ đang bắt đầu xé từng miếng khô bò thảy vào mồm.

 

"……."

 

"……."

 

Thanh Minh à.

 

Tất nhiên là…..

 

Phải, đúng là thời gian qua con đã lập được nhiều công lớn. Phải nói là rất nhiều. Vì vậy nên bọn ta có thể hiểu con muốn theo dõi toàn bộ quá trình luyện chế Hỗn Nguyên Đan cho tới khi thành công……

 

‘Nhưng mà tại sao con lại ngồi ở đó ăn hả? Tại sao?’

 

Thấy chưởng môn nhân và các trưởng lão nhìn vào số khô bò đang phát ra tiếng sột soạt trong tay mình, Thanh Minh nở một nụ cười rạng rỡ.

 

“Người có ăn không ạ?”

 

“…….Không.”

 

Mặc dù nó là một đứa trẻ tốt bụng, nhưng không tinh tế lại là điểm yếu chí mạng của nó.

 

Huyền Tông húng hắng ho rồi chậm rãi cất lời.

 

“Hình như con không có việc gì để làm ở đây nhỉ, thế thì tại sao con lại cứ ở lì đây mãi thế?”

 

“À, đệ cũng muốn nó đến đây mà.”

 

“Hả?”

 

Câu trả lời phát ra từ bên cạnh bọn họ.

 

“Đệ đừng nói vớ vẩn nữa!”

 

Huyền Linh trố mắt.

 

“Ý các huynh là chúng ta biết việc này quan trọng như thế nào và có thể tự làm được sao?”

 

“Đệ lại……”

 

“Nói thẳng ra thì các sư huynh và ta. Và cả cái tên Vân Giác kia đã cùng nhau làm tốt được bất kỳ việc gì chưa? Hay tất cả chỉ ăn hại làm tiêu tốn hết tiền của thôi hả?”

 

 

"……."

 

 

Cứ nghĩ đến lịch sử đau thương đã qua là Huyền Tông và Huyền Thương lại chẳng thể mở miệng nói bất cứ câu nào.

 

“……Nhưng mà tiểu tử đó ở đây cũng có làm gì đâu!”

 

“Thế huynh sử dụng bùa hộ mệnh để làm gì? Không phải tự dưng mà có con gà đẻ trứng vàng nhảy vào túi đâu! Thằng bé nó phải ở đây thì ta mới an tâm được, vậy nên các huynh đừng mơ đến cái suy nghĩ muốn đuổi nó đi nữa.”

 

Này, cái tên kia.

 

Đệ là đạo sĩ đấy.

 

Tự dưng đệ lôi nó đến rồi bảo nó là bùa hộ mệnh, nghe có hợp lý không hả?

 

Chẳng biết từ bao giờ mà vị thế ở Hoa Sơn đã đảo lộn như thế này. Tất nhiên là Huyền Tông cũng không ép buộc Thanh Minh phải ra ngoài.

 

‘Thực ra ta cũng cảm thấy hơi bất an.’

 

Đây vốn dĩ là một việc trọng đại nên bọn họ thực sự rất khó để gánh vác. Hơn nữa, chắc sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra khi cái tên tiểu tử Thanh Minh bị trói tay suốt như thế kia đâu nhỉ?

 

Ngược lại, hắn ở đây càng khiến bọn họ an tâm hơn.

 

Chóp chép chóp chép.

 

"……."

 

Ngoại trừ cái âm thanh đáng ghét đó.

 

Thanh Minh vừa nhai khô bò vừa chau mày.

 

“Đường chủ Y Dược Đường. Hình như tay ngài chậm lại rồi đấy.”

 

“Vậy, vậy sao?”

 

“Trưởng lão. Nguyên khí cũng yếu đi rồi.”

 

“…….Vậy ư?”

 

“Nếu các ngài cứ thất thường như vậy thì hiệu quả của linh đan sẽ giảm đi đấy! Toàn bộ dược liệu tốt nhất đã ở đây rồi, chẳng lẽ các ngài chấp nhận để hiệu quả của linh đan giảm đi sao?”

 

“Khừ ừ ừ.”

 

Hắn nói đều đúng.

 

Vì vậy mà bọn họ càng giận dữ hơn. Hình như bây giờ họ đã hiểu tại sao từ xa xưa, người ta đã chém đầu những kẻ chỉ luôn nói đúng sự thật rồi.

 

“Một ngày! Chỉ một ngày nữa thôi! Các ngài đừng khiến bản thân phải hối hận! Hãy vắt cạn sức lực của bản thân cho đến giọt cuối cùng đi!”

 

“Ư ư ư ư ư ư!”

 

Đúng lúc khí thế của tất cả bọn họ vừa được thổi bùng một lần nữa.

 

“Ơ….. ơ?”

 

Cánh tay đang nắm chặt lấy cái muỗng của Vân Giác bắt đầu run rẩy.

 

“Tại, tại sao…., Hộccccc!”

 

Tay của Vân Giác run bần bật giống như đang bị co giật. Đến mức hắn ta không thể nắm nổi cái muỗng nữa.

 

“Kh, không được!”

 

Vân Giác thất thanh hét lớn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Cánh tay phải liên tục khuấy đều các dược liệu với một tốc độ nhất định thì mới có thể tạo ra Hỗn Nguyên Đan. Còn nguyên khí được truyền vào trong nồi sẽ được các dược liệu hấp thụ.

 

Nếu như quá trình này thất bại, thì toàn bộ số dược liệu đó sẽ trở thành một mớ rác rưởi không hơn không kém!

 

Nhưng dù Vân Giác có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ cánh tay hắn ta cũng không chịu nghe lời chính hắn nữa.

 

Vân Giác nhanh chóng nắm bắt tình hình, vội hét lên bằng một gương mặt xám xịt.

 

“Ai đó! Lại thay mau!”

 

“Cái gì?”

 

“Ngài mau lại khuấy thay con đi! Con không thể làm được nữa rồi!”

 

“Để ta gọi đệ tử Y Dược Đường đến nhé?”

 

Thấy Huyền Linh nói vậy, Vân Giác lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Bọn nó không làm được đâu! Phải cấp bậc trưởng lão mới được! Chúng ta cần một người có nguồn nội công đủ thâm hậu!”

 

“Ý con là ta sao?”

 

“Chứ, chứ làm gì còn trưởng lão khác đâu ạ?”

 

Chứ không phải mọi người đều biết cảnh giới võ công của Huyền Linh không đủ để lên bậc trưởng lão à?

 

“Mau lên đi! Không được nữa rồi! Nguyên liệu!”

 

Cuối cùng Thanh Minh đành đứng phắt dậy trước tiếng hét thất thanh của Vân Giác.

 

“Trời ạ!”

 

Hắn ta lao đến giật phắt chiếc muỗng trong tay Vân Giác ra.

 

“Mới khuấy được có mấy ngày mà đã kiệt sức rồi á!”

 

“Không, không phải thế……”

 

Vân Giác định biện minh gì đó thì ngã phịch xuống đất. Ngay khi vừa giải toả căng thẳng, cơ thể hắn đã mất hết sức lực, ý thức cũng dần mờ đi.

 

“Ầy…….”

 

Ngay khi một người vừa ngã xuống, vấn đề mang tính dây chuyền cũng bắt đầu xảy ra.

 

“Khừ ừ ừ ừ.”

 

Bịch,

 

“Ối giời ơi! Sư huynh!”

 

Huyền Thương cũng chảy máu mũi rồi ngã ra đằng sau.

 

Huyền Linh chán nản chạy về phía Huyền Thương. Mặc dù bây giờ Huyền Tông vẫn có thể chịu đựng được, nhưng có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa.

 

“Huyền, Huyền Thương….. hửmmm?”

 

Phịch.

 

Huyền Tông cũng khuỵu ngã tại chỗ.

 

Mồ hôi tuôn ra khắp người ông ta như tắm. Tuy Huyền Tông có thể bổ sung nguyên khí, nhưng tới tuổi này rồi thì thể lực của ông ta không cho phép bản thân có thể chống đỡ thêm được nữa.

 

Huyền Linh hoảng loạn nhìn Huyền Tông và Huyền Thương lần lượt ngã xuống,

 

‘Thế, thế này thì tiêu tùng rồi còn gì…..?’

 

Chỉ còn một ngày nữa thôi mà bọn họ ngã cả thế này rồi thì Hỗn Nguyên Đan phải làm sao đây? Chẳng lẽ mọi chuyện chấm dứt ở đây rồi sao?

 

Đúng lúc Huyền Linh rơi vào tuyệt vọng.

 

“Ai ôi! Thật là!”

 

Một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt lão.

 

“Ta thà chết còn hơn là phải chịu khổ như thế này!”

 

Thanh Minh vừa hét lên vừa dùng một tay giữ chặt lấy nồi. Tay còn lại nắm chặt cái muỗng rồi kịch liệt khuấy.

 

“Ta đã tìm ra thứ này thế nào kia chứ! Dù chết cũng không được phép thất bại!”

 

Huyền Linh trợn tròn mắt. Dường như ông ta đã thấy Thanh Minh có ba đầu sáu tay khi vừa truyền nguyên khí vào nồi, vừa liên tục khuấy muỗng.

 

Huyền Linh ném các sư huynh vào một góc rồi chạy đến bên Thanh Minh.

 

“Th, Thanh Minh! Con không sao chứ?”

 

“Dù có sao thì cũng phải tỏ ra không sao mà làm chứ!”

 

“Đúng, đúng! Đúng là như vậy! Quả nhiên là Thanh Minh của ta!”

 

“Người tránh ra một chút đi.”

 

“Được!”

 

Huyền Linh ngay lập tức lùi về phía sau. Bây giờ không phải là lúc hỏi Thanh Minh nhiều như vậy.

 

“Hâyyyyy!”

 

Thanh Minh hét lên rồi bắt đầu nâng khả năng cảm nhận khí lên đến hết mức có thể.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Do đó hắn đã nắm bắt được tình trạng của toàn bộ số dược liệu trong nồi.

 

Mặc dù chúng đã sớm hòa tan thành một màu đen tuyền, nhưng Thanh Minh đã không bỏ sót bất cứ nguyên khí tản mát nào dù là nhỏ nhất. Có nơi quá nhiều nguyên khí, có nơi lại có quá ít. Hắn phải khiến cho số nguyên khí này dàn trải đều ra.

 

Có lẽ đây chính là cốt lõi của Hỗn Nguyên bí quyết.

 

“Hừ. Đằng nào cũng vậy rồi! Cứ làm hết sức thôi!”

 

Chẳng phải Hỗn Nguyên Đan của Dược Tiên là một tinh thể hài hoà một cách hoàn hảo sao?

 

‘Mình phải tiếp thêm nguyên khí.’

 

Nếu như thứ hài hoà một cách hoàn hảo nhất được tiếp thêm nguyên khí thanh khiết nhất thế gian này thì chuyện gì sẽ xảy ra?

 

Thanh Minh dần dần rơi vào Vô Ngã Chi Cảnh, trong khi tay hắn vẫn liên tục khuấy.

 

Và đúng lúc ấy, Huyền Tông đã nhìn thấy rất rõ.

 

Luồng khí tức toả ra từ sau lưng Thanh Minh đã phát ra một ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.

 

"……."

 

Thanh Minh.

 

Đừng cố quá.

 

Không con sẽ thăng thiên thật đấy.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương