Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 217 Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao? (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 217. Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao?

 

“Tất cả hãy nhớ cho kỹ. Chúng ta không phải đệ tử Hoa Sơn. Chúng ta chỉ là những thương nhân của Hòa Bình Thương Đoàn đến đây để tìm Tử mộc thảo.”

“Ai chả biết.”

“Không được làm bất cứ hành động gì để lộ ra sự thật rằng chúng ta là đệ tử Hoa Sơn. Mạng sống của chúng ta phụ thuộc vào việc chuyện này có được giữ bí mật hay không.”

“Tất cả đã nghe thấy cả rồi chứ?”

“Cho nên dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì hãy nghĩ 2 lần! 3 lần! Thậm chí nhiều hơn thế nữa rồi hẵng hành động!”

“Đúng rồi. Phải suy nghĩ thấu đáo vào!”

Cứ mỗi lần nói hết câu là Thanh Minh lại đệm vào, Bạch Thiên cuối cùng không nhẫn nhịn nổi bất thình lình hét lên.

“Ta nói con đấy! Con đấy! Không phải ai khác mà là con!”

Thanh Minh trợn tròn mắt.

“Ta á?”

“Đúng vậy! Bây giờ ở đây ai phải đi nghe mấy lời này làm gì chứ! Ngoài con ra thì có ai gây chuyện đâu!”

“Chậc chậc. Sư thúc cũng có định kiến lạ lùng đó à, đã thấy ta gây chuyện bao giờ chưa?”

“….Thấy rồi mới nói chứ.”

Bạch Thiên thở một hơi dài thườn thượt.

‘Quá bất an.’

Tuy đã thành công đến được đây nhưng cứ nghĩ đến chuyện dắt tên tiểu tử Thanh Minh đó vào Côn Minh thì cảm giác như hai chân cứ quấn hết vào nhau.

‘Nhưng cũng không thể bỏ nó lại mà đi được.’

Nếu Thanh Minh là đứa biết nghe lời thì dù bằng bất cứ giá nào cũng sẽ dắt hắn ta theo, nhưng giờ có đem thân phận sư thúc ra cũng không quản nổi Thanh Minh thì biết làm thế nào.

“Lưu sư muội.”

“Vâng, sư huynh.”

“Hãy theo sát Thanh Minh rồi canh chừng nó, đừng để nó gây ra chuyện gì!”

“Vâng!”

Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh chằm chằm bằng con mắt ngập tràn ý chí.

Thấy thế, Thanh Minh mở lời với khuôn mặt vô cùng bất mãn.

“Rốt cuộc mọi người nghĩ ta là đứa thế nào vậy? Nhìn ta giống kẻ sẽ gây ra chuyện ở một nơi nguy hiểm như thế này sao?”

“Ừ.”

“Còn hơn cả thế nữa là đằng khác.”

“Không gây chuyện mới là lạ đấy.”

“……”

Thanh Minh xoay người đi trong uất ức, còn những sư huynh sư thúc của hắn ta không hề chớp mắt lấy một cái.

‘Lưu sư muội dù gì cũng thuộc kiểu người hay để tâm nên chắc sẽ ổn thôi nhỉ.’

Nhưng biện pháp này không thể nào trở thành đối sách cốt yếu được. Bạch Thiên cũng nghĩ rằng Lưu Lê Tuyết không thể nào cản được Thanh Minh.

Cách tốt nhất bây giờ chính là tìm ra được thông tin của Tử mộc thảo thật nhanh trước khi Thanh Minh gây ra chuyện rồi rời khỏi Côn Minh.

Bạch Thiên nhìn vào mắt Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.

Có vẻ như 2 người bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Bạch Thiên, trên khuôn mặt của bọn họ bộc lộ sự cương quyết.

“Đi thôi nào!”

“Vâng ạ!”

Các đệ tử Hoa Sơn đường đường chính chính tiến vào cổng thành Côn Minh. Nói là cổng thành vậy thôi nhưng phía trước không thấy ai canh gác, cũng chẳng thấy người nào qua lại.

Bạch Thiên bày ra vẻ mặt khó hiểu rồi đi qua cổng thành trong bầu không khí có chút đìu hiu.

“….Gì đây chứ?”

“Ở đây sao lại thế này nhỉ?”

Phía bên trong cổng thành thậm chí lại còn nghiêm trọng hơn. Tất cả đều nhíu mày trước khung cảnh nằm ngoài sức tưởng tượng.

“….Bộ ở đây có dịch bệnh sao?”

“Hình như đâu phải vậy đâu ạ…?”

Nếu nói thẳng ra thì…ở đây không hề có chút sức sống nào cả.

Theo như những gì diễn ra trước mắt bọn họ thì không hề có chút dấu tích nào của con người. Rất hiếm mới chỉ nhìn thấy vài người tựa lưng vào các ngóc ngách và hít thở một cách khó khăn.

“…Thế này thì quá nghiêm trọng rồi?”

Bạch Thiên vừa chau mày vừa nhìn xung quanh.

Một thành thị phát triển về thương hành thì phải có sức sống tràn đầy. Dòng tiền lưu thông khắp thành thị thì không thể nào nơi đó có thể yên ắng được.

Nhưng Côn Minh đang phản chiếu trong mắt bọn họ chính là một tử thành không hơn không kém.

“Ư ưm.”

Thanh Minh cũng không thể che giấu được sắc mặt đầy bức bối.

Lúc đó, Nhuận Tông nhìn khung cảnh ảm đạm xung quanh rồi mở lời.

“Tuy quang cảnh chúng ta nhìn thấy trên đường đến đây cũng không phải tốt đẹp gì….Nhưng con cứ nghĩ Côn Minh ít gì cũng phải khác, vậy mà nơi này lại còn nghiêm trọng hơn thế nữa.”

“….Hóa ra là vậy.”

Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu.

Chiêu Kiệt đứng đằng sau nói thêm vào.

“Nghe nói sau khi việc các thương nhân bỏ buôn trà, tình hình của Vân Nam đã trở nên khó khăn đi nhưng con không ngờ lại đến mức này.”

“Không lẽ chỉ có mỗi lý do đó thôi sao? Nghe nói còn bị hạn hán nữa cơ mà, chắc bị ảnh hưởng phần lớn là vì hạn hán đấy.”

“Vâng, con cũng nghĩ thế đó ạ.”

Thanh Minh gãi gãi phía sau gáy.

“Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng, chúng ta mau đi tìm hiểu thông tin về Tử mộc thảo thôi.”

“Ưm. Làm vậy đi.”

Bạch Thiên gật đầu đồng ý.

“Mọi người hãy tản ra rồi dò hỏi về nơi có Tử mộc thảo, khi nào mặt trời lặn, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây.”

“Vâng, thưa sư thúc.”

“Xin người hãy cẩn thận ạ.”

Sau khi các sư huynh sư thúc tản ra, Thanh Minh nhìn phía trước với một nụ cười mãn nguyện.

“Nào, tức là bây giờ đi dò tìm tin tức của Tử mộc thảo là được chứ gì!”

Hắn ta ngập tràn ý chí và vô cùng quyết tâm.

Nếu nói có vấn đề gì thì chỉ có duy nhất một.

“….Nhưng mà phải dò tìm bằng cách nào chứ?”

“…..”

Lưu Lê Tuyết thất thần nhìn Thanh Minh.

“Khừ.”

Thanh Minh để chén trà trên tay xuống.

“Quả nhiên là Vân Nam.”

Người không có kiến thức sâu rộng về trà như Thanh Minh cũng có thể biết được rằng hương vị trà này rõ ràng có gì đó khác biệt so với trà ở Trung Nguyên.

Không nói đến chuyện ngon hơn hay dở hơn, chắc chắn một điều rằng có thể cảm nhận được sự khác biệt.

“Các quan lớn sẽ thích trà này cho mà xem.”

Thanh Minh ung dung nở nụ cười.

Nhưng cũng có người lại vô cùng bất mãn khi nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã ấy.

“Tử mộc thảo.”

“……”

Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh với ánh mắt lầm lì.

Lời nói cụt ngủn cùng ánh nhìn của Lưu Lê Tuyết chứa đựng hàm ý rằng.

‘Bây giờ những người khác vì tìm kiếm thông tin của Tử mộc thảo mà phải lăn lộn như muốn chết đi sống lại dưới trời nắng gay gắt, vậy mà đứa nhỏ tuổi nhất sư môn lại ở lỳ trong quán trà ngồi nhâm nhi thưởng trà á, nghe có lọt tai không chứ?’

Nhưng Thanh Minh là ai cơ chứ? Sự áp bức cỡ này thì hắn ta có thể né tránh được một cách gọn ghẽ.

“Vậy ta phải ra ngoài à?”

“…..”

“Ta phải đi loanh quanh à? Hay phải lục lọi đủ chỗ?”

Khuôn mặt Lưu Lê Tuyết xuất hiện sự mâu thuẫn.

Không thể nhìn thấy bộ dạng phè phỡn chơi đùa của Thanh Minh được.

Cũng tuyệt đối không được để cho hắn ra gây ra chuyện.

Hai suy nghĩ này cứ đang xung đột lẫn nhau trong đầu của nàng ta.

Lưu Lê Tuyết cân đo đong đếm xem bên nào quan trọng hơn, thế rồi nàng nhìn thẳng mặt Thanh Minh như đã hạ được quyết tâm.

“Ta gọi cho sư thúc một chén trà nữa nhé?”

“……”

Lưu Lê Tuyết có chút đáng thương.

Thanh Minh phì cười một cái rồi quay ngoắt đầu đi. Và hắn ta nhìn ngắm khung cảnh của Côn Minh từ trên quán trà này.

‘Đang ngày càng lụi tàn.’

Toàn bộ thành thị này không hề có chút sinh khí. Theo hắn ta biết, Côn Minh có thể được xem là Thành Đô của Vân Nam. Điều này có nghĩa rằng nó là thành phố trung tâm của Vân Nam.

Một nơi như vậy lại không có chút sức sống nào thì có thể hiểu rằng toàn bộ Vân Nam cũng đang dần đánh mất sức sống.

Khuôn mặt Thanh Minh bỗng trở nên méo xệch.

‘Giống như nhìn thấy Hoa Sơn ngày xưa vậy.’

Nơi này một thời cũng đã tràn trề sinh khí. Nhưng kể từ khoảnh khắc Ma giáo chọn Vân Nam làm nơi xâm chiếm đầu tiên, tất cả đã sụp đổ. Và bởi vì cách giải quyết quá sai lầm mà nó đã không thể nào khôi phục lại được sắc thái của trước đây.

Còn Hoa Sơn thì thật may có Thanh Minh quay trở về. Nếu Thanh Minh không sống lại thì Hoa Sơn bây giờ có khác gì với nơi này đâu?

“Chậc.”

Thanh Minh tặc lưỡi nhẹ một cái rồi ngưng nhìn xuống phía dưới.

Vân Nam là Vân Nam, còn Hoa Sơn là Hoa Sơn.

Tuy không phải Thanh Minh không cảm thông vì Vân Nam cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự Hoa Sơn, nhưng đây không phải là chuyện Thanh Minh cần bận tâm.

Bây giờ thứ hắn ta cần phải bận tâm……

“Chủ quán!”

“Vâng! Tôi ra ngay!”

Chủ quán trà đứng một góc nhìn chăm chú mãi chỗ của Thanh Minh vội vàng chạy đến.

“Khách quan cần gì nữa sao ạ?”

“Trước mắt là đem cho ta cái gì nhai cho vui mồm tí đi.”

“Vâng! Ngài muốn ăn gì ạ?”

“Ông thấy cái nào được thì cứ mang ra đây. Tiện thể cho ta thêm một ấm trà mát lạnh nữa nhé.”

“Ây gù! Vâng vâng! Tôi sẽ mang ra liền ạ!”

Chủ quán trà vui mừng nhanh chóng quay vào trong chuẩn bị.

Ngay lúc đó, Thanh Minh mở miệng nói.

“Trước khi mang thức ăn ra.”

“Vâng!”

Ông ta lại xoay ngoắt người lại rồi khom người xuống một cách vô cùng tự nhiên và lanh lẹ.

Dạo gần đây Côn Minh không kiếm ra tiền nên việc làm ăn của các quán trà cũng vô cùng khó khăn. Vậy mà ở đâu lại lòi ra một tên ngốc đi gọi loại trà đắt tiền, còn gọi nguyên một ấm nữa…..Cũng phải thôi, khách quý như vậy đến thì bảo sao không khom người cho được chứ?

“Ta có chuyện liên quan đến lá trà muốn hỏi ông. Không biết ông đã từng nghe qua Tử mộc thảo chưa?”

“Hừm, Tử mộc thảo á?”

“Đúng vậy.”

Chủ quán trà suy nghĩ tỉ mỉ một hồi rồi nghiêng đầu sang một bên.

“Tôi cũng không biết nữa. Tôi đã gặp qua nhiều loại trà được mọc ở đây và những loại trà khác được lưu thông qua đây nữa, nhưng chưa từng nghe qua cái tên Tử mộc thảo.”

“Vậy ông có biết ai am hiểu về dược liệu không?”

“Dược liệu. Dược liệu sao…..”

Chủ quán trà gật gù.

“Trong số những người tôi biết, có một người mở cửa tiệm bán dược liệu tại Côn Minh, có thể người đó sẽ biết đấy.”

“À, vậy sao? Người đó ở đâu thế?”

“Ây gù. Thưa khách quan. Việc gì ngài phải đi lại nhiều cho mệt? Tôi sẽ gọi người đó đến đây cho ngài.”

“….Vậy cũng được à?”

“Hahaha. Đương nhiên rồi. Nhưng mà…..nếu đến được đây thì chắc sẽ tốn thêm chút thời gian….”

Nhìn bộ dạng lắm lời của ông ta, Thanh Minh phì cười một cái rồi lấy trong ngực ra một nén bạc để lên bàn.

“Ở đây có mấy món đơn giản không?”

“Đương nhiên là có rồi!”

Ông chủ quán trà vội vàng vồ lấy nén bạc. Thế rồi ông ta cúi sâu xuống như muốn gãy cả eo và nói.

“Tôi sẽ mang trà ra ngay! Mong khách quan hãy đợi một lát. Tôi cũng sẽ gọi ngay tên bán dược liệu đó đến cho ngài!”

“…À, vâng.”

Thanh Minh cười khẩy trước phản ứng quá mạnh mẽ của chủ quán.

Ông ta vừa chạy vào bếp thì Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh bằng một vẻ mặt khó hiểu.

“Con đến đây vốn để hỏi chuyện sao?”

“Đây là đâu mà phí sức đi loanh quanh tìm kiếm. Có đi khắp nơi thì sẽ biết được gì sao?”

Thanh Minh mỉm cười.

“Chuyện của nơi này thì phải hỏi người của nơi này chứ. Gặp được người tốt thì sẽ trả lời vô điều kiện, nhưng làm sao có thể so với câu trả lời của một kẻ đã nhận tiền mới chịu nói được.”

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ gật gù.

“Thông minh đấy.”

“…..”

“Không hợp với con chút nào.”

“Sư thúc uống trà đi.”

Thanh Minh bắt đầu nhấm nháp chén trà.

Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh với một ánh mắt lạ lẫm.

Đây là một chuyện rất nhỏ.

Một trong những lầm tưởng lớn nhất mà người ta nghĩ về Thanh Minh đó là ‘Thanh Minh chỉ biết đến nắm đấm chứ không suy nghĩ được một cách nhạy bén’.

‘Chẳng qua nhìn bên ngoài nên mới thấy vậy thôi.’

Sau quá trình quan sát Thanh Minh từ trước đến nay, Lưu Lê Tuyết có thể chắc chắn rằng suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm.

Nếu nhìn lại tất cả mọi việc thì Thanh Minh là đứa có tâm kế thâm sâu nhất trong số các đệ tử Hoa Sơn. Có nhiều việc tưởng chừng như hắn ta trả treo mà không hề suy nghĩ gì, nhưng sau này mới biết rằng hắn ta vốn đã suy nghĩ đăm chiêu đến mấy lần và đưa ra kết luận từ sớm rồi mới hành động.

‘Bởi vậy nên tất cả mới có thể đến được đây.’

“Sư thúc không uống à?”

Nghe Thanh Minh nói vậy, Lưu Lê Tuyết liền cầm lấy chén trà.

Cảm thấy có lỗi với các sư huynh sư điệt đang phải cực khổ dưới trời nắng gắt, Lưu Lê Tuyết chậm rãi từ từ uống một ngụm trà.

Chiêu Kiệt thở dài một hơi.

Tuy đã đi khắp nơi dò hỏi về Tử mộc thảo, nhưng thật kỳ lạ là ở Côn Minh, không ai biết gì về nó cả.

Trước đây, nó đã từng nằm trong trong danh sách hàng hóa ở thương hành của Tứ Xuyên nên đáng ra phải có người biết về nó mới đúng, đằng này lại không ai biết gì, đây quả là một chuyện kỳ quái.

‘Biết vậy lúc đó đã dò tìm thêm chút nữa ở Tứ Xuyên rồi!’

Nghe nói rằng Tử mộc thảo mọc ở Vân Nam, nên Chiêu Kiệt đã nghĩ rằng chỉ cần đến Vân Nam thì đằng nào cũng tìm ra được. Nhưng có vẻ hắn ta đã có chút vô tư quá rồi.

Giờ có hối hận thì cũng không thay đổi được gì! Phải cố gắng đi khắp nơi tìm kiếm thôi.

“Nhưng dù có khổ sở đi khắp nơi tìm kiếm thì cũng…..”

Chiêu Kiệt chau mày.

Nhưng khi nhìn lại thì tình hình ở Côn Minh không tốt như những gì lần đầu hắn ta nhìn thấy. Hầu hết các cửa tiệm đều khóa cửa, những người hắn chạm mặt, ai nấy ánh mắt đều không có chút sinh khí, cứ như bị bỏ đói vậy.

Thỉnh thoảng còn có vài người xin tiền hắn và thậm chí còn nắm lấy vạt áo của hắn nữa.

Vì thế mà không thể kiếm được thông tin nào ra hồn.

‘Nói gì đi nữa thì cũng nên tìm cách khác……’

Ngay lúc đó.

“Hửm?”

Chiêu Kiệt nghiêng đầu sang một bên.

“Sư huynh?”

Hắn ta nhìn thấy Nhuận Tông đang đứng phía trước.

Đương nhiên đó không phải là chuyện gì kỳ lạ. Dù Côn Minh có rộng đi nữa thì những võ giả như bọn họ đi lục tung mọi ngóc ngách một hồi rồi chạm mặt nhau vài lần là chuyện đương nhiên.

Chiêu Kiệt không phải đã nhìn thấy một thứ gì kỳ lạ mà chính là tình hình chỗ Nhuận Tông.

Xung quanh Nhuận Tông là những đứa bé nhỏ xíu đang ồ ạt kéo đến.

Chiêu Kiệt vừa nghiêng đầu vừa tiến lại gần.

“Sư huynh. Huynh đang làm gì thế?”

“….À? Chiêu, Chiêu Kiệt đấy sao?”

Nhuận Tông quay lại nhìn Chiêu Kiệt bằng khuôn mặt ngượng ngùng.

“Sao huynh lại ở chung với bọn nhóc…..Ư hửm?”

Chiêu Kiệt nheo mắt lại.

Trong tay của Nhuận Tông toàn là những túi ngũ cốc và những chiếc bánh bao to bằng nắm tay một đứa trẻ.

“…Sư huynh?”

“Ta cũng biết điều đấy. Đây không phải là lúc đứng đây làm mấy việc này mà phải đi tìm thông tin. Nhưng….Ha…..”

Nhuận Tông đang nói với một vẻ mặt xấu hổ thì nhìn xuống bọn trẻ. Sau khi Nhuận Tông đưa bánh bao cho những đứa trẻ chảy nước bọt đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình thì tất cả bỗng hớt ha hớt hải tranh nhau lao đến.

“Cho con nữa!”

“Con với!”

“Em của con đang đói lắm ạ! Cho con thêm một cái nữa đi!”

Nhuận Tông khẽ cắn môi.

“Ở đây mà hết thì ta sẽ mua tiếp, mọi người hãy bình tĩnh đi. Cứ như vậy là bị thương đấy!”

Nhuận Tông một tay chia bánh bao, một tay đẩy nhẹ những đứa trẻ đang chen chúc nhau lao vào để bọn chúng không bị thương.

Những đứa trẻ luộm thuộm rách rưới mắt đỏ au lao đến chỗ Nhuận Tông.

Khi đồ ăn trên tay Nhuận Tông cạn kiệt đi, bọn chúng đờ người ra nhìn chằm chằm Nhuận Tông.

“Mọi người hãy ăn những cái ta vừa đưa rồi đem cho gia đình của mình đi. Ta sẽ mua đồ ăn khác đến nên hãy tập trung lại đây là được!”

Bọn trẻ gật đầu rồi bắt đầu tản đi mà không có một tiếng cảm ơn.

Nhìn thấy khung cảnh đó, Chiêu Kiệt cau mày.

“….Nhận được sự giúp đỡ của người khác thì phải biết cảm ơn chứ.”

Thế rồi Nhuận Tông khẽ quay lại với một khuôn mặt đông đứng.

“Bọn nó không nhàn rỗi để làm mấy chuyện đó đâu.”

“….Dạ?”

“Có thực mới vực được đạo. Bọn nó đói lả người đến mức sắp ngất đi cơ mà, còn xét nét mấy chuyện đó làm gì? Ở nhà bọn chúng có thể còn những đứa em đang rất yếu, hoặc cha mẹ đang ngất đi cũng không chừng. Đệ đừng mở miệng ra trách mắng bọn chúng như thế.”

“….Vâng, sư huynh. Đệ xin lỗi.”

Dáng vẻ như đang nổi giận của Nhuận Tông khiến Chiêu Kiệt giật mình. Sống với nhau bao nhiêu năm mà hình như đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Nhuận Tông tức giận.

“Không biết là….”

Ngay lúc đó.

“Á á á á! Không phải ạ! Thật sự là không phải đâu ạ!”

“Ngươi dám trộm đồ của ta sao? Lại đây! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một trận!”

“Tôi không có ăn cắp! Á á! Á á á á á! Đau quá!”

Khuôn mặt của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt trong nháy mắt trở nên đơ cứng.

Hai người bọn họ chạy thật nhanh đến nơi phát ra tiếng kêu thất thanh ấy.


​​​​​​

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương