Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 202 Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 202. Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (2)

“Đồng minh?”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt bất lực không nói nên lời.

Tuy hắn cũng đã lường trước được việc cái tên chuyên gây rối này sẽ bày trò rồi nhưng mà……

‘Đường đột vậy sao?’

Ý là, suốt quãng thời gian tên tiểu tử này biến mất sau bữa ăn, nó đã gây chuyện gì rồi giờ lại về đòi bàn đến mấy chuyện vĩ đại kiểu như làm đồng minh này kia chứ?

Mà còn là Hoa Sơn làm đồng minh với Đường môn?

Nhuận Tông cũng mở miệng, hắn vẫn chưa thể hết bàng hoàng.

“Đợi, đợi chút, đợi chút đã. Chuyện hệ trọng như thế này mà chúng ta tự ý quyết định cũng được hả?”

Vốn dĩ Nhuận Tông muốn hỏi thẳng là Thanh Minh tự tiện quyết định như thế cũng được sao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải cẩn thận mà lựa lời.

“Có gì đâu mà lại không được. Sư thúc cũng có mặt ở đây mà?”

“Hả?”

Bạch Thiên sư thúc? Sư thúc thì làm sao?

“Quên rồi hả? Lúc chúng ta xuất phát, chưởng môn nhân đã trao toàn bộ quyền quyết định việc của Hoa Sơn cho sư thúc rồi còn gì.”

Hả?

À……

Đúng là vậy. Chưởng môn nhân đúng là đã nói như thế.

Nhưng mà……

“Bây giờ, dùng quyền đó luôn hả?”

Bạch Thiên trợn tròn mắt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Này, này. Đợi đã. Chưởng môn nói vậy chỉ là để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra ở Vân Nam thôi!”

Huyền Tông trao hết quyền hạn cho Bạch Thiên, cốt cũng chỉ để các đệ tử của Hoa Sơn lúc ở Vân Nam nếu không liên lạc được về Trung Nguyên thì có thể tự do hoạt động hơn thôi.

Làm gì có chuyện chưởng môn nhân dự tính luôn cả việc kết giao đồng minh với Đường môn chứ?

“Cái thằng này! Tự ý kết đồng minh như vậy thì chưởng môn nhân sẽ nói gì đây hả?”

“Đương nhiên là sẽ vô cùng hài lòng rồi. Hê hê hê!”

“Đúng vậy. Tất nhiên là sẽ rất hài… Ơ ủa, chết tiệt! Sao mà hài lòng được!”

Bạch Thiên ôm chặt đầu.

‘Làm ơn đi từng bước một thôi, Thanh Minh à! Đừng có hấp tấp như vậy, từ từ thôi!’

Phải nghĩ tới những người đồng hành với mình nữa chứ! Ngươi ăn uống no say, luyện công đã đời xong lại đi kết giao đồng minh với tên nào rồi chạy về đây vậy hả?

“Phùuuuu.”

Bạch Thiên suy sụp thở dài một hơi.

Các môn đồ khác của Hoa Sơn cũng không giấu được vẻ hoang mang.

Làm đồng minh với Đường môn á?

Tuy họ không biết vì sao môn chủ Đường môn lại chiếu cố Thanh Minh đến vậy, nhưng ai mà lường được mọi chuyện sẽ đến mức này chứ?

Nếu Thanh Minh gây chuyện, thì đương nhiên việc giải quyết chuyện đó là trách nhiệm của Bạch Thiên. Tạm dẹp cái sự hoang mang đó sang một bên, Bạch Thiên vừa hít thở thật sâu, vừa cố gắng giữ một cái đầu thật lạnh.

‘Nếu chỉ xét đến kết quả không thôi thì đúng là không tệ.’

Mà không, không phải là không tệ. Mà có thể nói là vô cùng hời.

‘Nếu được hợp tác với Đường môn, một trong Ngũ Đại Thế Gia, thì Hoa Sơn có thể chắp cánh bay cao rồi.’

Suy đi nghĩ lại thì vẫn không thể hiểu được tại sao Đường môn lại chịu kết đồng minh với Hoa Sơn. Vậy nên nếu cứ thế mà giang tay hoan hỉ đón mừng thì cũng không được……

Bạch Thiên hơi chau mày.

‘Thế thái nhân tình không thể đơn giản như vậy được.’

Sau khi đã sắp xếp lại suy nghĩ, Bạch Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

“Trước mắt thì vậy cũng được.”

“Hả?”

Bạch Thiên vừa nhìn Thanh Minh, vừa thận trọng gật đầu.

“Ta không biết con đã bàn bạc thế nào với Đường môn chủ, nhưng dù sao thì mọi chuyện được như thế này là tốt rồi. Con làm tốt lắm.”

“Sư thúc ăn nhầm thứ gì hả?”

“……”

“Đồ ăn của Tứ Xuyên không hợp khẩu vị sao? Hay là bị Đường môn hạ độc rồi? Cách hành xử không giống sư thúc chút nào?”

Ơ hay, cái tên tiểu tử này là đang khen người ta đó hả?

Bạch Thiên trán nổi đầy gân máu, vừa hô hấp thật sâu vừa cố kiềm nén cơn giận. Sau đó mới hết sức bình tĩnh mà trả lời.

“Nhưng mà ta vẫn thấy lấn cấn.”

“Hửm?”

“Truyền thống của Hoa Sơn xưa nay vẫn là liên kết với Cửu Phái Nhất Bang. Việc bắt tay với Ngũ Đại Thế Gia là chưa từng có trong lịch sử. Con cũng biết quan hệ giữa Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không được tốt lắm còn gì.”

“Ừ thì, đúng là vậy.”

Thanh Minh nhún vai.

Sao mà không biết được.

Lý do mà Đường môn bắt tay với Hoa Sơn chẳng phải là để phá vỡ thế vây của Cửu Phái Nhất Bang sao? Dù cùng là chính phái đi nữa, nhưng vì không có chung kẻ thù nên Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cũng đã bắt đầu kìm hãm lẫn nhau rồi.

“Ta cũng không chắc nếu bắt tay với Đường môn thì liệu có giúp ích gì được cho Hoa Sơn hiện tại không. Nhưng đến một lúc nào đó, nó có thể sẽ gây trở ngại cho Hoa Sơn trong việc liên kết với Cửu Phái Nhất Bang và khôi phục lại vị trí là một trong số đó.”

Bạch Thiên hướng mắt về phía Thanh Minh, từ tốn giải thích.

“Sư thúc chỉ nghĩ được tới đó thôi á?”

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên bằng một ánh mắt thần bí.

“Trước đó, ta có một câu muốn hỏi sư thúc.”

“Hửm?”

“Việc quay về Cửu Phái Nhất Bang thì có gì tốt?”

“……H, hả?”

Bạch Thiên lại nhìn Thanh Minh như muốn hỏi hắn đang nói tào lao cái gì thế.

Thanh Minh nghiêng đầu.

“Có gì tốt nào?”

“Cái đó……”

Bạch Thiên có chút ngập ngừng.

Không phải là hắn chưa nghĩ đến. Mà là hắn không biết nên nói từ đâu.

“Danh tiếng của Cửu Phái Nhất Bang có sức nặng hơn con nghĩ rất nhiều. Tạm chưa bàn đến những thứ khác thì trước mắt là chúng ta có thể thu hút được thêm nhiều đệ tử ưu tú, cũng sẽ có tiếng nói hơn trong võ lâm. Với lại……”

“Mấy cái đó mà tốt hơn việc làm đồng minh với Đường môn á hả?”

“Nếu kết đồng minh với Đường môn ngay bây giờ thì đúng là có lợi hơn đấy. Nhưng nếu chọn đồng minh thì dù sao Cửu Phái Nhất Bang cũng vẫn hơn Ngũ Đại Thế Gia chứ……”

“Sư thúc.”

“Hả?”

“Sư thúc không có tự trọng hả?”

“……”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Bạch Thiên chau mày.

“Con nói vậy là sao?”

“Ai là người trục xuất chúng ta ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang?”

“Chuyện đó……”

Là Cửu Phái Nhất Bang.

Chính là cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó!

“Chính bọn khốn đó đã đuổi chúng ta ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang. Vậy mà giờ khi muốn gây dựng lại thế lực thì sư thúc lại tính vừa cười hề hề vừa van xin được quay lại ngồi cùng mâm với Cửu Phái Nhất Bang á hả? Quên hết chuyện xưa rồi nối lại nghĩa cũ á?”

“……”

“Không phải chứ! Chúng ta cũng đâu phải là đồ ngu!”

Thanh Minh trợn trừng mắt.

‘Bảo ta phải cúi đầu trước cái bọn đó á?’

Giỡn không vui chút nào!

Chúng ta đánh đổi cả tính mạng! À không! Chúng ta thật sự đã dâng cả mạng sống này để cứu lấy Trung Nguyên, nhưng cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó chẳng hề biết ơn mà chỉ biết lo cho lợi ích của bọn chúng thôi không phải sao?

Nếu Thái Thượng Lão Quân cũng phải trải qua chuyện như thế này chắc ông ấy sẽ lấy gậy gõ vào đầu bọn chúng luôn ấy chứ. Nhưng Thanh Minh không phải Thái Thượng Lão Quân, bảo hắn nhịn đi á?

Ầy.

Không đời nào.

“Đừng có ảo tưởng nữa. Sư thúc. Nếu chúng ta với cái bọn cửu phái cửu phiếc gì gì đó thật sự là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau khi khó khăn, thì Hoa Sơn đã không rơi vào tình cảnh này rồi.”

Bạch Thiên cũng á khẩu.

Lời Thanh Minh nói không sai. Nếu Cửu Phái Nhất Bang ra tay giúp đỡ dù chỉ một chút, thì Hoa Sơn đã không sa sút như thế này.

Thanh Minh hoàn toàn không hề có chút ý nghĩ nào là sẽ quay về với cái bọn Cửu Phái Nhất Bang chỉ được cái mã ngoài đó cả.

‘Để cái danh Cửu Phái Nhất Bang cũng chỉ dùng để đếm số thôi chứ được gì.’

Quan trọng là khi ta cần thì phải có người giúp đỡ được chứ, không phải cái kiểu quan hệ mà lúc không cần thì lại ra vẻ giúp sức để khè thiên hạ đâu.

“Tóm lại ý con là, Đường môn khác với Cửu Phái Nhất Bang khi xưa, khi hai bên gặp chuyện khó khăn thì sẽ ra tay giúp đỡ lẫn nhau á?”

“Chúng ta phải tạo dựng một mối quan hệ như thế đấy.”

Thanh Minh trả lời dứt khoát.

“Làm gì có mối giao hảo nào là tự nhiên mà có. Chỉ có chúng ta tạo ra những mối giao hảo đó thôi. Đường môn chắc chắn sẽ giúp ích được cho Hoa Sơn.”

Bạch Thiên yên lặng nhìn Thanh Minh rồi gật đầu.

‘Nếu tên tiểu tử này đã nhận định như vậy……”

Bạch Thiên thở ra một hơi.

Quả thực, việc chấp nhận ý kiến của Thanh Minh đối với hắn mà nói cũng là một việc không dễ dàng gì. Trên thế gian này, Thanh Minh vừa là đứa đáng tin cậy nhất, cũng vừa là đứa không đáng tin nhất.

“Vậy theo dự tính của con, việc này sẽ không gây hại gì cho chúng ta hết có đúng không?”

Thanh Minh lại nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt thẫn thờ.

“……Sư thúc.”

“Hả?”

“Chúng ta kết đồng minh với ai mà phải chịu thiệt thòi cơ?”

“……”

“Sư thúc hơi tự tin quá rồi, không phải sao? Hoa Sơn bây giờ cũng chỉ là một môn phái bé tẹo như con bò rụng lông cây me rụng lá thôi. Một kẻ ăn mày không thể trở nên giàu có chỉ vì nhặt được một thỏi vàng đâu.”

“Hựựựựự.”

Bạch Thiên kêu lên đầy khổ sở.

Đã nói đúng còn nói to.

Dạo gần đây đúng là vận may ùn ùn kéo đến, nhưng Hoa Sơn thì vẫn chỉ là một môn phái suy tàn chưa thể tìm lại được vinh quang ngày xưa thôi. Suy đi nghĩ lại thì từ đẳng cấp của Ngũ Đại Thế Gia mà chịu chủ động chìa tay ra với Hoa Sơn cũng đã là chuyện không tưởng rồi.

Bạch Thiên từ nãy đến giờ cứ liên tục trăn trở hết chuyện này tới chuyện khác, vậy mà giờ cũng đã gật đầu thật mạnh.

“Triển thôi!”

“Sư huynh!”

“Liệu có ổn không ạ?”

Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông hết sức ngạc nhiên trước quyết định của Bạch Thiên.

Thế nhưng Bạch Thiên rất cương quyết.

“Bình tĩnh đã nào. Tiểu tử đó muốn kết giao thì nó mới là người phải lo lắng chứ. Đây là vận may hiếm có đấy.”

“……Ừ ừm.”

“Dù vậy nhưng mà……”

Thật ra chuyện quan trọng không phải là mối giao hảo này có lợi như thế nào với bọn họ.

“Chúng ta tự quyết định việc này mà không thông qua chưởng môn nhân thì liệu có ổn không?”

Bạch Thiên nhíu máy trước câu hỏi của Nhuận Tông.

“Không phải là ta chưa tính đến chuyện đó. Nhưng chuyện gì cũng phải đúng thời điểm. Đang khi chúng ta còn chần chừ kéo dài thời gian mà phá hủy mối giao hảo này thì có khi sẽ phải ân hận cả đời đấy.”

‘Ừ ừ ừm.”

“Trước mắt ta sẽ sử dụng quyền hạn mà chưởng môn nhân đã trao cho để thúc đẩy vụ này. Thay vào đó, Nhuận Tông, con hãy viết một lá thư viết về những điều kiện kết giao đồng minh rồi gửi đi dưới danh nghĩa của Hoa Sơn! Thanh Minh, con ở cạnh hỗ trợ Nhuận Tông.”

“Thật sự là không sao chứ ạ?”

“Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!”

Trông thấy vẻ mặt kiên quyết của Bạch Thiên, Nhuận Tông gật đầu.

“Con hiểu rồi, thưa sư thúc!”

Bạch Thiên lại nhanh chóng quay sang nhìn Thanh Minh.

“Cái tên nhiễu sự này.”

Thế nhưng cũng còn cách nào ngoài tin tưởng vào tên nhiễu sự này đâu.

Nếu là những bậc trưởng bối của sư môn, thì họ sẽ xử trí thế nào?

-          Ừmm. Đây không phải chuyện nhỏ. Cần phải có thời gian để suy nghĩ……

-          Còn nghĩ đông nghĩ tây gì nữa! Đường môn vang danh thiên hạ muốn kết giao đồng minh với chúng ta! Làm gì đến lượt chúng ta suy nghĩ yêu sách chứ! Tiểu tử Thanh Minh nó đã tự mình lo liệu rồi! Đừng lo nghĩ về những chuyện nó đã làm nữa, cứ đồng ý ngay lập tức đi!

Cơ mặt của Bạch Thiên dần dần giãn ra.

‘Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Huyền Linh sư thúc cũng sẽ đứng ra giải quyết thôi!’

Thanh Minh là đứa mà nếu được đề nghị việc gì thì nó sẽ chẳng nói chẳng rằng tự ý quyết định, tiền trảm hậu tấu, không phải sao? Chuyện lần này cũng tương tự như vậy đấy.

“Nếu vậy từ giờ chuyện của Đường môn xem như giải quyết xong rồi sao?”

“Ừ. Giờ chúng ta phải đến Vân Nam thôi.”

Thanh Minh quay đầu nhìn Chiêu Kiệt.

“Sư huynh. Huynh đã chuẩn bị xong chuyến thương hành đi Vân Nam rồi chứ?”

“……”

Nét mặt của Chiêu Kiệt bỗng trở nên hơi kỳ lạ.

“Tha, Thanh Minh à. Về việc đó.”

“Hả? Làm sao? Xuất phát liền luôn hả?”

Trán Chiêu Kiệt đầy mồ hôi lạnh.

“Khô, không có.”

“Hửm?”

“Không có chuyến thương hành nào cả.”

“……Huynh nói gì vậy? Lần trước huynh bảo chuyến đi Vân Nam sẽ sớm xuất phát nên chúng ta phải nhanh chóng nhập hội mà?”

“Chuyện đó…… Phụ thân ta chỉ nói dối để chúng ta mau chóng đào tẩu khỏi Thành Đô thôi.”

“……”

“Đại loại ông ấy tập hợp các thương nhân lại để đi cùng chúng ta ra ngoại thành, khi ra khỏi Thành Đô rồi thì họ sẽ giải thích lại tình hình với chúng ta. Vậy nên là……”

“Vậy thương hành này kia đều là giả hết hả?”

“Đ, đúng vậy.”

Chiêu Kiệt dò xét ánh mắt của Thanh Minh.

Thì ra tên vô đạo ác ôn này đã biết thừa việc Chiêu Bình nói dối, bảo sao từ nãy đến giờ lưng áo của hắn ướt sũng mồ hôi lạnh.

Thế nhưng phản ứng của Thanh Minh lại sảng khoái hơn dự đoán.

“Khà, quả đúng là thương nhân. Trong tình huống như thế mà vẫn có thể nói dối để tìm đường thoái lui.”

“……”

Cái này là đang khen hay đang chửi vậy?

“Thôi. Ông ấy lo cho nhi tử của mình nên có thể thông cảm được mà. Dù vậy thì thật sự không có chuyến nào đi Vân Nam hết hả?”

“Không, không! Có thì cũng có. Nhưng cha ta bảo vì giao thương với Vân Nam vốn dĩ rất hạn chế, nên nếu chờ chuyến tiếp theo xuất phát thì chắc cũng phải mất hơn một tháng.”

“Không nhanh hơn được à?”

“Có sắp xếp nhanh nhất thì cũng chỉ cỡ đó thôi.”

“Hừm, nếu vậy thì trễ quá……”

Thanh Minh gãi gãi sau đầu vài cái.

Đã tốn quá nhiều thời gian ở Đường môn rồi. Nếu còn biết nghĩ cho chưởng môn nhân và các trưởng lão ở Hoa Sơn đang dài cổ đợi nhóm Thanh Minh trở về thì không thể trì hoãn thêm được nữa.

Bạch Thiên chau mày, hình như cũng có cùng suy nghĩ.

“Không thể tìm hiểu thử xem có chuyến nào khác không hả?”

“Chuyện đó không dễ đâu ạ. Chuyến đi đến Vân Nam thật sự rất ít. Chỉ một số ít thương đoàn là có thể tham gia thôi, vả lại nếu có gì bất trắc, thì chính họ cũng sẽ không được quay trở lại Vân Nam nữa. Làm gì có nơi nào muốn lên kế hoạch cho một chuyến thương hành như thế.”

“Ừ ừ. Ra là vậy.”

Nếu còn nhờ vả Tứ Hải Thương Hội thêm nữa thì thật không phải đạo chút nào. Sẽ thành gánh nặng cho phụ thân của Chiêu Kiệt mất thôi.

“Vậy phải làm sao……”

“Thì, cũng không còn cách nào. Chúng ta phải tự giải quyết thôi.”

Tất cả đều đồng loạt quay đầu hướng về phía Thanh Minh.

“Đệ tính làm thế nào?”

“Đừng lo. Chuyện này thì có khó gì.”

“Hả?”

Khóe miệng Thanh Minh kéo thành một nụ cười.

“Bằng hữu không phải là để giúp đỡ nhau những lúc như thế này sao?”

“……Hả?”

Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt mơ hồ.

Rầm!

Đường Quân Nhạc nhắm nghiền đôi mắt.

Đây là thư phòng của môn chủ Tứ Xuyên Đường môn đấy.

Lão ta tự hỏi tại sao ở Đường môn lại có những kẻ tính tình hấp tấp như vậy, không lý nào lại có kẻ dám mở cửa thư phòng của môn chủ kiểu đó rồi xông vào như vậy. Chẳng hề có một dấu hiệu báo trước.

Vậy có nghĩa là……

“Ta có một điều kiện nữa!”

“……”

Đường Quân Nhạc từ từ mở mắt, nhìn cái tên đá cửa… À không, nhìn cái tên mở cửa xông vào,

“Lại gì nữa……”

“Không phải. Này không phải điều kiện mà là nhờ vả mới đúng! Nhờ lão tìm giúp ta một chuyến thương hành đến Vân Nam. Bọn ta tính quá giang đến Vân Nam!”

“……”

“Không có thời gian đâu nên lão chuẩn bị nhanh lên nhé! Nhờ lão cả đấy!”

Nghĩ đi nghĩ lại thì hình như cái từ “nhờ vả” ở Thiểm Tây và Tứ Xuyên nó có nghĩa khác nhau thì phải.

Cái tên đi nhờ vả lại có quyền la lối lên giọng như vậy sao.

“……Chỉ cần đi đến Vân Nam là được đúng không?”

“Không. Phải vào sâu bên trong cơ! Cái chỗ Dã Thú Cung ấy!”

“……”

Thanh Minh cười mỉm khi nhìn Đường Quân Nhạc.

“Việc này đúng là không dễ chút nào. Nhưng mà Đường môn có thể lo được chứ nhỉ? Ầy, dù gì cũng là Đường môn mà. Lẽ nào.”

“……”

“Lo được đúng không?”

“……ta luôn đi.”

“Hả?”

Đường Quân Nhạc vẻ mặt thất thần.

“Thà là ngươi xử ta luôn đi, cái tên bỉ ổi này.”

Sinh thời đây là lần đầu tiên Đường Quân Nhạc cảm thấy hối hận vì đã leo lên vị trí môn chủ này.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương