Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 179 Còn hơn là bị thủng bụng mà chết. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 179. Còn hơn là bị thủng bụng mà chết. (4)

“Vì vậy nên……”

Hư Đạo Chân Nhân lặng lẽ đặt tách trà trên tay lên bàn.

“Đệ đã mang nỗi nhục nhã trước lũ nhóc Hoa Sơn đó trở về sao?”

Hư Tán Tử không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống.

“Hư Tán.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Đúng là kỳ lạ thật. Rõ ràng đây là một chuyện rất nhục nhã, nhưng tại sao ta lại chẳng thấy một tý nhục nhã nào trên mặt đệ vậy nhỉ. Đệ nói ta phải làm sao chấp nhận được chuyện này đây?”

Hư Tán Tử khẽ thở dài trước câu trách móc nhẹ nhàng đó.

“Chưởng môn nhân.”

“Đệ cứ nói đi.”

“Lý do đệ không cảm thấy nhục nhã chính là vì đệ đã làm hết sức mình.”

“........”

“Nếu như đệ bất cẩn hay làm ra những việc ngu ngốc, thì đương nhiên đệ sẽ phải chịu sự khiển trách của chưởng môn nhân. Nhưng……”

“Bởi vì đệ đã làm hết mình, vậy nên đệ không cảm thấy xấu hổ vì mình thiếu năng lực đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Hư Tán Tử là người thận trọng, cũng có đủ năng lực để dẫn dắt người khác. Vậy nên hắn ta là một trong số những người đáng tin cậy nhất. Nếu Hư Tán Tử đã nói như vậy thì đây đúng là chuyện bất khả kháng.

“Đệ vào Kiếm Trủng mà không mang được gì về ngoài sự nhục nhã, vậy mà đệ lại không cảm thấy mất mặt sao……..”

Hư Đạo Chân Nhân nhấc tách trà lên khẽ nhấp môi. Và rồi hắn ta thở dài.

Cạch, tiếng tách trà được đặt xuống bàn vang lên.

“Nếu đệ đã nói thế thì chắc là vậy rồi.”

“.........Chưởng môn nhân.”

“Nếu như ngay từ đầu bên trong Kiếm Trủng đã không có bất cứ thứ gì, thì chúng ta cũng chẳng có gì để lấy. Đây không phải là lỗi của đệ.”

“Đệ xin lỗi.”

“Đệ không cần phải xin lỗi.”

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười cay đắng.

“Vốn dĩ tham lam sẽ mang đến tai họa. Võ Đang sở hữu không ít bảo vật, vậy mà chúng ta vẫn muốn có được nhiều thứ hơn. Thật may vì lần này chúng ta không gặp phải họa lớn. Mong đệ tha thứ cho ta vì đã bắt đệ khổ sở dẫn dắt các đệ tử đi một chuyến vô nghĩa.”

“Đó không phải là lỗi của chưởng môn nhân đâu ạ.”

“Chúng ta đã để lòng tham che mờ lý trí. Để rồi bị mê hoặc bởi cái tên Dược Tiên và Hỗn Nguyên Đan. Ta cũng không ngờ Dược Tiên lại có thể tạo ra một nơi như vậy.”

Hư Đạo Chân Nhân cười gượng trước suy nghĩ rằng mình đã bị một người 200 năm trước bỡn cợt.

“Cuối cùng võ công cũng chỉ là hư vô. Vậy nên hắn ta ra đi mà không để lại thứ gì cũng đúng thôi.”

Hư Tán Tử lắc đầu như thể rất khó để hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói của chưởng môn nhân.

Thế nhưng Hư Đạo Chân Nhân lại không giải thích cho Hư Tán Tử hiểu. Đôi khi không biết gì sẽ tốt hơn.

Hắn ta khẽ nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sau khi mở mắt ra, hắn hướng về phía Hư Tán Tử hỏi.

“Có một điều.”

“Vâng.”

“Có điều ta vẫn chưa hiểu. Đệ nói đệ đã đánh một trận bất phân thắng bại với đệ tử Hoa Sơn đúng không?”

“Vâng.”

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Võ công của Hư Tán Tử không được coi là đặc biệt kiệt xuất trong số các trưởng lão của Võ Đang. Mà ngược lại, nếu xét riêng về mặt võ công thì hắn ta có phần hơi tụt lại một chút.

Thế nhưng Hư Tán Tử vẫn là trưởng lão của Võ Đang. Không thể có chuyện hắn lại bất phân thắng bại với lũ trẻ con đó được. Tuyệt đối không.

Nhưng, chẳng phải chính Hư Tán Tử đã trực tiếp xác nhận sự việc đó sao?

“Nó là thiên tài à?”

“Quả thật rất trác tuyệt  ạ.”

Hư Đạo Chân Nhân thở dài.

Hư Tán Tử tiếp tục nói bằng một giọng điềm tĩnh.

“Nếu cứ tiếp tục giao chiến thì đệ tin đệ có thể giành chiến thắng. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Ừ. Đệ thắng là chuyện đương nhiên mà.”

“Nhưng vấn đề ở đây là càng kéo dài thời gian, đệ càng không chắc rằng mình có thể chế áp được nó. Điều đó cũng có nghĩa……”

“Kỳ phùng địch thủ.”

“Đúng vậy.”

Nếu đúng như Hư Tán Tử nói, với trạng thái của Thanh Minh ngày hôm đó, kèm theo một chút vận may thì nó có thể đảo ngược tình thế giành chiến thắng. Vậy nên gọi hai người họ là kỳ phùng địch thủcũng không sai.

“Hô hô. Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn lại là kỳ phùng địch thủ với trưởng lão của Võ Đang sao? Vậy mà ta còn cười gạt đi khi nghe tên tiểu tử đó đã đánh bại Vô Chấn cơ đấy.”

Bây giờ ông ta không thể cười được nữa.

“Hoa Sơn xuất hiện thiên tài……. Thiên tài.”

Hai tay của Hư Đạo Chân Nhân trở nên bối rối trong lúc ông ta chìm vào trong suy nghĩ. Ông ta liên tục siết chặt tách trà nặng nề trên tay mình.

Hư Tán Tử nhận ra tâm tình phức tạp của chưởng môn nhân nên chỉ biết cắn răng chờ cho đến khi ông ta suy nghĩ xong.

Phải đến khi tách trà đã nguội lạnh, Hư Đạo Chân Nhân mới mở miệng.

“Cứ mặc kệ nó đi.”

“Sẽ không sao chứ ạ?”

“Ta biết đệ muốn nói gì. Trong quá khứ, Hoa Sơn đã từng là một đại môn phái, và suýt nữa đã vượt qua Võ Đang. Vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ không chịu ngồi yên khi có một thiên tài như vậy xuất hiện. Tuy nhiên.”

Hư Đạo Chân Nhân thấp giọng nói.

“Một thiên tài thì cũng sẽ có giới hạn trong những việc hắn có thể làm. Đặc biệt là với một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ giống như Hoa Sơn lại càng khó hơn. Cuối cùng thì nó cũng sẽ kiệt sức ngã ra đấy khi dẫn dắt một môn phái như Hoa Sơn thôi.”

“Nó không phải là một đứa trẻ bình thường đâu ạ. Nó không chỉ có thiên tài về võ công, mà còn có cả khả năng phán đoán, quyết đoán và sự dũng cảm.”

“Có vẻ như đệ rất thích đứa trẻ ấy nhỉ.”

Hư Tán Tử nặng nề gật đầu.

“Đệ đã thuyết phục nó trở thành đệ tử của Võ Đang nếu nó muốn.”

“.......Đến mức đó cơ à?”

“Đệ còn nói sẽ giúp nó trở thành chưởng môn nhân đời tiếp theo.”

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Chuyện này quả thực đã vượt quá quyền hạn của một trưởng lão. Nhưng nếu Hư Tán Tử đã thẳng thắn nói thế, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc Hư Đạo Chân Nhân cũng sẽ có cùng cảm nhận với ông ta khi nhìn thấy đứa trẻ đó.

‘Có khi nào nó còn được đánh giá cao hơn không?’

Thật khó để biết được.

Bởi vì lời tán dương này đã vượt qua sự cảm thán thông thường.

Tuy nhiên.

“Mọi thứ sẽ không có gì khác biệt cả.”

“.........”

“Nó chỉ có thể nâng cao danh tiếng bằng thực lực của bản thân. Chỉ với sức mạnh của một người thì không thể dẫn dắt cả một môn phái. Bởi vì tất cả mọi người phải hợp sức, và cùng trở thành chỗ dựa vững chắc cho các đệ tử. Một mình nó sẽ không thể đảm đương được tất cả mọi thứ.”

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu.

“Chúng ta nên kết thúc việc này ở đây bằng việc tăng cường giám sát Hoa Sơn ở một mức độ vừa phải.”

“Chưởng môn nhân, nhưng đệ vẫn còn băn khoăn về đứa trẻ đó.”

“Không có gì phải lo lắng cả. Rồi đệ sẽ hiểu ý của ta khi gặp lại nó một lần nữa.”

Hư Tán Tử gật đầu nhưng không cam lòng lắm.

“Đệ hiểu rồi ạ.”

“Đệ hãy xốc lại tinh thần đi. Đệ vẫn còn nhiều việc phải làm lắm đấy.”

“Vâng, chưởng môn nhân. Vậy……”

Hư Tán Tử bái chào rồi xoay người.

Hắn ta bước ra trước cửa như thể định đi ra ngoài, rồi đột nhiên hắn dừng lại. Hư Tán Tử mở miệng.

“Nhưng mà……”

“Hửm?”

Hư Tán Tử quay đầu nhìn Hư Đạo Chân Nhân hỏi.

“Nếu như đứa trẻ đó biết những điều mà chưởng môn nhân đã nói thì sao ạ?”

“..........Ý đệ là câu nó không thể một mình dẫn dắt môn phái ư?”

“Vâng.”

Hư Đạo Chân Nhân trầm ngâm. Rồi hắn nói bằng một giọng dứt khoát.

“Không thể có chuyện đó được. Mà dù nó biết thì cũng chẳng có gì thay đổi hết. Nhân tài không phải là những người cứ quyết tâm là có thể bồi dưỡng ra được.”

“.......Đệ hiểu rồi ạ.”

Cạch.

Hư Tán Tử đóng cửa rồi bước đi. Hư Đạo Chân Nhân khẽ cầm tách trà đưa lên môi.

‘Nếu nó biết thì sao ư?’

Câu trả lời của ta vẫn sẽ như vậy.

Đó là chuyện không thể nào.

Bởi vì chuyện này không liên quan đến việc đứa trẻ ấy tài năng, thông minh lanh lợi đến mức nào.

Nó chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm bằng việc tự mình trải nghiệm tất cả mọi chuyện. Do đó nó không thể minh ngộ trong thời kỳ trẻ tuổi và sung sức.

Đợi đến lúc nó nhận ra sự thật đó và tích lũy được kinh nghiệm thì nó đã không còn trẻ như bây giờ nữa.

Nhưng nếu như….

Nếu như chuyện đó thực sự xảy ra thì sao?

‘Thì sẽ có ngày tên tuổi của Hoa Sơn vượt qua Võ Đang.’

Hư Đạo Chân Nhân nở một nụ cười chua chát.

‘Ta đã nghĩ quá nhiều rồi.’

Quả thực là quá nhiều rồi.

 

 

***

 

Bốpppppppppppppp!

“Á á á á á á á á á á á á á!”

Bịch.

Chiêu Kiệt ngã xuống, co quắp người lò mò bò dậy run rẩy đưa tay lên mò mẫm cổ mình.

Vẫn còn ở đó.

Vẫn chưa bị gãy.

Hắn lo sợ rằng xương cổ mình đã bị gãy sau khi bị đánh đến xây xẩm mặt mày, nhưng cũng may là hình như hắn không sao hết.

Tuy nhiên bây giờ hắn mới cảm thấy nỗi đau đang kéo đến.

“Á á á á á á á!”

Đau quá.

Thực sự là quá đau rồi.

Nhìn thấy cảnh Chiêu Kiệt ôm cằm bắt đầu lăn lộn dưới đất, Thanh Minh chậc lưỡi.

“Chậc chậc. Xem huynh giả vờ kìa.”

Chiêu Kiệt trợn trừng mắt.

Giả vờ? Đệ nói ta đang giả vờ ư?

Ta còn tưởng mình gãy cằm rồi đây này?

“Đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy đi. Ta vẫn còn yêu thương huynh nhiều lắm đấy.”

Đi mà dành cái tình yêu chết tiệt đó cho người khác đi, tên điên nàyyyyy!

Chiêu Kiệt đảo mắt rồi bò dậy.

Không biết từ lúc nào, tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều có cùng suy nghĩ giống nhau.

‘Đúng là không có cách nào chạy khỏi cái tên chết tiệt đó mà!’

Tên đó còn lì lợm hơn chó săn, dai sức hơn cả ngựa nữa. Hắn luôn quyết tâm dùng mọi cách để đạt được thứ mình muốn.

Các đệ tử chạy toán loạn, rên rỉ trước nắm đấm của hắn!

Nhưng như vậy thì sao chứ?

“Á á á á á á! Đánh một trận đi! Có giỏi thì đệ đánh một trận đàng hoàng với huynh đi!”

Chiêu Kiệt đảo mắt lao về phía Thanh Minh. Mặc dù nói là thôi cung quá huyệt, nhưng tình hình hiện nay đã sớm trở thành một cuộc đại chiến rồi. Thanh Minh cười khằng khặc.

Tất nhiên là chẳng có ai cảm thấy vui vẻ khi thấy hắn cười như thế.

Cứ thử tưởng tượng cảnh hắn phá lên cười rồi túm đầu sư huynh của mình giã liên tục thì sao có thể vui được chứ?

“Đúng rồi, đúng rồi! Huynh phải xông lên đây chứ!”

Bốpppppppp!

“Eo kìa!”

Bốpppppppp!

“Sư huynh! Sư huynh!”

“Hả?”

“Chân kìa!”

Bốpppp!

Chiêu Kiệt ứa nước mắt.

Cơn đau từ mu bàn chân đang bị Thanh Minh dẫm bẹp dí bắt đầu dấy lên.

“Eo! Eo! Eo! Eo! Eoooooooo!”

Đến bây giờ thì Chiêu Kiệt mới nhận ra hóa ra trên cơ thể con người lại có nhiều bộ phận được gọi là eo như thế.

Sao nó có thể đánh liên tục vào khắp các bộ phận trên cơ thể mình thế nhỉ?

“Hự!”

Chiêu Kiệt cúi gập người xuống để giữ tinh thần tỉnh táo. Thế nhưng Thanh Minh lại ngay lập tức đá hắn bay tít ra xa bằng một cú xoay người.

Tiếng hét thống khổ của Chiêu Kiệt từ xa vang vọng lại.

“Người tiếp theo!”

Thanh Minh đảo mắt tìm con mồi tiếp theo. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lưu Lê Tuyết ngay lập tức giữ chặt kiếm, đàng hoàng nói.

“Con không được đánh nữ nhi……..”

Bốppppp!

“Hửm? Sư thúc vừa nói gì cơ?”

“........Không có gì.”

Ánh mắt của Lưu Lê Tuyết tóe lửa, lập tức lao về phía Thanh Minh. Lưỡi kiếm sắc bén của cô ta hướng thẳng vào cổ của Thanh Minh mà chém.

Một khí thế muốn chém bay đầu sư điệt của mình!

Thanh Minh nhìn thanh kiếm sắc bén ấy nở một nụ cười không thể quỷ dị hơn.

“Nhìn sát khí này mà xem.”

Bốpppppppp!

Thanh Minh vừa né lưỡi kiếm của Lưu Lê Tuyết vừa bắt đầu nhắm vào cơ thể của cô.

“Hình như sư thúc hiểu lầm rồi thì phải!”

Bốpppppppppppp!

“Kiểm soát sức mạnh không phải là một chuyện dễ dàng. Sức đánh ra phải nhẹ thì đòn đánh mới nhẹ đi được chứ. Cứ vung kiếm nhẹ hều như thế kia thì trẻ con ba tuổi cũng làm được, đồ trẻ con!”

“Hâyyyyy!”

Lưu Lê Tuyết hô một tiếng lấy khí thế rồi vung kiếm. Thanh Minh hơi rùng mình rồi xuất hiện phía sau lưng Lưu Lê Tuyết.

“Úi chà chà, lưng kìa!”

Thanh Minh xoay người sau khi đánh liền một lúc thập liên kích vào lưng Lưu Lê Tuyết đến mức lưng của cô ta như muốn gãy tan ra.

“Đã xong!”

Bịch.

Lưu Lê Tuyết run rẩy ngã nhào xuống đất.

“Chà, chắc như vậy là đủ rồi……..”

Thanh Minh cười sảng khoái khi nhìn thấy các sư thúc và sư huynh đang nằm bẹp dưới đất.

“Nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục nào.”

“Này, cái tên khốn kia!”

“Con có con là người không hả? Con có còn là người khôngggg?”

“Trời đất ơi! Hỡi thiên tôn ơi! Ở đâu ra cái kiểu sư đệ đánh sư huynh như vậy chứ!”

Những người đang ngã gục dưới đất vội lồm cồm bò dậy cùng hướng về phía Thanh Minh mà chửi.

“Hở? Mấy người nói gì cơ? Nhỏ quá ta nghe không rõ?”

Nhìn thấy Thanh Minh đưa tay lên tai nghểnh ra trêu tức mình, những tiếng chửi mắng càng tuôn ra nhiều hơn.

Lý Bảo của Ân Hạ Thương Đoàn cười thích thú khi đứng từ xa chứng kiến cảnh tượng đó.

‘Đúng là loạn thật.’

Có vẻ như bây giờ hắn đã hiểu tại sao tiểu đoàn chủ lại dặn hắn phải cẩn thận với Thanh Minh rồi.

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương