Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 128 Kiếm pháp Hoa Sơn quá mạnh. (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 128. Kiếm pháp Hoa Sơn quá mạnh. (3)

“Cái, cái gì?”

Các sư đệ của hắn vừa ‘leo’ vào trong đã ‘bay’ ra ngoài.

Nhanh gấp mấy lần tốc độ chúng leo vào.

Các đệ tử Võ Đang vội đỡ lấy những người vừa bị đá bay ra ngoài theo phản xạ.

“Hự ự ự.”

“Hả…….Các huynh bị cái gì đánh trúng vậy?”

Cũng may là hình như không có ai bị thương nặng. Nếu so sánh với tốc độ họ bị đánh bay ra ngoài, thì việc không có vết thương nào mới là chuyện lạ đấy.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“........Ta cũng không biết. Ta chỉ thấy một thứ gì đó trắng mờ……..”

Gương mặt của Chân Huyễn đông cứng lại.

‘Không nhìn thấy đòn tấn công của chúng sao?’

Đúng là vô lý.

Một người thì có thể không nhìn thấy. Bởi vì đã là con người thì ai chẳng có sai lầm. Nhưng cả ba người đều không nhìn ra đòn tấn công đó thì đó lại là một chuyện cực kỳ vô lý.

Mặc dù chuyện đó cũng có thể xảy ra nếu thực lực của kẻ đã tấn công họ cao gấp mấy lần thực lực của các đệ tử vừa xông vào…..

‘Trong đó có cả môn đồ Hoa Ảnh Môn và đệ tử Hoa Sơn.’

Chân Huyễn nãy giờ vẫn còn đang suy nghĩ mòng mòng đã ngay lập tức tìm ra câu trả lời hợp lý.

“Có vẻ như ta đã sập bẫy của chúng rồi. Mặc dù ta không biết dùng đã dùng cách nào.”

“Ý huynh đó không phải là đòn tấn công của chúng sao?”

“Nếu như đó là một đòn tấn công thật sự, thì đệ nghĩ các đệ sẽ chỉ bị thương thế này thôi à? Đáng lý các đệ phải bị gãy một cánh tay hay một cái xương thì đó mới là bình thường đấy.”

“A……. Quả đúng là vậy, sư huynh!”

Chân Huyễn cắn chặt môi.

‘Là trận pháp sao? Hay là?’

Mặc dù không biết chúng đã dùng cách nào, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng, kẻ thù có một tên biết dùng mưu hèn kế bẩn. Có lẽ đó cũng chính là lý do chúng không muốn tỉ võ mà dụ hắn vào trận chiến này.

“Các ngươi cũng ranh ma đấy.”

Chân Huyễn rút kiếm rồi tiến lên phía trước hai bước.

“Các đệ hãy theo sau ta. Bởi vì chúng ta không biết chúng đã giăng bẫy nào, nên ta sẽ dẫn đầu và phá cái bẫy đó.”

“Vâng, sư huynh!”

Chân Huyễn nhìn chằm chằm vào cánh cổng chính đang được đóng im ỉm của Hoa Ảnh Môn với ánh mắt cực kỳ căng thẳng.

Hắn không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu hắn thận trọng quá mức, thì ngược lại, rất có thể hắn sẽ bị rơi vào bẫy của chúng.

“Đi thôi!”

Không đợi các sư đệ trả lời, Chân Huyễn đã đạp cửa xông vào.

Rầm!

Cùng với tiếng rầm đó, cánh cổng cũng bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ bay ra tứ phía.

Mọi thứ thật yên ắng sau khi lớp bụi vừa bay mù mịt lắng xuống.

‘........Là bẫy à?’

Bọn chúng đã chuẩn bị tinh thần trước khi xông vào, vậy mà lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có các đệ tử Hoa Sơn đang lơ đễnh nhìn chúng từ ngoài cổng xông vào.

“Này, sao các ngươi lại phá cổng vậy hả. Ta còn không khóa cổng cơ mà. Hừ, dạo này bọn ranh này chẳng có chút phép tắc nào cả.”

Thanh Minh tặc lưỡi.

Nhuận Tông rất muốn dạy dỗ lại hắn mấy phần, nhưng bây giờ kẻ địch lại đang ở trước mặt.

Chân Huyễn cau mày nhìn họ một lượt từ trái qua phải.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

“Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

“Hả, gì cơ?”

Thấy Thanh Minh bình thản trả lời, Chân Huyễn tức giận nói.

“Chỉ với nhiêu đây người mà các ngươi cũng muốn đối đầu với bọn ta sao? Ngươi tự tin quá mức rồi đấy. Hừ, mà ta cũng không biết là ngươi tự tin hay ngạo mạn nữa.”

Thanh Minh quay lại nhìn Nhuận Tông với gương mặt ngơ ngác.

“Hắn nói gì vậy?”

“Không rõ. Nhưng ta cứ có cảm giác cảnh này hơi quen quen.”

Thanh Minh phá lên cười.

“Không phải là rất giống Bạch Thiên sư thúc ngày xưa sao?”

Bạch Thiên nghiến răng khi thấy mình tự dưng bị lôi vào.

“........Con đừng nói nữa.”

“Con đừng nói lữa.”

“Này!”

Gương mặt Bạch Thiên đỏ bừng bừng.

Thế nhưng Bạch Thiên không thể phủ nhận chuyện lời nói và hành động của Chân Huyễn bây giờ rất giống mình ngày xưa.

‘Chỉ những kẻ không biết trời cao đất dày là gì mới như vậy thôi.’

Từ sau khi gặp Thanh Minh, Bạch Thiên đã bị đập vỡ đầu theo đúng nghĩa đen để rồi nhận ra sự thực phũ phàng này.

Mặc dù bây giờ Bạch Thiên đã thay đổi, nhưng hắn không thể sống thoải mái khi nhìn lại quá khứ đáng xấu hổ của mình.

“........Mau kết thúc đi.”

Thấy Bạch Thiên nói với gương mặt đỏ lừ, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đầu quay đầu cố nhịn cười.

Chân Huyễn nghi hoặc khi chứng kiến cảnh tượng đó từ nãy tới giờ.

Gì thế này?

Sao bọn chúng phản ứng thoải mái quá vậy?

‘Không lẽ chúng còn đặt những cái bẫy khác nữa sao?’

Thế nhưng dù có quan sát kỹ thế nào thì hắn vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống trận pháp hay cơ quan cả. Mà liệu chúng có thể thiết lập bẫy trong trang viên nhỏ bé này không?

Tại sao thái độ của chúng lại dửng dưng thế nhỉ?

Chân Huyễn bắt đầu nóng ran mặt.

‘Các ngươi cũng táo tợn lắm!’

Có một phương pháp dùng lời nói để hạ gục đối thủ, nhưng Chân Huyễn cảm thấy chỉ với cách này thì không thể giải quyết được hắn. Chân Huyễn mở miệng.

“Không biết các ngươi lấy tự tin ở đâu ra nữa. Từ trước đến nay, ta chưa thấy Hoa Sơn thắng Võ Đang lần nào. Vậy mà các ngươi vẫn tin rằng các ngươi có thể đối đầu với bọn ta sao?”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Ngươi nói chưa từng thấy Hoa Sơn thắng Võ Đang lần nào ư? Nhưng 100 năm trước, bọn ta mạnh hơn các ngươi đấy!”

Mặc dù điều đó không được chính thức công nhận.

“Hở? 100 năm trước?”

Chân Huyễn bật cười.

“Phải rồi, đúng vậy. 100 năm trước. Đó là thời đại của Mai Hoa Kiếm Tôn mà các ngươi luôn tự hào.”

“Hửm?”

Thanh Minh bất giác mở to mắt.

Tự dưng hắn cảm thấy thật kỳ lạ khi nghe câu ‘Mai Hoa Kiếm Tôn’ phát ra từ miệng tên đó. Hắn còn chưa từng nghe câu đó ở Hoa Sơn bao giờ, vậy mà bây giờ lời nói đó lại phát ra từ miệng của một đệ tử Võ Đang.

“Nhưng ngươi có biết Mai Hoa Kiếm Tôn đáng tự hào đó của ngươi đã thua Thái Cực Kiếm Đế của Võ Đang không?”

“Hả?”

Bạch Thiên cao giọng.

“Ngươi nói chuyện gì vô lý vậy hả?”

“Hahahaha. Ngươi bảo điều đó vô lý ư? Đương thời, hai người họ đã từng tỉ võ một trận. Vì để giữ danh dự cho Mai Hoa Kiếm Tôn, Thái Cực Kiếm Đế đã giữ kín kết quả của trận đấu.”

“Ngươi……..”

“Sẽ tốt hơn nếu các ngươi biết rõ Hoa Sơn tuyệt đối không phải là đối thủ của Võ Đang đấy.”

Các đệ tử Hoa Sơn nóng mặt khi nghe câu nói đó.

Họ có thể chịu được việc hắn khinh thường mình, nhưng không thể chịu được việc hắn coi thường Hoa Sơn.

Cái tên Mai Hoa Kiếm Tôn là lòng tự trọng của Hoa Sơn, cũng là lòng tự trọng của họ.

“Ngươi dám phát ngôn bậy bạ về ngài ấy sao!”

“Sức chịu đựng của ta có giới hạn đấy!”

“Ngài ấy không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện phát ngôn.”

“........Thật không thể tha thứ được.”

Nhìn thấy phản ứng của các đồng môn, trong lòng Thanh Minh bỗng dấy lên một nỗi buồn khó tả.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Các ngươi hãy đối xử tử tế với ta một chút đi, với ta đây này!

Này, mấy cái đứa kia! Ta là Mai Hoa Kiếm Tôn đây mà!

Trời ạ, tức quá. Mình lại không thể mở miệng giải thích nữa chứ! Tức chết mất thôi!

Thế nhưng, khác với bọn họ, Thanh Minh lại không hề nổi giận trước lời của Chân Huyễn.

‘Quao, đúng là kiểu gì cũng bị chúng bóp méo sự thật mà.’

Rõ ràng mình thấy cái tên mũi ngựa chỉ cần nhìn thấy mặt mình là có thể cưỡi mây về chầu trời đó quá phiền phức khi cứ đòi tỉ võ bí mật nên mới đồng ý với hắn.

Mà hả?

Ai thua ai cơ?

 

 

- Ngươi đã quá suy đồi. Với tư cách cùng là đạo gia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là một đạo nhân thực sự. Đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình, hãy tự ngẫm nghĩ lại những gì ngươi đã làm suốt thời gian qua đi.

 

 

- ………Ta thừa nhận năng lực của ngươi hơn ta. Ta quyết định sẽ rút lui vì sự kém hiểu biết của mình. À không……. ta không định rút lui đâu. Á, khoan đã!!

 

 

- Ta thua rồi! Ngươi đã đánh ta nhiều lắm rồi đấy! Đâu ra cái kiểu đạo sĩ đi đánh người đôm đốp thế này ch…… Á! Á á! Ta đã nói rồi mà, ở đâu ra cái kiểu…… Á á á á!

 

 

- Sư huynh à! Hãy tha cho ta đi mà!

 

 

“Đúng là sư đệ ngoan.”

Hình như hắn nhiều tuổi hơn. Nhưng rõ ràng hắn gọi mình là sư huynh trước mà.

“Hửm?”

“À không. Không có gì đâu.”

Thanh Minh xua tay.

Sau lần đó, mỗi khi tới khu vực của Võ Đang, Thanh Minh đều gọi hắn ra trấn lột.Nơi đó vốn là một khu vực nổi tiếng với nhiều tửu quán đắt đỏ. Hắn đã tận hưởng niềm vui khi dùng tiền của Võ Đang để thuê tầng cao nhất của tửu lâu và gọi loại rượu đắt tiền nhất.

Thanh Minh cảm thấy có gì đó đang mờ dần khi nhớ lại gương mặt ỉu xìu của Thái Cực Kiếm Đế khi đó. A, lúc đó đúng là vui thật.

Không……. Bây giờ đâu phải là lúc chìm đắm trong ký ức chứ.

“Quào, thật vậy luôn sao.”

Dù sao thì hắn không có chứng cứ, cũng không có ai chứng kiến cả.

Chân Huyễn hiểu nhầm phản ứng của Thanh Minh nên đã hét lên bằng một giọng giễu cợt.

“100 năm trước là thời điểm Hoa Sơn mạnh nhất, vậy mà các ngươi cũng không thể vượt qua Võ Đang. Vậy nên, các ngươi không thấy mình đã quá tự mãn khi cho rằng các ngươi có thể đối đầu với bọn ta sao? Lòng tự tôn của các ngươi đã bị Võ Đang……”

“Này. Đừng nói nữa. Đánh luôn đi! Nha?”

“..........”

Thanh Minh thở phì phì.

“Chuyện ai thắng ai thua 100 năm trước quan trọng đến vậy sao. Chẳng lẽ mấy người 100 năm trước đang đứng sau cổ vũ ngươi à? Bọn họ đã chết cả rồi, đồ đần! Nếu ngươi quý người xưa như vậy thì sao không ở Võ Đang làm đạo sĩ…… À quên, ngươi là người của Võ Đang mà.”

Vậy nên hắn mới như thế à?

“.........Ngươi dám!”

“Đó cũng là lý do các ngươi cổ lỗ sĩ như vậy đấy……”

Thanh Minh không hề tức giận dù đã bị bọn họ bóp méo quá khứ trong quá khứ.

‘Chuyện đó có quan trọng quái đâu. Dù sao thì mình cũng hạ được thiên ma rồi.’

Hiện tại mới là thứ quan trọng.

Và……..

‘Chỉ có kẻ mạnh mới làm được chuyện đó.’

Nếu như bây giờ Hoa Sơn mạnh hơn Võ Đang, thì người của Võ Đang sẽ không dám xấc láo như vậy. Nếu như bây giờ Hoa Sơn áp đảo hơn Võ Đang, thì dù họ có khẳng định Mai Hoa Kiếm Tôn mạnh hơn Trương Tam Phong, bọn chúng cũng không dám phản bác nửa lời.

Tiền bạc, lịch sử hay quyền phát ngôn, cuối cùng thì tất cả cũng đều là quyền hạn của kẻ mạnh.

Và Thanh Minh không hề có một tý bất mãn nào với chuyện đó.

‘Mình mạnh mà!’

Tất cả đều là của mình, hừ.

Đó là vấn đề mà Hoa Sơn có thể từ từ giải quyết sau khi xử lý Võ Đang. Mà thật ra thì không giải quyết cũng chẳng sao. Bởi vì nếu Thanh Minh của bây giờ được đánh giá cao hơn Mai Hoa Kiếm Tôn của quá khứ là được rồi.

“Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…….”

“Ngụy thiếu hiệp! Ngụy thiếu hiệp!”

Chân Huyễn định nói gì đó nhưng đã bị Thanh Minh ngắt lời để gọi Ngụy Tiểu Hành.

Ngụy Tiểu Hành đang đứng ở phía sau quan sát tình hình, trả lời với gương mặt ngơ ngác.

“Vâng?”

“Thiếu hiệp đã làm những gì ta yêu cầu chưa?”

“Ý ngài đồn tin đúng không? Ta đã loan tin khắp vùng Nam Dương rồi.”

“Làm tốt lắm. Vậy, lên nào!”

Thanh Minh rút kiếm.

Khiến các đệ tử Võ Đang giật mình lùi về phía sau. Tự nhiên hắn lại…..

Thanh Minh vung kiếm. Kiếm khí bắt đầu tỏa ra từ lưỡi kiếm của hắn.

Thế nhưng, nơi kiếm khí hướng đến lại không phải là nơi các đệ tử Võ Đang đang đứng. Kiếm khí của Thanh Minh chém nát bức tường rào bao quanh Hoa Ảnh Môn.

Rầmmmm!

Trong nháy mắt, bức tường rào của Hoa Ảnh Môn sụp đổ hoàn toàn.

“Ngài, ngài làm gì vậy?”

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt. Tại sao hắn lại phá vỡ tường rào của người khác như một kẻ hành động thiếu suy nghĩ vậy chứ?

“À……”

Đúng lúc ấy, Ngụy Lập Sơn đã hiểu được ý đồ của Thanh Minh khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài bức tường ấy. Ngay khoảnh khắc bức tường sụp đổ, người dân Nam Dương đã lũ lượt tràn vào.

Họ đã không ngại nguy hiểm kéo đến đây khi nghe nói Võ Đang và Hoa Sơn sẽ đấu một trận ở Hoa Ảnh Môn. Thử hỏi có ai mà không muốn chứng kiến sự việc có một không hai này chứ?

“Ta rất thích bày thế trận đấy.”

Thanh Minh mỉm cười.

Mục đích của hắn khi gọi họ đến đây không chỉ đơn thuần là giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Mà còn để họ chứng kiến cảnh tượng Hoa Sơn đập nát Võ Đang.

Bởi vì danh tiếng được tạo dựng từng chút từng chút một thế này sẽ tạo nên vị thế của Hoa Sơn trong tương lai.

“..........Áp lực quá.”

Thanh Minh cười khẩy khi nghe thấy lời nói của Bạch Thiên.

“Nếu đã làm thì phải là cho chắc chắn chứ.”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ chỉ còn lại một việc phải làm thôi.”

Nói rồi Thanh Minh hướng ánh mắt về phía các đệ tử Võ Đang.

“Các sư huynh. Các huynh nhắm xử được mấy tên?”

“.........Ừm. Hai.”

“Chắc ta xử được khoảng ba tên đấy?”

“Vậy là được 5.”

Thanh Minh vuốt cằm.

“Giao cho Lưu sư thúc 4 người chắc ổn. Bạch Thiên sư thúc lo tên đó là xong.”

“Còn con thì sao?”

“Ta làm sao?”

“..........Không có gì.”

Mọi người đang nhìn đấy, xin con hãy kiềm chế chút đi.

“Thế nhé! Sư thúc! Sư huynh!”

“Haa…..”

“Hừ.”

“Haiz.”

Các đệ tử Hoa Sơn thở dài rồi lọc cọc bước lên phía trước.

“Hình như có ai đó đang lùi lại phía sau thì phải.”

Ánh mắt Bạch Thiên tràn đầy hàn khí.

“Đối thủ là các đệ tử Võ Đang, nên đây sẽ là một cơ hội tốt để chúng ta chứng minh cho mọi người thấy kết quả của việc chúng ta đã rèn luyện trong suốt thời gian qua. Lên thôi. Hãy cho bọn chúng thấy kiếm pháp của Hoa Sơn đi nào!”

“Vâng, sư thúc!”

“Vâng, sư huynh!”

Đúng lúc ấy, một âm thanh thống khổ vang lên phía sau họ.

“Tại sao các ngươi lại phản ứng quá khác so với lúc ta nói vậy hả?”

Ngươi ngậm miệng lại hộ ta cái, tên tiểu tử này…..

 

Thời gian ra mắt cố định: 

- Sáng: trong khoảng 11 - 12h trưa

- Tối: 6-8h tối.

Bọn mình sẽ cố gắng đều đặn nhất có thể trong dịp tết, nhưng sỉn rồi thì... K cam kết nhé :))

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương