Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 184 Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 184. Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (4)

“Con đang hỏi Vân Nam ư?”

Giọng Chiêu Bình tràn đầy nộ khí.

Chiêu Kiệt nghe thấy thế thì vội nhắm chặt mắt lại. Chẳng biết từ lúc nào mà phụ thân của hắn đã sớm mái đầu bạc trắng.

“Vâng.”

“Con có biết Vân Nam là nơi như thế nào không mà dám hỏi vậy?”

“Con biết ạ.”

“Biết mà còn hỏi ư!”

Chiêu Bình tức đến phát run.

“Con quay về nhà sau năm năm chỉ để hỏi cách đi đến Vân Nam thôi sao. Con không định về nhà luôn à?”

“Không ạ.”

“Cái tên tiểu tử này!”

Chiêu Bình nhìn Chiêu Kiệt bằng ánh mắt không thể hoang mang hơn.

“Mới đó mà đã một năm trôi qua kể từ ngày con hứa con sẽ quay trở về. Vậy mà sau khi trở về trễ như thế này, con lại không ở nhà. Con có biết mình đang nói gì không đấy?”

Giọng nói của ông ta tràn ngập sự giận dữ.

Thế nhưng, Chiêu Kiệt cũng biết ông ấy đang lo lắng và thương xót cho mình hơn là giận.

‘Vậy nên mình mới không muốn về nhà.’

Chiêu Kiệt thở dài rồi ngẩng đầu lên. Sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với chuyện này.

“Phụ thân.”

“Được. Con nói thử đi.”

“Con có việc nhất định phải làm ở Vân Nam.”

“Việc con nhất định phải làm chính là quay về gia môn tiếp quản thương hội đấy.”

“Chẳng phải chuyện đó đã có đại ca lo rồi hay sao ạ?”

“Con quên truyền thống của gia môn chúng ta rồi sao? Tất cả các thành viên trong gia tộc phải cùng tiếp nối gia nghiệp, đây chính là gia quy, cũng chính là truyền thống của gia môn chúng ta!”

Chiêu Kiệt thở dài.

“Con đã hứa với chưởng môn nhân rằng lần này con nhất định sẽ hoàn thành chuyến đi tới Vân Nam.”

“Vậy giao ước với ta thì không phải là giao ước à?”

“Chuyện đó……..”

“Không cần nhiều lời nữa!”

Chiêu Bình hét lên.

“Bởi vì con nói con muốn thử thách bản thân ở một nơi không chịu ảnh hưởng của thương hội nên ta mới cho phép con gia nhập môn phái Hoa Sơn đang lụi bại. Bởi vì ta tin con sẽ trưởng thành khi phải đối đầu với gian khổ ở nơi đó. Vậy mà con lại vứt bỏ giao ước với ta rồi ru rú ở Hoa Sơn!”

“Bây giờ Hoa Sơn không phải là một môn phái lụi bại nữa. Tên tuổi của Hoa Sơn sẽ sớm vang danh thiên hạ.”

Chiêu Bình nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt.

“............Nếu con nói thế thì cũng có thể là như vậy.”

Ông ta không hề phủ nhận hay coi thường lời nói của nhi tử.

“Nhưng đó là việc của Hoa Sơn. Còn Tứ Hải Thương Hội, gia môn của chúng ta mới là nơi cần đến sức mạnh của con.”

“.......”

“Kiệt nhi.”

Chiêu Bình thở dài.

“Ta là phụ thân của con. Làm sao ta có thể an lòng khi để con sống ở nơi khác chứ?”

“.........Phụ thân.”

Chiêu Kiệt cắn chặt môi. Cuối cùng thì mục đích của họ trong cuộc hội thoại này cũng giống như hai đường thẳng song song. Và hắn cũng đã nhận thức rõ ràng sai lầm của bản thân mình.

“Xin phụ thân hãy chỉ con cách đến Vân Nam.”

“Cuối cùng con vẫn……!”

“Sau khi xong việc, con sẽ tiếp tục nói chuyện này với người.”

Chiêu Bình nhìn Chiêu Kiệt bằng ánh mắt khác lạ.

Chiêu Kiệt thẳng thắn đón nhận ánh mắt đó rồi cất lời.

“Đây là việc mà con nhất định phải thực hiện với tư cách là một nam tử hán, một đệ tử của Hoa Sơn. Nếu không thể hoàn thành việc này thì con cũng không thể làm được bất kỳ việc nào khác. Xin phụ thân hãy cho phép con có thể tự làm theo ý mình thêm một lần nữa.”

“Hừm.”

Chiêu Bình thở ra một tiếng nặng nề.

“Con biết đường đến Vân Nam nguy hiểm đến mức nào mà vẫn muốn tới đó sao?”

“Vâng. Con đã quyết tâm rồi ạ.”

“Ta biết ý của con là gì. Nhưng ta cũng không biết làm thế nào để có thể an toàn đi đến Vân Nam cả.”

Chiêu Kiệt lặng lẽ nhìn Chiêu Bình rồi mở lời.

“Con biết trà Phổ Nhĩ của Vân Nam Sơn đang được giao thương ở Thành Đô.”

“............”

“Thương hội của gia môn chúng ta cũng bán trà Phổ Nhĩ. Nếu như không có con đường giao thương thì việc này không thể thực hiện được. Dù cho Nam Man Dã Thú Cung có ngăn chặn nhưng chúng ta vẫn đang tìm được một nguồn cung với một số lượng vừa đủ. Đúng không ạ?”

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

“Hừm.”

Chiêu Bình thở dài.

Theo như ông ta biết thì Chiêu Kiệt chỉ vừa mới đến đây hôm nay. Và hắn mới chỉ tìm kiếm thông tin ở Thành Đô trong một thời gian rất ngắn. Vậy mà hắn đã nắm rõ việc trà Phổ Nhĩ đang được bán và nghĩ đến chuyện này ngay lập tức.

‘Quả là có thiên phú giao thương.’

Vậy mà Chiêu Kiệt lại chìm đắm vào việc luyện kiếm giống như một đứa trẻ ham chơi. Chiêu Bình hoàn toàn không thể hiểu được.

“Con muốn ta nói gì?”

“Con đường giao thương với Vân Nam ạ.”

Ánh mắt Chiêu Kiệt rực sáng.

“Dù là buôn lậu, hay được Dã Thú Cung cho phép, dù quy mô lớn hay nhỏ, chắc chắn phải phải có con đường giao thương với Vân Nam. Xin phụ thân hãy cho con đi cùng. Dẫu có phải làm phu dịch con cũng rất sẵn lòng.”

“Không được.”

Chủ nhân của lời phản đối đó không phải Chiêu Bình. Mà là mẫu thân của hắn, Hoa Liên Phi, người nãy giờ vẫn yên lặng ngồi lắng nghe cuộc hội thoại của hai người họ.

“Mẫu thân.”

“Vân Nam là một nơi rất nguy hiểm. Và lý do con nhất định phải giấu diếm, thay đổi thân phận của mình khi tới Vân Nam là để thực hiện một việc nguy hiểm hơn ở nơi đó sao?”

Chiêu Kiệt gật đầu không đáp.

Hắn không thể lừa dối các đấng sinh thành sau năm năm gặp lại họ.

“Con nghĩ chúng ta sẽ đưa con tới nơi đó để rồi đi nhặt xác của con về à. Không được. Tuyệt đối không được.”

“Mẫu thân.”

Chiêu Kiệt nói một cách khí thế.

“Chẳng phải người luôn nói với con rằng nếu muốn dẫn dắt thương đoàn thì con phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm sao.”

“.......”

“Làm sao con có thể trở thành một thương nhân giỏi nếu không dám đến Vân Nam chứ? Xin hai người hãy cho con đi đi mà.”

“Cái tên tiểu tử này, con có muốn trở thành thương nhân đâu!”

Đúng lúc đó, Chiêu Bình nói bằng một giọng gượng ép.

“Con nhất định phải đi tới đó à?”

“Vâng.”

“Nếu ta không cho phép con thì sao?”

“Nếu vậy thì…..”

Ánh mắt Chiêu Kiệt tràn ngập sự kiên quyết.

“Con sẽ mặc bộ võ phục được thêu hoa mai này, và đi đến Vân Nam, dù có phải đi bộ đi chăng nữa.”

“Cái tên tiểu tử này!”

Chiêu Bình không thể kiềm chế được cơn giận, đứng bật dậy.

Ông nhìn con trai mình bằng một ánh mắt khủng khiếp. Thế nhưng, Chiêu Kiệt lại chỉ dùng ánh mắt trầm lặng đón nhận ánh mắt của phụ thân.

Sau một thời gian đấu mắt, Chiêu Bình đành từ bỏ quay lại chỗ ngồi.

‘Con trưởng thành thật rồi.’

Đó không phải là làm nũng.

Kinh nghiệm của một thương nhân đã thực hiện hàng nghìn, hàng vạn giao dịch đã cho ông ta biết. Đó không phải là làm nũng, cũng không phải là sự khách khí. Đó là ý chí cực kỳ quyết tâm của một nam tử hán.

Chiêu Bình cắn chặt môi khi biết nếu ông cứ cương quyết và cầm chân Chiêu Kiệt thì có khi ông ta sẽ thực sự đánh mất nhi tử của chính mình.

“Vậy quyết thế này đi.”

“..........Dạ?”

“Bây giờ con phải đến Vân Nam để xử lý việc của Hoa Sơn phải không?”

“Vâng.”

“Vậy là các môn đồ Hoa Sơn cũng sẽ hành động cùng con?”

“Đúng…. rồi ạ?”

Giọng Chiêu Kiệt dần nặng nề hơn.

Ơ……

Chẳng lẽ đi như vậy không được à?

“Vậy là các môn hạ Hoa Sơn cùng con tới đây cũng sẽ đi đến Vân Nam đúng không?”

“Ơ……. ờm, ơ…..”

Chiêu Bình không đợi Chiêu Kiệt trả lời.

“Vậy thì ta sẽ đến gặp họ. Ta phải chắc chắn rằng đó là những người ta có thể tin tưởng và giao phó con cho họ. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta. Con nghĩ sao?”

“A…….”

Chiêu Kiệt thẫn thờ.

Lời nói của Chiêu Bình xoay mòng mòng trong đầu Chiêu Kiệt, đồng tử của hắn run rẩy, hắn thấp thỏm mở miệng.

“Trừ….”

“Trừ?”

“Trừ một người được không ạ?”

“.........”

Chiêu Bình nhìn con trai của mình bằng một ánh mắt khó hiểu.

 

 

***

 

 

“Vậy nên ta mới mời các vị đến đây.”

Bạch Thiên tạo thế bao quyền một cách nặng nề.

“Tại hạ thật thất lễ vì đã đến chào hỏi ngài chậm trễ. Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn. Mong ngài rộng lượng thông cảm cho thiếu sót của tại hạ khi bất ngờ đến thăm gia môn của sư điệt mà không báo trước.”

“Thiếu hiệp cứ coi nơi này như nhà của mình mà thoải mái nghỉ ngơi. Nếu đã là sư thúc của Kiệt nhi thì thiếu hiệp cũng giống như người thân trong gia đình của ta vậy.”

“Đa tạ ngài đã tiếp đãi.”

Bạch Thiên mỉm cười. Rồi nói tiếp.

“Tại hạ cũng cảm thấy rất xấu hổ khi phải thú thực chuyện này với ngài.”

“Không biết đó là chuyện gì?”

Bạch Thiên nghiêm túc nhìn Chiêu Kiệt.

“Thực ra Hoa Sơn không hề biết giao ước giữa sư điệt Chiêu Kiệt và thương đoàn chủ. Nếu như Hoa Sơn biết chuyện này, thì chắc chắn chưởng môn nhân sẽ đưa Chiêu Kiệt về ngay lập tức. Mong ngài không cho rằng Hoa Sơn là một nơi không có lễ nghĩa.”

“À, không sao. Đó là do khuyển tử mà.”

“Cảm ơn vì ngài đã hiểu.”

Chiêu Bình cảm thán khi quan sát cách cư xử của Bạch Thiên.

‘Đúng là kỳ tài trong thiên hạ.’

Hình ảnh Bạch Thiên mặc bộ võ phục màu trắng hiên ngang đến mức nam nhân nhìn thấy cũng phải thốt lên kinh ngạc. Thậm chí hắn còn có lễ nghĩa và phẩm cách nữa, làm sao mà họ có thể không thốt lên kinh ngạc được cơ chứ?

Ngay cả những người đứng bên cạnh Bạch Thiên cũng vậy.

Mặc dù người ngồi bên phải không nổi bật lắm, nhưng chỉ nhìn qua thôi Chiêu Bình cũng biết được ánh mắt của hắn rất điềm tĩnh và sâu sắc.

Và nữ nhân ngồi phía bên trái là một nữ tử xinh đẹp đến mức cả đời Chiêu Bình cũng chưa bao giờ được gặp một người đẹp như thế. Từng cử chỉ của cô toát ra sự lễ độ và nhẹ nhàng.

‘Không ngờ Hoa Sơn lại có nhiều kỳ tài như vậy.’

Bây giờ thì ông ta đã hơi hiểu tại sao Chiêu Kiệt lại yêu thích Hoa Sơn như vậy rồi.

Tuy nhiên……

‘Sao lại thế nhỉ?’

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Bên cạnh.

Đúng. Ở bên cạnh.

Người cuối cùng trong số các đệ tử của Hoa Sơn có hơi….. Đúng vậy, có hơi kỳ lạ.

Từ sau khi tới đây, đứa trẻ ấy không hề rời mắt khỏi vò rượu trước mặt. Hắn nhìn vò rượu chằm chằm tới mức tưởng như hắn có thể uống rượu bằng mắt.

“..........Nhưng vị thiếu hiệp đó……..”

“A.”

Bạch Thiên xua tay.

“Xin ngài đừng để ý tới hắn.”

“Ơ, sao lại không để……”

“Không sao đâu ạ. Hắn vốn như vậy mà. Do hắn đang uống rượu thì bị ngắt giữa chừng nên tâm trạng của hắn không được tốt lắm.”

Hửm?

Đang uống rượu……. Hể?

Đạo sĩ á?

Thanh Minh liếm môi rồi lại nhìn vò rượu.

“Bởi vậy ta mới nói ta không đi rồi…….”

“Con ngồi yên đó đi.”

Lưu Lê Tuyết chọc vào eo của Thanh Minh trong lúc Bạch Thiên nhắc nhở hắn. Thanh Minh liếm môi như thể hắn vẫn còn tiếc nuối lắm rồi ngậm miệng.

“Hừm.”

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ ấy, Chiêu Bình cũng đã biết được người Chiêu Kiệt bảo trừ ra là ai rồi.

‘Cũng đúng. Đâu phải ai cũng là kỳ tài.’

Nhưng tại sao Hoa Sơn lại cho đứa trẻ ấy đi cùng những kỳ tài này chứ? Đúng là kỳ lạ thật.

“Ngài gọi tại hạ tới đây là vì việc đi tới Vân Nam đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

Chiêu Bình thở dài.

“Ta thực sự rất bối rối khi khuyển tử năm năm mới trở về lại cương quyết đi đến Vân Nam.”

Bạch Thiên liếc nhìn Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt giật mình cúi đầu.

‘Nhìn kìa?’

Chiêu Kiệt, người vẫn luôn ngẩng đầu ngạo nghễ kể cả khi hứng chịu cơn thịnh nộ của người khác, lại đang cụp mắt trước ánh nhìn của Bạch Thiên. Điều đó cho thấy Chiêu Kiệt tôn trọng Bạch Thiên đến mức nào.

“Vậy tại hạ có thể giúp được gì cho ngài ạ?”

“Thực ra còn hơn cả giúp…….. Ta muốn chắc chắn rằng ta có thể tin tưởng các vị khi đưa khuyển tử tới vùng đất Vân Nam nguy hiểm.”

“Đúng là nên như vậy.”

Bạch Thiên bất giác nhắm mắt.

“Sẽ không có chuyện đó đâu ạ.”

“......Hả?”

Bạch Thiên cương quyết nói.

“Không có phụ mẫu nào muốn cho con của mình đi tới nơi nguy hiểm. Tại hạ sẽ không đưa Chiêu Kiệt đi. Vì vậy nên, tại hạ hy vọng thương đoàn chủ có thể cho tại hạ biết đường đi tới Vân…….”

“Con sẽ đi, sư thúc!”

Chiêu Kiệt đứng phắt dậy.

“Con sẽ không để mọi người đi mà không có con đâu! Dù có bị gãy chân thì con cũng sẽ bò đi! Xin người đừng bỏ con ở lại mà!”

“Ngồi xuống.”

“Sư thúc!”

“Ta bảo con ngồi xuống.”

Chiêu Kiệt ấm ức cắn chặt môi ngồi xuống.

Trong lúc đó, Thanh Minh lén lút rút lại cánh tay vừa vươn ra về phía vò rượu.

‘Hể, cãi nhau thêm một lúc nữa đi chứ.’

Như vậy thì hắn mới có thể uống thêm một hớp nữa.

“Sư thúc. Chưởng môn nhân đã dặn con phải đi tới Vân Nam và hoàn thành việc này. Vậy nên sư thúc cũng không thể ngăn cản con được đâu.”

“Con thật sự nghĩ như vậy à?”

“..........Dạ?”

“Nếu chưởng môn nhân biết chuyện này thì liệu ngài ấy có để con tới Vân Nam nữa không.”

“Chuyện đó……..”

Bạch Thiên nói bằng một giọng cương quyết.

“Sư môn quan trọng. Nhưng gia môn cũng quan trọng. Có đạo nào dạy con làm trái ý phụ mẫu không?”

“........Sư thúc.”

“Con phải ở lại đây……”

“Mấy cái đạo chết dẫm.”

Đúng lúc đó.

Thanh Minh, người vẫn luôn chú tâm đến vò rượu từ nãy tới giờ thờ ơ nói.

“Được tự làm theo ý mình mới là đạo!”

“...........”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh như thể hắn đang tức đến nổ não.

“Ngồi yên đi!”

“Không. Không phải như vậy đâu, sư thúc!”

“........Cái gì không phải?”

“Liệu bỏ sư huynh ở lại thì đường đến Vân Nam của chúng ta có dễ dàng hơn không? Vậy thì chúng ta chịu khổ hơn một chút cũng được mà.”

Gương mặt Bạch Thiên cứng ngắc.

“Đây là việc của gia môn Chiêu Kiệt.”

“Nhưng đây cũng là việc của sư môn chúng ta.”

Thanh Minh nói bằng một giọng nghiêm túc, không có một chút bắng nhắng nào giống như hắn thường ngày. Bạch Thiên cũng đối đầu với hắn bằng một gương mặt nghiêm túc.

“Sư thúc không phải là người quyết định giữa gia môn và sư môn, nơi nào quan trọng hơn ở đây. Người quyết định chuyện đó là Chiêu Kiệt sư huynh kia kìa.”

“Nhưng……”

“Dù sư thúc có là người có vị thế cao nhất đối với sư huynh thì sư thúc cũng không thể cưỡng ép huynh ấy được. Bởi vì việc này phụ thuộc vào tấm lòng của huynh ấy. Đúng đó, là tình cảm của huynh ấy.”

Câu nói đó khiến Bạch Thiên cảm thấy choáng váng.

Thấy Bạch Thiên cứng miệng, Thanh Minh quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

“Sư huynh muốn thế nào?”

“.........Ta có thể được tự quyết định sao?”

“Chuyện đương nhiên mà?”

“Nhưng nếu muốn đi tới Vân Nam thì chúng ta phải cần tới sự giúp đỡ của gia môn……”

“Trời ạ.”

Thanh Minh hét lên cắt ngang lời Chiêu Kiệt.

Rồi hắn không ngần ngại quay lại với lấy vò rượu.

Tiếng tu rượu òng ọc vang lên.

“Khà!”

Thanh Minh lấy tay áo lau miệng rồi bật cười.

“Sao huynh phải lo lắng thế. Ta là ai kia chứ! Đằng nào ta chẳng đập vỡ đầu cái lũ Dã Thú Cung đó. Vậy nên huynh đừng bận tâm nữa, cứ làm những gì huynh muốn đi!”

Thanh Minh gập tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Chiêu Kiệt bật cười trước bộ dạng đó của hắn.

‘Không hiểu sao cứ nhìn thấy bộ dạng đó của hắn là mình lại cảm thấy thoải mái.’

Chiêu Kiệt nói với một nét mặt rạng rỡ.

“Con……..”

Đúng lúc ấy.

Cốc cốc cốc.

Một giọng nói vang lên cùng tiếng gõ cửa.

“Bẩm gia chủ.”

“...........Có chuyện gì?”

“Có, có khách đến ạ.”

Vào giữa đêm như thế này á?

Gương mặt Chiêu Bình bỗng trở nên đông cứng.

 

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương