Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 183 Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 183. Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (3)

Tất cả hết nhìn điện các khổng lồ rồi lại quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

Tiêu điểm của sự chú ý cứ dồn vào hai nơi đó. Chiêu Kiệt – một trong hai nhân vật chính của những ánh mắt kia đưa nắm tay lên miệng rồi khẽ tằng hắng một tiếng.

“Ở đây sao?”

“Đúng vậy.”

“Đây á?”

“Ơ, đã bảo đúng vậy rồi cơ mà!”

Thanh Minh há hốc mồm.

“….Sư huynh Chiêu Kiệt là công tử gia môn này á? Chứ không phải là người hầu à?”

“Nhà của ta đấy!”

Thanh Minh lắc đầu nguây nguẩy rồi đặt tay lên vai Chiêu Kiệt.

“Không đâu. Sư huynh nghĩ kỹ lại đi.”

“Nghĩ gì cơ?”

“Cuộc sống của một người sẽ lộ rõ trên khuôn mặt của người đó. Nhìn mặt của sư huynh thì làm gì có ai nghĩ huynh là con nhà giàu có đâu chứ. Ai nhìn vào cũng nghĩ sư huynh mới mò từ vùng quê nghèo hẻo lánh nào đấy…..”

“Thiệt tình!”

Chiêu Kiệt không nhịn nổi đá bay Thanh Minh.

“Sao! Vì ta là con nhà khá giả nên mọi người thấy kỳ cục lắm à?”

“Vô cùng kỳ cục.”

“Quá ư kỳ cục.”

“Thật sự rất kỳ cục đấy, Chiêu Kiệt.”

Thậm chí đến cả Bạch Thiên cũng nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi khiến Chiêu Kiệt cúi gằm mặt xuống.

‘Uổng công mình coi bọn họ là sư huynh đệ.’

Hắn ta thấy khóe mắt có chút gì đó cay cay.

“Chiêu Kiệt. Đệ hãy nói thật đi. Ở đây đúng là nhà của đệ à?”

“Sư huynhhh…..”

Thấy Nhuận Tông cũng hỏi mình với một giọng điệu đầy nghi hoặc, Chiêu Kiệt đưa hai tay lên ôm chặt đầu. Nhuận Tông thấy vậy hoảng hốt nói.

“À, không. Chẳng phải đệ nói với ta rằng nhà của đệ chỉ là một thương đoàn nhỏ ở vùng quê hẻo lánh hay sao?”

“…..Tại vì nói thẳng ra với huynh thì đệ cũng khó xử.”

“Hơ. Lúc đệ nói vậy ta thấy rất hợp với đệ nên đã tin sái cổ luôn ấy chứ.”

“Ơ kìa, bộ nhìn đệ thảm hại đến mức đó sao? Bây giờ huynh thấy kỳ lạ lắm à?”

“Không, đâu có. Không phải là kỳ lạ gì…..”

“Bây giờ ánh mắt của huynh đang biểu hiện rõ sự kỳ lạ đó đấy!”

“Ơ….Lộ liễu thế cơ à?”

Nhuận Tông hoảng hốt thấy rõ.

Và phản ứng ấy càng khiến Chiêu Kiệt thấy buồn rầu hơn.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Thanh Minh khi nãy vừa bị ăn một cú vào mông và bay ra xa đã quay trở lại.

“Không, không. Chuyện đó có thể xảy ra chứ. Mấy việc như này cũng thường thấy thôi mà. Công tử con nhà giàu bị đối xử lạnh nhạt, không chịu nổi nên bỏ nhà ra đi…….”

“Ừng ó ói ữa…..(Đừng có nói nữa)”

Bạch Thiên nghiến chặt răng kén két.

“A, ta đâu có nói sư thúc đâu.”

“Đúng là tên hư hỏng!”

Hình như tiếng nói ầm ĩ của bọn họ đã vang vào đến bên trong.

“Ai dám gây náo loạn trước đại môn của Tứ Hải Thương Hội thế hả?”

Đại môm đồ sộ mở toang, một lão già với ánh mắt sắc lẹm bước ra. Lão ta nhìn các đệ tử Hoa Sơn một cách dữ tợn.

Thế rồi sau cùng….

“Ơ? Ớ? Thiếu, thiếu gia!”

Thiếu….Thiếu gia.

Thanh Minh nói thầm với Nhuận Tông.

“Chắc những gì ta vừa nghe là đúng nhỉ?”

“Hình như và vậy đó. Nghe giọng nói ông ta cứ như đục vào lỗ tai thế kia cơ mà.”

Lão già ấy vội vàng chạy đến chỗ Chiêu Kiệt.

“À không! Không phải! Là nhị công tử! Nhị công tử đây mà! Trời đất ơi! Cậu đã trở nên hiên ngang như thế này rồi sao!”

Thanh Minh lại thì thầm.

“Hình như từ ‘hiên ngang’ ở Tứ Xuyên dùng theo nghĩa khác thì phải?”

“Ta cũng nghĩ vậy đấy. Là từ địa phương à?”

“Đệ nghe cả đấy!”

Chiêu Kiệt nghiến răng ken két lườm nguýt hai người bọn họ. Nhưng trong mắt của lão già đấy hình như không có sự tồn tại của các đệ tử Hoa Sơn. Ông ta chỉ ôm lấy Chiêu Kiệt với khuôn mặt rưng rưng nước mắt.

“Nhị công tử! Thật tốt quá, cậu thật sự đã quay về rồi!”

“Ta, tam tổng quản. Ông bình tĩnh lại đi nào!”

Thanh Minh lại nói nhỏ vào tai Nhuận Tông.

“Hình như là con cái nhà khá giả thật đấy. Thấy huynh ấy nói trống không với ông lão kìa?”

“Ưm. Thật sự là…..Mà khoan, đợi đã. Lời đó đâu đến lượt đệ nói?”

Trong lúc đó Nhuận Tông vẫn trợn trừng mắt lên tỏ vẻ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

“Này! Lại đây! Mau đi bẩm báo rằng nhị công tử đã quay về! Đi ngay bây giờ đi!”

Nghe thấy giọng nói oang oang của ông lão, tất cả đám hạ nhân hớt ha hớt hải chạy thẳng một mạch vào trong.

Thanh Minh tặc lưỡi một cái rồi quay sang nhìn Chiêu Kiệt – người nãy giờ vẫn đang bận trấn an Tam Tổng quản.

Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán biết được con người nhưng ai mà ngờ được rằng Chiêu Kiệt là con nhà giàu có như này chứ.

“Nhuận Tông sư huynh. Huynh có che giấu thân thế gì phía sau không đấy? Công tử nhà trâm anh thế phiệt chẳng hạn?”

“…..Ta là trẻ mồ côi mà.”

“Phải thế chứ. Bình thường sẽ là như thế.”

Chuyện này hiếm có thật.

Sau một hồi ướt đẫm nước mắt tương phùng, Tam Tổng quản mới bắt đầu chú ý đến bọn họ.

“Những vị này là?”

“Là sư thúc và các sư huynh trong sư môn của ta.”

“À!”

Bạch Thiên để thế bao quyền chào Tam Tổng quản.

“Taị hạ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn – Bạch Thiên. Taị hạ xin thứ lỗi vì không báo tin trước mà lại đường đột đến gia môn của sư điệt mình thế này.”

“Không sao đâu ạ! Sao thiếu hiệp lại nói vậy chứ. Tôi thật sự cảm ơn mọi người vì đã đến gia môn nhà chúng tôi.”

Tam Tổng quản dùng tay áo lau quanh mắt.

“Kể từ ngày nhị công tử đi đến Hoa Sơn đến nay không hề có hồi âm, tôi thật sự vô cùng lo lắng. Nếu không vì có lệnh của gia chủ đại nhân thì tôi cũng đã đến Hoa Sơn tìm công tử mấy lần rồi.”

Chiêu Kiệt tỏ vẻ ngượng nghịu, xua xua tay rồi đẩy lưng Tam Tổng quản.

“Đi vào trong trước cái đã. Để sư thúc đứng mãi ở đây thế này cũng không phải là phép lịch sự.”

“À, tại tôi vui quá nên không nghĩ được nhiều. Mời các vị vào trong ạ!”

Tam tổng quản dẫn bọn họ vào bên trong thương hội. Các đệ tử Hoa Sơn khi đi qua đại môn khổng lồ đấy đều có chung một suy nghĩ.

‘Cái cổng này còn lớn hơn sơn môn của Hoa Sơn nữa thì phải?’

‘Sống ngần ấy năm mà mới lần đầu thấy ngôi nhà nguy nga thế này.’

‘Trời đất ơi, thấy con người cũng trở nên khác hẳn.’

Các đệ tử của Hoa Sơn sống trong túng thiếu nên nhạy cảm(?) với chuyện tiền bạc. Vậy nên khi biết Chiêu Kiệt là con nhà giàu có, bọn họ như cảm thấy từ người Chiêu Kiệt phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ.

“Kiệt Nhi!”

Bọn họ nhìn thấy hai người vội vội vàng vàng chân còn chưa kịp mang giày chạy ra. Một người là nữ nhân trung niên mặc trên mình bộ thanh y được làm từ lụa, người còn lại là một người nam nhân mặc bộ y phục đỏ cũng làm từ lụa.

Nhìn vậy thì không thể nào không biết được thân phận của hai người bọn họ.

Người nữ nhân trung niên lao đến ôm chặt lấy Chiêu Kiệt.

“Tên tiểu tử vô lương tâm! Sao bây giờ mới chịu về hả!”

“Con xin lỗi, thưa mẫu thân.”

Người nam nhân kia thì chắp tay ra sau lưng rồi quay mặt sang hướng khác. Có vẻ hắn ta đang cố kiềm nén không cho những giọt nước mắt trào ra ngoài.

Phải nói sao nhỉ…..

Sắc phục và mọi thứ xung quanh quá tráng lệ đến nỗi không thể dùng từ đầm ấm để thể hiện được cảnh tượng này….Tóm lại là khung cảnh trước mắt bọn họ có thứ gì đó ấm áp đến tận cùng.

Ba tên mồ côi cùng với một kẻ bỏ nhà đi đứng sững như bức bình phong, trên trán bọn họ hằn lên gân máu.

‘Cuộc đời quả là lắm bất công mà, thiệt tình!’

‘Tưởng đâu có cùng hoàn cảnh nên mình mới đối xử tốt với đệ ấy, vậy mà…!’

‘Kẻ dối trá!’

Thậm chí cả Thanh Minh nhìn thấy khung cảnh đó cũng run cầm cập.

‘Ai đó dù cho có được sinh ra một lần nữa cũng bị rớt vào động ăn mày!’
(Adm: Kiếm tôn éo gì nhọ vl =)))))))))))))))) )

Mình mà sinh ra trong một gia đình giàu có thì quá trình đi đến ngày hôm nay chắc còn dễ hơn cả 10 lần!

Cứ như thế, một môn đồ của Hoa Sơn đã gặp lại người thân.

Những đệ tử Hoa Sơn còn lại chỉ biết đau khổ khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên gương mặt của sư huynh đệ mình.

* * *

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“…..Nói vậy là.”

Thanh Minh liếc nhìn bữa ăn thịnh soạn được bày lên trước mặt mình rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt giật mình khi chạm phải ánh mắt đó.

“Chắc huynh nhiều tiền lắm nhỉ?”

“……”

“Khừ, vậy mà ta lại không biết cơ đấy! Công tử con nhà giàu có thế này mà ta lại không biết gì cả!”

Chiêu Kiệt tằng hằng một tiếng lớn.

“Đã nhập môn thì tất cả các sư huynh đệ ai cũng như nhau. Hoàn cảnh gia đình có gì quan trọng đâu chứ?”

“Sao lại không quan trọng được! Ta đâu có nhà!”

“Ta cũng vậy.”

“Ta cũng không có.”

“Ờ.. ta thì ờ……”

Thấy Bạch Thiên có chút chần chừ, Thanh Minh gật gù với vẻ đau lòng.

“Sư thúc, không sao đâu. Sư thúc bị đuổi ra khỏi nhà cơ mà.”

“Là ta tự bỏ đi đấy nhé! Là ta tự bước ra khỏi nhà!”

Thanh Minh ngó lơ lời biện minh của Bạch Thiên một cách triệt để rồi nói với giọng run run.

“Tiền nhiều thế này mà lúc Hoa Sơn lụi bại lại không góp được một cắc nào cả!”

“Ơ! Ta đã mấy tuổi rồi mà đi xài tiền của gia môn chứ! Với cả tiền đó là tiền của ta sao? Tiền của ta chắc?”

“Nhờ vả là được còn gì! Chỉ cần bố thí vài đồng thôi thì Hoa Sơn đã có cái ăn cái mặc rồi!”

“Thứ phản bội.”

“Thứ lừa đảo.”

Chiêu Kiệt tức đến lộn ruột khi nhìn thấy những ánh mắt sắc bén của các sư huynh đệ nhìn mình.

Bọn họ không biết gì nên mới nói vậy.

Nếu Chiêu Kiệt thông báo cho gia môn nhờ bọn họ chi viện cho Hoa Sơn lúc Hoa Sơn đang suy yếu thì phụ thân của hắn ta ngay lập tức sẽ chạy đến Hoa Sơn lôi cổ hắn ta về Tứ Xuyên ngay.

Vì phụ thân của hắn ta cũng là một thương nhân.

Ông ta sẽ không dùng một cắc nào vào cái nơi không có chút giá trị đầu tư.

“Thôi.”

Thấy Chiêu Kiệt khó xử, Bạch Thiên mới chen vào hòa giải.

“Không nên quá dồn ép người khác như vậy thì hơn. Chỉ là do chúng ta hiểu lầm thôi, nhìn tiểu Kiệt cũng không có ý định muốn giấu diếm gì chúng ta cả.”

Nhưng dư luận thì chẳng bao giờ đi theo chiều hướng tốt.

“Nhìn đám con nhà giàu có nói đỡ cho nhau kìa!”

“Ai mồ côi lại hết đây đi nào.”

“Vậy thì ta sẽ ngồi đây.”

Bạch Thiên tằng hắng bằng một khuôn mặt nóng bừng.

“Ta đâu có ý đó! Bây giờ chuyện này quan trọng đến vậy sao? Việc quan trọng lúc này là phải tìm được cách tiến vào Vân Nam! Không phải vậy à?”

“Hừ!”

Thanh Minh định hành hạ bọn họ bằng câu ‘Dù Hoa Sơn có lụi bại thì chẳng phải các người vẫn còn nơi để quay về hay sao?’ nhưng rồi hắn ta lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng câu nói đó đã bị đè nén bởi tiếng nghiến răng.

“Thế rồi phụ thân huynh nói gì?”

“Ta vẫn chưa dám nói gì cả.”

“….Tại sao chứ?”

“Chuyện đó có hơi……”

Chiêu Kiệt thở dài thườn thượt.

“Thời hạn ta hứa sẽ ở lại Hoa Sơn vốn đã trôi qua từ lâu rồi. Nếu theo đúng lời hứa đó thì đáng lẽ từ năm ngoái ta phải quay về giúp đỡ chuyện trong gia môn mới phải.”

“Thế sao huynh không đi?”

“Ừ thì…..”

Vì tên tiểu tử nhà ngươi xuất hiện đấy.

Nhưng hắn ta không muốn nói lời này ra cho Thanh Minh nghe.

“Tóm lại là chuyện thành ra như vậy đấy. Vì thế mà bây giờ phụ thân ta cứ nghĩ rằng lần này quay về thì ta sẽ ở lại luôn gia môn. Chắc phải giải thích hiểu lầm này trước!”

“Không cần đâu, không sao hết. Huynh ở lại đi, bọn ta lên đường cũng được mà.”

“Đệ nói gì thế hả! Ta là đệ tử Hoa Sơn! Dù có chết ta cũng phải đi theo đến Vân Nam!”

“Thân phận cao quý thế kia hà tất gì phải làm thế chứ.”

Thanh Minh nhún vai.

Nghe vậy Nhuận Tông rón rén hỏi.

“Thân phận của Chiêu Kiệt bộ cao quý lắm à?”

“Chậc chậc. Sư huynh. Huynh nhìn vậy mà không biết sao? Tuy ta không biết đây là nơi nào nhưng nhìn quy mô chỗ này thì có vẻ như cũng chả thua kém gì Ân Hạ Thương Đoàn. Vậy thì sư huynh Chiêu Kiệt ít nhất cũng ngang ngửa với tiểu đoàn chủ của Ân Hạ Thương Đoàn! Đúng thế! Cỡ như tiểu đoàn chủ Hoàng Tông Nghĩa vậy đó!”

Thanh Minh nói một cách quả quyết rồi chỉ tay vào Chiêu Kiệt.

“Tức là sư huynh Chiêu Kiệt ít gì cũng cùng cấp bậc với Hoàng tiểu đoàn chủ….Mà khoan. Nếu nghĩ như thế này thì cũng đâu có gì ghê gớm?”

“Đúng không?”

“Ta cũng thấy vậy đấy.”

Hoàng Tông Nghĩa mỗi khi mò đến Hoa Sơn thì lại cúi rạp đến mức đầu hắn ta như sắp chạm mặt đất, nghĩ đến hình ảnh đó thôi thì bỗng nhiên đánh giá về thân phận của Chiêu Kiệt lại bắt đầu sụt giảm mạnh.

“Ầy. Đúng là có gì ghê gớm đâu.”

“Ta cứ tưởng thân phận gì cao quý lắm chứ.”

“Ha. Ta lại thấy Chiêu Kiệt gần gũi trở lại rồi.”

Hoàng Tông Nghĩa mà nghe được lời này chắc sùi bọt mép bật ngửa ra đằng sau mất thôi, vậy mà các đệ tử Hoa Sơn lại nói ra một cách dễ dàng như không.

Và lần này, đến lượt Chiêu Kiệt lại run bần bật trước phản ứng đấy của bọn họ.

Tuy hắn ta cảm thấy khó xử khi bị các sư huynh đệ tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng giờ bỗng nhiên bị xem thường nên hắn ta cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ.

“Hừ….Sao cũng được.”

Chiêu Kiệt thở dài rồi nói.

“Lát nữa con sẽ cùng ăn tối với gia đình, khi đó con sẽ hỏi cách đi đến Vân Nam, thưa sư thúc.”

“Ừm.”

Bạch Thiên gật đầu.

“Ta biết chuyện này không dễ dàng gì, nhờ cả vào con đấy. Dù có thương lượng với Nam Man Dã Thú Cung hay buộc phải lẻn vào nơi có Tử Mộc Thảo đi chăng nữa, nếu chúng ta bị người khác cảnh giác lúc mới vào Vân Nam thì cả hai chuyện đó sẽ nằm ngoài tầm với.”

“Con biết rồi ạ.”

“Nếu có việc gì bọn ta cần phải làm thì cứ nói nhé.”

“Vâng ạ, thưa sư thúc!”

Chiêu Kiệt nhìn các sư huynh đệ một lượt rồi khẽ thở dài.

“Vậy con xin phép….”

“À, sư huynh.”

“Hửm?”

“Huynh nói hạ nhân mang đến đây chút mỹ tửu đi.”

“…….”

“Chậc. Đâu phải bọn họ khinh thường đạo sĩ đâu, sao lại không cho rượu chứ. Đồ nhắm thì dọn đầy ra thế kia. Cho bọn đệ chút rượu nhé. Loại nào đắt đắt vào.”

“……”

“Sư huynh. Đệ nói lại một lần nữa nhé!”

Thanh Minh nói bằng một gương mặt nghiêm túc vô cùng.

“Nhất định phải mang rượu nào đắt tiền vào đấy!”

Quỷ thần giờ đang làm gì thế nhỉ…..

Sao không bắt tên tiểu tử này đi đi.

 

 (Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương