Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 204 Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 204. Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (4)

 

“ Đứng lại đi mà!”

“Trời đất ơi! Sao trên đời lại có cái thể loại dai như đỉa như thế này chứ?!”

Thanh Minh tiếp tục bỏ chạy bán sống bán chết.

Phía sau hắn ta, Đường Tiểu Tiểu đang đuổi theo một cách đầy khí thế.

Kỳ lạ.

Quá kì lạ.

Vẫn biết Đường Tiểu Tiểu là ái nữcủa môn chủ Đường Môn. Mặc dù do thân phận nữ nhi nên không được truyền thụ bí kíp của gia môn nhưng chắc chắn cũng không phải loại không biết chút võ công nào. Vì vậy mà việc cô ta có thể sử dụng khinh công cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Phải. Không có gì kỳ lạ cả.

‘Nhưng mà sao có người mặc váy mà lại chạy nhanh như thế không biết?’

Việc cắm trên đầu hàng tá trâm cài lòe loẹt trông có vẻ khó di chuyển vậy mà lại chạy với cái tốc độ đó ư? Ngay cả Thanh Minh cũng chẳng dám làm vậy nữa là.

Có dám hay không dám cũng phải chạy cái đã.

“Đã bảo là đứng lại rồi kia mà!”

“.......”

“Chỉ cần ta bỏ chạy khỏi đây là được chứ gì? Ta sẽ về Hoa Sơn rồi ở lì tại đó cho mà xem!”

“Aaaaaaa”

Cuối cùng Thanh Minh thở dài rồi dừng lại. Hắn xoay người đối diện với Đường Tiểu Tiểu.

“Cuối cùng thiếu hiệp cũng chịu đứng lại rồi.”

Đường Tiểu Tiểu chạy đến trước mặt Thanh Minh. Cô ta hít một hơi thật sâu sau đó lấy ra một thứ gì đó bên trong 1 tay nải nhỏ quấn quanh eo.

“Hả?”

Nước ư?

Cô ta lôi ra một túi nước và một cái chén nhỏ. Sau đó Đường Tiểu Tiểu rót ra một chén trà rồi đưa cho Thanh Minh.

“Thiếu hiệp dùng đi!”

“.....Cái này là gì vậy?”

“Trà mát đấy. Thiếu hiệp chạy trốn nãy giờ chắc cũng đang khát đúng chứ? Thiếu hiệp uống ngay đi cho mát.”

Thanh Minh chớp chớp mắt nhìn Đường Tiểu Tiểu.

Bình thường cô ta hay chạy theo người khác lắm hay sao mà chuẩn bị sẵn cả mấy thứ này vậy?

.....Tiểu muội tử này cũng đặc biệt quá nhỉ?

“Nhanh lên!”

“Ừm”

Thanh Minh nhận chén trà từ tay Đường Tiểu Tiểu rồi nốc hết trong 1 hơi.

“Ực!”

Mát thật đấy.

Nhìn thấy bộ dạng đó Đường Tiểu Tiểu nở một nụ cười vui vẻ.

“Mát lắm đúng không nào?”

‘Ừm”

“Nào. Giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn nhé. Thiếu hiệp ghét ta ở điểm nào mà lại bỏ chạy như vậy hả?”

“.......”

Thanh Minh bắt đầu cáu.

‘Không phải ta sợ cô mà là ta sợ việc thành thân đấy chứ’

Bình thường khi xảy ra các cuộc liên hôn như thế này, phía nữ nhi sẽ khóc lóc rồi làm loạn lên vì không thích kia mà. Đằng này sao cô ta lại tích cực vậy nhỉ?

Con người thật là khó hiểu mà!

“Là vì ta xấu xí ư?”

“Không....không phải vậy đâu!”

“Hay là vì tính tình ta không tốt?”

“Trông không giống vậy lắm!”

“Vậy tại sao thiếu hiệp cứ bỏ chạy như vậy chứ? Loại hôn thú này cũng thường thấy mà nhỉ? Đã vậy, ta còn có khuôn mặt xinh đẹp, tình tình nết na, gia cảnh thì khỏi bàn nữa kia mà!”

Đúng là vậy. Thậm chí gia cảnh có phần hơi quá điều kiện.

Những người khác nhìn vào sẽ cảm thấy khó chịu. Vì căn bản làm gì có nhà vợ nào tốt hơn Đường Môn nữa chứ?

Chết tiệt! Nhà vợ ư? Chết tiệt!

“Này”

“Vâng”

“Ta không có ý định thành thân đâu.”

“Tất cả mọi người đều vậy mà. Nhưng rồi ai rồi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”

“Ta là một đạo sĩ đấy?”

“Ta nghe nói rằng Hoa Sơn đã đồng ý hôn sự này rồi mà nhỉ?”

“Cho dù là vậy đi nữa thì ta thực sự không có ý định đó thật mà!”

Thanh Minh trả lời một cách dứt khoát.

“Dù sao thì hai bên vẫn chưa biết gì về nhau cả. Vì vậy, cô đừng lãng phí thời gian nữa, hãy tìm cho mình một hôn thú tốt hơn. Ta thực sự không có ý định đó với cô đâu.”

Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt kỳ lạ.

“Không phải vậy đó chứ?”

“Hả?”

“Thiếu hiệp có tình cảm với vị sư thúc đó đúng chứ?

“...Hả?”

Đường Tiểu Tiểu chỉ ngón trỏ về Phía Thanh Minh.

“Vì vậy mà thiếu hiệp mới ghét bỏ ta chứ gì?”

Woa

Cô ta định tự suy diễn đến mức nào đây?

“Rõ ràng là vậy. Bởi vì cô ta đẹp chứ gì. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!”

Thanh Minh thở dài thườn thượt

‘Ta bao nhiêu tuổi rồi chứ? Hazz’

Mỹ nhân?

A, đương nhiên là ta thích mỹ nhân rồi.

Nhưng nếu như ta thành thân thì có lẽ cháu gái của ta bằng tuổi bà ngoại của mấy người đấy.

Trong mắt ta thì mấy đứa chỉ là những đứa hài tử đáng yêu mà thôi.

Gì cơ?

Mỹ nhân á????

Thanh Minh cười một cách mệt mỏi.

Cũng phải thôi, làm gì có ai hiểu được tình trạng của hắn lúc này chứ?

Không thấy Thanh Minh trả lời, Đường Tiểu Tiểu ngẩng cằm lên một cách ương bướng.

“Ta nói đúng rồi chứ gì?”

“....Khó quá thì bỏ qua thôi.”

Thanh Minh thở dài.

“Dù sao thì ta cũng sẽ không thành thân đâu. Cô đừng phiền phức đuổi theo ta nữa. Đi tìm mối nào ngon hơn đi!”

“Thiếu hiệp nghĩ nói vậy là ta sẽ từ bỏ sao?”

“....Hả?”

“Ta cũng là một người có ý chí lắm đấy. Bằng mọi giá ta sẽ cho thiếu hiệp thấy được sức hút của ta!”

“...À thì cái sức hút to bằng con chuột nhắt!”

“Này, ta lớn hơn thiếu hiệp đấy!”

Đôi mắt Đường Tiểu Tiểu trừng trừng giận dữ.

Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng đó, tiếp tục thở dài thêm một lần nữa.

‘Chết tiệt! Không thể đánh nó một trận được!’

Dù sao thì cũng không thể đánh một người chỉ vì người đó phiền được.

‘Không, cũng có thể lắm chứ...’

- Này! Cái tên thiên hạ đệ nhất vong chủng kia!

A, không đánh, không đánh là được chứ gì?’

“Sao cơ?”

“.....Không. Không có gì đâu.”

Thanh Minh đưa hai tay ra phía sau.

“...Dù sao thì ta....”

“Đừng có bỏ chạy nữa, mau lại đây đi. Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện thật tỉ mỉ nhé. Chúng ta hãy cùng đi uống trà tại một trà lâu nổi tiếng tại Thành Đô rồi cùng nhau ngắm hoàng hôn lúc chiều về. Khi ấy thiếu hiệp rồi sẽ phát sinh thứ tình cảm luyến ái mà thiếu hiệp chưa từng có thôi.”

Không, Ta không thích!

Ta không có luyến ái cũng được mà!

Ngay lúc ấy.

“Đại tỷ!”

“Hở?”

Đường Tiểu Tiểu quay đầu. Đường Trản đang tiến về phía họ với khuôn mặt thẹn thùng.

“Môn chủ đang tìm Thanh Minh thiếu hiệp đấy ạ!”

“Sao lại là lúc này chứ?”

Đường Tiểu Tiểu cau có như muốn thể hiện ý định rằng nếu như không phải chuyện gì gấp gáp thì để mai. Nhưng rồi Đường Trản đã nói một cách dứt khoát.

“Chuyện quan trọng đấy ạ!”

“Ừm.”

Đường Tiểu Tiểu chép miệng rồi quay sang nhìn Thanh Minh một cách tiếc nuối.

“Thực sự là việc gấp như vậy sao?”

“Môn chủ nói rằng sẽ phải tranh luận trong một lúc.”

“Vậy thì đành vậy chứ biết sao giờ, tiểu Trản!”

“Vậy, thưa đại tỷ.”

“Đệ đưa Thanh Minh thiếu hiệp đến chỗ phụ thân. Nhớ trông chừng đừng để thiếu hiệp bỏ chạy rồi mang đến nơi ở của ta. Rõ chưa?”

“......”

“Rõ chưa hả?”

“Vâng.”

Đường Tiểu Tiểu gật đầu rồi nhường đường cho Thanh Minh. Nhưng cô ta không quên nói với theo.

“Đừng có chạy linh tinh đấy nhé. Nhớ đến chỗ của ta đấy!”

“.......”

Thanh Minh đi theo Đường Trản với khuôn mặt mất hồn. Đường Trản quay sang nhìn Thanh Minh cảm thương sâu sắc.

“Thiếu hiệp mệt mỏi lắm phải không?”

“...Người mệt là nhà ngươi ấy.”

“Sao cơ?”

“....Tất cả những thứ ở Đường Môn đều không bình thường”

“.......”

Đường Trản trưng ra một bộ mặt tội nghiệp vì không phản bác được lời nào.

Đường Tiểu Tiểu cắn môi nhìn theo 2 bóng người đang dần đi về phía xa.

‘Mình không còn nhiều thời gian nữa.’

Thanh Minh sẽ sớm rời khỏi Đường Môn. Cô ta đã bám theo một cách ráo riết như vậy mà Thanh Minh không có chút phản ứng nào. Vậy thì giây phút Thanh Minh ra khỏi Đường Môn cũng chính là lúc mọi hy vọng sẽ chấm dứt hoàn toàn.

“Phải làm thế nào bây giờ?”

“Cô cứ như vậy thì không được đâu”

“Ơ?”

Đường Tiểu Tiểu giật nảy mình bởi một giọng nói cất lên phía sau. Cô ta lập tức vừa quay lại vừa giữ chặt mấy thứ trang trí trên đầu.

Nhưng khi phát hiện ra chủ nhân của giọng nói đó là người quen, cô ta thở dài rồi bỏ tay xuống.

“.....Có chuyện gì vậy”

“Nói chuyện”

“Gì cơ?”

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Tiểu rồi nói một cách dứt khoát.

“Chúng ta cần nói chuyện”

“.......”

Ơ...Cô ta có vẻ như là một người kỳ lạ?

Từng viên đá được ném xuống ao sen tạo ra các làn sóng.

Đường Tiểu Tiểu đứng yên trên bờ nhìn làn sóng đang lan rộng rồi cất lời.

“Ta biết. Đúng là trông có hơi nhếch nhác!”

“.......”

“Nhưng không phải là ta thích nên đeo bám như vậy đâu! Ta cũng cảm thấy có lỗi lắm khi xăm soi đến người nam nhân của đằng ấy”

“Sư điệt”

“Sao cơ?”

“Thanh Minh là sư điệt của ta.”

Đường Tiểu Tiểu quay sang nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết.

Thật khó đoán được tâm trạng của cô ta vì cô ta có một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Có điều, ngay cả khi bọn họ cùng là thân phận nữ nhi giống nhau nhưng Đường Tiểu Tiểu vẫn phải cảm thán rằng Lưu Lê Tuyết quá xinh đẹp.

“Ý cô là 2 người không có quan hệ gì đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Ở bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp như cô mà thiếu hiệp không có chút quan tâm nào ư?”

“Tiểu điệt chỉ quan tâm xem võ công của ta có tiến bộ hay không mà thôi”

“....Trời đất ơi!”

Cho dù thiếu hiệp có là đạo sĩ đi chăng nữa thì chuyện này sao có thể chứ?

“Haizz. Thật là vô vọng mà!”

Theo như lời Lưu Lê Tuyết nói thì Thanh Minh là một người vốn chẳng quan tâm gì đến nữ nhân cả. Không thể dễ dàng dẫn dụ người như vậy thành thân được.

“Thiếu hiệp là định mệnh đời ta”

Đường Tiểu Tiểu thở dài. Khi ấy Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào cô ta rồi lên tiếng.

“Cô chẳng có chút tình cảm nào cả.”

“.......”

“Không phải sao?”

Đường Tiểu Tiểu gật đầu.

“Nhưng cô cũng đừng hiểu nhầm ta. Ta không hề có ý lợi dụng thiếu hiệp. Một khi ta đã thành thân, nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”

“Trông có vẻ đúng là như vậy”

“Cho dù bây giờ mọi thứ tan thành mây khói hết rồi.”

Lưu Lê Tuyết chăm chú quan sát Đường Tiểu Tiểu.

“Tại sao cô lại ám ảnh như vậy về chuyện thành thân chứ?”

“Sao cơ?”

“Ta thấy cô cũng khá đủ đầy rồi mà. Đâu nhất thiết phải trói mình bằng một cuộc hôn nhân đâu chứ?”

Đường Tiểu Tiểu cười nhạt.

Trong mắt người ngoài thì chắc chắn là vậy rồi.

“Cô biết Đường Môn là một nơi như thế nào không?”

“.......”

“Gia pháp của Đường Môn rất nghiêm khắc. Ở đây điều ta có thể làm chỉ có một mà thôi. Đó là ngoan ngoãn về nhà chồng - nơi mà Đường Môn chọn cho ta. Vì vậy mà điều mà ta làm lúc này chính là sự phản kháng tối thiểu mà ta có thể làm được. Ít nhất là ta có thể tự chọn nơi mà mình thuộc về. Và nơi ấy, Đường Môn cũng sẽ hài lòng về nó.”

“Không còn cách khác sao?”

“Có lẽ là không đâu. Nơi này là Đường Môn Tứ Xuyên. Nữ nhi không được phép học các bí kíp trong gia môn và không thể sống như một võ giả tại nơi này. Đặc biệt là ái nữ của Môn Chủ.”

Đường Tiểu Tiểu nhún vai.

“Nhưng ta cũng chẳng cảm thấy bất mãn gì đâu. Nhờ thân phận ái nữ Môn chủ mà cho đến giờ, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp. Nếu như nghĩ chuyện hôn sự là cái giá phải trả cho sự nhung lụa này thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là...”

Đường Tiểu Tiểu chuyển hướng nhìn từ ao sen lên bầu trời xa xôi.

“Chỉ là...”

Kết thúc câu nói đó chỉ là một tiếng thở dài.

Lưu Lê Tuyết nhìn khuôn mặt của Đường Tiểu Tiểu đang nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn rồi bình tĩnh cất lời.

“Vẫn có cách cho cô đấy.”

“....Là sao?”

“Bao giờ cũng có con đường. Chỉ là cô có muốn đi hay không mà thôi.”

Đường Tiểu Tiểu cắn nhẹ môi.

“Cô có thể thôi nói cái kiểu như cô biết tất cả mọi chuyện được không? Bây giờ ta thực sự không cần cái kiểu an ủi đó một chút nào!”

“Con đường đó. Ta sẽ mở nó cho cô.”

Đường Tiểu Tiểu trợn tròn mắt nhìn Lưu Lê Tuyết.

Cô ta đang nói là sẽ mở đường cho mình ư?

Lưu Lê Tuyết á?

“.......”

Bỏ qua chuyện việc đó có khả năng hay không, Đường Tiểu Tiểu lập tức đưa ra nghi vấn.

“Tại sao cô lại giúp ta vậy?”

“Bởi vì ta cũng đã từng giống như cô.”

Không có lối thoát

Cho dù đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều.

Nhưng rồi một ngày nào đó, số phận đưa cô ấy đến với Hoa Sơn.

Có thể nói con đường đó là con đường gian khổ nhất.

Nhưng bây giờ, ít nhất cô ấy cũng không phải lang thang tìm kiếm con đường cho bản thân nữa.

Vì vậy mà...

“Sẽ không có gì khác đâu.”

Lưu Lê Tuyết nhìn Đường Tiểu Tiểu bằng một khuôn mặt cương quyết.

“Ít nhất cô có thể có 1 lựa chọn khác.”

Đường Tiểu Tiểu nhìn Lưu Lê Tuyết rồi vươn tay ra. Lưu Lê Tuyết đưa tay nắm lấy tay cô ấy rồi kéo lên.

“Thật không đáng tin chút nào!”

“Phải lỗ thì mới lãi được!”

“Đúng vậy!”

Đường Tiểu Tiểu cười tươi rói.

“Nhưng ta hỏi điều này có được không?”

“Hỏi đi”

“Thực sự giữa 2 người không có quan hệ gì sao?”

“........”

“Thật á? Thật luôn á?”

Lưu Lê Tuyết thở dài rồi xoay người đi về nơi ở của mình.

“Thực sự không phải thật hả?”

Có vẻ như việc dai như đỉa đã trở thành đặc tính của Đường Tiểu Tiểu bất kể đối phương là ai.

***

Cạch!

Thanh Minh đóng cửa rồi quay sang nhìn Đường Quân Nhạc.

“....Trông Môn chủ có vẻ bận rộn nhỉ?”

“Nhờ ai đó đấy.”

“...Ta tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu.”

“Hừm”

Thanh Minh thở một hơi dài sau đó đến ngồi đối diện với Đường Quân Nhạc.

“Môn chủ gọi ta đến đây có chuyện gì thế?”

Đường Quân Nhạc đắn đo rồi lâu, sau đó hắn cũng thở dài. Cuối cùng hắn bắt đầu mở lời một cách nặng nề.

“Ta muốn nhờ tiểu đạo trưởng một việc.”

“Hả? Nhờ ư?”

Thanh Minh mở to mắt nhìn Đường Quân Nhạc.

“Lão định nhờ ta đi thương hành đấy à. Vậy thì phải có tỷ lệ ăn chia đấy nhé?”

“Không phải vậy đâu.”

Đương Quân Nhạc dơ tay lên day day trán.

“Tiểu đạo trưởng đã có lời đương nhiên ta phải ưu tiên xử lý rồi. Ta đã tìm được thương hành rồi. Hoà Bình Thương Đoàn đang chuẩn bị 1 chuyến đi đến Vân Nam. Các đạo trưởng có thể đi cùng với bọn họ.”

“Bao giờ vậy?”

“Ngày kia sẽ xuất phát.”

“Nhanh hơn ta nghĩ. Cảm tạ môn chủ rất nhiều.”

Đường Quân Nhạc thở dài.

“Còn...chuyện ta muốn nhờ tiểu đạo trưởng”

“Vâng”

“Chuyện là...”

Đường Quân Nhạc bắt đầu giải thích cho Thanh Minh về những chuyện đã xảy ra ở Nguyên Lão Viện. Mặc dù hắn đã bớt chỗ cần bớt và thêm vài chỗ cần thêm, nhưng khi giải thích hắn không hề nói đến vấn đề xung đột giữa hắn và Nguyên Lão Viện.

‘Chắc sẽ không sao đâu’

Thanh Minh thực sự muốn trở thành bằng hữu với Đường Môn.

Và đã là bằng hữu thì ngay cả việc xấu hổ của đối phương cũng sẽ được đón nhận một cách chân thành.

“....Chuyện là như vậy đấy.”

Đường Quân Nhạc lặng lẽ quan sát ánh mắt của Thanh Minh.

Thanh Minh mà hắn biết ở trong tình huống này sẽ làm loạn...

“Ơ?”

Đường Quân Nhạc hơi giật mình một chút.

Khuôn mặt của Thanh Minh lúc này đang trưng ra một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy trước đây.

“.....Vậy là”

1 câu nói không có ý nghĩa gì phát ra từ Thanh Minh.

“Lũ trưởng lão tài giỏi kia đang nắm lấy cổ chân của Môn chủ và kéo đi sao?”

“Đúng là như vậy.”

“Cổ chân kia à?”

Khóe miệng Thanh Minh dần trở nên méo mó.

  • Nếu như ta không vơ hết tất cả mọi chuyện mà có thể tin tưởng và thúc đẩy gia môn thì có lẽ gia môn đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Nếu vậy...nếu vậy thì rất có thể đã có thể cứu thêm nhiều người nữa....
  •  Vì vậy mà sau khi chiến tranh kết thúc mà mới định giúp đỡ cho môn chủ đương nhiệm. Ta là thái thượng trưởng lão, là người lớn nhưng ta chưa bao giờ chăm sóc bọn chúng đúng cách cả....

‘....Mặc dù không phải nhà ngươi lôi ta đến nơi này’

Người chết là người chết. Trên đời chẳng có cái gì là ý chí của người chết cả.

Dù vậy, Thanh Minh không thể bỏ qua ý chí của Đường Bảo bên trong ký ức của hắn.

“Môn chủ nhờ ta đúng chứ?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng ta xin phép từ chối lời đề nghị đó.”

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng khuôn mặt thất vọng.

Chuyện này không thể ép buộc được...

“Thay vào đó!”

“...Hửm?”

Đôi mắt Thanh Minh ánh lên một luồng ánh sáng xanh.

“Ta sẽ tặng cho Môn chủ một món quà”

“Quà ư?”

“Vâng”

Thanh Minh khẽ gật đầu.

Tuy nhiên, đây không phải món quà của Thanh Minh. Hắn chỉ chuyển lại mà thôi.

Chính xác đây là món quà mà thái thượng trưởng lão Ám Tôn Đường Bảo muốn dành tặng cho Đường Quân Nhạc.

“Hãy tiến hành tỷ võ theo đúng như kế hoạch. Và ngày hôm đấy, cho dù ta có xảy ra chuyện gì, lão cũng đừng đứng ra.”

“....Tiểu đạo trưởng định làm gì vậy?”

Thanh Minh cười khẩy.

“Làm gì ư? Đương nhiên làm cái việc mà ta giỏi nhất rồi.”

 

Trans sốt, nên ngày mai và mốt chỉ 3 chap thôi nhé!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương