Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 191 - Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ? (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!


Chapter 191. Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ? (1)

Tứ Xuyên Đường môn.

Là một danh môn giữ một chân trong ngũ đại thế gia trong thiên hạ, đồng thời là bá chủ của Tứ Xuyên trong suốt hàng trăm năm lịch sử. Một giọng nói lạnh lùng không gì sánh bằng chợt vang lên từ điện môn chủ của danh môn ấy.

“Cho nên.”

Môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn.

Đường Quân Nhạc nói khẽ bằng một giọng nói không chứa bất kỳ thứ cảm xúc nào.

“Con bị mấy tên khốn Hoa Sơn đó đánh cho, không làm được gì rồi quay về đây đấy à?”

“…..Vâng ạ.”

“Cũng không phải bị Hoa Sơn Thần Long – cái tên lừng lẫy khắp thiên hạ dạo gần đây, cũng không phải là bị Hoa Chính Kiếm đánh….mà bị nhi tử thứ hai của Tứ Hải Thương Hội đánh á?”

“Vâng.”

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc có hiển hiện chút sát khí.

“Con có biết việc này có nghĩa là gì không?”

“Biết ạ.”

Thế rồi, tiểu môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn – Đường Bá đang đứng phò tá bên cạnh Đường Quân Nhạc lên tiếng với kiểu nói chuyện không hề hài lòng chút nào.

“Gây ra chuyện thế kia mà trông đệ vẫn còn ngang nhiên quá đấy.”

Đường Trản nhìn Đường Bá rồi lại cố định ánh mắt vào Đường Quân Nhạc.

Nhưng Đường Bá lại cắn chặt không buông, nói với giọng lạnh lùng như không muốn dễ dàng cho qua chuyện này một cách đơn giản.

“Đệ là huyết thống trực hệ của gia môn, cũng là con trai của môn chủ.”

“……”

“Vậy mà đệ lại để bại dưới tay cái tên Chiêu Kiệt thấp kém ấy rồi mò về. Người Thành Đô mà biết được sự thật này thì sẽ xảy ra chuyện gì đệ có biết không?”

“Ta biết chứ.”

“Tất cả mọi người sẽ cười nhạo chúng ta. Và sẽ xuất hiện những kẻ nghĩ trong đầu rằng Tứ Xuyên Đường Môn bây giờ không có gì là ghê gớm cả. Chắc chắn xuất hiện những kẻ chống đối lại gia môn chúng ta và đi cấu kết, thông đồng với môn phái lớn khác ở bên ngoài.”

Đường Trản khẽ cúi mặt xuống.

“Chỉ cần một việc nhỏ bé thế này thôi cũng có thể gây nên cớ sự thế kia đấy. Đệ chắc không phải là một tên đần độn đến mức không đoán ra được việc này đâu nhỉ?”

“……Đương nhiên không phải rồi, thưa đại ca.”

“Ở đây không phải tư gia.”

“Vâng, thưa tiểu môn chủ.”

Đường Bá quát lên.

“Đệ định chịu trách nhiệm cho cớ sự này thế nào đây? Chỉ vì sơ suất nhất thời của đệ mà Tứ Xuyên Đường môn nhẹ thì bị mất hết danh tiếng, nặng thì sự chi phối của Đường môn lên Tứ Xuyên sẽ bị lung lay. Dù đệ có đem cái mạng mình ra thì cũng không thể nào giải quyết được chuyện này đâu.”

“Ta đã chuẩn bị tinh thần để chịu sự trừng phạt rồi.”

“Nếu vậy thì…..!”

Vừa đúng lúc Đường Bá định trả lời một cách lạnh lùng thì Đường Quân Nhạc mở lời.

“Đường Trản.”

“Vâng, thưa môn chủ.”

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Trản bằng con mắt vô cảm rồi chậm rãi hỏi.

“Con bảo đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt rồi đúng chứ?”

“Vâng ạ.”

“Nói vậy nghĩa là con biết rõ tội mình gây ra lớn đến mức nào đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

“Thế sao nhìn mặt con lại thoải mái thế kia.”

Đây mới thực sự là câu mà Đường Quân Nhạc muốn hỏi.

Đường Trản mà ông ta biết chẳng khác gì với hiện thân của tham vọng chiến thắng. Trong số những người con trai của ông ta, không ai có tham vọng chiến thắng vượt qua được Đường Trản.

Việc tập luyện của Đường môn khắc nghiệt đến mức khiến ai cũng phải vài lần khóc lóc muốn bỏ trốn, ấy thế mà Đương Trản chỉ với một tâm niệm muốn bản thân mạnh lên, không kêu ca than vãn nửa lời mà chịu đựng hết tất cả.

Nếu tính đến chuyện ngay cả Đường Quân Nhạc lừng danh thiên hạ trước khi trưởng thành cũng đã tránh né việc tập luyện đó và đào tẩu khỏi Đường môn đến tận 3 lần thì có thể nói tham vọng chiến thắng của Đường Trản có thể ở mức độ vô cùng khủng khiếp.

Cũng chính vì thế mà Đường Quân Nhạc lại yêu quý Đường Trản nhất trong số các người con của mình.

Một Đường Trản như vậy đấy, nhưng khi bại trận trở về lại nhìn quá đỗi thoải mái.

Đường Quân Nhạc nghĩ rằng, so với chuyện xảy ra ở Tứ Hải Thương Hội thì có khi chuyện này còn quan trọng hơn gấp mấy lần.

Đường Trản mở lời.

“Vì con đã đạt được một thứ rồi ạ.”

“…..Đạt được?”

“Con đã biết được con đường mình cần phải đi, cũng biết rằng thế giới này rộng lớn biết chừng nào. Biết được rằng trong thiên hạ này còn vô số kẻ mạnh hơn mình nên ý chí nỗ lực của con giờ đã mạnh mẽ lên rất nhiều, con sẽ không sợ mấy cái hình phạt đó đâu!”

Đường Quân Nhạc nhíu mày.

“Có rất nhiều kẻ mạnh hơn con á? Ý con đang nói đến nhi tử thứ hai của Tứ Hải Thương Hội sao?”

“Sự thật đúng là con đã bại dưới tay hắn ta. Nhưng nếu đấu lại lần nữa thì kết quả có thể sẽ khác. Tuy nhiên….nếu đối thủ là những kẻ khác thì không hẳn con có thể thắng.”

“Thì ra là Hoa Chính Kiếm và Hoa Sơn Thần Long.”

“Hoa Chính Kiếm chắc chắn sẽ mạnh hơn Chiêu Kiệt. Còn Hoa Sơn Thần Long thì……”

Đường Trản đang nói thật trôi chảy bỗng dưng im bặt.

Đường Quân Nhạc không hối thúc gì, chỉ đang chờ đợi con trai mình suy nghĩ.

“Con cũng không biết nữa.”

Câu trả lời xuất hiện đằng sau sự tĩnh lại kéo dài đó đã vượt ra rất xa khỏi dự đoán của Đường Quân Nhạc.

“Không biết?”

“Vâng. Con không biết tên đó thế nào nữa. Không biết tên tiểu tử đó mạnh hay yếu. Mà không, so với chuyện đó thì ngược lại…..”

Đường Trản thở dài.

“Đúng là con không rõ tên đó thế nào nữa. Con không thể nắm bắt được thực lực của hắn ta.”

Đường Bá đang lắng nghe thì nở nụ cười hời hợt rồi nói chen vào.

“Chắc tại đệ yếu nên mới không thể nắm bắt được đấy.”

“…..Có thể là vậy.”

“Môn chủ không cần phải nghe thêm gì nữa đâu ạ. Hãy xử phạt ngũ đệ rồi phái con đến Tứ Hải Thương Hội đi ạ. Con sẽ giải quyết êm xuôi rồi quay trở về.”

Đường Quân Nhạc khẽ xoay đầu lại nhìn Đường Bá.

Đường Bá giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó, hắn ta ngay lập tức cúi gằm xuống.

Đường Quân Nhạc sau khi dùng ánh mắt để đè bẹp khí thế của Đường Bá thì thay đổi ngay sắc mặt, ông ta nhìn Đường Trản với khuôn mặt vô cùng hứng thú.

Đây là lần đầu tiên Đường Trản đánh giá một người khác như thế này.

“Nghe lời con nói thì có vẻ sức mạnh của tên đó không đến nỗi kiệt xuất nhỉ, đúng chứ?”

“…..Theo như con thấy thì đúng là vậy ạ.”

“Nhưng trong số bọn họ, Hoa Sơn Thần Long lại là người gây ấn tượng với con nhiều nhất.”

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc như phát sáng.

“Lý do là gì vậy. Con là một đứa không quan tâm đến những thứ không có giá trị chẳng hạn như danh tiếng trên giang hồ. Vậy thì có điều gì đặc biệt ở tên tiểu tử đó chứ?”

“Hắn ta……”

Đường Trản trả lời sau một hồi đắn đo suy nghĩ.

“Đã nói rằng phi đao thuật của con phải cần thêm một thanh phi đao nữa.”

“Gì cơ?”

Đường Quân Nhạc đứng bật dậy ngay tại chỗ.

Dáng vẻ của ông ta không còn ung dung như từ nãy đến giờ. Một khí tức khủng khiếp toát ra từ toàn thân của Đường Quân Nhạc.

Khí thế đáng kinh sợ ấy khiến cơ thể của Đường Bá và Đường Trản run cầm cập.

Chỉ riêng việc tỏa ra khí thế khủng khiếp thế này khi đứng trước mặt con cái không thôi thì cũng đủ đoán được rằng Đường Quân Nhạc đã kinh ngạc đến nhường nào.

“Con vừa nói gì?”

“……Tên tiểu tử đó đã đề cập đến thanh phi đao thứ 12 ạ.”

“Lời con nói là thật?”

“Vâng ạ.”

Đường Trản nheo mắt lại.

‘Tên tiểu tử đó biết Thập nhị phi đao sao?’

Phi đao thuật của Tứ Xuyên Đường Môn được người trong thiên hạ biết đến với Thập nhất phi đao. Nhưng kẻ dùng được Thập nhất phi đao hoàn chỉnh thì sẽ có thể dùng thêm được một thanh phi đao nữa.

Đây chính là Thập nhị phi đao.

Là một trong số tuyệt thế đao pháp bí truyền mang tên Chân Phi Đao Thuật của Đường Môn.

Người đời khi nhắc đến Đường môn sẽ nghĩ ngay đến Mãn Thiên Hoa Vũ và nhắc đến Vô Hình Độc, nhưng Thập Nhị Phi Đao cũng là một đao pháp bí truyền khác không thua kém gì hai loại kia.

Vì Thập Nhị Phi Đao quá nan giải và khó khăn nên bây giờ hầu như đã không còn hiện thế.

“Xác suất việc tên tiểu tử đó đã biết được sự thật này là bao nhiêu?”

“…….Con…….”

“Mà không, chắc không có chuyện đấy đâu. Đây là chuyện không thể nào xảy ra. Bởi vì hiện tại trên giang hồ không có ai biết được sự tồn tại của thanh phi đao thứ 12 cả.”

Đây cũng là một trong những cơ mật quan trọng của Đường môn.

Người ngoài mà biết thì sao?

Đương nhiên thì điều đó có thể xảy ra. Vì không có bí mật nào trên thế gian này là tuyệt đối cả. Nhưng làm gì có chuyện kẻ biết được sự thật đó lại là một tên oắt con cơ chứ. Hơn nữa, chẳng phải nó là đệ tử của một Hoa Sơn đã từng lụi bại hay sao?

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc trở nên lạnh lùng.

“Hãy kể cho ta nghe đầu đuôi cuộc tỉ võ đi.”

“Vâng.”

Sau khi nghe lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện từ Đường Trản, Đường Quân Nhạc trầm ngâm.

“Con đã dùng Ám Bộc Chuỷ sao?”

“Đúng vậy ạ.”

“Thế mà vẫn bại trận à……”

Đương nhiên sự thật đó cũng đáng kinh ngạc nhưng thứ quan trọng bây giờ không phải là kết quả thắng hay thua.

“Ám Bộc Chuỷ chẳng qua chỉ là là mảnh ghép hướng đến Thập Nhị Phi Đao. Một Ám bộc chủy hoàn chỉnh phải được sử dụng cùng với thanh phi đao thứ mười hai được bắn ra một cách kín kẽ. Ám bộc chủy đi trước đánh lạc hướng, sau đó Hồi toàn chủy sẽ được bắn ra nhắm vào lưng đối thủ mà không để bất kỳ ai có thể nhận ra được.”

“Vâng ạ.”

“Nói vậy là tên tiểu tử đó chỉ nhìn mỗi Ám bộc chủy và nhận ra sự không hoàn chỉnh của chiêu thức, nên nó mới nói cần thêm một thanh phi đao nữa ư?”

“…….”

“Đây là một chuyện không thể xảy ra. Một chuyện vô lý.”

Đường Quân Nhạc lẩm bẩm một mình như quên mất rằng con cái đang đứng trước mặt mình.

“Nếu điều đó là sự thật thì có nghĩa độ am hiểu về võ công của tên tiểu tử đó còn vượt qua cả ta. Không, không phải. Có khi tên đó không tính toán bằng đầu óc. Có thể chỉ là linh cảm. Nhưng nếu dùng linh cảm mà có thể nhận ra được điều này thì……”

Quỷ Tài.

Dùng từ này để diễn tả hắn ta vẫn chưa đủ.

“Ở Hoa Sơn xuất hiện quỷ tài sao?”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc đông cứng.

Sau cùng, ông ta như đã hạ quyết tâm, tiến đến gần Đường Trản.

“Hãy chuẩn bị đi.”

“Dạ?”

“Ta sẽ đích thân đến Tứ Hải Thương Hội một chuyến.”

“…..Môn, môn chủ đích thân đi ạ?”

Đường Bá ngỡ ngàng hét lên.

“Thưa môn chủ! Làm vậy không được đâu ạ! Làm vậy thì thể diện của môn chủ…….”

Đường Quân Nhạc lườm Đường Bá bằng khuôn mặt ngập tràn sự tức giận.

“……Đường môn làm thế nào lại có thể xưng bá Tứ Xuyên trong suốt mấy trăm năm qua vậy?”

“Chuyện đó……”

“Trả lời ta đi.”

Đường Bá nuốt nước bọt rồi mở miệng nói.

“Đó là nhờ các vị tổ tiên của gia môn đã đánh cược cả mạng sống của mình để gây dựng gia môn ạ.”

“Sai rồi!”

Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng ầm ầm.

“Không phải chỉ có mỗi họ Đường chúng ta là đánh cược cả mạng sống của mình để gây dựng gia môn. Bây giờ, chính giây phút này đây cũng có vô số các gia môn và thế gia đang đánh cược tất cả mọi thứ để nâng tầm vị thế gia môn của họ. Thế nhưng, chỉ có một lý do duy nhất khiến Đường môn có được địa vị mà những gia môn khác không thể so sánh được!”

Đường Quân Nhạc nhìn vào mắt những người con trai của mình và thì thầm. Giống như đang nói ra một bí mật động trời nào đó vậy.

“Đó là nhờ sự cố chấp.”

“……”

“Nhìn theo cách nào đấy thì nó chẳng khác gì là mấy trò của phường tiểu nhân. Nhưng sự cố chấp đấy đã tạo ra Đường môn. Một sự cố chấp không bỏ qua bất cứ điều vặt vãnh nào! Nếu là chuyện gây hại cho gia môn thì dù có phải đuổi theo cả vạn lý cũng phải trừ khử cho bằng được! Nếu là chuyện có lợi cho gia môn thì có thể bất chấp mọi thứ để đạt được!”

Đường Quân Nhạc vừa nhìn chằm chằm Đường Bá vừa nói.

“Con muốn trở thành quân tử sao?”

“……Không ạ.”

“Nhớ cho kỹ. Đường môn không cần quân tử. Kẻ nào muốn giữ thể diện thì đừng nghĩ đến chuyện dẫn dắt Đường môn. Dù cả thiên hạ có dè bỉu đi nữa nhưng chỉ cần việc đó có lợi cho Đường môn thì việc gì cũng có thể làm được. Kẻ nào làm được vậy mới có thể ngồi lên chiếc ghế môn chủ của Tứ Xuyên Đường môn! Ta nói gì con có hiểu không?”

“Co, con xin khắc ghi lời dạy của môn chủ ạ!”

“Đúng là phế vật.”

Đường Quân Nhạc bắt đầu bước đi với tâm trạng đầy gắt gỏng.

“Ta sẽ đến Tứ Hải Thương Hội. Chính mắt ta phải kiểm tra xem tên oắt con đó là quỷ tài thật hay chỉ là tên ba hoa lẻo mép.”

Đường Trản nhắm nghiền mắt lại.

Mọi chuyện đang rắc rối thêm lên đến mức không thể khống chế được nữa rồi.

 

* * *

 

“Ơ! Sao lại không thích đi chứ!”

“A, ta chỉ không thích vậy thôi.”

“Tên tiểu tử này sao tự nhiên giở chứng vậy chứ!”

Nhuận Tông bức bối đập vào ngực mình ầm ầm.

Nói gì đi nữa thì tên tiểu tử này quả nhiên không thể nào đoán trước được.

“Thật á? Đệ không đi thật sao?”

“Ờ.”

Rốt cuộc, trên gương mặt của Nhuận Tông đã nhuốm đầy sự tức giận.

“Vậy đệ cứ ở lại đây đi! Bọn ta sẽ đi Vân Nam! Đệ ở đây mà sống tiếp đi!”

“Ừ sao cũng được.”

“Ư ư ư ư.”

Nhuận Tông vò đầu bứt tóc.

Vừa đúng lúc hắn ta định nói thêm một câu thì..

“Sư huynh.”

Lưu Lê Tuyết khẽ gọi Bạch Thiên.

“Sao?”

“Liệu Đường môn có để yên không nhỉ?”

Bạch Thiên thở một hơi dài thườn thượt.

“Đời nào bọn họ lại để yên chứ. Đương nhiên bọn họ sẽ đi tìm chúng ta thôi. Cho nên chẳng phải chúng ta nên đến Vân Nam càng sớm càng tốt hay sao? Cứ ở lại đây thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.”

“Vậy Tứ Hải Thương Hội thì sao?”

“……Hửm?”

“Đương nhiên Đường môn sẽ nổi giận. Nhưng chúng ta lại không có ở đây. Vậy thì? Còn Tứ Hải Thương Hội?”

Cơn phẫn nộ của Đường môn có thể sẽ trút xuống đầu Tứ Hải Thương Hội.

Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn Chiêu Bình.

Chiêu Bình cười to rồi lắc đầu nguây nguẩy.

“Mọi người không cần lo về chuyện đó đâu. Tứ Hải Thương Hội và Đường môn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp từ xưa đến nay. Xảy ra có tí chuyện đó thì làm sao có vấn đề gì được……”

“Tứ Xuyên Đường môn á? Là Tứ Xuyên Đường môn đó sao?”

Chiêu Bình ngậm chặt mồm.

Không cần phải nói gì thêm nữa. Chỉ cần 4 chữ Tứ Xuyên Đường môn thôi đã đủ nói lên được sự cố chấp và tàn độc của bọn họ rồi.

“Tại hạ cũng có chút lo lắng ạ.”

Nhuận Tông mở lời bằng một giọng nặng nề.

“Chuyện bọn chúng xông vào đây lúc tối muộn đêm hôm qua chứng tỏ bọn chúng cảm thấy việc hạ thấp vị thế của Chiêu Kiệt vô cùng quan trọng. Nhưng bọn chúng không những không đạt được mục đích mà còn bị một phen bẽ mặt, vì vậy mà cơn thịnh nộ của bọn chúng sẽ không nhỏ đâu.”

Bạch Thiên chau mày.

‘Nói vậy là việc rời khỏi nơi này thật nhanh không thể giải quyết được điều gì sao?’

Bạch Thiên lại quay sang nhìn Chiêu Bình.

Khuôn mặt chứa nụ cười hiền hậu của ông ta chợt hiện lên chút khốn đốn.

Phải đến lúc này Bạch Thiên mới nhận ra.

‘Thì ra ông ấy không muốn liên lụy đến đệ tử Hoa Sơn.’

Chiêu Bình có lẽ đã lường trước được toàn bộ sự việc. Vì thế mà ông ta mới muốn các đệ tử Hoa Sơn nhanh chóng rời khỏi Thành Đô đến Vân Nam trước khi đám người của Đường môn xông đến đây.

Bởi vì dù có là Đường môn đi nữa cũng không thể nào đuổi đến Vân Nam được.

Còn Tứ Hải Thương Hội sẽ gánh vác toàn bộ cơn thịnh nộ của Đường môn.

‘Mình lại không nhận ra được điều này.’

Mặt Bạch Thiên đỏ ửng. Vì phấn khích trước việc Chiêu Kiệt hạ gục được Đường Trản và việc tìm ra được cách đến Vân Nam mà hắn ta đã bỏ qua một chuyện đơn giản thế này.

Vậy giờ tính sao?

Bạch Thiên quay ngoắt lại.

Hắn bắt đầu hiểu ra hành động khó hiểu khi nãy của Thanh Minh. Chắc Thanh Minh cũng đã biết trước điều này rồi. Chẳng qua Thanh Minh không thể mở miệng nói ra câu lo lắng cho Tứ Hải Thương Hội trước mặt Chiêu Bình mà thôi.

“Nhưng mà dù có vậy đi nữa, tự nhiên giở chứng lên là sao, tên tiểu tử kia?”

“Hả?”

“….Thôi bỏ đi.”

Bạch Thiên thở dài.

“Thương Hội chủ.”

“Vâng. Bạch Thiên thiếu hiệp.”

“Việc đi đến Vân Nam trì hoãn lại một chút cũng không có vấn đề gì đâu ạ.”

“….Thiếu hiệp.”

Bạch Thiên lắc đầu.

“Chuyện này đều do bọn ta mà ra. Bọn ta phải giải quyết hậu quả chứ.”

“Sao lại tại vì chúng ta chứ. Là tại sư thúc kia mà.”

“…..Nói tóm lại là.”

Bạch Thiên cố kìm nén biểu cảm trên gương mặt mình rồi nói một cách dứt khoát.

“Bọn ta sẽ không rời khỏi đây. Nếu có rời khỏi thì cũng phải giải quyết cho xong chuyện với Đường môn rồi mới rời khỏi.”

Khuôn mặt giả vờ tỏ ra bình thản của Chiêu Bình từ nãy đến giờ bỗng dần dần méo mó.

“Thiếu hiệp có biết Đường môn là những kẻ nguy hiểm đến mức nào không mà nói vậy? Tuy Kiệt nhi đã đánh thắng Đường Trản thật, nhưng khi so với sức mạnh thực sự của Đường môn thì Đường Trản chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử! Bây giờ các vị hãy mau rời khỏi đây đi! Nếu không thì…….”

“À. Không cần nói vế sau đâu.”

“Hả?”

Nghe lời chen ngang đột ngột của Thanh Minh, Chiêu Bình nghiêng đầu.

Thanh Minh tươi cười nói.

“Bọn chúng đến nhanh hơn so với ta nghĩ đấy. Hình như đã đến cả rồi.”

“…….”

Thanh Minh vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu náo loạn.

“Ơ, chưa gì mà đã!”

Chiêu Bình đứng bật dậy. Bây giờ trốn chạy khỏi đây vẫn còn……..

“Thưa, thưa đại nhân!”

Lúc đó, một giọng nói vô cùng cấp bách vang vọng vào.

“Môn chủ của Tứ Xuyên Đường môn đích thân tìm đến đây rồi ạ!”

Mặt Chiêu Bình trắng bệch.

‘Phen này tiêu rồi.’

Hai chân của Chiêu Bình không còn chút sức lực nào nữa, ông ta ngồi phịch xuống ghế.

 

 

 


 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương