Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 243 Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ!(3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 243. Sao huynh có thể hào phòng như thế kia chứ?(3)

 

Đêm khuya.

Thanh Minh lén lút trốn phía sau điện các của chưởng môn nhân.

‘Hí hi hi hi hi’

Trong bộ dạng mặc dạ hành phục, hắn ta không thể ngừng cười.

‘Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?’

Không. Thật ra không phải là hắn không nghĩ ra mà là không cần phải nghĩ đến.

Cho đến lúc này, Hoa Sơn vốn chẳng có việc gì cần dùng đến Vạn Niên Hàn Thiết. Và kể cả có việc cần dùng đến đi chăng nữa, Hoa Sơn cũng không có năng lực để cắt loại kim loại vĩnh cửu này.

Ngay cả khi có một lượng lớn Vạn Niên Hàn Thiết được chôn dưới một ngọn núi nhỏ tại Hoa Sơn.

‘Chà”

Thanh Minh nhìn về phía ngọn núi đó bằng một khuôn mặt hồi tưởng.

‘Nếu không có nơi đó thì có lẽ mình đã phải vất vả gấp đôi rồi.’

Mà không, gấp đôi gì chứ?

Điện các và tất cả gần như đã bị cướp sạch. Thậm chí bọn họ suýt nữa đã bị tống cổ khỏi nơi này. Nghĩ lại thời gian đó, sống mũi hắn lại cay cay...

Thanh Minh bắt đầu lúc lắc cái đầu.

‘Ây ku, thực tình mà.’

Suy nghĩ kỹ lại thì họ đã trải qua một chặng đường dài.

Hắn đã nắm đầu túm cổ một môn phái trong tình trạng không còn gì để ăn và suýt bị đuổi cổ ra ngoài đường và kéo họ đi đến ngày hôm nay.

“Phù. Vẫn còn một chặng đường dài lắm để đi.”

Dù sao thì nếu có thể giải quyết tốt chuyện này, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Thanh Minh tập trung quan sát ngọn núi trước mặt.

“Phải, bây giờ không phải là lúc mình nên như thế này!”

Hắn rút thanh kiếm ra. Sau khi hít thở một hơi thật sâu rồi trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng quyết chí.

“Đi thôi!”

Loạt xoạt!!!

Đất cát bay tung tóe. Thanh Minh vung kiếm lên như một chiếc cuốc chém liên tiếp vào mặt đất như chém một miếng đậu phụ.

 

‘Khi ấy, mình đã vất vả thế nào chứ....!’

Nhưng nói gì thì nói, mới chỉ qua 2 năm vài tháng thôi, qua việc đào đất này, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng bản thân đã mạnh hơn rất nhiều.

Kịch!

“Ớ?”

Thanh Minh chém đôi hòn đá cản đường phía trước chỉ bằng một kiếm. Sau đó hắn bắt đầu phỏng đoán phương hướng.

‘Hình như là chỗ này thì phải......’

Phía dưới. Đúng vậy. Phía dưới.

Lần trước hắn đã mở cơ quan phía trước để đi vào nhưng lần này hắn quyết định sẽ đổi phương pháp. Bởi vì nếu như hắn vẫn thông qua cơ quan để vào, thì khả năng cao là sẽ bị Huyền Tông phát hiện. Và với tình trạng hiện tại thì hắn không nhất thiết phải đi qua cơ quan làm gì.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Hình như đúng là ở đây rồi thì phải”

Thanh Minh cầm thanh kiếm lên rồi bắt đầu đâm rầm rầm lên phía trên.

Phựt. Phựt. Phựt.

“Không phải sao?”

Kenggg!

“Ô”

Đôi mắt Thanh Minh không giấu nổi sự phấn khích.

‘Đào chuẩn đấy’

Một thứ gì đó cưng cứng đang chắn trước mũi kiếm của hắn. Không lý nào mà một viên đá có thể chặn trước thanh kiếm vận đầy kiếm khí của hắn ta được. Vì vậy đó chắc chắn là nơi mà trước kia hắn từng vào - kho quỹ đen của chưởng môn sư huynh..à không không....phải nói là mật thất của chưởng môn Hoa Sơn mới đúng.

“Xem nào”

Thanh Minh vung kiếm lên nhẹ nhàng.

Đất đá trên đầu hắn rơi xuống để lộ ra vị trí của mật thất. Thanh Minh thốt lên cảm thán.

“Chẹp! Chưởng môn sư huynh! Sao huynh có thể hào phòng như thế kia chứ?”

Đã cho đệ tất cả báu vật trong kho rồi, lần này đến cả mật thất nữa ư?

Người sư đệ này thật sự rất khó nghĩ.

- Này, cái tên cường đạo kia...

“Aa. Sau này chúng ta nói chuyện sau nhé. Giờ đệ đang bận lắm.”

Thanh Minh xua xua tay để những âm thanh ảo ảnh đó không làm ảnh hưởng đến hắn nữa. Sau đó, hắn giương kiếm lên bắt đầu chém rầm rầm vào trần mật thất.

Keng. Keng.

‘Quả nhiên là rất chắc chắn.’

Vạn Niên Hàn Thiết quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như gần đây nội công của hắn không được tăng lên đáng kể thì ngay cả dũng khí để chém thứ này hắn cũng không có nữa là.

“Nhưng bây giờ đã khác nhiều rồi.”

Thanh Minh nhẹ nhàng chớp mắt rồi chầm chậm di chuyển thanh kiếm.

Nguyên khí bên trong đan điền bắt đầu phản ứng lại với từng động tác của hắn. Trong chốc lát, nguyên khí tại đan điền nhanh chóng dồn vào thanh kiếm.

Yaaaaa!

Thanh kiếm của Thanh Minh rền vang tiếng kiếm minh.

Hắn từ từ nâng thanh kiếm lên với biểu cảm lãnh đạm.

Và rồi Thanh kiếm của hắn ta bắt đầu vẽ lên những hình vòng cung mềm mại.

Xoẹt!!

Sau đó hắn vung thanh kiếm lên một lần nữa, cuối cùng là thu thanh kiếm về trong bao kiếm.

“Tốt rồi!”

Thanh Minh mở to mắt một lần nữa sau đó ngẩng đầu lên với khuôn mặt vui vẻ.

“Nào, tách ra đi....”

Ngay lúc đó, Vạn Niên Hàn Thiết bị cắt một hình tròn lớn rồi rơi xuống đầu hắn.

“Ơ?”

Bonk!

“Ơ?’

Yaaaaa

Thanh Minh ngã quỵ xuống đất. Cảm giác đau đớn từ đỉnh đầu khiến hắn rùng mình.

“Aaaaa”

Thanh Minh vừa rên rỉ, đẩy miếng Vạn Niên Hàn Thiết ra vừa phun ra mấy câu chửi rủa.

“Này! Đầu của ta không phải chỉ để trang trí thôi đâu!!!”

Nếu như hắn cắt trần nhà thì việc nó rơi xuống là đương nhiên mà nhỉ?

Máu mũi hắn chảy ròng ròng. Sau khi lấy vạt áo lau đi, Thanh Minh nhìn chằm chằm vào miếng Vạn Niên Hàn Thiết đang nằm trên mặt đất.

“Dù sao thì...từng này có lẽ là đủ rồi?”

Kích thước này vừa đủ cho một người nằm xuống và rất thoải mái để tạo ra một cái nồi lớn.

Nhưng vấn đề ở đây là...

“Trông nó có vẻ hơi mỏng thì phải?”

Cũng phải thôi.

Nó có kích thước lớn như thế này kia mà? Nếu còn dày nữa thì không phải Hoa Sơn ngay cả là Thiếu Lâm đi chăng nữa chắc cũng bay mất vài cái cột chống nhà. Nếu Hoa Sơn làm vậy chắc chắn là sẽ phá sản.

Thanh Minh chớp chớp mắt nhìn tấm Vạn Niên Hàn Thiết mỏng dính trong tay.

“Nếu vậy thì....”

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là dùng kiếm để chém nó ra rồi làm thành một cái nồi. Nhưng nếu nó đã mỏng như thế này rồi thì sao có thể làm vậy được đây?.

Điều đó có nghĩa là....

“Phải bẻ cong lại mới được?”

Bẻ cong Vạn Niên Hàn Thiết?

Mình á?

Thanh Minh khẽ run rẩy.

Nếu đã thế này thì chỉ còn một cách duy nhất mà thôi. Đó chính là uốn cong, gập tấm thiết này lại rồi đúc thành một cái nồi.

Thật đáng buồn nhưng Hoa Sơn thì không nói làm gì, đến cả vùng Thiểm Tây này cũng chẳng có một ai có thể làm được điều đó cả.

A, vẫn có một nơi là có khả năng. Chưởng môn Tông Nam phái hoặc thậm chí là hàng trưởng lão cũng có thể làm được cũng không biết chừng.

Đúng vậy.

Chắc là họ sẽ vui mừng rồi giúp đỡ cho Hoa Sơn thôi nhỉ?

‘Haha. Cũng có ngày các người có ích đối với Hoa Sơn kia đấy?.  Chuyện này thật đáng chúng mừng đấy mấy tên khốn à!!’

Thanh Minh thở dài thườn thượt khi cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng, việc này nếu như hắn không đích thân làm, thì sẽ chẳng còn cách nào khác cả.

“Phải. Phải cố gắng lên mới được!”

Hắn ngồi xuống tại chỗ rồi đặt tấm thiết bản lên đầu gối.

Tay trái của hắn nắm chặt lấy phần dưới của tấm thiết.

“Chậc”

Yaaaaaaaaaaaa!

Bàn tay của hắn bắt đầu chuyển sang màu trắng toát và tỏa ra nhiệt khí khủng khiếp. Tiếp sau đó, tấm thiết bản bắt đầu đỏ dần lên.

”Làm thế nào đây!”

Tay phải của hắn cứ thế đập mạnh vào phần nóng lên của tấm thiết bản.

Choang!

“Làm ơn đi!!”

Choang!!

“Không có ta là không được cái việc gì hết!!!”

Choang!

Đôi bàn tay chất chứa sự phẫn nộ đập liên tiếp vào Vạn Niên Hàn Thiết. Và nó bắt đầu cong lại từng chút từng chút một.

Một chút bằng cái mắt kiến.

“Chết tiệt! Cái tấm thiết bản này!!!?

Đôi mắt Thanh Minh rực lửa.

Ta là ai chứ?

Cứ mỗi lần gặp phải tình huống không như ý, đôi mắt của hắn lại trở nên điên loạn.

“Đợi đó rồi xem, ta thắng hay là nhà ngươi sẽ thắng đây?”

Thanh Minh tiếp tục dồn nguyên khí vào nắm đấm rồi bắt đầu đấm liên tục vào tấm thiết bản như muốn giết người.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

“Yaaaaaa!”

***

“Hừm”

Vân Giác đứng dậy khỏi vị trí bằng khuôn mặt nặng nề.

Suốt cả đêm qua, hắn gần như không ngủ được.

‘Càng nghĩ càng cảm thấy xa vời.’

Để có thể tạo ra Hỗn Nguyên Đan bọn họ cần một cái nồi được làm bằng loại sắt đặc biệt. Chẳng hạn như hàn thiết hay mộc thiết.

Vấn đề là hàn thiết hay mộc thiết là những loại sắt đáng giá ngàn vàng. Và kể cả có tiền đi chăng nữa, việc có thể mua được số lượng như mong muốn là một việc bất khả thi.

‘Tên tiểu tử Thanh Minh liệu có tìm được hàn thiết mang về không đây?’

Tìm được hàn thiết là một việc. Tìm được rồi lại phải tìm cách để làm nồi nữa. Nhưng trước tiên cứ phải tìm ra hàn thiết cái đã.

Nhưng cho dù Thanh Minh có là một tên tiểu quỷ đi chăng nữa, hàn thiết cũng chẳng phải hòn đá rải đầy đường để hắn có thể tìm thấy chỉ trong một ngày đêm.

Không, thằng bé sẽ tìm được thôi?

‘Trước tiên cứ phải suy nghĩ tích cực cái đã!’

Mặc dù là khoác lác nhưng thằng bé cũng đã rất nỗ lực. Nếu như thất bại thì cũng là việc hiển nhiên mà thôi. Phải an ủi nó một cách hợp lý mới được.

Vân Giác thở dài bước ra ngoài.

“Phải. Những việc thằng bé làm được suốt thời gian qua cũng đã....Chết tiệt! Giật hết cả mình? Cái gì đấy?”

Vân Giác vội vàng bước ra ngoài nhưng ngay lập tức giật bắn lùi lại.

Mắt hắn ta từ từ chuyển hướng nhìn xuống bên dưới.

“Thanh, Thanh Minh?”

“Khò ò ò ò ò. Phùuuuuu”

“Ơ?”

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thanh Minh đang ngủ say như chết, thậm chí là ngáy phì phò nằm chỏng chơ dưới đất.

“Chuyện, chuyện gì đây?”

Chỉ mới một ngày đêm, rốt cuộc tên tiểu tử này đã làm gì mà lại trở thành cái bộ dạng thê thảm như thế này?

Toàn thân hắn đầy bùn đất. Không biết là hắn đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi mà đất cát có thể bết dính lại như thế kia được? Rốt cuộc là hôm qua....

“Hả?”

Vân giác đổi hướng nhìn sang bên cạnh.

‘Cái này là?’

Bên cạnh Thanh Minh có một cái nồi lớn.

Rất lớn.

Mỗi khi ánh sáng chiếu đến chiếc nồi màu đen, luồng ánh sáng xanh lại xuất hiện và bao phủ lên toàn bộ. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy loại sắt nào như vậy cả.

“Lẽ, lẽ nào?’

Toàn thân Vân giác run rẩy.

Không, không phải chứ?

Ầy....lẽ nào lại vậy?

Roẹtttt

Vân giác nhẹ nhàng rút thanh kiếm đang đeo bên hông ra. Hắn bắt đầu dồn nội công vào thanh kiếm.

Xoẹt

Vân Giác nuốt nước bọt khô khốc. Bằng một khí thế bàng bạc, hắn giáng một kiếm thật mạnh về phía cái nồi.

Kwang!

Kwanggggg!

“Ơ?”

Phải một lúc sau, Vân Giác mới hoàn hồn. Thanh Kiếm hắn đang cầm trên tay đã gãy đôi.

Gãy rồi sao?

1 thanh kiếm được bao bọc bởi kiếm khí mà lại gãy được ư?

Vậy, vậy là?

“Hàn, hàn...hàn....”

Hàn thiết?

“Vạ, Vạn Niên Hàn Thiết?”

Cái tên tiểu tử điên rồ này thực sự đã làm ra một chiếc nồi bằng Vạn Niên Hàn Thiết ư?

Hắn ta bắt đầu lao vào chém liên tiếp vào cái nồi. Nhưng chỉ có tay hắn đau điếng mà thôi, cái nồi vẫn ung dung không hề có một vết xước nào.

“Chưởng, chưởng môn nhânnnnnn! Aaaaaaa! Chưởng môn nhânnnnnn!”

Vân Giác sợ hãi, hắn cầm cái nồi lên rồi bắt đầu chạy bán sống bán chết về phía điện các của chưởng môn nhân.

“Khòooooooo! Khòoooooooo!”

Cuối cùng chỉ còn tiếng ngáy của Thanh Minh vang lên trong Y Dược Đường tĩnh lặng.

***

“Thiên địa ơi? Hàn Thiết ư? Cả đời ta đây là lần đầu được thấy một lượng lớn hàn thiết như thế này đấy?”

“Chúng ta dùng cái này là được đúng không ạ?”

Các trưởng lão tụ tập xung quanh cái nồi sau đó rồi gõ gõ vào một cách hiếu kỳ.

“Thanh Minh. Rốt cuộc con đã tìm thấy thứ này ở đâu vậy?’

Tìm thấy cái con khỉ ấy!!

Chính ta đã làm ra nó đấy mấy cái tên nhóc này!!!

Ây ku!! Cái số của ta. Kẻ già nua thì phải vung tay vung chân làm nồi cả đêm. Còn lũ trẻ ranh này (?) lại ngủ ngáy khò khò.!!!

Thanh Minh thở dài rồi nhẹ nhàng cất lời.

“Chuyện đó không quan trọng!”

“Đúng, đúng vậy. Phải! Chuyện đó không quan trọng chút nào”

Huyền Tông quay đầu.

“Vân Giác! À nhầm....Đường chủ Y Dược Đường!!!”

“Vâng, chưởng môn nhân!”

“Bây giờ đã được chưa?”

“Con muốn thử nghiệm một lần cuối cùng xem thế nào ạ.”

“Ừm. Ta biết rồi.”

Huyền Tông tiến lại gần cái nồi. Hắn đặt tay vào bên dưới rồi bắt đầu truyền nội công.

Ô  ô ô ô ô ô ô!

Và rồi, cái nồi bắt đầu nóng dần lên.

“Ô! Nó không làm sao cả!!!”

“Quả nhiên là Vạn Niên Hàn Thiết!! Mỏng như vậy mà vẫn có thể chịu được sức nóng đó.”

Huyền Tông và Huyền Linh không dấu nổi sự vui mừng trên khuôn mặt.

“Được rồi! Được rồi! Chưởng môn nhân! Bây giờ chúng ta có thể làm ra Hỗn Nguyên Đan! À không không! Tử Tiêu Đan rồi!!!”

“Cuối cùng chúng ta cũng làm được rồi!!!”

Đôi mắt Huyền Tông ươn ướt nước mắt.

Tất cả những khổ nhọc mà hắn đã phải chịu đựng....à không, gần như tất cả sự vất vả đều do Thanh Minh một mình gánh chịu. Dù sao thì đến cuối cùng bọn họ cũng đã có thể đi đến bước luyện chế Hỗn Nguyên Đan.

‘Bằng thứ này, Hoa Sơn sẽ có thể phát triển lên một tầng cao mới!’

“Tổ tiên đã phù hộ cho chúng ta”

“Rắc!”

“Ơ?”

Huyền Tông quay đầu lại nhìn.

Hắn có nghe nhầm không nhỉ?

Thanh Minh xoay xoay cổ tay, hắn đã kiệt sức vì cả đêm dồn nội công để rèn hàn thiết và làm nên cái nồi này.

“Chúng ta nhanh bắt đầu thôi. Nhanh lên...”

“Phải! Đường chủ Y Dược Đường!”

“Vâng! Chưởng môn nhân! Con sẽ đi chuẩn bị ngay ạ!”

Thanh Minh không ngừng lắc đầu khi chứng kiến cảnh tượng Huyền Linh không ngừng cằn nhằn còn Vân Giác bận rộn đổ liên tiếp các dược liệu vào.

‘Tổ tiên ư? Tổ tiên các con khỉ ấy...ơ? Mình chính là tổ tiên chứ ai nữa?’

Ơ....đúng là vậy.

Đúng vậy. Nói đúng lắm.

“Nào, Dầu Công Thanh và Hoa Thần Thú....thêm cả vài giọt sương sớm mai....”

Sau khi tập hợp đủ tất cả các dược liệu, Vân Giác lùi về phía sau, hắn căng thẳng lau mồ hôi trên trán và nắm chặt chiếc muỗng dài trong tay.

Tất cả đã chuẩn bị xong.

Hắn hít thật sâu tận hai lần sau đó hét lên.

“Xin hãy bắt đầu!!”

“Huyền Thương!”

“Vâng, chưởng môn nhân!”

Huyền Tông và Huyền Thương nắm chặt hai bên nồi và bắt đầu truyền nội công. Một lát sau, nội công của họ được chuyển hóa thành nhiệt lực. Tất cả đều tập trung và hết sức nghiêm túc.

Ô ô ô ô ô

Nguồn nhiệt lực khổng lồ được tụ lại tại trung tâm đáy nồi và các dược liệu bắt đầu sôi.

“Tốt lắm! Cứ tiếp tục đi!”

Vân Giác bắt đầu khuấy các dược liệu trong nồi bằng một khuôn mặt vô cùng mừng rỡ.

“Chính là như thế này! Xin hãy duy trì trạng thái này!”

“Bao lâu?”

“Chỉ cần 10 ngày là được!”

“Ô! Vậy thì bọn ta....”

Hả?

Cái gì?

Huyền Tông và Huyền Thương đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Vân Giác.

“Con nói là bao lâu kia?”

“10 ngày ạ!”

“Chẳng phải con nói mất 10 ngày để tạo ra linh đan hay sao? Vậy mà riêng giai đoạn này đã mất 10 ngày rồi á?”

“Vâng! Nói giai đoạn vậy chứ tất cả chỉ có thế này thôi ạ!”

“Hả?”

Nếu vậy thì phải báo trước cho người ta biết chứ cái tên tiểu tử này!!!

Huyền Tông và Huyền Thường hoang mang run rẩy nhìn chằm chằm vào Vân Giác.

“Nếu dừng lại một chút rồi lại bắt đầu lại thì sao...?”

“Không được đâu!! Một khi đã bắt đầu thì không thể ngưng giữa chừng được! 10 ngày! Nhất định phải liên tục suốt 10 ngày!!”

Đôi mắt Vân Giác không giấu nổi sự điên loạn.

Đây là khoảnh khắc không thể có lại được trong đời hắn. Việc đứng khuấy nồi suốt 10 ngày có gì đáng để nói đâu kia chứ?

“Ơ..nhưng...Ơ?...?

Ngay khi Huyền Tông định nói gì đó, một giọng nói lẩm bẩm vang lên phía sau hắn ta.

“Mười ngày....”

Huyền Tông chầm chậm quay đầu lại.

Thanh Minh đang đứng đó với một khuôn mặt tựa ác ma.

Chỉ bằng biểu cảm thôi cũng đủ hiểu rồi.

‘Nếu như các người dám sai sót khiến những dược liệu mà ta đã vất vả kiếm về tiêu tùng thì ta sẽ khiến cả cái Hoa Sơn này tiêu tùng theo”

“Người có thể làm được mà! Chưởng môn nhân”

“Ơ?”

“Nhất định! Nhất định! Bằng bất cứ giá nào!!!”

“Ơ?”

“Con người không ngủ suốt 10 ngày cũng sẽ không chết đâu! Nếu có chết thì người cũng phải cho tất cả thấy sự nỗ lực hết sức của người! Tất cả đệ tử sẽ không bao giờ quên chưởng môn nhân đã sống vì Hoa Sơn như thế nào!!!”

Ta vẫn chưa chết mà, cái tên tiểu tử này!!!

Đôi mắt Huyền Tông dần ươn ướt.

Chết tiệt! Cái thằng trời đánh này!!!!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương