Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 215 Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 215. Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (5)

 

“In, in hãy tha ạng!”

“Phát âm cho đàng hoàng vào!”

“Ếu ác ươi ha ho a hì ác ươi ai ảo ì a ũng ẽ àm!”

Bạch Thiên nghiêng đầu.

“Hắn nói gì vậy?”

“Hình như là ‘nếu các ngươi tha cho ta thì các ngươi sai bảo gì ta cũng sẽ làm’ thì phải.”

Bạch Thiên cau mày trước câu trả lời của Chiêu Kiệt.

“Chẳng phải ta đã bảo không được đánh vào mồm chúng rồi sao?”

“A, tại bọn chúng dám phản kháng nên con….”

"……."

May cho con là bình thường ta không đánh vào cằm con khi con dám phản kháng ta đấy. Sư điệt yêu quý của ta.

Bạch Thiên lắc lắc đầu.

‘Cái tên Chiêu Kiệt này cũng hỏng rồi.’

Tại sao con lại trở thành một kẻ giống Thanh Minh thế hả. Nếu vậy thì bình thường con cũng đừng có chửi Thanh Minh chứ!

Hắn thở dài một hơi rồi nhìn lũ mã tặc đang quỳ gối ở trước mặt.

‘Một lũ đáng thương.’

Nhưng nghĩ lại thì hắn không thể đồng cảm với chúng được.

Bởi vì chúng là những kẻ đã trấn lột của thương nhân và người dân lương thiện.

Theo như lời Quách tiêu đầu, thì thường xuyên có người chết trên con đường này, do đó, khả năng lũ mã tặc này giết những người dân lương thiện rồi trấn lột đồ của họ là rất cao.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết điều đó.

“Hừ ừ ừ ừ ừ ừ.”

"……."

Nhưng cứ nhìn thấy Thanh Minh không ngừng chảy dãi ở phía sau, thì hắn lại không thể ngăn cản được sự đồng cảm đang trào dâng trong ngực mình.

Thanh Minh cười nham hiểm rồi lén lút bước lại gần.

“Bây giờ sư thúc định làm thế nào?”

“Làm thế nào là sao?”

Thanh Minh cười một cách mãn nguyện rồi nhìn lũ mã tặc.

“Bọn chúng không biết ăn rơm khô đâu. Sư thúc phải cho chúng ăn thật ngon thì chúng mới có sức kéo xe chứ.”

"……."

Con đi chết luôn đi, cái tên khốn nạn này.

 

 

* * *

 

Quách Cảnh dụi mắt.

Thế nhưng dù có dụi đi dụi lại thì cảnh tượng trước mặt hắn vẫn không thay đổi.

Những con ngựa đáng lý phải vất vả kéo xe lại đang ung dung đi bên cạnh.

Và càng kinh ngạc hơn là con người lại đang thay thế ngựa kéo xe chở hàng của thương đoàn.

“Khừ ừ ừ ừ ừ.”

“Khừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ!”

Lũ mã tặc bị đánh đến bầm mắt đang è cổ kéo xe ngựa.

"……."

‘Rốt cuộc là bình thường hắn đã ăn cái quái gì mà lại nghĩ ra chuyện để người kéo xe ngựa thế này?’

Chuyện này có được coi là bình thường không vậy?

Một điều đáng kinh ngạc hơn đó là, chiếc xe ngựa do người kéo lại đang chạy nhanh hơn gấp ba lần so với ngựa kéo.

Sức người có thể thay thế sức ngựa tốt như thế, vậy thì vì lý do gì mà đến bây giờ người ta vẫn sử dụng ngựa kéo xe thay cho con người…….. À không. Không phải chuyện đó!

Tên đạo sĩ được gọi là Thanh Minh đó vừa ngồi vắt vẻo trên mã phu tịch, vừa không ngừng dùng vỏ kiếm gõ bôm bốp vào đầu của lũ mã tặc.

“Các ngươi thích lề mề không? Chân của các ngươi hết sức rồi hả?”

“Không có ạ!”

“Các ngươi nên cảm thấy mình tốt số đi. Ta chưa bao giờ tha mạng cho bất kỳ một tên mã tặc hay sơn tặc nào đâu. Thấy các ngươi có tác dụng nên ta mới tha mạng, vậy mà các ngươi lại đang định trở thành một lũ vô dụng đó hả?”

“Không có! Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ!”

Thế rồi lũ ngựa người lại bắt đầu chạy bằng một tốc độ nhanh hơn. Khiến lũ ngựa đang đi bộ xung quanh xe ngựa cũng bắt đầu chạy.

Lũ mã tặc đáng thương (?) không dám có bất cứ một ý nghĩ phản kháng nào, chỉ biết vừa rơi nước mắt vừa dùng hết sức lực mà kéo xe.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Cảnh tượng có một không hai trên đời này khiến người ta ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Đúng lúc ấy, đội trưởng đội bảo tiêu rón rén tiến lên thấp giọng nói.

“Ngài tiêu đầu.”

“Vâng, ngài bảo tiêu trưởng.”

“Bọn chúng đang kéo xe ngựa.”

“Vâng. Hô hô. Ngài không cần phải hoang mang như vậy đâu. Thật có lỗi quá. Mặc dù rất khó để giải thích cho bảo tiêu trưởng hiểu tình huống này, nhưng bọn chúng……..”

“Không, không. Ý ta không phải chuyện đó.”

“Dạ?”

Hộ vệ trưởng nói bằng một gương mặt trắng bệnh.

“Bọn chúng mạnh hơn ta.”

“Hả?”

“Ta nói chúng mạnh hơn ta.”

“........Hả?”

Quách Cảnh nhìn bảo tiêu trưởng bằng một gương mặt hoàn toàn không hiểu gì.

Người đảm nhận vị trí bảo tiêu trưởng của chuyến thương hành này là Tư Mã Hoài. Biệt danh Thiểm Điện Khoái Thủ.

Danh tiếng của hắn lừng lẫy khắp Tứ Xuyên. Bởi vì chuyến đi đến Vân Nam cực kỳ nguy hiểm nên Hòa Bình thương đoàn mới chi bộn tiền để chiêu mộ hắn về làm bảo tiêu trưởng.

Nếu đã là người phiêu bạt đến Tứ Xuyên, thì không ai lại không biết đến biệt danh Thiểm Điện Khoái Thủ.

Vậy mà bây giờ hắn lại nói hắn yếu hơn lũ mã tặc đó ư?

“Ý ngài là……. bọn họ ư?”

“Ta đang nói đến lũ mã tặc kéo xe ngựa kia kìa. Bọn chúng mạnh hơn ta.”

"……."

Không phải là các đệ tử Hoa Sơn đã chế áp lũ mã tặc, mà chính lũ mã tặc lại mạnh hơn Thiểm Điện Khoái Thủ ư?

“Cái lũ chết tiệt này! Các ngươi què rồi đúng không?”

Là lũ mã tặc đang bị một tên tiểu tử đánh như con ư?

“Hơn nữa, không chỉ một tên, mà tất cả bọn chúng đều mạnh hơn ta.”

“.........Cả mười tên sao?”

“Vâng, không có tên nào yếu hơn ta cả.”

"……."

Bảo tiêu trưởng len lén nhìn lũ mã tặc bằng một gương mặt đờ đẫn.

“Đêm qua chúng nói chúng là Chướng Hổ Trại đúng không?”

“........Hình như ta có nghe.”

“Nếu chúng đúng là Chướng Hổ Trại mà ta biết, thì chúng chính là những kẻ được biết với cái ác danh tử thần ở khu vực này. Ta nghe nói chúng là một thế lực mới nổi tập hợp những tên mã tặc đang hoành hành ở quanh đây.”

“Hình như ta cũng đã nghe qua chuyện đó…….”

Bây giờ thì hắn chỉ còn lại một thắc mắc duy nhất.

“Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?”

“Hmm. Thực ra ta cũng không…….”

Quách Cảnh đã không kịp nghe lời giải thích của Đường Quân Nhạc về các đệ tử Hoa Sơn. Hắn chỉ kịp nghe rằng họ là những vị khách mà ông ta nhờ hắn giúp đỡ.

Hắn chỉ biết duy nhất một điều.

“Ta chỉ biết họ là đệ tử của Hoa Sơn.”

“Hoa Sơn? Ngài nói Hoa Sơn ư? Ý ngài là Hoa Sơn ở Thiểm Tây đúng không?”

“Vâng. Theo như ta được biết thì……”

“Ta nghe đồn Hoa Sơn đang tìm lại danh tiếng năm xưa của mình, quả nhiên……”

Cơ thể bảo tiêu trưởng run cầm cập.

Nhưng thế này cũng quá kinh khủng rồi còn gì?

Lũ mã tặc của Chướng Hổ Trại mạnh đến cỡ đó lại bị những tiểu đạo trưởng này bắt gọn trong nháy mắt.

Thậm chí bọn họ còn không xông lên một lượt đánh hội đồng nữa.

Hơn nữa, khi một người trông khá trẻ tuổi trong số bọn họ uể oải bước ra, thì lũ mã tặc đáng sợ đó đã bị đánh đến nhừ tử.

‘Môn chủ Đường môn đã nhờ ta phải chăm sóc bọn họ cẩn thận.’

Hóa ra ông ta nhờ hắn chăm sóc bọn họ không phải vì họ là khách, cũng không phải vì để giữ thể diện……. mà là vì nếu không chăm sóc họ chu đáo thì có khi đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ mất sao?

Quách tiêu đầu ho lớn một tiếng.

Bây giờ hắn phải xử lý cái chuyện hoang đường vừa mới xảy ra như một cơn cuồng phong thổi đến.

“Này……..”

“Hả?”

Mặc dù trước giờ Quách tiêu đầu chỉ nói chuyện thông qua Bạch Thiên, nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại hướng về phía Thanh Minh. Hắn rất muốn nói chuyện với người đang bắt lũ mã tặc chạy như ngựa kia.

“Sẽ, sẽ ổn chứ?”

“Cái gì?”

Thanh Minh quay đầu nhìn Quách tiêu đầu bằng một gương mặt tươi rói.

Có vẻ như tốc độ của chuyến thương hành nhanh hơn nên tâm trạng của hắn cũng vui hơn hẳn.

“Chúng, chúng ta đến Vân Nam như vậy cũng được sao?”

“Hể? Có lý do nào nói không được à?”

Không có, cái tên ranh này!

Nhưng ai nhìn vào cũng thấy kỳ lạ còn gì! Sao lại có chuyện người kéo xe ngựa chứ!

“À, ý ngài là bọn chúng hửm?”

“Vâng. Dù sao thì chúng ta cũng không thể tránh khỏi cái nhìn của người khác. Chưa kể chúng cũng đông nữa. Nếu có ai hỏi chúng ta đang làm gì thì ta phải trả lời như thế nào đây?”

“Ngài cứ nói chúng là mã tặc là được rồi mà.”

“Hả?”

“Ngài cứ nói chúng là lũ mã tặc mà ta đã bắt được khi chúng đột kích chúng ta thì họ còn nói gì được nữa chứ? Ngài đâu cần phải nói dối chuyện đó?”

"……."

Không, dù vậy nhưng….

Thanh Minh chúm chím cười.

“Hơn nữa sẽ chẳng có ai coi lũ mã tặc này là người hết. Bọn họ sẽ không nghĩ được tới mức đó đâu. Mấy người ở Nam Man Dã Thú Cung cũng chỉ là người thôi.”

“Vậy nếu họ hỏi chúng ta đã chế áp chúng thế nào…….”

“Ngài cứ nói các vị bảo tiêu đã hạ được chúng và việc kéo xe thay ngựa này chính là hình phạt dành cho chúng. Như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt mà.” 

"……."

Có tốt thật không?

Đúng là nghĩ lại thì không có lý do gì phản bác hắn cả.

“Tốt đúng chứ? Chúng sẽ thay ngựa kéo xe, đêm đến sẽ chuẩn bị chỗ ngủ cho chúng ta. Ngoài ra, nếu có việc gì cần thì cứ bắt chúng làm là xong.”

“Như vậy cũng được sao ạ?”

“Vầng. Dù sao thì làm vậy vẫn tốt hơn là giết chúng mà?”

“.......Sao cơ?”

“Nếu giết chúng thì ngài lại phải mất công tìm chỗ chôn. Còn nếu thả chúng đi thì chúng sẽ lại đi cướp tiếp. Mà ta thì không thể làm như vậy được.”

Lũ mã tặc nghe thấy Thanh Minh nói thế thì chảy hết nước mắt nước mũi, hét lớn.

“Tiểu nhân sẽ chăm chỉ kéo xe giống như chó! À không! Như bò!”

“Xin hãy giao việc cho tiểu nhân đi! Ngài bảo gì làm gì tiểu nhân cũng sẽ làm hết!”

“Xin đừng bỏ rơi chúng tiểu nhân! Chúng tiểu nhân kéo xe còn nhanh hơn lũ ngựa vô dụng kia cơ mà! Xin ngài đấy!”

"……."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Thật là một cảnh tượng đẹp và đầy nhân văn khi thấy chúng tràn ngập nhiệt huyết làm việc….. đúng là chết dẫm.

Đây là một cảnh tượng rùng rợn khi đứng giữa ranh giới sống và chết thì có. Những tiếng hét khẩn thiết không ngừng vang lên cầu cứu Quách tiêu đầu.

“Ngài tiêu đầu!”

“Sư huynh!”

“Đức Phật!”

Các người đi đâu cả rồi?

Quách tiêu đầu nhắm chặt mắt.

“Sẽ, sẽ không sao thật chứ? Dù sao thì đưa lũ mã tặc theo….. cũng rất nguy hiểm mà.”

“Nguy hiểm?”

Thanh Minh lắc đầu.

Rồi hắn vừa gõ bôm bốp vào mông một tên mã tặc vừa bật cười.

“Bọn chúng á?”

"……."

“À. Đúng là nếu đứng trên lập trường của ngài thì ngài sẽ thấy hơi lo lắng. Vậy thì ờm……”

Thanh Minh bày ra bộ dạng suy tư.

“Ờ. Vậy…….. Hai chân của chúng vẫn còn phải để kéo xe nên không được rồi. Hay là ta đánh gãy hai tay chúng nhé?”

Lũ mã tặc nhìn Quách tiêu đầu bằng ánh mắt da diết như thể hôm nay là ngày cuối đời của chúng.

Nhìn thấy bộ dạng đó, Quách tiêu đầu cũng phải đồng cảm với chúng.

“Vậy ta coi như là ngài đã đồng ý rồi nhé. Ngài không cần lo đâu, ta sẽ đánh gãy tay chúng ngay đây!”

“A, không! Thiếu hiệp! Khoan đã! Khoan đã! Dù sao thì bọn chúng cũng là người mà……!”

“Ầy, mấy cái tên này mà là người gì chứ. Chúng giết người để kiếm tiền đấy, nếu chúng ta không xuất hiện thì mọi người đã bị chúng giết rồi.”

“Nhưng mà……”

“Đáng lý chúng phải chết nhưng ta đã tha cho chúng một mạng, vậy nên nếu có bị đánh gãy tay thì chúng cũng phải chịu. Ta còn muốn đánh gãy một chân chúng nữa cơ, nhưng vì vẫn còn phải đi đường nên ta mới tha đấy. Khừ.”

Thấy Thanh Minh rút kiếm đứng lên mã phu tịch, giọng Quách Cảnh càng trở nên cấp bách hơn.

“Bình tĩnh đi! Xin hãy bình tĩnh lại đi, thiếu hiệp! Ta ổn mà! Ta không có chút bất mãn nào hết! Chúng ta chỉ cần nói nhẹ nhàng là chúng sẽ hiểu thôi!”

“Hả?”

Lũ mã tặc cũng gấp gáp hét lên.

“Chúng tiểu nhân đã hiểu cả rồi! Thực sự đã hiểu hết rồi, thiếu hiệp!”

“Phải có tay thì tiểu nhân mới có thể làm việc năng suất hơn được! Tiểu nhân cày ruộng giỏi mà nấu cơm cũng ngon lắm! Xin ngài hãy cho tiểu nhân làm việc đi mà!”

“Chỉ cần các ngài trong thương đoàn ngoắc một ngón tay thôi là tiểu nhân sẽ như con chó chạy đến chỗ các ngài mà!”

“Xin hãy tha cho tiểu nhân!”

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

“Có vẻ như chúng thật sự hiểu những gì ta nói nhỉ?”

“Đúng là vậy đó ạ!”

“Thật sự là như vậy đó ạ!”

Thanh Minh đảo mắt lia lịa.

“Nói nhẹ thôi các ngươi cũng hiểu rồi vậy thì tại sao các ngươi lại đi làm mã tặc hả, cái lũ chó chết này!”

Bốppppppppppp!

Thay vì dùng Mai Hoa Kiếm đã vỡ nát thì Thanh Minh lại dùng vỏ của Hạn Thiết Kiếm, thanh kiếm hắn đã cướp từ của Đường Quân Nhạc, đánh thật mạnh vào đầu của lũ mã tặc!

“Cái lũ chó chết này, tay chân lành lặn, võ công cũng có, vậy là lại đi làm mã tặc! Ta đã từng đánh vỡ đầu Lục Lâm Vương đấy! Các ngươi không có não à mà dám nhảy ra trước mặt ta cướp hả! Ta phải đánh chết các ngươi mới được!”

Bốpppppppppp! Bốpppppppppp!

Tất cả lũ mã tặc đang kéo xe ngựa đều đáng thương.

Thế nhưng tên đáng thương nhất, chính là cái tên bị trói trước chiếc xe ngựa mà Thanh Minh trèo lên.

“Các ngươi đừng có mong mình sẽ được đối xử giống như con người cho tới khi tới Vân Nam! Phải nhớ bản thân mình là ngựa! Là bò! Các ngươi phải kéo nữa kéo mãi cho tới khi đạt tới cảnh giới nhân mã nhất thể! Ta sẽ cho các ngươi biết đại đạo là gì!”

Thấy Thanh Minh trừng mắt giận dữ, Quách tiêu đầu len lén quay lại nhìn Bạch Thiên.

Bạch Thiên mỉm cười rạng rỡ.

“Ngài hãy bỏ cuộc đi. Ngài không nói được nó đâu.”

"……."

Các đệ tử Hoa Sơn mỗi người chêm vào một câu.

“Oa, sư thúc. Nhưng mà Thanh Minh hiền đi nhiều lắm rồi đó. Nếu là trước đây thì nó đã đánh gãy tay chúng trước rồi mới bắt chúng kéo xe mà. Chỉ tiếc là chúng là phạm phải sai lầm thôi.”

“Không đâu. Nó sẽ đánh gãy tay chân của chúng rồi bắt chúng bò ra mà kéo chứ.”

“Ờ, đúng là như vậy thật.”

Đúng lúc ấy, Lưu Lê Tuyết thấp giọng nói.

“Đầu.”

“Dạ?”

“Nó không chém đầu. Đúng là rất hiền.”

"……."

“Các vị không cần lo đâu. Dù sao thì cũng nhờ vậy mà đường đi của chúng ta thuận tiện hơn, đồng thời cũng giúp lũ mã tặc đó cải tà quy chính mà.”

“Cải tà quy chính ư?”

‘Nếu không cải tà quy chính thì chúng sẽ chết ngay ấy chứ, sao chúng dám không làm?’

Thấy Bạch Thiên lẩm bẩm một mình, Quách tiêu đầu cũng bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.

‘Bây giờ thì ta cũng không biết nữa.’

Hắn muốn làm gì thì làm đi!

Dù sao thì chuyến thương hành đến Vân Nam cũng nhanh hơn gấp mấy lần so với dự tính ban đầu mà không gặp bất cứ trở ngại gì.

Không gặp bất cứ trở ngại….. trở ngại…….

“Ở đâu ra cái kiểu ngựa mà đòi ăn cơm của người hả?! Ra kia nhai rơm đi, cái lũ chết tiệt này!”

Mặc dù có một chút vấn đề.

Nhưng đó chỉ là một vấn đề nhỏ. Rất nhỏ.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương