Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 186 Bằng cái thực lực của các ngươi á? (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 186. Bằng cái thực lực của các ngươi á? (1)

Chiêu Bình trố mắt nhìn, tròng mắt của ông ta như muốn rớt ra ngoài.

“Ơ…..Ơ ơ……”

‘Muốn chết à?’

Chiêu Bình trong phút chốc không thể hiểu được lời mình vừa nghe nên cứ lặp đi lặp lại.

Ông ta chưa từng tưởng tượng ra khung cảnh một lời thô lỗ như vậy lại đổ xối xả về phía Đường Trản.

Đường Trản là ai cơ chứ?

Chẳng phải hắn ta là ngũ công tử của Tứ Xuyên Đường môn – thế lực thống lĩnh Thành Đô, đồng thời là một kẻ có thế lực ở Tứ Xuyên này hay sao?

Có người có thể ở ngay trên đất Thành Đô chứ không phải là một nơi nào khác, dùng lời lẽ này nói với nhi tử của Tứ Xuyên Đường môn ư?

Nếu có người đó đi nữa thì chắc hẳn hắn ta phải là một kẻ mạnh trong thiên hạ, có thể đè bẹp cả Tứ Xuyên Đường môn dưới lòng bàn chân, nếu không thì…….

‘Chắc là một tên điên rồi.’

Thật không may là trong tình huống này, nhìn thế nào đi nữa thì cũng gần với vế sau hơn. Vì một tên thanh niên trẻ tuổi như vậy không thể nào là một kẻ mạnh đến mức không xem Tứ Xuyên Đường môn ra gì.

Nói cách khác.

‘…..Chuyện này phải xử lý thế nào đây nhỉ?’

Đầu óc Chiêu Bình trống rỗng.

Tứ Xuyên Đường môn tuy không đông người nhưng tên tuổi bọn họ lại lan rộng khắp thiên hạ, không phải chỉ đơn thuần vì bọn họ mạnh.

Mà là vì sự ương bướng và tàn bạo.

Tuy là chánh phái nhưng lại được đánh giá là gần với tà phái hơn, bọn họ không bao giờ quên đi thù hận và rất nhạy cảm với sự xúc phạm.

Nhưng hắn ta lại ngang nhiên báng bổ Tứ Xuyên Đường môn như vậy, hắn ta định giải quyết hậu quả thế nào đây.

Thậm chí, hậu họa này có khả năng cao sẽ không đơn thuần chỉ kết thúc ở Hoa Sơn. Có thể Tứ Hải Thương Hội cũng sẽ phải chịu một phần trách nhiệm nhất định.

Nhưng khác xa với những lo nghĩ của Chiêu Bình, Đường Trản không hề bị kích động.

So với sự phẫn nộ thì Đường Trản lại cảm thấy hoang đường nhiều hơn, lời dạy bảo không được kích động trước bất kỳ tình huống nào của gia môn đang kiềm chế hắn ta.

Hắn ta nheo mắt nhìn kỹ vào kẻ bước ra phía ngoài cửa thay vì kích động.

Bộ võ phục được thêu hoạ tiết hoa mai của Hoa Sơn.

Tuy gương mặt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nét trẻ con nhưng lại hiên ngang theo một cách nào đó.

Hắn ta có thể chắc chắn rằng kẻ đó là đệ tử của Hoa Sơn nhưng lại không thể biết được kẻ đó là ai trong số các đệ tử Hoa Sơn.

“Các hạ là ai vậy?”

Đường Trản mở lời với sự điềm tĩnh và phép lịch sự tối đa mà hắn ta có lúc này.

Nhưng phản ứng nhận về lại khiến cho phép lịch sự hắn cất công chuẩn bị đó trở nên vô nghĩa.

“Ngươi là ai?”

“……”

Một phản ứng vô lễ.

Khuôn mặt đỏ bừng.

Và vò rượu cầm trên tay.

Sau khi tổng hợp hết những thứ này lại, Đường Trản đã có thể đưa ra được một kết luận.

‘Tên này say rồi.’

Hắn ta không muốn ẩu đả với một kẻ say.

Nhưng.

‘Ra ngoài uống đến mức say xỉn thế này sao. Những lời giang hồ đồn đại về đệ tử Hoa Sơn đều là phô trương ư?’

Những đánh giá về Hoa Sơn trong đầu Đường Trản bắt đầu tụt dốc không phanh.

Ngay lúc đó, những người khác cũng khoác trên mình bộ võ phục Hoa Sơn lao ồ ạt từ trong phòng ra như muốn phản bác lại đánh giá kia vậy.

“Ahahahahahaha!”

“Thằng bé say quá nên mới vậy. Xin lỗi ngài nhé!”

“Đi vào trong thôi nào! Nào, Thanh Minh! Đi vào thôi nào, mau lên!”

Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu túm lấy tứ chi của kẻ say rượu kia và lôi vào bên trong. Nếu đến đây thôi thì mọi việc sẽ có thể chấm dứt ở mức cười xuề xòa cho qua chuyện rồi…….

Vấn đề nằm ở chỗ cái tên của kẻ say rượu đó.

“Thanh Minh?”

Giọng nói không giấu nổi sự ngỡ ngàng thốt ra từ miệng của Đường Trản.

“Người kia là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh đó sao?”

“……”

Ngay lập tức, mắt hắn ta thấm đẫm sự kinh ngạc.

Chiêu Bình nghe lời đấy xong cũng ngỡ ngàng, ông ta hết quay sang nhìn đệ tử Hoa Sơn rồi lại nhìn Đường Trản.

“Hoa, Hoa Sơn Thần Long á? Là người đó sao?”

Lời của Chiêu Bình như nói thay nỗi lòng của Đường Trản.

Hoa Sơn Thần Long.

Bây giờ phía trước cái tên đó đã được gắn thêm một danh hiệu nhất định phải có.

Thiên hạ đệ nhất Hậu khởi chi tú.

Cụm từ này chứa đựng sự thèm muốn và kỳ vọng của các nhân sĩ giang hồ.

Đó là vị trí mà bất cứ hậu khởi chi tú nào mơ ước đến vị trí thiên hạ đệ nhất nhân cũng muốn nắm trong tay. Đó là danh hiệu vô cùng vinh quang mà chỉ duy nhất một người trong một thời đại được xướng danh.

Thắng hết 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam.

Thậm chí còn thắng cả Vô bối tử chứ không phải chỉ là Chân bối tử của Võ Đang.

Người đó lao vào Kiếm Trủng vô cùng nguy hiểm, ngăn chặn được trận thảm sát, nhận được sự công nhận của Hư Tán Tử chân nhân của Võ Đang.

Đệ nhất Hậu khởi chi tú của thời đại bấy giờ, võ lực và trí lực đều vẹn toàn!

“…..Người đó sao?”

Đầu của Đường Trản và Chiêu Bình đồng thời nghiêng sang một bên.

‘Hình như đâu có phải.’

Ầy, lý nào lại vậy.

Trông những người đứng bên cạnh tên say xỉn lè nhè đó còn xuất chúng hơn nhiều. Trong số đó, có một người toát ra khí thế ngút trời khiến cả Đường Trản còn cảm thấy hồi hộp.

Vậy mà những người đó thì không phải, cái tên lè nhè kia lại là Hoa Sơn Thần Long á?

‘Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây rồi.’

Nếu không phải vậy thì những gì thiên hạ đồn đại về Hoa Sơn Thần Long toàn bộ đều là giả dối.

Đường Trản chau mày.

Hắn ta đắn đo một chặp rồi mở lời.

“Các hạ là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh sao?”

Thanh Minh đang bị kéo lê lết đi vào trong chợt phản ứng lại lời nói của Đường Trản.

“Bỏ ra! Bỏ ra coi! Tên đó đang gọi ta kia kìa!”

“Không, không phải đâu. Không có ai gọi đệ cả.”

“Đệ nghe nhầm rồi. Nghe nhầm thôi! Đi vào thôi nào, Thanh Minh!”

“Ơ, đã bảo vừa mới gọi ta cơ mà! Hây da!”

Thanh Minh khua tay gạt phăng các sư huynh sư thúc ra rồi hai tay vung vẩy đi về phía trước. Thế rồi hắn ta nheo mắt nhìn Đường Trản.

“Ngươi gọi ta à?”

“……Tiểu đạo trưởng là Thanh Minh sao?”

“Ha.”

Thanh Minh thở dài một hơi. Thế rồi hắn ta khẽ tặc lưỡi.

“Ơ, mấy đứa oắt con dạo này đem lễ nghĩa đi cuốn cơm ăn hết rồi à. Trước khi hỏi tên của người khác thì phải giới thiệu tên của mình trước mới phải chứ?”

Đường Trản ngậm chặt mồm.

Nghe Thanh Minh nói vậy, hắn thấy bản thân mình đúng là có thất lễ thật. Vốn cảm thấy hoang đường nên phút chốc hắn ta đã quên mất lễ nghĩa rồi.

“Ngươi là ai?”

“….Ta đã thất lễ rồi. Ta là Đường Trản của Tứ Xuyên Đường môn.”

“Đường môn á?”

“Đúng vậy.”

“Ơ……”

Gương mặt của Thanh Minh méo xệch.

“Nếu là người của Đường môn thì cũng là những kẻ có học hành lễ nghĩa cơ mà, sao đêm hôm khuya khoắt lại xông vào đây gây náo loạn đòi người thế hả? Bộ Đường môn mà ta biết đã bị giết sạch, họ Đường khác đã gây dựng nênmột Đường môn mới rồi à?”

Thanh Minh càng nói, khuôn mặt của Đường Trản càng phừng phừng đỏ chót.

Việc sỉ nhục Đường Trản không sao cả. Nhưng lời nói này lại trực tiếp sỉ nhục đến Đương môn.

Đường Trản rốt cuộc không khỏi kích động, định phản bác lại thì Nhuận Tông chạy ra phía trước, bắt đầu đánh tới tấp vào mồm của Thanh Minh.

“Cái mồm của tên tiểu tử này đúng là! Ăn nói thế đấy hả!”

Bốp! Bốp!

“Á! Á! Sao đánh ta!”

“Thiệt tình!”

Nhuận Tông túm lấy gáy của Thanh Minh rồi kéo lê hắn ta về phía sau.

Bạch Thiên khẽ tằng hắng một tiếng rồi bước ra trước mặt Đường Trản – người đang chứng kiến khung cảnh hiện tại với con mắt ngỡ ngàng. Gương mặt của Bạch Thiên cũng có chút ửng đỏ.

“Thật thất lễ quá. Ta là Bạch Thiên của Hoa Sơn.”

“….Là Hoa Chính Kiếm sao?”

“Tuy có hơi thái quá nhưng đúng là mọi người đang gọi ta bằng biệt hiệu đó.”

“Nói vậy thì các hạ chính là người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang rồi nhỉ.”

“…..Chúng ta chỉ tỉ thí nhẹ nhàng với nhau thôi.”

Ánh mắt của Đường Trản trở nên lạnh lùng.

Dẫu sao thì cũng đã gặp được người có thể nói chuyện rồi. Từ nãy đến giờ hắn ta chỉ toàn gặp những chuyện hoang đường, giờ gặp được một người hiểu chuyện lại khiến hắn ta thấy vui mừng hẳn.

“Ta mong các hạ thông cảm cho việc ta tìm đến đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Nghe tin các đệ tử Hoa Sơn lừng danh thiên hạ ghé đến Thành Đô, ta không thể kiềm chế được lòng hiếu thắng đang sôi sục.”

“Ta không nghĩ hành động đó gọi là vô lễ đâu. Ta chỉ cảm thấy xấu hổ vì đã mạn phép khơi dậy lòng hiếu thắng của công tử Đường môn.”

Khóe miệng của Đường Trản nhích lên.

“Đó là chuyện đương nhiên thôi mà. Đặc biệt là……”

Ánh mắt của Đường Trản hướng về Chiêu Kiệt, người đang đứng phía sau Bạch Thiên.

“Chiêu công tử và Đường môn có nhiều chuyện liên quan đến nhau. Vì vậy mà hôm nay, ngay chỗ này, ta muốn xem thử Chiêu công tử đã học được gì ở Hoa Sơn.”

Khuôn mặt của Bạch Thiên có chút đông cứng.

“Ta không hiểu Đường công tử đang nói gì. Tại sao Đường môn lại đi kiểm tra thành tựu của đệ tử Hoa Sơn chứ?”

“Đơn giản thôi mà.”

Đường Trản ung dung nở nụ cười.

“Bởi vì Chiêu công tử tuy là đệ tử Hoa Sơn, nhưng cũng đồng thời là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội. Những người bám trụ và sinh sống trên đất Thành Đô này đều phải có nghĩa vụ nhận được sự kiểm chứng của Tứ Xuyên Đường môn.”

Bạch Thiên nhíu mày.

Bạch Thiên muốn vặn hỏi hắn ta rằng ‘Các ngươi cũng đâu phải người của Hoàng thất, lấy đâu ra cái quyền hạn đó?’ nhưng có hỏi vậy cũng vô nghĩa. Bởi vì ít ra thì Tứ Xuyên Đường môn đang thống trị cái đất Thành Đô này chẳng khác gì một vị vua.

Nếu né tránh một cách vụng về thì có khi không phải Chiêu Kiệt mà cả Tứ Hải Thương Hội cũng phải gánh hậu quả.

Và đó là chuyện mà Bạch Thiên hay Chiêu Kiệt đều không mong muốn.

“Sư thúc.”

Nghe tiếng gọi của Chiêu Kiệt vang đến từ đằng sau, Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn.

“Con sẽ ra mặt ạ.”

“Tiểu Kiệt này.”

“Đợi đã…….”

Chiêu Kiệt gọi Bạch Thiên rồi lùi về phía sau. Thế rồi hắn ta thì thầm vào tai Bạch Thiên bằng một giọng thật bé, không để cho đám người của Đường môn nghe được.

“Đây là quy tắc của những người sống ở Thành Đô.”

“Ta không hiểu. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“……Bởi vì danh tiếng của Hoa Sơn đã cao lên đấy ạ. Những kẻ đó không muốn những người có thế lực ở Thành Đô thoát khỏi sự cai trị của Đường môn. Nếu bọn họ bỏ qua cho con thì con cái của những nhà có thế lực khác sẽ biết rằng có thể gia nhập danh môn chánh phái ở vùng đất khác, vì vậy mà bọn họ định khiến con bẽ mặt, dẹp bỏ hết suy nghĩ đó của những người khác ngay từ đầu.”

“Hơ?”

Ánh mắt của Bạch Thiên ngập tràn sự hoang đường.

“Nói vậy mà cũng nghe được sao?”

“Đó là quy tắc của Tứ Xuyên, cũng là quy tắc của Đường môn. Nếu Hoa Sơn xen vào chuyện này thì mọi việc sẽ phức tạp thêm. Xin cứ giao việc này cho con đi ạ.”

Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu.

“Ta hiểu rồi. Đợi ta một tí.”

“Vâng, sư thúc.”

Bạch Thiên lại đi về phía trước.

Hắn ta tiến lại gần Đường Trản hơn so với khi nãy, ưỡn ngực nói.

“Công tử định kiểm chứng sư điệt của ta bằng cách nào vậy?”

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Việc một võ giả kiểm chứng võ giả khác thì còn dùng cách nào nữa chứ?”

Khóe miệng của Đường Trản nhích lên một cách thâm hiểm.

“Trực tiếp động thủ là biết ngay thôi mà.”

Bạch Thiên vừa cười vừa gật gù.

“Nói vậy là, công tử muốn kiểm chứng thực lực của Chiêu Kiệt – tức nhị công tử của Tứ Hải Thương hội, đồng thời là đệ tử của Hoa Sơn rồi đem tuyên bố kết quả ấy cho người ở Thành Đô biết nên mới đòi gặp Chiêu Kiệt đúng không?”

“Tuy lời lẽ có hơi quá khích nhưng cũng không sai. Với cả, nhân cơ hội này, ta cũng muốn kết bằng hữu với các môn đồ Hoa Sơn nhưng có vẻ như tình huống không cho phép. Cho nên việc đó để sau này hẵng tính……”

Ánh mắt của Đường Trản sắc lạnh.

“Hãy giao Chiêu Kiệt ra trước cái đã. Đây là chuyện của Tứ Xuyên Đường môn. Ta sẽ không cho phép kẻ nào cản trở.”

Nụ cười của Bạch Thiên càng tươi hơn.

“Đương nhiên rồi. Hoa Sơn bọn ta không hề có ý định cản trở chuyện của Tứ Xuyên Đường môn.”

“Cũng may là các hạ hiểu những gì ta nói.”

“Nhưng….có chút vấn đề.”

“Vấn đề á?”

“Vâng, có vấn đề.”

Bạch Thiên khẽ vặn cổ.

“Tuy ta không có suy nghĩ cản trở việc của Tứ Xuyên Đường môn, nhưng chẳng phải bây giờ những người có mặt ở đây đều muốn kiểm chứng Chiêu Kiệt hay sao?”

“……Chuyện đó thì có vấn đề gì?”

“Bằng cái thực lực của các ngươi á?”

“……”

Đường Trản mở to mắt.

Nhưng Bạch Thiên lại không có chút động đậy nào, hắn ta chỉ đang nhìn chằm chằm Đường Trản bằng một ánh mắt trong veo.

“Các ngươi dám ra mặt đòi kiểm chứng đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, thì ta đây cũng phải tiếp đãi các ngươi một cách thật tương xứng chứ. Ta sẽ kiểm chứng thực lực của các ngươi trước. Chẳng phải làm vậy mới gọi là công bằng hay sao?”

Bạch Thiên đập vào thanh kiếm đang đeo bên hông.

Và nói một cách quả quyết.

“Nếu không chịu làm vậy thì đừng hòng động vào một ngón tay của sư điệt ta. Đây là chuyện của Hoa Sơn. Ta không cho phép kẻ nào gây cản trở.”

Các đệ tử Hoa Sơn đứng quan sát sự tình từ phía xa ngớ người ra nhìn Bạch Thiên.

“Sư thúc!”

“Woa…….Sư thúc.”

“Sư huynh!”

……Sao bảo bọn ta đừng gây chuyện.

Đến huynh mà còn đi gây chuyện thì bọn ta biết làm sao đây?

Nể cái môn phái này thật sự!

Số raw dự trữ đã hết, nguồn cung cấp raw cũng không còn. Hiện tại bọn mình đang cần tìm gấp nguồn cung cấp raw, hoặc bạn nào bên hàn có thể nạp tiền vào Naver Series để tiếp tục lấy raw về dịch!!! Mọi chi tiết xin liên hệ fanpage Vlognovel, ai có quen biết giới thiệu giúp bọn mình nhé! Có raw sẽ đẩy được tốc độ 5 chap mỗi ngày!!

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương