Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 140 Dù có chết ta cũng phải ăn được thứ đó! (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 140. Dù có chết ta cũng phải ăn được thứ đó! (5)

1 ngày trong lành.

“Hey ya !”

Thanh Mình sảng khoái đứng dậy mở toang cửa sổ.

“Thời tiết đẹp thật đấy”

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng. Những tia nắng như cù vào khuôn mặt của Thanh Minh khiến hắn mỉm cười.

Tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt.

Đó chính là tâm trạng tràn đầy sinh lực khi nghĩ đến tương lai tươi sáng đang đến gần của Hoa Sơn. Sau khi vặn vẹo cái eo, hắn khoan thai mở cửa bước ra ngoài.

“ Tiểu đạo trưởng dậy sớm thật đấy.”

“Ơ?”

Mắt của Thanh Minh mở to.

Ngụy Lập Sơn với khuôn mặt khác hẳn hôm qua đang quét sân.

“Môn chủ, ông đang quét sân đấy à?”

“Haha”

Ông ta mở một nụ cười mềm mại sau khi nghe Thanh Minh hỏi.

“Kể từ ngày hôm qua, ta đã được tái sinh. Vì vậy mà để không quên chuyện tốt này, ta đang lưu tâm đến cả những chuyện nhỏ nhất.”

“Ừm. Tốt lắm.”

Thanh Minh tiếp tục cười. Tâm trạng hắn ta hôm nay quá tốt.

Việc một môn chủ lại đi trực tiếp quét sân như thế kia là có ý nghĩa gì đây? Chắc chắn là ông ta muốn cho mọi người thấy rằng, lão sẽ dẫn dắt Hoa Ảnh Môn bằng một tinh thần mới, một tấm lòng mới.

“Tiểu đạo trưởng hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ta đã ngủ một mạch đấy. Thật sự rất sảng khoái.”

Nguy Lập Sơn thở hắt một hơi.

“Lý nào lại như vậy được?”

Đêm hôm qua, Thanh Minh đã chữa trị cho Ngụy Lập Sơn đến tận đầu sáng. Nếu như hắn ta có quay về phòng rồi ngủ ngay lập tức thì thời gian mà hắn ngủ cũng mới chỉ 1 canh giờ mà thôi.

Làm thế nào mà một người trong 1 ngày 12 canh giờ lại chỉ ngủ có 1 canh giờ đã cảm thấy sảng khoái được chứ?

“Thật đáng ghen tị.”

Ngụy Lập Sơn trước kia chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của Thanh Minh đã nghĩ rằng hắn ta là một mang chủng phá hoại Hoa Sơn. Nhưng sau này lão đã phát hiện ra, chính Thanh Minh là người đã lãnh đạo các sư thúc và sư huynh của mình cứu Hoa Ảnh Môn. Không những thế, Thanh Minh còn chữa trị cả nội thương cho lão nữa.

Thêm vào đó….

“Một người mang nguyên khí thanh tao như vậy sao có thể là mang chủng được chứ?”

Nguyên khí của Thanh Minh là nguyên khí mà cả đời Ngụy Lập Sơn chưa từng được cảm nhận. Người được trực tiếp tiếp xúc với thứ nguyên khí trong sáng thuần túy đó sẽ có cái nhìn hoàn toàn khác. Sự thật là những người mang trong mình nguyên khí như vậy thường bị ghét vì nó khiến người ta phải quá đỗi ghen tị.

Hoa Sơn Thần Long quả nhiên danh bất hư truyền. Thần Long không dễ để lộ bản thân. Và Thanh Minh có thực lực xứng đáng với cái biệt hiệu đó.

Ngụy Lập Sơn kể từ lúc có cái nhìn tốt về Thanh Minh, ông ta nhìn đâu cũng chỉ thấy điều tốt đẹp.

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

 

Thanh Minh thật hoạt bát, Thanh Minh thật tuấn tú.

“Sư thúc và các sư huynh của ta vẫn chưa xuất hiện sao?”

“Ngoài tiểu đạo trưởng ra thì chưa có ai dậy thì phải?”

“Mặt trời đã lên tới trung thiên rồi kia mà?!”

“……”

Trung thiên?

Ngụy Lập Sơn dụi mắt.

Nhưng ông ta nhìn kiểu gì thì mặt trời cũng mới mọc mà thôi. Trung thiên gì chứ….

“Tiểu đạo trưởng thật là chăm chỉ quá”

Lúc này tất cả những điều được Thanh Minh nói ra, Ngụy Lập Sơn đều sẽ suy nghĩ theo hướng tích cực nhất có thể. Nhưng ông ta nhầm to rồi.

Nguyên khí và tính cách của một con người chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Sai lầm của những kẻ chưa từng gặp được những kẻ đạo gia thực thụ đó là nghĩ rằng kẻ mang nguyên khí thuần khiết của đạo gia thì tính cách cũng sẽ giống như một đạo gia.

Trường hợp của Thanh Minh lại càng chứng minh cho câu nói đó.

“Chậc. Đã bảo là trong buổi sáng phải xong rồi mà!”

Thanh Minh chầm chậm đi bộ hướng về phía sảnh chính.

“ Tiểu đạo trưởng đi đâu đấy?”

“ À, ta có chuyện sai bảo sư thúc và sư huynh nên là…”

Hả?

Ai sai bảo ai kia ?

Ngụy Lập Sơn nghiêng đầu.

“ Mình nghe nhầm rồi thì phải ”

Chắc là nghe nhầm rồi.

Trong lúc Nguy Lập Sơn bận sắp xếp lại suy nghĩ, Thanh Minh đi hai tay vung vẩy tiến gần đến sảnh chính. Hắn nhanh chóng kéo cửa.

“ Đã giải xong…ơ ? ”

Thanh Minh mở mắt tròn xoe nhìn vào trong.

Trước mặt hắn ta là 1 cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Soạt soạt soạt soạt

Bạch Thiên với đôi mắt xung huyết đỏ hoe đang cầm bút lông cố sống cố chết viết cái gì đấy vào một cuộn giấy dài dằng dặc mặc kệ trên sàn giấy đã nằm la liệt kín hết chỗ.

“Không, không phải chứ...Chuyện này....”

Một tay của Bạch Thiên đang viết gì đó với tốc độ khủng khiếp. Tay còn lại được hắn ngậm trên miệng. Hắn liên tục ngoạm ngoạm móng tay ngón cái. Người thì nhấp nha nhấp nhổm.

“Như thế này là không được rồi…đến mức này thì phải có chút thành quả chứ?”

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên bằng đôi mắt ngơ ngác rồi quay đầu sang một hướng khác.

Đốp.Đốp.Đốp.Đốp

Đó chính là âm thanh mà đầu Chiêu Kiệt cụng vào cái ghế mà hắn ta đang ngồi.

“Mình là rác rưởi....mình là rác rưởi....mình là rác rưởi...mình là rác rưởi...”

“.....”

Nhuận Tông một tay cầm tấm tàng bảo đồ, một tay thì vò đầu bứt tóc. Đến mức mà tóc của hắn ta rụng tùm lum trên nền nhà.

Còn Lưu Lê Tuyết thì ru rú ở một góc với khuôn mặt rầu rĩ. Cô ta liên tục lầu bầu gì đó. Có cảm giác ánh sáng quanh cô ta tối tăm hơn những chỗ khác.

“….Mọi người đang làm gì thế này?”

Thanh Minh hét lên với khuôn mặt hoang mang đột độ. 4 người đồng loạt xoay người nhìn hắn. Sau đó là một tiếng thở dài thật dài.

 

“Không thể phá giải được ư?”

“Việc này quá sức với bọn ta.”

Bạch Thiên vừa ngậm chặt ngón tay trong miệng vừa cất tiếng run rẩy.

“Mặc dù ta cũng được nhiều người đánh giá là bậc kỳ tài. Nhưng cái này thực sự quá khó rồi.”

“Vậy hả?”

Bạch Thiên nặng nề gật đầu.

“ Thứ này nếu như không phải thiên tài khủng bố thì khó mà phá giải được.Trong thiên hạ số người có thể làm được điều này có khi chẳng đến 3 người đâu!”

“Nhưng mà Võ Đang đã giải ra rồi đó?”

“Thật á?”

“…….”

“…….”

Bạch Thiên ho húng hắng trong miệng.

“Có vẻ như Võ Đang có thiên tài như vậy”

Mặt Thanh Minh đần cả ra.

“Võ Đang giải được mà Hoa Sơn không giải được sao?”

“ Ai bảo thế chứ? Trong số các sư thúc chắc chắn có người sẽ giải được. Chỉ là hiện tại chúng ta bị thiếu thời gian và nhân lực mà thôi.”

“Hừm”

Thanh Minh quay đầu. Không chỉ Bạch Thiên, tất cả những người khác bắt đầu nhìn vào không trung bằng đôi mắt lờ đờ. Có vẻ như có cho thêm thời gian thì bọn họ cũng chẳng thể nào giải được câu đố hóc búa này.

“Chúng ta không thể thế này được?”

“ Võ Đang làm được còn chúng ta thì không. Cái này là quá sức đối với năng lực của chúng ta ư? Chúng ta cần một chuyên gia trong lĩnh vực này”

“Chuyên gia ư?”

“Có thể là chuyển gia về cơ quan hoặc trận pháp gì đó”

“A, những người học về thứ đó hẳn là sẽ phá giải được tàng bảo đồ cho mà xem?”

“Có lẽ vậy. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được người đó mới được.”

“Ở đây sao?”

“…..”

Bạch Thiên vô thức quay đầu nhìn ra cửa sổ.

“Nơi này là Nam Dương đấy”

Việc tìm kiếm 1 chuyên gia ở một tỉnh đô đã là khó lắm rồi. Huống hồ nơi này còn là vùng nông thôn. Không lý nào một cao nhân lại có mặt ở đây được.

“….Bây giờ chúng ta tìm đến các đô thị lớn cũng chưa phải quá muộn phải không?”

“Bây giờ á?”

Đầu của Thanh Minh hết nghiêng bên này lại nghiêng sang bên kia.

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

 

Nhuận Tông nhìn theo mỗi góc độ cái đầu của hắn ta rồi lùi dần về phía sau. So với bình thường, cường độ nguây nguẩy cái đầu của hắn ta mạnh và nhanh hơn rất nhiều. Điều đó có nghĩa là Thanh Minh thực sự đang rất tức giận.

Ánh mắt của Thanh Minh ngập tràn sự phiền hà.

“Chỉ một lát nữa thôi, lũ người Võ Đang sẽ kéo đến đây như chó dại. Cái gì? Đến đô thị lớn để tìm người giải đố á?”

“……”

Bạch Thiên giật mình thót tim.

Không phải hắn sợ Thanh Minh nổi giận. Mặc dù Thanh Minh là một gã không nói lý lẽ những chắc chắn không phải là người nổi nóng vô cớ.

Lý do Bạch Thiên sợ hãi lúc này rất đơn giản.

Bởi vì ánh mắt của Thanh Minh đang chầm chậm đảo quanh một lượt. Sau khi trưng ra cái mặt đó không biết hắn sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì.

“Chẳng nhẽ không còn cách khác sao?”

“Ố ồ, không có cách nào á?”

Khóe miệng của Thanh Minh chu lên, hắn bắt đầu cao giọng. Tất cả đệ tử Hoa Sơn khi nhìn thấy nụ cười gian ác đó đều giật mình thon thót.

“Vậy mọi người tính thế nào?”

“ Ngươi thử xem sao”

Thanh Minh vươn tay ra lấy tấm tàng bảo đồ mà Nhuận Tông đang cầm.

“Có đúng là hàng thật không?”

“Có vẻ như là vậy. Mặc dù hơi khó hiểu nhưng mọi ký tự đều có quy tắc. Nếu có thêm thời gian chúng ta có thể thử. Nhưng với thời gian hiện tại thực sự là quá sức với bọn ta.”

“Đương nhiên là hàng thật rồi”

Thanh Minh bắt đầu nhìn chằm chằm vào tấm tàng bảo đồ.

“ Vậy việc Võ Đang đã giải được tấm tàng bảo đồ này xem ra cũng là sự thật”

“.....”

“ Tức là chúng ta chẳng thể giải 1 chút nào câu đố này và ngay cả khi chúng ta đang ở trên cái đất Nam Dương này cũng chẳng biết vị trí của kiếm trủng ở đâu. Có lẽ giờ này lũ Võ Đang kia đã về đến sơn mô  rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, bọn chúng sẽ kéo đàn kéo lũ đến Nam Dương này cho mà xem?”

“......”

Khuôn mặt của Thanh Minh dần nghiêm trọng hơn.

“Vậy là chúng ta giờ như lũ chó lùa gà chỉ biết ngồi ở bên dưới nhìn lên mái nhà, mặc kệ lũ Võ Đang chén sạch hỗn nguyên đan và ngày càng trở nên mạnh hơn?”

Là Võ Đang và hỗn nguyên đan đấy.

Thanh Minh từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng nghe đến cái tổ hợp nào kinh khủng như cái tổ hợp này.

Thiếu Lâm và Võ Đang là những môn phái có nội tình thâm hậu đủ dùng, bọn chúng vốn dĩ lấy võ công làm trọng tâm. Nếu như mấy tên đó có thêm nguồn nội lực đáng sợ nữa thì sẽ thế nào đây?

Đúng là không còn biết nói gì nữa.

Vô Chấn mà Thanh Minh giao đấu hôm qua đã như vậy rồi. Tên đó mà ăn hỗn nguyên đan nữa thì nội lực sẽ được gia tăng đáng kể. Nếu vậy thì ngoài trừ Thanh Minh, tất cả các đệ tử khác của Hoa Sơn sẽ bị nội lực của hắn áp đảo đến mức đến tay còn chẳng dùng được nữa ấy chứ.

“Hừm”

Đôi mắt Thanh Minh dần trở nên u ám.

“Phải làm thế nào đây?”

Nhìn thấy Thanh Minh chìm trong lo âu. Nhuận Tông thở dài một tiếng rồi mở lời.

“Thanh Minh”

“Hả?”

“Chúng ta không còn cách nào nữa rồi. Chỉ với chúng ta sao có thể đối phó được lũ người Võ Đang chứ?”

“......”

“Lần này chúng ta hãy từ bỏ đi”

“Sư huynh, huynh vừa nói gì vậy hả...?

“Hả? Ta bảo là hay là chúng ta từ bỏ....”

“Không, trước đó kia.”

“...Chỉ với chúng ta sao có thể đối phó được lũ người Võ Đang chứ”

“Chỉ với chúng ta. Phải, chỉ với chúng ta.”

Mắt Thanh Minh sáng rỡ giống như hắn vừa nhận ra một điều gì đó rất lớn lao.

“Nếu chỉ với chúng ta mà không được....”

Thanh Minh mỉm cười cao giọng.

“Thì chỉ cần không phải là “ chỉ với chúng ta” nữa là được chứ gì?”

“Hả?”

“Hãy làm một ván đi”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt nghi hoặc như muốn hỏi “ Không biết thằng nhóc này lại đang tính dở trò gì nữa đây?”. Thanh Minh bắt đầu giải thích.

“ Dù sao thì chỉ với chúng ta thì không thể nào ngăn được Võ Đang. Bọn chúng biết ta đã đánh bại Vô Chấn nên có lẽ nhân sự đến đây lần này cũng sẽ vô cùng chất lượng.”

“Đúng vậy”

“Vậy thì chi bằng chúng ta làm 1 ván lớn đi”

“ Bằng cách nào chứ?”

“Chúng ta sẽ phao tin khắp thiên hạ là ở đây có kiếm trủng.”

“.....”

Bạch Thiên nhìn chằm chằm Thanh Minh bằng khuôn mặt ngơ ngác.

“Thằng nhóc này có đang bình thường không đấy?”

Thông tin về kiếm trủng là thông tin quý báu biết nhường nào chứ. Đó là một báu vật mà có cho cả đống tài sản lớn thì bất kỳ ai cũng không đem ra đổi chác.

Vậy mà cái tên này đang muốn đi lan truyền thông tin quý báu này khắp làng trên xóm dưới hay sao?

“Chuyện này....”

“A, khoan, khoan đã”

Nhuận Tông đưa tay ra ngăn cản Bạch Thiên.

“Đúng là chuyện này nghe thì có vẻ rất điên rồ nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải không có lý. Dù sao thì nếu như Võ Đang đến đây, một mình chúng ta không thể ngăn cản được. Nhưng nếu như nhiều môn phải tụ tập ở đây một lúc thì sao?”

“.....Kìm hãm lẫn nhau.”

“Đúng vậy”

Nhuận Tông chau mày tiếp tục nói.

“ Tuy là mong manh nhưng vẫn có xác suất. Chúng ta có thể ngư ông đắc lợi. Nếu như để Võ Đang đơn độc phát hiện kiểm trủng chúng ta khó lòng mà xen vào được. ....Nhưng nếu như các môn phái khác cũng có mặt ở đây thì sẽ khác đấy. Còn nữa.....”

Nhuận Tông quay đầu nhìn Thanh Minh.

“Nếu như tình trạng lộn xộn xảy ra, chẳng phải là có người sẽ rất cao hứng hay sao?”

Bạch Thiên mím chặt môi.

“Có cảm giác như tất cả điên hết rồi thì phải”

Nhưng có vẻ như mọi chuyện đã được quyết định.

Bạch Thiên nhanh chóng động não quay sang nhìn Thanh Minh,

“Vậy làm thế nào để tung tin đây? Chẳng nhẽ chúng ta phải đi khắp nơi gào thét rằng nơi này có kiếm trủng?”

“ Như vậy ai mà thèm tin chứ?”

“Vậy thì phải làm sao? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Thanh Minh nhún vai.

“Nếu như chúng ta cứ oang oang ra thì sẽ chẳng có ai tin đâu. Tin này phải được phun ra từ miệng của kẻ nào đó đáng tin mới được.”

“Nhưng là ai mới được?”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Ai cái gì mà ai chứ. Phải hỏi là nơi nào mới đúng”

Thanh Minh lập tức xoay người.

“Ta đi đây một lát. Mọi người nghỉ ngơi đi.”

“Nhà ngươi đi đâu mới được?”

Thanh Minh dứt khoát trả lời mà không thèm ngoảnh lại.

“Lạc Dương”

 

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương