Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 123 Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Like và theo dõi fanpage Vlognovel để cập nhật tin tức lẫn tiến độ truyện sớm nhất nhé!

Chap 123. Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (3)

“Không có tin gì của Tiểu Hành sao?”

“….Vẫn chưa có tin gì cả ạ.”

“Vậy à…..”

Ngụy Lập Sơn thở dài với một gương mặt hốc hác mất hết sinh khí.

“Thưa môn chủ. Người cần phải tịnh dưỡng thêm đi ạ.”

“…..Ta biết chứ. Ta biết nhưng mà…..”

Nghe Ngụy Lập Sơn nói vậy, Diêm Bình nghĩ trong lòng.

‘Đương nhiên là không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được rồi.’

Tòng Đạo Quán không có ý định cùng chung sống với Hoa Ảnh Môn ở Nam Dương. Kể từ khi bắt đầu thành lập môn phái đến nay, bọn chúng đã liên tục gây chuyện thị phi, sau cùng, dù có chiến thắng được Ngụy Lập Sơn trong trận tỉ võ đi nữa thì bọn chúng vẫn chưa thấy mãn nguyện, yêu cầu Hoa Ảnh Môn phải rời khỏi Nam Dương.

Một cách xử lý đầy cưỡng ép và vượt quá giới hạn.

Nhưng Hoa Ảnh Môn không đủ mạnh để có thể lên án cách xử lý quá đáng đó.

Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé. Cường giả vi tôn. Diêm Bình sống cả đời trên giang hồ nhưng bây giờ mới có thể cảm nhận sâu sắc được nguyên tắc đó.

“Nghe nói các đệ tử Võ Đang đã đến rồi à?”

“Vẫn chưa ạ. Nhưng xem lại ngày giờ thì chắc bọn họ cũng sắp đến nơi rồi ạ.”

“Thì ra….Khụ! Khụ!”

“Người có sao không ạ? Môn chủ?”

“….Ta không sao.”

“Nội thương của người nghiêm trọng lắm đấy. Mau nằm xuống đi ạ.”

“Chắc phải vậy rồi.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng cả Ngụy Lập Sơn và Diêm Bình đều biết rõ rằng với tình huống bây giờ thì không thể nào nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái được.

Nếu các đệ tử Võ Đang đến nơi thì có khi bọn họ bị đuổi cổ khỏi nơi này ngay cũng không chừng. Hoa Ảnh Môn Mà  cả đời bọn họ bảo vệ giờ sắp lâm vào cảnh gỡ bài danh xuống rồi, làm sao có thể yên tâm nằm trên giường được đây?

“Các môn đồ sao rồi?”

“…..Bọn họ bị dao động rất dữ dội ạ.”

“Cũng phải thôi. Đúng thế….Chắc là vậy rồi.”

Một hơi thở dài thoát ra từ miệng của Ngụy Lập Sơn.

Dù biết các đệ tử đang rất dao động nhưng ông ấy không hề oán trách bọn họ. Bởi vì bọn họ vẫn còn ở lại trong tình huống Hoa Ảnh Môn đang đối đầu với môn phái tục gia của Võ Đang.

‘Hóa ra mình đã không sống một cách vô nghĩa.’

Chỉ cần như vậy thôi thì ông ấy cũng cảm thấy như được đền đáp rồi.

“Môn chủ.”

Vừa ngắt lời, Diêm Bình khẽ thở dài.

Diêm Bình có thể được coi là đại đệ tử của Ngụy Lập Sơn. Hắn ta đã ở bên cạnh Ngụy Lập Sơn từ trước đến nay để dìu dắt Hoa Ảnh Môn, nhưng riêng chuyện lần này, đến cả hắn ta cũng không thể tìm ra được cách nào có thể giải quyết.

“….Môn chủ. Người thấy bây giờ chúng ta đi tìm môn chủ của Tòng Đạo Quán để nói chuyện lại thì thế nào ạ?

“Vô ích thôi.”

Ngụy Lập Sơn lắc đầu.

“Nếu bọn họ mong muốn điều gì khác thì mới nói chuyện được chứ. Đằng này bọn họ chỉ muốn đuổi chúng ta ra khỏi Nam Dương mà thôi. Vậy thì còn gì để nói chuyện nữa? Thứ bọn họ muốn chỉ có một, trong khi chúng ta lại không thể đáp ứng được điều đó, có nói nữa thì xét cho cùng hai bên cũng mãi chỉ đi trên hai đường thẳng song song.”

“Không lẽ chúng ta phải khoanh tay đứng nhìn rồi chịu trận sao ạ?”

“……Người của bổn môn sắp đến giúp chúng ta rồi.”

“Môn chủ……”

Mặt Diêm Bình có chút méo mó. Ngụy Lập Sơn là một người thông minh và không bị mất đi lý trí ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng mỗi khi cái tên Hoa Sơn xuất hiện là năng lực phán đoán của ông ta lại giảm sút. Đây là căn bệnh nan y của Ngụy Lập Sơn.

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

“Đối thủ của chúng ta là Võ Đang. Dù dạo gần đây, Hoa Sơn đã có chút danh tiếng nhưng chẳng phải Võ Đang là một môn phái lớn không có nơi nào trong Đạo gia có thể địch lại sao ạ? Hoa Sơn thì giúp được gì cho chúng ta chứ?”

“……”

“Đương nhiên việc bọn họ có ý định giúp đỡ chúng ta là một điều may mắn. Nhưng nếu Hoa Sơn biết suy nghĩ thì bọn họ sẽ không can thiệp vào việc này đâu ạ. Đối đầu với Võ Đang thì đâu có gì tốt đẹp! Môn chủ. Người phải điềm tĩnh mới được ạ. Chúng ta sẽ không nhận được sự giúp đỡ nào đâu. Đây là chuyện chúng ta phải tự giải quyết.”

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ nhìn Diêm Bình.

Ông ta biết tình những lời Diêm Bình nói là không hề sai.

“Dẫu vậy đi nữa……”

“Vì thế mà trước đây chẳng phải con đã bảo người dừng việc gửi cống vật cho Hoa Sơn rồi sao ạ. Sao người lại tốn công tốn sức cho một nơi không thể giúp gì được cho chúng ta lúc cần đến chứ. Giá như cho tiểu môn chủ gia nhập Võ Đang hay Thiếu Lâm thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra, không phải vậy sao ạ?”

Từng câu từng chữ Diêm Bình nói ra đều đúng.

Dù vậy nhưng Ngụy Lập Sơn vẫn không thể nào gật đầu.

“Chúng ta là môn phái tục gia của Hoa Sơn.”

“……”

Diêm Bình im thin thít.

“Cội nguồn là thứ không thể bỏ đi, và chúng ta cũng không được bỏ nó. Nếu chúng ta phủ nhận việc bản thân là đệ tử tục gia của Hoa Sơn và vứt bỏ cái tên Hoa Sơn đi thì liệu sẽ tốt hơn không?”

“Môn chủ……”

“Nếu cứ làm vậy mãi thì dù có là đệ tử tục gia của môn phái nào cũng như nhau cả. Khi Võ Đang bị mất đi danh tiếng thì bỏ Võ Đang, Thiếu Lâm bị suy yếu thì bỏ Thiếu Lâm. Không đâu. Ta không muốn sống như vậy.”

“Sẽ không có ai hiểu cho người đâu ạ.”

“Ta không mong có ai đó hiểu cho mình. Ta chẳng qua chỉ đang gìn giữ những gì bản thân buộc phải gìn giữ.”

Diêm Bình thở một hơi thật dài.

Đúng là bực bội đến nghẹn cả cuống họng.

Nhưng……

‘Vì thế nên ông ấy mới là môn chủ.’

Lý do khiến hắn ta ca cẩm nãy giờ cũng chỉ vì tôn kính Ngụy Lập Sơn. Nếu Ngụy Lập Sơn là một người dễ dàng từ bỏ Hoa Sơn thì Diêm Bình đã không tôn kính ông ta đến vậy.

“Ta vẫn tin.”

“Tin gì cơ ạ?”

“Ta tin Hoa Sơn sẽ không bỏ rơi chúng ta.”

Diêm Bình lắc đầu.

“Thưa môn chủ. Chuyện đó không liên quan đến thành ý hay tấm lòng, mà liên quan đến năng lực ạ. Người nghĩ Hoa Sơn có đủ năng lực để đánh lại Võ Đang sao?”

“…..Nhiều khi chỉ cần tấm lòng là đủ rồi.”

Vừa đúng lúc Diêm Bình định nói gì đó.

Rầm rầm rầm rầm!

Âm thanh ai đó đang đập cửa lớn vọng vào.

Khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn và Diêm Bình trong chốc lát bỗng trở nên đông cứng. Bọn họ bây giờ đã khóa cổng lớn và không tiếp đón ai cả. Nhưng có ai đó vẫn đập cửa chứng tỏ họ cố tình tìm đến đây vì mục đích nào đó.

Những người bây giờ có việc tìm đến bọn họ thì….

“Ngụy môn chủ! Ngụy môn chủ có trong đó không ạ? Hôm nay ta đến đây để thương lượng, xin mời ngài ra tiếp chuyện!”

Khuôn mặt của Diêm Bình méo xệch.

Là giọng của quán chủ Tòng Đạo Quán.

‘Chết tiệt, chưa gì đã đến rồi sao!’

Đám người đó không đời nào lại tìm đến mà không có lý do gì. Chắc chắn bọn họ đã mang theo các đệ tử Võ Đang vừa đến nơi.

“Chúng ta phải làm sao đây? Thưa môn chủ?”

“Còn làm gì được nữa chứ.”

Ngụy Lập Hành thở dài.

“Phải ra ngoài thôi. Bọn họ đã đích thân tìm đến đây mà chúng ta cứ ru rú mãi trong này thì sẽ bị mang tiếng xấu là kẻ nhát gan mất.”

Ngụy Lập Sơn loạng choạng ngồi dậy.

 

“Có chuyện gì sao.”

“Ngài biết rõ mà còn hỏi vậy à. Hôm nay bọn ta đến để thương lượng.”

Nhìn cách quán chủ Tòng Đạo Quán đẩy cửa bước vào chẳng khác gì một con lợn rừng đang phát điên mà người đứng đối diện phải dấy lên nghi ngờ rằng liệu hắn ta có đúng là đệ tử tục gia của Võ Đang hay không.

Nếu hắn đã từng học qua một ít kinh đạo thì không đời nào lại hành xử như vậy.

“Ta không còn gì để nói thêm với các vị.”

“Sao lại không còn gì để nói! Đã thua ở trận tỉ võ rồi thì cút khỏi Nam Dương mới phải chứ, định vơ vét ăn chực thêm cái gì ở đây nữa mà cứ nán lại mãi thế?”

“Làm gì có luật nào bảo nếu thua trận thì phải rời khỏi đây.”

“Đương nhiên là không có luật lệ nào như vậy rồi! Nhưng ngài còn mặt mũi nào để ở lại đây sao?”

Ngụy Lập Sơn chỉ biết thở dài.

Không có luật nào quy định kẻ thua cuộc trong trận tỉ võ phải rời khỏi đây. Trong khi cả hai bên cũng không hề đem việc đó ra đánh cược.

Nhưng từ đầu, tình hình nghiêm trọng đến mức nổ ra tỉ võ giữa các môn chủ với nhau thì bên bại trận sẽ ngay lập tức rời khỏi, đó là luật bất thành văn.

Mà không, nếu nói một cách chính xác, so với việc gọi đó là luật bất thành văn thì bên thua trận thường sẽ rời khỏi vì không thể cầm cự được.

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

Thực lực của môn chủ chính là thước đo của một môn phái. Khi chuyện thua kém đối thủ cạnh tranh trong cùng một khu vực được mọi người biết đến thì còn có thể dùng cách nào để cầm cự được nữa đây? Chẳng phải ai cũng biết những người muốn học võ sẽ chọn bên nào hay sao?

“Không cần phải nhiều lời. Ngài hãy mau rời khỏi đây đi.”

“Chẳng phải ta bảo rằng ta không có suy nghĩ rồi hay sao.”

Ánh mắt của quán chủ Tòng Đạo Quán trở nên dữ tợn.

“Ngài muốn thấy cảnh máu chảy mới có thể tỉnh ra ư?”

Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, một trong số những người đứng phía sau theo dõi mọi chuyện từ nãy đến giờ chậm rãi bước lên phía trước.

“Thưa quán chủ. Để ta thay mặt ngài nói chuyện.”

“À, phiền thiếu hiệp quá! Những chuyện nhỏ nhặt thế này mà…..”

“Không sao đâu.”

“Vậy thì ta phải cảm ơn thiếu hiệp rồi!”

Thái độ của hắn ta trở nên khiêm tốn, khác xa với lúc nói chuyện với Ngụy Lập Sơn. Ánh mắt của Ngụy Lập Sơn cũng tự động hướng về kẻ đó.

Chiếc áo choàng đen.

Và chiếc mũ đen đội trên đầu.

Cây tùng được thêu trên áo đã nói thay thân phận của hắn ta. Khắp thiên hạ này tuy có nhiều môn phái, nhưng duy chỉ có một môn phái là có hình cây tùng được thêu trước ngực.

‘Thì ra là đệ tử Võ Đang.’

Hắn ta bước lên phía trước rồi để thế bao quyền.

“Rất vui được gặp ngài. Ta là đệ tử đời thứ hai của Võ Đang – Chân Huyễn.”

“Ta là Ngụy Lập Sơn.”

Đó là một tư thế lịch thiệp cùng một động tác có chừng mực. Nếu không đối diện với hắn ta trong tình huống này thì Ngụy Lập Sơn chắc đã tán thưởng dáng vẻ ấy rồi. Nhưng động tác có chừng mực đấy bây giờ lại đang nhắm vào Ngụy Lập Sơn chứ không phải ai khác.

Ngụy Lập Sơn nhìn hắn ta một hồi lâu rồi gương mặt ông ta đột nhiên đơ cứng.

“Mà khoan! Thiếu hiệp vừa nói đạo danh là Chân Huyễn sao?”

“Vâng, thưa môn chủ.”

“Nói vậy thì…thiếu hiệp chính là Bất Tuyệt Kiếm mà người khác vẫn hay gọi đó ư?”

“Ta lấy làm xấu hổ khi phải nghe thấy cái hư danh đấy.”

Ngụy Lập Sơn sau khi biết được thân phận của hắn ta thì gương mặt tối sầm lại.

‘Bất Tuyệt Kiếm ư. Vận số ngày hôm nay chắc không mấy tốt đẹp rồi.’

Bất Tuyệt Kiếm Chân Huyễn.

Hay còn gọi là Kiếm Long Chân Huyễn.

Trong số những hậu khởi chi tú xuất thân từ Võ Đang thì người được cho rằng có võ công cao cường nhất chính là Chân Huyễn. Người trên thế gian gọi hắn ta là Kiếm Long và không tiếc lời tung hô hắn ta.

Võ Đang Đệ Nhất Kiếm của thế hệ sau. Và có khi sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm của thế hệ sau cũng không chừng.

Việc Võ Đang phái Chân Huyễn  đến đây đồng nghĩa với lời tuyên ngôn rằng Võ Đang rất xem trọng chuyện lần này.

“Ta đã nghe quán chủ Tòng Đạo Quán kể lại những chuyện xảy ra dạo gần đây. Nghe nói ngài muốn ở lại Nam Dương đúng không?”

“Đúng vậy.”

Chân Huyễn khẽ lắc đầu.

“Ta nghĩ đó không phải là một cách nghĩ hay.”

Giọng nói của Chân Huyễn tuy nhỏ nhẹ nhưng lại chứa đầy sức mạnh.

“Nam Dương không phải là một nơi lớn. Có đến tận hai võ quán ở cùng một nơi như vậy thì việc xảy ra vấn đề cũng là điều tất yếu. Phải chia sẻ môn đồ nên cả hai bên chỉ có nước mệt mỏi.”

“Ta không phải không biết điều đó. Nhưng sao lại bắt võ quán đã đặt chân đến nơi này trước là bọn ta phải rời khỏi đây chứ!”

“Cái đó không quan trọng. Điều quan trọng ở đây là, nếu có đến tận hai võ quán cùng tồn tại thì cả hai bên sẽ chịu tổn thất, và ai cũng biết bên phải chịu tổn thất nhiều hơn chính là Hoa Ảnh Môn.”

“……”

Chân Huyễn cười tủm tỉm.

“Ngài thấy cách này thế nào?”

“Hả?”

“Việc môn phái tục gia Võ Đang mở võ quán ở nơi này và gây tổn thất cho quý môn của ngài cũng là sự thật, nên bọn ta sẽ bồi thường. Nếu võ quán của ngài chịu rời khỏi Nam Dương thì bọn ta sẽ chịu toàn bộ chi phí cho chuyện đó.”

Diêm Bình đang lặng lẽ lắng nghe thì bỗng nhăn nhó.

‘Đúng là quân bất lương.’

Bộ các người nghĩ bọn ta vì thiếu tiền lên đường nên mới vậy sao?

Nếu muốn định cư ở một vùng đất mới thì tức là phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Hoa Ảnh Môn là môn phái ở Nam Dương. Các môn đồ cũng bám trụ ở Nam Dương mà sinh sống, tất cả lịch sử của Hoa Ảnh Môn đều lưu giữ ở Nam Dương.

Việc rời khỏi Nam Dương chính là vứt bỏ hết tất cả những thứ đó và bắt đầu lại từ đôi bàn tay trắng.

“Cảm ơn vì thiếu hiệp đã nói vậy…..”

Ngụy Lập Sơn lắc đầu.

“Nhưng Hoa Ảnh Môn không định làm vậy.”

“Ưm.”

Thấy Ngụy Lập Sơn từ chối, Chân Huyễn trầm ngâm tỏ vẻ không mấy hài lòng.

“Môn chủ.”

“……”

“Nếu ngài nhất quyết muốn ở lại Nam Dương thì vẫn còn có một cách nữa.”

Ngụy Lập Sơn nhìn Chân Huyễn với vẻ mặt có chút mừng rỡ. Chỉ cần nghe nói có cách khác thôi cũng đủ khiến ông ấy có kỳ vọng rồi.

“Là cách gì vậy?”

“Nếu môn chủ nhất định muốn vận hành võ quán ở Nam Dương…..thì hãy gỡ tấm bài danh có hoa văn hình hoa mai kia xuống đi ạ.”

Khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn đanh lại.

Khi ông ta còn chưa thể thốt ra được lời nào thì Chân Huyễn chậm rãi tiếp lời.

“Hai môn phái thì có thể tồn tại song song. Nhưng hai đạo quán thì không thể. Dù sắc thái đạo gia của Hoa Sơn có mờ nhạt đi chăng nữa nhưng việc tồn tại cùng một nơi với môn phái tục gia của Võ Đang là chuyện không thể chấp nhận.”

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

“Thiếu, thiếu hiệp nói vậy là sao……”

“Ngài hãy lựa chọn đi.”

Chân Huyễn lạnh lùng lớn giọng.

“Nếu ngài chịu gỡ bỏ cái tên Hoa Sơn thì bọn ta sẽ chấp nhận Hoa Ảnh Môn. Nếu ngài muốn thì bọn ta có thể nhận thiếu môn chủ nhà ngài làm đệ tử tục gia của Võ Đang. Vậy thì Tòng Đạo Quán và Hoa Ảnh Môn sẽ trở thành đồng môn, cả hai bên sẽ có thể cùng chung sống hòa thuận. Nhưng nếu ngài không chịu làm vậy!”

Thật ớn lạnh.

Trong lời nói của hắn ta như có ẩn chứa dao găm vậy.

“Thì cái tên Hoa Ảnh Môn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Nam Dương.”

Lời nói kia xuất phát từ miệng của Chân Huyễn chứ không phải là một ai khác khiến cảm giác nặng nề đó trở nên khác biệt.

Chân Huyễn cười tủm tỉm khi nhìn thấy Ngụy Lập Sơn đang sửng sốt.

“Vậy thì, câu trả lời của Hoa Ảnh Môn là gì vậy?”

“…..Bọn ta……”

Ngụy Lập Sơn mấp máy môi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà sắc mặt của Ngụy Lập Sơn thay đổi lia lịa. Ông ta cứ đắn đo mãi, cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi nói.

“Bọn ta không thể vứt bỏ cái tên Hoa Sơn được.”

“……”

“Dù hôm nay chính là ngày bọn ta buộc phải gỡ bỏ tấm bài  danh đó xuống thì bọn ta vẫn là môn phái tục gia của Hoa Sơn. Bọn ta không thể vứt bỏ nó được.”

“Ha……”

Chân Huyễn lắc đầu.

“Nếu ngài đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì ta còn biết làm sao được. Ta sẽ cho ngài ba canh giờ. Nếu sau ba canh giờ nữa, nơi này không bị bỏ trống thì ta sẽ khiến cho nó phải bỏ trống.”

Ngụy Lập Sơn cắn chặt môi.

“So với cách hành xử của một Võ Đang vang danh thiên hạ thì làm vậy chẳng phải quá ấu trĩ sao?”

“Ngài hiểu lầm rồi.”

“……”

Chân Huyễn lạnh lùng nói.

“Không phải một Võ Đang vang danh thiên hạ lại đi làm mấy chuyện này, mà là từ trước đến nay, Võ Đang vì làm vậy nên mới vang danh thiên hạ. Vả lại, những gì có thể làm, bọn ta cũng đã cố gắng làm cả rồi. Chính môn chủ đây mới là người ngoan cố, từ chối lời đề nghị của ta.”

“Bọn ta……”

“Nói đến đây thôi. Chúng ta không còn gì để nói nữa. Ta sẽ cho ngài ba canh giờ.”

Và rồi, hắn ta lẩm bẩm bằng một giọng thì thào, chỉ có mỗi Ngụy Lập Sơn là có thể nghe thấy.

“Muốn nắm dây thì phải chọn sợi dây nào chắc chắn vào chứ. Tục gia của Hoa Sơn á. Ngài nghĩ Hoa Sơn sẽ giúp Hoa Ảnh Môn sao? Trong khi đối thủ là bọn ta đây?”

“…..Ta…..”

Ngụy Lập Sơn không nói được lời nào.

Nụ cười nhạo rõ rệt hiện lên trên gương mặt của Chân Huyễn đã chặn họng ông ta.

‘Thật hụt hẫng.’

Võ Đang vì để bảo vệ tục gia của họ mà gây sức ép lên Hoa Ảnh Môn. Còn Hoa Sơn lại không có bất kỳ động thái nào để giúp đỡ bọn họ.

Tấm chân tình mà ông ta dâng hiến cho Hoa Sơn trong suốt mấy năm qua rốt cuộc là gì chứ?

“Hoa Sơn sẽ không dám mò đến đây đâu. Ta mong môn chủ hãy sáng suốt……”

Vào ngay lúc đó.

“Nói cái gì thế hả?”

“…..”

Giọng nói khoan thai vang vào từ phía sau lưng đã khiến Chân Huyễn tự động xoay đầu lại.

“Ngươi là ai đấy?”

“Ầy, tránh ra cái coi! Sao đứng chặn hết cửa thế này!”

Những sư huynh đệ đang đứng đầy trước cửa của hắn ta từ từ dồn hết sang một bên.

Trong lúc đó, một cậu thiếu niên đi hai tay vung vẩy bước vào.

‘Ai thế nhỉ?’

Trước khi những cảm nhận lúc thấy một người mới gặp lần đầu kịp xuất hiện, Chân Huyễn đã phải nghe thấy một lời nói mà từ nhỏ đến giờ bản thân chưa nghe qua lần nào.

“Là ta đây. Cái tên mũi ngựa kia.”

“……”

Chân Huyễn bất giác há hốc mồm.

 

Like và theo dõi fanpage Vlognovel để cập nhật tin tức lẫn tiến độ truyện sớm nhất nhé!

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương