Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 240 Nơi đây đúng là địa ngục mà. (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 240. Nơi đây đúng là địa ngục mà. (5)

 

Quạ! Quạ! Quạ!

Huyền Tông cau mày.

‘Mới sáng sớm ra mà lũ quạ đã....’

Đương nhiên, hắn cũng chẳng ghét bỏ gì loài quạ cả.

Bên ngoài đã đen rồi đến cả tâm hồn cũng đen nữa thì sao xứng với cái danh đạo sĩ được đây? Quạ cũng như bao loài động vật khác mà thôi. Bọn chúng đơn giản là một trong số các loài chim.

Vấn đề là, không hiểu tại sao hôm nay tiếng kêu của lũ quạ lại có cái gì đó vô cùng u ám.

‘Hơ hơ. Là do bản tâm của mình đang rối loạn hay sao?’

Tiếng kêu của một con chim sao có thể khác với bình thường được chứ. Nếu âm thanh đó nghe có vẻ khó chịu thì điều đó có nghĩa là người nghe đang không được thoải mái.

Huyền Tông khẽ nhắm mắt lại điều hòa tâm cảnh bản thân...

Roẹt.

“Hơ”

Huyền Tông hướng ánh nhìn xuống dưới. Tách trà mà hắn đang cầm trên tay đã nứt toác.

“Hừm...”

Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?

Phải. Cũng có ngày quạ khóc. Cũng sẽ có ngày tách trà bị nứt. Rồi cũng có ngày cả hai chuyện đó ngẫu nhiên xảy ra cùng một lúc...

Bịch!

Khuôn mặt Huyền Tông run lên.

Một bức họa được treo trên tường với dòng chữ Thượng Thiện Nhược Thủy bỗng nhiên rơi xuống nền đất rồi nằm ở đấy.

“Ha”

Đến mức độ này rồi thì ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng phải xoay người mà cảm thán rằng ngày hôm nay có một thứ gì đó rất không bình thường.

‘Thật sự rất kỳ lạ.’

Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngay từ sáng sớm đã có nhiều điềm báo không hay thế này?

Huyền Tông đặt tách trà trong tay xuống rồi hít một hơi thật sâu.

‘Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào bản tâm...tất cả mọi thứ phụ thuộc vào bản tâm....’

Quạ. quạ. Quạ!!!

“Ầyyyyy”

Huyền Tông không thể khống chế tâm tình của bản thân. Hắn đứng bật dậy.

“Mấy cái con quạ này!! Mới sáng sớm ra!!!”

Hắn đá cửa bước ra ngoài rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mấy con quạ. Nhận thấy có ánh nhìn kỳ lạ đang hướng đến mình, hắn vội vàng hạ tay xuống.

“Ơ”

“A”

Huyền Linh đang đứng trước sân. Hắn đang nghiêng đầu sang một bên.

“Chưởng môn nhân đang làm gì thế?”

“Còn đệ thì sao?”

“Đệ hôm nay không ngủ được nên muốn dậy sớm để dọn dẹp thôi.”

“Ừm. Tốt lắm.”

Huyền Tông ho lên vài lần rồi rón rén đưa tay ra phía sau.

“Ta...hừm...”

“Trông huynh như đang có chuyện gì đó thấp thỏm không yên phải không ạ?”

Khuôn mặt của Huyền Tông dần trở nên méo mó.

Lẽ ra càng nhiều tuổi và tầm đạo lâu năm thì ngôn từ sẽ càng trở nên ôn hòa. Nhưng đối với Huyền Tông thì càng ngày chỉ cảm thấy càng kỳ lạ mà thôi.

Huyền Thông thở dài. Đúng lúc hắn định nói gì đó thì.

“Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân!”

Lại có chuyện gì nữa?

Huyền Tông quay đầu lại một cách lo lắng. Từ phía bên kia, Huyền Thương đang vội vàng chạy đến.

“ Làm gì mà mới sáng ra đã náo loạn rồi!”

“Có thư, có thư đến!!”

“Hả?”

Huyền Thương chạy đến trước mặt bọn họ thở hổn hển rồi hét lên.

“Có chim đưa thư từ Hoa Âm gửi đến. Lũ trẻ, lũ trẻ đã về đến Hoa Âm rồi! Bây giờ bọn chúng đang leo núi lên đây ạ!”

“Cái gì?”

Huyền Tông hét lên đầy ngạc nhiên.

“Nếu vậy thì bây giờ....?”

“Chim đưa thư có nhanh hơn một chút, nhưng có lẽ cũng bọn trẻ cũng sắp đến nơi rồi đấy ạ!”

“Đúng, đúng vậy!”

Huyền Tông bối rối hết xoay bên này rồi lại xoay sang bên kia.

“Đây không phải lúc ta như thế này!”

Ngay sau đó, Huyến Tông bắt đầu chạy về hướng sơn môn. Huyền Linh cũng ném cây chổi bám theo phía sau.

“Chưởng môn nhân, đợi đệ với!!!”

Huyền Thương cũng vội vàng chạy theo phía sau Huyền Tông.

Huyền Tông chạy một mạch không ngừng nghỉ đến sơn môn, hắn dang hai tay đẩy mạnh cánh cửa nặng nề.

Sau đó hắn chậm chậm bước ra ngoài đứng nhìn điểm cuối ngọn đồi, nơi mà sau khi leo đến sẽ ngay lập tức nhìn thấy sơn môn của Hoa Sơn.

Đã bao lâu rồi hắn không chạy vội vàng như thế này rồi chứ? Trái tim của hắn phấn khích y như lần đầu nhập môn và được ban thanh kiếm đầu tiên.

“Chắc bọn trẻ sắp về đến nơi rồi.”

“Chắc là vậy!”

Câu hội thoại bâng quơ của Huyền Thương và Huyền Linh như ăn sâu vào tai Huyền Tông.

‘Cũng đến giờ bọn trẻ về đến đây rồi.’

Huyền Tông nhìn vào ngọn đồi bằng đôi mắt chăm chú.

‘Mấy cái đứa ngỗ ngược này!’

Ít nhất cũng phải liên lạc trước chứ. Nếu vậy thì hắn đã không phải đứng đợi trong bồn chồn như thế này.

“Chắc là bọn nhỏ đã vất vả lắm đây!”

“Đương nhiên rồi. Vân Nam ở đâu kia chứ? Đi đường xa như vậy sao có thể không mệt cho được?”

“Không những vậy mấy cái đứa đáng yêu đó còn có thể kết đồng minh với Đường Môn trên đường đi nữa kia đấy?”

Lời nói của họ vừa chứa đựng sự khen ngợi, xin lỗi và cả thương xót.

Họ cảm thấy có lỗi vì đã giao cho bọn trẻ những việc mà đáng lẽ ra bọn họ phải làm. Không những vậy, bọn họ còn cảm thấy tự hào khi bọn trẻ làm quá tốt mọi chuyện. Và....trên hết là sự hãnh diện, sung sướng.

Huyền Tông nhìn lên đỉnh núi bằng đôi mắt ươn ướt.

‘Cuối cùng thì ta cũng có thể ăn nói với tổ tiên khi nhắm mắt xuôi tay.’

Ta tuy rằng đã không dẫn dắt được Hoa Sơn.

Nhưng ta đã tìm ra những đứa trẻ sẽ dẫn dắt được Hoa Sơn trong tương lai.

Như vậy là được rồi chứ gì?

“Chưởng môn nhân, bọn trẻ về đến nơi rồi.”

“Ừm...ừm...ta biết rồi.”

Huyền Tông lén lau nước mắt. Người ta nói rằng càng lớn tuổi con người càng trở nên dễ đa cảm quả không sai chút nào.

Nhưng dù sao cũng phải chào đón những đứa trẻ xa nhà quay trở về bằng những nụ cười ấm áp mới được.

Bịch. Bịch. Bịch.

Ngay sau đó, những bước chân nhỏ vang lên. Âm thanh bước chân càng ngày càng lớn dần lên.

Huyền Tông nắm chặt nắm tay lại.

Hắn sắp được nhìn thấy.

Những đứa trẻ Hoa Sơn oai vệ

Những người hùng sẽ dẫn dắt Hoa Sơn trong tương lai...

“Ơ”

Huyền Tông run rẩy.

Dáng vẻ những đứa trẻ dần xuất hiện ở đằng xa.

Bước chân dũng mãnh!

Đầu tóc bù xù!

Bộ võ phục giống hệt như mớ rẻ rách và hoàn toàn biến thành màu vàng đất.

Trông bọn chúng chẳng khác nào ma quỷ cả....

‘Gì thế này?’

Không phải là lũ trẻ đi Vân Nam sao?

Hay là trên đường về bọn chúng có ghé qua địa ngục?

Bọn nhỏ leo lên núi bằng khuôn mặt như thể sẽ giết chết tất cả những gì cản đường. Huyền Tông bất giác rùng mình.

“Hoa Sơn....”

“Là Hoa Sơn...”

“Hoa Sơn...là Hoa Sơn. Đúng là Hoa Sơn rồi.”

“Ha”

Trông thấy các môn đồ đồng loạt đảo mắt lia lịa, các trưởng lão giật mình lùi về phía sau một bước.

“Chết tiệt. Xa nhà là khổ thế này đây.”

“Sau này ta sẽ không ra ngoài với cái tên tiểu tử đó nữa đâu.”

“Tắm! Ta cần phải tắm!!!”

Lưu Lê Tuyết hét lên ầm ĩ như đã mất đi lý trí.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, các trưởng lão ai nấy đều khiếp sợ.

Không. Mấy đứa nhóc này rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì vậy? Lúc đi thì khí thế hết mình lúc về lại hết hồn....

Bạch Thiên dẫn đầu. Hắn ngước mắt lên nhìn Hoa Sơn bằng ánh mắt lấp lánh. Khi hạ tầm mắt xuống thì phát hiện ra các trưởng lão.

“Chưởng môn nhân!”

“A”

Sao lại trông đáng sợ như vậy chứ....

Bạch Thiên lảo đảo bước về phía chưởng môn nhân đang co rúm lại. Hắn chắp tay tạo thế bao quyền cung kính.

“Đệ tử đời hai Bạch Thiên hạ sơn vì nhiệm vụ được giao, nay nhiệm vụ đã hoàn thành nên bọn con đã hồi sơn ạ.”

“Ờ...ờ..ừm...ừm.”

Ờ....

Lẽ ra hắn không nên nói như vậy mới phải.

Chẳng phải hắn nên khóc lóc chào đón các môn đồ yêu dấu của hắn đã quay trở về hay sao?

Sao bầu không khí đột nhiên lại trở nên như thế này?

Bạch Thiên như đã nhận ra sự hoang mang của hắn. Sau đó Bạch Thiên vội vàng hét lên.

“Chưởng môn nhân!”

“Ha, hả?”

“Tử Mộc Thảo! Tìm được Tử Mộc Thảo rồi ạ! Tử Mộc Thảo! Thanh Minh....”

Thanh Minh trợn mắt vỗ cái đét vào bàn tay của Bạch Thiên đang vươn ra để lấy Tử Mộc Thảo.

“Đừng có chạm vào!! Đánh gãy tay bây giờ!”

“Cái tên tiểu tử điên rồ này!!”

“Y Dược Đường! Chúng ta phải đến Y Dược Đường mới được!”

Thanh Minh chạy vào bên trong mà không thèm nhìn chưởng môn nhân lấy một cái.

“A, tắm! Ta phải tắm! Phải tắm mới được.”

“Cơm....nhà ăn còn cơm không nhỉ? Ta đã nhịn đói suốt 3 ngày rồi đấy! Sắp chết đến nơi rồi.”

“A”

Chiêu Kiệt lúc này giống như một con hổ rời khỏi nhà sống một thời gian sau đó quay về với một vài vết chém trên người.

“À...ừm....”

Ngay khi ấy, Huyền Linh bước ra với vẻ mặt cương quyết.

“Được rồi! Trước hết cứ ăn uống tắm rửa trước cái đã! Chuyện xảy ra ở Vân Nam thì có gì quan trọng đâu kia chứ? Việc đi một quãng đường dài đã khiến bọn trẻ kiệt sức hết rồi.”

“Dù vậy thì bọn con vẫn phải báo cáo....”

Bạch Thiên là người duy nhất vẫn giữ được tỉnh táo cho đến lúc này. Hắn muốn giữ lễ nghĩa với các bậc trưởng bối nhưng Huyền Linh đã nở nụ cười ôn hòa rồi cất lời.

“Báo cáo cái con khỉ ấy! Thành công thì sao mà thất bại thì sao chứ? Việc quan trọng lúc này chính là các con đã đi đến một nơi xa xôi và vất vả quay trở về.”

“Không...bọn con đã thành công....”

“Được rồi! Được rồi! Tất cả mau vào trong đi!”

Huyền Linh đẩy lưng Bạch Thiên vào bên trong.

“A, không. Chuyện đó....”

“Được rồi mà! Cái tên tiểu tử này. Ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp. Không sao chứ? Chưởng môn nhân?”

“Hả? ừm....Phải. Việc ăn cơm rất quan trọng.”

“Tất cả mau đi tắm rồi vào ăn cơm. Ta sẽ nói nhà ăn chuẩn bị cơm ngay.”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt sau khi nghe được câu nói đó mừng rỡ khôn xiết.

“Có cơm rồi!!”

“Hức! Từ Vân Nam đến đây chỉ được ăn mỗi lương khô....”

“Vẫn còn hơn là ăn cỏ đấy!”

“A...đúng là vậy.”

Cỏ khô ư?

Lại là chuyện gì nữa đây?

Huyền Tông trông dáng vẻ các môn đồ bước vào và trưng ra một vẻ mặt mơ hồ.

A...

“Bọn trẻ có gì đó hơi kỳ lạ thì phải?”

“Hơi thôi sao?”

“A”

***

Huyền Tông cau mày nhìn bộ dạng các môn đồ đã trở nên sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa, các môn đồ của hắn đã trở về bộ dạng quen thuộc. Nhưng mà...

‘Bầu không khí có gì đó lạ lắm....’

Là khí tức mà trước kia chưa từng có?

Hay là có gì đó đã trở nên khác lạ hơn thì phải?

Thật khó để diễn tả trạng thái lúc này, nhưng nếu phải dùng 1 từ để mô tả thì...

‘Bọn trẻ đã trưởng thành rồi.’

Đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Nhưng vấn đề là....

“Chết tiệt!!. Cái lưng của ta....”

Thanh Minh tựa lưng vào ghế rồi nằm ườn ra như một con cún con no bụng được nằm ngủ tại một nơi ấm áp.

‘So với từ trưởng thành thì từ già đi có vẻ hợp hơn với thằng bé thì phải.’

Cái tư thế của nó giống như sắp ngâm ra một bài thơ vậy đó.

Đương nhiên bình thường Thanh Minh cũng có một số khía cạnh giống như một ông già. Nhưng lúc này bộ dạng của hắn trông già nua đến mức thậm chí các trưởng lão còn phải gọi hắn bằng hai từ “Sư huynh”.

“Được rồi. Các con vẫn khỏe cả chứ?”

“Vâng! Chưởng môn nhân!”

Quả nhiên là Bạch Thiên.

Hắn là người nhanh nhất lấy lại được khí sắc ngồi tươm tất tiếp chuyện chưởng môn nhân.

“Nhờ có sự lo lắng của mọi người, bọn con đã thành công lấy được Tử Mộc Thảo tại Vân Nam rồi ạ. Ngoài ra cũng đã có một số chuyện khác xảy ra nữa...”

Đột nhiên hắn đứng dậy rồi quỳ thụp xuống.

“Con sao thế?”

“Con có tội khi chưa có sự cho phép của chưởng môn nhân đã lạm quyền tự quyết định.’

“Mau đứng dậy đi!”

“Không đâu ạ, chưởng môn nhân”

“Lý do ta giao quyền quyết định cho con là gì chứ? Ở bên ngoài con chính là đại diện chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Lựa chọn của con chính là lựa chọn của ta. Vì vậy mà con không cần phải yêu cầu hình phạt làm gì cả.”

“Chưởng môn nhân.”

“Mau đứng dậy rồi ngồi xuống đi.”

Sau lời nói dứt khoát đó, Bạch Thiên vô thức thẳng người lên.

Huyền Tông sau khi thúc giục Bạch Thiên bằng một khuôn mặt nghiêm khắc như sương giá từ khi nào đã trở nên ôn hòa hiền hậu.

“Được rồi. Bây giờ thì ta có thể nghe chuyện đã xảy ra được chưa nào?”

“Vâng. Nhưng trước đó con muốn hỏi người một chuyện. Có phải môn chủ Đường Môn đã đến đây không ạ?”

“Đúng vậy. Lúc đó ta cũng nghe đại khái mọi chuyện rồi. Nhưng ta muốn nghe chính các con thuật lại một lần nữa.”

“Vâng. Vậy con sẽ kể lại cho người bắt đầu từ chuyện xảy ra tại Tứ Xuyên.”

Bạch Thiên bắt đầu bình tĩnh thuật lại những chuyện xảy ra suốt hành trình trước mặt chưởng môn nhân và các trưởng lão. Giữa chừng Chiêu Kiệt và Nhuận Tông sẽ bổ sung vào những phần mà hắn ta bỏ lỡ.

Dĩ nhiên, Thanh Minh đã bắt đầu ngủ gật ở phía sau như mọi chuyện quá tẻ nhạt và hắn chẳng quan tâm một chút nào.

Câu chuyện càng về sau thì miệng của Huyền Tông càng mở to ra.

Và ngay cả khi Bạch Thiên kết thúc câu chuyện, chưởng môn nhân, các trưởng lão và cả Vân Tử bối vẫn không thể ngậm được mồm. Họ cứ thế nhìn chằm chằm vào các đệ tử vừa mới quay về.

“Vậy là các con đã kết đồng minh với Đường Môn?”

“Vâng!”

“Và, và...đánh cả thái thượng trưởng lão của Đường Môn sấp mặt?”

“Là tên tiểu tử Thanh Minh đã làm chuyện đó ạ.”

Huyền Tông run rẩy chuyển ánh mắt về phía Thanh Minh đang ngủ gật.

“Còn, còn chuyện tóm bọn mã tặc rồi đến Vân Nam kết đồng minh với Dã Thú Cung nữa?”

“Định nghĩa đồng minh ở chỗ họ có hơi khác với chúng ta một chút. Nhưng đại loại là từ nay về sau đệ tử Hoa Sơn sẽ được tiếp đãi giống như người Vân Nam ngay tại Vân Nam.”

“Nhưng, nhưng à..nơi đó chẳng phải là....”

Ơ. Chỗ đó...ơ...ơ...

“Các con thậm chí đã nhận được quyền giao thương độc quyền tại Vân Nam nữa sao?”

Có một người thích hợp trả lời câu hỏi này hơn Bạch Thiên. Bạch Thiên khẽ đánh mắt nhìn sang Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt tiếp lời.

“Tình hình Vân Nam hiện tại không được tốt cho lắm. Vì vậy mà con đã tự ý để thương hội gia môn là đại lý đại diện khi chưa có sự đồng ý của chưởng môn nhân. Thương hội gia môn sẽ cung cấp lương thực cho Vân Nam dưới cái danh Hoa Sơn ạ. Xin chưởng môn nhân hãy trách tội con.”

“Tội?”

Tội ư?

Tội gì chứ cái tên tiểu tử này!!!

“Tất, tất cả những chuyện này....”

Huyền Tông lẩm bẩm như không thể tin nổi chuyện mà hắn mới vừa nghe được.

“Mới chỉ hơn một tháng hạ sơn thực hiện nhiệm vụ, các con đã làm được tất cả những chuyện này sao? Thật sao???”

Tại sao có thể như vậy được chứ?

Tình huống lúc này khiến tất cả bọn họ cạn ngôn hơn là cảm thấy vui mừng.”

“Ơ...chuyện.....”

Hắn định phản ứng lại gì đó nhưng không nói nên lời. Huyền Linh - người đang ú ớ không nói nên lời vì sự kinh ngạc quá sức trong giờ phút này chỉ biết nắm chặt lấy vai của Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân”

“Hả?”

Huyền Linh bắt đầu mở miệng bằng một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Chúng ta không có việc gì tại Bắc Hải hoặc Giang Tây sao?”

“Hả? Chuyện đó thì liên quan gì chứ?”

Sau đó hắn nhìn thoáng qua Thanh Minh rồi thì thầm to nhỏ.

“Hãy gửi tên tiểu tử đó đi một lần nữa. Chưởng môn nhân, không khéo chúng ta còn có thể bắt được cả phượng hoàng nữa đấy.”

“Ha.”

Ôi chao, lòng người sao mà lạnh lẽo.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương