Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 176 Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 176. Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (1)

Bạch Thương quay sang nhìn một lượt các điện các của Hoa Sơn rồi bắt đầu thở dài.

“Mọi thứ dạo gần đây có gì đó rất khó tả”

Nói một cách chính xác thì đó chính là cảm giác như đang trên mây vậy đó.

Đúng là Hoa Sơn đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Thanh Minh đến nơi này. Nhưng sau khi hắn cùng một số đệ tử khác vi hành từ Nam Dương trở về thì bầu không khí nơi đây càng trở nên kỳ lạ hơn.

Bây giờ, ngay cả các trưởng lão cũng đã thể hiện sự phấn khích ra mặt.

“Chắc hẳn hắn đã làm được điều gì đó tuyệt vời lắm.”

Đến giờ phút này, các đệ tử đời hai không một ai có thể phủ nhận tài năng của Thanh Minh được nữa. Đã 2 năm trôi qua, có những chuyện cho dù họ không muốn cũng không thể không thừa nhận.

Không chỉ vậy, những gì họ nhận được từ Thanh Minh là không hề ít.

So với thời chỉ ăn cỏ mặc quần áo rách thì giờ đây họ đã được ăn ngon mặc đẹp chẳng thiếu thứ gì.

Cho dù họ có là đạo sĩ đi chăng nữa cũng phải ăn thì mới sống được. Đời sống của bọn họ đã tốt hơn gấp trăm lần so với khi sư môn gặp khó khăn về tiền bạc.

Tuy vậy, đôi khi Bạch Thương vẫn cảm thấy nhớ một Hoa Sơn trầm mặc của trước kia.

Hoa Sơn khi ấy mang lại cho người ta cảm giác thanh tịnh độ lượng thuần khiết rất khó tả.

“Mình có đang suy nghĩ nhiều quá rồi không....”

Rầm

Nghe thấy tiếng động, Bạch Thương ngửa cổ nhìn lên trời.

“Chẳng nhẽ sắp có mưa rào nữa sao? Đột nhiên lại có tiếng sấm.........”

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Rầm

Ơ?

Âm thanh nghe rất gần.

Cho dù nơi này là vùng núi cao nên tiếng sấm nghe có vẻ gần hơn nhưng gần thế này cũng quá là kỳ lạ rồi...

Rầmmmmm

Bạch Thương lập tức quay đầu lại.

Chắc chắn không phải là tiếng sấm....?

Hắn nhanh chóng đi xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh đó. Và rồi

“Chuyện, chuyện gì thế này?”

Xung quanh điện các của chưởng môn nhân bụi bay mù mịt tứ phía.

“Chuyện, chuyện này....?”

Rầmmmmmm

Tiếng sấm lại vang lên một lần nữa. Tất cả các điện các xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển.

Ơ? Không được đâu.

Nơi đó chẳng phải là điện các của chưởng môn nhân hay sao?

Và rồi.

“Aaaaaaaa!”

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?!”

“Làm ơn đấy! Có làm gì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?!”

Từ bên trong điện các, Bạch Thiên, các sư điệt, sư muội và cả chưởng môn nhân cùng với các trưởng lão bắt đầu đầu lao ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Thương như mất hồn mất vía.

“.....Chuyện này lại là gì nữa đây?”

Nhưng hắn cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Rầmmmmmm

Cùng biết âm thanh phát ra như tiếng sấm, điện các ngay trước mặt hắn cuối cùng đã sụp đổ. Ngói đi đằng ngói, cột đi đằng cột.

“Chết tiệt.....”

Đây là nơi không được phép sập kia mà...

Là điện các của chưởng môn nhân. Một nơi quan trọng như vậy....

Bạch Thương nhìn vào cảnh tượng sụp đổ trước mắt với đôi mắt ngơ ngác. Hắn vô thức thốt lên.

“Môn phái này điên hết cả rồi!”

Loạn. Loạn hết cả rồi.

“.......”

Lông mày của Huyền Tông không ngừng co giật khi chứng kiến điện các trước mặt đã sụp đổ hoàn toàn.

“Chuyện này....”

Biết nói gì đây.

“Khụ! Khụ khụ khụ! Khụ khụ!”

Huyền Linh đang ho liên tục bên cạnh. Hắn khoát tay, hai hàng lông mày cau có như sắp dính vào nhau.

“Điện các của tên nào mà lại bị sập bởi mấy thứ như thế này chứ?”

Thần linh ơi!

Bây giờ điện các của ta vừa bị sập đấy. Hôm nay là tận thế hay sao?

“Chậc chậc. Lại phải xây mới rồi.”

Tai của Huyền Tông đang nóng dần lên lập tức giật nảy.

Điện các mới?

Ơ....chuyện đó cũng tốt đấy chứ?

Huyền Tông hoang mang, hắn vừa buồn vì điện các của hắn đã sập nhưng hắn cũng vui vì sắp được xây mới.

“À mà không”

Chuyện đó không phải là chuyện quan trọng lúc này.

Huyền Tông lắc đầu thở dài.

“Tiểu tử Thanh Minh sao rồi?”

“Nó ở ngay kia mà!”

“Hả? ở đâu kia?”

“Mắt huynh bị lão hóa rồi đấy à? Đằng kia, đằng kia kìa!”

Huyền Tông mở to mắt nhìn về hướng Huyền Linh chỉ điểm.

Những mảnh vỡ của điện các đã bị sập động đậy vài lần, Sau đó, một người nào đấy bắt đầu bò ra từ bên trong đống đổ nát.

 “Cái quái gì thế này? Tại sao nơi này lại sập được? Là ai? Là tên nào đã gây ra chuyện này?”

Là ngươi. Chính là ngươi đó.

Là ngươi đã gây ra tất cả chuyện này đó cái tên tiểu tử này!

Thanh Minh bực bội bước ra ngoài. Hắn lè lưỡi khi nhìn thấy đống đổ nát trước mặt.

“Mới xây chưa được bao lâu đã sập rồi! Không thể sai được! Chắc chắn ai đó đã ăn bớt nguyên vật liệu!”

“......”

Huyền Tông thở dài. Hắn không biết nói gì nữa.

“Chưởng môn sư huynh, không phải là Ngũ Khí Triều Nguyên sao?”

“Ta cũng không biết nữa.....”

Huyền Tông nuốt nước bọt.

“Như thế này có hơi khác một chút so với Ngũ Khí Triều Nguyên mà ta biết. Những người đạt được Ngũ Khí Triều Nguyên khi vận công sẽ xuất hiện 5 vòng tròn ngũ sắc. Nhưng ở đây chúng ta chỉ mới có ngũ sắc mà chưa thấy vòng tròn đâu cả?”

“…Vậy như thế này liệu có thể nói đã đạt được mức độ tương đối giống không?”

“Ta cũng không biết nữa.”

Huyền Tông cười đắng ngắt.

“Dù sao thì chúng ta cũng có thể khẳng định việc uống Hỗn Nguyên Đan đã có hiệu quả.”

Sau đó hắn quay sang nhìn Thanh Minh rồi cười một cách sảng khoái.

Khi vận công, cơ thể bay lên không trung và tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Đó chẳng phải biểu hiện của việc sắp thăng tiên hay sao?

“Vậy thì, chưởng môn nhân.”

“Lại có chuyện gì nữa?”

“Tên tiểu tử đó rốt cuộc còn có thể mạnh đến mức nào nữa?”

“……”

Huyền Tông im lặng.

Có thể mạnh hơn đến mức nào ư?

A…….

Huyền Tông ngập ngừng, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

“Không phải ngay đến cả chưởng môn nhân cũng không biết đấy chứ?”

“Hừm. Lý nào lại vậy được?”

“Vậy tại sao huynh lại không nói gì cả?”

“……”

Trời ơi cái con người này. Chuyện đó làm sao mà ta biết được chứ?

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Cả cuộc đời ta còn chưa từng được nghe được thấy lần nào. Kẻ từng đối đầu với trưởng lão Võ Đang nếu được uống thêm tiên dược đương nhiên là sẽ mạnh hơn rồi. Nhưng mạnh đến mức nào thì Huyền Tông làm sao biết được chứ?

Cũng chẳng thể rủ hắn đánh nhau được.

“Sẽ trở nên cực kỳ…cực kỳ, cực kỳ mạnh?”

“……”

“Vậy là…hừm…hahaha. Để giải thích cho đệ hiểu thì có vẻ hơi khó đấy.”

“……”

Đừng, đừng có nhìn ta với ánh mắt đó chứ.

Huyền Tông cố tránh ánh mắt của mọi người, còn Huyền Linh chỉ biết thở dài thườn thượt.

“Dù sao mạnh hơn cũng là một việc tốt”

“Đúng vậy. Đương nhiên rồi.”

Chuyện đó có thật sự tốt không thì vẫn chưa biết được…..Nhưng trước mắt là điện các đã bay theo gió mây rồi đấy.

 

 

Khi tất cả mọi người còn đang xôn xao thì Thanh Minh chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của hắn.

‘Mình đã không nghĩ đến chuyện này….’

Việc hấp thụ nguyên khí trong linh đan đối với Thanh Minh vốn khá hạn chế. Nguyên khí trong cơ thể hắn là nguyên khí thuần khiết đệ nhất thiên hạ. Và cho dù linh đan có được tinh chế bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với nguyên khí bên trong cơ thể của hắn được.

Chính vì vậy mà việc ăn Tuyết Mai Đan trong quá khứ đã không thể đem lại hiệu quả lớn.

Tuy nhiên, Hỗn Nguyên Đan lại khác hoàn toàn.

Nguyên khí bên trong Hỗn Nguyên Đan thực ra cũng không nhiều lắm so với Tử Tiêu Đan. Nhưng nó lại có được sự tinh khiết cao hơn Tử Tiêu Đan gấp vài lần.

Thảo nào mà....

‘Thứ này chẳng phải sinh ra là để dành cho mình hay sao?’

Đương nhiên, những nguyên khí mà hắn tiếp nhận vào, sẽ có một phần hắn không thể hấp thụ được và phải đào thải.

Cũng giống như trước kia khi hắn ăn Tuyết Mai Đan, mặc dù bên trong viên linh đan đó chỉ 1 xíu nguyên khí mà thôi nhưng hắn cũng đã không thể hấp thụ được toàn bộ.

Cũng nhờ vậy mà....

Thanh Minh nắm nhẹ nắm đấm.

Cơ thể hắn tràn đầy sinh lực.

‘Vẫn còn một chặng đường dài để đi’

Việc tìm lại sức mạnh của hắn trong quá khứ vẫn còn quá xa vời. Nhưng nhờ có Hỗn Nguyên Đan, dường như khoảng cách đó đã được rút ngắn lại một đoạn.

“Hừmm”

Thanh Minh quay đầu rồi nở một nụ cười mãn nguyện. Các sư huynh của hắn đứng đó với vẻ mặt như sắp chết đến nơi.

“Đồ quái vật!!!”

“Đệ lại mạnh hơn rồi chứ gì?”

“Nhìn kìa, nhìn ánh mắt của nó kìa! Đó mà là ánh mắt của con người sao?”

Các sư huynh sư thúc của hắn đã nhận ra sự thật rằng hắn đã mạnh hơn rất nhiều thông qua khí tức mà hắn tỏa ra.

“Ông trời đúng là không có mắt. Chẳng phải tất cả đều ăn cùng một thứ kia mà?”

Đến mức độ này thì uất ức cũng phải thôi.

Linh đan cũng đâu phải là thứ biết chọn người uống kia chứ? Nhưng rồi ai đã uống linh đan và trở nên mạnh hơn? Ai đã bay lên không trung rồi làm sập cả một điện các? Ông trời chẳng phải quá bất công rồi hay sao?

Huyền Linh vội vàng chạy về phía Thanh Minh.

“Con thấy thế nào? Có hiệu quả gì không?”

“Hự, trưởng lão! Cái này đã có hiệu quả thật rồi!”

“...Ừm được rồi. Thật là may quá!”

Thanh Minh liếm môi.

‘Thứ này hiệu quả hơn những gì hắn nghĩ’

Đối với Thanh Minh lúc này, thứ mà hắn đang thiếu nhất, chính là nội lực. Bởi vì nguồn nguyên khí bên trong cơ thể hắn rất tinh khiết nên hắn đã từng nghĩ rằng ngoài thời gian ra thì chẳng có cách nào khác có thể giúp hắn tăng cường nội lực được cả. Nhưng cuối cùng hắn đã tìm ra được thứ có thể giúp hắn đạt được mong muốn.

‘Chính là cái này’

Nếu như ăn thêm, liệu nội lực có theo đó mà tăng lên không?

Thanh Minh chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Huyền Tông.

Ngay lập tức, Huyền Tông nắm chặt chiếc hộp có chứa Hỗn Nguyên Đan trong tay.

‘Không được đâu’

Rõ ràng cái tên quái thú đó đang nhắm đến Hỗn Nguyên Đan. Nhưng thứ này chính là tương lai của Hoa Sơn.

“Tuyệt đối không được!”

Thanh Minh vừa liếm môi vừa tiến về phía Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân”

“Hả?”

“Con nghĩ là sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như con dùng thêm một viên nữa”

“Cái, cái này á?”

Huyền Tông giật mình lập tức lùi về phía sau.

“Không được!”

Trước khi Thanh Minh định nói thêm gì đó, Huyền Tông đã vội hét lên.

“Sau này vẫn chưa biết được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu! Hoa Sơn vẫn chưa thể vận hành Y Dược Đường đúng cách! Nếu như có ai đó bị thương, chẳng phải chúng ta còn có Hỗn Nguyên Đan để chữa trị cho người đó hay sao? Ta không thể đưa thêm cho con đâu! Thà rằng con cứ đánh ta rồi cướp cho rồi!”

“Gàoooo”

Thanh Minh hét lên.

Hắn cứ ngỡ rằng Huyền Tông chỉ đang thận trọng mà thôi. Nhưng không ngờ hắn lại có ý định sâu xa như vậy. Tiếc rẻ với cả đệ tử của mình ư? Đúng là ngoài Huyền Tông ra thì chẳng có ai như vậy cả!

Nhưng Huyền Tông đã không biết rằng

Bây giờ hắn đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

“A, vậy là, người định để lại vì muốn phòng hờ sợ có người bị thương sao?”

“Đúng, đúng vậy!”

Huyền Tông bắt đầu cảm nhận được 1 luồng khí tức đáng sợ thông qua giọng nói của Thanh Minh. Rõ ràng hắn đã phạm một sai lầm gì đó.

“Chưởng môn nhân.”

“Hả?”

“Trước tiên, con thực sự cảm ơn người.”

Thanh Minh cúi đầu vuông góc với sàn. Nhưng sự bất an trong Huyền Tông ngày càng lớn sau phản ứng lịch sự quá mức đó.

Thanh Minh ngẩng đầu lên, hắn vừa cười vừa nói.

“Vân Nam chính là một vùng đất nguy hiểm! Và Hỗn Nguyên Đan sẽ giúp ích rất nhiều cho những đệ tử như con khi đến những nơi “cực kỳ nguy hiểm” đó! Con xin nhắc lại một lần nữa. Đó là 1 nơi không thể nguy hiểm hơn! Và không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra! Đó là mảnh đất Nam Man Dã Thú Cung chứa đựng vô vàn những thứ khủng khiếp trên thế gian này!”

Chẳng phải nhà ngươi bảo là sẽ đập vỡ hết đầu bọn chúng hay sao?

“Chưởng môn nhân,. Con thì không sao cả! Thanh Minh này vì Hoa Sơn có thể chết mà không từ nan”

“Ừm.....”

“Nhưng, mà!!

Thanh Minh xoay đầu.

“Nếu các sư thúc và sư huynh của con đến đó vì bị thương mà chết thì con có chết cũng không thể nhắm mắt được!”

“Hả....hả?”

Hình như có gì đó sai sai.

“Một tình huống nguy hiểm như thế. Nhưng chỉ cần có một viên......à không, ba viên Hỗn Nguyên Đan!à, không không! Chỉ cần có 5 viên Hỗn Nguyên Đan thôi thì!”

“Sao càng ngày càng tăng lên vậy?”

Cái đồ cường đạo này!

“Chỉ cần có 5 viên thôi, bọn con nhất định sẽ sống sót và quay trở về. Chỉ cần đúng 5 viên mà thôi!! Haizz....Nhưng có lẽ là không được phải không ạ? Vì Hỗn Nguyên Đan đó là tương lai của Hoa Sơn kia mà....”

“Đúng, đúng là....”

Thanh Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.

“Sư thúc, chẳng phải chưởng môn nhân đã bảo sư thúc là tương lai của Hoa Sơn hay sao?”

“Sao lại kéo ta vào? Cái tên điên này!”

“Chưởng môn nhân đã nói vậy còn gì? Vì môn phái của người, các đệ tử đã phải cược cả tính mạng, cược cả tứ chi. Vậy mà người lại đi tiếc một tí thuốc như thế này saooooo??? Con người hay linh đan quan trọng hơn đây?”

“.....”

Ngay lúc ấy

Bịch

Một người nào đó đặt tay lên vai của Huyền Tông.

Huyền Tông quay lại. Người đó không ai khác chính là Huyền Linh. Hắn ta đang cười với khuôn mặt hiện rõ ý định từ bỏ.

“....Huynh hãy đưa cho bọn trẻ đi”

“.....”

“Vẫn còn hơn là bị thủng bụng mà chết”

“Hừmmm”

Huyền Tông giữ chặt đầu.

“Ta đưa, ta đưa là được cái gì! Cái tên cường đạo này!”

Càng ngày Huyền Tông càng trở nên thô lỗ khi đối xử với Thanh Minh.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương