Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 181 Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 181. Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy. (1)

Xe ngựa chạy không dừng…… À không, thực ra thì giữa chừng họ có dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp lên đường.

Theo đúng kế hoạch, nếu họ đổi ngựa rồi chạy liên tục không ngừng nghỉ thì có lẽ họ đã sớm đến Tứ Xuyên rồi. Nhưng vì giữa chừng bị kế hoạch huấn luyện của Thanh Minh xen vào nên tình hình hiện nay có hơi khác một chút.

Mỗi lần như vậy, Lý Bảo lại chờ Thanh Minh nện các sư huynh sư thúc của mình một trận nhừ tử xong chất họ lên xe ngựa rồi mới tiếp tục lên đường.

‘Rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì thế nhỉ?’

Đứng trên lập trường của Lý Bảo thì hắn ta hoàn toàn không thể hiểu được hai bên đang làm gì.

Thanh Minh thì lì lợm đến mức vừa nện vừa chửi các sư huynh sư thúc, còn các sư huynh sư thúc của hắn, dù có bị đánh nhừ tử đến mức ngất đi, thế nhưng hôm sau, đến thời gian huấn luyện là ánh mắt họ lại tràn ngập sát khí lao về phía Thanh Minh.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

‘Từ bao giờ mà Hoa Sơn trở thành một môn phái man rợ thế này?’

Nhưng hắn biết chắc một điều.

Mặc dù mọi người đều nói rằng Hoa Sơn đã bại lụi, nhưng nếu tất cả môn hạ của Hoa Sơn đều chăm chỉ luyện tập như những người ở đây thì chẳng bao lâu nữa, Hoa Sơn sẽ tìm lại ánh hào quang hơn 100 năm trước của mình.

“Đấy là nếu họ không bị nội thương mà chết trước lúc đó.”

Lý Bảo nhìn chằm chằm các đệ tử Hoa Sơn đang bị đánh đến thừa sống thiếu chết.

‘Đúng là quái lạ thật.’

Những chuyện không thể xảy ra trong thường thức của hắn lại đang xảy ra.

Năm ngày đi tới tận nơi này, cũng là từng ấy lần các đệ tử Hoa Sơn bị Thanh Minh đánh cho bầm dập.

Dù họ lành lặn đến đâu đi chăng nữa, thì khi bị đánh đến thế kia, cũng chẳng có ai có thể đứng dậy được. Ấy vậy mà họ lại bị một cao thủ võ lâm tên là Thanh Minh nện ròng rã suốt năm ngày.

Thế nhưng, cái kiểu huấn luyện kỳ quái đó lại khiến bọn họ khỏe mạnh hơn cả ngày đầu tiên.

Bị đánh lại có thể giúp họ mạnh hơn ư?

Còn có đạo lý đó nữa cơ à?

Nhưng sự thật là chuyện không thể tin nổi đó lại đang diễn ra ngay trước mặt Lý Bảo.

‘Cứ thế này thì mình cũng không biết bên nào kinh khủng hơn nữa.’

Tất nhiên là kết quả của chuyện này không vì hắn nghĩ thế mà khác đi.

“Khừ.”

Nhuận Tông phun nước bọt rồi ngã nhào ra phía trước.

Bịch.

Hắn ngã xuống đất, cả người co quắp run rẩy.

Thanh Minh chậc lưỡi.

“Hạ thể! Hạ thể! Sao ta dạy suốt cả năm trời mà hạ thể của các ngươi không thay đổi gì hết vậy hả? Ta đã dặn phải giữ trọng tâm ở hạ thể rồi cơ mà, hạạạ thể!”

Thanh Minh vừa chửi vừa nhìn các sư huynh sư thúc đang nằm bẹp dưới đất.

Bọn họ nằm la liệt thở. Thanh Minh thấy thế thì chậc lưỡi.

“Các ngươi chỉ vờ vịt là giỏi!”

“Vờ vịt con khỉ!”

Rõ ràng là sau khi kết thúc trận chiến với Thanh Minh, nội lực của bọn họ đã tăng lên, cơ thể cũng mạnh hơn. Đây là sự thật mà họ không thể chối bỏ.

Thế nhưng, cơn đau mà họ phải chịu không phải là giả. Mỗi lần kết thúc trận chiến là cơn đau lại kéo đến khiến họ thực sự không thể đứng vững được. Chỉ riêng việc chịu đựng được điều đó thôi cũng không dễ dàng rồi.

“Vận khí, rồi chỉnh đốn lại đi!”

Thanh Minh xoay người. Hắn ngúng nguẩy bước về phía bụi cây rậm rạp.

“Đi đâu đấy?”

“Tiểu tiện, làm sao?”

Chiêu Kiệt dứ nắm đấm về phía lưng hắn.

“Đừng để ta đấm gãy mũi đệ.”

Nhuận Tông ngã sõng xoài bên cạnh hắn thều thào nói.

“...........Đệ nói tiếng người đi. Nó lại đánh cho tơi tả bây giờ.”

“Khừ.”

Chiêu Kiệt lật người, vừa ngắm nhìn bầu trời vừa thở hồng hộc.

“Sư huynh.”

“Hửm?”

“Cách này thật sự sẽ giúp chúng ta mạnh lên sao?”

“.......Tất nhiên rồi.”

Nhuận Tông đã sớm cảm nhận được.

Chỉ mới huấn luyện mấy ngày, nội lực trong cơ thể hắn đã tăng lên rõ rệt. Thậm chí, lưỡi kiếm của hắn cũng sắc bén hơn.

Chỉ bằng việc dùng kiếm đối đầu với Thanh Minh mà trong nháy mắt, họ đã đạt đến một cảnh giới cao hơn.

Tất nhiên là Thanh Minh dùng tay không đấu với họ, nên họ không nhận ra hắn có chút khác lạ khi đứng trước lưỡi kiếm của mình.

“Khừ. Phải vậy mới được chứ.”

Chiêu Kiệt thở dài.

Mặc dù hắn không phủ nhận hiệu quả của việc này, nhưng cách huấn luyện này cũng quá tàn bạo rồi.

‘Chứ nếu đã hy sinh đến mức này rồi mà không mạnh lên được nữa thì mình sẽ ấm ức chết mất!’

Trong lúc Chiêu Kiệt đang bừng bừng khí thế, thì Bạch Thiên lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thanh Minh với lý do khác.

“Sư thúc?”

“Hửm?”

“Sư thúc đang nhìn gì thế?”

“A………”

Bạch Thiên ngập ngừng không đáp. Hắn suy nghĩ một lúc với biểu cảm khác lạ, rồi cất lời.

“Con nói ta nghe.”

“Vâng, sư thúc.”

“Con đã thấy cái tên tiểu quỷ đó đổ mồ hôi bao giờ chưa?”

“Dạ?”

Sư thúc nói gì vô nghĩa vậy?

“Ý của người là sao ạ?”

“Ý trên mặt chữ. Con đã thấy nó đổ mồ hôi bao giờ chưa.”

“Haha. Sư thúc nói gì lạ vậy ạ. Tất nhiên là………”

Nhuận Tông nghiêng đầu.

“Chưa ạ?”

“Hình như đệ cũng chưa thấy bao giờ, sư huynh.”

“Nghĩ lại thì lúc ở trong Kiếm Trủng, Thanh Minh cũng không hề đổ mồ hôi phải không?”

“Vậy sao?”

Nghe thấy những lời đó, biểu cảm của Bạch Thiên càng trở nên kỳ quái hơn.

“Nhưng sao tự nhiên sư thúc lại hỏi như vậy thế ạ?”

“Không, không có gì đâu.”

Bạch Thiên lắc đầu. Thế nhưng, ánh mắt hắn lại bắt đầu hướng về phía Thanh Minh vừa đi.

‘Gáy của nó ướt nhẹp hết rồi.’

Cái tên quái vật đó.

Điều này có nghĩa là cái tên đã từng bất phân thắng bại với trưởng lão của Võ Đang lại đang kiệt sức khi chiến đấu với họ.

Nếu là những người khác thì có khi họ sẽ nhảy cẫng lên sung sướng vì sự phát triển của bản thân, nhưng Bạch Thiên lại là một người điềm đạm. Bởi vì hắn biết, với sức của họ bây giờ vẫn chưa đủ để đối đầu với Hư Tán Tử.

Nếu vậy thì…..

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Mắt hắn lóe lên một tia sáng khủng khiếp nhìn chằm chằm về nơi Thanh Minh vừa biến mất.

Sau một lúc nhìn chằm chằm vào nơi đó, Bạch Thiên nói như thể bị nghẹn.

“Tất cả đứng lên!”

“........Dạ?”

Và rồi hắn hét lên lấy khí thế bằng một giọng nặng nề.

 

 

“Khừừừ.”

Thanh Minh nằm ở một nơi mà các sư huynh sư thúc của hắn không thể nhìn thấy.

“Aigu…… Aigu. Chết mất thôi.”

Hắn nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

“Sư huynh, đệ chết mất thôi. Chết thật đấy.”

Thanh Minh vừa nằm vừa thở hồng hộc. Mồ hôi chảy tỏng tỏng trên khắp người hắn.

“Khừ. Nếu cứ thế này thì đệ sẽ chết sớm đấy.”

Thôi cung quá huyệt.

Nói thì dễ.

Thôi cung quá huyệt không phải là việc nắn bóp huyệt đạo một cách bừa bãi, mà đó là một trong những kỹ thuật vô cùng khó mà ngay cả cao thủ cũng khó có thể thực hiện được.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Việc truyền nguyên khí của bản thân mình vào cơ thể của người khác rồi tung ra những cú đánh một cách hợp lý đâu phải là chuyện dễ?

Quá mạnh cũng không được mà quá nhẹ cũng không xong.

Nếu như quá mạnh tay thì khí huyết sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, còn nếu ra tay quá nhẹ thì thôi cung quá huyệt lại không có ý nghĩa nữa. Phải là một sức mạnh hợp lý. Vậy nên đây là một kỹ thuật mà người thực hiện nó phải nắm rõ nguyên khí của từng người để có thể ra đòn một cách chính xác.

Thanh Minh đã ăn Hỗn Nguyên Đan và sức mạnh của hắn cũng tăng tiến lên một bậc nên đây là việc mà hắn có thể thử. Tất nhiên là mỗi lần như thế, sự tập trung của hắn đã bị tiêu hao hết sạch đến mức đầu óc trống rỗng.

“Thế này thì sao đệ có thể tận hưởng được vinh hoa phú quý nữa cơ chứ.”

Nếu là Thanh Minh của quá khứ thì chắc chắn hắn sẽ không cố gắng quá sức như thế này vì người khác. Bởi vì lúc đó Thanh Minh đã cho rằng thà nhanh chóng gia tăng sức mạnh tổng hợp còn hơn là huấn luyện như thế này.

Thế nhưng Thanh Minh của bây giờ không phải là Thanh Minh của quá khứ.

 

-       Dù đệ có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì sẽ có gì thay đổi sao? Cuối cùng thì vẫn có những chuyện mà một mình đệ không thể làm được, có những nơi mà một mình đệ không thể đặt chân đến.

 

“Đệ biết rồi! Đệ biết rồi mà! Sao huynh cứ càu nhàu mãi thế…… Xì.”

Thanh Minh xì một tiếng.

Thực ra dù hắn không ra tay giúp đỡ, thì đến một lúc nào đó, những đứa trẻ ấy cũng sẽ hấp thụ hết nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan. Về cơ bản thì nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan không khó hấp thụ, bởi vì bây giờ bọn họ đã đạt tới cảnh giới đó rồi.

‘Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.’

Hắn không thể đợi đến ‘một lúc nào đó’ được.

Mặc dù chỉ cần nỗ lực thì ai cũng có thể trèo lên đến đỉnh của một ngọn núi không cao, nhưng vẫn sẽ có khoảng cách giữa những người leo lên tới đỉnh núi sớm nhất và những kẻ leo lên sau.

Bởi vì nếu họ mạnh sớm hơn những người khác vài năm, thì sau này họ có thể đi xa hơn những người khác.

Do đó Thanh Minh mới muốn giúp cho bọn họ nhanh chóng mạnh lên trong từng giờ tức khắc.

Cho dù đó là con đường khó khăn hơn gấp mấy lần.

Tuy nhiên, hắn vẫn có một điều an ủi……

“Ý chí của chúng thật tuyệt vời.”

Nhớ lại hình ảnh của các sư huynh sư thúc dù bị đập đến chết đi sống lại vẫn bừng bừng khí thế xông lên, hắn bất giác bật cười khanh khách.

Trong quá khứ, mỗi khi Thanh Minh bảo đi huấn luyện là các sư đệ của hắn sẽ viện cớ bận rồi cong mông chạy trốn. Tất nhiên cũng là vì Thanh Minh không công nhận họ giống như bây giờ…..

‘Dù sao thì các Thanh tử cũng quyết tâm hơn nhiều so với trước đây.’

Hưng phấn quá.

Cứ mỗi ngày nhìn thấy bọn họ mạnh lên từng chút, là trong lòng hắn lại dâng trào khao khát muốn dạy họ thêm nhiều chút.

Vì vậy nên hắn đã làm hơi quá sức.

“Vì vậy nên……”

Thanh Minh vừa ngắm nhìn bầu trời đêm vừa làu bàu.

“Nếu như đệ dạy cho chúng, thì chúng sẽ dạy lại cho các huynh đệ khác hay đệ tử của mình, nếu chuyện đó cứ lặp đi lặp lại thì cả Hoa Sơn sẽ mạnh lên, phải không chưởng môn sư huynh?”

Dường như Thanh Vấn đang mỉm cười.

“Khừ. Đệ biết rồi mà.”

Đúng là nực cười.

Một Thanh Minh vốn lừng lẫy thiên hạ với danh hiệu Mai Hoa Kiếm Tôn lại đang cảm thấy nặng nề về việc mà hắn chưa bao giờ phải lo lắng.

“Chậc!”

Thanh Minh vận nội công hong khô toàn bộ mồ hôi trên cơ thể, hắn chỉnh đốn y phục gọn gàng. Bây giờ trên mặt hắn chỉ còn lại nét mệt mỏi.

“Hình như mình thấy thoải mái hơn rồi!”

Các ngươi có biết ta đã vất vả như thế nào không hả? Hừ? Mấy cái đứa này!

Trời ạ!

Thanh Minh bĩu môi làu bàu rồi lê bước về phía các sư huynh sư thúc.

‘Dù sao thì……’

Có lẽ thời kỳ đó đã đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Bây giờ bọn họ không phải là gánh nặng cho hắn nữa, mà đã trở thành những người đồng đội vững chắc, chống lưng cho hắn.

“Ầy. Phải thế mới đáng mong đợi chứ.”

Nếu muốn thời kỳ đó đến nhanh thì hắn phải tăng cường huấn luyện ít nhất là gấp đôi so với bây giờ.

Nhưng nếu cố quá thì sẽ thành quá cố. Việc cưỡng ép rèn luyện cũng có giới hạn của nó. Quá tham vọng sẽ chỉ khiến hắn nổi đóa mà thôi.

Thanh Minh bình tĩnh, tập trung suy nghĩ lâu hơn một chút. Cho tới lúc đó, một mình hắn phải làm sao để…..

“Ơ?”

Thanh Minh lắc đầu.

Các sư huynh sư thúc mà hắn tưởng đang nằm bẹp dưới đất hoặc sõng soài trên xe ngựa đã đứng dậy chờ hắn quay lại từ bao giờ.

“Làm gì thế? Sao không nghỉ ngơi đi?”

“Nghỉ á?”

Bạch Thiên nghiêng đầu.

“Ta không thể nghỉ ngơi khi huấn luyện ở mức độ này được. Làm thêm một trận nữa đi!”

“.........Hơ.”

Thanh Minh cười khẩy.

Mấy người á?

Nhưng bây giờ chân mấy người còn đang run lẩy bẩy kia kìa?

Mấy người có đứng được không thế?

Chiêu Kiệt cũng nhếch môi khiêu khích Thanh Minh.

“Úi chà, Thanh Minh à, nếu đệ mệt thì cứ nghỉ đi.”

“Hơ?”

Nhuận Tông cũng không chịu thua.

“Đừng nói là mới đó mà đệ đã kiệt sức rồi đấy nhé?”

“Hơ ơ?”

Ơ, bọn bây chơi á phiện cả lũ à?

Lưu Lê Tuyết rút kiếm chĩa về phía Thanh Minh nói.

“Nếu như ta khoét một cái lỗ vào người con thì sẽ mát lắm đấy.”

“.........”

Trán Thanh Minh hằn gân máu.

“Dù sao thì……”

Ùnggg.

Những gân máu trên trán đã chuyển xuống cánh tay. Nắm đấm của hắn run run.

“Có vẻ như các ngươi vẫn cần phải học thêm đấy.”

Thanh Minh hét lên.

“Đừng câu giờ nữa, xông lên hết một lượt đi!”

“Xông lên!”

“Ta sẽ chém bay đầu đệ!”

“Ta sẽ đập chết đệ chỉ trong một đòn! Chỉ trong một đòn!”

Mắt các sư huynh sư thúc hằn gân máu, họ lao về phía Thanh Minh.

Thanh Minh khẽ cười trước cảnh tượng ấy.

‘Ta rất hài lòng đấy, mấy cái đứa bần tiện này.’

Sư huynh.

Chưởng môn sư huynh.

Hoa Sơn bây giờ cũng được lắm đấy.

Hê hê hê.

 

 (Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương