Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 154 Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 154. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (4)

Tay của Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn run rẩy.

‘Cái gì?’

Hắn nhìn chằm chằm về phía đạo sĩ trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình.

Không có gì đặc biệt.

Hắn không cảm nhận được khí thế áp đảo của người này.

Thế nhưng, Triệu Minh Sơn lại không thể rời mắt ngay từ khoảnh khắc đạo sĩ trẻ tuổi này đứng trước mặt hắn.

‘Rốt cuộc cảm giác mình đang cảm nhận bây giờ là gì đây?’

Hắn lạnh sống lưng.

Hắn đạt được biệt hiệu Trường Giang Mặc Đao là nhờ vào việc đã trải qua vô số trận chiến. Nói một cách khác, thực lực của hắn có được không phải nhờ vào cách nuôi dạy trong lồng kính, mà hắn đã trưởng thành thông qua các trận thực chiến.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Vì vậy chỉ cần nhìn đối thủ là hắn có thể biết được.

Người đó là kẻ mạnh đơn thuần. Hay là một kẻ thực sự mạnh lên qua các cuộc chiến.

Nếu đó chỉ là một kẻ mạnh đơn thuần thì không có gì đáng sợ cả. Bởi vì hắn đã hạ gục những người mạnh hơn mình vô số lần.

Dù kẻ đó có mạnh, nhưng nếu thanh kiếm của hắn không có sát tâm, thì hắn cũng không có gì đáng sợ cả.

Thế nhưng…….

‘Rốt cuộc hắn là ai? Cái tên đó?’

Trực giác đã mách bảo hắn.

Đây là một kẻ rất nguy hiểm.

Cái tên đang đứng trước mặt hắn bây giờ là một kẻ rất nguy hiểm.

Sức mạnh trong các cơ bắp của hắn dồn hết lên cánh tay đang vô thức siết chặt lấy thanh đao. Hắn nuốt nước bọt, nhưng cổ họng lại khô khốc.

Thế nhưng Trường Giang Mặc Đao vẫn không thể hiểu được cảm giác của bản thân lúc này.

Rõ ràng hắn chỉ là một tên nhóc con mặt búng ra sữa. Và hơn hết hắn là đệ tử Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn chỉ mới bắt đầu bước chân ra giang hồ dạo gần đây.

Ấy vậy mà, cái tên đang đứng trước mặt hắn lại giống như một tay lão làng đã trải qua hàng ngàn trận chiến. Điều đó có nghĩa là, nếu gặp phải kẻ địch như vậy ngoài chiến trường thì hắn phải cắm đầu chạy không được quay đầu lại, bởi vì đó chính là kẻ địch nguy hiểm nhất.

Tại sao chuyện này có thể xảy ra chứ?

Trán của Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn lấm tấm mồ hôi.

Đây là một việc rất vô lý.

Thế nhưng Triệu Minh Sơn biết rõ. Giang hồ vốn là nơi xảy ra vô số chuyện vô lý. Chỉ cần gom đống thi thể của những người bị chém bay đầu khi vội vàng tin tưởng những lý lẽ thông thường đó là cũng đủ lấp đầy mấy cái hồ rồi.

Vậy nên cách duy nhất để sống sót trên giang hồ đầy hiểm ác này không phải là tin vào những thứ lý lẽ luôn thay đổi từng giờ từng khắc đó, mà phải tin vào trực giác của bản thân mình.

“.........Chúng ta không nên coi thường tên tiểu tử đó.”

Khó khăn lắm Triệu Minh Sơn mới thoát khỏi mớ suy nghĩ lo lắng đó, thận trọng cất lời. Thế nhưng, không ai hiểu được lời hắn nói.

Đại La Kiếm bật cười nhìn Triệu Minh Sơn.

“Huynh nói gì thế, Triệu huynh? Huynh đang đùa đấy phải không?”

“Hahahahaha. Có vẻ như Trường Giang Mặc Đao đang run sợ rồi. Chẳng lẽ huynh lại là loại người cứ nhìn thấy đệ tử của danh môn là chết điếng người sao?”

Cự Lực Phủ Mạc Hoài vừa nói vừa cười lớn.

Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn không hề nổi giận khi nhìn thấy những phản ứng đó của họ. Dù sao thì hắn cũng không mong chờ chúng có thể hiểu được ý mình. Đến cả Triệu Minh Sơn còn không thể hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác chắc chắn như vậy, thì lấy gì để bọn chúng hiểu được đây?

“Nếu huynh sợ thì huynh hãy lùi ra đi. Ta sẽ đích thân xử lý tên tiểu tử đó.”

Đại La Kiếm vừa cười vừa bước lên trước một bước.

Thế nhưng, Triệu Minh Sơn lại không ngăn cản Đại La Kiếm làm vậy.

Hắn đã cảnh báo rồi. Vậy nên hắn không có trách nhiệm phải ngăn cản những kẻ cao giọng muốn tự đâm đầu vào chỗ chết nữa. Dù sao thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là tạm thời hợp lực ở nơi này.

Đại La Kiếm tiến lên phía trước nhìn Thanh Minh rồi gằn giọng hét.

“Ngươi nói sẽ cho ta biết thế nào là vô tình ư?”

Thanh Minh không đáp lời.

Thấy Thanh Minh như vậy, Đại La Kiếm ngoác miệng cười.

“Cái tên tiểu tử này, ngươi không biết sợ vì ngươi là con nít. Hay là……. do thứ cảm giác chính nghĩa vớ vẩn đó đang đốt cháy con tim ngươi hả?”

Thanh Minh vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ nhìn Đại La Kiếm chằm chằm.

“Nhóc con, ngươi nên biết một điều rằng. Cái thứ chính nghĩa đó chẳng có tác dụng gì trên giang hồ đâu. Thứ được gọi là hiệp nghĩa cũng chỉ là sức mạnh mà ngươi có được. Nếu không có sức mạnh, thì hiệp nghĩa cũng chỉ là một mớ rác rưởi không hơn không kém. Hôm nay ngươi đã được biết điều đó. Và ngươi phải dùng mạng sống của mình để trả giá.”

Thanh Minh lặng lẽ nhìn Đại La Kiếm rồi mở miệng.

“Còn gì nữa không?”

“.......Hả?”

“Chẳng phải ta đã nói nếu các ngươi sủa xong rồi thì ta sẽ xông lên sao?”

Đại La Kiếm quắc mắt.

“Ranh con cắn càn.”

Ánh mắt của Thanh Minh dịu lại. Hắn bắt đầu chầm chậm bước về hướng của Đại La Kiếm như thể không cần tranh cãi thêm nữa.

Mai hoa kiếm trong tay hắn thả lỏng tự nhiên. Thật kỳ lạ khi hình ảnh hắn tiến lên một cách vô cảm, không nói bất cứ lời nào đã uy hiếp được Đại La Kiếm.

“..........Ngươi!”

Đúng lúc Đại La Kiếm vừa dứt câu, Thanh Minh hét lớn.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

“Không phải ngươi định giết người sao?”

Đại La Kiếm câm nín.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần giết đối phương là xong rồi còn gì.”

“.........”

Hắn nói đúng.

Dù Thanh Minh có phản ứng thế nào thì Đại La Kiếm cũng sẽ giết hắn. Chẳng phải ngay từ ban đầu, lý do bọn họ chiếm giữ nơi này chính là để giết hết những kẻ xâm nhập vào đây sao.

Vì vậy nên hắn chỉ cần lao lên giết người đúng như lời Thanh Minh nói là xong.

Dù hắn có ngạo mạn, hay không hiểu gì về giang hồ, hay đang sợ hãi.

Thì chuyện đó cũng không liên quan gì cả.

‘Rõ ràng chỉ ít phút trước thôi, mình đâu có hành động như vậy.’

Trước khi biến thành những thi thể lạnh ngắt dưới sàn kia, họ đã nguyền rủa hắn. Thế nhưng, Đại La Kiếm có vì vậy mà tha mạng cho họ không? Hắn chỉ cười khinh miệt trước phản ứng của họ và nhẹ nhàng lấy mạng họ.

Vậy mà bây giờ hắn lại nói những lời đó với Thanh Minh sao?

Đại La Kiếm cắn chặt môi.

Bởi vì bây giờ hắn đang cảm nhận được nỗi sợ của chó con khi đối diện với hổ.

Sói không hú trước khi đi săn. Nó chỉ lao thẳng đến cắn con mồi và tước đi mạng sống của chúng. Chỉ có những con chó đang khiếp sợ mới sủa ầm lên để tránh đánh nhau mà thôi.

‘Thật vô lý.’

Tại sao hắn phải sợ chứ?

Sợ cái loại như phân đà Cái Bang và Hoa Sơn ư?

Không thể có chuyện đó được!

Chỉ xét riêng những người hắn đã giết ở đây, thì bọn họ đều là những kẻ có thực lực đến mức chỉ cần dùng tay không cũng đủ để xoá sổ phân đà Cái Bang hay lũ đệ tử vắt mũi chưa sạch này của Hoa Sơn rồi.

Vậy thì tại sao bây giờ hắn lại sợ mấy tên ranh con đó chứ?

Cạch.

Đại La Kiếm dồn sức vào thanh kiếm đang cầm trên tay.

Cơ bắp khắp cơ thể hắn cũng bị kéo căng.

‘Tới đi. Để ta xem ngươi còn có thể lớn lối như vậy khi bị ta chém vào mỏ không.’

Đại La Kiếm tràn ngập phẫn nộ với Thanh Minh.

Thế nhưng, cho đến tận lúc đó, hắn vẫn không nhận ra mình đã sai ở điểm nào.

Nếu như hắn ở trong trạng thái điềm tĩnh, thì hắn sẽ nhận ra việc hắn phẫn nộ với Thanh Minh là cực kỳ vô lý. Bởi vì chuyện hắn gấp gáp lấy mạng một tên ranh con không biết sợ phải là một chuyện đáng buồn cười chứ không phải đáng phẫn nộ.

Thế nhưng, đến cuối cùng, Đại La Kiếm vẫn không nhận ra sự thật ấy, mà điều đó chỉ càng thúc giục hắn mau lấy mạng của Thanh Minh.

Cộp. Cộp. Cộp.

Đại La Kiếm vừa hét lên vừa lao lên nhắm thẳng vào Thanh Minh vẫn đang bước đến một cách lạnh lùng.

Thanh đại kiếm dài hơn bình thường 4 tấc của hắn xẻ đôi không khí, hướng thẳng về phía đầu Thanh Minh.

Keng!

Thế nhưng, kiếm của hắn không thể chạm được tới đầu của Thanh Minh.

Kiếm của Thanh Minh đã vung ra chặn lại ngay trước khi kiếm của hắn chạm tới mục tiêu.

‘Chặn được ư?’

Tên nhãi ranh đó chặn được kiếm của hắn ư?

Sự phẫn nộ và bàng hoàng lan tỏa khắp lồng ngực Đại La Kiếm. Tuy nhiên, Đại La Kiếm vốn đã rất quen với chuyện này trong giang hồ. Hắn chỉ bàng hoàng trong phút chốc. Rồi ngay lập tức xoay thanh kiếm vừa bị đánh bật ra, nhắm về phía sườn của Thanh Minh.

Xẹtttttttt!

Thanh kiếm được bao quanh bởi luồng kiếm khí màu xanh đang nhắm đến cạnh sườn Thanh Minh bằng một tốc độ đáng sợ.

Keng!

Và lần này, hắn cũng không chạm được vào người của Thanh Minh. Đại La Kiếm trợn ngược hai mắt khi nhìn thấy đại kiếm của mình bị đánh bật lại.

Bị chặn rồi?

Không, đó không phải là chuyện quan trọng.

Chuyện quan trọng không phải là đòn tấn công bị chặn được, mà là Đại La Kiếm hoàn toàn không nhìn thấy kiếm của Thanh Minh.

Giống như thanh kiếm ấy đã xuyên qua không gian mà xuất hiện vậy.

Hắn không hề di chuyển để chặn đòn, mà gần như đứng yên tại chỗ.

‘Không thể có chuyện đó được!’

Chuyện này quá vô lý.

Hắn là Đại La Kiếm.

Dù có là đệ tử đời thứ nhất của danh môn đi chăng nữa, thì bọn họ cũng phải căng thẳng khi đối đầu với Đại La Kiếm.

Vậy mà cái tên nhãi ranh Thanh Minh đó lại mạnh hơn Đại La Kiếm sao?

Chuyện này không thể xảy ra, dù có xảy ra cũng không phải như vậy.

“Aaaaaaaaa!”

Một tiếng gầm phát ra từ miệng của Đại La Kiếm.

Thế nhưng, ánh mắt Thanh Minh nhìn hắn chỉ chùng xuống, lặng lẽ chùng xuống mà thôi.

Đại La Kiếm vung kiếm một cách đáng sợ. Kiếm của hắn chứa đựng sát tâm nhất định phải chém bay đầu đối thủ. Đó là một chuỗi sát kiếm liên hoàn hoàn toàn không quan tâm tới tình hình xung quanh.

Keng. Keng. Keng!

Thế nhưng, những kiếm thức dữ dội của hắn không thể chạm đến cơ thể Thanh Minh dù chỉ một lần.

Dù hắn có tung ra thập liên kích, thì thanh kiếm của hắn vẫn bị đánh bật lại khi cách cơ thể Thanh Minh nửa tấc.

Hai mắt Đại La Kiếm hằn gân máu.

“Ngươiiiiiiiiiii!”

Thanh kiếm của hắn tỏa ra một chùm kiếm khí màu xanh.

Nhận thấy mình không có cơ hội chiến thắng trước tốc độ và sự chính xác của thanh kiếm kia, Đại La Kiếm đã chuyển hóa Khoái Kiếm thành Bá Kiếm.

Dù Thanh Minh có mạnh đến đâu, thì hắn cũng vẫn chỉ là một tên tiểu tử. Vậy nên, nếu hắn dùng hết toàn bộ nội lực của mình, Thanh Minh sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Theo lẽ thường tình, Đại La Kiếm đã đúng khi phán đoán như vậy. Bởi vì dù đối thủ có là thiên tài kiếm thuật đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể phản kháng lại sức mạnh của thời gian.

Nhưng có một vấn đề duy nhất, đó là lẽ thường tình đó không thể áp dụng với Thanh Minh.

“Hâyyyyyyyy!”

Toàn bộ nội lực dưới hạ vị đều được dồn hết lên thanh kiếm, biến thành một dòng kiếm khí đáng sợ, hướng thẳng về đầu của Thanh Minh với tốc độ khủng khiếp. Kiếm khí chứa toàn bộ nội lực phình ra, khiến cho thanh kiếm trông như to hơn gấp đôi.

Đó là một khí thế áp đảo đến mức có thể chém nát hộp sọ của đối thủ ngay lập tức.

Nhưng, Đại La Kiếm không còn cách ngoài việc nhận ra sự lựa chọn của mình đã sai.

Rầmmmmm!

Ngay khoảnh khắc thanh đại kiếm nặng nề của hắn giáng xuống, thanh kiếm của Thanh Minh đã vung ra với tốc độ nhanh gấp đôi.

Xoẹt.

Và Đại La Kiếm đã nhìn thấy.

Thanh kiếm của mình đang bay vọt lên trời.

Thanh kiếm được bao bọc bởi dòng kiếm khí màu xanh đang bay tít lên không. Giây phút hắn nhìn thấy bàn tay vốn đang nắm chặt thanh kiếm đó, trong đầu hắn đã hiện rõ hai chữ ‘tuyệt vọng’.

Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi gục đầu xuống là ánh mắt vô tình, lạnh lùng của Thanh Minh.

Không còn phẫn nộ, cũng không có sự thù địch.

Làm thế nào mà một người có thể nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy chứ?

Và rồi, Thanh Minh không nhanh không chậm bước về phía Đại La Kiếm.

Trong đầu hắn hiện ra một câu nghi vấn.

‘Ơ kìa?’

Thế gian chầm chậm nghiêng xuống.

Trong mắt hắn, cả thế gian đang quay vòng theo một hướng giống như bầu trời và mặt đất đã bị đảo lộn.

‘Đây là gì……..’

Mặt đất thì bay lên trời, bầu trời lại rơi xuống đất.

Đại La Kiếm không thể trả lời câu hỏi ấy. Trong mắt hắn bây giờ là khung cảnh vừa quen thuộc, nhưng cũng vừa xa lạ.

Cơ thể của một người.

Đại La Kiếm đã quá quen thuộc với cơ thể to lớn luôn đứng một mình này, nhưng đó cũng chính là điều xa lạ. Bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể mình ở góc độ này.

Hắn có thể sống đến khi nào mới có thể nhìn thấy cơ thể không đầu của mình chứ?

‘Không thể nào……..’

Đó là suy nghĩ của Đại La Kiếm trước khi thăng thiên.

Rầm.

Cơ thể không đầu của Đại La Kiếm đổ xuống đất.

Phụttttttt.

Dòng máu đỏ tươi phun ra từ vết chém ngọt xớt trên cổ hắn thấm ướt chân Thanh Minh.

Thế nhưng, hắn không thèm để mắt tới tên Đại La Kiếm đã chết đó, lạnh lùng cất lời.

“Người tiếp theo.” (Nextttttttt =))))))) )

Thông báo quan trọng: Ngày mai tức 10/2, dưới sự triệu hồi của mẫu hậu đại nhân, mình bắt buộc phải thân chinh về nghe lệnh. Đáng tiếc dưới sự hoành hành của quân địch Covid đã khiến cho các quán net đóng cửa hàng loạt, và không thể tìm ra laptop để mượn tạm sử dụng trong thời gian về quê (người quen toàn dùng pc mới cay!), nên dự kiến các ngày 10 => 15/2 sẽ khó hoặc không thể ra mắt truyện. Cáo lỗi cùng anh em!! Ngày 16 về lại sẽ bù sau!

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương