Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 160 Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 160. Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (5)

Bịch!

Bịch!

Vừa mới lên đến nơi, hai người họ đã nhanh chóng nhìn khắp xung quanh.

Sau đó Thanh Minh mở to mắt.

“Đây rồi!”

Hắn đã nhìn thấy nơi có các thanh kiếm được cắm sát vào nhau. Mặc dù có xen lẫn một vài cây thương hay đao, nhưng đa số đều là kiếm.

Điều đó có nghĩa là.

“Nơi đây đúng là Kiếm Trủng rồi!”

Cuối cùng thì hắn cũng có thể xóa bỏ được sự nghi ngờ khiến hắn bức bối từ khi đặt chân tới đây.

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

 

Điều đó có nghĩa là?

Thanh Minh nhanh chóng đảo mắt.

‘Phải có! Cái thứ đó!’

Hắn không quan tâm đến thần binh. Thứ hắn nhắm đến chỉ có một!

‘Phải vậy chứ!’

Có một hòn đá nhô lên ở giữa nơi đang cắm chặt và đầy ắp những thanh kiếm kia.

Bên trên hòn đá đó được đặt một Mộc Hàm nhỏ.

Làm gì có chuyện Mộc Hàm được đặt ở chính giữa thần binh như vậy chứ! Điều đó có nghĩa là?

‘Thứ đó chính là Hỗn Nguyên Đan chứ còn gì nữa!’

Hắn không biết bên trong đó có Hỗn Nguyên Đan, hay phương pháp luyện đan, hay có cả hai thứ đó. Nhưng dù là gì đi nữa, thì Mộc Hàm vẫn là thứ hắn nhắm tới.

Đúng lúc Thanh Minh định di chuyển, một giọng nói cương nghị lọt vào tai hắn.

“Ngươi là Hoa Sơn Thần Long?”

Thanh Minh ngoái đầu lại nhìn. Hư Tán Tử đang đứng phía đối diện giơ kiếm nhắm vào hắn.

‘Giời ạ?’

Sát khí?

Thanh Minh bực mình mở miệng.

“Thì sao?”

“Không ngờ ngươi cũng dám mò tới tận đây. Chính ngươi đã gây ra chuyện này phải không?”

“Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì cả?”

Hư Tán Tử cau mày.

Nếu như Thanh Minh không cướp tàng bảo đồ từ tay Vô Chấn rồi đi rêu rao khắp Nam Dương, thì hắn đã không phải vất vả như vậy. Và Hoa Sơn cũng không thể xâm nhập vào nơi này.

Thế nhưng bọn chúng đã đến được nơi này bằng cách sử dụng kế ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hư Hắn Tử không biết nên xem hắn là một kẻ thông minh hay gian ác nữa.

“Ta công nhận năng lực của ngươi. Nhưng chỉ đến đây mà thôi. Ngươi hãy yên lặng quay về đi. Ta sẽ bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Dù gì thì ngươi cũng chỉ là đệ tử đời thứ ba, nếu trúng một nhát kiếm của ta, ngươi sẽ bay đầu đấy.”

“Úi, sợợợợợợợợợ thếếếếếếếế.”

Thanh Minh rùng mình.

“Nhưng mà, ngươi không thấy mấy lời đó có chút kỳ quặc sao?”

“.........Hửm?”

Thanh Minh phì cười.

“Không phải ngươi đang đằng đằng sát khí à? Trong thâm tâm ngươi còn đang cầu xin ta lao lên cơ mà? Sao ngươi lại muốn bỏ qua cho ta ở đây thế?”

“.........”

Hư Hán Tử không thể đáp lời.

Bởi vì không biết bằng cách nào, Thanh Minh lại có thể biết được thâm tâm hắn đang nghĩ gì.

‘Ta đang cảm thấy thằng ranh con này nguy hiểm như vậy thật sao?’

Nếu hắn chỉ âm độc, thì hắn không có gì nguy hiểm cả. Bởi vì dù hắn có thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng nếu so sánh với hậu duệ của Gia Cát Lượng hay những kẻ nhuần nhuyễn binh pháp thì hắn cũng vẫn dễ xơi hơn.

Thế nhưng, sau khi gặp Thanh Minh, Hư Tán Tử đã thay đổi suy nghĩ.

‘Ta thừa nhận.’

Tên đó rất nguy hiểm.

Dù đi tới đâu, các đệ tử Võ Đang cũng không bao giờ bị tụt lại phía sau so với các võ giả khác. Thế nhưng họ lại không thể vượt qua hắn.

Đầu tiên là sự khác nhau về tông môn.

Nếu cứ để hắn trưởng thành như vậy, thì sau này, Hoa Sơn sẽ nuốt chửng Võ Đang cũng nên.

Bây giờ Hư Hán Tử đang trải qua cảm giác giống như Tư Mã Thăng của Tông Nam ngày xưa. Mà không, sát ý của hắn còn thâm độc hơn Tư Mã Thăng rất nhiều.

“Ngươi hãy quay về đi.”

Hư Hán Tử nghiêm giọng nói.

“Đúng như ngươi nói. Bây giờ ta đang không giữ được chữ đạo của mình. Vì vậy nên ngươi đừng khiến ta gây ra tội. Ngươi đang khiến ta lay động. Đến mức toàn bộ tu dưỡng mà ta tích lũy bấy lâu nay đều sẽ sụp đổ!”

‘Ồ hố?’

Thanh Minh nhìn Hư Hán Tử như thể vừa thấy một điều gì thần kỳ lắm.

Thử đổi lập trường là hắn, Thanh Minh sẽ nói gì nhỉ?

‘Hừ, dù sao thì cũng có ai mạnh hơn mình đâu, mình cần gì phải làm vậy chứ.’

Sự lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ chính là giết chết Thanh Minh. Sẽ không có ai bị truy cứu trách nhiệm khi có người chết trong một trận hỗn chiến cả.

Mặc dù hắn không biết có bị người đời chỉ trích nếu mọi chuyện rối tung lên không, nhưng hắn không thể rút lui và bỏ qua món hời ngay trước mắt chỉ vì sợ bị chỉ trích được.

Thế nhưng, Hư Tán Tử vẫn một lần nữa khuyên Thanh Minh hãy quay về. Điều đó có nghĩa là, bây giờ hắn sẽ không giết Thanh Minh, dù tương lai tên đạo sĩ trẻ tuổi này sẽ trở thành mối lo ngại đối với Võ Đang.

‘Võ Đang đúng là Võ Đang?’

Đã đến nơi này rồi, dù không vừa mắt những kẻ khác, thì hắn vẫn đang giữ chính đạo của mình. Tên trưởng lão già đó đang cho thấy lý do tại sao tên tuổi của Võ Đang lại lẫy lừng trong thiên hạ như vậy.

Thế nhưng.

“Ta đến đây không phải để quay về như vậy.”

Nói rồi Thanh Minh tiến lên trước một bước. Toàn thân Hư Tán Tử cũng toát ra một khí thế mạnh mẽ như vũ bão.

“Rượu mời không uống…….”

“Ài, rượu phạt của các ngươi nặng quá, nên lúc nào ta cũng chỉ nốc được một nửa là đã say rồi. Vậy nên chúng ta đừng phí lời nữa, cứ lao vào đánh luôn đi.”

“Ngươi!”

Hư Tán Tử nghiến răng.

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Từ bao giờ mà mình phải đứng đây nghe tên ranh con đó nói linh tinh vậy chứ?

‘Mình đã khuyên bảo đủ rồi.’

Hư Tán Tử cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn đã cố kìm nén sát tâm muốn chém bay đầu hắn ngay lập tức mà thả hắn đi, nhưng nếu cái tên đó đã muốn như vậy, vậy thì Hư Hán Tử cũng không cần phải tha cho hắn nữa.

“Yaaaaaaa!”

Hư Tán Tử xông lên như thể không cần nhiều lời nữa.

Thanh Minh cũng xông vào phía hắn.

Cả hai người cùng bay lên phía trên nơi những thanh kiếm đang được cắm chặt cứng.

Xoẹtttttttttttttt!

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đâm thẳng về phía của Thanh Minh. Hệt như một tấm lụa xanh giữa hư không. Dù rất giống với khiếm khí của Vô Chấn, nhưng nó lại có điểm khác.

Lần này Thanh Minh cũng không thể chiến đấu với tư thế ngạo mạn trước giờ của hắn nữa.

Đối thủ của hắn là trưởng lão Võ Đang. Hắn là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mà Thanh Minh đã gặp cho tới bây giờ.

Thanh Minh dồn sức vào cánh tay đang nắm chặt thanh kiếm.

Hắn đạp vào tay cầm của thanh kiếm vừa mới chạm tới chân mình rồi lộn người.

Xoẹtttttttttt!

Suýt chút nữa thôi là thứ kiếm khí màu xanh ấy đã chém vào ngực Thanh Minh. Cảm giác giật thót tim lan tỏa khắp lồng ngực khi hắn thấy áo của mình bị chém rách một đường.

‘Đây không phải chuyện đùa!’

Nếu là Thanh Minh trong quá khứ, thì hắn có thể đập nát thứ kiếm khí này chỉ bằng tay không. Thế nhưng, đối với Thanh Minh của hiện tại, thì kiếm khí này quá đủ để uy hiếp hắn rồi.

Quan trọng hơn là nguồn chân khí khổng lồ đang được dồn nén trong luồng kiếm khí ấy khiến cơ thể hắn căng thẳng.

‘Nếu trúng đòn thì mình sẽ thịt nát xương tan mất.’

Những ai nhìn thấy luồng kiếm khí mềm mại của Võ Đang cũng đều phải ngậm miệng lại.

Hả? Mềm mại á?

Đánh người ta thành một đống bầy nhầy mà còn bày đặt mềm mại? Cái thứ đó á?

Dù kiếm pháp Hư Hắn Tử theo đuổi là gì đi chăng nữa, nhưng trong kiếm pháp này lại hoàn toàn không có một chút cảm giác nào muốn áp đảo Thanh Minh. Mà ngược lại, nó chỉ chứa đầy sát tâm muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Nếu không thì tại sao nó lại chứa đựng nguồn chân khí lớn đến mức chỉ cần kiếm sượt qua thôi cũng đủ khiến một người trở thành ngũ mảnh phanh thây chứ?

“Nên thử chứ nhỉ?!”

Ánh mắt Thanh Minh nổi gân máu.

Xoẹttttt! Xoẹttttt!

Thứ kiếm khí tựa như dải lụa màu xanh ấy không ngừng lao thẳng về phía Thanh Minh.

“Hây!”

Thanh Minh hô một tiếng lấy khí thế rồi bay người về hướng kiếm khí đang lao tới. Ngay lập tức hắn nhảy đạp lên kiếm khí đó rồi xông về phía trước.

“Cái gì?”

Hư Tán Tử ngạc nhiên đến mức hai mắt sắp rớt ra ngoài.

‘Hắn dùng chân đạp lên kiếm khí ư?’

Hắn không đánh trả lại, mà chỉ đạp lên kiếm khí rồi chạy về phía trước sao? Kiếm khí cũng không phải một tấm gỗ đang lơ lửng trên không, sao hắn lại có thể làm chuyện đó được chứ?

‘Rốt cuộc hắn là ai vậy?’

Một sự liều lĩnh khủng khiếp.

Sử dụng chân khí như tứ chi là một cảnh giới mà trong mơ cũng không có ai dám nghĩ tới. Đây là chuyện ngay đến cả Hư Tán Tử cũng không dám thử.

Ý nghĩa của việc này chỉ có một.

Không biết chân khí hay kiếm pháp của hắn thâm sâu, hay do tên nhãi ranh Hoa Sơn Thần Long đó vượt xa Hư Tán Tử về mặt điều khiển chân khí.

Mặc dù không biết hắn đã làm điều đó bằng cách nào, nhưng Hư Tán Tử không thể phủ nhận những gì mình đã tận mắt trông thấy.

Trong lúc Hư Tán Tử không thể thoát khỏi sự kinh ngạc đó, Thanh Minh đã nhanh chóng tiếp cận hắn.

“Ngươiiiiiiiiiiiiii!”

Hư Tán Tử hét to rồi xông lên phía trước. Và kiếm khí của hắn lại một lần nữa chém về phía Thanh Minh.

Kwangggggggggggggg!

Sóng xung kích làm rung chuyển xung quanh. Những thanh kiếm đang được cắm dưới đất cũng lay động rồi dần dần nhô lên.

“Hộc!”

Thanh Minh thổ huyết.

Hắn đã chặn được. Thế nhưng, kiếm pháp của Hư Tán Tử đã khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đảo lộn. Giống như hắn vừa lăn từ trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót xuống vậy.

‘Cái tên mũi ngựa này!’

Thuần thục.

Kiếm pháp của Võ Đang là kiếm pháp của nhu. Đó là kiếm pháp chế áp đối phương bằng sự mềm mại.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Hư Tán Tử nắm bắt được Thanh Minh, hắn đã bỏ nhu dùng trọng để đối đầu với Thanh Minh. Bởi vì Hư Tán Tử nghĩ, dù Thanh Minh có bay cao, có thông minh đến cỡ nào, thì hắn cũng không thể đánh bại được một người có chân khí hùng hậu như mình.

Và Hư Tán Tử đã đúng.

Dù có là Thanh Minh, thì hắn cũng không thể theo kịp nguồn chân khí của một kẻ đã khổ luyện suốt hàng chục năm để lên được tới bậc trưởng lão. Nhưng nhờ vào chân khí của mình, Thanh Minh đã ngăn chặn được việc trở thành một nắm đất chỉ sau một đòn đánh của hắn.

Ánh mắt của Hư Tán Tử lay động khi nhìn thấy thanh kiếm của mình.

“Ngươi chặn được?”

Đệ tử đời thứ ba.

Không phải đệ tử đời thứ nhất, cũng không phải đệ tử đời thứ hai, hắn chỉ là một đệ tử đời thứ ba chưa quá tuổi đôi mươi. Vậy mà tên đệ tử đời thứ ba đó đã chặn được thanh kiếm chứa toàn lực của Hư Tán Tử.

“Vậy ra việc ngươi thắng Vô Chấn không phải chuyện đùa. Rốt cuộc, ngươi đã dùng cách nào để chặn đòn vậy hả tên nhãi ranh kia!”

“Hể, giữa chúng ta đâu phải là mối quan hệ có thể nói chuyện với nhau?”

Nếu muốn nói chuyện thì ngươi hãy bớt bớt cái sức mạnh đang truyền vào kiếm đi.

Đồ vô lương tâm! Vô lương tâm!

Hư Tán Tử nói bằng một giọng điệu trịnh trọng.

“Ngươi nghe đây.”

Điều đó khiến cho Thanh Minh ngậm chặt miệng lại khi định sỉ nhục hắn thêm mấy câu.

“Mặc dù thu nhận đệ tử của các môn phái khác là một điều cấm kị, nhưng nếu ngươi muốn, thì dù có phải dùng cách gì chăng nữa, ta cũng sẽ nhận ngươi làm đệ tử Võ Đang. Và nếu muốn, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử đời thứ hai.”

“Ớ?”

“Nếu ngươi đã có tài như vậy, thì việc học lại võ công chỉ là một chuyện nhỏ đối với ngươi thôi. Ngươi hãy gia nhập Võ Đang đi. Ta sẽ giúp ngươi trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Võ Đang.”

Cái gì?

Thanh Minh bật cười trong vô thức.

Nếu là người khác thì có thể họ sẽ bị mê hoặc. Võ Đang lừng lẫy thiên hạ lại nhận hắn làm đệ tử. Thậm chí còn nâng hắn lên một bậc.

Thế nhưng, người đứng ở đây lại là Thanh Minh chứ không phải người khác.

“Ơ. Ngài bị mất trí rồi à! Sao ngài lại muốn cướp đệ tử của môn phái khác thế!”

“Nếu chưa đủ!”

Hư Tán Tử cắn chặt môi rồi nói.

“Thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử thân truyền! Ngươi sẽ trở thành đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang.”

“Đủ rồi.”

Thanh Minh vừa cười vừa đáp lời. Nhưng Hư Tán Tử lại không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

“Mặc dù ta rất tán dương việc ngươi có tình cảm sâu nặng với môn phái của mình, nhưng cơ hội đến thì ngươi phải biết nắm bắt chứ. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Làm chưởng môn của Võ Đang chẳng tốt hơn làm đệ tử của Hoa Sơn sao!”

“Ài, ta đã nói là đủ rồi mà!”

Thanh Minh dồn sức mạnh vào cánh tay đang cầm kiếm.

“Ngươi muốn sao? Ngươi không biết tính toán thiệt hơn à!”

“Úi chà, quý ngài đây thật kiên trì đấy.”

“Võ Đang tốt hơn Hoa Sơn của ngươi gấp vạn lần.”

“Có vẻ như ngươi không hiểu rồi.”

Thanh Minh cao giọng nói.

“Ta không có hứng thú trở thành đệ tử của một kẻ yếu hơn ta đâu?”

“..........Cái gì?”

“Và!”

Thanh Minh dùng sức đánh bay kiếm của Hư Tán Tử. Sau đó hắn nhảy lên lộn vài vòng rồi nhanh chóng đáp xuống đất.

“Hâyyyyyyy!”

Bùmmmmmmmmmmmm!

Sau khi cú tiếp đất mạnh mẽ của hắn, toàn bộ thanh kiếm đang cắm dưới đất đồng loạt bay lên không trung. Thanh Minh liên tục đá bay những thần bình đang lơ lửng trên không về phía Hư Tán Tử.

“Võ Đang là cái thá gì chứ!”

“........!”

Thanh Minh vận chân khí.

“Ta!”

Thanh kiếm bay đi.

“Sẽ đưa!”

Thần binh bị đá bay liên tục lao về Hư Tán Tử như một loạt mưa tiễn.

“Hoa Sơn trở thành đệ nhất thiên hạ!”

Trong kiếp này!

Nhất định là vậy!

 

Quán net mở cửa!! Quẩy nhiệt nhé anh em!!

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương