Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 227 Ao gì mà có cả rồng sống thế này!? (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 227. Rồng gì mà sống trong hồ nước thế này? (2)

 

“A. Tổn thương lòng tự trọng quá! Cái con rắn đó dám, phì! Ôi trời ạ, lắm đất thế! Phì phì!”

Thanh Minh nhổ hết đất trong miệng ra.

Từ lúc đất tràn vào miệng, máu mũi hắn cũng bắt đầu chảy tỏng tỏng.

“.......Lau máu mũi đi.”

“Bây giờ bị chảy máu mũi quan trọng….. Cái gì? Sao nó lại chảy tỏng tỏng thế này? Ôi trời ơi? Lại đây mà coi rắn bắt nạt người nè!”

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng ấy, khẽ lắc đầu rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo đưa về hướng Thanh Minh.

À, hóa ra còn biết đưa khăn cho ta lau…..

Soạt. Soạt!

“Ái! Áiiiiii!”

Lưu Lê Tuyết cố gắng nhét khăn vào lỗ mũi Thanh Minh.

Mặc kệ Thanh Minh ra sức kháng cự, Lưu Lê Tuyết vẫn túm chặt lấy gáy của hắn rồi ra sức nhét khăn tay vào mũi hắn bằng một gương mặt vô cảm.

"……."

Cái này gọi là chăm sóc hay bắt nạt vậy?

…….Nhìn vẻ mặt của Thanh Minh thì có vẻ giống như hắn đang bị bắt nạt hơn.

Thanh Minh nghiến răng ken két với cái khăn đã được nhét vào trong lỗ mũi.

“Khừ ừ ừ. Làm gì có lỗ mũi nào to đến vậy chứ.”

Cung chủ Dã Thú Cung chỉ lặng lẽ nhìn các môn đồ Hoa Sơn đang kêu la ầm ĩ rồi nhẹ nhàng cất lời.

“Mặc Lân Huyết Mãng là loài linh vật nguy hiểm nhất trong vô số các loài linh vật ở Vân Nam. Bình thường chúng là một loài có tính cách rất ôn hòa, chỉ cần không xâm phạm vào lãnh địa của chúng thì chúng cũng sẽ không làm hại đến ai, nhưng một khi đã khiến chúng nổi giận, thì chúng sẽ trở thành mối nguy hiểm thực sự.”

“Ôn hòa ư?”

“Đúng vậy. Chúng được coi là loài linh vật khá hiền lành.”

“Khừ.”

“Tuy nhiên, chúng lại bị ám ảnh quá mức đối với lãnh địa của mình. Vậy nên chúng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào dám động vào một hòn đá, hay một ngọn cỏ của chúng. Do đó, chúng ta không thể đánh lừa Mặc Lân Huyết Mãng rồi thu lấy Thần Linh Thảo mà an toàn trở về.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Sao ông không nói chuyện đó sớm hơn một chút….

“Điều đó có nghĩa là ta phải hạ được con rắn đó thì mới lấy được Thần Linh Thảo phải không.”

“Đúng là vậy.”

Cung chủ Dã Thú Cung gật đầu.

“Mặc dù ta thấy rất đáng tiếc khi phải nói điều này với các hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đã lặn lội đường xá xa xôi từ Trung Nguyên tới đây, nhưng chuyện này ngay cả Dã Thú Cung ta cũng không thể giúp được. Mọi việc đều phải do các ngươi tự mình giải quyết rồi.”

Bạch Thiên đi tới trước mặt Thanh Minh với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Thanh Minh, có lẽ chúng ta phải từ bỏ việc này thôi.”

“Bỏ cuộc cái quái gì chứ?”

“Chẳng phải chúng ta hết cách rồi sao. Đến đao kiếm còn không xuyên thủng chúng được thì chúng ta làm sao đối phó với chúng đây? Cũng may khi nãy con tốt số đấy. Nếu không thì ngay cả con cũng đã trở thành bữa ăn cho nó rồi.”

“Khừ.”

Thanh Minh khừ một tiếng.

Đúng là suýt nữa hắn đã chết rồi.

Nếu như người ra tay khi nãy không phải Thanh Minh mà là người khác, thì có khi hắn đã nói lời từ biệt với thế giới này rồi đến tâm sự với Diêm Vương khi bị con rắn đó quẫy đuôi một phát rồi.

‘Sao lại có chuyện đó nữa cơ chứ?’

Sức mạnh ở trong cơ thể to lớn ấy chỉ là thứ yếu, vấn đề quan trọng nhất chính là lớp vảy cứng của nó.

Dù có dùng sức mạnh đến mức nào thì hắn cũng không thể làm trầy xước vảy của nó.

Tuy hiện giờ Thanh Minh có thể chém đứt được vạn niên hàn thiết, nhưng mỗi một cái vảy của Mặc Lân Huyết Mãng lại cứng hơn cả vạn niên hàn thiết.

Thanh Minh vò đầu như thể chuyện này quá phiền phức.

Vốn dĩ ngay từ đầu, kiếm pháp được sáng tạo ra để đối đầu với con người. Nếu muốn kiếm chém được vào cơ thể con người thì toàn bộ lưỡi kiếm phải được mài sắc bén.

Hay nói cách khác, nếu không có kiếm thì kiếm pháp nào cũng sẽ trở nên vô dụng.

“Dùng nội công cũng không có tác dụng sao?”

“Đúng vậy. Với nội công của con bây giờ thì hoàn toàn không có tác dụng gì với nó cả. Hay là chúng ta cứ quay trở về Trung Nguyên rồi tìm cách khác……”

“Ta hiểu rồi. Trước tiên chúng ta cứ quay về đi!”

“Ô?”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt kinh ngạc. Sao hôm nay nó lại ngoan ngoãn nghe lời người khác thế nhỉ?

“Về Dã Thú Cung trước!”

"……."

À, hóa ra là nó chỉ nghe một nửa.

Mà vậy mới đúng là Thanh Minh chứ.

“Nếu nội công yếu thì chỉ cần gia tăng nội công là được chứ gì! Ta sẽ dùng kiếm pháp và sức mạnh của mình để đánh nát chúng!”

Thanh Minh nghiến răng ken két.

Nếu như hắn còn là Mai Hoa Kiếm Tôn thì chỉ cần một cây đũa thôi cũng đủ để đập con rắn đó sợ đến mất mật mà bỏ chạy rồi. Sự buồn tủi ùa về.

Aigu, sư huynh! Chưởng môn sư huynh!

Sao đệ lại phải sống như thế này chứ!

Thanh Minh vừa đảo mắt quay lại nhìn hồ nước vừa lẩm bẩm.

“Có giỏi thì ngươi quay lại đây đi.”

Rồi hắn xoay người bước về hướng Dã Thú Cung.

“Đi thôi!”

“Ơ, con lại định làm gì nữa vậy?”

Các môn đồ Hoa Sơn vội vã đuổi theo Thanh Minh.

Cung chủ Dã Thú Cung nhìn thấy thế thì bật cười hô hô hô.

“Đúng là những kẻ thú vị.”

 

 

* * *

 

 

“Không ai được vào!”

“Ơ cái tên kia, rốt cuộc…..”

Rầm!

Thanh Minh đóng cửa cái rầm rồi đi về phòng của mình. Bạch Thiên nhìn thấy thế thì thở dài ngao ngán.

“.......Nó lại định làm gì nữa đây.”

Nhuận Tông thấy Bạch Thiên thở dài thì rón rén mở miệng.

“Thanh Minh không phải là người như vậy đâu ạ. Mỗi lần xảy ra chuyện, nó đều tìm mọi cách để giải quyết mà.”

“........Con đã thấy mấy cách giải quyết của nó kết thúc êm đẹp bao giờ chưa?”

“Dạ?”

“Ta không lo nó sẽ làm ra những chuyện kỳ quặc. Bởi vì đó là chuyện quá đương nhiên rồi. Thứ ta lo chính là nó sẽ làm những chuyện kỳ quặc ở Nam Man Dã Thú Cung này.”

“........A, chuyện đó…..”

Đúng là thế thật.

Nhuận Tông len lén nhìn xung quanh. Hắn nở một nụ cười gượng gạo khi cảm nhận được ánh mắt của các cung đồ Dã Thú Cung đang lén lút nhìn về phía bên này.

“Chắc nó không nghĩ như vậy đâu ạ?”

“Được thế thì tốt quá……”

Bạch Thiên thở dài khi biết trực giác của mình chưa bao giờ sai.

 

Thanh Minh quay trở về phòng ngủ lôi ra hai cái hộp gỗ từ trong hành lý ra.

Một hộp gỗ lớn. Và một hộp gỗ nhỏ.

Sau đó hắn lại lôi ra một hộp gỗ khác từ trong ngực. Ba chiếc hộp gỗ được đặt trước mặt hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu.

‘Dù sao thì mình cũng phải làm chuyện này thôi.’

Hắn biết ngày này sớm một cũng sẽ đến.

Mặc dù hắn đang mạnh lên rất nhanh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Đương nhiên là Thanh Minh đang ở trong độ tuổi rèn luyện và phát triển. Thế nhưng, hắn lại có quá nhiều chuyện phải làm, có quá nhiều kẻ địch phải đối đầu.

Hắn không có thời gian để có thể thong thả mạnh lên như trong quá khứ.

Nếu hắn tiếp tục tu luyện như bây giờ, thì hắn vẫn phải mất đến 30 năm nữa mới có thể đạt được tới cảnh giới như trong quá khứ….

‘Mình không thể đảm bảo sẽ không có gì xảy ra trong suốt 30 năm.’

Biết đâu chừng Tông Nam hay Võ Đang sẽ kéo ập tới Hoa Sơn, hoặc dư đảng của Ma Giáo sẽ hồi sinh và kéo đến Trung Nguyên thì sao.

Chưa kể nếu xui xẻo, có khi hắn còn trở thành mồi ngon của con linh vật gớm ghiếc đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Dù có xảy ra chuyện gì, nhưng nếu muốn vượt được qua những chuyện đó, thì Thanh Minh phải mạnh lên trước. Như vậy thì Hoa Sơn mới có thể mạnh lên được.

‘Cuối cũng vẫn là vấn đề nội công.’

Việc thay đổi võ công để phù hợp với cơ thể này gần như đã kết thúc. Vậy nên bây giờ chỉ cần có nội công hùng hậu, hắn hoàn toàn có thể thi triển các loại võ công đỉnh cấp như trong quá khứ.

“Chà, vậy…….”

Thanh Minh liếm môi rồi nhìn ba cái hộp trước mặt.

Cạch.

Hắn mở chiếc hộp lớn nhất ra trước.

Bên trong là Hỗn Nguyên Đan mà Thanh Minh đã cướp (?) được từ tay của Huyền Tông. Thanh Minh nhìn Hỗn Nguyên Đan đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh bằng đôi mắt thèm thuồng. Sau đó hắn lại đưa mắt đến chiếc hộp thứ hai.

Mặc dù nhỏ hơn chiếc hộp đầu tiên, nhưng chiếc hộp này lại tinh xảo hơn.

Cạch.

Nắp hộp vừa được mở ra, một mùi hương nguy hiểm xộc vào trong mũi hắn.

Bên trong là một viên đan dược màu đen tuyền khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy run sợ.

Đây là Thiên Độc Đan bí truyền của Đường môn.

Có thể nói Thiên Độc Đan chính là loại linh dược đỉnh cấp bậc nhất của Đường môn. Vốn dĩ người ngoại môn sẽ không bao giờ có được thứ này, nhưng vì Đường Quân Nhạc mang nợ với Thanh Minh nên mới đặc biệt đưa cho hắn.

Thiên Độc Đan với màu đen nháy khiến người khác phải rợn người đó chính là loại linh dược tốt nhất giúp người ăn nó tăng cường nội công.

Người uống Thiên Độc Đan sẽ không bị trúng độc bởi những loại độc thông thường, mà nếu không may bị trúng độc, thì loại linh đan này cũng sẽ giúp giảm bớt hiệu quả của độc một cách rõ rệt.

Đây chính là một trong số các vô giá chi bảo giúp võ giả tăng cường khả năng kháng độc chỉ bằng cách uống nó.

“Phù ù ù ù ù.”

Thanh Minh hít một hơi thật sâu.

Rồi quay đầu nhìn chiếc hộp cuối cùng.

Hai loại linh dược trước đó vẫn chưa có vấn đề gì quá đặc biệt. Bởi vì với thực lực của Thanh Minh bây giờ, thì không lý nào hắn lại không thể xử lý được hai loại linh dược đó cả.

Vấn đề bây giờ nằm ở hộp thứ ba.

“Khừ.”

Đây là thứ mà đến cả Đường Quân Nhạc cũng không biết phải sử dụng như thế nào nên mới ngần ngại khi đưa nó cho Thanh Minh.

Thanh Minh rón rén mở hộp. Bên trong là một chiếc bình gốm nhỏ phát ra ánh sáng màu trắng ngọc khác hẳn với chiếc hộp gỗ kia.

Thanh Minh hít một hơi thật sâu rồi mở nắp bình.

Soạt.

Một mùi hương kích thích phả vào mũi hắn. Mùi hương ấy vừa ngọt ngào, nhưng cũng vừa mát lành. Mùi hương này thanh tao hơn cả Hỗn Nguyên Đan.

Thế nhưng hắn không thể bị mùi hương đó mê hoặc được.

Bởi vì thứ ở trong chiếc bình gốm này chính là tuyệt thế cực độc của Đường môn.

Được gọi là Mỹ Nhân Lệ.

“Phù.”

Sau một hồi nhìn chằm chằm vào cái bình trước mặt, cuối cùng Thanh Minh cũng ngửi thấy mùi hương của độc.

“Khừ ừ ừ ừ.”

Ngay khi vừa ngửi thấy mùi hương này, hắn đã nghĩ liệu mình có cần phải làm đến mức này không.

“Mình có thể tin tưởng hắn không đây.”

Một ký ức từ xa xưa bắt đầu hiện về trong trí nhớ của Thanh Minh.

 

 

* * *

“Sư huynh.”

“Làm sao?”

“Huynh có biết đệ nhất linh dược ở Trung Nguyên là gì không?”

Thanh Minh cau mày trước câu hỏi đường đột này. Dù sao thì đây cũng là cách nói chuyện của cái tên Đường Bảo đó.

“Đại Hoàn Đan à? Hay là Thái Thanh Đan? À không, chắc là Hỗn Nguyên Đan rồi.”

“Sai hết. Những thứ đó còn không thể gọi là linh dược.”

“.......Đệ lại nói vớ vẩn cái gì thế.”

Đường Bảo bật cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh.

“Linh dược thực sự đang nằm ở Đường môn của ta kìa!”

“Thiên Độc Đan của Đường môn hoàn toàn không thể so sánh với linh dược của các môn phái khác. Chẳng phải Đường môn đã trở thành trò cười khi dù luyện chế ra được các loại kịch độc, hay tinh thông y thuật nhưng lại chẳng thể tạo ra linh đan sao.”

“Khừ.”

Đường Bảo chép miệng như không thèm nói nữa.

“Không phải Thiên Độc Đan đâu. Linh dược thực sự của Đường môn chính là Mỹ Nhân Lệ kia kìa.”

“Mỹ Nhân Lệ? Hình như ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này bao giờ?”

“Tất nhiên rồi. Đó là độc mà. Đó là loại độc mà Đường môn đã rất cực khổ mới có thể tạo ra.”

“........Đệ nói độc là linh dược ư? Hình như dạo này đệ bị đập nhiều quá nên lú lẫn rồi thì phải?”

“Ta bị ai đập nên mới như vậy hả! Chẳng phải đều do huynh đập ta sao!”

Thanh Minh dừng lại. Đường Bảo run rẩy lùi về phía sau đến mức suýt nữa thì va vào tường.

“Không, không phải là ta có bất mãn gì đâu!”

Thanh Minh bật cười rồi ngồi xuống.

“Đệ nói tiếp đi.”

“Mỹ Nhân Lệ là loại độc được tạo ra bằng cách kết hợp vô số loại cực độc trong thiên hạ.”

“Nếu vậy thì nó phải là một loại cực độc nhỉ?”

“.........À không, thực ra nó không phải là một loại cực độc như huynh nghĩ đâu.”

“Hửm?”

Đường Bảo ngượng nghịu cười.

“Thực ra Đường môn muốn tạo ra một loại cực độc nên mới trộn tất cả các loại độc lại, thế nhưng hiệu quả lại không tốt như mong đợi. Khi các loại độc được trung hòa với nhau, chúng không thể tạo ra hiệu quả tăng tiến của độc nên Mỹ Nhân Lệ đã trở thành một loại phế độc.”

Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh nhìn Ám Tôn Đường Bảo bằng ánh mắt có hơi khó chịu.

“Vậy kết luận là gì?”

“Sư huynh. Theo huynh, nội lực là gì?”

“.......Là nguyên khí.”

“Đúng vậy. Là nguyên khí. Các loài mãnh thú hoặc các loài thực vật chỉ có được một lượng nguyên khí phù hợp với kích thước cơ thể của mình. Nhưng chẳng phải các võ giả lại có được một nguồn nguyên khí vô tận trong cơ thể mình sao?”

“Đúng là vậy.”

“Tuy nhiên, trong số các loài mãnh thú, vẫn có những loài biết cách giữ nguyên khí. Và chúng được gọi là linh vật. Bởi vì trong cơ thể của linh thú có nội đan nên chúng mới có thể vượt qua được giới hạn chung của các loài mãnh thú.”

“Đệ đừng nói dông dài nữa, cứ nói ra kết luận luôn đi.”

“Ầy. Ta đã nói hết rồi còn gì. Nhưng mà mãnh thú không phải là loài linh thú duy nhất có thể giữ được nguyên khí. Mà độc vật cũng có thể.”

“Hửm?”

Đường Bảo bật cười.

“Mãnh thú không có độc mà giữ được nguyên khí thì gọi là linh vật, còn những loại mãnh thú có độc mà giữ được nguyên khí thì đương nhiên sẽ được gọi là độc vật rồi. Nếu linh vật tích tụ nguyên khí ở nội đan, thì độc vật…….”

“Sẽ tích tụ nguyên khí ở trong độc sao?”

“Chính xác là thế. Chẳng phải loài nào có cơ thể càng to lớn thì độc của chúng sẽ càng mạnh sao? Hay nói cách khác, thứ được gọi là độc của độc vật chính là linh đan mà chúng đã dùng cả đời để tích tụ nguyên khí ở trong đó!”

Thanh Minh nghiêng đầu.

‘Sao mình ngửi thấy có mùi lừa đảo thế nhỉ.’

“Vì vậy nên đã có vài người ở Đường môn thử hấp thụ Mỹ Nhân Lệ, thứ chứa độc của hầu hết các loại độc vật để tăng cường nguyên khí cho bản thân!”

“Kết quả thế nào?”

“Họ chết cả rồi.”

"……."

Ơ cái tên này?

Thấy gân tay Thanh Minh nổi lên, Đường Bảo vội xua tay lùi ra sau.

“Ơ kìa! Huynh phải nghe ta nói hết đã chứ! Nghe ta nói hết đã!”

“Đệ vẫn còn muốn nói nhảm à?”

“Không phải nhảm nhí đâu! Mặc dù đã thất bại nhưng nó vẫn có hiệu quả mà!”

“Sao đệ biết chuyện đó? Bọn họ đã chết cả rồi mà?”

Đường Bảo bật cười.

“Các cao thủ của Đường môn đã đến để khống chế những người hóa điên vì độc, nhưng tất cả bọn họ đều bị hạ. Đường môn suýt nữa đã diệt vong bởi vì nguồn nguyên khí khổng lồ đó đấy. Đó là chuyện đã xảy ra hơn 200 năm trước.”

"……."

“Mặc dù họ không thể kháng độc, và đã trở thành một nắm tro tàn, nhưng dù sao Mỹ Nhân Lệ cũng đã có hiệu quả. Người uống nó có thể nhận được một nguồn nguyên khí khủng khiếp đến mức các loại linh đan khác cũng không thể theo kịp! Mỹ Nhân Lệ đã không trở thành cực độc trong thiên hạ, nhưng nó sẽ trở thành linh dược đệ nhất thiên hạ! Nếu như chúng ta có thể thanh lọc và tiếp thu tinh hoa của nó!”

Thanh Minh thở dài.

“Vậy làm thế nào để thanh lọc?”

“........Cái đó đệ cũng không biết.”

"……."

“Huynh nghĩ nếu biết thì đệ sẽ sống như thế này à. Khi đó đệ sẽ hấp thu Mỹ Nhân Lệ rồi bẻ gãy eo của huynh…… À không, đệ lỡ mồm thôi.”

“Bẻ gãy?”

"……."

“Eoooooooo củaaaaaaaaaaaa taaaaaaaaaaa áaaaaaaaaaa?”

Thanh Minh tủm tỉm cười rồi đứng dậy.

“Ha, ha ha.”

Đường Bảo lén lút lùi về sau với nét mặt kỳ quặc.

“Đến đi. Hôm nay ta phải đập chết đệ mới được!”

Nói rồi Thanh Minh không khách khí bay thẳng về phía Đường Bảo.

“Hicccccc! Sư huynh! Á á! Không phải như vậy đâu! Này, cái tên mũi ngựa kia! Ở đâu ra cái kiểu đạo sĩ đánh người vậy…… Á á! Sư huynh, xin hãy tha mạng!”

“Chết đi! Chết đi, cái thằng chết tiệt này! Chết đi!”

 

* * *

 

"……."

Thanh Minh vừa nhớ lại quá khứ, vừa nhìn bình Mỹ Nhân Lệ trong tay rồi thở dài.

“.......Hình như mình bị tên lang băm đó lừa rồi.”

Ăn cái này á? Đùa ta à?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương