Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 225 Sao các ngươi lại không biết cái đó chứ? (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 225. Sao các ngươi lại không biết cái đó chứ? (4)

 

Haaaaaaaa!

Haaaaaaaa!

Thanh Minh nhìn con chồn đang xù lông lên trước mặt mình rồi phì cười.

“Ngồi xuống.”

Bịch!

Ngay khi Thanh Minh vừa dứt lời, con chồn mới dựng lông lên đó bỗng dí chặt mông xuống sàn, để cơ thể ở tư thế bất động.

“Lại đây.”

Sột soạt.

“Chậc.”

Hắn ta dùng một tay ôm con chồn lên. Con chồn đấy liền tỏ ra đáng yêu một cách chết người. Nó đạp đạp chân trước, hết cuộn mình lại rồi phơi bụng ra, làm đủ trò dễ thương.

Dáng vẻ đó đúng là đáng yêu thật đấy nhưng…

‘Đáng thương quá.’

‘Bây giờ trong mắt con chồn đó, Thanh Minh chắc chẳng khác gì là thần chết đâu nhỉ?’

‘Muốn sống thì phải cố sống cố chết mà làm trò.’

Mặt khác lại thấy có chút tiếc nuối vì nhìn nó quá khẩn thiết.

Lúc đó, Cung chủ Dã Thú Cung đang ở bên cạnh, ông ta vừa nôn một trận thỏa thuê và giờ đang điều chỉnh lại cái dạ dày của mình, nhìn thấy khung cảnh đó, ông ta nói.

“Ưm. Kỳ diệu ghê. Bạch Nhi thường không có nghe lời người ngoài đâu.”

“Bạch Nhi sao?”

“Là tên của con chồn này đấy. Nó còn được gọi là bạch thiểm với ý nghĩa là tia chớp trắng.”

“Bạch Thiên á?”

“Bạch Thiểm.”

“Bạch Thiên sao?”

Bớt bớt lại đi, thằng điên!

Khuôn mặt của Bạch Thiên đỏ bừng lên.

“Nó thường không nghe lời con người. Tính tình thì hung dữ.”

“À. Chắc chắn là vậy rồi.”

“Bản thân tài giỏi gì đâu mà khó tính không gì bằng. Thỉnh thoảng ta cũng không hiểu rằng nó dựa vào đâu mà lại như thế nữa.”

“Khư. Cung chủ biết rõ thật đấy.”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vội chộp lấy hai tay đang run lên của Bạch Thiên. Nếu không làm vậy thì Bạch Thiên sẽ ngay lập tức nhảy xổ ra gây náo loạn một trận mất.

“Người bình tĩnh đi ạ. Sư thúc!”

“Chẳng phải mấy lời đó đang nhắm vào một người là sư thúc như ta sao!”

“Hừ.”

Người Bạch Thiên run lên cầm cập.

Cung chủ Dã Thú Cung thì không có ý đó, nhưng tên tiểu tử kia rõ ràng là đang cố tình còn gì!

Bây giờ nó dám đem con chồn ra để khịa cả sư thúc của nó cơ đấy!

Thanh Minh túm lấy gáy của Bạch ‘Thiểm’ rồi đặt xuống sàn.  Bạch Thiểm liếc nhìn sắc mặt của hắn ta rồi rón rén lùi về sau.

Cung chủ Dã Thú Cung thật lòng cảm thán về cảnh tượng này.

“Hơ hơ. Không ngờ dã thú của Dã Thú Cung lại nghe lời ngươi. Người ta nói động vật sẽ nhìn ra được sự tốt đẹp của con người. Vậy chắc ngươi là một người vô cùng hiền lành rồi.”

“Vì ta là đạo sĩ mà.”

Nghe cuộc trò chuyện tự nhiên ấy mà các môn đồ Hoa Sơn há hốc mồm.

Không biết phải kinh ngạc vì sự trơ trẽn của Thanh Minh khi tự nhận mình là đạo sĩ nên rất hiền lành, hay phải kinh ngạc vì chuyện Cung chủ Dã Thú Cung cho rằng hành động của con chồn đó có nghĩa là nghe lời nữa đây.

‘Nói gì đi nữa thì cả hai người bọn họ quá kỳ quái.’

‘Muốn về nhà quá.’

“Nhưng mà, nó vừa hung dữ vừa không nghe lời vậy, cung chủ hà tất gì phải nuôi nó chứ?”

“Nhìn vậy thôi chứ nó cũng là linh vật trong số những linh vật. Một con hổ to bằng ngôi nhà còn không dám hó hé khi đứng trước mặt nó nữa là.”

“Sợ một con bé tí này á?”

“Lớn hay bé đâu phải thứ quyết định tất cả.”

Cung chủ Dã Thú Cung nói ra một cậu không hề phù hợp với cơ thể to lớn của ông ta. Bây giờ, các môn đồ Hoa Sơn cũng đã thấy mệt vì phải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Nào, xuất phát thôi.”

“Vâng.”

Thanh Minh theo sau Cung chủ Dã Thú Cung rồi quay lưng lại. Thế rồi hắn ta liếc nhìn phía sau rồi hét lên.

“Đi thôi, Bạch nhi!”

“Tên khốn đó….!”

“Xin người hãy cố nhịn đi ạ, sư thúc!”

“Lời đó không phải nói sư thúc đâu ạ!”

“Hừ!”

Bạch Thiên vừa bực tức vừa rảo bước đi theo sau Cung chủ Dã Thú Cung và Thanh Minh.

Thực ra thì dù những người khác có không cản thì Bạch Thiên có thể dám làm gì trước mặt Cung chủ Dã Thú Cung cơ chứ? Hắn ta chỉ có thể một mình tức tối trong lòng mà thôi.

Bọn họ cứ thế bước ra khỏi phòng và đi ngang qua quảng trường, các hộ pháp lần lượt kéo đến cùi đầu thật thấp trước Cung chủ Dã Thú Cung.

“Thưa Cung chủ!”

“Cung chủ, người đi đâu vậy ạ?”

Cung chủ Dã Thú Cung khoan thai trả lời.

“Ta đi đến Thần Đàm.”

“Người, người bảo là Thần Đàm sao ạ?”

Ánh mắt các hộ pháp nhìn đám môn đồ Hoa Sơn đang đi phía sau ông ta vô cùng sắc lẹm.

Khuôn mặt của Bạch Thiên có chút đông cứng trước ánh mắt như sắp lộn ngược ra của bọn họ.

‘Nói gì đi nữa thì Thần Đàm có vẻ như không phải là một nơi bình thường.’

Chẳng phải vì thế nên ánh mắt của bọn họ mới đáng sợ vậy sao? Nếu đó là nơi cấm người ngoài ra vào thì……

“Các vị khách đã phạm phải lỗi lầm gì tày trời sao ạ? Sao lại đi đến Thần Đàm chứ?”

Hả?

Gì cơ?

Sự nghi hoặc và ngờ vực ngập tràn trong ánh mắt của các hộ pháp. Các môn đồ Hoa Sơn cũng vậy, bọn họ nhìn đám hộ pháp bằng ánh mắt như muốn biết ý nghĩa câu nói vừa rồi của bọn họ.

Cung chủ Dã Thú Cung hét lên với một giọng ầm ầm.

“Lỗi lầm gì ở đây! Chẳng qua có việc cần làm ở Thần Đàm mà thôi!”

“Nhưng, thưa Cung chủ! Thần Đàm…..”

“Bộ các ngươi nghĩ ta mà lại không biết chuyện đó sao?”

Cung chủ Dã Thú Cung trừng trừng mắt nhìn bọn họ, ngay lập tức ai nấy đều cúi gập người xuống.

“Xin lỗi Cung chủ! Bọn thuộc hạ đã quá ngu ngốc rồi!”

“Chậc!”

Cung chủ Dã Thú Cung tặc lưỡi một cái tỏ vẻ không vừa lòng, các hộ pháp không biết phải làm gì, đành lùi lại phía sau.

‘Woa.’

‘Thật tuyệt vời.’

Nhìn khung cảnh này thì có thể nhận ra được Cung chủ Dã Thú Cung đang nắm giữ sức mạnh to lớn đến mức nào bên trong Dã Thú Cung.

Những người được gọi là hộ pháp ở đây chắc cũng tầm cỡ cấp bậc trưởng lão ở Hoa Sơn, vậy mà không dám hó hé nửa lời với Cung chủ.

Đương nhiên chưởng môn nhân Huyền Tông của Hoa Sơn cũng được các vị trưởng lão nể nang, nhưng nếu đem so với Dã Thú Cung thì nói rằng sự nể nang ấy giống như việc nể nang một ông lão sắp lùi về hậu phương cũng không phải là nói quá.

‘Thậm chí cả Đường môn còn không đến mức này.’

Không biết đây là đặc trưng của Dã Thú Cung hay của Vân Nam, nhưng quyền uy của Cung chủ Nam Man Dã Thú Cung có vẻ hơn hẳn quyền uy của các chưởng môn nhân trong các môn phái ở Trung Nguyên.

“Tránh ra!”

Cung chủ Dã Thú Cung vừa tiến về phía trước, các hộ pháp giật mình lùi hết lại. Những tên hộ vệ gác cổng chính cũng nhanh chóng mở cửa cho kịp với tốc độ di chuyển của ông ta.

“Cung chủ vạn tuế!”

“Xin hãy bảo trọng ạ!”

Nhìn cảnh các Cung đồ nằm bẹp hết xuống sàn để chào, Nhuận Tông lè lưỡi ra.

“Nghe nói Cung chủ Dã Thú Cung ở Vân Nam chẳng khác gì là hoàng đế, có vẻ đó là sự thật nhỉ.”

“Ư ưm, hóa ra là vậy. Không ngờ phép tắc ở Nam Man Dã Thú Cung lại như thế này. Ngược với Trung Nguyên, ở đây phân bậc cao thấp rất rõ ràng.”

Bạch Thiên vừa lên tiếng xong thì có một giọng nói khoan thai vang lên.

“Chắc không phải vậy đâu?”

“Hửm?”

Thanh Minh đan hai tay vào nhau rồi đưa ra sau gáy, nói một cách khá thô lỗ.

“Ta chưa được nghe qua chuyện cung đồ Dã Thú Cung vô cùng nể nang Cung chủ. Trái lại, ta có nghe qua rằng, Cung chủ sẽ bị thay thế liên tục.”

“….Vậy thì tại sao?”

“Chuyện dễ hiểu mà. Nhìn đống cơ bắp đó thì ai mà dám trả treo chứ?”

Ánh mắt của Bạch Thiên và những người khác hướng đến Cung chủ Dã Thú Cung đang đi ở vị trí đầu tiên.

Bây giờ chắc bọn họ đã biết thế nào gọi là bóng lưng gánh cả Thái Sơn….Mà không, lời đó có phải dùng vào lúc này đâu?

Nói chung là bóng lưng ấy cứ như núi Thái Sơn đang chuyển động. Nhờ vào phần thân trên lộ ra gần một nửa mà mỗi lần ông ta bước một bước, có thể thấy cơ bắp của ông ấy lại nhúc nhích mãnh liệt.

Thêm vào đó, nếu xét đến cả tính tình nóng nảy của Cung chủ Dã Thú Cung thì……

“….Không đâu.”

“Có chết cũng không muốn vậy đâu.”

“Chẳng thà thắt cổ còn nhanh hơn!”

Phải đến bây giờ thì tất cả bọn họ mới hiểu được lòng trung thành quá mức kia.

Thanh Minh cũng vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cung Chủ vừa nói.

“Khừ. Hoa Sơn phải được như thế này mới đúng.”

“Đừng có nói mấy lời kỳ quặc!”

“Đừng có phá nát Hoa Sơn của ta!”

“Nói cái gì thế hả!”

Nhưng dù các đệ tử Hoa Sơn có nói gì đi nữa thì Thanh Minh cũng vẫn nhìn Cung chủ Dã Thú Cung bằng một khuôn mặt vô cùng cảm phục rồi gật gù.

Toàn thân đám môn đồ Hoa Sơn run lên cầm cập khi thấy cảnh tượng đó. Dạo gần đây, nỗi lo lắng về tương lai của Hoa Sơn trong bọn họ mỗi lúc lại một lớn.

“Vào đây đi!”

“Vâng.”

Nghe Cung chủ Dã Thú Cung nói vậy, ai nấy đều bước đi hối hả. Ông ta tiến vào một khu rừng rộng lớn nằm ở phía sau Dã Thú Cung.

“Cỡ này thì phải gọi là mật lâm ấy chứ.”

“Cây cối thì um tùm san sát nhau. Khung cảnh này khó mà thấy được ở Trung Nguyên.”

“Thì ra phải băng qua nơi này mới có thể đến được Thần Đàm. Nhưng nơi đó rốt cuộc là nơi thế nào mà những người khi nãy lại bày ra phản ứng đó chứ?”

Cung chủ Dã Thú Cung đang đi phía trước hình như đã nghe được lời này, ông ta lên tiếng.

“Thần Đàm là thánh địa của Dã Thú Cung.”

“Hả?”

“Đúng là vậy đấy. Vừa là thánh địa vừa là cấm địa. Ở đây, Thần Đàm được xem là một nơi linh thiêng, cấm những người khác tùy tiện tiếp cận. Cung đồ của Dã Thú Cung không phải ai cũng có thể đặt chân vào được Thần Đàm. Cả Cung chủ như ta đây cũng vậy.”

“…À. Thế thì tại sao…?”

“Nhưng người ngoài thì khác. Người ngoài có thể bước vào Thần Đàm.”

“….Hả?”

Bạch Thiên bất giác nghiêng đầu.

Nói vậy là sao?

“Như những gì ta đã nói. Thần Đàm là thánh địa của Dã Thú Cung. Do đó mà bất cứ cung đồ nào của Dã Thú Cung cũng không được tùy tiện đặt chân vào Thần Đàm. Nhưng các ngươi không phải là cung đồ của Dã Thú Cung nên đương nhiên là không sao rồi.”

“….Chẳng phải những nơi như thánh địa hay cấm địa đều không cho phép người ngoài ra vào sao ạ?”

“Đâu cần thiết phải làm vậy chứ? Nếu cấm ra vào thì cũng phải cấm cả động vật ra vào nữa.”

“Con người và con vật khác nhau mà?”

“Không hề khác nhau.”

Cung chủ Dã Thú Cung lắc đầu.

“Nói cho cùng thì con người cũng chẳng qua cũng chỉ là một loài động vật có đầu óc thông minh mà thôi. Dã Thú Cung không phải yêu quý động vật mà do bọn ta nghĩ rằng bọn ta và động vật không có gì khác nhau. Bọn ta không trông chờ vào chuyện người khác cũng sẽ chấp nhận nơi này là thánh địa chỉ vì nó là thánh địa của bọn ta.”

“Rồi lỡ người khác phá hủy thánh địa của Dã Thú Cung thì sao?”

“Vậy thì có gì thay đổi à?”

“…..”

Cung chủ Dã Thú Cung mỉm cười.

“Thánh địa là thánh địa. Dù nó có mang dáng vẻ nào đi nữa thì cũng sẽ mãi là thánh địa. Không phải bị phá hủy rồi thì không còn là thánh địa nữa. Việc bị ám ảnh bởi dáng vẻ bên ngoài kia chẳng qua chỉ là sự cố chấp của những kẻ không hiểu được ý nghĩa thật sự của thánh địa.”

“À…..”

Bạch Thiên nhìn Cung chủ Dã Thú Cung bằng con mắt đầy ngạc nhiên.

Không ngờ trong lời nói của ông ta lại ẩn chứa huyền cơ sâu sắc đến vậy.

‘Có thể chắc chắn một điều rằng vị trí cung chủ của Tắc ngoại ngũ cung không thể nào có được nếu chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp.’

Bạch Thiên nghĩ rằng, có thể Cung chủ Dã Thú Cung là một người vô cùng sâu sắc và sáng suốt, khác xa với vẻ ngoài mà bọn họ nhìn thấy.

Thế nhưng Thanh Minh lại nghiêng đầu hỏi cứ như hắn ta không hề có chút cảm phục nào trước lời vừa nói của cung chủ Dã Thú Cung vậy.

“Vậy thì cần gì phải gọi bằng cái tên thánh địa chứ, không phải sao?”

“Hửm? Vậy à? Ta chưa từng nghĩ đến điều đó.”

“…..”

Mà không. Hình như không phải vậy đâu.

Càng đi vào sâu, khu rừng càng rậm rạp. Bây giờ bọn họ cảm giác như rằng đến một tia sáng cũng không thể nào lọt vào được. Tứ phía trở nên tối mịt và ẩm ướt.

Vì vào sâu trong rừng nên thỉnh thoảng bọn họ cũng chạm mặt vài con thú. Con trăn khổng lồ đến mức phải đặt khoảng năm sáu người nằm dưới đất nối tiếp nhau mới có thể dài bằng, và cả những con hổ to gấp đôi con hổ bọn họ nhìn thấy ở Trung Nguyên.

Hửm?

Có nguy hiểm không à?

Cũng không hẳn.

“Hahaha. Hổ nhi, cái tên này! Lớn nhanh quá rồi đấy!”

Con hổ gầm lên một tiếng rền vang khiến ai ấy cũng sởn gai ốc rồi lao tới như tia chớp để lộ bụng, làm trò đáng yêu trước mặt cung chủ Dã Thú Cung.

‘Cũng phải thôi, ngươi cũng cần phải sống mà.’

‘Trước đống cơ bắp ấy thì tất cả đều bình đẳng.’

Có là người hay thú gì thì cũng phải sống mới tính tiếp được chứ.

Dáng vẻ của một con hổ to lớn lại đang tỏ ra đáng yêu như một con mèo tuy vô cùng khác lạ nhưng khi ở cùng với cung chủ Dã Thú Cung thì nhìn con hổ nhỏ bé như một con mèo nên khung cảnh này cũng không đến nỗi nào.

Cứ thế, Cung chủ Dã Thú Cung thỉnh thoảng lại vuốt ve những con thú trên đường đi, ông ta chợt nhìn về phía trước rồi chau mày.

“Phía trước là Thần Đàm đấy.”

“À, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”

Khác hẳn với những gì từ nãy đến giờ bọn họ nhìn thấy, Cung chủ Dã Thú cung lên tiếng bằng một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Tử Mộc Thảo mà các ngươi tìm, hay nói cách khác chính là Thần Linh Thảo ở Vân Nam, vốn không phải là một loại thảo dược khó hái. Ngược lại, đã từng có nguyên một vùng đất rộng chỉ toàn Tử Mộc Thảo mọc dại um tùm. Nhưng bây giờ vùng đất ấy hầu như không còn nữa.”

“Tại sao?”

“Một trăm năm trước, khi đám người ma giáo vào đây, bọn chúng đã dùng hỏa công để thiêu rụi toàn bộ.”

“…..”

“Đáng lẽ ta phải tận mắt nhìn thấy cảnh bọn chúng chết cháy ra tro mới phải.”

“Thế rồi có đem lại được kết quả gì không?”

“Không. Chẳng đem lại được gì cả. Vì các võ giả nhanh hơn tốc độ lửa lan ra nên ai nấy cũng đã tránh được.”

Thế thì bọn chúng đốt lửa để làm gì chứ?

Ơ, trước khi hành động thì suy nghĩ mới phải! Tự dưng làm bừa rồi mới suy nghĩ thì đâu có được!

“Tóm lại là, từ đó về sau, ở Vân Nam chỉ có duy nhất một nơi có thể tìm thấy Tử Mộc Thảo. Đó chính là Thần Đàm.”

Cung chủ Dã Thú Cung dùng tay gạt bụi cây um tùm trước mặt ông ta sang một bên.

“Ồ?”

“Woaa….”

Các môn đồ Hoa Sơn há hốc mồm khi nhìn thấy khung cảnh được bày ra trước mắt mình.

Đẹp quá.

Mà không, phải nói là rực rỡ thì có vẻ đúng hơn.

Một cái ao rộng lớn nằm ngay chính giữa khu rừng rậm rạp. À, lớn cỡ này thì có khi phải gọi là cái hồ mới đúng.

Xung quanh hồ nước trong vắt đến đáng sợ đấy là những bông hoa đủ màu sắc đang nở, những thứ mà bọn họ chưa từng được nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ.

Khung cảnh này tuy đẹp thật đấy, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy lo sợ.

‘Nó sâu đến mức nào vậy chứ?’

Nước rõ ràng rất trong nhưng lại không nhìn thấy đáy đâu. Càng xuống dưới thì ánh sáng màu xanh thẫm đó càng đậm hơn, tưởng chừng như chỉ cần sơ sẩy bước đến gần một cái là bị hút ngay vào.

‘Thần Đàm ư.’

Có nghĩa là cái hồ mà thần linh đang cư ngụ sao?

Nếu đúng là vậy thì cái tên này quả thật đặt rất đúng. Bởi vì nếu trên đời này có thần linh thì chắc chắn bọn họ sẽ sống ở đây.

“Nơi này là Thần Đàm. Ta không thể đi tiếp được nữa.”

“Vậy thì bọn ta…..”

“Đợi đã.”

Cung chủ Dã Thú Cung nhíu máy.

“…Bọn ta không được đi vào trong sao?”

“Không phải vậy. Các ngươi có thể tự do đi lại trong Thần Đàm. Chẳng phải ta đã nói từ sớm rồi hay sao.”

“Thế thì có chuyện gì à?”

“…Có một vấn đề vô cùng nhỏ.”

“Vâng.”

“Ưm. Nhìn tận mắt chắc sẽ tốt hơn nhỉ.”

Cung chủ Dã Thú Cung chần chừ một lát rồi duỗi thẳng tay ra.

Bịch.

Một con thỏ đang đi ngang qua bỗng bay lên không trung rồi nằm gọn trong lòng bàn tay của Cung chủ Dã Thú Cung. Con thỏ đó cứ nheo nheo chiếc mũi lại vì bất ngờ.

“Hửm? Con thỏ này là sao?”

“Ưm. Nhìn cho kỹ đây.”

Cung chủ Dã Thú Cung ném nhẹ con thỏ về phía hồ.

Nó rón rén ngồi ở mép hồ, nhìn xung quanh một cách đầy nghi hoặc rồi giũ giũ hai tai.

Một khung cảnh khiến con người ta cảm thấy yên bình đến lạ.

“Rốt cuộc là……”

Ngay giây phút đó.

Ầmmmmmmmmmmmmmmmm!

Bạch Thiên trố mắt ra nhìn.

Ở phía dưới hồ, có một cái gì đó màu đen lao vút ra khỏi mặt nước.

“Cái, cái gì thế!”

“Hiccccc!”

Thứ lọt vào tầm nhìn của bọn họ trong chớp mắt chính là một cái miệng khổng lồ như một hang động cùng với những chiếc răng nanh khá dài.

Cái miệng khổng lồ đó ngay lập tức ngoạm hết tất cả những gì có ở xung quanh con thỏ.

Ầmmmmmmm!

“……”

Cái thứ đó sau khi nuốt trọn con thỏ cùng với những gì có trên mặt đất thì ngoắc ngoắc đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng giấu mình xuống làn nước.

“…..”

“…..”

Ở chỗ con thỏ đứng khi nãy chỉ còn lại mỗi một cái hố lớn dư sức cho một người nằm vào.

Các môn đồ Hoa Sơn trố mắt ra nhìn và không nói được lời nào, cứ đờ người ra nhìn khung cảnh đó.

Phải một lúc sau, Lưu Lê Tuyết mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.

“….Thứ, thứ vừa rồi đó….?”

Ai nấy cũng bắt đầu hớt ha hớt hải mở lời.

“Nhìn, nhìn nó lớn lắm. Lớn khủng khiếp luôn ấy?”

“Cỡ đó thì ngoạm luôn cả một con người còn được!”

Cung chủ Dã Thú Cung chỉ lặng thinh gật đầu rồi chau mày.

“Nó tên là Mặc Lân Huyết Mãng. Một con mãng xà khổng lồ sống ở Thần Đàm.”

Gì cơ?

Rắn á?

Cỡ đó thì là rồng chứ rắn nỗi gì?

Không phải cấm người khác ra vào vì đây là một nơi linh thiêng, mà vì con quái vật kia nên mới không thể ra vào được, cho nên mới biến nơi này thành thánh địa, không phải vậy sao….?

“Hơ…..Hơ hơ hơ hơ.”

Đến cả Thanh Minh không sợ trời không sợ đất mà còn phải thốt ra một tiếng cười đến điếng người.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương