Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 126 Kiếm pháp của Hoa Sơn quá mạnh. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 126. Kiếm pháp của Hoa Sơn quá mạnh. (1)

 

- Sơn nhi à, mặc dù Hoa Sơn của hiện tại đã đánh mất ánh hào quang của ngày xưa, nhưng Hoa Sơn trong quá khứ là một môn phái tỏa ra ánh hào quang rực rỡ hơn bất kỳ nơi nào khác. Cả đời này, phụ thân của con sẽ luôn tự hào mình là đệ tử tục gia Hoa Sơn.

 

 

Ọc ọc ọc ọc ọc.

Thanh Minh đang mặc trên người bộ võ phục của Hoa Sơn, cầm bình rượu lên tu ừng ực.

“Khàaaaaaaa! Đúng là rượu ngon!”

 

 

- Hoa Sơn là danh môn. Cái tên danh môn sẽ không có được nếu không có trọng tâm và lịch sử. Hoa Sơn được gọi là danh môn cùng nhờ máu và mồ hôi của vô số các bậc tiền nhân.

 

“Đưa ta miếng thịt đó đi! Sư huynh!”

“Ta còn đang chết đói vì không có gì để ăn đây này! Sao đệ có thể ăn hết phần của mình rồi dòm ngó phần của người khác vậy! Nếu đệ không muốn bị chặt gãy tay thì mau bỏ cái tay đó ra cho ta!”

“Cái đồ bạc bẽo!”

 

 

- Mặc dù hiện nay Hoa Sơn đang phải trải qua khổ nạn, nhưng rồi sẽ có ngày Hoa Sơn hồi sinh và vang danh khắp thiên hạ. Vì vậy nên, con tuyệt đối không được nhìn vào tình hình của Hoa Sơn hiện giờ mà xa lánh họ. Con hãy bảo vệ Hoa Sơn. Đến một lúc nào đó, Hoa Ảnh Môn chúng ta sẽ cùng Hoa Sơn tung cánh khắp thiên hạ.

 

 

“Khà! Sống ở ngoài Hoa Sơn thế này mới là sống chứ!”

“Sư thúc cũng đang ở đây đấy, đệ hãy chú ý lời nói của mình chút đi, cái thằng này!”

“Không sao. Không sao đâu. Kiểu gì trong đầu sư thúc bây giờ cũng nghĩ giống ta thôi.”

“..............Không hề. Nếu ta mà nghĩ giống con thì ta sẽ chết ngay lập tức.”

“Há há há há! Ta đùa thôi mà!”

“...........Ta cũng muốn câu đó là đùa đấy.”

Ngụy Tiểu Hành cười khoái chí khi thấy các đệ tử Hoa Sơn vừa uống rượu nhắm thịt vừa chửi nhau tới tấp.

‘Mình muốn thấy biểu cảm phụ thân khi nhìn thấy cảnh tượng này quá.’

Và phải vặn lại lời dạy của ông ấy nữa chứ.

Danh môn? Hồi sinh?

Ầyyy!

‘Hoa Sơn tiêu rồi. Phụ thân à.’

Tiêu hết rồi.

Dạ? Thôi tiêu!

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ dùng một tay ấn mạnh vào ức.Từ nãy tới giờ dạ dày của ông ấy đau như có một cây đinh đóng thẳng vào người vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này lại càng khiến cơn đau trở nên dữ dội hơn.

“Khụ!”

Ngụy Lập Sơn không thể chịu được nữa ho một tiếng. Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay lại nhìn Ngụy Lập Sơn.

“A.”

Thanh Minh nhìn Ngụy Lập Sơn vừa a một tiếng rồi nhấc bình rượu lên.

“Ngài cũng làm một ly nhé?”

“Ông ấy đang bị bệnh đấy!”

“Bệnh chứ có phải bị nội thương đâu!”

“Đệ có thể sống mà biết nghĩ một chút đi được không hả, nghĩ chút đi!”

“Mấy cái tên này!”

Bầu không khí ồn ào trở lại. Dạ dày của Ngụy Lập Sơn cũng lại bắt đầu nhói đau.

‘Danh môn vứt cho chó gặm rồi.’

Hơn mười năm trước, khi nắm tay Ngụy Tiểu Hành đến thăm Hoa Sơn, ông ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hương của một danh môn dù nó sắp sụp đổ.

Rốt cuộc mười năm nay đã xảy ra chuyện gì, mà để đến bây giờ, trong mắt của ông ta, các đệ tử Hoa Sơn chỉ toàn bốc ra một mùi hôi thối chứ nói gì đến mùi hương của một danh môn chứ.

Thấy Ngụy Lập Sơn đã hoàn toàn nản lòng, Diêm Bình thay ông ấy mở lời.

“Xin lỗi.”

“Vâng.”

“.........Không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Bạch Thiên lập tức đứng dậy khi nghe thấy câu nói đó.

Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu.

“Thật có lỗi quá. Bọn họ vốn là những người tự do tự tại nên.”

Ngụy Lập Sơn thở dài một hơi.

“Ta không có ý định đổ lỗi cho ai hết. Dù sao thì cũng nhờ các vị mà ta mới có thêm được một ngày nữa. Nhưng Bạch Thiên đạo trưởng. Bây giờ ta cũng phải đưa ra quyết định rồi.”

“Ngài nói quyết định là sao?”

“Buông bỏ mọi thứ và rời khỏi vùng đất đầy tình cảm này không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng mọi chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn cách nào khác. Hoa Ảnh Môn sẽ từ bỏ Nam Dương và rời đi, các vị cũng có thể quay về Hoa Sơn được rồi.”

“Môn chủ…….”

Bạch Thiên bày ra một biểu cảm khó hiểu.

“Tại hạ biết việc này rất khó tin……”

“Ý ta không phải vậy. Nếu như đối phương không phải là Võ Đang thì ta cũng sẽ kiên trì đến cùng. Thế nhưng, đối phương lại là Võ Đang. Ta không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra nếu đối đầu với chúng. Chẳng phải việc chúng phái Bất Tuyệt Kiếm đến đây là có ý chiếm đoạt Nam Dương bằng mọi giá sao?

“Ừm.”

“Vậy nên dù chúng ta có ngăn cản được một lần, thì sau này, những chuyện như vậy vẫn sẽ tiếp diễn.”

Thanh Minh rót rượu vào ly rồi tu hết trong một hơi.

“Khà.”

Hắn hướng về phía Ngụy Lập Sơn nói.

“Vừa đúng lúc ta định hỏi ngài chuyện đó đây.”

“Vâng?”

“Ở đây có thứ gì đáng giá lắm sao? Ta thấy cách này của chúng hơi quá rồi đấy.”

Trong kí ức của Thanh Minh thì đây không phải là cách thức hành động của Võ Đang.

Võ Đang là một trong các môn phái coi trọng thể diện nhất thiên hạ.

‘Chúng là lũ thuộc lòng đạo hiệu ngay cả khi bị tống xuống địa ngục cơ mà.’

Mặc dù thời gian đã trôi qua khá xa so với thời Thanh Minh còn tung hoành giang hồ, thế nhưng bản tính cơ bản của một môn phái sẽ không dễ dàng thay đổi đến thế.

Một Võ Đang như vậy lại phải dùng đến cách thức quá khích này để tạo sức ảnh hưởng ở Nam Dương sao?

‘Chắc hẳn phải có điều gì đó.’

Ngụy Lập Sơn gật đầu với câu nói của Thanh Minh.

“Ở đây có thứ gì đáng giá thật sao?”

“Vâng.”

“Nhưng cũng không hẳn là thứ đó có tồn tại. Nếu như có một thứ đáng giá như vậy, thì tại sao mọi người lại bỏ Nam Dương mà đi chứ?”

“Ừm. Cũng đúng.”

Mặc dù đó không phải là câu trả lời hắn muốn nghe, nhưng Thanh Minh vẫn không hề thất vọng. Nếu như Ngụy Lập Sơn biết được thông tin gì, thì có lẽ mọi người ở vùng đất này cũng đã sớm biết cả rồi.

Phải là thông tin Ngụy Lập Sơn không biết thì mới có ý nghĩa.

‘Hừ, nếu vậy thì mình chỉ cần ép bọn Võ Đang kia khai ra là xong ngay ấy mà.’

“Dù sao thì sau khi trời sáng, ta xin mời các vị quay về Hoa Sơn. Chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết.”

“Dạ? Làm vậy không được đâu.”

“..........Không được ư?”

“Vâng. Chưởng môn nhân đã dặn dò bọn ta phải giải quyết chuyện của Hoa Ảnh Môn cho tốt rồi mà. Nếu như Hoa Ảnh Môn phải chạy trốn khỏi Nam Dương thì chưởng môn nhân sẽ vừa ngắm trăng vừa thở dài suốt ba tháng ròng mất.”

“Oa, chuyện đó đúng là hơi bị kinh khủng đấy.”

“Đệ đồng cảm với sư huynh.”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt rùng mình như thể không muốn tưởng tượng tới chuyện đó.

“Các vị. Đây không phải là chuyện đùa đâu.”

“Bọn ta cũng đâu có đùa.”

Thấy Ngụy Lập Sơn mất hết kiên nhẫn bắt đầu nổi giận, Thanh Minh nhanh nhảu nói bằng một giọng khác với khi nãy để chặn miệng ông ta.

“Hoa Sơn không bao giờ quên những việc mà Hoa Ảnh Môn đã làm.”

Đồng tử của Ngụy Lập Sơn đảo một hồi.

Dáng vẻ của Thanh Minh bây giờ hoàn toàn nghiêm túc, khác hẳn so với hồi nãy. Cả cơ thể hắn toát ra một luồng khí tức cực kỳ thận trọng. Bỗng chốc, Ngụy Lập Sơn cảm thấy mình đã bị khí thế của Thanh Minh áp đảo.

“Bây giờ đến lượt Hoa Sơn báo đáp Hoa Ảnh Môn. Hoa Sơn không bỏ rơi môn phái tục gia của mình. Và ta sẽ làm cho cả thế giới biết điều đó.”

Ngụy Lập Sơn vô thức gật đầu.

‘Thanh Minh.’

Là người được mệnh danh là Hoa Sơn Thần Long.

Ngụy Lập Sơn cho rằng bản thân mình đã đánh giá Thanh Minh quá vội vàng rồi.

“Nhưng trước đó.”

“Vâng?”

“Ta có một điều muốn nhờ ngài, môn chủ.”

Ngụy Lập Sơn gật đầu.

“Xin cứ nói. Nếu đó là chuyện nằm trong khả năng của ta, thì chuyện gì ta cũng sẽ làm.”

“Vậy.”

Thanh Minh lắc lắc bình rượu trong tay.

“Nếu Hoa Ảnh Môn vẫn còn rượu, vậy thì ngài có thể cho ta thêm một bình nữa không.”

“..........”

“À không, 3 bình đi.”

“............”

“Hết rồi à?”

“...........”

Hình như ông ta đã nghĩ đúng về hắn rồi.

 

 

***

 

 

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Chân Huyễn đạo trưởng”.

Chân Huyễn nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngài vất vả rồi.”

“Chỉ một ngày nữa là công việc chán ngắt này sẽ kết thúc. Ta cũng chán cái cảnh phải làm một quán chủ không đúng với tính cách của mình lắm rồi.”

Chân Huyễn bật cười.

“Bổn phái cũng biết rõ sự khổ nhọc của quán chủ. Sau khi sự việc này kết thúc, bổn phái sẽ cho ngài thấy được thành ý của mình.”

“Ấy kìa. Ngài không cần phải nói vậy đâu. Làm sao mà ta dám mong đợi điều đó chứ? Chỉ cần bổn phái có thể giúp đỡ ta là quá đủ rồi.”

Chân Huyễn vừa mỉm cười vừa gật đầu.

Hắn không quan tâm lời nói đó có thật lòng hay không. Dù sao thì quán chủ Tòng Đạo Quán cũng không phải là một nhân vật quan trọng. Dù hắn có khước từ, thì Võ Đang cũng vẫn sẽ thưởng cho hắn, và vai trò của hắn đến đây là hết.

“Có lẽ bây giờ lũ Hoa Sơn đó đang run bần bật ấy nhỉ.”

“Có thể. Bọn chúng làm gì có gan mà biết sợ chứ.”

“Đúng là huênh hoang thật. Ở đâu ra chuyện Hoa Sơn mà dám đối địch với Võ Đang chứ? Ta dám chắc ngày mai sẽ không còn tên nào ở lại Hoa Môn Ảnh đâu. Có phải Chân Huyễn đạo trưởng đã sớm biết việc đó nên mới cho chúng thêm một ngày không ạ?”

Từ nãy tới giờ Chân Huyễn chỉ cười chứ không nói gì.

Quán chủ Tòng Đạo Quán đứng dậy.

“Có lẽ ngài đi đường xá xa xôi đến đây nên vẫn chưa hết mệt, là ta đã quấy rầy ngài rồi.”

“Không sao đâu.”

“Ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ. Sáng mai ta sẽ quay lại tìm ngài.”

“Chúc ngài buổi tối vui vẻ.”

Nhìn thấy quán chủ rời đi, Chân Huyễn thở dài.

“Sư huynh.”

Sư đệ của hắn, Chân Phủ đánh tiếng.

“Sư huynh đã tính đến chuyện Hoa Sơn sẽ tới đây sao?”

“Ta chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng có vẻ như chưởng môn nhân đã biết chuyện đó có thể sẽ xảy ra. Đúng là rất khó để ta có thể bắt kịp sự tinh tường đó của chưởng môn nhân.”

“Ngài ấy là người chỉ ngồi một chỗ thôi mà cũng có thể nhìn xa cả vạn dặm mà.”

“Đúng vậy.”

Chân Huyễn nhẹ nhàng gật đầu.

“Sư huynh nghĩ thế nào. Đêm nay Hoa Ảnh Môn có bỏ trốn giống như lời quán chủ Tòng Đạo Quán không?”

“Có thể môn chủ Hoa Ảnh Môn sẽ làm vậy.”

Giọng Chân Huyễn đanh lại.

“Nhưng các đệ tử Hoa Sơn sẽ không làm vậy đâu.”

“Sao huynh lại nghĩ vậy?”

“Bởi vì chúng đã nhận được hư danh.”

“À…….”

“Con người sẽ không bị ám ảnh nếu danh tiếng họ nhận được xứng đáng với họ. Thế nhưng, nếu như danh tiếng mà họ nhận vượt qua những gì họ có thể nhận, thì họ sẽ bị ám ảnh với thứ danh tiếng đó. Có lẽ cái tên Hoa Sơn Thần Long đó cũng không thể thoát ra khỏi cái danh hão của mình. Vậy nên nếu hắn bỏ của chạy lấy người trước, thì hắn sẽ bị cả thiên hạ cười vào mặt.”

“Nhưng nếu cứ ngồi đợi rồi bị đánh bại thì chẳng phải hắn cũng sẽ đánh mất danh tiếng của mình sao?”

Chân Huyễn nhếch mày.

“Ý đệ là hắn sẽ cảm thấy xấu hổ khi thua ta sao?”

“Đệ không có ý đó. Sư huynh.”

Chân Huyễn bật cười vỗ lưng Chân Phủ.

“Ta đùa thôi mà. Nhưng ít ra hắn sẽ giữ lại được một chút mặt mũi cho mình. Bởi vì thua ta vẫn đỡ nhục nhã hơn việc bỏ chạy.”

“Hy vọng hắn cũng biết hổ thẹn. Đệ thấy hắn là một kẻ to gan không biết hổ thẹn là gì.”

“Hô hô hô. Đúng vậy.”

Chân Huyễn vừa cười vừa nhớ lại gương mặt của Thanh Minh.

‘Cái tên láo xược đó.’

Bây giờ thì hắn hiểu rồi.

Bởi vì đạt được danh tiếng khi tuổi còn quá nhỏ, nên hắn sẽ không nhìn thấy thứ gì khác nữa. Chân Huyễn cũng từng có một thời dương dương tự đắc về danh tiếng của mình trên giang hồ như vậy.

Chẳng phải việc loại bỏ sự vênh váo khi có sức mạnh đó mới là trách nhiệm thực sự của một người trưởng thành sao?

“Nếu hắn không biết nhục thì chúng ta sẽ dạy cho hắn biết.”

“Đúng vậy.”

“Tuy nhiên.”

Chân Huyễn nói với gương mặt đanh thép.

“Chúng ta không cần quá bận tâm với chúng. Đệ vẫn chưa quên mục đích thật sự của chúng ta khi tới nơi này đấy chứ?”

“Tất nhiên rồi, sư huynh. Chưa bao giờ đệ quên cả.”

Một việc mà ngay cả các đệ tử khác cũng không biết.

Người biết và thực hiện việc này chỉ có Chân Huyễn và Chân Phủ. Lý do mà hai người họ được biết là để chuẩn bị cho tình huống xảy ra ngoài dự đoán, chứ nếu đúng theo kế hoạch ban đầu, thì đây là việc mà cả Chân Phủ cũng không được phép biết.

“Hoa Ảnh Môn hay Hoa Sơn cũng được. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải tống khứ toàn bộ tai mắt của chúng khỏi Nam Dương. Nếu chuyện này thuận lợi thì chúng ta sẽ có thể vượt qua Thiếu Lâm trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái.”

“Đệ xin ghi nhớ lời huynh dạy.”

Chân Huyễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng ở trên trời cao rọi vào mắt hắn.

‘Kiếm Trủng.’

Mộ kiếm.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại đến đây bằng cách lập ra một môn phái giả gọi là Tòng Đạo Quán.

“Trước tiên chúng ta phải tống cổ lũ Hoa Sơn đó ra khỏi Nam Dương. Rồi từ từ tiến hành kế hoạch.”

“Vâng! Sư huynh!”

Chân Huyễn nở một nụ cười bí hiểm.

‘Sắp đến ngày thiên hạ bị đè bẹp dưới chân Võ Đang chúng ta rồi.’

Một đêm sặc mùi âm mưu.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương