Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 156 Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 156. Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (1)

“Chúng, chúng ta cũng hợp lực lại đi! Còn ngây ra đó làm gì thế, đám ăn mày kia!”

Hồng Đại Quang rống lên một cách thô lỗ.

Trước khi bọn họ kịp làm chuyện gì đó thì các đệ tử của Hoa Sơn đang đánh nhau với kẻ địch ngay trước mắt.

‘Thiệt tình, chết tiệt!’

Mất lượt ra tay trước rồi.

Đây là một chuyện vô cùng sỉ nhục đối với Hồng Đại Quang.

‘Cái đám đó bộ không biết sợ là gì sao?’

Sao Cái Bang lại có thể chiếm được một chỗ trong Cửu phái nhất bang được chứ?

Điềm tĩnh mà nói thì trong Cửu phái nhất bang, Cái Bang là một môn phái thuộc dạng bị tụt về phía sau. Nếu xét về số lượng cao thủ hay về võ công thì có khi Cái Bang còn không có đủ tư cách để có thể gia nhập Cửu phái nhất bang ấy chứ.

Dẫu vậy đi nữa thì vẫn có một lý do khiến Cái Bang có thể ngồi chễm chệ trong Cửu phái nhất bang.

Năng lực thu thập thông tin sao?

Làm gì có chuyện đó!

Đó chỉ là yếu tố phụ mà thôi.

Lý do khiến người trong giang hồ không chần chừ khi thừa nhận Cái Bang là một trong Cửu phái nhất bang là bởi vì tinh thần hiệp nghĩa của bọn họ không hề thua kém bất kỳ môn phái nào.

Cho dù sức mạnh của bọn họ còn nhiều thiếu sót nhưng bọn họ vẫn dẫn trước để chiến đấu.

Mỗi khi giang hồ lâm vào cảnh nguy nan, hay mỗi khi kẻ ác lộng hành, Cái Bang lúc nào cũng đứng ra trước tiên, không tiếc mạng sống của mình mà đánh nhau với bọn chúng.

Sự thật đó đã truyền sức mạnh lên đôi vai của những tên ăn mày Cái Bang.

Tuy có kẻ khinh thường, bảo những tên ăn mày Cái Bang vì không có gì trong tay nên không biết quý trọng mạng sống của mình, nhưng tinh thần sẵn sàng xông pha không một chút sợ hãi khi thấy chuyện bất nghĩa là lòng tự hào của Cái Bang.

Nhưng bây giờ, Hồng Đại Quang đang nhìn thấy những kẻ còn không biết sợ là gì hơn cả Cái Bang.

Hoa Sơn Thần Long thì có thể hiểu được đi.

Vì Hồng Đại Quang sớm đã biết cái tên đó không bình thường rồi.

Nhưng chắc chắn rằng các môn hạ của Hoa Sơn cũng không được bình thường nốt. Nếu đã có mắt thì đáng lẽ phải nắm bắt được toàn lực của đối thủ chứ, đằng này bọn họ lại lao vào những kẻ mạnh hơn mình mà không một chút đắn đo do dự.

Hơn nữa……

“Ư a a a! Cái tên oắt con này không biết sợ là gì à!”

Chiếc rìu của Cự Lực Phủ vung lên với tốc độ sởn gai ốc trong tích tắc.

Sượt.

Nhưng Bạch Thiên chỉ khẽ lùi lại phía sau một chút đã có thể né được lưỡi rìu đầy hung tợn của hắn ta một cách triệt để.

“Tuy việc tôn trọng người lớn tuổi là điều đương nhiên.”

Bạch Thiên quát lên bằng một giọng đầy sự chế giễu.

“Nhưng già đầu mà thua đứa con nít như ngươi thì ta không cần phải tôn trọng làm gì.”

“Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!”

Mạc Hoài trợn trừng mắt lao vào Bạch Thiên. Thế nhưng Bạch Thiên đã né được đòn tấn công ấy một cách suýt soát và đâm thẳng kiếm vào người Cự Lực Phủ.

Hồng Đại Quang đã phải cảm thán khi nhìn thấy khung cảnh đó.

‘Khác với vẻ ngoài đạo mạo kia, tên nhóc đó thật là biết cách chọc tức người khác mà.’

Nếu những lời do Thanh Minh nói ra hệt như những cây gậy giáng mạnh xuống thì lời của Bạch Thiên giống như có ai đó vừa cười vừa phóng những con dao găm không ngừng về đối phương vậy. Vì thế mà Cự Lực Phủ tức giận đến mức máu dồn cả lên não, lao đến Bạch Thiên như một kẻ điên.

Bạch Thiên đang đánh nhau một trận khí thế với tên Cự Lực Phủ hung hăng đó.

Đương nhiên, nếu đối đầu trực diện thì Bạch Thiên sẽ không phải là đối thủ của Cự Lực Phủ. Nhưng hắn ta đã tận dụng được tốc độ và sự chính xác của bản thân để tạo ra một trận chiến mà ít nhất hắn ta không để mình thua trận.

Nếu tính tới độ tuổi của hắn ta thì đó thực sự là một chuyện hết sức tuyệt vời.

Không chỉ có mỗi Bạch Thiên.

“Hấppppp!”

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt sắc bén đâm thẳng vào Sơn Đông Khoái Kiếm Tôn Minh. Thanh kiếm của Tôn Minh nổi tiếng với tốc độ đáng kinh ngạc, rất xứng với biệt hiệu Sơn Đông Khoái Kiếm của hắn. Nhưng có nhìn thế nào đi nữa thì tốc độ kiếm của Chiêu Kiệt cũng không thua kém gì Tôn Minh.

Hơn nữa……

“Tiểu Kiệt này! Đừng quá kích động!”

Nhuận Tông đang là chỗ dựa vững chắc cho Chiêu Kiệt.

Cứ mỗi khi Tôn Minh nhắm vào sơ hở của Chiêu Kiệt thì Nhuận Tông lại giúp Chiêu Kiệt đỡ đường kiếm của Tôn Minh.

Đường kiếm của Nhuận Tông có chút chậm chạp. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Nhuận Tông thiếu sót về thực lực. Khác với Chiêu Kiệt, đường kiếm của Nhuận Tông chậm nhưng lại rất cẩn trọng. Tuy nhiên, có thể dễ dàng nhận ra rằng, đường kiếm ấy chắc chắn là của Hoa Sơn.

Đường kiếm vừa nhanh vừa thoải mái của Chiêu Kiệt kết hợp với đường kiếm đĩnh đạc và cẩn trọng của Nhuận Tông, hai đường kiếm ăn khớp như hai bánh răng cưa đan khít vào nhau đánh vào Tôn Minh.

Tôn Minh đang nếm mùi đau khổ khi phải đấu cùng lúc với hai người bọn họ.

‘Cái lũ cứng đầu này!’

Nếu xét về độ tuổi của bọn họ thì chắc việc bọn họ liên thủ với nhau để đánh đối phương còn chưa được 10 năm. Ấy vậy mà hai người bọn họ lại đang dùng kiếm một cách ăn khớp với nhau như những bậc lão luyện xảo quyệt đã cùng nhau hành tẩu trên giang hồ tận mấy chục năm vậy.

Cả hai bù đắp khuyết điểm cho nhau, gia tăng sức mạnh cho nhau.

‘Rốt cuộc mấy cái tên này nhảy từ đâu ra thế?’

Tôn Minh khẽ lùi về sau rồi liếc mắt sang bên cạnh.

Việc bị lép vế trước hai tên oắt con tuy là một sự nhục nhã, nhưng nỗi nhục nhã đó của Tôn Minh vẫn chưa là gì cả.

Người đang thực sự bị sỉ nhục chính là Thanh Kiếm Thư Sinh Lư Quang đang đánh nhau bên cạnh hắn ta.

“Ngươi, thứ chết tiệt nhà ngươi!”

Thanh Kiếm Thư Sinh Lư Quang bây giờ đang phải nếm mùi thất bại dưới tay của một đứa con gái nhỏ tuổi.

Cho dù Thanh Kiếm Thư Sinh có thua kém những kẻ ở đây một bậc đi nữa, nhưng không phải là một kẻ sẽ bị lép vế trước một đứa con gái vừa mới bước qua tuổi đôi mươi.

Vậy mà hắn ta đang lâm vào hoàn cảnh không thể phủ nhận được thực tế đó đang diễn ra trước mặt mình. Nữ đệ tử Hoa Sơn -  người đang đối đầu trực diện với Thanh Kiếm Thư Sinh đang dùng những đường kiếm hết mực trôi chảy để dồn ép hắn ta vào đường cùng, không để hắn có giây phút ngơi tay.

Ngay cả Tôn Minh khi nhìn thấy đường kiếm đó còn khó có thể đảm bảo được rằng Thanh Kiếm Thư Sinh có thể đánh thắng. Trán hắn ta đổ mồ hôi lạnh.

‘Hoa Sơn mạnh lên từ bao giờ thế này?’

Đương nhiên không có ai không biết rằng Hoa Sơn là một môn phái một thời đã ganh đua chức thiên hạ đệ nhất. Nhưng chuyện đó có thể xảy ra là vì các vị trưởng lão và tiền nhân của Hoa Sơn đã vô cùng mạnh.

Hắn ta chưa từng nghe qua chuyện các đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn lại mạnh một cách vượt trội như thế này.

Mới nghĩ đến đó thôi mà đã khiến hắn ta phát điên lên rồi….

Keng!

Tôn Minh hất kiếm của Nhuận Tông ra rồi nghiến răng thật chặt, hắn ta vung đường kiếm thật rộng như muốn chém đứt hông Nhuận Tông vậy.

‘Tên oắt con này đã lơ là rồi!’

Ngay lúc đó.

Kenggg!

Thanh kiếm suýt chém vào hông Nhuận Tông của hắn ta bỗng bị cản bởi một kiếm khí ở đâu bay đến nên văng ngược ra.

Từ phía sau, một giọng nói ngập tràn sự tức giận lọt vào tai hắn ta.

“Ơ kìa!”

Hai vai của Nhuận Tông bỗng rụt lại.

“Ta đã nói rồi còn gì, đừng có lơ là chểnh mảng như thế! Đã nói bao lần rồi cơ mà! Bộ tai huynh bị mạc kiếm đánh trúng à!Đã nói vậy rồi mà còn nghe không hiểu là sao chứ!”

“……”

“Bởi vậy ta mới nói để ta tự xử! Ai mượn! Ai mượn huynh đòi xía vô rồi đem phiền hà đến cho người khác! Ây gù, cái số của mình!”

‘Nghe cái tên hư hỏng đó càu nhàu kìa!’

Nhuận Tông tức lộn ruột nhưng không biết nói gì.

Chủ nhân của lời nói vừa nãy đương nhiên là Thanh Minh.

Bây giờ hắn ta đang một mình đánh đồng thời 6 người còn lại, giữa chừng lại vung kiếm khí lên để trợ giúp các đệ tử Hoa Sơn khác.

Bởi thế nên dù Nhuận Tông có 10 cái miệng đi nữa thì cũng không thể biện minh được gì.

Thanh Minh vung kiếm khí khắp mọi nơi giúp đồng thời cả Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên.

“Tập trung vào! Phải hết sức tập trung! Cứ vậy mà chết thì không ai vỗ tay cho đâu! Haizz! Thật là bực chết đi được!”

Nhuận Tông khẽ nhìn bóng lưng của Thanh Minh.

Thật kỳ lạ.

Những lời đó chỉ pha lẫn mỗi sự tức giận nhưng Nhuận Tông lại cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn khích.

‘Mình thấy vui sao?’

Đúng là nói khùng nói điên.

Đang đánh cược cả mạng sống để đánh nhau mà cảm thấy vui được á?

“Huynh lại đang suy nghĩ lung tung đúng không!”

Tên tiểu tử này là quỷ chứ không phải là người rồi, sao nghĩ gì nó cũng biết hết vậy.

Nhưng sự chỉ trích của Thanh Minh không sai. Nhuận Tông nhanh chóng dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu và hết mức tập trung vào Tôn Minh.

Sau này rồi hẵng nghĩ tiếp. Giờ mình phải chuyên tâm để hạ gục tên này.

 

Hồng Đại Quang phía này lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đang thắng thế.

“Phân đà chủ! Giờ đánh ai đây ạ?”

Ơ, sao lại hỏi ta chuyện đó…..

Hồng Đại Quang cắn chặt môi và ré lên.

“Đằng kia! Hãy đánh vào chỗ có mấy tên khốn đang tụm lại một chỗ kia kìa! Chạy đến đó rồi cắn cổ chân bọn chúng cũng được!”

“Vâng ạ!”

Hồng Đại Quang vừa dứt lời thì bay lên không trung, lao vào chỗ những kẻ địch đang đánh với Thanh Minh. Hồng Đại Quang nhảy vọt qua khỏi đầu Thanh Minh, lôi cây đả cẩu bổng ra và đánh kẻ địch.

Giọng nói đầy cảm kích của Thanh Minh từ phía sau vang tới lọt vào tai hắn ta.

“Bây giờ đến cả ăn mày cũng xía vào rồi à. Haizz……Thiệt tình.”

Thôi thì coi như chưa nghe thấy gì vậy.

Các bang chúng Cái Bang vừa hợp công thì những kẻ đang chặn đường Thanh Minh rón rén lùi về phía sau.

Nhưng duy chỉ một người.

Chỉ một người là không thèm bận tâm đến các bang chúng Cái Bang mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn.

Hắn ta từ đầu chí cuối chỉ cố định ánh nhìn vào mỗi Thanh Minh.

Không biết những người khác nghĩ gì, nhưng riêng hắn ta thì biết rõ.

Nếu không hạ gục được Thanh Minh thì những trận chiến khác cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Muốn sống sót tại nơi này thì buộc phải hạ gục tên quái vật đó bằng mọi giá.

“Hửm?”

Thanh Minh cũng nhìn Triệu Minh Sơn đầy hứng thú.

‘Nhìn hắn ta kìa?’

Sát khí toát ra từ người hắn ta không phải ở mức bình thường.

Triệu Minh Sơn dồn mọi cảm giác của mình về phía Thanh Minh hệt như trên thế gian này chỉ có mỗi Thanh Minh tồn tại vậy.

Nhìn thấy khí thế sắc bén ấy, Thanh Minh bất giác nhích khóe miệng lên.

‘Tên này là tính chơi thật nhỉ.’

Đến cả Vô Chấn của Võ Đang cũng bị Thanh Minh xem thường. Vậy mà bây giờ Thanh Minh lại đang phản ứng khi nhìn thấy khí thế của Triệu Minh Sơn.

Triệu Minh Sơn chậm rãi giương đao lên chĩa vào Thanh Minh.

“Ta là Triệu Minh Sơn.”

“Thanh Minh.”

Không cần phải nói thêm nhiều lời nữa.

Việc còn lại bây giờ chỉ là đánh nhau.

Áo của Triệu Minh Sơn dần dần phồng lên, cơ thể hắn ta lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh.

Tiếp theo đó là một cú chém.

Đao khí xanh thẫm đọng lại rõ ràng trên thanh đại bản đao của Triệu Minh Sơn chém xuống Thanh Minh.

Rầmmm!

Thanh Minh lảo đảo.

Dù hắn ta có đỡ được nhát đao đó một cách chính xác đi nữa thì cũng không dễ gì phân tán được sức mạnh ẩn chứa trên chiếc đao đó. Quả là một nhát đao vừa nặng nề vừa vững chãi.

Đương nhiên vẫn chưa kết thúc ở đó.

“Hây!”

Triệu Minh Sơn dùng hết sức bình sinh và liên tục vung đao lao tới.

Kwang! Kwang! Kwang!

Từng nhát, từng nhát đao của hắn ta đều ẩn chứa một uy lực khủng khiếp. Không biết hắn ta đã vận bao nhiêu nội công vào cây đao của mình mà đao khí bao quanh cây đao đó lớn dần lên, nhìn cây đao bây giờ như đang to lên gấp bội vậy.

Nhưng sức nặng chứa trong thanh đao này không thể dùng nội công để giải thích được.

Toàn bộ chấp niệm và ý chí mà Triệu Minh Sơn đánh cược vào trận chiến này đã tăng thêm sức nặng cho thanh đao ấy.

Thanh Minh điềm tĩnh đưa mắt nhìn.

‘Phải vậy chứ.’

Cổ tay ê ẩm, nội tạng như bị đảo lộn. Thanh Minh cảm nhận được sức nặng đó đang bao phủ lên toàn bộ cơ thể.

“Hây daaaaaaaaa!”

Ngay lúc đó, Triệu Minh Sơn gào lên và dùng thanh đao chém với tốc độ nhanh hơn. Cứ bước lên một bước là hắn lại quật thanh đao một lần, lặp đi lặp lại. Những nhát đao liên tiếp hệt như cơn cuồng phong mang ánh sáng xanh thẫm.

Một chút. Rồi lại thêm một chút nữa.

Hắn ta vận hết tất cả nội công còn sót lại ở đan điền, vắt kiệt hết máu trong cơ thể để chém và chém đối thủ.

Một cơn bão đao khí.

Vì thế mà ngay cả Triệu Minh Sơn còn không thể nhìn rõ hình dáng của Thanh Minh. Bên trong cơn bão đao khí khủng khiếp đấy, không có thứ gì có thể sống sót nổi.

Ngay lúc đó.

Một thứ kỳ lạ đã lọt vào mắt của Triệu Minh Sơn.

‘Cánh hoa ư?’

Giữa cơn bão đao dồn dập, một cánh hoa đỏ thẫm từ từ hiện lên.

Cánh hoa đang bay lên lơ lửng thì lại rơi xuống, bị cơn gió do những nhát đao khí tạo ra vùi dập. Thế rồi lại đi ngược lại chiều gió bay lên.

Giống như cánh hoa cuối cùng đang bay trong cơn bão mùa hè.

Và cánh hoa ấy bay lên như ảo tưởng, ngay lập tức lặng lẽ đáp xuống vầng trán của Triệu Minh Sơn.

“…..”

Tự lúc nào mà đao của Triệu Minh Sơn đã dừng lại.

Một sự trầm mặc nhất thời.

Cứ như trận chiến xảy ra từ đầu đến giờ đều là giả dối, không khí bao trùm lấy Thanh Minh và Triệu Minh Sơn vô cùng tĩnh mịch.

Triệu Minh Sơn lặng nhìn Thanh Minh.

Giống như hắn ta đang đợi chờ điều gì đấy.

Thanh Minh hướng ánh nhìn về Triệu Minh Sơn rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Trận chiến vừa rồi rất hay.”

Tầm nhìn của Triệu Minh Sơn trở nên lờ mờ.

Sức mạnh ở chân hắn dần biến mất, tất cả cảm giác trên cơ thể đều trở nên mơ hồ.

Triệu Minh Sơn cảm nhận được rằng cơ thể của mình đang ngã xuống đất, hắn bất giác nở một nụ cười mông lung.

‘Mình đã được công nhận rồi.’

Hắn ta đã ngừng thở trước khi ngã gục xuống đất, nhưng trên đôi môi của kẻ đã chết đó vẫn đọng lại một nụ cười rất đáng mặt nam nhi.

 

Thông báo quan trọng: Ngày mai tức 10/2, dưới sự triệu hồi của mẫu hậu đại nhân, mình bắt buộc phải thân chinh về nghe lệnh. Đáng tiếc dưới sự hoành hành của quân địch Covid đã khiến cho các quán net đóng cửa hàng loạt, và không thể tìm ra laptop để mượn tạm sử dụng trong thời gian về quê (người quen toàn dùng pc mới cay!), nên dự kiến các ngày 10 => 15/2 sẽ khó hoặc không thể ra mắt truyện. Cáo lỗi cùng anh em!! Ngày 16 về lại sẽ bù sau!

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương