Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 151 Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 151. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (1)

Không ai biết bản thể của thứ màu đỏ đó là gì. Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy những chấm đỏ đó, tất cả mọi người đều dừng lại theo bản năng.

‘Cái đó? Là gì thế?’

Chiêu Kiệt sởn gai ốc, đổ mồ hôi lạnh.

‘Là cơ quan? Phải không?’

Dù đó là thứ gì, thì chắc chắn cũng không phải là một tin tốt lành gì với họ rồi.

Trước tiên họ phải dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy những chấm đỏ đó. Cơ thể họ đã cảm nhận được điều gì đó và phát ra cảnh báo.

Ngay khi cảm nhận được nguy hiểm phía trước, hắn hướng mắt về hướng Thanh Minh. Dù thường ngày hắn có làm gì đi nữa, thì vào thời khắc then chốt, Thanh Minh vẫn là người đáng tin cậy nhất.

“Thanh, Thanh Minh.”

“Hửm?”

“Đó là gì thế?”

“Ờ……. Chắc là dơi chăng?”

“Dơi á?”

“Ờ. Hình như ta đã nghe ở đâu đó nói về chuyện mắt dơi có màu đỏ nên……”

Thanh Minh nhún vai.

“Ủa không. Mắt của dơi vốn dĩ màu đỏ à?”

Đó là chuyện quan trọng lúc này sao? Hả?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thanh Minh vỗ tay cái bép như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“A, đúng rồi. Dơi hút máu! Rõ ràng nó tên như vậy!”

Hồng Đại Quang ngó nghiêng xung quanh rồi thận trọng mở lời.

“.........Vậy mấy cái chấm đỏ đó đều là mắt của dơi thật sao?”

“Ừ. Chắc là vậy?”

“Vậy, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Sao trăng cái gì. Bọn chúng chỉ là dơi thôi mà. Cứ thế mà đi qua thôi.”

Thanh Minh thản nhiên bước tiếp. Thế nhưng những người khác vẫn dáo dác nhìn xung quanh với gương mặt lo lắng.

‘Không sao thật chứ?’

Thực ra.

Nếu là dơi thì không có vấn đề gì lớn hết. Mặc dù họ cũng cảm thấy hơi rùng rợn khi chúng bám theo sau con người, nhưng, họ chưa nghe thấy có người chết vì bị dơi cắn cả.

Mọi người thả lỏng rồi thận trọng bước theo Thanh Minh.

Đúng lúc đó, Bạch Thiên rảo bước về phía Thanh Minh, khẽ giọng hỏi.

“Nhưng mà Thanh Minh này.”

“Hửm?”

“Ta cũng từng nghe chuyện về dơi hút máu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói mắt của chúng có màu đỏ đấy. Điều con nói có đúng không thế?”

“Ớ? Không phải á? Nhưng theo như ta được biết thì….. A!”

Thanh Minh lại vỗ tay cái bép.

“Chúng không phải dơi hút máu thông thường. Chúng là dơi quỷ hút máu - Ma La Hấp Huyết Biên Bức. Ma La Hấp Huyết Biên Bức là ma vật ở Vân Nam, nghe nói nếu để lũ ma vật đó cắn phải thì sẽ bị chúng hút máu đến mức chỉ còn da bọc xương rồi chết đấy? Cơ thể chúng cứng đến mức kiếm cũng không đâm xuyên qua được, nên dù có là cao thủ thì cũng rất khó để hạ được một con……”

Giọng nói của Thanh Minh nhỏ dần.

Thanh Minh quay đầu lại phía sau.

Mọi người đang nhìn hắn với cơ thể run cầm cập. Thanh Minh nghiêm túc nói.

“.........Đã hiểu chưa?”

“Ừ.”

Thanh Minh thở dài một hơi rồi chầm chậm nhấc chân. Hắn thận trọng di chuyển.

“Nếu……”

Tanh tách.

“Lặng lẽ đi qua…….”

Tanh tách! Tanh tách! 

“Thì có thể chúng…….”

Tanh tách! Tanh Tách!

Thanh Minh cười khẩy.

‘Lý nào lại thế.’

“Toang rồi.”

Quécccccccccccc! Quéccccccccccccc!

Những con Ma La Hấp Huyết Biên Bức với ánh mắt đỏ rực đồng loạt vỗ cánh bay lên cùng với tiếng đập cánh chói tai như muốn xé thủng màng nhĩ.

“Chạy…….”

Thanh Minh chưa kịp nói hết câu mau chạy đi, thì những người ở phía sau đã đồng loạt bỏ lại hắn chạy bán sống bán chết về phía trước.

“Á á á á á á á á á á á!”

“Nếu để chúng bắt được là xương cũng không còn mà chôn đâu! Mau chạy điiiiiiiiiiiiiii!”

Thanh Minh cười chua xót khi nhìn cảnh tượng ấy.

“Cái lũ…….” (Trans: huynh đệ cái quần què =)) )

Hừ? Các huynh đệ chết cùng chết, sống cùng sống đây ư? Hóa ra đây chính là tình cảm huynh đệ tình thâm nghĩa nặng đó à?

Thanh Minh có cảm giác nước mắt đã che mờ cảnh tượng phía trước khi nhìn thấy các huynh đệ cố sống cố chết đẩy hắn sang một bên để tìm đường tự cứu mình trước.

Trong số đó, hình ảnh Bạch Thiên cắm đầu cắm cổ chạy nhanh nhất mà không thèm nhìn lại đằng sau hiện rõ trong mắt hắn.

Hắn, chính hắn đã nói sẽ sống một mình.

Tại sao mình có thể tự hào khi thấy hắn trưởng thành như vậy kia chứ…..

“.......Khốn kiếp! Ôi trời ơi, cái lũ thối tha kia!”

Ánh mắt đỏ rực của dơi quỷ hút máu lóe sáng khắp nơi.

“Hiccccccccc!”

Thanh Minh cũng bắt đầu gấp gáp chạy về phía trước.

“Á á á á á á á á á! Tại sao trong hang động lại có dơi chứ!”

“Dơi ở trong hang động là đúng rồi còn gì! Đồ điên này!”

“Không! Chẳng phải chúng chỉ sống ở Vân Nam thôi sao, tại sao chúng lại ở đây chứ!”

“Làm sao ta biết được!”

Hồng Đại Quang cũng bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy.

“Cái tên Dược Tiên chết tiệt kia! Tại sao tên điên đó lại đem cái lũ này từ Vân Nam về đây vậy! Sư huynh! Chưởng môn sư huynh! Nếu hắn cũng ở trên tiên giới thì huynh đến đấm chết hắn hộ đệ với!”

 

 

- Đệ nói ta phải làm cách nào để đánh Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân đây.

 

 

“Trời ạ! Vậy thì huynh cứ tập hợp các sư đệ lại đánh hội đồng hắn giống như mọi lần đi!”

“Ngươi cứ một mình lảm nhảm cái gì vậy hả! Đồ điên này!”

“Khừừừừ!”

Nếu như Thanh Vấn thực sự có ở đây, thì ông ấy sẽ gào lên nói ‘Danh dự của Hoa Sơn bị tên điên đó vứt hết xuống đất rồi.’ khiến cho Thanh Minh đi ngủ cũng còn nghe thấy mất.

Những con Ma La Hấp Huyết Biên Bức nhe nanh sắc bén đuổi theo hắn một cách đáng sợ như thể đang trừng phạt hắn.

Thanh Minh gấp gáp vung tay đuổi lũ dơi quỷ đi.

Khè! Khèèè!

‘Oa, cái gì vậy!’

Hắn cảm giác như mình đã đánh trúng một tảng đá khi dùng tay xua lũ dơi đi. Nếu lỡ may đi lạc vào hang động của lũ Ma La Hấp Huyết Biên Bức ở Vân Nam, thì dù có là một con bò mộng to lớn đi chăng nữa, trong nháy mắt cũng sẽ bị chúng hút sạch máu chỉ còn lại xương. Thanh Minh đã hiểu được điều đó phần nào nhờ vào cảm giác từ bàn tay truyền đến.

“Á á!”

“Cẩn thận! Móng vuốt của chúng sắc lắm đấy!”

Mặc dù Thanh Minh có thể đập để đuổi lũ dơi đang bay đến đi, nhưng trong hoàn cảnh này, những người khác lại không làm được như vậy. Một vết xước dài xuất hiện ở nơi bị móng vuốt của dơi quỷ cào trúng, máu bắt đầu phun ra.

Bị mùi máu thu hút, lũ dơi quỷ càng bay điên loạn hơn. Hàng trăm con dơi liệng qua liệng lại trên không một cách chóng mặt.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng ấy thôi cũng đủ khiến người khác xây xẩm mặt mày.

“Phân, phân đà chủ! Tay! Ngài đừng cử động tay nữa!”

“Cái gì? Chết tiệt. Hình như là chất độc gây bại liệt?”

Gương mặt của Hồng Đại Quang méo xệch.

‘Rốt cuộc lũ dơi này là loại quái quỷ gì thế!’

Móng vuốt của một loài động vật có cơ thể cứng như thép đã biến một danh kiếm trở thành trò cười. Không ngờ hắn lại trúng độc ở đây!

Chúng chính là lũ quái vật mà cao thủ cũng khó lòng đương đầu. Hơn nữa, chúng lại không chỉ có một vài con, mà cả trăm con đang đập cánh trên không trung.

“Á á!”

Hồng Đại Quang quay đầu sau khi cảm nhận được cơn đau buốt ở trên vai. Không biết từ lúc nào, một con dơi quỷ đã bám trên vai hắn.

“Con dơi chết tiệt này!”

Hồng Đại Quang vừa chửi vừa đuổi đánh con dơi quỷ. Thế nhưng, vết thương của hắn càng động mạnh hơn, máu tuôn ra xối xả.

‘Chết chắc rồi.’

Bị thương không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là chất độc gây bại liệt sẽ đi vào cơ thể thông qua vết thương ấy. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ không thể cử động, và trở thành miếng mồi cho lũ chết tiệt đằng sau lao đến xé xác.

“Tuyệt đối không được để nó hút máu! Mau giết chết lũ dơi ở gần đi!”

“Phân đà chủ! Vũ khí không ăn thua! Bọn chúng chuyển động lạ lắm. Chúng né tránh như thể đã đoán trước quỹ đạo của đệ được vậy!”

“Cái…….”

Thế nhưng hắn còn không có thời gian để tức giận. Hồng Đại Quang nhanh chóng vươn tay ra đuổi lũ dơi đang hướng đến mặt mình.

Chưởng pháp mà Cái Bang luôn tự hào khắp thiên hạ chính là Thủ Bát Tiên Chưởng.

Vậy nhưng, lũ dơi lại bay vòng vòng trên không nên rất dễ tránh được nhất chưởng của Hồng Đại Quang.

“Tránh ư?”

Một sinh vật nhỏ bé như vậy lại tránh được nhất chưởng chứa đựng võ lý của Cái Bang sao?

Hắn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

‘Tại sao trên thế gian này lại có một loài quái vật khó tin như vậy chứ?’

Hắn biết thế gian này rất rộng lớn và có vô vàn những thứ kỳ lạ, kinh tởm. Bởi vì hắn là phân đà chủ của Cái Bang - người nắm bắt mạng lưới thông tin rộng nhất trong giới võ lâm hơn bất kỳ ai.

Thế nhưng, hắn không ngờ khi trực tiếp đụng độ chúng lại kinh khủng đến thế.

Nếu Hồng Đại Quang dùng toàn lực thì hắn có thể hạ được mười con quái vật này không?

Hắn không có tự tin đó.

Hơn nữa, nơi này không chỉ có mười con Ma La Hấp Huyết Biên Bức , mà có đến hàng trăm con. Nếu cứ thế này thì tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây mất.

“Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long! Ngươi làm gì đi chứ!”

Và hắn không còn cách nào khác ngoài việc tìm đến Thanh Minh.

“Áu!”

Thanh Minh bực mình rút kiếm.

“Hoa Sơn……..”

Hồng Đại Quang vô thức ngậm miệng khi quay đầu lại định giục Thanh Minh thêm một lần nữa.

Không có gì thay đổi cả.

Thanh Minh chỉ đang vung kiếm. Cả biểu cảm, chuyển động, và cả khí thế của hắn. Đều không có gì thay đổi hết.

Thế nhưng……

‘Khác quá.’

Mặc dù hắn cũng không biết rốt cuộc khác ở đâu, nhưng hắn có cảm giác Thanh Minh của bây giờ khác hẳn Thanh Minh chạy đằng sau hắn lúc nãy.

Cảm giác xa lạ khó tin đó khiến Hồng Đại Quang bàng hoàng.

Cái tên tiểu tử chỉ cần mở miệng ra là chửi người mắng chó của Hoa Sơn ấy đã biến mất, mà trở thành một cao thủ với lưỡi kiếm sắc bén như đã trải qua hàng trăm trận chiến đang đứng ở đó.

Và thanh kiếm của hắn từ từ chuyển động.

Soạttttttttt.

Dường như có gió từ đâu thổi tới. Kiếm của Thanh Minh chuyển động một cách chậm chạp. Lưỡi kiếm của hắn bắt đầu xuất hiện hàng chục, hàng trăm kiếm ảnh phủ đầy hang động tối tăm.

‘Hoa mai?’

Khai hoa.

Cứ mỗi một lần kiếm ảnh xuất hiện, là lại có một bông hoa mai nở rộ. Chỉ trong chốc lát, một nụ hoa nhỏ bé đã sớm trở thành một bông hoa rực rỡ. Tưởng như hang động này đã trở thành một rừng hoa mai rộng lớn.

Dù biết bây giờ không phải là lúc để cảm thán, nhưng Hồng Đại Quang đã sớm như người mất hồn.

‘Đó là võ công của Hoa Sơn sao?’

Hoa mai của Hoa Sơn.

Hoa mai của Hoa Sơn từng biến mất trong kí ức của mọi người, đã bắt đầu quay trở lại giang hồ, và đang được tái hiện nguyên vẹn trước mặt của Hồng Đại Quang.

Dường như mùi hương của hoa mai đang tỏa ra ngào ngạt khắp mọi nơi.

Hắn biết bông hoa ở lưỡi kiếm kia không thể tỏa ra hương thơm được, hắn biết có thể hương hoa mai mà hắn đang ngửi thấy là do chính hắn tưởng tượng ra, nhưng Hồng Đại Quang vẫn rùng mình trước hương thơm ấy.

Và rồi.

Lạc hoa.

Hoa mai bắt đầu xoay tròn lên cao. Cánh hoa theo gió lao thẳng đến lũ dơi quỷ như thể có mắt nhìn.

Quéccccccccccccc!

Quécccccccccccccc!

Tiếng gào thảm thiết của lũ dơi vang vọng khắp hang động.

Bịch.

Tiếng đập cánh của lũ dơi đập vào tai Hồng Đại Quang.

Đó là âm thanh mà hắn đã nghe ít phút trước. Thế nhưng bây giờ nó lại có một chút khác biệt. Đó là tiếng của những con dơi quỷ bị kiếm của Thanh Minh chém rơi xuống đất.

“A………….”

Hồng Đại Quang vô thức cất ra một tiếng than tiếc nuối khi nhìn thấy những đóa hoa mai nở rộ trong hang động biến mất như chưa hề tồn tại.

Soạt.

Thanh Minh tra kiếm vào vỏ.

“Phù.”

Sau khi thở hắt ra một tiếng, Thanh Minh quay đầu lại nhìn.

Không một người nào ở đây có được khí thế sắc bén đó ..

“Lũ dơi ngu ngốc chết tiệt không biết điều!”

……..Như hắn!

Thanh Minh dương dương tự đắc ưỡn vai như dáng vẻ vốn có của hắn.

“..........”

Nếu như hắn không mở miệng mà cứ đứng yên ở đó thì cảnh tượng này đã có chút cảm động rồi.

“Sao thế, không đi à?”

“À, đi chứ.”

Hồng Đại Quang quay đầu lại phía sau nhìn.

Xùyyyy. Xùyyyyyyy.

Không phải tất cả lũ dơi quỷ đều rơi xuống sau nhát kiếm của hắn. Hơn một nửa lũ dơi quỷ còn sống quay về bám lên tường, rồi nhìn chằm chằm về phía bên này.

Ma vật là ma vật. Chúng nhận ra sức mạnh của Thanh Minh nên không dám tiếp cận về phía bên này nữa mà chỉ gầm gừ phát ra những âm thanh đe dọa.

‘Có vẻ như thanh kiếm ấy đã gieo rắc nỗi sợ hãi vào đầu mấy con chim này rồi.’

Mà không. Mấy con dơi này có phải là chim đâu?

Đây phải là một chuyện kỳ quặc. Không thì cũng phải là một chuyện đáng kinh ngạc.

Hồng Đại Quang gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía cuối hang động.

‘Chết tiệt, tự dưng bây giờ mình lại sợ không biết thứ gì sẽ xuất hiện.’

Hồng Đại Quang cắn chặt môi rảo bước về phía trước.

‘Dù có chuyện gì, ở bên cạnh hắn vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.’

Nếu không thì hắn đã chết rồi.

Hồng Đại Quang nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng.

Thanh Minh biết cảm giác của hắn, cười mỉa mai nói.

“Ngươi đến đây chơi đấy à? Sao ta thấy ngươi cứ ngắm cái gì mãi thế?”

“..........”

“Cái Bang thế là xong rồi. Xong rồi.”

“..........”

Không, có thể không phải như vậy đâu.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương