Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 178 Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 178. Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (3)

Đoàn người Thanh Minh nhanh chóng xuống núi rồi tiến về phía Hoa Âm. Không mất nhiều thời gian, họ đã đến được phân bộ của Ân Hạ Thương Đoàn.

Hoàng Tông Nghĩa đã đứng đợi sẵn ở đó. Hắn cất lời một cách trịnh trọng.

“Mọi người đến rồi”

Bạch Thiên cười đắng ngắt khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa lớn.

“Bọn ta sẽ di chuyển bằng thứ này sao?”

Ngay sau khi nhìn thấy 4 con ngựa được buộc trước đầu xe, cảm giác đầu tiên của hắn chính là liệu hắn có thể tận hưởng sự xa hoa như thế này không.

“Hình như có hơi quá thì phải?”

“Không quá một chút nào đâu.”

Hoàng Tông Nghĩa tiếp tục nói với khuôn mặt ngại ngùng.

“Tất cả chuyện này đều là do sự thiếu sót của Ân Hạ Thương Đoàn. Vì vậy mà nếu như có thể giúp được gì, bọn ta sẽ cố gắng hết sức.”

Hoàng Tông Nghĩa cúi gập người xuống một cách hổ thẹn.

Chuyện này xảy ra tất cả là do sự kém cỏi của Ân Hạ Thương Đoàn khi đã không thể hoàn thành việc mà Hoa Sơn ủy thác cho họ.

Tất nhiên Ân Hạ Thương Đoàn không có lỗi gì cả. Nhưng đứng trên lập trường họ đang được hưởng rất nhiều lợi ích từ Hoa Sơn thì họ không thể không lưu tâm đến điều này.

Hơn nữa, Hoàng Vấn Dược cũng đã ra lệnh cho bọn họ phải hỗ trợ các đệ tử Hoa Sơn hết sức có thể để chuyến đi được thuận buồm xuôi gió.

“Ha. Tứ mã xa kia à? Ân Hạ Thường Đoàn cũng chịu chi phết đấy!”

Thanh Minh nhún vai.

“Nhưng bọn ta sẽ không cần dùng đến thứ này đâu. Bởi vì so với dùng xe ngựa thì chạy đến đó còn nhanh hơn nhiều.”

“Đệ nói sảng cái gì vậy?”

“Con người sao có thể chạy nhanh hơn ngựa được chứ?”

Sư huynh của hắn ngay lập tức phản đối. Nhưng rồi Thanh Minh chỉ cười nhạt đáp lại.

“Được. Ta nói là được. Chỉ cần nỗ lực, con người không có gì là không làm được hết!”

“Cái tên điên này! Làm ơn suy nghĩ như người bình thường đi được không?”

“Ơ hơ. Phá vỡ các suy nghĩ thông thường chính là việc mà một võ giả phải làm. Nếu như huynh chạy đến đổ môi hôi chân thì huynh có thể nhanh hơn ngựa đấy...!”

“....Đệ điên thật rồi!”

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Hoàng Tông Nghĩa bật cười trước câu nói của Thanh Minh.

“Nếu là Thanh Minh đạo trưởng thì việc đó là đương nhiên rồi. Đối với các đệ tử Hoa Sơn khác cũng chẳng phải chuyện  khó khăn gì cả. Nhưng ta nghĩ rằng mọi người nên tiết kiệm sức lực đi lại dù chỉ một chút cũng sẽ tốt hơn.”

“Ồ?”

“Người của Ân Hạ Thương Đoàn đã chuẩn bị ngựa đợi sẵn trên đường đến Tứ Xuyên. Vì vậy mà khi ngựa kiệt sức, các vị có thể đổi ngựa ngay và tiếp tục hành trình. Việc chạy liên tục như vậy sẽ giảm được tối đa thời gian đến Vân Nam đấy.”

Bạch Thiên vốn yên lặng lắng nghe nãy giờ tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Thương đoàn đã chuẩn bị những con ngựa quý giá này ư?”

“Sao có thể quý giá bằng các đạo trưởng Hoa Sơn đây được chứ? Mọi người không cần phải lo lắng gì cả. Thương đoàn bọn ta thừa sức có thể lo những chuyện như thế này.”

Bạch Thiên ngay lập tức tạo thế bao quyền hướng về phía Hoàng Tông Nghĩa.

“Đệ tử Hoa Sơn xin cảm tạ hảo ý của Ân Hạ Thương Đoàn.”

Đúng là bọn họ cũng cảm thán và biết ơn sâu sắc đấy. Nhưng việc thể hiện sự cảm tạ ấy chỉ nhanh chóng qua loa mà thôi. Vì Thanh Minh đến cuối cùng vẫn muốn chạy hơn là đi xe ngựa.

“Hừmmm”

Nhìn kìa. Nhìn kìa.

Chưa gì nó đã bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng rồi kia kìa. Cái mỏ chết tiệt!

“Từ chối hảo ý của thương đoàn là một việc không có lễ nghĩa một chút nào. Đệ tử Hoa Sơn rất xấu hổ về điều này. Bọn ta sẽ lên xe ngay.”

“Không có gì đâu”

“Tất cả mau lên xe!”

Bạch Thiên vội vàng leo lên xe ngựa. Những huynh đệ khác cũng không thèm nhìn về phía sau nữa mà leo lên xe cùng với Bạch Thiên. Thanh Minh khẽ rên rỉ tỏ vẻ như cũng không còn cách nào khác rồi cũng theo chân các sư huynh sư thúc của mình.

Sau đó hắn đảo mắt nhìn qua một lượt.

Tất cả mọi người đều cúi mặt xuống phớt lờ ánh mắt của Thanh Minh.

“Có vấn đề gì đâu....”

Thanh Minh gật đầu.

“Được rồi. Như thế này cũng tốt thôi!”

“......”

Hắn ta bị thuyết phục dễ dàng như thế này sao....?

Tên khốn này lại đang âm mưu gì nữa đây?

Tất cả mọi người đều đang run rẩy bất an. Nhưng Hoàng Tông Nghĩa lại không hiểu tình hình, hắn nở nụ cười ấm áp khi nhìn thấy cảnh tượng tình cảm sư thúc điệt đong đầy trước mặt.

Hoàng Tông Nghĩa đứng trước xe ngựa, hắn nói bằng một giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

“Vốn dĩ ta mới là người phải thực hiện chuyến đi này. Nhưng việc tìm kiếm những dược liệu khác bên cạnh Tử Mộc Thảo cũng vô cùng khó khăn. Vì vậy mặc dù không muốn, ta cũng không thể đồng hành cùng các vị đến Vân Nam được.”

“Ầy. Đương nhiên rồi. Ông đã làm được rất nhiều việc vĩ đại rồi.”

Thanh Minh vẫy tay chào tạm biệt. Hoàng Tông Nghĩa cũng cười theo. Lòng dạ hắn đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Thay vào đó, một người rất quen đường đến Vân Nam sẽ điều khiển xe ngựa hộ tống mọi người đến nơi an toàn.”

“Vâng!”

Một người đàn ông đứng ra phía trước cúi đầu chào hỏi bọn họ.

“Tại hạ là Lý Bảo của Ân Hạ Thương Đoàn. Tại hạ là người sẽ phụ trách việc đưa các vị đến Vân Nam.”

“Xin nhờ cậy ở các hạ.”

“Xin nhờ cậy ở các hạ.”

Lý Bảo cung kính, mỉm cười chào hỏi các đệ tử của Hoa Sơn phái.

‘Khác với những gì tiểu đoàn chủ đã từng nói, họ là những người cực kỳ lễ nghĩa đó chứ!’

Đệ tử Hoa Sơn là những người được huấn luyện một cách nghiêm khắc ở đạo gia kia mà. Chuyện như thế này cũng là đương nhiên thôi.

Nhưng tại sao tiểu đoàn chủ lại dặn hắn là phải cẩn thận với những người này chứ?

Lời căn dặn phải đưa họ đến nơi an toàn và phải cẩn thận với họ rõ ràng là khác nhau mà nhỉ?

“Vậy chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!”

Lý Bảo cẩn thận đóng cửa xe sau đó quay sang nhìn Hoàng Tông Nghĩa.

“Tiểu đoàn chủ, tiểu nhân sẽ sớm quay trở về”

“ Ta không an lòng chút nào vì chuyến đi này thực sự rất quan trọng. Hãy nghĩ chuyện này liên quan đến tồn vong của thương đoàn mà cố gắng hết sức mình.”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Lý Bảo cúi đầu chào tiểu đoàn chủ của mình rồi leo lên xe ngựa. Hắn nhanh chóng kéo dây cương để bắt đầu chuyến đi.

Sắc mặt của Hoàng Tông Nghĩa cũng dần trở nên nặng nề theo sự biến mất về phía xa của chiếc xe.

‘Cho dù là tiểu đạo trưởng Thanh Minh đi chăng nữa thì Nam Man Dã Thú Cung cũng là một nơi chẳng dễ dàng gì.’

Hắn đã kiếm chế rất nhiều để không nói gì thêm vì biết rằng có nói gì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Nhưng lo thì hắn vẫn rất lo.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Cứ như vậy, chiếc xe ngựa xuất phát đi không ngừng nghỉ suốt chặng đường.

Đúng như Hoàng Tông Nghĩa đã nói, bọn họ đã chuẩn bị ngựa thay phiên suốt dọc đường đi. Vì vậy mà việc thay ngựa để tiếp tục di chuyển được diễn ra dễ dàng và liên tục.

Tất nhiên điều đó cũng có nghĩa là các đệ tử Hoa Sơn phải giải quyết vấn đề ăn ngủ ngay trên xe. Tuy vậy nhưng chẳng một ai phàn nàn điều gì cả. Bởi vì họ hiểu rất rõ chuyến đi lần này quan trọng như thế nào với Hoa Sơn.

“Sư thúc, Nam Man Dã Thú Cung là một nơi như thế nào vậy?”

“Hừm”

Bạch Thiên nuốt nước bọt sau câu hỏi của Nhuận Tông.

“Thực ra ta cũng không biết Nam Man Dã Thú Cung là một nơi như thế nào cả. Nhưng trên đường đi đến Vân Nam, chúng ta sẽ ghé qua phân bộ Cái Bang ở Tứ Xuyên để nghe ngóng thông tin trước.”

“Phân bộ Cái Bang ý ạ?”

“Đúng vậy. Sau sự việc ở Nam Dương, chúng ta đã thiết lập lại được mối quan hệ với Cái Bang. Vì vậy mà đến đó chúng ta sẽ có thể hỏi các thông tin mà chúng ta muốn biết.”

“À à.”

Việc nối lại mối quan hệ với Cái Bang đã đem lại cho họ lợi ích không hề nhỏ. Nếu như là trước đây, họ sẽ phải vất vả lắm vì không thể lấy thông tin ở bất cứ nơi nào.

“Nhưng có vẻ như Cái Bang cũng sẽ không có nhiều thông tin về Nam Man Dã Thú Cung đâu. Bởi vì bọn họ cũng đã cắt đứt mối quan hệ với Trung Nguyên được từ rất lâu rồi.”

“Chắc là vậy rồi.”

“Nghe nói rằng đúng với cái tên Dã Thú Cung thì bọn họ chủ yếu sử dụng ngoại công và điều khiến các linh thú. Nhưng đó cũng chỉ là những thông tin đã có từ rất lâu về trước mà thôi.”

Thanh Minh vốn yên lặng lắng nghe nãy giờ bỗng cất lời.

“Thực ra Dã Thú Cung là một nơi như thế nào không hề quan trọng”

“Hả?”

“Cho dù là bọn chúng điều khiển động vật hay dùng tiền để gọi ma quỷ đi chăng nữa thì điều quan trọng vẫn là bọn chúng là loại người như thế nào và mạnh đến mức nào.”

“Ừm”

Bạch Thiên gật đầu tán thành. Lời Thanh Minh nói không sai chút nào.

Chiêu Kiệt cẩn thận quan sát ánh mắt của Bạch Thiên rồi cất lời.

“Theo như những gì con biết được thì Tắc Ngoại Ngũ Cung mang sức mạnh chẳng kém gì các môn phái trong Cửu Phái Nhất Bang cả.”

“Ta cũng đã nghe người ta nói như thế đấy.”

“Nếu vậy thì Nam Man Dã Thú Cũng quả nhiên cũng....”

“Ta cũng không biết nữa.”

Bạch Thiên lắc đầu.

“Thông tin chỉ đúng vào một thời điểm nhất định mà thôi. Không biết chừng thông tin xưa cũ đó đã chẳng đúng với thời điểm hiện tại nữa rồi? Chẳng phải tất cả Tắc Ngoại Ngũ Cung đều đã bị phá hủy sau khi ma giáo xuất hiện hay sao?”

“Ngoại trừ Bắc Hải Băng Cung phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

Trong quá khứ, Trung Nguyên không phải mục tiêu số một của ma giáo. Sợ rằng các môn phái Tắc Ngoại và Trung Nguyên sẽ liên hiệp và trở thành mối lo ngại nên ma giáo đã bắt đầu tấn công Tắc Ngoại Ngũ Cung trước.

Ngoại trừ Bắc Hải Băng Cung ở phía bắc - nơi có Trung Nguyên ra thì tất cả những nơi khác đều đã phải quỳ gối trước sự tàn bạo của ma giáo.

Trong một loạt quá trình đó, rất nhiều người đã chết. Vì vậy mà họ khó có thể tìm lại toàn bộ sức mạnh trong quá khứ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi 100 năm.

“Nếu vậy thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ dễ dàng hơn một chút....”

“Được vậy thì tốt quá rồi....”

Thanh Minh vốn ngồi yên nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đó bỗng mở cửa sổ rồi ló đầu ra bên ngoài.

“Đại thúc đánh xe ơi!”

“Vâng thưa Thanh Minh đạo trưởng!”

“Dừng lại ăn cơm cái đã!”

“Chỉ một lát nữa thôi chúng ta sẽ đến một ngôi làng. Sẽ tốt hơn là chúng ta ăn uống và nghỉ ngơi tại đó.”

“Không. Ta thấy nghỉ ở đây cũng được lắm mà!”

“Vâng, ta biết rồi!”

Lý Bảo dừng xe bên cạnh một quán ăn ven đường.

Tất cả những người trong đoàn đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đồng loại nhìn về phía Thanh Minh.

“Sao đột nhiên lại dừng xe ngựa lại vậy?”

“Ta có việc cần phải làm ở đây.”

Thanh Minh cười gian xảo.

“Tất cả xuống xe đi....”

Mọi người nuốt nước bọt nhưng miệng của bọn họ khô khốc. Có chuyện gì đó khiến họ cảm thấy bất an tột độ. Nhưng Thanh Minh chỉ chạy ra mở rộng cửa rồi nhìn họ bằng khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ.

“Còn làm gì đấy? Xuống xe đi chứ?”

“.......”

Bất an quá.

Phải nói là cực kỳ bất an đó chứ.

Tất cả mọi người bắt đầu thu dọn hành trang xuống xe ngựa. Riêng Chiêu Kiệt nhất quyết đẩy hành trang của mình vào bên trong xe.

Nhuận Tông thấy vậy bèn hỏi.

“Đệ không mang hành trang xuống sao?”

“Nếu cái tên kia cứ thế kêu xe ngựa đi thì phải làm sao chứ? Đệ phải để lại hành trang thì chí ít nó không thể làm như thế được.”

“Vì trên xe có hành trang của đệ nên nó không để xe ngựa đi á?”

“.......”

“Không phải chỉ có mình hành trang của đệ là sẽ biến mất hay sao?”

Chiêu Kiệt không nói thêm nói thêm lời nào lập tức giữ chặt hành trang trong tay.

Lại một lần nữa, hắn nhận ra Thanh Minh là người như thế nào.

Sau khi các môn hạ của Hoa Sơn đồng loạt xuống xe, Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên rồi lên tiếng.

“Tại sao mọi người lại mang theo hành trang xuống xe?”

“Rốt cuộc con định làm gì vậy chứ?”

Bạch Thiên gặng hỏi. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng Thanh Minh chỉ nhún vai.

“Ta đã nói rồi mà. Có chuyện cần làm ở đây...”

“Thế chuyện đó là chuyện gì?”

“Sư thúc.”

Thanh Minh cắt ngang lời Bạch Thiên rồi hỏi ngược lại.

“Trong Kiếm Trủng, thúc đã giúp được gì vậy?”

Câu hỏi bất ngờ khiến khuôn mặt của Bạch Thiên dần trở nên cứng đờ.

“Ta...ta...”

Giúp...giúp ư?

Giúp Thanh Minh á?

Bạch Thiên cắn chặt môi. Lòng tự trọng của hắn bị tổn thương sâu sắc nhưng câu trả lời vốn đã được định sẵn từ trước.

“Ta chỉ là gánh nặng cho con mà thôi.”

Hắn muốn phủ nhận, trong lòng hắn trăm ngàn lần muốn phủ nhận. Nhưng Bạch Thiên biết rất rõ, việc phủ nhận một sự thật đã rõ rành rành như ban ngày còn là một hành động đáng xấu hổ hơn nhiều.

“Đúng vậy”

Không phải là hắn muốn sư thúc và sư huynh phải xấu hổ. Nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Thanh Minh đang mạnh lên quá nhanh và việc hắn phải làm sẽ ngày càng nguy hiểm hơn. Nhưng những người đi cùng hắn ta lại đang không thể theo kịp tốc độ đó.

Nếu như là Thanh Minh trong quá khứ, hắn đã bỏ mặc cả đám ở lại rồi chạy trước một mình rồi. Nhưng bây giờ hắn không thể làm như thế được nữa.

Sau khi khai phá Kiếm Trủng và đọc được di thư của Dược Tiên, hắn đã nhận thức được chính xác việc mà hắn cần phải làm. Con đường hắn không đi cùng với các đệ tử Hoa Sơn khác hoàn toàn vô nghĩa.

“Vân Nam là vùng đất có thể còn nguy hiểm hơn cả Kiểm Trủng. Nhưng với năng lực của các sư huynh và sư thúc bây giờ thì có thể đến cả cái mạng cũng khó lòng giữ nổi.”

Bạch Thiên cắn nhẹ môi.

“Không phải là bọn ta không biết điều đó. Nhưng chẳng phải là trong thời gian ngắn thì chẳng có cách nào có thể tăng cường võ công hay sao?”

“Sao lại không có chứ?”

“Hả..?”

Thanh Minh cười khẩy.

“Chẳng phải thúc đã uống Hỗn Nguyên Đan rồi hay sao? Nếu như thúc có thể hấp thụ tốt nguồn nguyên khí đó, thúc có thể mạnh gấp đôi bây giờ.”

Bạch Thiên gật đầu ngơ ngác.

Đúng là sức mạnh của Hỗn Nguyên Đang là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn không thể hấp thụ phần lớn nguồn nguyên khí đó mà đang phải đẩy nó xuống dưới đan điền.

Vấn đề là....

“Nhưng cho dù ta có nỗ lực như thế nào cũng không thể hoàn toàn biến nó thành thứ của bản thân mình được. Ít nhất cũng phải mất một vài năm nữa. Trong khoảng thời gian ngắn như thế này thực sự không thể.”

“A, sư thúc không cần phải lo đâu. Chỉ cần một tháng là đủ rồi.”

“...Một, một tháng á?”

Bạch Thiên trợn tròn mắt.

“Thật á?”

“Sư thúc đã thấy ta nói dối bao giờ chưa?”

“Chưa”

“......”

“.....”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.

“Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ là không phải lần này thôi.”

“Ta cũng mong được như vậy lắm. Nhưng bằng cách nào mà có thể hấp thụ nhanh như vậy chứ? Chẳng nhẽ con có cách nào đó có thể giúp ta hay sao?”

Bộp!

Thanh Minh vỗ tay cái bép.

“Nói đúng vấn đề rồi đấy.”

Bạch Thiên không dấu nổi sự kỳ vọng trên khuôn mặt.

‘Chuyện này có thể sao?’

Nếu như chuyện này được nói ra từ miệng của người khác thì Bạch Thiên sẽ ngay lập tức xem đó là một lời nói xạo. Bởi vì hắn biết rất rõ việc can thiệp vào nội công của người khác là việc khó như thế nào.

Nhưng Thanh Minh mà hắn ta biết là một người không bao giờ nói dối hay phô trương về võ công cả.

Nếu như là Thanh Minh thì có thể lắm chứ. Chẳng phải cho đến bây giờ, hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ rồi hay sao?

“Bằng cách nào chứ? Con sẽ giúp ta vận khí sao?”

“À....không phải đâu. Mà đó sẽ là một phương pháp đơn giản hơn nhiều.”

“Con nói chuyện này đơn giản ư?”

Đúng là tên quái vật!

Bạch Thiên khẽ nắm chặt nắm đấm trong tay. Nếu như có thể khiến cho đống nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đang vón cục bên trong đan điền tan chảy thì hắn có thể mạnh lên một cách nhanh chóng. Bởi vì thứ mà đệ tử Hoa Sơn đang thiếu nhất lúc này chính là nội công hùng hậu.

Nhưng rồi khác với sự hưng phấn tột độ của Bạch Thiên, có 2 người khác đang run lên vì bất an.

“Sư huynh, tên nhóc đó lại đang lên cơn thì phải”

“Lần này nó lại tính làm gì nữa đây? Nhìn cái điệu cười của nó kìa!”

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông là những người phải chịu đựng Thanh Minh trong nhiều năm, lúc này 2 người bọn họ đang cảm thấy cực kỳ bất an. Bởi vì họ biết rất rõ khi Thanh Minh nói như vậy thì kết quả chỉ có một mà thôi.

“Con định làm thế nào vậy?”

Bạch Thiên không hề hay biết gì đến sự bất an của 2 người đó. Hắn hỏi Thanh Minh với tâm trạng cực kỳ hưng phấn.

“Việc đó chẳng khó gì đâu. Có điều sẽ hơi mệt đấy.”

“Cho dù thế nào ta cũng có thể chịu đựng được. Chỉ cần có thể mạnh hơn mà thôi.”

“....À thật?”

“Hả? Con nói gì thế?”

“...Thật á?”

“Sư thúc thực sự có thể làm bất cứ chuyện gì để mạnh hơn đúng chứ?”

A......

Hình như mình đã nói gì đó sai sai rồi thì phải...

Thanh Minh vừa tiến về phía Bạch Thiên vừa nở một nụ cười gian xảo.

“Đúng vậy. Nên thế. Sư thúc biết điều đấy. Ta cũng muốn đánh...à không...ta cũng đang khá là bức bối. Nên sư thúc đứng ra thế này ta rất ưng ý.”

 

 

 

Hình như ban nãy hắn vừa ám chỉ gì đó mập mờ thì phải?

“Sư thúc?”

“Hả?”

“Sư thúc đã từng nghe qua việc Thôi Cung Quá Huyệt chưa?”

Thôi Cung Quá Huyệt ư?

“Không lý nào mà sư thúc lại không biết được? Khi nguyên khí tại các huyệt đạọ bị tắc nghẽn, nếu bị đánh thì sẽ được đả thông ấy....”

A....

Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy nhỉ?

Không phải chứ? Chắc chắn là mình đang nghĩ sai rồi?

Bạch Thiên vô thức lùi về phía sau khi thấy Thanh Minh bẻ cổ rồi tiến về phía mình.

Ực

Và rồi hắn nắm chặt nắm đấm trong tay.

Rắccccc

“Sư thúc”

“.....”

“Không phải ta có tư thù riêng nên mới làm như vậy đâu. À, không, không! Ta sẽ đánh bằng tất cả tình cảm của mình!”

Đôi mắt Thanh Minh trở nên lấp lánh.

Hắn giương nắm đấm rồi hét lên.

“Mong sư thúc hiểu rằng nắm đấm này chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến mà ta dành cho sư thúc.”

“......”

Bạch Thiên nhìn lên bầu trời với ánh mắt lờ đờ.

Thiên chúa thiên tôn ơi

Hãy bắt lấy thằng khốn đó hộ con với.

 

 (Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương