Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 193 - Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?(3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 193. Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ? (3)

Đường Quân Nhạc đi về phía Thanh Minh, cơ thể hắn ta bắt đầu tỏa ra khí tức kinh người. Không chỉ những người đứng quan sát từ nãy đến giờ, mà ngay cả nhi tử của Đường Quân Nhạc là Đường Bá và Đường Trản cũng áp lực đến mức tái xanh mặt mũi.

Thế nhưng, đối mặt với khí thế của Đường Quân Nhạc, Thanh Minh lại không hề có một chút phản ứng gì, chỉ lơ đãng đứng đó trưng ra bộ mặt thờ ơ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Ngược lại, cũng có người đang hoang mang đến tột độ.

“Đợi đãaaaa!”

Từ trong điện các, có bốn thân ảnh đột nhiên lao ra như tia chớp.

Bạch Thiên trong bộ y phục trắng toát nhanh chóng đến đứng chắn phía trước Thanh Minh rồi lại hướng về phía Đường Quân Nhạc cúi chào thật sâu.

“Hân hạnh diện kiến môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn. Tại hạ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, Bạch Thiên.”

Đường Quân Nhạc dừng bước.

Thế nhưng hắn ta vẫn giữ nguyên bàn tay bên trong tay áo.

“Ra là Hoa Chính Kiếm.”

“Đúng là vinh dự cho tại hạ khi được Đường Môn chủ biết tới. Đã đến Thành Đô, lẽ ra tại hạ phải tới chào hỏi Đường Môn chủ trước mới phải, tại hạ đúng là thiếu suy nghĩ và thật thất lễ. Xin tạ lỗi với ngài.”

“Ừm.”

Đường Quân Nhạc hài lòng gật đầu, một kẻ có lễ nghĩa, khác hẳn với tên Thanh Minh xấc xược kia.

‘Cái thằng điên này, không biết phân biệt đâu là người mà mình nên hay không nên trả treo hả?’

‘Trời đất ơi, sao lại đụng đến môn chủ Đường Môn chứ.’

‘Tuy hay gọi là đồ điên nhưng không ngờ nó lại điên tới mức đó đấy.’

Vì một thằng nhóc lất cất mà cả đám sắp chuẩn bị bị lôi vào chỗ chết rồi.

Đường Quân Nhạc là ai chứ?

Chẳng phải là thiên hạ đệ nhất Độc Vương sao?

Tuy Độc Vương vốn dĩ là biệt hiệu gắn liền với môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn, nhưng Đường Quân Nhạc, môn chủ hiện tại của Đường Môn lại hoàn toàn chẳng hề xem trọng cái danh Độc Vương đó chút nào.

Không hề khoa trương khi nói thiên hạ có vô số cao thủ nhưng chẳng có ai là dám xem thường môn chủ Đường Môn. Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, Huyền Tông mà có mặt ở đây thì chắc cũng phải giữ lễ nghi với hắn.

Ấy thế mà cái tên gan to bằng trời kia!

Bạch Thiên nuốt khan một cái.

Khác biệt quá lớn rồi.

Bạch Thiên đã từng gặp các trưởng lão của Võ Đang và đã dự qua cảnh giới của họ, nhưng khí tức tỏa ra từ Đường Quân Nhạc đã hoàn toàn làm lu mờ cảnh giới của những trưởng lão đó.

‘Đây là, tuyệt thế cao thủ!’

Chỉ đứng đối diện thôi cũng đã hít thở không thông rồi.

Lời này tuy không thể nói bừa bãi được, nhưng Bạch Thiên cũng chưa từng cảm nhận được khí tức như thế này từ những bậc trưởng lão của Hoa Sơn. Rõ ràng Đường Quân Nhạc đã đạt tới một cảnh giới mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trong đời.

“Tại hạ xin tạ lỗi thay cho sư điệt của mình vì đã vô lễ với Đường môn chủ. Nếu muốn, xin ngài cứ trách phạt.”

“Ngươi sao?”

“Vâng!”

Bạch Thiên trả lời dứt khoát.

“Tại hạ chính là người chịu trách nhiệm về mấy đứa trẻ này. Vậy nên……”

“Ầy, Tránh ra đi!”

Đúng lúc ấy, Thanh Minh kéo Bạch Thiên ra phía sau.

Trong lúc bối rối đột nhiên bị kéo ra phía sau, Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với vẻ mặt hoang mang.

“Này…… Tên tiểu tử này! Tình cảnh bây giờ……”

“Ềii! Đã bảo không phải vậy rồi mà!”

“Hả?”

Thanh Minh vừa cười nhạt vừa nói.

“Ngay từ đầu đại thúc đó đã chẳng thèm để tâm đến sư thúc rồi. Lão ta đến chỉ để gặp ta thôi.”

“……Nói vậy là sao?”

“Nói tóm lại là vậy đấy.”

Thanh Minh thở ra một hơi nhìn Đường Quân Nhạc.

Kể từ khi vào nội viện, Đường Quân Nhạc đã tỏa ra một luồng sát khí rất mạnh mẽ rồi. Dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng luồng sát khí đó cứ ùn ùn kéo đến, lại còn dọa cho Chiêu Bình sợ run thế kia, không lý nào Thanh Minh lại chịu đứng yên không ra mặt.

“Trông có vẻ mạnh đấy. Tên khốn đó đúng là cao thủ rồi.”

Bạch Thiên trợn tròn đôi mắt.

Trước giờ hắn chưa từng nghe những lời như thế này phát ra từ miệng của Thanh Minh. Nói tóm lại thì ngay cả một đứa ruột để ngoài da như Thanh Minh đây cũng công nhận Đường Quân Nhạc chính là một cao thủ.

“Ây chà!”

Thanh Minh vùng ra khỏi bàn tay của Bạch Thiên đang nắm chặt lấy mình rồi thong thả đứng ra phía trước.

“Ông có việc gì vậy?”

“……Việc gì?”

“Phải. Đến tìm người thì chắc là phải có việc gì muốn nói chứ.”

Nụ cười của Đường Quân Nhạc dần dần vụt tắt.

“Ta hỏi ngươi một câu.”

“Bao nhiêu cũng được.”

“Ngươi nghĩ có kẻ ra vẻ xấc láo như thế trước mặt ta mà còn sống hả?”

Câu hỏi khiến cho tâm trí của tất cả mọi người ở đó đều đóng băng. Nhưng Thanh Minh lại vô cùng bình thản.

“Phải.”

“……Gì cơ?”

“Có chứ. Chẳng lẽ lại không có đến một người còn sống hả?”

“……”

“Nếu không có thì ta sẽ là người đầu tiên vậy.”

Nét mặt của Đường Quân Nhạc vốn luôn lãnh đạm giờ lại dần dần trở nên ngơ ngác.

“Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc là thứ gì hả?”

Từ nãy đến giờ hắn ta vẫn cố đè ép Thanh Minh bằng sát khí của mình. Nếu bình thường thì lẽ ra giờ này hắn phải tái xanh mặt mũi và run rẩy như cầy sấy rồi mới đúng.

Nếu cứ liên tục đối mặt với sát khí như thế này, thì thậm chí cả Đường Bá, kẻ vừa là nhi tử của hắn ta, vừa là tiểu môn chủ của Đường Môn cũng đã hồn bay phách lạc rồi.

Thế nhưng Thanh Minh vẫn đang đối mặt một cách thản nhiên như thể hắn đã quá quen với luồng sát khí này rồi vậy. Mà không, nói là đối mặt thì cũng không đúng. Trông hắn bình thản như không vậy.

‘Từ đâu xuất hiện một tuấn nhân anh kiệt như thế này vậy?’

Chuyện hoang đường hơn nữa là, nhìn từ ngoài Thanh Minh hoàn toàn không phải là một kẻ mạnh.

Dĩ nhiên là trong giang hồ không thể phán đoán một người chỉ bằng vẻ ngoài hoặc khí tức mà người đó tỏa ra. Tuy nhiên, người trẻ tuổi như hắn nếu không thuần thục cách thu liễm sao cho tự nhiên, thì chắc chắn sẽ bị nắm thóp một phần nào đó, Thanh Minh cũng thuộc dạng mơ hồ khó đoán như vậy đấy.

Nói tóm lại……

“Một là không có gì.”

Nếu không thì…

“Hai là sâu không đáy.”

Tất cả mọi người nhìn Đường Quân Nhạc lầm bầm những lời dường như vô nghĩa rồi lại trở nên nghi hoặc.

Duy chỉ có Thanh Minh là hiểu được những lời đó.

“Ông muốn xác minh thử sao?”

“Đúng vậy. Nhưng trước đó, ta muốn hỏi ngươi một câu nữa.”

“Được, ông cứ hỏi.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”

“Phải.”

“……Tại sao vậy? Ngươi cho rằng Hoa Sơn có thể làm hậu thuẫn cho ngươi trước mặt Đường Môn sao?

Thế nhưng đột nhiên gương mặt của Thanh Minh tối sầm lại, hắn thở ra một tiếng.

“Môn phái của ta…… Môn phái của ta á?! Hậu thuẫn gì mà sợ mất mật.”

Ta mới là hậu thuẫn của Hoa Sơn đó lão già. Là ta này!

Hoa Sơn nào làm hậu thuẫn cho ta hộ với! Chứ ta gánh còng lưng rồi đây này!

Thanh Minh nhẹ lau khóe mắt đang cay cay, cố nhẫn nhịn mà mở miệng.

“Ta không muốn nói câu này đâu, nhưng mà vì trên đời này chẳng có ai đáng tin hết nên ta đành tin Hoa Sơn…… Ầy! Không phải vậy.”

Thanh Minh xua xua tay.

“Nói tóm lại là không phải như thế.”

“Mà là?”

“Ta không tin Hoa Sơn, mà ta tin Đường Môn cơ.”

“……Ý ngươi là sao?”

Thanh Minh nhìn thẳng vào Đường Quân Nhạc mà nói.

“Ta nghe nói để mang lại lợi ích cho gia môn, Tứ Xuyên Đường Môn luôn sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Có phải không?”

“Cũng có thể nói là vậy.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Quả đúng như thế.

Chính tai ta đã nghe, từ tên tiểu tử đó.

-          “Chỉ cần là việc có lợi cho gia môn, thì dù có phải bán nước họ cũng không hề do dự. Mặc dù tại hạ cũng mang họ Đường, nhưng tại hạ lại chẳng hề có chút cảm tình với gia môn này. Nói không phải đùa chứ nếu như tại hạ gây cản trở cho gia môn, thì họ mặc định rằng việc giết tại hạ là lẽ đương nhiên. Gì cơ? Họ có thể giết tại hạ không á? Mấy tên chẳng ra gì đó sẽ giết tại hạ bằng cách nào chứ? Tại hạ là Ám Tôn cơ mà!”

“Vậy không lý nào ông lại giết ta.”

Đường Quân Nhạc chau mày.

“Lý do?”

“Ta vừa là người sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất trong tương lai, vừa là người sẽ khiến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái.”

Đến cả Đường Quân Nhạc cũng bối rối trước lời tuyên bố không hề có chút nao núng kia.

“Cái đó mà là lý do hả?”

“Đương nhiên rồi. Nếu giết ta ở đây, thì cùng lắm ta sẽ trở thành kẻ thù mà ông phải trừ khử trong tương lai, nhưng nếu kết giao bằng hữu với ta, thì ông có thể trở thành bằng hữu của thiên hạ đệ nhất trong tương lai rồi. Chuyện nào có lợi hơn không phải đã rõ rành rành rồi sao? Không có ta thì Đường Môn cũng đâu thể trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái được.

“……”

Đường Quân Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

‘Đúng là ma xui quỷ khiến.’

Lời của Thanh Minh vừa rồi đã đâm trực diện vào ý đồ của Đường Quân Nhạc.

Thậm chí đến các nhi tử của hắn cũng không thể hiểu được tại sao hắn ta lại tự mình đến tận nơi này, rồi để cho một tên tiểu tử xa lạ nhanh trí nắm bắt tâm kế của mình.

“Có vẻ ngươi nói đúng. À không, ngươi nói đúng rồi đấy. Cũng thông minh sáng dạ gớm nhỉ.”

“Haha. Được ông khen ngợi như vậy ta có hơi ngại đấy.”

Thanh Minh vừa gãi đầu vừa làm bộ cười cười.

“Như lời ngươi nói, nếu ngươi chính là thiên hạ đệ nhất nhân trong tương lai, thì Đường Môn sẽ kết giao bằng hữu với ngươi. Bằng hữu vốn dĩ là phải chăm sóc nhau. Đường Môn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để tặng cho ngươi.”

“Khà. Ta xin vui lòng nhận lấy vậy.”

“Tuy nhiên.”

Khóe mắt của Đường Quân Nhạc đọng lại nét lạnh lùng.

“Đó là chuyện khi ngươi chứng minh được ngươi chính là thiên hạ đệ nhất trong tương lai. Còn không thì cái giá ngươi phải trả vì đã bỡn cợt với Đường Môn đó chính là cái chết.”

Nét mặt của Bạch Thiên tái nhợt đi.

Lời của người với tư cách là môn chủ Đường Môn đương nhiên không thể xem nhẹ. Mà nếu đó không phải là lời thật lòng của môn chủ Đường Môn đi chăng nữa, thì lời đã nói ra tuyệt đối không thể thu lại được.

Nếu Thanh Minh không thể chứng minh được bản thân với Đường Quân Nhạc, thì Đường Môn cũng sẽ dùng mọi cách để giết Thanh Minh ngay tại đây.

“Sao ông lại nói mấy chuyện hiển nhiên thế.”

Thanh Minh nhún vai.

“Ngươi đủ tự tin sao?”

“Chuyện đó là không cần bàn cãi rồi.”

Thanh Minh ngoái đầu lại nhìn các sư huynh và sư thúc của mình.

“Kể từ bây giờ đừng có nháy mắt mà hãy nhìn cho kỹ này.”

“Thanh Minh!”

“Đệ sẽ ổn chứ hả?”

“Gì chứ? Nhất định phải giết sao?”

“Ông ta bảo giết còn gì.”

“…… Ê…… Êii. Ta mà phải chết á?”

Hoàn toàn chẳng tin tưởng nhau gì cả. Một chút cũng không luôn!

Để các sư huynh sư thúc lại đằng sau, Thanh Minh chầm chậm bước ra phía trước.

“Sư thúc……”

“Chẳng phải chúng ta nên ngăn nó lại sao?”

Bạch Thiên quả nhiên cũng vô cùng sầu não.

Hắn không tin Thanh Minh sao?

‘Tin chứ.’

Dù không hiểu rõ tính tình của đứa trẻ đó, nhưng có thể nào không thừa nhận thực lực của nó sao? Bạch Thiên trông cậy và tin tưởng Thanh Minh hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Thế nhưng đối thủ lại là môn chủ Đường Môn lẫy lừng thiên hạ.

Độc Vương Đường Quân Nhạc.

Cả từ trước khi Thanh Minh ra đời, cái tên đó đã vang danh khắp thiên hạ, tuyệt thế cao thủ, cũng là môn chủ của Đường Môn.

 

Thực lực của Thanh Minh liệu có thể thắng được một đối thủ như thế không?

Không, quả nhiên là không thể.

“Chờ……”

Ngay lúc Bạch Thiên định ra mặt thì ai đó đã kéo áo của hắn lại.

Quay lại thì thấy Lưu Lê Tuyết đang yên lặng lắc đầu.

“Sư muội?”

“Nếu không có tự tin thì nó đã dùng đủ mọi cách để chạy trốn rồi.”

“……”

À.

Bạch Thiên cũng tự động gật gù.

Nghe cũng rất hợp lý.

Mục tiêu lớn nhất của tiểu tử đó không phải là trở thành thiên hạ đệ nhất. Mà chính là biến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái. Vì mục đích đó, nó không ngại lao vào bùn lầy, và cũng sẵn sàng cam chịu mọi sự sỉ nhục.

Nếu đánh nhau mà không nắm chắc phần thắng, thì nó thà là vứt hết danh dự phẩm giá gì đó rồi bỏ chạy đi còn hơn.

Một đứa như thế đích thân đứng ra, thì chắc là tin được chứ nhỉ?

Bạch Thiên nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh bằng ánh mắt bất an.

Bóng lưng vốn dĩ không quá rộng giờ trông không thể nào to lớn hơn được nữa. Thế nhưng kể cả bóng lưng đó hiện tại cũng không thể khiến cho Bạch Thiên an tâm được.

‘Làm ơn.’

Bạch Thiên vừa cầu nguyện trong lòng, vừa nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy chuôi kiếm.

Nếu Thanh Minh thật sự gặp nguy hiểm?

‘Thì ta sẽ không do dự.’

Dù đối phương có là môn chủ Đường Môn thì cũng như nhau cả thôi. Hoa Sơn tuyệt đối không bao giờ vứt bỏ môn đồ của mình.

Thanh Minh bước về phía trước, vừa nhìn Đường Quân Nhạc vừa mở miệng.

“Nhưng mà, ta hỏi ông một câu cũng được chứ?”

“Chừng đó thì ta cho phép.”

“Sao ông lại đến đây tìm ta cho bằng được vậy? Hình như ta đâu có làm gì đâu. Người gây chuyện là Chiêu Kiệt sư huynh, nhưng sao lại tìm ta?”

Đường Quân Nhạc cười nhạt.

Rồi hắn ta trả lời với âm lượng rất nhỏ, đến mức những người xung quanh không nghe thấy được.

“Nghe nói ngươi đang cần thanh phi đao thứ mười hai đúng không?”

“…… Hả?”

“Ta cũng có hứng thú với thứ đó đấy.”

Oái, chuyện này nằm ngoài dự tính đây……?

Cuối cùng thì vẻ mặt của Thanh Minh cũng trở nên méo mó rồi.

‘Gì chứ, tên khốn này?’

-          “Sư huynh! Hừ, chuyện này chỉ có một mình huynh biết thôi đấy. Những tên khác đều cho rằng ta chỉ đang sử dụng mười một thanh phi đao, nhưng thật ra có một thanh phi đao thứ mười hai vẫn đang được cất giấu. Khư khư, đây là bí mật kinh thiên động địa đấy…… Sao cơ? Thanh phi đao lần trước ta dùng với huynh rồi bị vỡ tan tành ấy hả? Ầy, sao huynh lại nói vậy chứ. Lòng tự trọng của ta bị tổn thương đấy!”

“Lòng tự trọng bị chó gặm hết rồi!”

Có thật là bí mật không?

Không phải chứ, cái tên điên này, sao lại đem chuyện bí mật gia môn tiền giấu trong gối ra mà nói như thế hả?

Sư huynh! Chưởng môn sư huynh!

Nếu như tên khốn đó có ở đấy thì nhờ huynh nện cho hắn một trận nhé!

Thanh Minh có hơi bàng hoàng trong phút chốc, sau đó lại bật cười, dùng vẻ mặt thiếu tự nhiên cố gắng khống chế tình hình.

“Ta chỉ suy đoán đại khái rồi nói vậy thôi.”

“Suy đoán đó mới là quan trọng đấy.”

Lồng ngực của Thanh Minh đập thình thịch.

‘Nếu tên vô lại này đã biết rồi thì không phải hắn đến đây để giết người diệt khẩu sao?’

Vì Thanh Minh đã biết về bí mật của gia môn nên mới có ý diệt khẩu ư?

Ầy……

Không phải đâu nhỉ?

Nội tâm an tĩnh của Thanh Minh giờ đây cũng bắt đầu dâng lên những sự bất an.

“Muốn chứng minh thì dễ thôi.”

Đường Quân Nhạc dập tắt nụ cười.

“10 chiêu. Nếu ngươi chịu đựng được trong vòng 10 chiêu thì ta sẽ công nhận ngươi là thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau.”

À.

10 chiêu?

Ý là chỉ cần né đòn tấn công của Độc Vương 10 lần là được chứ gì?

Hahahahaha.

‘Thật là! Tên vô lại này tính giết người thật đấy à! Đòi 10 tức với một đứa hậu bối xanh tươi mơn mởn như ta á?’

Thanh Minh nổi giận đùng đùng.

Thì vốn dĩ cũng không phải hậu bối gì, đành vậy.

“Ít nhất cũng phải được chừng đó chứ.”

Thanh Minh đành nghiến chặt răng trước câu trả lời hết sức thản nhiên của Đường Quân Nhạc.

‘Thôi được. Cứ thử xem sao!’

Nếu chịu đựng qua được 10 chiêu của Đường Quân Nhạc thì chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau rồi. Người nào làm được việc đó cũng sẽ không bị gắn với cái tên Hậu khởi chi tú nữa.

Không phải Đệ nhất thiên hạ Hậu khởi chi tú, mà cũng không thể là Cổ kim đệ nhất Hậu khởi chi tú được! Nghe như lão già sắp xuống lỗ vậy.

“Hựựựựự.”

Thanh Minh phát ra tiếng kêu đau đớn, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận nhìn Đường Quân Nhạc.

“Được lắm. Thay vào đó ông đừng quên lời đã hứa đấy.”

“Lời hứa?”

“Lời hứa bằng hữu thì phải chăm sóc lẫn nhau. Ông bảo sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể mà?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Ông cứ sẵn sàng đi là vừa.”

Thanh Minh vừa nghiến răng vừa đáp.

“Ta sẽ diệt trừ tận gốc rễ của Đường Môn.”

“Nếu ngươi có bản lĩnh!”

Ôi chao?

Tên khốn đó tưởng ta đang nói đùa kìa?

Haha.

Rồi ngươi sẽ phải hối hận đấy?

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương