Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 200 Nếu mà ấm ức quá thì đệ cũng sống lại đi (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 200: Nếu mà ấm ức quá thì đệ cũng sống lại đi (5)

Hai người nào đó đang chạy khắp Đường Môn.

“Thanh Minh thiếu hiệp, xin hãy dừng bước!”

Đường Tiểu Tiểu hai tay nắm chặt váy chạy về phía Thanh Minh. Thanh Minh thì ra sức bỏ chạy mà không thèm ngoảnh mặt về phía sau.

“Chúng ta nói chuyện một lát được không? Chỉ cần nghe ta nói, thiếu hiệp sẽ thay đổi suy nghĩ thôi. Ta sẽ mua kẹo hồ lô cho thiếu hiệp mà! Đứng lại đó đi được không?!”

“Kẹo hồ lô cái con khỉ!”

Thanh Minh nghiến răng chạy bán sống bán chết.

‘Cô ta đang làm cái quái gì thế không biết.’

Ôi trời ơi! Mình không thể đập vỡ cái đầu đó được. Phiền phức chết mất thôi!

“Đã bảo đứng lại rồi mà! Này! Cái tên tiểu tử kia! Còn không mau đứng lại!”

Thanh Minh nhanh chóng chạy vào một điện các trước mặt rồi đóng cửa lại. Hắn áp sát tai vào thành cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

‘Cuối cùng cô ta cũng chịu dừng lại rồi.’

Có vẻ như ngay cả Đường Tiểu Tiểu cũng không được phép vào nơi này.

Thanh Minh xoay người thở mạnh như muốn lún cả đất.

“.......”

“.......”

Ánh mắt Đường Quân Nhạc và Thanh Minh chạm nhau.

“.....Tiểu đạo trưởng đến rồi đấy à?”

“....Vâng”

Một cảm xúc kỳ lạ dâng trào giữa hai người bọn họ.

“...Trước tiên....trước tiên chúng ta cứ ngồi xuống cái đã.”

“Được.”

Thanh Minh ngồi đối diện với Đường Quân Nhạc. Đường Quân Nhạc không nói gì đẩy ấm trà về phía Thanh Minh.

“Tiểu đạo trưởng dùng trà nhé?”

“Thôi, ta đang nóng lắm.”

“Trà này khá mát đấy.”

“À, vậy được.”

Thanh Minh rót trà vào chén rồi nốc hết trong một hơi.

“Ực.”

Sau đó, hắn đặt chén trà xuống bàn rồi quay sang nhìn Đường Quân Nhạc.

“...Tiểu muội tử cái gì cũng tốt. Có điều...”

“Hả?”

“Lão định gả nữ nhi cho một tên đạo sĩ thật đấy à? Vẫn biết là một giọt máu đào hơn ao nước lã nhưng như thế này chẳng phải quá sỗ sàng rồi hay sao?”

“Sỗ sàng?”

Trên trán của Đường Quân Nhạc nổi lên một đường gân máu.

“Hả?”

Thanh Minh nghiêng đầu khi nhìn thấy phản ứng đó.

“Chuyện đó không phải là chủ đích của môn chủ ư?”

“Mắt của ta có mù mới gả ái nữ của ta cho ngươi.”

“.......”

“.......”

Bầu không khí càng ngày càng trở nên kỳ lạ.

“Vậy thì con nhóc đó tại sao lại như vậy chứ?”

“Ta làm sao mà biết được!”

Đường Quân Nhạc nắm chặt đùi.

-         Con sẽ tự biết phải làm gì. Phụ thân chỉ cần giới thiệu cho con là được! Chỉ giới thiệu thôi. Chẳng nhẽ phụ thân muốn gả con cho lão già sau nhà ư? Người chỉ cần nhắm mắt giới thiệu cho con là được mà!

“Ưmmmmmmm”

Đường Quân Nhạc ôm chặt đầu.

Sau đó hắn liếc nhìn về phía Thanh Minh.

Dĩ nhiên, Hoa Sơn Thần Long là một đối tượng thành thân tốt. Trên lập trường của Đường Môn thì không có mối nào tốt hơn mối này. Hơn nữa cái danh thiên hạ đệ nhất, chẳng phải Thanh Minh sẽ bằng mọi giá mang nó về Hoa Sơn hay sao?

‘Bây giờ hắn đã mạnh vậy rồi, thế thì 10 năm nữa, không những mình mà ngay cả tổ gia gia mình có đội mồ sống dậy cũng không thể thắng được hắn.’

Trong lịch sử võ lâm, số người có trình độ võ công như thế ở độ tuổi này thực sự rất hiếm.

Thêm vào đó, bối cảnh lúc này chẳng phải Hoa Sơn phải nhờ cậy Đường Môn hay sao? Đứng dưới góc nhìn của Môn Chủ Đường Môn thì đây là một vị trí hàng trăm ngàn người khao khát đến mức chảy nước miếng.

Nhưng mà...

‘Mình thực sự phải làm nhạc phụ của tên tiểu tử này ư?”

Môn chủ thì cũng là con người chứ bộ.

Trên lập trường của một người cha thì việc gả ái nữ của mình cho Thanh Minh không phải là một việc mà hắn muốn làm.

‘Trừ phi mắt mình bị trét đất chứ không thể nhìn cảnh tượng ấy được!’

Hai mắt Đường Quân Nhạc bùng lửa giận.

Đây là ái nữ mà hắn đã hết lòng yêu thương nuôi dưỡng. Nguyện vọng cuối cùng của một người cha, chẳng phải là muốn ái nữ xinh đẹp như hoa của mình gặp được người tốt và sống một cuộc sống hạnh phúc hay sao?

Mặc dù đã có rất nhiều bà mai đến gõ cửa và thường xuyên bị các trưởng lão cằn nhằn nhưng đến bây giờ, hắn vẫn đang bảo vệ được ái nữ.

Cái gì? Thanh Minh ư?

Chết tiệt!

“Đừng có mơ!”

“Chẳng phải lão đã trực tiếp giới thiệu hay sao?”

“Chuyện đó là do con bé đòi nên ta mới làm thôi.”

“.......”

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Đường Quân Nhạc bằng một khuôn mặt không còn gì để nói.

“Nghe có vẻ như lão oan ức quá nhỉ? Ta làm sao mà không được chứ?”

Mặc dù hắn không hề có suy nghĩ đó. Nhưng khi bị đánh giá thấp thì việc nổi khùng lên cũng là nhân chi thường tình mà thôi.

Nhưng Đường Quân Nhạc lại rất lạnh lùng.

“Tiểu đạo trưởng là một võ giả thiên tài!”

“Đương nhiên rồi!”

“Nhưng tiểu đạo trưởng dường như không phải là một người tốt?”

“......”

Từ kiếp trước đến kiếp này, không biết đã biết bao nhiêu lần hắn phải nghe những lời phản bác khó nghe này rồi nhỉ?

Nhưng dù có đến 10 cái miệng thì một người vốn nhanh mồm nhanh miệng như Thanh Minh cũng không thể nói lại được gì cả.

“Chuyện...chuyện đó....”

Đúng là vậy.

Nhưng có hơi đau lòng đấy.

“Là một người cha, đương nhiên ta muốn gả nữ nhi của mình cho một người tốt chứ không phải là một võ giả mạnh. Ta là Môn Chủ Đường môn và ta thực sự muốn ngăn cản chuyện này bằng mọi giá.”

“Có vẻ như đôi bên đều mệt mỏi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Đường Quân Nhạc nhún vai.

“Ta vẫn tin rằng, tiểu đạo trưởng và Hoa Sơn rồi sẽ trở thành bước đột phá của Đường Môn ta. Tiểu đạo trưởng đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy hãy nói ta nghe, tiểu đạo trưởng muốn gì ở Đường Môn?”

Thanh Minh không phải chỉ muốn tránh Đường Tiểu Tiểu mới đến đây. Việc hôm nay hắn sẽ hội ý cùng Đường Quân Nhạc vốn đã định trước từ sẵn.

Thanh Minh mỉm cười nhìn Đường Quân Nhạc.

“Có lẽ ta phải gọi sư thúc của ta đến mới được.”

“Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ cần cẩn trọng hơn đấy...”

Đường Quân Nhạc hơi cong khóe môi lên một chút.

“Nội tình sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.”

“Hừm.”

Thanh Minh hơi nhăn mặt nhìn Đường Quân Nhạc.

‘Đại thúc này thật thú vị.’

Một kẻ thực lợi, thậm chí có thể hy sinh cả gia môn vì sự ám ánh danh phận. Nhưng hắn cũng có những tình cảm thông thường.

‘Đường Quân Nhạc rất khác với Đường Bảo.’

Đương nhiên, hắn là Môn chủ của Đường Môn - người đảm nhận vị trí mang trách nhiệm nặng nề thì không thể tự do như Đường Bảo được. Đường Bảo chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm hơn người mới có thể giữ chức thái thượng trưởng lão trong Đường Môn, theo lẽ thường nếu như hắn bị trục xuất khỏi gia môn thì cũng chẳng có gì lạ cả.

“Được thôi.”

Thanh Minh chăm chú nhìn Đường Quân Nhạc.

“Chúng ta đi luôn vào vấn đề chính thôi nhỉ? Vậy là Đường Môn muốn kết đồng minh với Hoa Sơn đúng chứ?”

“Thứ mà ta muốn không phải là Hoa Sơn mà chính là tiểu đạo trưởng.”

“Nhưng ta lại là người không thể tách rời với Hoa Sơn.”

“Ta biết. Chỉ là ta mong tiểu đạo trưởng biết được điều đó mà thôi. Để có thể có được tiểu đạo trưởng, ta sẽ kết đồng minh với Hoa Sơn bằng mọi giá.”

Đường Quân Nhạc mỉm cười.

“Việc hỗ trợ Hoa Sơn đối với Đường Môn không phải việc gì khó khăn cả. Chỉ cần tiểu đạo trưởng đừng quên, ta đánh giá cao tiểu đạo trưởng như thế nào.”

Thanh Minh cười đáp lại Đường Quân Nhạc.

“Vậy là chỉ nhìn vào ta mà môn chủ đây quyết định sẽ hỗ trợ Hoa Sơn ư?”

“Việc đó thật vô lý. Nhưng nó xứng đáng như vậy.”

“Hahaha. Quả nhiên là môn chủ Đường Môn!”

“Tiểu đạo trưởng nói vậy là ý gì?”

“Lão nói dối không chớp mắt quá rồi đấy!”

“.....”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc cứng lại một chút.

“...Tiểu đạo trưởng nói vậy nghĩa là?”

“Ầy. Đừng nhìn ta bằng khuôn mặt vậy chứ. Ý ta không phải Đường Môn Tứ Xuyên kết đồng minh với Hoa Sơn là do có ý đồ bất chính. Nhưng cái thái độ kiểu bố thí của Môn Chủ làm ta hơi khó chịu.”

“Hừm.”

Đường Quân Nhạc chăm chú nhìn Thanh Minh.

“Tiểu đạotrưởng còn nhỏ tuổi nên nhìn mọi việc chưa được thấu đáo lắm thì phải. Mặc dù võ công của tiểu đạo trưởng rất cao cường nhưng mọi việc đều mới đang là dự đoán mà thôi. Đâu có gì đảm bảo một tiểu hổ có thể trở thành một mãnh hổ vô địch được chứ?”

“Vâng. Đúng là vậy.”

Đương nhiên trường hợp của Thanh Minh khác, nhưng dưới con mắt của Đường Quân Nhạc thì suy nghĩ đó cũng là tất yếu mà thôi.

“Nếu như xem xét đến điều đó, Hoa Sơn và Đường Môn không thể hợp tác đồng đẳng được. Ngay cả khi tiểu đạo trưởng trở thành thiên hạ đệ nhất cũng vậy. Một mình tiểu đạo trưởng không thể khiến toàn bộ Hoa Sơn ngang hàng với các môn phái khác.”

“Môn chủ suy nghĩ như vậy cũng  hợp lý thôi.”

“Vậy lý do gì ta phải xem Hoa Sơn là đồng đẳng với Đường Môn đây?”

Thanh Minh cười nhạt.

“Lão làm sao đấy, Môn Chủ? Việc hợp tác chỉ diễn ra giữa những kẻ đồng đẳng mà thôi. Nói cách khác là giữa những kẻ cần nhau.”

“....Hửm?”

“Không phải Hoa Sơn muốn Đường Môn. Mà là Đường Môn đang muốn Hoa Sơn đấy chứ?”

Đường Quân Nhạc nhăn nhó.

Tên tiểu tử này biết cái gì mà dám nói ra những lời này chứ?

Bắt gặp ánh mắt đó từ Đường Quân Nhạc, Thanh Minh chầm chậm nhấc người khỏi vị trí. Hắn bước từng bước về phía bức tường - nơi đang treo một tấm địa đồ Tứ Xuyên lớn.

“Hửm?”

Thanh Minh dỡ tấm địa đồ xuống rồi đặt xuống bàn. Hắn chỉ ngón tay vào Tứ Xuyên Đường Môn.

“Nơi này là Đường Môn.”

“Ta cũng có mắt nhìn mà.”

“Phía dưới này là Nga Mi”

“......”

“Phía dưới nữa là Thanh Thành. Bên phải có Võ Đang. Còn phía dưới Võ Đang là Tông Nam. Đương nhiên phía dưới đó còn có Điểm Thương nhưng hôm nay chúng ta sẽ không bàn về nó. Bởi vì có đưa Điểm Thương vào thì cũng chẳng có gì thay đổi cả.”

Đường Quân Nhạc bắt đầu nhìn Thanh Minh bằng một khuôn mặt hoàn toàn khác.

Đó là một khuôn mặt của một cường giả đang vô cùng nghiêm túc.

Và khuôn mặt đó rất phù hợp với một môn chủ đang dẫn dắt Đường Môn Tứ Xuyên.

“Bây giờ Môn chủ ngài mới bắt đầu nghiêm túc đấy à?”

Thanh Minh đón nhận tâm thế mới của Môn chủ Đường môn một cách thoải mái.

‘Môn chủ Đường Môn sao có thể là người hời hợt được chứ?’

Thanh Minh tin rằng biểu hiện của Đường Quân Nhạc từ khi hắn bước vào Đường Môn không phải là giả tạo. Rất có thể bản chất của Đường Quân Nhạc cũng giống như Đường Bảo, đều là kiểu người nhẹ nhàng.

Nhưng vị trí Môn chủ Đường Môn tuyệt đối không phải là vị trí mà kẻ dễ lay động có thể đảm nhiệm.

Thứ mà Đường Quân Nhạc muốn rất rõ ràng.

Lợi ích triệt để.

Cho dù hắn có đánh giá Thanh Minh cao thế nào nhưng nếu việc kết đồng minh không đem lại lợi ích, thì chắc chắn rằng hắn cũng sẽ không có chút hảo ý nào đâu.

“Tiểu đạo trưởng muốn nói gì vậy?”

“Không phải quá tình cờ hay sao?”

“Cái gì cơ?”

“Đường Môn đang bị bao vây từ bốn hướng. Đó đều là những môn phái có sức mạnh ngang hàng thậm chí là hơn Đường Môn. Nếu như bọn họ tràn vào Tứ Xuyên này thì....”

Thanh Minh nhìn bản đồ một cách thờ ơ.

“Đường Môn sẽ chết ngạt mất thôi.”

“......”

Đường Quân Nhạc cuối cùng cũng lấy lại được một chút sự thoải mái trên khuôn mặt.

“Có vẻ như tiểu đạo trưởng đang nhầm lẫn điều gì đó thì phải. Mối quan hệ giữa Đường Môn và cửu phái nhất bang rất tốt. Thậm chí còn có thể gọi là chiến hữu của nhau.”

“Đúng là vậy”

Thanh Minh nhún vai.

“Đó là cho đến trước khi ma giáo bại vong mà thôi.”

Một ánh sáng xanh lóe lên trong mắt Đường Quân Nhạc.

Thanh Minh đã bắt trọn phản ứng của Đường Quân Nhạc, sau đó hắn tiếp tục nói.

“Khi có kẻ thù chung, Đường Môn và Cửu Phái Nhất Bang sẽ đoàn kết lại. Nhưng khi kẻ thù biến mất thì sao đây? Liên minh đó đương nhiên sẽ tan tành và các thành phần trong đó sẽ phải đi tìm kẻ thù mới. Ngay cả khi đó là chiến hữu đã đồng sinh cộng tử với họ cho đến thời điểm hiện tại.”

“….Nhà ngươi”

“ Các thế gia khác thì không có vấn đề gì cả. Nam Cung, Bàng Gia và Mộ Dung đều ở phía đông, họ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng Đường Môn thì lại?”

“…Ở phía tây!”

“Đúng vậy. Cửu Phái Nhất Bang đã chặn hết đường để Đường Môn tiếp xúc các thế gia khác. Nói ngũ đại thế gia nhưng chẳng phải khi có chuyện xảy ra thì cũng chỉ là chuyện của riêng Đường Môn hay sao?”

Đường Quân Nhạc không trả lời.

Không biết là Thanh Minh đã đâm đúng nội tâm của hắn hay là hắn đang hoang mang trước cách phân tích hoanh đường này, nhưng tạm thời Đường Quân Nhạc chỉ giữ im lặng.

Và rồi sau một lúc, hắn mới thở dài nặng nề.

“Tiểu đạo trưởng tiếp tục đi!”

“Đường Môn đang bị bao vây”

“…….”

“Xưng bá tại một khu vực là một việc tốt. Nhưng việc đó cũng có nghĩa là khi ra khỏi địa phận của mình thì bá vương đó sẽ chẳng là gì nữa. Những kẻ đã trở thành bá vương của một vùng lãnh thổ, cuối cùng sẽ để mắt đến nơi này thôi.”

Thanh Minh chỉ ngón tay vào vị trí trung tâm trung nguyên.

“Không phải vậy sao?”

“……”

“Cho dù không phải thì cũng không quan trọng. Bởi vì việc bị bao vây tứ phía bởi Cửu Phái Nhất Bang chắc chắn không phải là việc mà Đường Môn mong muốn. Vì vậy mà Đường Môn cần phải có minh hữu. Một người có thể kìm hãm bọn họ? Và ồ! Chính là ở đây!”

Thanh Minh bắt đầu di chuyển ngón tay trên tấm địa đồ.

Nơi mà hắn hướng đến chính là Đảo Tây.

Ngay phía sau Tông Nam và Võ Đang.

“Chính là Hoa Sơn.”

“…….”

“Haha. Chuyện này thật là trùng hợp. Tại sao Hoa Sơn lại ở đây vậy nhỉ? Vị trí này chẳng phải quá tốt để kìm hãm Tông Nam và Võ Đang hay sao? Kỳ ghê ta!”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc cứng đờ trước những lời tán gẫu của Thanh Minh.

“Ầy! Môn chủ đừng căng thẳng như vậy chứ? Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả mà!”

“Ta có thể hỏi tiểu đạo trưởng một câu được không?”

“Mời!”

“Tiểu đạo trưởng đã nghĩ ra chuyện này từ khi nào vậy?”

“Hừm. Chắc là….”

Thanh Minh nhún vai.

“Từ khi nghe Môn chủ nói rằng Đường Môn đã có được Tứ Xuyên ?”

“…….”

Phải đến lúc đó Đường Quân Nhạc mới nhận ra một sự thật.

‘Mình đã nhìn nhầm tên tiểu tử này rồi.’

Hắn không phải là một tên ngốc nghếch chỉ được cái võ công cao cường.

Hắn là một con cáo già cực kỳ xảo trá.

Và hôm nay đuôi của con cáo đấy rất có thể đang siết lấy cổ của Đường Quân Nhạc.

Đường Quân Nhạc lạnh sống lưng khi hắn cảm thấy bản thân đang nằm trong lòng bàn tay Thanh Minh.

Lịch truyện chính thức
- 11-12h trưa

- 2-3h chiều

- 6-8h tối

- 10-11h30 đêm

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương