Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 138 Có chết ta cũng phải ăn cái này! (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 138. Có chết ta cũng phải ăn cái này! (3)

“……Đệ ấy đã về đâu ạ?”

“……”

“Chẳng phải bây giờ chúng ta nên đi xem thử thế nào sao?”

Bạch Thiên nhíu mày.

“Nhuận Tông này.”

“Vâng, sư thúc.”

“Con biết nó đi đâu sao mà nói vậy?”

“Rõ ràng là đệ ấy đuổi theo theo đám người Võ Đang rồi, không phải sao ạ? Vậy thì chúng ta cứ đi về hướng Võ Đang là có thể gặp được đệ ấy thôi!”

“Nếu đi theo được đến đó con nghĩ có thể cản được nó sao?”

“……”

Nhuận Tông không thể nào trả lời được câu hỏi này.

Cản ư. Cản lại ư…..

Cản cái tên Thanh Minh đó á?

Bạch Thiên lắc đầu.

“Chẳng thà cứ đợi nó về có khi lại tốt hơn. Tuy chúng ta sẽ cảm thấy tức lộn ruột khi nhìn thấy bộ dạng gây chuyện rồi quay về của nó, nhưng nếu tận mắt chứng kiến cảnh nó gây tai họa thì chắc lòng dạ sẽ nổ tung mất thôi.”

“……Con hiểu rồi ạ.”

Nhưng cũng không nên chờ đợi một cách vô kế hoạch như vậy. Thời gian càng trôi qua thì cảm giác bất an sẽ càng lớn lên. Và theo kinh nghiệm của Bạch Thiên thì thời gian trôi qua càng lâu thì tai họa ập đến sẽ càng nghiêm trọng.

Bạch Thiên thở dài.

“Không biết kiếp trước ta đã gây ra tội tình gì mà lại có một sư điệt như vậy……”

Dĩ nhiên, nếu nhìn nhận một cách khách quan thì Thanh Minh đã đem đến một lợi ích vô cùng khủng khiếp cho Hoa Sơn.

Hắn ta đã đánh bại Tông Nam, đem lại danh tiếng to lớn cho Hoa Sơn, nhờ Thanh Minh mà thực lực của các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba đã tiến bộ vượt bậc một cách không tưởng.

Nếu bảo Bạch Thiên phải chọn lựa giữa một Hoa Sơn có Thanh Minh và một Hoa Sơn không có Thanh Minh thì hắn ta sẽ nuốt nước mắt vào trong mà chọn Hoa Sơn có Thanh Minh.

Nhưng đó là khi dùng lý trí để suy nghĩ. Còn nếu đứng trên lập trường khi bị Thanh Minh làm cho một vố nghiêm trọng thì khó có thể nói ra những lời hay ý đẹp được.

“Nói gì đi nữa thì, lý nào đệ ấy sẽ gây ra chuyện lớn sao ạ?”

Nghe thấy lời của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên và Nhuận Tông xoay lại, ngẩn người ra nhìn hắn. Chiêu Kiệt giật mình trước những ánh mắt đó, hắn đưa tay lên xua xua và biện minh.

“À, không. Ý con không phải nói đệ ấy sẽ không gây ra chuyện…… Nhưng chắc là đệ ấy cũng sẽ gây chuyện ở cái mức chúng ta có thể cáng đáng nổi thôi. Chẳng phải từ trước đến nay, chúng ta cũng đều có thể giải quyết đống tai họa mà đệ ấy đã gây ra sao.”

“……Thế còn nỗi đau khổ chúng ta phải trải qua khi giải quyết đống tai họa đó thì sao?”

“Ờ…….Ừm.”

Chiêu Kiệt khẽ đưa mắt nhìn xuống.

Tuy hắn có nhiều điều muốn nói, nhưng những lời đó không nên nói ra ở đây.

‘Tên tiểu tử đó đâu phải đứa gây tai họa một cách vô tội vạ.’

Một người xuất thân từ gia đình thương gia như Chiêu Kiệt rất nhạy cảm với vấn đề lợi ích. Trong số những thứ mà hứn theo dõi và cảm nhận được từ trước đến nay thì mỗi lần Thanh Minh gây ra chuyện gì cũng đều có lý do cả.

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem truyện sớm nhất tại VLOG.NOVEL)

 

Người khác khi nhìn vào có thể nghĩ đó là một hành động hết sức vô lý, nhưng mỗi khi Thanh Minh gây chuyện thì nhất định sẽ đem lại lợi ích to lớn nào đó cho bản thân Thanh Minh hoặc Hoa Sơn. Vì vậy mà không cần thiết phải ngăn chặn cho bằng được việc Thanh Minh gây chuyện…..

Chiêu Kiệt thở dài.

Nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thiên và Nhuận Tông nhăn nhó hết một nửa, Chiêu Kiệt không thể nào nói ra những suy nghĩ của mình. Cũng phải thôi. Lợi ích lợi iếc gì đó thì liên quan gì, bọn họ sắp phải chết đến nơi rồi thì mấy lý lẽ đó có đi được vào đầu bọn họ nổi không?

Dù biết rõ rằng việc đó sẽ đem lại lợi ích đi nữa, chỉ cần nghĩ đến nỗi đau khổ phải trải qua cho đến khi tai họa do Thanh Minh gây ra biến thành lợi ích thì cũng đủ để hiểu cho tâm trạng của Bạch Thiên và Nhuận Tông lúc này rồi.

Nhưng mà để ý kỹ thì.

Chiêu Kiệt khẽ thay đổi hướng nhìn.

Hình ảnh Lưu Lê Tuyết đang ngồi uống trà ở một góc bàn lọt vào tầm nhìn của hắn.

‘Đúng là một người đặc biệt.’

Lưu Lê Tuyết là người đã thay đổi nhiều nhất trong hai năm vừa qua, mà cũng đồng thời là người chẳng hề có gì thay đổi.

Một người vốn không có chút quan tâm nào đến các sư huynh đệ hay các sư điệt như Lưu Lê Tuyết lại thể hiện sự quan tâm vô hạn đến Thanh Minh, cái đó rõ ràng là một sự thay đổi lớn khủng khiếp. Nhưng có nói vậy đi nữa thì cũng không có nghĩa mối quan hệ giữa Lưu Lê Tuyết và các sư huynh đệ khác đã có cải thiện.

Cô ta chỉ đối xử khác biệt với mỗi một mình Thanh Minh.

‘Thật là hiếm có.’

Chiêu Kiệt nghĩ rằng sự thay đổi này cũng không đến nỗi tệ.

Trong suốt hai năm vừa qua, Lưu Lê Tuyết đã xinh đẹp lên gấp bội, một người xinh đẹp như vậy mà lại thường xuyên nói nói cười cười thì Hoa Sơn sẽ đảo lộn mất.

Vì có Thanh Minh ở đó nên nếu không chịu tập luyện mà lảng vảng xung quanh Lưu Lê Tuyết thì chắc chắn sẽ bị đập cho vỡ đầu, nhưng còn việc bản thân bị xao lãng thì không thể nào ngăn cản được.

Bây giờ cũng vậy.

Từ sau khi Thanh Minh rời khỏi, Lưu Lê Tuyết không nói một lời nào. Tuy cô ta vẫn giữ gìn lễ nghi với các sư huynh đệ và sư điệt của mình, không một mình bỏ đi ra nơi khác nhưng cô ta cũng không có chút phản ứng gì.

Cô ta chỉ nhìn chăm chăm mãi ra cửa đợi thời gian trôi. Chắc cô ta đang đợi Thanh Minh quay về.

“A……”

Vào lúc đó, Lưu Lê Tuyết lên tiếng.

Chiêu Kiệt cũng nhìn ra cửa theo bản năng. Và không còn nghi ngờ gì nữa!

Rầmm!

Cánh cửa mở toang ra hai bên thật mạnh như sắp vỡ vụn.

Mí mắt Nhuận Tông run lên.

‘Đã nói tận ba trăm lần rằng đừng có đá cửa mà hãy dùng tay mở đàng hoàng vào kia mà!’

Cũng đúng, cái tên tiểu tử đó mà nghe lời thì đâu còn là Thanh Minh nữa.

“Thanh Minh!”

“Cái, cái tên tiểu tử này! Đi gây chuyện ở đâu giờ mới quay về đấy hả! Hãy mau khai đúng sự thật đi!”

Một phản ứng quá khích xuất hiện.

Nhưng những đệ tử Hoa Sơn ngồi trong phòng đã sớm nhận ra rằng, Thanh Minh hôm nay khác với thường ngày. Nếu là Thanh Minh của thường ngày thì vừa vào hắn ta đã lảm nhảm liên tục rồi, đằng này hắn lại không nói một lời nào mà xông thẳng vào chỗ bọn họ đang ngồi.

“Hửm?”

Trong lúc khuôn mặt của tất cả bọn họ sắp trở nên đông cứng, Thanh Minh hét lên vội vã.

“Tập hợp! Tập hợp hết lại đây đi! Nhanh lên nào!”

Đã tập hợp lại từ nãy giờ rồi kia mà, cái tên này.

Trong lúc mọi người đang thơ thẩn nhìn, Thanh Minh móc từ trong túi ra một thứ gì đó.

“Hửm?”

Bạch Thiên nheo mắt nhìn bức vẽ mà Thanh Minh đặt lên bàn.

“Đây là cái gì vậy?”

“Tàng bảo đồ.”

“Tàng bảo đồ ư? Nhìn nó giống như được vẽ bằng ám hiệu thì phải?”

“Ừ.”

Bạch Thiên nghiêng đầu hỏi.

“Rồi giờ phải làm gì với nó đây?”

“Phải giải được cái này.”

“Cái này á?”

“Ừ.”

“Ai phải giải cơ?”

“Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là sư thúc và các sư huynh rồi!”

Bạch Thiên nhíu mày.

Sao bảo đi ra ngoài bắt đám người của Võ Đang rồi giờ xách cái bức vẽ toàn những ám hiệu kỳ lạ này về. Rồi còn bảo mọi người từ bây giờ phải giải được nó nữa chứ?

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng một khuôn mặt khá khó chịu rồi nói.

“Con hãy giải thích cho mọi người nghe thử xem đây rốt cuộc là cái tình huống gì trước cái đã.”

“Chậc. Đâu có nhiều thời gian. Ta sẽ chỉ nói một lần duy nhất thôi đấy. Nghe cho rõ đây!”

Thanh Minh nhanh chóng kể lại cho bọn họ nghe tất cả những chuyện xảy ra từ khi hắn rời khỏi đến bây giờ.

 

“…..Dược Tiên Chi Mộ sao?”

“Đúng vậy.”

“Là Dược Tiên vào 200 năm trước đó à?”

“Đã bảo đúng vậy rồi mà.”

“Tức là tấm tàng bảo đồ này chỉ ra vị trí ngôi mộ của Dược Tiên, chúng ta phải…..Ờ, chúng ta……”

Tên này đã nện Thanh Lưu Kiếm một trận rồi cướp nó về đây sao?

Má của Bạch Thiên run run.

‘Cái tên tiểu tử này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy nhỉ?’

Chuyện Thanh Minh đánh bại Thanh Lưu Kiếm bây giờ cũng chẳng đáng để ngạc nhiên nữa rồi.

Đương nhiên việc một đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đánh bại đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang, lại còn là đệ tử được mệnh danh là Võ Đang Tam Kiếm vì có võ công vượt trội nhất trong số các đệ tử đời thứ nhất, là một chuyện vô cùng đáng kinh ngạc.

Nhưng kể từ giờ, Bạch Thiên quyết định sẽ không bất ngờ về bất cứ chuyện gì Thanh Minh gây ra nữa.

Vấn đề nằm ở phần sau.

“Tức là…..Con đã cướp nó từ tay của Thanh Lưu Kiếm rồi đem về đây sao?”

“Ừ.”

“Từ tay của Thanh Lưu Kiếm Võ Đang á?”

“A sao cứ bắt ta lặp đi lặp lại mãi một câu thế! Đã bảo là đúng vậy rồi cơ mà!”

Vừa nghe xong tiếng quát của Thanh Minh, Bạch Thiên đã không thể nào nhịn được nữa, hắn ta nổi đóa lên.

“Này, cái tên điên kia! Con nghĩ gì mà lại đi giở trò cướp bóc với người của Võ Đang hả! Con định giải quyết hậu quả việc này thế nào đây! Chẳng phải bọn họ sẽ tức sôi máu lên rồi tìm đến Hoa Sơn hay sao!”

“Không sao, không sao hết. Bọn họ không biết đó là ta đâu. Ta đã đeo khăn che mặt rồi.”

“Có đeo khăn che mặt đi nữa thì làm gì có chuyện bọn chúng không nhận ra con cơ chứ! Bộ con nghĩ mắt bọn họ sinh ra chỉ để trang trí thôi à! Con tưởng bọn họ bị mù cả sao?”

Tất cả nhìn Thanh Minh với khuôn mặt thảm thương.

Võ Đang và Thiếu Lâm là hai đại môn phái cùng dẫn dắt thiên hạ. Sức ảnh hưởng của hai môn phái đó vượt ra khỏi Hồ Bắc, lan khắp thiên hạ, sức mạnh của bọn họ chọc đến tận trời xanh.

Chỉ mới nghĩ đến số lượng môn đồ và cao thủ không thôi thì Võ Đang không phải là một nơi mà Hoa Sơn có thể tùy tiện động vào được. Võ Đang một khi đã có ý định cầm kiếm lên thì Hoa Sơn trong chốc lát sẽ tan tành mây khói.

Không biết sau này thì sẽ ra sao nhưng còn bây giờ thì tuyệt đối không được gây xung đột với Võ Đang.

Riêng chuyện hậu thuẫn Hoa Ảnh Môn không thôi cũng đã mang lại gánh nặng lớn rồi. Giờ lại còn đi cướp đồ về á? Lại còn là đồ của Võ Đang ư?

‘Sao không đi nhổ lông mũi của thiên tử luôn đi!’

Đây thực sự là một tai họa động trời.

Bạch Thiên đang không biết rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào thì một giọng nói khoan thai của Thanh Minh lọt vào tai hắn ta.

“Đã bảo chuyện đó không quan trọng rồi mà!”

“Chuyện đó mà còn không quan trọng……”

“Sư thúc!”

“Hửm?”

Thanh Minh dùng một giọng nói quả quyết ngắt lời Bạch Thiên.

“Hay ta đem nó trả lại nhỉ?”

“……”

Bạch Thiên ngậm chặt mồm.

“Cái này mà có thể không ăn sao? Hả?”

“……”

Ánh mắt Bạch Thiên hướng về tấm tàng bảo đồ đặt trên bàn.

‘Dược Tiên Chi Mộ.’

Nếu bên trong ngôi mộ đó có cách luyện Hỗn Nguyên Đan thì sao? Liệu có thể từ bỏ nó và nhường cho kẻ khác không?

‘Woa. Đây là độc chứ gì nữa.’

Ăn vào thì nhất định sẽ trúng độc. Nhưng không thể nào không ăn loại độc này được.

“Sư thúc nghĩ cho kỹ vào. Con người sống trên đời mà chỉ lựa toàn những chuyện an toàn để làm thì cả đời cũng không thể nào thoát khỏi bộ dạng hiện tại! Thỉnh thoảng cũng nên không suy nghĩ trước sau mà làm bậy làm càn một lần. Ý ta là chúng ta cần phải đánh một canh bạc! Đừng để bị cuốn vào chuyện này chuyện kia làm gì, nếu cược hết mọi thứ và đánh một canh bạc thì…!”

“Thì đương nhiên là tán gia bại sản rồi.”

“…..Ờ. Thường thì là vậy đó!”

“…….”

Thanh Minh giật mình rồi lại nói ra suy nghĩ của mình một cách mạnh mẽ.

“Tuy nhiên, phải đánh một canh bạc thì cái cơ hội kiếm được một mẻ ngàn vàng mới xuất hiện chứ. Cái này dù có chết cũng phải ăn cho bằng được! Chẳng phải vậy sao?”

“Hừ.”

Bạch Thiên gãi gãi đầu một cách mạnh bạo.

‘Chết tiệt.’

Lời nói này không sai.

Canh bạc này thực sự đáng giá để có thể cược cả vận mệnh của môn phái vào và đánh một lần. Nếu Hoa Sơn có thể nắm trong tay được phương pháp chế tạo Hỗn Nguyên Đan thì có khi sẽ giải quyết được vấn đề nội công yếu kém bấy lâu nay cũng không chừng.

Vấn đề của Hoa Sơn nằm ở đâu ư?

Nằm ở chỗ võ công của những người phía trên thì yếu kém, còn những người ở phía dưới thì tốn nhiều thời gian để có thể phát triển. Bây giờ, các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn nếu so với những đệ tử của môn phái khác ở cùng thứ bậc thì có thể nói mạnh hơn một cách vượt bậc nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi so sánh với những người cũng thứ bậc mà thôi.

Bạch Thiên dù có mạnh mấy đi chăng nữa thì liệu có thể nào đánh bại được trưởng lão của Võ Đang không?

 

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem truyện sớm nhất tại VLOG.NOVEL)

 

Để có thể đạt đến cảnh giới đó thì ít nhất hắn ta phải cần đến hơn 30 năm nữa. Đó là bởi vì, hơn bất cứ điều gì khác, nội công không thể trở thành nền tảng vững chắc của bọn họ được. Cho dù nội công của bọn họ có không thiếu sót quá nhiều đi nữa, nhưng khi đem so sánh với các đệ tử được uống linh dược thỏa thích của những môn phái lớn khác thì sự cách biệt đó cực kỳ rõ ràng.

‘Và sự cách biệt đó có thể còn xa hơn nữa trong tương lai.’

Nhưng nếu là Hỗn Nguyên Đan thì có thể giải quyết được vấn đề tiềm ẩn đó chỉ trong một nốt nhạc.

“Hừ!”

Bạch Thiên chà xát mặt mình.

Chẳng thà Thanh Minh gây ra một chuyện hoang đường đến vô lý thì hắn ta có thể thỏa sức chửi mắng rồi.

Mặc dù hậu quả của nó khôn lường và nếu làm không ra hồn thì Hoa Sơn có thể bị đảo lộn nhưng đây lại là một miếng thính không thể không đớp…..

Mắt Bạch Thiên hằn lên gân máu.

“Khỉ thật, miếng thính này thì làm sao mà không đớp được chứ! Chết tiệt!”

Chiêu Kiệt ngay lập tức đớp thính.

“Triển thôi, sư thúc!”

“Con hãy tĩnh tâm…..”

“Bây giờ chúng ta không còn thời gian để đắn đo suy nghĩ nữa đâu ạ! Đám người Võ Đang vào giờ phút này đang chạy về sơn môn của chúng rồi. Bọn chúng mà kéo đội quân chi viện đến thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Dù có chết thì chúng ta cũng phải ăn được nó trước khi bọn chúng đến!”

Nhuận Tông nghe vậy cũng ngậm chặt mồm.

Nhuận Tông cảm thấy rối bời, hắn ta nhìn Bạch Thiên. Bởi vì người duy nhất có thể đưa ra quyết định tại nơi này chính là Bạch Thiên.

Bạch Thiên bắt đầu đảo mắt.

“Thanh Minh này.”

“Ờ. Sư thúc.”

“….Chỉ cần phá giải nó là được sao? Có khi nào phá giải được rồi nhưng vì cơ quan hay bẫy nào đó mà xảy ra vấn đề khác không?”

“Đúng vậy! Chỉ cần phá giải nó là được! Nếu giải được thì bằng mọi cách ta sẽ kiếm đường vào đó.”

“Con có chắc không?”

“Sư thúc! Ta là Thanh Minh đấy! Sư thúc bị làm sao thế!”

“…..Ý con là chắc đúng chứ?”

Một tia sáng khủng khiếp lóe lên từ mắt của Bạch Thiên.

“Chết tiệt, ta cũng là đấng nam nhi đấy!  Cái này sao có thể đem trả lại cho Võ Đang được! Dù chưởng môn nhân có chém bay đầu ta thì ta cũng phải làm vụ này thôi!”

Bạch Thiên xoay đầu lại.

“Nhuận Tông! Chiêu Kiệt! Lưu sư muội!”

“Vâng, sư thúc!”

“Bắt đầu thôi! Dù có phải dùng đến bất cứ cách nào đi nữa thì cũng phải phá giải được nó nội trong đêm nay! Bây giờ chúng ta không thể làm gì khác hơn được!”

“Vâng ạ!”

Ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu phừng phừng lửa.

Trong suốt hai năm qua, Thanh Minh đã khiến các đệ tử Hoa Sơn biến chất.

“Trước khi bọn khốn Võ Đang đó đến, chúng ta bằng mọi cách phải ăn cho bằng được! Hỗn Nguyên Đan! Là Hỗn Nguyên Đan đấy!”

“Hỗn Nguyên Đan!”

Gân máu bắt đầu hắn lên mắt của hai kẻ đang khao khát nội công là Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, bọn họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào tàng bảo đồ.

Thanh Minh thấy cảnh tượng đó thì nở nụ cười mãn nguyện.

‘Khừ, bọn họ đã trưởng thành rồi. Đúng không chưởng môn sư huynh?’

 

-Thiệt tình, cái tên hư hỏng……

 

A. Sao hôm nay không nghe được vế sau vậy nhỉ.

Không biết tự bao giờ mà Thanh Minh đã nhuốm màu của bản thân mình một cách triệt để lên người các đệ tử Hoa Sơn.

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem truyện sớm nhất tại VLOG.NOVEL)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương